Chương 51
Thụ Linh Lung
2025-03-15 19:23:07
Chương 51Như thường lệ, Tiêu Yến Tranh đưa Trần Tĩnh đến nhà Tống San San rồi vội vã đến khách sạn gặp con gái:“Ông bà nội Đoá Đoá đang đi công tác nước ngoài, xem ra lần này không gặp được, để lúc khác đi”Tiêu Yến Tranh ôm con gái trước, sau đó mới nhìn Lâm Dĩnh Trinh nói điều này.À, đi công tác sao? Không biết là thật hay giả! Muốn tránh không gặp à? Cho là cô ta không có biện pháp sao?Tại nhà Tống San San, trước mặt hai người là dĩa trái cây, bánh mỳ tự làm, nước lê mới ép, mọi thứ cho việc uống trà đã được chuẩn bị hết, chỉ cần ăn thôi.Trần Tĩnh mở miệng trước:“San San, nói xem chuyện đính hôn là thế nào? Tớ chưa từng thấy trước kết hôn còn phải đính hôn, không phải trực tiếp kết hôn là được sao?”“Ài!”Tống San San thở dài một hơi, ôm chiếc gối trong ngực, khoanh chân ngồi trên sofa: “Đó là phong tục của thành phố C chúng tớ! Có lời xin kết hôn, nhà trai sẽ mang lễ vật đến nhà gái cầu hôn, nhà gái nhận lễ vật này, coi như là đính hôn. Sau đó là chọn ngày lành tháng tốt để gả qua đó!”“À, thật là thú vị! Nói cho tớ biết, huấn luyện viên thể hình kia đưa lễ vật đám hỏi bao nhiêu? Tớ nghe nói phía bắc cũng có phong tục đám hỏi như thế nhưng chưa từng thấy qua. Lễ vật đám hỏi có những gì? Tiền? Vàng? Bất động sản? Xe?”Tống San San liếc nhìn Trần Tĩnh, vẻ coi thường: “Tớ nói cho mà biết, tốt xấu gì cậu cũng là người dẫn chương trình cho dù không nổi tiếng lắm, đừng có bày ra bộ mặt quê mùa chưa từng biết chuyện đời được không? Cậu chưa gặp nhiều chuyện, tớ thì không nói làm gì, nhưng người khác nghe được lại coi cậu không ra gì, không nói cũng không ai biết, hiểu chưa?”Trần Tĩnh bĩu môi một cái: “Cậu đây là thẹn quá hoá giận nên trút lên tớ à? Thôi, coi như tớ là bạn thân nhất của cậu nên tớ không thèm so đo, nói đi, tại sao cậu lại mất hứng như vậy?”Tống San San chợt chạy đến trước mặt Trần Tĩnh, cầm hai vai cô lắc đấy lắc để: “Tiểu Tĩnh Tĩnh, cậu nói cho tớ biết, lúc đầu khi mà cậu chưa yêu Tiêu công tử, cậu lấy đâu ra dũng khí để đi lĩnh chứng? Rốt cuộc là ai cho cậu dũng khí lớn như vậy?”“A a a…”Trần Tĩnh cảm giác như cổ mình sắp gãy luôn rồi, vội vàng chặn cánh tay Tống San San lại: “Tiểu thư, tiểu thư, đừng điên, đừng điên! Tin tưởng ta, ngươi vẫn có thể cứu chữa được! Cứu được!”Trong nháy mắt Tống San San như mất hết sức lực, tê liệt rơi xuống sofa, mắt thất thần nhìn vào khoảng không, một lúc sau mới tập trung nhìn vào Trần Tĩnh:“Bảo bối, mấy ngày nay tớ đang cố tự thuyết phục mình, đã đính hôn rồi thì yên tâm chờ đến lúc lập gia đình đi, thế nhưng căn bản tớ không thuyết phục được chính tớ! Cậu có biết không, mấy ngày trước, anh ta đưa tớ về nhà, tới chỗ không có ai, anh ta định ôm hôn tớ, cậu có biết lúc đó tớ phản ứng như thế nào không?”Trần Tĩnh chớp chớp mắt, chờ Tống San San nói tiếp.