Chương 77
Thụ Linh Lung
2025-03-15 19:23:07
Chương 77Không phải Trần Tĩnh không muốn nghỉ ngơi, mà chỉ cần đầu óc dừng một cái, hình bóng người kia sẽ len lỏi vào tâm trí, không làm sao đuổi đi được! Kéo theo đó là vô tận nhớ nhung!Nhớ một người đến phát điên! Trần Tĩnh nghĩ những lời này không phải không có lý, có mấy lần, may là dây thần kinh trong đầu cô chắc, nếu không, nó mà đứt, chắc cô phát điên!Lại một cơn choáng váng nữa ập đến, tựa hồ dạ dày có chút không thoải mái, ăn đồ gì không tốt à? Nhớ lại những đồ ăn hôm qua và hôm nay, cũng không có gì đặc biệt, giống như 3 tháng qua: Buổi trưa ăn ở căng tin đài phát thanh, buổi chiều tan làm, ở quán ăn nhỏ dưới lầu tuỳ tiện ăn một chút. Cũng may cô không kiêng kỵ món gì, chua ngọt cay đắng đều ăn được, chứ ở thành phố N, tất cả mọi thứ đều khác biệt trăm phần trăm với thành phố D.Nếu như phải tìm ra điều gì không thích ứng được ở đây, đó chính là khí hậu.Các đồng nghiệp nói: Thành phố N 1 năm có 4 mùa, nhưng khác với 4 mùa của miền bắc. Ở đây có 10 tháng hè và 2 tháng đông, còn xuân và thu ở đâu? Cũng có, mỗi mùa đó chỉ có 1 ngày!Xuân, thu, đông như thế nào Trần Tĩnh không biết, cô chỉ biết bây giờ thành phố N đang rất nóng! Nóng và oi bức! Không khác gì phòng tắm hơi ở phía bắc!Trần Tĩnh cuối cùng cũng hiểu vì sao bọn nhỏ trong công ty hay nói với cô: Ở thành phố N, mạng của chúng em là dựa vào máy điều hoà!Nhưng đằng sau những lời này còn có 1 câu: Không có điều hòa thì chết; nhưng có điều hòa thì sống không bằng chết!Trần Tĩnh bây giờ đang có chút sống không bằng chết. Điều hoà đang chạy 24/24, đắp chăn bật điều hoà là chuyện bình thường.Cô không hiểu, các máy điều hoà này có nhiệt độ chính xác không Tại sao 28 độ thì nóng mà 27 độ lại lạnh như thế? Chẳng lẽ thân thể cô kiểu cách đến mức phải có nhiệt độ 27,5 mới chịu?Đột nhiên, đang nằm trên sofa đắp chăn, Trần Tĩnh bật ngồi dậy, mở điện thoại xem lịch, kinh nguyệt tháng này của cô hình như chưa tới?Chẳng lẽ bận rộn quá mệt nhọc quá nên chu kỳ bị rối loạn? Tháng trước kinh nguyệt coi như tới cũng đúng lúc, nhưng có điều lượng máu quá ít so với bình thường. Cũng có thể do mệt mỏi quá, thời gian này cũng suy nghĩ quá nhiều, giống như trong sách nói, các yếu tố này cũng ảnh hưởng đến chu kỳ si.nh lý.Tính toán tháng này đã trễ 1 tuần, bản thân Trần Tĩnh cũng thấy khó tin được là mình mang thai, trừ khi cô là người lưỡng tính, có thể tự sinh sản.Ài, xem ra là phải thật sự chú ý đến sức khoẻ rồi, không thể liều mạng như mấy tháng trước được nữa, cũng may công ty đã vào nề nếp, cũng có thể nghỉ ngơi một chút.Thứ hai vừa rời giường, Trần Tĩnh đã cảm thấy muốn ói, đi vào phòng vệ sinh nhưng không nôn ra cái gì. Sáng sớm chưa ăn uống gì, đương nhiên không có gì để nôn.Kiên trì đến buổi họp ở công ty, cảm giác chóng mặt và buồn nôn dường như nặng hơn, Trần Tĩnh không còn cách nào khác đành phải nhờ trợ lý đi cùng đến bệnh viện.Trợ lý là một thanh niên mới 23 tuổi, tên là Đàm Văn Tinh, đôi mắt tròn lộ ra vẻ thông minh. Thoạt nhìn chính là người tâm tư linh hoạt, bởi vì không thi đại học nên tuổi còn nhỏ mà đã có 4 năm kinh nghiệm làm việc, trước kia làm phát hành cho một tạp chí, sau đó tạp chí dừng hoạt động, hắn tự bán hàng, lái xe đến giao hàng thì biết trong đài đang tuyển nhân viên tiêu thụ, tự tới xin việc. Bởi vì biểu hiện tốt nên được Trần Tĩnh cất nhắc lên làm trợ lý.Trần Tĩnh không quen ở thành phố N, ví dụ như chuyện lái xe, 2 lần cô bị hệ thống định vị lừa gạt, một lần bị dẫn đến nơi hẻo lánh như nông thôn, một lần là đến chỗ đang sửa đường, lần nào cũng đường đất cát lầy lội, đều là những lần mời cơm khách buổi tối xong, cô bị sợ hãi mấy lần, phải tìm một tài xế biết đường!Tiểu Đàm vừa vặn phù hợp với yêu cầu trợ lý, Trần Tĩnh liền đề bạt hắn. Giống như Thẩm Xuân Hiền đã hướng dẫn cô, tiểu phụ tá của cô cũng có thể tự mình đi mở rộng nghiệp vụ, nếu cô cần phải đi gặp khách hàng, hắn sẽ làm tài xế, thuận lợi thì cùng gặp khách, nếu khách không quá thân thiện thì hắn chờ cô làm việc xong sẽ tới đón.Tiểu Đàm đưa Trần Tĩnh đến bệnh viện tốt nhất ở thành phố N, thuần thục lấy số, ngồi đợi khám.Nữ bác sĩ trung niên sau khi nghe Trần Tĩnh nói về tình trạng của mình, nói cô nên đi khám khoa phụ sản, tình hình này có thể cô đã mang thai.Trần Tĩnh trợn to 2 mắt nói: Không thể nào! Tháng trước còn thấy kinh nguyệt, chẳng lẽ cô là lưỡng thể thật?Nữ bác sĩ bất đắc dĩ nhìn cô, kiên nhẫn giải thích: “Lần trước lượng máu của cô rất ít, đó không phải là kinh nguyệt, có thể là do nguyên nhân khác, mới mang thai bị ra máu cũng là chuyện không hiếm, tốt nhất cô nên đi kiểm tra kỹ, nếu muốn giữ lại đứa bé thì phải thật cẩn thận, đây không phải là chuyện nhỏ”Trần Tĩnh đi khoa phụ sản, loại chuyện này không thích hợp mang trợ lý theo cho nên cô bảo tiểu trợ lý chờ ở ngoài xe, cô tự mình đi khám.Kết quả kiểm tra khiến Trần Tĩnh ngây ngốc trong mấy phút!Cô thật sự mang thai!Ban đầu không biết tại sao lại chảy máu, nhưng hiện tại mọi thứ đều bình thường, thai nhi đã được hơn hai tháng!Đúng vậy, hơn hai tháng! Đúng cái đêm trước khi cô rời thành phố D đó!“Đứa bé này cô định giữ hay là?” bác sĩ hỏi.“Giữ! Giữ!” Trần Tĩnh vội nói không cần suy nghĩ, giống như chỉ cần cô nói chậm một chút, đứa bé sẽ bỏ đi!Đứa bé này cô đã mong chờ bao lâu! Mong chờ đến tuyệt vọng! Mong chờ đến mức cô phải từ bỏ người mình yêu, bỏ cha mẹ, bạn bè, quê hương!Thật là một đứa trẻ nghịch ngợm! Đem mình trêu đùa trong lòng bàn tay! Mong chờ thì nó không tới, khi cô đã hoàn toàn tuyệt vọng thì nó lại nghịch ngợm xuất hiện! Thật đáng đánh cho vài phát!Làm sao Trần Tĩnh chịu như vậy? Thiên thần nhỏ của cô đã tới! Dù thế nào đi nữa, cô cũng sẽ sinh ra đứa nhỏ này! Cho dù cô và Tiêu Yến Tranh không còn khả năng gì đi nữa, cô vẫn có đứa nhỏ này của hắn để bầu bạn, cũng tốt.Suy nghĩ mấy ngày, Trần Tĩnh quyết định chờ sinh đứa bé xong rồi mới nói, bác sĩ cũng nhắc, cô đã xuất hiện mấy triệu chứng, có thể có nguy hiểm ngầm gì đó, không loại trừ nguy cơ sinh non.Cho nên cứ chờ đứa trẻ bình an được sinh ra, nếu như cô vẫn thích Tiêu Yến Tranh thì đi về tìm hắn, nếu như, chẳng may, đứa trẻ có vấn đề, cô vẫn giữ nguyên trạng thái như bây giờ, tránh để mọi người không vui.Thêm một lần ly biệt như thế, cô hoàn toàn không muốn trải qua! Không muốn!Nửa năm sau.Trần Tĩnh mang bầu 8 tháng vẫn đi làm, cô lặng lẽ nói Tôn Mỹ Hoa đến thành phố N giúp đỡ mình. Chuyện cô mang thai, trừ Tôn Mỹ Hoa, lão Trình và Tống San San, không ai biết.Trong phòng làm việc của Trần Tĩnh có một chiếc radio, mỗi ngày đi làm cô đều khoá toàn bộ tiết mục của mình, sau đó mới nghe lại, một mặt như giám sát chương trình, một mặt giống như bầu bạn. Các tiết mục của bọn họ thật sự rất dễ nghe, thư viện bài hát được lấp đầy từng chút một, bây giờ giống như đang được nghe nhạc lưu trong máy tính của mình.Đột nhiên, một thanh âm quen thuộc vang lên, thanh âm này đã nhiều tháng cô không được nghe, ca khúc của Tiêu Yến Tranh!Ca khúc đang được mở đầu, người dẫn chương trình bắt đầu giới thiệu về bối cảnh của nó, giới thiệu Tiêu Yến Tranh. Hoá ra bài hát này đã phổ biến ở nhiều thành phố! Ca khúc của hắn đã nổi tiếng, cô cũng không biết!Cũng không trách được cô, âm nhạc của hắn chủ yếu phổ biến qua internet, mà vì cô mang thai nên tránh xa điện thoại di động và máy tính, trừ phi thật sự cần làm việc, nếu không cô sẽ không đụng đến các thiết bị điện tử.Nghe được tin tức này, Trần Tĩnh lại không khống chế được, mở mạng ra, gõ tên người đó vào mục tìm kiếm. Không ngờ rằng, không chỉ tìm thấy các ca khúc của hắn, còn thấy hình của hắn cùng vợ trước và Đoá Đoá, cả nhà ba người bọn họ ân ái có thừa…Cùng lúc đó, trong một quán cà phê ở thành phố D.Tống San San lông mày cau chặt lại!“Người đàn bà này! Hừ! Thật không biết xấu hổ! Lúc người ta không có tiền liền đá văng đi! Bây giờ thấy người ta có tiền, lai chơi bài dùng con để tái hợp à? A! Tiêu Yến Tranh bị ngốc sao? Cứ mặc kệ cô ta thế à” Vừa nói vừa đập “bang” lên bàn, làm cho chén đĩa không khỏi rung rinh một trận.“A u, tôi nói rồi, bà cô, tức giận thì tức giận, không thể trút giận lên cà phê ngon, phải không? Cô cũng nói rồi, Tiêu Yến Tranh kia không phải kẻ ngu, hắn có thể để cô ta làm như vậy sao? Hơn nữa Tiểu Lâm Lâm, à không, Tiểu Tĩnh Tĩnh đã đi hơn nửa năm, không chừng đã quên hắn rồi, coi như không quên thì cũng không thể quay lại với hắn như cũ, cô quản hắn làm cái gì?”Diệp Khanh ngồi đối diện, đưa tay bảo vệ ly cà phê như gà mẹ bảo vệ con, lời nói tuy khuyên bảo Tống San San nhưng giọng điệu có phần rụt rè. Tống San San không cho hắn gọi Trần Tĩnh là Mộng Lâm, nói bạn tốt thì phải gọi bằng tên thật, chỉ có fan mới gọi bằng nghệ danh, không thân thiết!Diệp Khanh trong lòng vô cùng xem thường, nhìn sang, thầm nghĩ: Quản hắn gọi Trần Tĩnh hay Mộng Lâm, chẳng phải vẫn là cô ấy sao? Hắn đã gọi là Mộng Lâm bao nhiêu năm, sao có thể sửa ngay được?Ngoài mặt, Diệp Khanh ra vẻ bị tỷ tỷ này thu phục! Hắn mặc dù bất cần đời nhưng cũng là một tay chơi, trai tốt không đấu với phụ nữ, hắn vẫn hiểu điều này. Hơn nữa cân nhắc đến những biến cố trong nhà cô, đã đồng ý với Mộng Lâm, à, Trần Tĩnh, đã đồng ý Trần Tĩnh phải chiếu cố tốt Tống San San vậy cứ để cô ấy xả ra một chút, không trêu chọc cô là được.Tống San San liếc nhìn Diệp Khanh, nhe răng, rồi dùng vẻ mặt như “ta không thèm chấp ngươi”, thầm nghĩ: Ngươi biết cái rắm! Tiểu Tĩnh Tĩnh đang mang thai đứa nhỏ, tương lai đứa trẻ bình an ra đời, bọn họ rất có thể sẽ tái hợp. Không ngờ Tiểu Tĩnh Tĩnh cực cực khổ khổ có đứa nhỏ, bên này ba đứa trẻ lại cưới người đàn bà khác, a, sợ là đến lúc đó phải ép cô ra tay thôi!Diệp Khanh không biết làm sao, nhún vai, vội bưng ly nước của mình lên, ngồi dựa vào ghế, thời điểm này phải cách xa phù thuỷ mới an toàn!Đúng vậy, hắn đặt cho Tống San San một cái tên mới, phù thuỷ!Tuy nhiên, cái tên này hắn chỉ dám giữ trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro