Hậu Duệ Phượng Hoàng

Chương 2

Đang cập nhật

2025-03-17 11:31:33

 

Ta túm chặt lấy cổ áo hắn, giọng nói sắc lạnh: "Làm con người, khi biết rõ kẻ thù đã g.i.ế.c mẫu thân mình, chẳng lẽ không nên báo thù rửa hận sao?"

 

Tạ Văn Đoan bị vẻ mặt đầy thù hận của ta dọa sợ, ánh mắt hắn lộ rõ vẻ kinh hoàng, một lúc sau mới dám nhỏ giọng đáp: "Phải."

 

"Tốt lắm, Văn Đoan, ta muốn cả nhà Lý Quý Phi phải đền mạng cho mẫu hậu. Đệ thấy thế nào?"

 

Tạ Văn Đoan rụt người lùi lại, ấp úng nói sang chuyện khác: "Hoàng tỷ, tỷ làm sao vậy?"

 

Ta cười nhạt trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn không chút thay đổi, nhẹ nhàng nói: "Ta chỉ là quá đau buồn, muốn báo thù cho mẫu hậu thôi mà."

 

Tạ Văn Đoan cẩn thận nắm lấy tay ta, mắt hắn rưng rưng: "Đệ biết lòng hoàng tỷ đang rất đau khổ, mẫu hậu đã không còn nữa, giờ chỉ còn lại tỷ và đệ nương tựa lẫn nhau. Hoàng tỷ, tỷ phải giữ gìn sức khỏe đó."

 

Ta vỗ nhẹ lên má hắn: "Văn Đoan cứ yên tâm, ta sẽ tự biết bảo trọng."

 

Nếu ta không biết giữ gìn sức khỏe, làm sao có thể đạp được con sói con như ngươi xuống dưới chân ta đây?

 

"Văn Đoan, đệ hãy thề trước linh cữu của mẫu hậu, nhất định phải báo thù cho người!"

 

Tạ Văn Đoan bị ta ép buộc phải thề độc, hắn thề rằng nhất định sẽ dùng mạng của cả nhà Lý Quý Phi để tế cho vong linh của mẫu hậu.

 

Ta đứng sau lưng hắn, lạnh lùng nhìn hắn thề độc.

 

Lời thề ấy, dĩ nhiên chẳng có giá trị gì, ta chỉ muốn xem, Tạ Văn Đoan có thể giả tạo đến mức nào mà thôi.

 

Mẫu hậu ra đi không được vẻ vang, nhưng tang lễ thì lại được tổ chức vô cùng long trọng. Toàn bộ cung đình đều phải túc trực bên linh cữu, Lý Quý Phi cũng có mặt.

 

Nàng ta đứng trước mặt ta, vẫn dáng vẻ như trong ký ức, tựa như một con rắn mỹ nhân mang đầy nọc độc, nguy hiểm và lạnh lùng, ẩn mình trong bóng tối chờ thời cơ.

 

"Mong công chúa nén bi thương, nếu không Hoàng hậu nương nương nhìn thấy, e là nơi chín suối cũng không yên lòng."

 

Ta lạnh lùng liếc nhìn nàng ta: "Người làm trời thấy, Quý Phi nương nương, đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma."

 

Bên cạnh Lý Quý Phi, Lý Như Nghiên đứng đó, dung mạo xinh đẹp như hoa, có vài phần giống với Lý Quý Phi.

 

Tạ Văn Đoan quỳ trước linh đường không nhịn được mà liếc mắt đưa tình với nàng ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Ta cố gắng kìm nén cơn giận dữ trong lòng, suýt chút nữa đã nghiến nát cả răng.

 

Mẫu hậu vừa mới mất, Tạ Văn Đoan đã vội vàng cấu kết với con gái của kẻ thù ngay trước linh đường của người.

 

Thật là đồ đọc sách thánh hiền mà bụng dạ chẳng khác nào loài cầm thú, đến cả liêm sỉ cũng không còn.

 

"A Gia, tiễn khách."

 

A Gia nghe vậy, lạnh mặt mời Lý Quý Phi ra ngoài. Lý Quý Phi cũng không hề tức giận, vẫn giữ dáng vẻ tao nhã rời đi.

 

Ta tiến lên, thắp nén hương cho mẫu hậu, lặng lẽ quỳ xuống. Mẫu hậu, nếu lần này con không thể làm theo tâm nguyện của người, phò tá Tạ Văn Đoan, người có trách con không?

 

Mẫu hậu cũng giống như ngoại tổ phụ , luôn lấy việc phò tá minh quân làm tâm nguyện cả đời.

 

Người luôn hành xử công bằng, trên không nịnh nọt, dưới đối đãi khoan dung, cung nhân ai nấy đều cảm kích người, sao có thể ra tay hãm hại?

 

Huống chi, cung nữ bị đẩy ra chịu tội kia, còn chưa tra hỏi ra kẻ đồng mưu, đã vội vàng đ.â.m đầu vào cột mà chết.

 

Ai ai cũng biết cái c.h.ế.t của mẫu hậu có điều kỳ lạ, nhưng kẻ chủ mưu vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

 

"Thần xin tham kiến Bệ hạ."

 

"Miễn lễ."

 

Ta quay đầu lại, phụ hoàng mặt mày ủ rũ bước vào linh đường.

 

Có lẽ thời gian đã trôi qua quá lâu, ký ức cũng phai nhạt, ta vậy mà không thể nhớ nổi kiếp trước phụ hoàng có đến tiễn đưa mẫu hậu hay không.

 

"Phụ hoàng."

 

Phụ hoàng phất tay, tiến lên thắp một nén hương. Người lặng lẽ nhìn quan tài của mẫu hậu trong linh đường, vẻ mặt phức tạp và đầy đau buồn.

 

"Tất cả lui ra đi, Vân Nương thích yên tĩnh. Văn Đoan cũng ra ngoài, Bình An ở lại, nói chuyện với ta."

 

Khi ta chào đời, trong cung đã có bốn đứa trẻ c.h.ế.t yểu, phụ hoàng sợ ta cũng không sống lâu được, người đã cầu tấm bùa bình an từ phương trượng chùa Trụ Quốc, lại đặt cho ta nhũ danh là Bình An, chỉ mong ta được thuận buồm xuôi gió, bình an vô sự.

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hậu Duệ Phượng Hoàng

Số ký tự: 0