“Lúc đó tớ nhanh như chớp bạt tai anh ta một cái! Bang một phát! Bàn tay nhỏ đáng thương của tớ tê rần luôn!”Nhìn bộ dạng uỷ khuất của Tống San San, Trần Tĩnh thật muốn bạt tai cho cô một phát: “Aiz bảo bối, nhìn cậu uỷ khuất kìa! Nhưng mà…” Trần Tĩnh ngồi thẳng lại, cảm thấy vấn đề này của Tống San San khá lớn!“San San, liệu cậu có phải phản ứng hơi quá không? Tớ cảm thấy trạng thái này của cậu có gì không đúng! Vô cùng không đúng! Đã đính hôn rồi, hôn một cái chẳng phải rất bình thường sao? Vì sao cậu lại như gặp giặc cướp thế? Lúc tớ với Tiêu Yến Tranh lĩnh chứng, bọn tớ còn không quen thuộc bằng cậu và huấn luyện viên thể hình kia, thế nhưng có lẽ tớ cũng không muốn tát hắn đến tê tay như vậy đâu! Cho dù sau đó chúng tớ… Nhưng, tớ không có cảm giác bài xích, giống như thuận lý thành chương, nước chảy thành sông vậy”“Cho nên mới nói, Tĩnh Tĩnh, đây có phải là duyên phận không? Hữu duyên quen biết nhưng phải có phận thì mới tiếp tục lâu dài được. Có thể tớ cùng huấn luyện viên này có duyên nhưng không phận, bây giờ mỗi lần nghĩ tới tớ sắp kết hôn với hắn là tớ lại thấy bực bội khó chịu! Tớ sợ rằng cứ tiếp tục như vậy tớ sẽ trầm cảm mất!”Tống San San nằm dài trên sofa, tứ chi giang thẳng đầy phiền não: “Tĩnh Tĩnh, sau này mỗi ngày cậu đều phải gọi cho tớ một phát, nhìn xem tớ có nhảy lầu không. Nếu không thấy tớ trả lời, cậu phải mau đến tìm tớ, đừng để tớ nằm một mình bên ngoài quá lâu, tớ sợ dáng chết xấu xí của tớ ảnh hưởng đến hàng xóm!”Trần Tĩnh tức giận, đập một cái thật mạnh vào vai bạn: “Cậu lại nói bậy nói bạ! Cậu mà dám nhảy lầu, tớ dám bảo người nhà cậu không đến nhặt xác! Treo lên cổng thành phơi khô cho đẹp!”“Hắc hắc hắc! Vậy cũng không được! Tớ không cần mặt mũi sao?” Tống San San nhanh nhẹn bò dậy đến bên cạnh Trần Tĩnh, ôm cánh tay cô, xiên một miếng hồng cho vào miệng Trần Tĩnh, bộ dạng rất lấy lòng.Đùa thì đùa vậy nhưng chuyện của bạn thân, Trần Tĩnh không thể yên lòng được.“Vậy cậu định làm thế nào? Không thích thì rút lui đi, có phải pháp luật không bảo vệ cậu đâu, kể cả có kết hôn rồi thì vẫn ly hôn được cơ mà, cũng không phải là ký khế ước sống chết, kiểu gì rồi cũng có cách!” Trần Tĩnh nói“Có thể không? Nhưng bây giờ tớ chưa tìm được lý do gì để nói với ba mẹ, nếu bây giờ tớ nói tớ không thích Quan Chính Thiên, muốn từ hôn, hai người đó chắc chắn sẽ đánh gẫy chân chó của tớ! À, là chặt đứt chân tớ, cho rằng tớ là đứa lừa gạt tình cảm! Hơn nữa nhà họ Quan ở gần nhà tớ, chẳng may bọn họ đi khắp nơi tung tin rằng tớ đùa cợt, lừa gạt tình cảm của con trai họ, ba mẹ tớ sao còn có thể sống được ở thành phố C? Tớ thì chẳng sao, không về là được, nhưng ba mẹ tớ đã ở thành phố C nửa đời rồi, tới lúc về hưu chắc cũng không thể rời thành phố này, nên chuyện đó sẽ ảnh hưởng không nhỏ tới danh tiếng của họ. Aiz, tớ cảm thấy như đang tự đào một cái hố thật to cho mình, bây giờ không muốn cũng phải nhảy!”Tống San San nói xong, nằm trên người Trần Tĩnh giả bộ than khóc. Biết là bạn giả bộ nhưng trong lòng Trần Tĩnh vẫn nhói đau.Hai người yên lặng hồi lâu, mỗi người mang một tâm sự.“San San”, vẫn là Trần Tĩnh mở miệng trước: “Tớ thấy hay là cậu chủ động nói chuyện này với huấn luyện viên kia xem, sau này sợ là cậu rất khó tiếp nhận được anh ta. Thật đó, cậu và tớ không giống nhau, ngay từ khi bắt đầu, tớ chưa từng có ác cảm hay ghét bỏ Tiêu Yến Tranh. Dĩ nhiên hoàn cảnh của tớ và cậu cũng không giống nhau, lúc đó tớ giống như kẻ sắp chết chìm vớ được cọng bèo, níu lấy không buông, nên về sau mọi chuyện đều thuận theo tự nhiên. Còn cậu, San San, từ trong đáy lòng cậu đã không muốn tiếp nhận anh ta, đừng tự miễn cưỡng mình, chờ thêm một thời gian, tìm cơ hội nói chuyện với ba mẹ. Làm gì có ba mẹ nào đẩy con mình vào hố lửa? Cậu nói khéo với họ một chút, ba mẹ sẽ hiểu cậu thôi. Cậu phải tin tưởng ba mẹ mình, cũng thấy họ đặc biệt yêu thương cậu, sẽ không vì chuyện này mà làm khó cậu đâu!”Có Trần Tĩnh khuyên giải, lo âu của Tống San San cũng bớt đi được mấy phần, cô uống vài ngụm nước trái cây, hít một hơi thật dài, như muốn trút hết nỗi buồn trong bụng ra!"À, đúng rồi, hôm trước Diệp Khanh hỏi tớ tin tức của cậu, sao rồi? Cậu ta trả tiền sơn xe cho cậu chưa?” Trần Tĩnh chợt nhớ tới mục đích khác của mình hôm nay."A a!"Nhắc đến tên Diệp Khanh, Tống San San cười lên hai tiếng quái dị: “Cái đồ không bình thường đó, cậu biết hắn nói gì với tớ không?”Tống San San điều chỉnh tư thế ngồi, hắng giọng, bắt chước cái giọng không bình thường của Diệp Khanh qua điện thoại:“À, cái xe mini đó hả, phải sơn hả? À, đưa hoá đơn cho tôi xem, tôi sẽ trả tiền theo hoá đơn! Cái gì? Không hoá đơn? Không hoá đơn thì làm sao tôi trả tiền? Tôi mặc kệ, không có hoá đơn thì tôi không trả tiền! Trong tiệm cơm mà không đưa hoá đơn thì cũng không trả tiền, tôi cũng vậy. Tôi mặc kệ, một tay đưa hoá đơn một tay trả tiền! Hoá đơn hoá đơn hoá đơn! Chuyện quan trọng phải nói 3 lần! Đừng trách tôi không nhắc nhở cô!”Tống San San nói xong, làm động tác cúp điện thoại, bất lực nhìn Trần Tĩnh:“Cậu nói đi, cậu hợp tác với cái thể loại người gì đó hả? Cậu phải cẩn thận không có đến lúc quyết toán hắn lại giở trò càn quấy này ra với cậu! Hừ, coi như tớ được lĩnh giáo rồi!”Trong đầu Trần Tĩnh toàn là dấu hỏi. Tiểu tử Diệp Khanh này bình thường đâu có vô lại như vậy, chẳng nhẽ trong công việc thì cẩn trọng, ngoài đời thì bất cần vậy à?“Cậu… chưa cho hắn một bài à?” Trần Tĩnh thận trọng hỏi. Với sự hiểu biết của cô về người bạn thân của mình, làm sao có thể để cho người khác ỷ vào cái miệng của mình mà chiếm thế thượng phong!“Hừ, lúc ấy tớ dạy dỗ đến mức hắn phải quỳ xuống xin tha thứ chứ! Tớ có thể tha hắn sao?” Tống San San cứng cỏi, mang bộ dạng của một nữ vương.“Đúng!” Trần Tĩnh gật đầu liên tục, đúng vậy, đây mới là Tống San San mà cô biết.“Vậy, lần trước cậu mắng đã sướng miệng chưa? Có muốn tớ lôi hắn đến trước mặt cho cậu xử lý không?”Nghe vậy, mắt Tống San San loé ra tia sáng! Vẫn ngồi yên không động đậy, chỉ có con mắt đảo qua đảo lại trên mặt Trần Tĩnh, cười tà ác: “Cậu có thể lôi hắn ra được sao?”Trần Tĩnh nghĩ, bộ dạng của bạn mình lúc này đã tốt hơn rồi, hẳn là nên làm chút chuyện để cô dời đi sự chú ý của mình, đừng có cả ngày lấn bấn với chuyện hôn sự cùng huấn luyện viên kia. Diệp Khanh thật ra rất biết đùa, hài hước phong phú, gọi hắn tới cũng có thể thay đổi được không khí.“Một chút tiền sơn cũng không cho, dù sao cũng chẳng đáng bao nhiêu, chúng ta làm thịt hắn một bữa tiệc lớn đi! Để cho hắn mất nhiều hơn được! Thế nào?” Trần Tĩnh rất sòng phẳng rõ ràng.“Cứ quyết định vậy đi!” Tống San San cầm miếng hồng nhỏ ném vào trong miệng, thật là ngọt.Nhận được điện thoại là lúc Diệp Khanh đang bị ba mẹ bắt phải coi mắt! Một người bạn cũ của ba trực tiếp đưa con gái đến nhà, hoa mỹ nói là thăm bạn bè, thực ra ai cũng biết, đây là tạo cơ hội cho hai đứa con gặp mặt!“Cái gì? Tiết mục xảy ra vấn đề? Được được được, tôi tới ngay! Chờ chút!” Diệp Khanh nghe điện thoại, làm bộ tức giận nói vài câu. Tiết mục xảy ra vấn đề là chuyện lớn, ba mẹ cũng không ngăn cản được, vì thế hắn như một làn khói lướt ra khỏi đầm rồng hang cọp!Bên này điện thoại di động vẫn đang mở, Trần Tĩnh cùng Tống San San trố mắt nhìn nhau. Lúc nãy Trần Tĩnh chỉ mới vừa “alo” một tiếng, bên kia đã tuôn ra một tràng không hiểu chuyện gì, không biết tiểu gia kia lại bày trò gì!Chốc lát, điện thoại Trần Tĩnh đổ chuông, là Diệp Khanh gọi tới:“Aiz, Tiểu Lâm Lâm, hôm nay cô đã cứu tiểu gia một mạng! Một giọt ân tình cũng phải đền đáp! Nói đi, tìm tiểu gia có chuyện gì? Tiểu gia đảm bảo chuyện gì cũng đồng ý!”“À, Diệp tiểu gia, cậu nhìn xem, đã 11 giờ rồi, tôi với bạn thân bụng đói muốn sôi lên rồi…”“Được! Nhà hàng Thanh Lư, đến đi! Tiểu gia 20 phút nữa sẽ tới!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro