Hạnh Phúc Mong Muốn

Chương 9:

Thụ Linh Lung

2025-03-15 19:23:07

Chương 9"Trần Tĩnh?"Tiêu Yến Tranh gọi tên cô.Trần Tĩnh vẫn giữ tư thế cuộn người, chỉ nghiêng mặt nhìn hắn, thấy biểu tình của hắn nghiêm túc, cô không tự chủ mà ngẩng đầu, buông tay, hạ chân xuống, ngồi thẳng.Tiêu Yến Tranh cầm cánh tay cô khẽ dùng sức, kéo cô quay về phía mình.Trần Tĩnh ngoan ngoãn quay lại, ngồi đối diện nhau.Nhận ra lúc vừa rồi nắm tay cô, cô phản xạ vô thức né tránh, nội tâm Tiêu Yến Tranh thoáng ảm đạm, sau khi Trần Tĩnh quay người, hắn thu tay về, trong lòng hiểu rõ, cô chưa chuẩn bị để tiếp nhận hắn.Thế nhưng ngoài mặt Tiêu Yến Tranh không lộ ra bất kỳ biểu cảm thất vọng nào, vẫn vẻ dịu dàng trầm ổn như thường ngày.“Trần Tĩnh, tôi là đàn ông đã trải qua một lần hôn nhân, có người nói, đàn ông ly hôn một lần là bảo bối, nhưng ly hôn lần nữa thì thành cỏ dại!”Lúc nói những lời này, người đàn ông mím môi đầy vẻ đáng thương, uỷ khuất, khiến Trần Tĩnh cảm thấy không đành lòng nhưng lại không nhịn được cười.“Trần Tĩnh, em có biết tại sao người ta lại nói đàn ông ly hôn một lần là bảo bối không? Bởi vì hắn đã trải qua đời sống hôn nhân, biết mình muốn cuộc sống như thế nào, cũng biết nửa kia thế nào mới phù hợp với mình. Tôi kết hôn với em bởi tôi tin chắc rằng chúng ta sống với nhau sẽ rất hợp. Về tình yêu… tôi thừa nhận tôi rất thích em, nhưng chưa đến mức ‘yêu’… Tôi không muốn lừa dối em, em cũng không phải là nữ sinh ngây thơ 18, 19 tuổi. Tôi nghĩ tôi lừa gạt ai chứ không lừa gạt em, tôi hy vọng trong cuộc sống chung chúng ta sẽ dần dần hoà hợp. Chúng ta cùng nỗ lực hướng tới cuộc sống hoà thuận, yêu thương được không? Tôi không muốn nghe thấy em nói chuyện ly dị nữa, đàn ông đã ly hôn rất nhạy cảm với hai chữ này, mỗi lần em nói đến, dù là em để tôi lựa chọn, nhưng tôi vẫn luôn có cảm giác mình bị vứt bỏ, tôi sẽ khổ sở, cũng biết sợ”Trần Tĩnh ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn hắn, hắn nói cái gì? Cô nói ly dị, hắn sẽ khổ sở, sẽ sợ?Trong lòng cô đột nhiên nhói đau, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường.Tiêu Yến Tranh nói tiếp: “Tình huống của ba là bất ngờ, thời điểm chúng ta lĩnh chứng em cũng không biết chuyện này, cho nên không thể nói là em lừa gạt tôi, cũng không cần tự trách. Hơn nữa, mấu chốt chính là bất kể nhà em xảy ra chuyện gì, chúng ta đã là vợ chồng, chuyện của nhà em cũng là chuyện của tôi, ba em không lẽ không phải là ba tôi sao? Xảy ra chuyện gì cũng đừng lo sợ, sẽ có cách giải quyết, tôi sẽ cùng em gánh vác”Trong lòng Trần Tĩnh đột nhiên có dòng nước ấm trào ra, xông thẳng lên tuyến lệ, khiến hai hốc mắt của cô ngập nước.Trần Tĩnh gắt gao cắn chặt môi, cố hết sức kìm nén, không để cho nước mắt rơi xuống. Trước giờ cô chưa từng khóc trước mặt ai, cho dù là Tống San San cũng chưa từng nhìn thấy cô khóc, cho dù có lệ nóng doanh tròng, cô cũng không để cho rơi xuống.Đó chẳng qua là thói quen cố gắng kiên cường của cô mà thôi, đối với cô, rơi lệ là biểu hiện của hèn yếu, cô là người độc lập kiên cường, sao có thể để cho người khác nhìn thấy mình yếu hèn?Điều chỉnh cảm xúc, Trần Tĩnh hít một hơi thật sâu rồi thở ra, trịnh trọng gật đầu: “Được, sau này tôi sẽ không nhắc đến hai chữ ly dị, thật xin lỗi, sau này tôi sẽ thử như anh nói, cùng anh sống thật tốt”Tiêu Yến Tranh hiển nhiên rất hài lòng với câu trả lời của Trần Tĩnh, cười lộ ra hàm răng trắng muốt.Trần Tĩnh đột nhiên cảm thấy, Tiêu Yến Tranh cười lên giống như ánh mặt trời của thiếu niên 18, 19 tuổi! Nắng chiếu vào gò má của hắt, hắt lên vầng sáng, đúng thật là mặt trời thiếu niên!“Tôi có hỏi qua bác sĩ, bác sĩ khuyên nên đến Bệnh viện Thanh Dương thử xem. Đó là bệnh viện tư, chúng ta có thể thương lượng với họ, điều kiện nằm viện cũng dễ dàng hơn, ở đó cũng có oxy cao áp để điều trị. Ngày mai chúng ta đưa ba đến đó, còn một tia hy vọng cũng phải thử, đúng không? Nếu như mọi chuyện thuận lợi thì sao? Đừng vội từ bỏ, nhé?”Âm thanh cuối cùng trầm thấp, gợi cảm và cực kỳ từ tính, Trần Tĩnh cảm giác như mình vừa bị sét đánh một cái, lúc này mởi để ý giọng của Tiêu Yến Tranh là giọng nam trung trầm thấp hùng hậu, một điểm này đã hơn Triệu Thành Vũ rất nhiều. Giọng nói là nhược điểm của Triệu Thành Vũ, không đủ mạnh mẽ, nam tính mà có phần nữ tính.“Được”Trần Tĩnh thật lòng cảm thấy Tiêu Yến Tranh là do ông trời phái đến cho cô. Ở lúc cô mất hết phương hướng, hắn có thể chỉ rõ đường đi cho cô, để cho cô có cảm giác chưa phải tuyệt vọng hoàn toàn, vẫn có cái để hy vọng!Tiêu Yến Tranh làm cơm tối, có cá hầm thịt, xà lách xào tỏi, canh cà chua và trứng.Tài nấu nướng của Tiêu Yến Tranh thì Trần Tĩnh đã từng được thấy qua, lúc trước ở công Triệu Thành Vũ có từng nghe hắn nhắc tới người anh em của mình là thần bếp, mới từ nước ngoài về, hôm nào gọi anh ta đến thể hiện tài năng.Lần gặp mặt đầu tiên của cô và Tiêu Yến Tranh chính là ở công ty Triệu Thành Vũ, khi đó nhân viên công ty họ làm cơm, đúng lúc Tiêu Yến Tranh đến nên để cho hắn trổ tài, hắn lắc đầu, Triệu Thành Vũ vỗ gáy một cái: “À đúng rồi, hắn không thích rửa rau dưa chén bát, Tiểu Tĩnh, em đi chuẩn bị trước đi, sắp xếp xong thì Tiêu đều bếp ra tay”Cũng chính lần đó, Tiêu Yến Tranh nói, thấy cô chuẩn bị tất cả nguyên liệu một cách sạch sẽ gọn gàng, hắn đã để ý đến cô, khi đó hắn đã thấy trên đầu cô có 4 chữ lớn – hiền thê lương mẫu (vợ hiền mẹ thảo)Buổi tối, Trần Tĩnh trực chương trình xong về nhà đã 9 rưỡi, cha vẫn đang ngồi trên sofa phủi vạt áo, Tiêu Yến Tranh bỏ tai nghe xuống chào Trần Tĩnh:“Em về rồi à?”“Ừ”“Nhanh đi tắm rửa, không còn sớm nữa”“Ừ”Trần Tĩnh tắm rửa, sấy khô tóc xong ra ngoài thấy trong phòng khách không có ai, đẩy cửa phòng ngủ thấy cha đã nằm ngủ trên giường, Tiêu Yến Tranh ngồi dựa vào cửa sổ trông chừng, thấy cô đi vào thì đặt ngón tay lên môi tỏ ý đừng nói chuyện.Trần Tĩnh cũng đi đến cạnh cửa sổ ngồi xuống, cầm điện thoại ra hiệu cho Tiêu Yến Tranh.Trần Tĩnh: [Buổi tối tôi ngủ trên nệm chỗ cửa sổ, anh chịu khó ngủ trên sofa vậy]ZHENG: [Được]Trần Tĩnh: [Còn công việc của anh thì sao? Có bị trễ nải gì không?]ZHENG: [Thời gian làm việc của tôi linh hoạt, không có vấn đề gì]Trần Tĩnh ngẩng đầu nhìn Tiêu Yến Tranh cười một tiếng, đứng dậy mở ngăn tủ trên cao nhất, nhón chân kéo ra 2 cái chăn, chỉ thấy một bàn tay với khớp xương rõ ràng ung dung cầm lấy cái chăn,Trần Tĩnh chưa kịp phản ứng, một cái chăn đã nhét vào trong lòng cô, bàn tay ung dung đóng cửa tủ lại, cầm một cái chăn khác đi ra phòng khách.Trần Tĩnh ôm chăn đến sofa, sau đó quay lại tủ lấy ra bộ ga gối mới, Tiêu Yến Tranh giúp cô trải ga lên sofa.“Tay nghề ga gối của anh cũng không tệ, nấu cơm cũng giỏi, tay nghề việc nhà rất tốt nha”Giọng trêu chọc của Trần Tĩnh phá vỡ sự im lặng giữa hai người. Cả hai cùng nhau lồng ga gối khiến cho cô cảm thấy có chút mập mờ lúng túng.“Không chỉ có vậy!” Tiêu Yến Tranh nửa cười cửa không đáp lại.Trần Tĩnh hứng thú “ô” lên một tiếng: “Anh còn những sở trường gì nữa?”“Sở trường á?” Tiêu Yến Tranh nhìn Trần Tĩnh một cách ý vị thâm trường, sau đó thu hồi tầm mắt, tiếp tục trải ga, chỉ gật đầu một cái, khoé miệng cong lên.Trần Tĩnh có chút kỳ lạ, hắn là có ý gì? Không hiểu được. Tiếp tục phối hợp cùng hắn trải ga.Đột nhiên Trần Tĩnh nghĩ đến chuyện khác, không phù hợp với trẻ nhỏ, vội vàng cúi đầu, quăng suy nghĩ này ra sau gáy, nhất định là bởi đêm khuya vắng người trăng sáng gây hoạ, cô là nữ nhân đứng đắn, sao có thể suy nghĩ những chuyện như vậy?Trần Tĩnh mải cúi đầu đấu tranh với những suy nghĩ đen tối trong lòng, không chú ý tới người đàn ông kia thấy khuôn mặt cô đỏ đến tận mang tai thì mỉm cười.Trải ga xong, Trần Tĩnh ôm chăn đi về phòng ngủ, buông hai chữ “ngủ ngon” rồi đóng cửa lại.Tiêu Yến Tranh ngồi trên sofa, nhìn bóng lưng người con gái đang bỏ chạy mất dạng, than nhẹ một tiếng, trong lòng hiện lên 4 chữ: Từ từ tính toán.Hôm sau, hai người đưa cha đến Bệnh viện Thanh Dương. Đúng như dự đoán, yêu cầu của bệnh viện tư nhân cũng thông thoáng hơn nhiều, đồng ý cho nhập viện, hơn nữa còn cho một phòng đơn, y tá trưởng nhiệt tình đã giới thiệu một hộ lý nam có thể trực 24/24, giá tiền cũng không quá cao, Trần Tĩnh thở phào nhẹ nhõm.Trần Tĩnh đưa cha đến phòng oxy cao áp, Tiêu Yến Tranh nói cần ra ngoài một lúc.Lúc quay về, trong tay xách túi lớn túi nhỏ, đều là những đồ dùng cần thiết cho cha khi nằm viện như giấy vệ sinh, tã đêm, còn có một túi trái cây cùng quà vặt lót dạ.“Nhỡ chúng ta không có ở đây, ba có đói thì có thể ăn tạm đồ lót dạ này”Trần Tĩnh một lần nữa cảm thấy người đàn ông này so với mình còn chu toàn hơn nhiều lần, có lẽ hắn đúng là do ông trời phái tới để giúp cha, nếu chỉ dựa vào cô, sợ rằng cha cô đến giờ vẫn rất khó khăn.Điều trị oxy cao áp xong, cha cô trở về phòng bệnh, Trần Tĩnh nhận được điện thoại của mẹ cô, Tôn Mỹ Hoa.“Mẹ nghe nói người đó lại gây chuyện, con đưa ông ta đến thành phố D à?” giọng mẹ không mấy thân thiện.“Dạ đúng, đang nằm viện ở thành phố D”, Trần Tĩnh ra hiệu cho Tiêu Yến Tranh, đi ra ngoài nghe điện thoại.Sau khi cha mẹ ly dị, Trần Tĩnh hầu như không nói đến người này trước mặt người kia, bọn họ giống như kẻ thù, không ai nói được ai, nhắc đến chỉ có giễu cợt cùng chỉ trích.“Nằm viện? Ông ta bị sao? Nghe nói mấy hôm trước còn đi lạc? Cái gì cũng không biết, ngu ngốc à?” trong giọng nói mẹ cô đều là chán ghét.“À… cũng được” Trần Tĩnh không dám nói nhiều, chỉ sợ càng làm cho mẹ ghét cha, tăng thêm mâu thuẫn mà thôi.“Ở bệnh viện nào? Mẹ sắp đi thành phố D…”“Không cần, mẹ, mẹ không cần tới…”“Mẹ không tới thì con làm thế nào? Con không phải đi làm để lo cho cái đồ gieo hoạ đó à? Thật không ra gì! Không làm được cái việc gì cho ra hồn, chỉ biết liên luỵ con cái! Sao ông ta không chết đi!” Mẹ cô càng mắng càng tức.“Mẹ! Mẹ đừng tức giận, mẹ còn bị cao huyết áp, tức quá có hại cho sức khoẻ!”“Con chờ đấy, mẹ đi tìm con! Nhớ phải nghe điện thoại, đừng có mà không nghe”Đầu dây bên kia “tút tút”, Trần Tĩnh nhìn màn hình điện thoại không khỏi thở dài. 

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hạnh Phúc Mong Muốn

Số ký tự: 0