Hệ Liệt Tân Di Livestream Đoán Mệnh
Tân Di 5: Cái B...
Bắc Qua
2025-03-25 21:40:11
Phòng chat livestream lúc này tràn ngập những dòng bình luận chán nản.
【Cậu này ngốc quá…】
Người đàn ông cười lớn: "À, thì ra cậu phát hiện ra rồi nhỉ."
Thiên Tầm há hốc miệng, nhưng không thể nói được lời nào.
Tôi hét lớn: "Ngu ngốc! Còn không chạy mau!"
Lời tôi vừa dứt, Thiên Tầm lập tức quay đầu bỏ chạy như điên xuống cầu thang.
Người đàn ông đuổi theo ngay sau lưng, tốc độ cực nhanh.
Đây là một khu chung cư cũ, không có thang máy, đèn trong hành lang chập chờn lúc sáng lúc tối.
Thiên Tầm lao xuống cầu thang như một cơn gió.
Khao khát sống sót có thể khiến con người vượt qua mọi giới hạn.
Người xem trong phòng livestream đều há hốc mồm kinh ngạc.
Nhưng tốc độ của cậu vẫn không thể bằng kẻ sát nhân.
Thiên Tầm bị đá một cú từ phía sau, cả người ngã nhào về phía trước.
Chiếc điện thoại rơi văng ra xa.
【Bị bắt rồi sao?!】
【Trời đất ơi! Tôi không dám nhìn tiếp nữa!】
Người đàn ông cầm con d.a.o trên tay, từng bước chậm rãi tiến về phía Thiên Tầm.
Ngay lúc nguy cấp đó, tiếng còi xe cảnh sát vang lên từ xa.
Người đàn ông ngỡ ngàng nhìn về phía xe cảnh sát đang tới gần rồi lập tức quay đầu bỏ chạy.
Thiên Tầm nằm bệt trên mặt đất, bật khóc nức nở.
Tôi mỉm cười: "Chúc mừng cậu, kiếp nạn đã qua."
Thiên Tầm vừa bò vừa lăn, vội vàng nhặt điện thoại lên, khóc vừa cười vừa nói: "Cảm ơn đại sư, cảm ơn đại sư."
"Từ nhỏ, đạo sĩ già đã nói sẽ có một quý nhân giúp tôi vượt qua kiếp nạn, không ngờ người đó lại là Tân Di Đại sư. Thật sự cảm ơn cô, hu hu hu hu!"
Tôi phẩy tay: "Không cần cảm ơn. Lần sau kết bạn thì hãy cẩn thận hơn."
"Ngày mai nhớ mua vé số, biết đâu sẽ có điều bất ngờ."
Thiên Tầm không ngừng cảm ơn tôi rối rít.
Phòng chat vẫn còn nhiều người nghi ngờ.
【Chuyện này kỳ quái quá! Chắc họ đang diễn trò thôi!】
【Đúng vậy, nhìn là biết người bên kia là đồng phạm rồi!】
Nhưng những bình luận đó nhanh chóng bị những người khác bác bỏ.
Sau khi ngắt kết nối với Thiên Tầm, người xem vẫn còn chưa hết phấn khích.
【Quá kịch tính… thật sự quá kịch tính…】
【Này, không sợ bị cảnh sát triệu tập sao?】
Tôi liếc nhìn bình luận và nói: "À, Huyền Thanh Quán chúng tôi có hợp tác với cảnh sát địa phương, không sao đâu."
Trò chuyện với người xem một lát, tôi nhấn chuột gửi đi một bao lì xì.
"Được rồi, bắt đầu quẻ tiếp theo thôi."
Người nhận được bao lì xì lần này là một cư dân mạng có tên Văn Hào.
Sau khi tặng tôi một khinh khí cầu, anh ta ngay lập tức xin kết nối trực tiếp.
"Streamer, tôi nghi ngờ rằng nhà tôi có ma!"
Văn Hào nói thẳng một câu khiến cả phòng chat sôi động.
【Trời đất, Tân Di Đại sư hôm nay toàn gặp những chuyện ly kỳ!】
【Chuyện gì thế?】
Văn Hào nhận ra mình hơi hấp tấp nên bắt đầu giải thích từ từ với mọi người trong phòng chat.
"Từ khi chuyển đến khu chung cư này cách đây một tháng, tôi thường xuyên nghe thấy tiếng bước chân từ tầng trên vào nửa đêm."
"Tiếng bước chân rất nhẹ và chậm, nhưng trong đêm khuya lại khiến tôi không thể chịu nổi."
"Vài ngày sau, tôi không chịu nổi nữa, liền đi lên kiểm tra, nhưng tìm mãi không thấy ai."
"Ban quản lý nói với tôi rằng, tầng trên nhà tôi đã bỏ trống suốt một năm nay."
Nghe đến đây, người xem trong phòng chat đã hiểu ra vấn đề.
【Chết tiệt! Bảo sao anh ấy nói tầng trên có ma!】
【Có khi nào tầng trên từng có người c.h.ế.t không nhỉ?】
Văn Hào lắc đầu: "Cái đó thì tôi không biết."
Anh ta nhìn lên màn hình và cầu cứu: "Tân Di Đại sư, xin cô giúp tôi với. Tôi đã nhiều đêm không ngủ được rồi."
Trên màn hình, Văn Hào trông rất mệt mỏi, gương mặt đầy vẻ uể oải, thiếu sức sống.
Tôi trầm ngâm một lúc rồi nói: "Hiện tại tôi chưa thể xác định thứ đang quấy phá là gì…"
Vừa dứt lời, sắc mặt Văn Hào bỗng thay đổi.
Người xem cũng nghe rõ ràng tiếng bước chân rất nhẹ từ phía đầu dây bên kia.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch…
Văn Hào cứng đờ, từ từ quay sang nhìn đồng hồ.
Anh nghiêm trọng nói: "Sao có thể chứ… bây giờ mới 11 giờ đêm, sao tiếng bước chân lại xuất hiện sớm như vậy?"
Tôi hỏi: "Trước đây anh nghe thấy tiếng bước chân vào lúc nào?"
Anh ta đáp, giọng trầm hẳn: "Lúc nửa đêm 12 giờ. Tôi đã cố ý ghi nhớ. Nhưng hôm nay nó lại xuất hiện sớm hơn…"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Văn Hào ngước nhìn lên trần nhà, siết chặt điện thoại rồi lấy hết can đảm mở cửa đi ra ngoài.
"Tôi sẽ dẫn mọi người lên đó xem thử!" Anh ta khá gan dạ, "Tân Di Đại sư, cô xem giúp tôi xem thứ gì đang quấy phá nhé!"
Vì thang máy phải chờ lâu, Văn Hào nóng nảy đẩy cửa phòng cầu thang bộ bên cạnh và bắt đầu leo lên.
Lúc này đã khuya, cầu thang bộ tối om.
Hình ảnh trên điện thoại rung lắc dữ dội, nhưng tiếng bước chân và hơi thở gấp của Văn Hào vang lên rõ ràng.
Không khí trở nên căng thẳng và đáng sợ.
Một số người mới vào chưa nắm rõ chuyện.
【Tôi hồi hộp quá!】
【Tiếng bước chân này là của Văn Hào hay của ma vậy?!】
...
Sau khi leo hết cầu thang, Văn Hào cuối cùng cũng đến được tầng trên. Hình ảnh trên màn hình dần ổn định.
Anh thở hổn hển vài cái, bật đèn pin trên điện thoại rồi đi từng nhà một để kiểm tra.
Kỳ lạ thay, tiếng bước chân đã biến mất.
Văn Hào đi qua đi lại hai vòng, nhưng hoàn toàn không còn nghe thấy tiếng bước chân từ trên cao kia nữa.
Tôi còn chưa kịp hỏi, anh đã lập tức quay đầu chạy xuống tầng của mình.
Anh lao vào nhà, nín thở, giơ điện thoại lên cao.
Thình thịch, thình thịch…
Tiếng bước chân chậm rãi và nhẹ nhàng lại vang lên lần nữa.
Văn Hào ôm đầu, ngồi thụp xuống đất trong tuyệt vọng.
"Lúc nào cũng thế! Chỉ cần tôi lên trên kiểm tra, nó liền biến mất!" Văn Hào hoảng sợ, giọng run rẩy, "Nhưng hễ tôi quay về nhà, nó lại xuất hiện như cũ!"
"Có khả năng nào… thứ đó vẫn luôn ở đó không?"
Tôi không nhanh không chậm lên tiếng.
Văn Hào sững người: "Tân Di Đại sư, cô nói vậy là sao?"
"Nó vẫn luôn ở đó." Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ấy. "Chỉ là mỗi khi anh lên tầng trên, anh không còn nghe thấy tiếng bước chân nữa."
"Vì nó không ở trên tầng, mà là… trong trần nhà của anh!"
Văn Hào kinh hãi nhìn tôi, một giọt mồ hôi lạnh lăn dài trên trán.
Ba giây sau, anh ta đột ngột ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch…
Không biết có phải là do tâm lý hay không, nhưng anh cảm thấy tiếng bước chân bỗng nhiên rõ ràng hơn hẳn.
Thấy anh ta bắt đầu thẫn thờ, tôi cất tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ:
"Tiếng bước chân này bắt đầu từ bao giờ?"
Văn Hào sực tỉnh nhưng vẫn còn chút ngơ ngẩn.
Anh ta suy nghĩ một lúc lâu rồi mới nhớ ra: "Từ ngày thứ ba sau khi tôi chuyển vào đây. Đến hôm nay đã gần một tháng rồi."
Anh ta kể rằng vì lý do công việc, anh ta cần thuê nhà gần công ty. Căn hộ này do anh tự tìm, vị trí đẹp mà giá lại rẻ, anh còn tưởng mình may mắn.
Không ngờ căn hộ này lại không sạch sẽ!
Văn Hào lo lắng gọi tôi: "Tân Di Đại sư! Xin cô hãy giúp tôi bắt thứ đó đi!"
Tôi hỏi tiếp: "Anh đã gặp chủ nhà chưa?"
Anh ta gật đầu: "Tôi gặp ông ấy khi xem nhà và ký hợp đồng. À đúng rồi, ông ấy là người Nhật."
"Có vấn đề gì không, đại sư?"
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️
Mong cả nhà có trải nghiệm vui vẻ trên kênh của tui. Cả nhà fơ lâu tui để đọc truyện mới nha.
Tôi nghiêm giọng: "Nếu tôi đoán không nhầm, thứ trong trần nhà cậu là một con búp bê Yoshi."
"Trước đây, ở Nhật Bản từng có một loại bí thuật để tạo ra những con búp bê ma này. Người ta sẽ đặt chúng trên trần nhà, dưới gầm giường hoặc dưới sàn nhà của người khác. Những con búp bê này sẽ hút lấy vận khí của gia chủ. Sau một thời gian dài, chúng sẽ bắt đầu gây ra các hiện tượng xui xẻo."
Nghe vậy, sắc mặt Văn Hào lập tức tái nhợt.
Anh ta lẩm bẩm: "Bảo sao… bảo sao…"
Anh ta nói rằng từ khi chuyển vào căn nhà này, vận may của mình đã xuống dốc không phanh.
Mua cổ phiếu nào là cổ phiếu đó rớt giá, đi trên đường bằng phẳng cũng tự vấp ngã, thậm chí còn suýt gặp tai nạn xe.
Đặc biệt là vợ anh ta thời gian gần đây liên tục gọi điện đòi ly hôn!
Mọi thứ đều tồi tệ đến mức không thể chịu nổi…
Thình thịch, thình thịch, thình thịch...
Tiếng bước chân vẫn vang lên đều đều, nhưng lúc này trong lòng Văn Hào không còn nỗi sợ hãi mà là cơn giận dữ bùng lên.
Tôi vừa thu dọn đồ đạc vừa an ủi anh ta: "Đừng vội, tạm thời sẽ không có chuyện gì đâu."
"Trước tiên, hãy đóng tất cả cửa lớn và cửa sổ lại. Dời chậu cây phát tài ở bậu cửa phía Tây Nam xuống, vì đặt cây ở hướng đó dễ thu hút những thứ không sạch sẽ."
"Anh xuống dưới nhà chờ tôi. Trước nửa đêm, tôi sẽ tới nơi."
May mắn là Văn Hào cũng ở cùng thành phố nên đi lại khá thuận tiện.
Nghe tôi nói vậy, Văn Hào gật đầu lia lịa.
Tôi đeo ba lô lên vai, chợt nhớ ra điều gì đó, liền nói: "À đúng rồi."
Văn Hào vội hỏi: "Đại sư còn dặn gì nữa không?"
"Tôi đi trừ tà là phải tính phí đấy, nhớ chuẩn bị chi phí đi nhé."
Văn Hào ngơ ngác mất vài giây: "...Được thôi."
【Hahaha, Tân Di Đại sư đúng là đỉnh!】
【Lại sắp ra ngoài làm nhiệm vụ rồi kìa! Kích th..ích quá!】
【Chuẩn bị sẵn ghế nhỏ, ngồi xem đại sư trừ tà thôi nào!】
【Cậu này ngốc quá…】
Người đàn ông cười lớn: "À, thì ra cậu phát hiện ra rồi nhỉ."
Thiên Tầm há hốc miệng, nhưng không thể nói được lời nào.
Tôi hét lớn: "Ngu ngốc! Còn không chạy mau!"
Lời tôi vừa dứt, Thiên Tầm lập tức quay đầu bỏ chạy như điên xuống cầu thang.
Người đàn ông đuổi theo ngay sau lưng, tốc độ cực nhanh.
Đây là một khu chung cư cũ, không có thang máy, đèn trong hành lang chập chờn lúc sáng lúc tối.
Thiên Tầm lao xuống cầu thang như một cơn gió.
Khao khát sống sót có thể khiến con người vượt qua mọi giới hạn.
Người xem trong phòng livestream đều há hốc mồm kinh ngạc.
Nhưng tốc độ của cậu vẫn không thể bằng kẻ sát nhân.
Thiên Tầm bị đá một cú từ phía sau, cả người ngã nhào về phía trước.
Chiếc điện thoại rơi văng ra xa.
【Bị bắt rồi sao?!】
【Trời đất ơi! Tôi không dám nhìn tiếp nữa!】
Người đàn ông cầm con d.a.o trên tay, từng bước chậm rãi tiến về phía Thiên Tầm.
Ngay lúc nguy cấp đó, tiếng còi xe cảnh sát vang lên từ xa.
Người đàn ông ngỡ ngàng nhìn về phía xe cảnh sát đang tới gần rồi lập tức quay đầu bỏ chạy.
Thiên Tầm nằm bệt trên mặt đất, bật khóc nức nở.
Tôi mỉm cười: "Chúc mừng cậu, kiếp nạn đã qua."
Thiên Tầm vừa bò vừa lăn, vội vàng nhặt điện thoại lên, khóc vừa cười vừa nói: "Cảm ơn đại sư, cảm ơn đại sư."
"Từ nhỏ, đạo sĩ già đã nói sẽ có một quý nhân giúp tôi vượt qua kiếp nạn, không ngờ người đó lại là Tân Di Đại sư. Thật sự cảm ơn cô, hu hu hu hu!"
Tôi phẩy tay: "Không cần cảm ơn. Lần sau kết bạn thì hãy cẩn thận hơn."
"Ngày mai nhớ mua vé số, biết đâu sẽ có điều bất ngờ."
Thiên Tầm không ngừng cảm ơn tôi rối rít.
Phòng chat vẫn còn nhiều người nghi ngờ.
【Chuyện này kỳ quái quá! Chắc họ đang diễn trò thôi!】
【Đúng vậy, nhìn là biết người bên kia là đồng phạm rồi!】
Nhưng những bình luận đó nhanh chóng bị những người khác bác bỏ.
Sau khi ngắt kết nối với Thiên Tầm, người xem vẫn còn chưa hết phấn khích.
【Quá kịch tính… thật sự quá kịch tính…】
【Này, không sợ bị cảnh sát triệu tập sao?】
Tôi liếc nhìn bình luận và nói: "À, Huyền Thanh Quán chúng tôi có hợp tác với cảnh sát địa phương, không sao đâu."
Trò chuyện với người xem một lát, tôi nhấn chuột gửi đi một bao lì xì.
"Được rồi, bắt đầu quẻ tiếp theo thôi."
Người nhận được bao lì xì lần này là một cư dân mạng có tên Văn Hào.
Sau khi tặng tôi một khinh khí cầu, anh ta ngay lập tức xin kết nối trực tiếp.
"Streamer, tôi nghi ngờ rằng nhà tôi có ma!"
Văn Hào nói thẳng một câu khiến cả phòng chat sôi động.
【Trời đất, Tân Di Đại sư hôm nay toàn gặp những chuyện ly kỳ!】
【Chuyện gì thế?】
Văn Hào nhận ra mình hơi hấp tấp nên bắt đầu giải thích từ từ với mọi người trong phòng chat.
"Từ khi chuyển đến khu chung cư này cách đây một tháng, tôi thường xuyên nghe thấy tiếng bước chân từ tầng trên vào nửa đêm."
"Tiếng bước chân rất nhẹ và chậm, nhưng trong đêm khuya lại khiến tôi không thể chịu nổi."
"Vài ngày sau, tôi không chịu nổi nữa, liền đi lên kiểm tra, nhưng tìm mãi không thấy ai."
"Ban quản lý nói với tôi rằng, tầng trên nhà tôi đã bỏ trống suốt một năm nay."
Nghe đến đây, người xem trong phòng chat đã hiểu ra vấn đề.
【Chết tiệt! Bảo sao anh ấy nói tầng trên có ma!】
【Có khi nào tầng trên từng có người c.h.ế.t không nhỉ?】
Văn Hào lắc đầu: "Cái đó thì tôi không biết."
Anh ta nhìn lên màn hình và cầu cứu: "Tân Di Đại sư, xin cô giúp tôi với. Tôi đã nhiều đêm không ngủ được rồi."
Trên màn hình, Văn Hào trông rất mệt mỏi, gương mặt đầy vẻ uể oải, thiếu sức sống.
Tôi trầm ngâm một lúc rồi nói: "Hiện tại tôi chưa thể xác định thứ đang quấy phá là gì…"
Vừa dứt lời, sắc mặt Văn Hào bỗng thay đổi.
Người xem cũng nghe rõ ràng tiếng bước chân rất nhẹ từ phía đầu dây bên kia.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch…
Văn Hào cứng đờ, từ từ quay sang nhìn đồng hồ.
Anh nghiêm trọng nói: "Sao có thể chứ… bây giờ mới 11 giờ đêm, sao tiếng bước chân lại xuất hiện sớm như vậy?"
Tôi hỏi: "Trước đây anh nghe thấy tiếng bước chân vào lúc nào?"
Anh ta đáp, giọng trầm hẳn: "Lúc nửa đêm 12 giờ. Tôi đã cố ý ghi nhớ. Nhưng hôm nay nó lại xuất hiện sớm hơn…"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Văn Hào ngước nhìn lên trần nhà, siết chặt điện thoại rồi lấy hết can đảm mở cửa đi ra ngoài.
"Tôi sẽ dẫn mọi người lên đó xem thử!" Anh ta khá gan dạ, "Tân Di Đại sư, cô xem giúp tôi xem thứ gì đang quấy phá nhé!"
Vì thang máy phải chờ lâu, Văn Hào nóng nảy đẩy cửa phòng cầu thang bộ bên cạnh và bắt đầu leo lên.
Lúc này đã khuya, cầu thang bộ tối om.
Hình ảnh trên điện thoại rung lắc dữ dội, nhưng tiếng bước chân và hơi thở gấp của Văn Hào vang lên rõ ràng.
Không khí trở nên căng thẳng và đáng sợ.
Một số người mới vào chưa nắm rõ chuyện.
【Tôi hồi hộp quá!】
【Tiếng bước chân này là của Văn Hào hay của ma vậy?!】
...
Sau khi leo hết cầu thang, Văn Hào cuối cùng cũng đến được tầng trên. Hình ảnh trên màn hình dần ổn định.
Anh thở hổn hển vài cái, bật đèn pin trên điện thoại rồi đi từng nhà một để kiểm tra.
Kỳ lạ thay, tiếng bước chân đã biến mất.
Văn Hào đi qua đi lại hai vòng, nhưng hoàn toàn không còn nghe thấy tiếng bước chân từ trên cao kia nữa.
Tôi còn chưa kịp hỏi, anh đã lập tức quay đầu chạy xuống tầng của mình.
Anh lao vào nhà, nín thở, giơ điện thoại lên cao.
Thình thịch, thình thịch…
Tiếng bước chân chậm rãi và nhẹ nhàng lại vang lên lần nữa.
Văn Hào ôm đầu, ngồi thụp xuống đất trong tuyệt vọng.
"Lúc nào cũng thế! Chỉ cần tôi lên trên kiểm tra, nó liền biến mất!" Văn Hào hoảng sợ, giọng run rẩy, "Nhưng hễ tôi quay về nhà, nó lại xuất hiện như cũ!"
"Có khả năng nào… thứ đó vẫn luôn ở đó không?"
Tôi không nhanh không chậm lên tiếng.
Văn Hào sững người: "Tân Di Đại sư, cô nói vậy là sao?"
"Nó vẫn luôn ở đó." Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ấy. "Chỉ là mỗi khi anh lên tầng trên, anh không còn nghe thấy tiếng bước chân nữa."
"Vì nó không ở trên tầng, mà là… trong trần nhà của anh!"
Văn Hào kinh hãi nhìn tôi, một giọt mồ hôi lạnh lăn dài trên trán.
Ba giây sau, anh ta đột ngột ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch…
Không biết có phải là do tâm lý hay không, nhưng anh cảm thấy tiếng bước chân bỗng nhiên rõ ràng hơn hẳn.
Thấy anh ta bắt đầu thẫn thờ, tôi cất tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ:
"Tiếng bước chân này bắt đầu từ bao giờ?"
Văn Hào sực tỉnh nhưng vẫn còn chút ngơ ngẩn.
Anh ta suy nghĩ một lúc lâu rồi mới nhớ ra: "Từ ngày thứ ba sau khi tôi chuyển vào đây. Đến hôm nay đã gần một tháng rồi."
Anh ta kể rằng vì lý do công việc, anh ta cần thuê nhà gần công ty. Căn hộ này do anh tự tìm, vị trí đẹp mà giá lại rẻ, anh còn tưởng mình may mắn.
Không ngờ căn hộ này lại không sạch sẽ!
Văn Hào lo lắng gọi tôi: "Tân Di Đại sư! Xin cô hãy giúp tôi bắt thứ đó đi!"
Tôi hỏi tiếp: "Anh đã gặp chủ nhà chưa?"
Anh ta gật đầu: "Tôi gặp ông ấy khi xem nhà và ký hợp đồng. À đúng rồi, ông ấy là người Nhật."
"Có vấn đề gì không, đại sư?"
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️
Mong cả nhà có trải nghiệm vui vẻ trên kênh của tui. Cả nhà fơ lâu tui để đọc truyện mới nha.
Tôi nghiêm giọng: "Nếu tôi đoán không nhầm, thứ trong trần nhà cậu là một con búp bê Yoshi."
"Trước đây, ở Nhật Bản từng có một loại bí thuật để tạo ra những con búp bê ma này. Người ta sẽ đặt chúng trên trần nhà, dưới gầm giường hoặc dưới sàn nhà của người khác. Những con búp bê này sẽ hút lấy vận khí của gia chủ. Sau một thời gian dài, chúng sẽ bắt đầu gây ra các hiện tượng xui xẻo."
Nghe vậy, sắc mặt Văn Hào lập tức tái nhợt.
Anh ta lẩm bẩm: "Bảo sao… bảo sao…"
Anh ta nói rằng từ khi chuyển vào căn nhà này, vận may của mình đã xuống dốc không phanh.
Mua cổ phiếu nào là cổ phiếu đó rớt giá, đi trên đường bằng phẳng cũng tự vấp ngã, thậm chí còn suýt gặp tai nạn xe.
Đặc biệt là vợ anh ta thời gian gần đây liên tục gọi điện đòi ly hôn!
Mọi thứ đều tồi tệ đến mức không thể chịu nổi…
Thình thịch, thình thịch, thình thịch...
Tiếng bước chân vẫn vang lên đều đều, nhưng lúc này trong lòng Văn Hào không còn nỗi sợ hãi mà là cơn giận dữ bùng lên.
Tôi vừa thu dọn đồ đạc vừa an ủi anh ta: "Đừng vội, tạm thời sẽ không có chuyện gì đâu."
"Trước tiên, hãy đóng tất cả cửa lớn và cửa sổ lại. Dời chậu cây phát tài ở bậu cửa phía Tây Nam xuống, vì đặt cây ở hướng đó dễ thu hút những thứ không sạch sẽ."
"Anh xuống dưới nhà chờ tôi. Trước nửa đêm, tôi sẽ tới nơi."
May mắn là Văn Hào cũng ở cùng thành phố nên đi lại khá thuận tiện.
Nghe tôi nói vậy, Văn Hào gật đầu lia lịa.
Tôi đeo ba lô lên vai, chợt nhớ ra điều gì đó, liền nói: "À đúng rồi."
Văn Hào vội hỏi: "Đại sư còn dặn gì nữa không?"
"Tôi đi trừ tà là phải tính phí đấy, nhớ chuẩn bị chi phí đi nhé."
Văn Hào ngơ ngác mất vài giây: "...Được thôi."
【Hahaha, Tân Di Đại sư đúng là đỉnh!】
【Lại sắp ra ngoài làm nhiệm vụ rồi kìa! Kích th..ích quá!】
【Chuẩn bị sẵn ghế nhỏ, ngồi xem đại sư trừ tà thôi nào!】
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro