Hạnh Phúc Mong Muốn

Chương 63

Thụ Linh Lung

2025-03-15 19:23:07

Chương 63Tiêu Yến Tranh bước ra khỏi phòng, Lâm Dĩnh Trinh ngồi trên giường tức giận, ngực phập phồng, thở d.ốc! Thái độ của hắn lần này khác hoàn toàn so với lần trước, thậm chí ngay cả với con gái cũng khác một trời một vực, chẳng lẽ vợ sau của hắn đã mang thai? Bình thường, đàn ông có đứa con khác mới không hỏi han quan tâm đến đứa con cũ!Hừ! Đàn ông đó, về cơ bản đều là cổ hủ giống nhau, nếu không tại sao ai cũng mong muốn vợ mình là xử nữ? Bọn họ hoàn toàn không lo lắng đến chuyện những chỗ bị bọn họ phá qua đó, sau này sẽ như thế nào? Bọn họ sẽ luôn quan tâm đến đứa con, đó là máu xương của họ, nhưng một khi họ có đứa con khác, có máu xương mới, sẽ bỏ rơi đứa con trước, có mới nới cũ là bản tính của đàn ông!Lâm Dĩnh Trinh liếc nhìn con gái đang ngủ say trên giường, hừ mạnh một tiếng: “Ba mày, ông nội bà nội mày cũng không thèm quan tâm đến mày, mày sống có ích gì? Ngay cả người thân mà mày cũng không bắt được, mày có ích gì cho tao?”Xem ra, đến lúc gặp người phụ nữ kia rồi!Lâm Dĩnh Trinh nghĩ như vậy, nhưng cuối cùng cũng không hành động. Cô ta lo ngại thời cơ chưa chín muồi, chẳng những không ép được người phụ nữ đó mà còn tự chuốc lấy thất bại! Vì vậy mấy ngày này, cô ta chỉ thỉnh thoảng bảo Đoá Đoá gọi điện cho Tiêu Yến Tranh, muốn ba đưa đi ăn cơm hoặc chơi một lúc tại sân chơi nhỏ trong trung tâm mua sắm gần đó.Dù biết Lâm Dĩnh Trinh có dụng ý khác, nhưng Tiêu Yến Tranh không thể từ chối yêu cầu của con gái, cho dù không phải cứ gọi là đến, nhưng cách một hai ngày hắn sẽ đưa con gái đi ăn cơm, hoặc chơi với con một lúc, dù sao cũng phải bầu bạn với con một thời gian.Chuyện mẹ con họ tới thành phố D, Tiêu Yến Tranh không giấu Trần Tĩnh. Ngay buổi tối đầu tiên bọn họ tới, hắn đã nói với cô, Trần Tĩnh lúc đó không phản ứng gì, chỉ lẩm bẩm trong bụng: “Vừa mới đi xong, sao nhanh vậy đã quay lại? Mùa đông ở thành phố D tuy có ấm hơn thành phố H nhưng nhiệt độ cũng dưới 0, định ở lại qua mùa đông ở thành phố D à? Không có lý nha! Thăm ba à? Ừ, chỉ có thể giải thích như vậy, đứa trẻ đã biết nhiều hơn, quá nhớ ba đi!”Rất nhanh, một tuần đã trôi qua, mặc dù Tiêu Yến Tranh đã rất nhiều lần hỏi Lâm Dĩnh Trinh khi nào quay về, cô ta mà không muốn về, hắn cũng không thể trói tay ép cô ta ra sân bay được.Bước sang tháng 3, công việc của Trần Tĩnh trở nên bận rộn, nhiều công ty tập đoàn lớn bắt đầu kế hoạch quảng cáo của họ, Trần Tĩnh buổi tối làm phương án, ban ngày tham gia các hoạt động đấu thầu của khách hàng, căn bản không còn thời gian lo chuyện nhà cửa. Cũng may còn có Tiêu Yến Tranh, vừa đảm bảo cuộc sống gia đình hàng ngày, còn chiếu cố Tôn Mỹ Hoa và Trần Dân Sinh bên kia.Chờ đến khi Trần Tĩnh làm xong hết việc với khách hàng mới giật mình, hình như kinh nguyệt tháng này chưa tới! Đã qua một tuần, không khỏi thầm mừng rỡ trong lòng!Cô lén đi nhà thuốc mua que thử thai, nhưng rồi mừng hụt, ỉu xìu gọi điện thoại cho Tống San San, muốn bạn an ủi mình.Loại chuyện này cô không thể nói với Tiêu Yến Tranh. Hơn nửa năm nay bọn họ đã thật cố gắng, cô cũng rất nỗ lực nhưng bụng cô vẫn không nhúc nhích, vì thế không muốn nói chuyện này với hắn, làm cho hắn thêm ấm ức.“Ồ, trẻ con ý mà, rất là thần kỳ! Tớ đã đọc rất nhiều tiểu thuyết, đều nói rằng càng mong đợi thì nó lại càng không tới, cậu càng không muốn, hắc, nó đã tới rồi!”Trần Tĩnh liếc nhìn chuyên gia Tống San San đang làm bộ, khinh thường nói: “Cậu hạ cánh đi! Dừng lại ngay cho tớ! Cậu đừng có xem mấy cái loại vớ vẩn đấy nữa đi, không đán tin chút nào! Cái gì mà muốn có thì có, không có là không có, đều là ý tưởng của tác giả cả. Chẳng lẽ đứa nhỏ của tớ cũng phải theo ý muốn của tác giả?”