Hạnh Phúc Mong Muốn

Chương 83

Thụ Linh Lung

2025-03-15 19:23:07

Chương 83Ăn tối xong, được Trần Tĩnh cho phép, Qua Qua dẫn ba lên phòng mình chơi.Qua Qua 3 tuổi mặc dù vẫn ngủ cùng mẹ ở phòng ngủ chính, nhưng cậu bé vẫn có phòng riêng. Ngoài những đồ nội thất cơ bản của phòng trẻ em, trong phòng nhiều nhất vẫn là các loạt đồ chơi, đặc biệt do Tống San San và Diệp Khanh gửi tới nhiều nhất! Hai người kia cưng chiều Qua Qua hơn cả Trần Tĩnh, hơn nữa mua đồ trên mạng quả thật rất tiện lợi! Bây giờ Qua Qua đã tự mình biết nhận hàng hoả tốc, phần lớn là của mẹ nuôi và Diệp Khanh gửi tới.Phòng con trai và con gái quả nhiên khác nhau! Đồ chơi cũng là hai phong thái hoàn toàn khác!Tiêu Yến Tranh cũng là người đã có con gái, nhưng hắn không có được loại hạnh phúc làm cha như người khác, trừ những phút ngắn ngủi vui vẻ cùng con, hắn bị mẹ đứa nhỏ giày vò không ít!Ài, còn không phải do hắn tự gây ra sao?Khắp phòng Qua Qua là ô tô, máy bay, xe tăng, đại bác, người máy… nhìn giá trị cũng không rẻ.“Ba, chúng ta chơi cờ tướng đi!”Ngoài dự liệu của Tiêu Yến Tranh, một phòng đầy đồ chơi như vậy lại không chơi, muốn chơi cờ tướng?A, đứa con trai này của hắn thật khác biệt! Cái loại suy nghĩ này, có bóng dáng của Trần Tĩnh!“Chơi!”Tiêu Yến Tranh vừa trả lời, Qua Qua đã ôm một cái hộp tới, đặt trên thảm, mở ra là một hộp cờ tướng.Quân cờ không lớn, vừa vặn bàn tay bé nhỏ của Qua Qua, nhìn dáng vẻ đứa nhỏ rất thành thạo bày quân cờ lên bàn.Tiêu Yến Tranh vừa xếp bàn cờ, vừa nói chuyện phiếm với Qua Qua:“Ai dạy con chơi cờ?”“Ông ngoại!” Qua Qua không ngẩng đầu, bận bịu xếp cờ.“Ồ? Vậy con chơi thế nào? Con với ông ngoại ai lợi hại hơn?” Tiêu Yến Tranh cố ý chọc nó.“Haha con thắng nhiều hơn, nhưng con biết đó là ông ngoại nhường con!” Tiểu Qua Qua hé miệng cười.Câu trả lời này ngoài dự liệu của Tiêu Yến Tranh, đứa trẻ mới 3 tuổi mà đã nhìn thấu như vậy?“Sao con biết ông ngoại nhường con? Nhỡ ông ngoại thua thật thì sao?”“Sao lại không biết? Ông ngoại cả đời chơi cờ, sao lại không bằng đứa con nít 3 tuổi? Rõ ràng nhiều lần ông ngoại có cơ hội, nhưng ông lại cố ý làm bộ không thấy, con đều biết hihi… Chúng ta chơi búa kéo xem ai đi trước!”Đứa nhỏ rất có dáng vẻ quyết định, Tiêu Yến Tranh ngoan ngoãn phối hợp.Trần Tĩnh dọn dẹp trong bếp xong, nhớ tới vừa rồi trên xe nói tối nay có mưa, bèn ra ngoài thu dọn một hồi xong mới lên phòng con trai.Cửa đang mở, không đóng, hai cha con ngồi xếp bằng bên bàn cờ, đang chăm chú chém giết.Thật là buồn cười, rõ ràng một đứa nhóc 3 tuổi với một tên 30 tuổi mà giống như hai cụ già an tĩnh ngồi xếp bằng, ánh mắt chăm chú khoá chặt trên bàn cờ, lúc này mà có sóng đo điện não nhất định sẽ thấy hai luồng điện đang va chạm nhau kịch liệt, nổ tí tách, có cả đốm lửa nhỏ luôn.Trước kia Trần Tĩnh còn tưởng bộ dạng này của Qua Qua là học được từ lão Trình, bây giờ mới thấy rõ, di truyền quả thật không thể coi thường.Cũng may, Qua Qua ở với mình lâu nên học được cách mỉm cười, nếu không, cô cũng không muốn con mình còn nhỏ mà đã trở thành một tiểu lão đầu lạnh lùng.Trần Tĩnh đứng chỗ khuất sau cánh cửa, nhìn chăm chú hai cái bóng một lớn một nhỏ trong phòng ngủ, hai người đã mấy phút không nhúc nhích, cho đến khi cô nghe Tiêu Yến Tranh nói: “Được rồi, ván này coi như hoà”Sau đó, lại nghe tiểu tử giọng như ông cụ non: “Ừm, cũng chỉ có thể như vậy”Trần Tĩnh thật muốn ngửa mặt lên trời cười lớn! Một đứa con nít 3 tuổi mà lại thành thục như vậy? Tống San San cùng Diệp Khanh mua cho nó nhiều máy bay, đại bác, người máy như thế chỉ để trưng bày thôi!Trần Tĩnh đi vào phòng nhắc nhở con trai: “Qua Qua, không còn sớm nữa, con phải đi tắm đi”“Dạ được!” Qua Qua quay đầu trả lời mẹ rồi lại nhìn Tiêu Yến Tranh: “Ba, chúng ta chơi tới đây thôi, được không?”Tiêu Yến Tranh gật đầu: “Được”Qua Qua gật gật cái đầu nhỏ, xếp lại cờ vào trong hộp.Chợt nó ngẩng đầu nhìn Tiêu Yến Tranh, trong mắt đều là mong đợi: “Ba, hôm nay ba tắm cho con được không?”Tiêu Yến Tranh đang giúp con dọn bàn cờ chợt dừng một lúc, không tự chủ liếc nhìn người phụ nữ đang đứng ở cửa, chuyện này hắn rất vui vẻ thực hiện, chỉ là không biết cô có đồng ý hay không.Qua Qua theo tầm mắt ba nhìn về phía mẹ, trong nháy mắt đã hiểu ý, vội vàng mở miệng hỏi: “Mẹ, tối nay để ba giúp con tắm có được không?”Trần Tĩnh có thể nói không sao? Cô chỉ đành gật đầu, nói được.Con trai đi vườn trẻ đã biết phân biệt nam nữ, biết phân biệt nhà vệ sinh khác nhau, nên liên quan đến chuyện tắm rửa, tiểu tử này giơ tay ý kiến: “Trai gái không chung nhà vệ sinh, vậy có phải cũng không được t.ắm chung không?... Thế sau này mẹ không giúp con tắm được đúng không?... Ông ngoại có thể giúp con tắm vì chúng con cùng là đàn ông!”Ài! Trần Tĩnh có chút buồn rầu, con trai cái gì mà con trai, sinh con gái vẫn tốt hơn, cùng mình thân thiết, không có gì ngăn cách.Trần Tĩnh cũng lo lắng con trai lớn lên cùng mẹ liệu có mất đi phần mạnh mẽ trong tính cách hay không, đây cũng là lý do tại sao Trần Tĩnh không bài xích chuyện Tiêu Yến Tranh đến thăm con, ngược lại cô hy vọng con trai được sống chung cùng ba, có những thứ khác biệt về giới tính cho dù người mẹ có mạnh mẽ đến đâu cũng không làm được.Trần Tĩnh đi về phòng ngủ chính, đem đồ của con trai chuẩn bị đầy đủ, xả nước vào bồn tắm.Rất nhanh, hai cha con đã dọn bàn cờ xong, đi vào phòng tắm. Trần Tĩnh đã sắp xếp từng thứ gọn gàng, cô không cần phải nhắc, đứa nhỏ này đã biết phải làm gì.Trần Tĩnh cố ý giảm bớt sự xuất hiện của mình giữa hai cha con, cô muốn cho họ đầy đủ không gian để đám đàn ông trao đổi với nhau. Trần Tĩnh đi ra ngoài.“Cảm ơn mẹ!” nói xong, tiểu tử đóng cửa nhà tắm, khoá lại.Ngoài cửa, Trần Tĩnh nghe tiếng khoá cửa lạch cạch, trong lòng lạnh đi mấy phần, sững sờ nhìn chằm chằm cánh cửa trong chốc lát, không biết làm sao đành cười một tiếng. Cô cần gì phải trách đứa nhỏ, con trai với ba có bí mật phải giấu mẹ, cũng giống như con gái và mẹ có bí mật giấu ba vậy.Khoá cửa xong, Tiểu Qua Qua cởi hết quần áo cho vào giỏ đựng quần áo bẩn, trần như nhộng ngồi vào bồn tắm.Người ba vừa rồi đã đem nước gội đầu, sữa tắm, kem dưỡng… xếp thành hàng trên thành bồn tắm, chờ đứa trẻ ngồi xuống là bắt đầu.Hai cha con phối hợp ăn ý, vừa tắm vừa trò chuyện.“Ba, khi nào thì ba phải đi?”Chuyện này nó đã muốn hỏi từ sớm, trong lòng không muốn ba đi, nhưng mẹ đã nói: Ba bộn bề nhiều công việc, rất ít có thời gian để gặp nó. Lần này trở về, chắc chắn là vẫn phải đi, phải làm việc, người lớn đều bận việc, phải kiếm tiền nuôi gia đình, nuôi nó.Tiêu Yến Tranh không chắc ý của con trai có phải hắn muốn bỏ nó lại để đi không?“Con muốn ba đi à?” Tiêu Yến Tranh thử thăm dò, mặc dù trực giác của hắn nói con trai rất vui vẻ với hắn, nhưng hắn muốn có một câu khẳng định.“Dĩ nhiên là không muốn rồi! Con 3 tuổi rồi ba mới tới gặp con, ba Thần Thần ngày nào cũng ở nhà với nó, ngày nào cũng gặp nhau”, tiểu tử nói bóng gió là trẻ con nhà người ta cùng ba nó ngày nào cũng gặp nhau, tại sao ba nó 3 năm mới được gặp một lần?“À… trước kia công việc của ba ở ngoài thành phố, rất bận rộn, quả thực không có thời gian về gặp con. Nhưng bây giờ ba đã chuyển công việc về thành phố N, sau này ba sẽ đi làm ở thành phố N, sau này ngày nào cũng có thể gặp Qua Qua, được không?”“Thật không?” Tiểu tử hưng phấn, không để ý đến chuyện ba đang gội đầu, trực tiếp ngửa mặt, hai mắt to nhìn thẳng vào ba, Tiêu Yến Tranh hốt hoảng lấy khăn bông lau mắt, sợ bọt xà phòng lọt vào mắt đứa trẻ.“Nhắm mắt vào!” Tiêu Yến Tranh vội vàng nói.Tiểu Qua Qua ngoan ngoãn nhắm mắt, nhưng miệng lại cười hì hì nói: “Không sao, nước gội đầu này có vào mắt cũng không cay, đây là loại chuyên dụng cho trẻ con, ba đừng lo”Những thứ này đều là mẹ đã từng nói cho nó biết, nên mỗi lần tắm gội nó rất thoải mái, cho dù đến giờ nó không để cho xà phòng vào mắt, không biết có đau thật hay không nhưng nó tin tưởng hoàn toàn vào những gì mẹ nói.Tiêu Yến Tranh cảm thấy mình quá khẩn trương, còn không trầm ổn bằng đứa nhỏ! Haiz, xem ra phải ở chung với nhau nhiều hơn mới được.“Ba, ba không đi thật sao? Chúng ta ngày nào cũng có thể gặp nhau sao?” nó vẫn không quên đại sự.“Đúng, không đi nữa”Qua Qua vui vẻ nhắm hai mắt, cái miệng nhỏ cười không khép được.Tiêu Yến Tranh mỉm cười nhưng trong lòng chua xót, chua xót thay cho con trai, chua xót thay cho con gái! Ài, đều là do người cha này là hắn!Cầm khăn lông lau sạch nước và xà phòng bên tai Qua Qua, không để chảy vào miệng đứa nhỏ.Nhìn đứa nhỏ đang nhắm mắt thấy giống hắn như đúc khi còn bé, cảm giác thấy một bản sao thu nhỏ của mình quả thật là rất tuyệt vời!Lần đầu tiên nhìn thấy con gái, hắn cũng không có được cảm giác kỳ diệu như vậy. Lúc đó chỉ cảm thấy đứa nhỏ này là huyết mạch của mình, bẩm sinh có cảm giác thân thiết! Còn bây giờ, ngoại trừ huyết mạch liên thông, còn có một tướng mạo y như đúc, hắn thích cảm giác này chết đi được! Là kiêu ngạo? Là tự hào?Nhưng rất nhanh, hắn lại cảm thấy mất mát, vừa nghĩ tới mẹ của con trai, trong lòng Tiêu Yến Tranh chua xót, tim cũng đau.“Qua Qua, những ngày ba không có ở đây, mẹ có vui vẻ không?” Tiêu Yến Tranh cảm thấy một số việc có thể Qua Qua cũng biết, hoặc là nói, một số việc hắn muốn để con trai biết.“Vui ạ! Mỗi ngày mẹ thấy Qua Qua đều vui! Nhưng ông bà ngoại thường nói, mẹ đi làm kiếm tiền rất vất vả, cho nên con không được làm mẹ giận, để mẹ không mệt thì phải nghe lời mẹ, cho nên mỗi lần ở cùng một chỗ với con, mẹ đều cười. Mẹ nói trong lòng vui thì phải cười, mẹ luôn cười nên là mẹ vui!” 

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hạnh Phúc Mong Muốn

Số ký tự: 0