Hệ Liệt Tân Di Livestream Đoán Mệnh

Tân Di 7: Bào T...

Bắc Qua

2025-03-25 21:40:11

Cư dân mạng nhanh chóng thu thập thông tin từ những gì anh vừa tiết lộ.

Không lâu sau, một người xem tìm được manh mối:

【Đại ca ơi, đừng lo! Tôi tìm thấy rồi! Ngày 23 tháng 10 đúng là có một thai phụ được đưa vào bệnh viện trung tâm, nhưng cô ấy chưa kịp vào viện thì đã tắt thở rồi. Nghe nói cô ấy cãi nhau với mẹ chồng, cộng thêm tâm lý bất ổn trong thai kỳ, nên kích động rồi nhảy lầu tutu!】

【Đúng rồi! Tôi cũng nghe về chuyện này. Nhà cô ấy ngay gần khu tôi. Đứa bé đã đủ ngày đủ tháng nhưng cả mẹ lẫn con đều ch.ết thảm. Thật đau lòng!】

【Quá đáng sợ… rốt cuộc hôn nhân mang lại gì cho phụ nữ đây?】

Tôi suy nghĩ một lát rồi nói: "Có thể hóa thành quỷ mẫu, oán khí cao ngút trời, chuyện này chắc chắn không đơn giản."

Tôi quay sang gọi lớn: "Này, Thanh Hoa Tử! Mang nửa cái nhau thai đó theo, chúng ta gặp nhau tại địa điểm mà người xem vừa cung cấp!"

Anh ta như bừng tỉnh, nhìn thấy chút hy vọng, giọng nói run rẩy đầy phấn khích: "Được! Tôi đi ngay!"

Tôi chuyển livestream sang điện thoại, nhanh chóng thu dọn đồ nghề.

Không ngờ vừa mở buổi livestream tối nay tôi đã phải ra ngoài làm việc. Có vẻ như đây sẽ là một đêm không ngủ nữa rồi.

Tôi gắn một camera nhỏ lên cổ áo rồi rời khỏi nhà.

Điểm hẹn là vị trí nằm giữa nhà tôi và nhà Thanh Hoa Tử, nên chúng tôi gần như đến nơi cùng lúc.

Nhìn thân hình vạm vỡ của anh ta, tôi liền nhận ra ngay.

"Này!" Tôi gọi lớn rồi chạy tới. "Nhau thai đâu?"

Thanh Hoa Tử, tên thật là Hà Thanh, vẻ ngoài trông có chút già dặn, nhưng tuổi thật mới chỉ 23 tuổi.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️
Mong cả nhà có trải nghiệm vui vẻ trên kênh của tui. Cả nhà fơ lâu tui để đọc truyện mới nha.

Thấy tôi nhìn chằm chằm, anh ta gãi đầu ngượng ngùng: "Tôi chỉ là... trông già hơn tuổi chút thôi."

Vừa nói, anh ta vừa đưa tôi túi nilon chứa nhau thai: "Đây, còn lại một nửa đây."

Tôi nhận lấy và nói: "Đi thôi, chúng ta đến chỗ kia."

Lúc này đã gần 10 giờ đêm. Con phố này vừa xảy ra vụ nh.ảy l.ầu nên vắng vẻ không một bóng người, hai bên đường còn vương vãi những mảnh giấy tiền âm phủ bị gió cuốn đi.

Ánh đèn đường chập chờn, càng làm khung cảnh thêm phần rùng rợn.

Hà Thanh run rẩy bám sát sau lưng tôi, lí nhí hỏi: "Tân Di Đại sư… tôi có thể… nắm áo cô không?"

Tôi: "... Nắm đi."

Anh ta siết chặt vạt áo tôi, nhịp thở dần ổn định lại.

Chúng tôi đi thêm khoảng mười phút, trước mặt xuất hiện vài dải băng cảnh báo vàng bị gió thổi tung.

Tôi dừng bước: "Đến nơi rồi."

Hà Thanh run giọng hỏi: "Đại sư, tiếp theo chúng ta phải làm gì?"

Tôi bước lên phía trước, đặt nửa cái nhau thai xuống đất.

Kết ấn bằng hai tay, tôi nghiêm giọng: "Chiêu hồn."

"Tàn hồn xuất thể, cửu hồn quay về. Hoàng tuyền cửu u, dẫn hồn nhập chốn. Hồn phách trở về, chúng linh an vị. Linh thần nhập thể, vạn vật tái sinh."

Khi tôi đọc đến lần thứ ba, toàn bộ đèn đường đồng loạt tắt ngúm.

Một trận âm phong nổi lên, cuốn theo những tờ giấy tiền bay tán loạn.

Một tờ giấy dán thẳng vào mặt Hà Thanh. Anh ta ngơ ngác, định giơ tay gỡ xuống.

"Khoan đã."

Tôi ngăn lại: "Có lẽ… cứ để thế lại hay hơn."

"Tại sao?"

Tôi nhìn về phía trước. Từ chỗ trống không, bỗng xuất hiện một bóng trắng mờ ảo.

Mái tóc dài che phủ khuôn mặt, bụng phình to. Đó chính là linh hồn của thai phụ đã ch..ết thảm.

"Cô ấy đến rồi." Tôi nói nhỏ, "Hình tượng của cô ấy có hơi đáng sợ, tôi khuyên anh chuẩn bị tinh thần đi."

Hà Thanh run rẩy toàn thân nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.

Anh ta từ từ gỡ tờ giấy trên mặt xuống, hé mắt nhìn lên phía trước—

Suýt nữa thì ngất xỉu.

Tôi thở dài, nhanh chóng đỡ lấy anh ta.

"Có ổn không?"

"Ổn… tạm ổn."

"Vậy thì đi thôi. Cô ấy có vẻ muốn dẫn chúng ta đến một nơi nào đó."

Bóng trắng quay lại nhìn tôi một cái, rồi từ từ trôi về phía một tòa nhà gần đó.

Có vẻ như cô ấy muốn dẫn chúng tôi về nơi cô từng sinh sống trước khi chết.

Cố ấy lướt quá nhanh, tôi phải chạy mới đuổi kịp.

Hà Thanh thì không phải nói, anh ta vừa chạy vừa thở hồng hộc như sắp đứt hơi.

Khu chung cư này cũ kỹ, tầng cao nhất là tầng 5, không có thang máy.

Chúng tôi chạy lên tận tầng năm, bóng trắng dừng lại trước một căn hộ, nghiêng đầu nhìn chúng tôi một cái, rồi nhạt dần, trôi vào bên trong.

Hà Thanh thở dốc, nhưng đã nhanh chóng hiểu ra: "Cô ấy muốn chúng ta vào đó!"

Anh ta chạy đến nắm lấy tay nắm cửa nhưng phát hiện cửa đã khóa.

"Khóa rồi, không vào được."

Tôi gõ nhẹ lên cửa vài lần.

Thùng thùng thùng, thùng thùng thùng.

Tiếng gõ vang vọng trong hành lang vắng lặng. Tôi định gõ lần thứ ba thì cửa căn hộ bên cạnh mở ra.

Một cô gái trẻ thận trọng ló đầu ra nhìn chúng tôi, thì thầm: "Đừng gõ nữa."

"Căn hộ này đã bỏ trống rồi. Sau khi người chị kia ấy nh.ảy l.ầu, gia đình họ chuyển đi luôn, không ai sống ở đây nữa."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Nói xong, cô gái đóng cửa lại ngay lập tức.

Hà Thanh nhíu mày: "Giờ sao đây? Hay là chúng ta phá cửa vào?"

Tôi lườm anh ta: "Thô lỗ."

Nói rồi, tôi lấy từ đầu ra hai chiếc kẹp tóc, nắn thành hình dạng đặc biệt rồi chọc vào ổ khóa.

Chỉ vài giây sau, cửa mở.

Hà Thanh kinh ngạc: "Đại sư còn có cả kỹ năng này nữa à?"

Tôi cười nhẹ: "Hành tẩu giang hồ, thân bất do kỷ." Tôi kéo cửa ra: "Vào đi."

Hà Thanh lén lút bước vào, vẫn lo lắng hỏi: "Đại sư, chúng ta làm thế này có tính là xâm nhập bất hợp pháp không?"

"Đương nhiên là có." Tôi cười khẽ: "Yên tâm, chị đây có người quen trong đồn cảnh sát."

Nghe vậy, anh ta mới thở phào, bật đèn lên.

Căn hộ đã lâu không có người ở, mọt lớp bụi mờ phủ lên tất cả mọi thứ trong nhà.

Trên bàn ăn vẫn còn thừa vài món ăn đã mốc meo, cho thấy người trong nhà đã vội vàng rời đi đến thế nào.

Tôi tìm thấy thân ảnh màu trắng kia trong phòng ngủ chính.

Cô ấy đứng trước cửa sổ, quay đầu nhìn tôi rồi từ từ giơ tay, chỉ lên phía trên chiếc điều hòa treo tường.

"Hà Thanh, lấy cái ghế lại đây." Tôi gọi lớn.

Tôi trèo lên ghế, tháo một phần vỏ điều hòa ra và tìm thấy một chiếc camera mini bên trong.

"Tìm được rồi."

Tôi nhảy xuống đất, Hà Thanh chạy lại hỏi: "Đại sư, giờ chúng ta phải làm gì tiếp theo?"

"Giải trừ oán khí."

Chúng tôi đến một quán net gần đó, cắm camera vào máy tính để trích xuất nội dung bên trong.

Trên màn hình, sau một lúc nhiễu sóng, xuất hiện khuôn mặt của một người phụ nữ.

Cô ấy đang mang thai, bụng rất lớn, gương mặt sưng phù, rõ ràng đã vào giai đoạn cuối thai kỳ.

Cô ấy bắt đầu nói, giọng khàn khàn:

"Chồng tôi ngoại tình… khi tôi mang thai bảy tháng." Giọng cô ấy bình thản, giống như đã hoàn toàn tuyệt vọng. "Anh ta còn dẫn người đàn bà kia về nhà, cho cô ta mặc áo ngủ của tôi, nằm trên giường của tôi…"

"Tôi phải ghi lại tất cả. Tôi sẽ ly hôn với anh ta."

Cô ấy đỡ bụng bụng, chậm rãi rời khỏi khung hình.

Màn hình không có động tĩnh gì trong một thời gian dài.

Cho đến chiều ngày thứ ba, bất ngờ vang lên một tiếng động lớn.

Cánh cửa phòng bật mở, một người đàn ông xông vào, đẩy mạnh người phụ nữ đang mang thai vào phòng.

"Con mẹ nó, cô dám đi gây chuyện với cha mẹ tôi à?"

Người phụ nữ bật khóc trong tuyệt vọng: "Anh làm ra chuyện kia, còn không dám cho người khác biết sao?

"Anh còn đưa con đàn bà đó về nhà, anh còn chuyện gì không dám làm nữa không?"

Người đàn ông gào lên giận dữ: "Cô đúng là càng ngày càng điên! Cô bây giờ mang thai, tôi cần giải quyết nhu cầu sinh lý, thế thì có gì sai?"

Hà Thanh đứng sau lưng tôi, kinh hãi thốt lên: "Tên khốn nạn!"

Người phụ nữ phát điên, lao vào đánh đ.ấ.m người đàn ông như kẻ mất trí.

Anh ta nổi giận, đẩy mạnh cô ấy một cái.

Cô lảo đảo, lùi về phía sau rồi ngã thẳng vào cửa sổ kính đang hé mở.

Kính vỡ tan, ánh mắt cô ấy trợn to đầy sợ hãi khi cả người ngã nhào xuống dưới.

"Rầm!"

Tiếng va chạm vang vọng. Người đàn ông hoảng hốt bỏ chạy khỏi phòng.

Tôi tắt video đi.

Những người xem trong phòng livestream đã chứng kiến toàn bộ qua camera trên áo tôi, bắt đầu sục sôi phẫn nộ.

【Thì ra là do chồng cô ấy đẩy xuống!】

【Tên cầm thú này không đáng làm người! Tôi đã báo cảnh sát rồi!】

【Bảo sao oán khí của cô ấy lớn thế. Nếu là tôi, oán khí của tôi còn lớn hơn cô ấy!】

Người phụ nữ ban đầu chỉ muốn ghi lại bằng chứng chồng mình ngoại tình, không ngờ cuối cùng lại vô tình quay được toàn bộ quá trình anh ta sát hại mình.

Tôi thở dài, tắt máy tính rồi nói: "Đi thôi."

Chúng tôi trở lại nơi người phụ nữ đã thiệt mạng. Tôi lấy ra từ ba lô một chai rượu vàng và rót lên nhau thai.

Cầm lấy một lá bùa vàng, tôi chắp tay trước ngực, lặng lẽ niệm: “Phi thiên sạ hỏa, giá cảnh vân long. Hải nhạc kỳ thủ, vạn thần kính tùng.”

Ngón tay tôi khẽ búng, lá bùa phát sáng rực rỡ rồi tôi ném nó lên nhau thai đã ngấm đầy rượu vàng.

Lửa bùng lên, đốt cháy nhau thai cho đến khi chỉ còn tro tàn.

Trong ánh lửa, tôi lại thấy bóng trắng ấy xuất hiện.

Cô ấy đứng yên nhìn tôi. Hình dáng đáng sợ ban đầu dần thay đổi, trở về diện mạo một cô gái dịu dàng, hiền hòa.

Đó mới là gương mặt thật của cô.

Từ xa, tiếng còi xe cảnh sát vang lên. Cô khẽ mỉm cười với tôi, cơ thể dần trở nên trong suốt rồi tan biến vào hư không.

Hà Thanh ngồi xổm sau lưng tôi, khóc thút thít.

Tôi quay lại nhìn anh ta: "Khóc cái gì vậy?"

Hà Thanh nức nở: "Cái loại cầm thú đó lại cưới được một người vợ xinh đẹp như thế, còn tôi thì chẳng có nổi một cô bạn gái… tôi hận!"

Tôi: "…"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hệ Liệt Tân Di Livestream Đoán Mệnh

Số ký tự: 0