“Ha ha ha! Cậu nói cái này… nói… rất có lý! Ha ha ha”Tống San San hi hi ha ha ngồi xuống ghế sofa, vùi đầu vào vai Trần Tĩnh.“Tiểu Tĩnh Tĩnh, chuyện này không gấp được! Cậu nhìn cậu xem, thân thể khoẻ mạnh, thần sắc tươi tắn, có khi nhiều người muốn đầu thai vào bụng cậu quá, bọn họ lúc này đang cạnh tranh khốc liệt với nhau, tranh nhau được làm con cậu đó! Dù sao xã hội bây giờ cũng trọng nhan sắc, mọi việc cũng thuận lợi hơn rất nhiều, giống như cậu cùng Tiêu công tử có giá trị nhan sắc như thế, biết đâu những tên kia ở Diêm vương đang tranh nhau sứt đầu mẻ trán để được kế thừa nhan sắc của hai người!”Trần Tĩnh bị Tống San San chọc cho phát tức, cười mắng: “Chuyên gia nói bừa! May mà cậu không viết mấy cái này trong tiểu thuyết, nếu không, sau này tớ từ chối đọc văn của cậu!”“Ha ha ha! Sao có thể chứ! Văn của tớ rất tích cực, tam quan rõ ràng! Tớ là đang muốn dẫn dắt bọn nhỏ thiết lập giá trị quan đúng đắn, xúc tiến xã hội phát triển hài hoà!”Trần Tĩnh liếc nhìn Tống San San đang không có liêm sỉ, giơ ngón tay cái lên.Tống San San có chút mơ hồ: Đây là đang khen hay khinh bỉ cô?“Thôi thôi thôi, Tiểu Tĩnh Tĩnh, chút chuyện nhỏ này không đáng phải bận tâm, nếu cậu thật sự không yên tâm thì đi bệnh viện kiểm tra một chuyến! Kiểm tra xong, có là gì thì cậu cũng yên tâm, đúng không? Nếu không có vấn đề gì, cậu cứ để mọi thứ thoải mái, như thế sẽ dễ có bầu, đây không phải nói bậy nha, là các chuyên gia nói đó – tinh thần là rất quan trọng! Nếu như có vấn đề, mình cũng sớm chữa trị, bây giờ y học phát triển như vậy, thụ tinh ống nghiệm không tồi, một lần được 2 đứa, cả trai lẫn gái! Hoàn mỹ!”Trần Tĩnh suy nghĩ tỉ mỉ lời nói của Tống San San, cũng có lý, thay vì ngày ngày chờ đợi hồi hộp, không bằng đi kiểm tra một cái, con người ta, bởi vì không biết nên mới sợ hãi, nếu kiểm tra biết rõ tình huống rồi thì mọi vấn đề đều không đáng lo nữa!Trong lòng âm thầm quyết định, đợi có thời gian sẽ đến bệnh viện kiểm tra!“Được rồi, giải quyết xong vấn đề của tớ, giờ đến cậu, sao rồi? Vụ huấn luyện viên đó”Nghe thấy mấy chữ “huấn luyện viên”, Tống San San đang linh hoạt đột nhiên ỉu xìu như quả cà ngâm sương!“Sao rồi? Không phải nói tết về thì từ hôn à? Tết này tớ ở phương nam hơi bận rộn, không nói chuyện nhiều với cậu, nhà bọn họ có chịu không?” Trần Tĩnh nhìn vẻ mặt này của bạn thân, trong lòng không khỏi giật mình, cảm thấy không ổn!Tống San San ngồi thẳng lên, dựa lưng vào ghế sofa, hít một hơi thật sâu, thở ra thật dài, rồi mới than thở: “Nhà kia nhất định không đồng ý! A a, Tĩnh Tĩnh! Tớ khó chịu quá. Với tần suất tương tác giữa tớ và Quan Chính Thiên, cậu nói cảm tình của anh ta với tớ sâu đậm được bao nhiêu? Biển cạn đá mòn à? Đến chết vẫn không đổi à? Tớ không hề muốn gặp anh ta, trong lòng anh ta không cảm thấy sao? Vậy mà đến chết vẫn không buông tay là có ý gì?”Hít một hơi thật sâu, Tống San San tiếp tục nói: “Nói là anh ta vừa ý gia thế nhà tớ? Nhà tớ là thế nào? Cũng không nhiều tiền đến như thế! Chẳng qua mua được một căn hộ ở thành phố D, tiền lương của ba mẹ tớ cũng không cao, gom hết cũng chỉ được một hai triệu gửi ngân hàng. Điều này nghĩa là gì, tức là anh có quá nhiều gánh nặng gia đình, nếu không, làm việc bao nhiêu năm như vậy sao chỉ có thể tiết kiệm được một hai triệu? Cậu nhìn xem, nhà tớ làm gì có gì đến mức mà phải mưu cầu? Tớ thật sự không hiểu được nhà bên kia nữa!”Trần Tĩnh yên lặng ngồi trên sofa, ban đầu vốn chỉ muốn cô bạn thân xả ra cho bớt bực bội, nhưng bây giờ thì lại phải nghĩ khác một tí, có một số việc vẫn phải để cho chính bạn nhìn thấy thì mới được. Vì thế, nhìn đi nhìn lại Tống San San một lúc, Trần Tĩnh mở miệng:“Tống tiểu thư, cậu có biết căn hộ ở thành phố này của cậu bây giờ có giá bao nhiêu không? Mặc dù 10 năm trước ba mẹ cậu mua căn hộ này chưa tới 1 triệu, nhưng bây giờ, giá của nó qua môi giới đã là bảy tám triệu, mà còn khó tìm! Vị trí tốt! Trường học tốt! Nhà cửa tốt! Chất lượng tốt! Cậu còn nói nhà cậu không có gì để mưu cầu?”Trần Tĩnh thật muốn vỗ cho Tống San San một cái cho tỉnh ra, thật là đứng nói thì không đau lưng mà, no đủ thì không biết người ta đói kém thế nào! Chưa kể địa vị xã hội hiện tại của bố mẹ cô và tiền tiết kiệm của gia đình, những người có đủ khả năng sống trong một ngôi nhà như vậy giờ đây đã được gọi là người giàu! Làm sao một người nghèo khổ suốt ngày chạy khắp nơi kiếm sống như cô lại dám mong đợi điều này? Mọi người ở thành phố D đều biết khu vực Tống San San sinh sống được gọi là khu nhà giàu, những người sống ở đây đương nhiên được mệnh danh là "giàu có"."Ai - nha -" Tống San San ngã xuống ghế sofa, hú lên như con thú, tay chân quơ lung tung.Đứa nhỏ này, sợ là điên rồi.Trần Tĩnh cũng thở dài, ngã người xuống ghế sofa, giữ khoảng cách nhất định với Tống San San, không muốn bị vạ lây.“Trưởng thành thật là phiền!”Yên lặng hồi lâu, Tống San San lặng lẽ ói ra một câu.Người ta nói, cách an ủi hữu hiệu nhất chính là để cho mình còn thê thảm hơn cả đối phương!Vì vậy, Trần Tĩnh chậm rãi nói: “Vợ trước của Tiêu Yến Tranh lại mang đứa nhỏ tới thành phố D, đã hơn nửa tháng, không biết khi nào mới đi, cũng không biết cô ta có ý g씓Hả?” Chiêu này quả nhiên hay, Tống San San lập tức ngồi dậy nhìn Trần Tĩnh: “Lại tới nữa? Còn ở lại hơn nửa tháng? Không đi? Cô ta có ý gì?... Vậy, còn Tiêu công tử nhà cậu thì sao? Thái độ với bọn họ thế nào? Cô ta muốn tái hợp à?”Trần Tĩnh bất đắc dĩ nói: “Ai mà biết được? Tiêu Yến Tranh bây giờ dường như mỗi ngày không đưa con gái đi ăn cơm thì cũng đi chơi với nó, nếu hắn không đi, con bé sẽ khóc nháo trong điện thoại! Hắn cũng không còn cách nào!”“Tớ nhổ vào! Cái gì mà không có biện pháp! Cái này rõ là người phụ nữ kia có dụng ý khác! Làm sao, nhìn chồng cũ cưới vợ mới thì bị đả kích à? Ghen tị à? Mang con nít tới phá rối à? Chẳng lẽ cô ta chưa dứt tình với chồng cũ?”Khuỷu tay Tống San San chống lên thành ghế, ngón tay cái không ngừng chuyển động, ánh mắt lúc thì nhìn xuống, lúc thì trợn lên, khi thì nheo lại suy tư, một lúc sau chợt vỗ vai Trần Tĩnh nói: “Không đúng! Tuyệt đối không đơn giản như vậy! Các cậu đã kết hôn 1 năm, nếu cô ta ghen tị thì đã đến từ lâu rồi! Nếu không phải vì tình, vậy thì chỉ còn vì tiền!”“Vì tiền?” Trần Tĩnh giật mình, đúng là cô chưa từng nghĩ tới điều này.“Đúng vậy! Vì tiền! Cậu nghĩ xem, gia thế bối cảnh của Tiêu công tử là thế nào? Nếu không phải vì tiền, a a, còn vì người khác à? Không phải khanh không cưới, không phải quân không lập gia thất, đó chỉ là tình tiết trong tiểu thuyết thôi, thực tế có được mấy người như vậy? Cái gì mà cuối cùng chẳng phải đối mặt với thực tế cuộc sống? Tớ nói với cậu Tĩnh Tĩnh, thế giới này, không có ai thiếu ai mà không sống được, chỉ có không có tiền là không sống được thôi!”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hạnh Phúc Mong Muốn

Số ký tự: 0