Chương 91
Thụ Linh Lung
2025-03-15 19:23:07
Chương 91Lúc Trần Tĩnh nhận được điện thoại giống như bị tụt huyết áp, cả người run rẩy như không còn sức, tưởng như ngất luôn đến nơi.Cô chào khách hàng rồi bắt xe đến bệnh viện. Cô không dám tự lái xe, cả người run rẩy như vậy sợ không tra được chìa khóa vào ổ, làm sao còn tinh thần để lái?Đến bệnh viện mới biết, Tiêu Yến Tranh vẫn đang trong phòng phẫu thuật, Qua Qua đang được kiểm tra. Tin tốt là ngoài hoảng sợ, mọi thứ khác của Qua Qua có vẻ đều ổn, còn có nội thương hay không thì phải kiểm tra thêm.Qua Qua nhìn thấy mẹ thì òa lên khóc. Trước đó, kể cả lúc đi theo nhân viên khám bệnh cho đến giờ, Qua Qua dường như vẫn trong trạng thái choáng váng quá độ, không khóc không nháo, khi nhân viên chăm sóc và cảnh sát hỏi số điện thoại, nó vẫn đọc được 11 số điện thoại di động của mẹ.Trần Tĩnh ôm con vào trong ngực, nhẹ nhàng dỗ dành. Đứa nhỏ đã bị dọa quá sợ rồi, cô nghe nhân viên y tế và cảnh sát nói khi mở cửa xe, cả người Tiêu Yến Tranh toàn là máu đang gục vào túi khí, đứa nhỏ ngồi ghế sau chắc chắn đã hoảng sợ khi nhìn thấy hết bộ dạng lúc đó của ba mình, có lẽ trước đó cũng đã hét lên gọi ba nhiều lần nhưng không được ba đáp lại.Qua Qua khóc đến tê tâm liệt phế, nó nhìn thấy cả người ba bất động toàn là máu, cho dù nó có la hét thế nào ba đều không có phản ứng. Nó nghĩ: ba đã chết, nhất định ba đã chết rồi, người lớn chỉ có chết mới bất động như thế.Trần Tĩnh ôm con, nhẹ nhàng vu.ốt ve gáy rồi lưng nó, miệng không ngừng nói: “Qua Qua không sợ, không có việc gì, không có việc gì… khóc đi, khóc đi con…”Trần Tĩnh không ngăn cản việc con khóc, nó nhất định rất sợ hãi, khóc cũng là một cách giải tỏa, ph.át ti.ết cảm xúc. Điều này Trần Tĩnh khác với Tôn Mỹ Hoa. Không được khóc không có nghĩa là không buồn, ngược lại, không ph.át ti.ết được cảm xúc bằng tiếng khóc, cứ kìm nén lại trong lòng càng dễ gây ra bệnh.Nhân viên y tế cũng hiểu rằng việc đứa trẻ khóc lúc này là một điều tốt, không ai ngăn cản hay khó chịu gì. Tình trạng cha đứa trẻ đang phẫu thuật như thế nào còn chưa biết, nhìn có vẻ không lạc quan nên mọi người đều rất đồng cảm với hai mẹ con họ.Sau khi qua được cơn sốc, Trần Tĩnh cuối cùng cũng tỉnh táo lại, nước mắt tuôn ra như mưa. Cô không thể gào khóc giống như đứa trẻ, chỉ có thể âm thầm ch.ảy nước mắt.Tiếng khóc của Qua Qua nhỏ dần, đứa nhỏ đã quá mệt, khóc đến khàn cả tiếng, cuối cùng chỉ còn ho húng hắng, bám chặt lấy mẹ không buông tay.Đứa trẻ cuối cùng cũng an tĩnh lại, Trần Tĩnh nhẹ giọng nói với con cần phải phối hợp với bác sĩ để kiểm tra, kiểm tra xong bọn họ có thể đi gặp ba.Nghe nói được gặp ba, lông mày Qua Qua cau lại, hỏi Trần Tĩnh: “Ba đã chết sao?”Trái tim Trần Tĩnh đột nhiên trùng xuống, như có một tảng đá lớn đè nặng lên, nỗi đau khiến cô chút nữa thì không ôm được con:“Không có! Ba không chết! Ba đang trong phòng phẫu thuật, các bác sĩ đang giúp ba, lát nữa chúng ta sẽ đi gặp ba. Ba sẽ không chết! Sẽ không đâu!”Trần Tĩnh không biết là đang an ủi đứa con hay an ủi chính mình, cô chỉ biết Tiêu Yến Tranh không thể chết được! Cô không dám nghĩ đến khả năng kia, cô tin tưởng vững chắc hắn sẽ không chết!Qua Qua nghe nói ba không chết, lại còn chỉ cần làm kiểm tra xong là được gặp ba nên rất ngoan ngoãn nghe lời, rất phối hợp với các bác sĩ. Sau khi xác định đứa trẻ không có vấn đề gì, hai mẹ con đến chờ trước cửa phòng phẫu thuật.Qua Qua biết ba đang ở bên trong, rất nhiều bác sĩ đang giúp ba xử lý vết thương, mặc dù nó rất sốt ruột nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi trong lòng mẹ, cùng mẹ yên lặng chờ ba.Di động, giấy tờ tùy thân cùng chìa khóa xe của Tiêu Yến Tranh đều được bác sĩ trao lại cho Trần Tĩnh, cô ôm chặt đứa con, tầm mắt rơi vào điện thoại di động của Tiêu Yến Tranh.Chiếc điện thoại này không giống với cái mà 4 năm trước bọn họ đi Hải Nam cùng nhau, rõ ràng là đã đổi sang cái đời mới hơn, nhưng trên màn hình vẫn là bức ảnh hai người chụp chung hồi đi Hải Nam tết năm đó, Trần Khang chụp.Ấn nút mở màn hình, hiện ra nhập mật mã, cô do dự một lúc rồi nhập vào một dãy số, đó là ngày họ lĩnh chứng, cũng là mật khẩu trước đây của hắn.Cô cũng không rõ cuối cùng mình mở máy của hắn để làm gì, lễ giáo nói cô phải tôn trọng sự riêng tư của hắn, nhưng hắn là ba của con cô, nội tâm cô mãnh liệt kêu gào muốn thử, cô tự nói với chính mình: Mình không phải muốn xem di động của hắn, mình chỉ muốn xem mật mã đó có đúng hay không. Nhưng lại có một giọng nói ngăn cản: Không nên nhìn, hắn vẫn đang được cấp cứu, bây giờ mà xem giống như đang nhìn di vật của hắn…Cuối cùng, cô cũng chứng minh được rồi: Mật khẩu kia vẫn sử dụng, hắn vẫn dùng ngày kết hôn của họ làm mật khẩu.Cô nhanh chóng tắt màn hình, không đọc thêm nội dung nào nữa. Việc cô muốn chứng minh đã được giải quyết, chỉ còn đợi hắn ra khỏi phòng mổ và trả lại điện thoại! Cho dù muốn xem cái gì thì cũng phải là hắn đưa cho cô xem! Cô không muốn xem một mình, sợ giống như đang nhìn vào di vật…“Mẹ, bao lâu nữa thì ba mới đi ra?”Qua Qua cảm giác thời gian đã trôi qua thật lâu, nó vừa đói vừa khát nhưng không muốn nói với mẹ, trông mẹ rất mệt mỏi.Bị đứa trẻ túm tay, ý thức của cô quay trở lại, nhìn xuống cổ tay, trời ạ, đã 3 giờ chiều! Nhìn lên chiếc đồng hồ với những số đỏ thẫm trước cửa phòng mổ, không thấy có dấu hiệu sẽ tắt, cô cũng không biết bao giờ hắn sẽ ra.“Qua Qua có đói bụng không?” nghĩ đến đứa con chưa được ăn cơm trưa, Trần Tĩnh tự mắng mình đã hồ đồ, không trấn định. Cô tin tưởng lúc này Tiêu Yến Tranh đang chiến đấu với tử thần để mau chóng về với mẹ con họ, còn cô thì sao? Cô đương nhiên ở bên ngoài phải chăm sóc tốt chính mình và đứa con, chờ ba đứa nhỏ quay về.Trần Tĩnh đứng dậy, định bế con đi mua đồ ăn, không ngờ chân không còn chút sức lực nào, giống như bị tê liệt. Cô định thử chống tay đứng lên nhưng cánh tay đang ôm con thì cứng đờ, cánh tay còn lại cũng không còn sức, ngã ngồi lại xuống ghế.“Mẹ!” Qua Qua hoảng sợ ôm chặt lấy mẹ, đôi mắt trợn to vừa lo lắng vừa sợ hãi.“Không sao, mẹ ngồi lâu quá nên bị tê chân thôi, đợi một lát sẽ ổn” Trần Tĩnh xoa đầu con, trấn an nó.Ngồi lâu bị tê chân, cái này Qua Qua biết nên không kêu khát không kêu đói nữa, nó giãy giụa ngồi dậy trong lòng mẹ, muốn tự mình ngồi xuống ghế bên cạnh để giảm gánh nặng cho mẹ.“Mẹ, để con ngồi bên cạnh, không cần phải ôm con”Trần Tĩnh suy nghĩ, lấy điện thoại gọi cho Tần Văn Tinh, nói mua một ít đồ ăn đến bệnh viện.Đằng sau hiện giờ chỉ có trợ lý có thể hỗ trợ.Trần Tĩnh cẩn thận đặt con xuống ghế, vận động tay chân một chút, trừ cánh tay ôm con bị tê cứng, những chỗ khác không phải tê cứng mà do cô quá lo lắng nên cạn kiệt sức lực. Cô nghĩ lúc này huyết áp, đường máu của mình cũng không ổn.Không đến 20 phút, Tần Văn Tinh đầu đầy mồ hôi chạy vào hành lang. Lúc nãy trên điện thoại không nói được nhiều, hắn chỉ biết ông chủ và cậu nh.ỏ ở bệnh viện, không kịp hỏi nhiều, hắn cùng bạn gái ra khỏi rạp chiếu phim chạy thẳng đến bệnh viện. Đến cổng bệnh viện, không kịp vào bãi đỗ xe, để xe lại cho bạn gái rồi xách đồ ăn chạy thẳng vào trong.“Anh Tiểu Đàm”, Qua Qua nhìn thấy Tần Văn Tinh trước, kêu lớn.Trần Tĩnh nhìn theo tiếng kêu, thấy Tần Văn Tinh vẻ mặt lo lắng, chạy đến trước mặt hỏi: “Bà chủ, có chuyện gì vậy? Ai bị bệnh?”“Là ba em, bị thương, bị thương rất nặng”, Qua Qua trả lời thay mẹ.Hả, ba của Qua Qua? Tần Văn Tinh không biết chồng trước của bà chủ, chỉ biết bọn họ ly hôn, bà chủ và con sống với nhau, chồng cũ của bà chủ tới thành phố N khi nào? Xem ra thời gian này hắn mải lo chuyện yêu đương, lơ là chuyện của bà chủ, phải chấn chỉnh lại.Hắn nhìn thấy bà chủ có vẻ không ổn, phản ứng đều chậm nửa nhịp nên đặt ví tiền sang một bên, lấy đồ ăn ra, nói chuyện trực tiếp với Qua Qua:“Qua Qua, ba bị thương như thế nào?”Qua Qua nhìn chằm chằm đồ ăn nuốt nước miếng, cái bụng nhỏ của nó muốn kêu gào lên rồi, nhưng vẫn phải nhịn xuống, ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của anh Tiểu Đàm: “Buổi sáng ba lái xe chở em, bị đụng phải”Bàn tay cầm hộp cơm của Tần Văn Tinh khẽ run lên, may mà giữ lại kịp, mở hộp cơm ra đặt trước mặt bà chủ, lấy đôi đũa đưa cho Trần Tĩnh: “Bà chủ ăn một chút đi, ăn no mới có sức chờ anh ấy ra ngoài”Mặc dù không biết rõ quan hệ của bà chủ với chồng cũ như thế nào, nhưng nhìn bộ dạng hoang mang lo sợ của bà chủ, trong lòng Tần Văn Tinh cảm thấy bọn họ không đơn giản chỉ là ly hôn thông thường. Chẳng phải người ta vẫn nói vợ chồng ly hôn là loại quan hệ cả đời sợ không muốn nhìn thấy mặt nhau hay sao, nhưng đây giống như là vẫn còn tình cảm không dứt, nếu không biết trước chuyện bà chủ đã ly hôn, có khi hắn còn tưởng nhầm đây là chồng của bà chủ, hay là bọn họ đã phục hôn?Khống chế những suy nghĩ đang nhảy múa trong đầu, Tần Văn Tinh mở ra hộp sủi cảo tôm cùng rau cải, gắp vào chiếc đĩa nhựa sạch đưa cho Qua Qua mấy miếng sủi cảo ăn trước, sau đó là ăn rau.Đồ ăn này hắn mua ở một nhà hàng Quảng Đông, hắn biết đứa nhỏ thích nhất là ăn sủi cảo tôm và rau cải, còn mua cho bà chủ là cơm với xiên chân gà, ở cùng nhau mấy năm, hắn cũng biết sở thích ăn uống của bọn họ.Đứa nhỏ nhét một miếng sủi cảo vào miệng, phồng mồm lên nhai, đói chết nó rồi! Có điều mùi vị sủi cảo hôm nay hình như không ngon như trước? Quay đầu nhìn mẹ, thấy mẹ vẫn chưa động đũa, đứa nhỏ gắp một miếng sủi cảo, đứng lên ghế, đưa vào miệng mẹ: “Mẹ, mẹ ăn sủi cảo tôm đi, không ăn sẽ đói bụng đó”Trần Tĩnh mở miệng cắn miếng sủi cảo con trai đưa, nhai hai ba lần rồi nuốt xuống.“Qua Qua, con ăn trước đi, con đói bụng rồi, thực xin lỗi, mẹ quên mất không mua đồ ăn cho con”Đứa nhỏ vội vàng xua tay: “Không sao, không sao”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro