Hạnh Phúc Mong Muốn

Chương 32

Thụ Linh Lung

2025-03-15 19:23:07

Chương 32Đây rốt cuộc đã tỉnh hay vẫn còn trong mộng? Dưới ánh trăng, ánh mắt Tiêu Yến Tranh có vẻ sốt ruột cùng lo lắng.“Em gặp ác mộng à?” Tiêu Yến Tranh nhẹ nhàng vuốt tóc và má cô, không biết cô gặp ác mộng gì."Ừm."Trần Tĩnh cuối cùng cũng tỉnh, nhẹ nhàng đáp lại, nhưng cô sẽ không bao giờ nói cho hắn biết cô mơ thấy ác mộng gì.Trần Tĩnh vừa ảo não lại xấu hổ! Làm sao mà cô lại cứ năm lần bảy lượt mơ như thế được? Chẳng lẽ trong lòng cô vẫn còn lưu luyến Triệu Thành Vũ? Cô có chút hồ đồ! Chính cô cảm thấy điều này là không thể.“Không sao không sao! Có anh ở đây! Không phải sợ gì cả!” Nếu cô đã không muốn nói, hắn cũng không ép.Tiêu Yến Tranh xoay người, rút từ đầu giường ra hai tờ giấy, nhẹ nhàng lau trán cô, ác mộng chết tiệt làm cho cô đổ cả mồ hôi!Trần Tĩnh điều chỉnh cảm xúc, cưỡng bức mình phải an tĩnh lại, được Tiêu Yến Tranh ôm trong ngực từ từ thiếp đi, trước khi ngủ cô còn tự nhủ, ngày mai phải tìm Tống San San nói chuyện một chút xem có chuyện gì xảy ra!Hôm sau là cuối tuần.Tiêu Yến Tranh lái xe đưa Trần Tĩnh đến nhà Tống San San rồi rời đi.“Trong lòng cậu vẫn còn cái tên tra nam đó à?”Tống San San nghe Trần Tĩnh kể xong, phản ứng đầu tiên là thốt lên câu này.Trần Tĩnh ảo não ngả người ra sau, nằm ngửa trên sofa, ai oán kêu: “Làm sao có thể! Tớ có thích bị ngược đãi đâu!”Tống San San ngồi lên bàn, chân mày cau lại, chậm rãi gật đầu: “Nói cũng phải! Tên tra nam đó cả về tình về lý về pháp về đạo đức, cậu đều không nên nhớ đến hắn! Nhưng vì sao hắn vẫn ở trong mộng của cậu? Hơn nữa ở trong mộng cậu vẫn còn động tâm với hắn?”Hai người cùng thở dài một tiếng, Tống San San vừa nghi hoặc vừa không hiểu, dời mông, nằm xuống bên cạnh Trần Tĩnh.“Bảo bối! Bây giờ cậu có động tâm với Tiêu Yến Tranh không?” Tống San San nhìn chằm chằm lên trần nhà, hỏi.“Động tâm?”“Đúng vậy, chẳng phải ở trong mộng cậu động tâm với tên tra nam kia sao? Đừng nói với tớ cậu không biết động tâm là cái gì!” Tống San San nghiêng mình, nhìn về phía Trần Tĩnh.Trần Tĩnh nhớ lại một lúc mới nói: “Là cảm giác tim đập rộn lên sao?... mỗi lần đến gần hắn tớ sẽ thấy như thế…”Tống San San ngồi dậy, mắt híp lại sau tròng kính, nhìn chòng chọc Trần Tĩnh mấy giây, hừ một tiếng khinh thường: “Tiểu thư, tớ thấy đấy không phải là động tâm, là đ.ộng t.ình đi! Cảm xúc tình ái mạnh mẽ!”Trần Tĩnh liếc Tống San San một cái, quay người sang một bên, không muốn nhìn người phụ nữ động một chút là lôi “thịt” ra nói!Tống San San cười hắc hắc một lúc lâu, bóc một quả quýt nếm thử một múi rồi nhét vào miệng Trần Tĩnh: “Này, rất ngọt!”Trần Tĩnh há miệng cắn múi quýt, ừ, ngọt thật!“Bảo bối!” Tống San San lại lột vỏ mấy quả quýt đưa cho Trần Tĩnh:“Tĩnh Tĩnh, lấy kinh nghiệm nhiều năm viết văn của tớ ra mà nói, giữa cậu và Tiêu Yến Tranh còn thiếu khâu yêu, cho nên trong tiềm thức của cậu chưa tiếp thu được thông tin rằng đối tượng người yêu đã chuyển thành Tiêu Yến Tranh! Không phải nói giấc mộng là sản phẩm của tiềm thức con người sao? Tiềm thức của cậu còn chưa ý thức được rằng cậu đã ở bên cạnh Tiêu Yến Tranh, cho nên trong giấc mộng của cậu, tên tra nam kia mới xuất hiện thường xuyên. Nhưng lúc đó có một thanh âm nhảy ra nói cho cậu là Tiêu Yến Tranh có tồn tại, đó có thể là đầu mối cho việc cậu muốn ép tiềm thức của mình biết đến quan hệ của cậu và Tiêu Yến Tranh, cho nên…”“Tri âm tỷ tỷ, tại hạ cho rằng ngươi nói đúng! Có vẻ như vô cùng đúng đạo lý khoa học! Nhưng mạo muội hỏi chị một câu: Vấn đề này giải quyết như thế nào?”Tống San San thở dài: “Vị tiểu thư này, ngươi cũng thấy ta nói đúng sao? Thái độ này của nhà ngươi không đúng nha!”Trần Tĩnh chợt ngồi dậy, cau mày suy tư một phen: “Tri âm tỷ tỷ, tớ đột nhiên cảm thấy cậu rất có lý! Nếu không, tớ thật sự không thể tìm ra nguyên nhân vì sao mấy ngày nay tớ cứ nằm mơ như vậy! Nếu như tớ không có cảm giác với Tiêu Yên Tranh thì không nói, thế nhưng thực tế tớ rất hưởng thụ cuộc sống sau khi cưới cùng hắn, thậm chí rất lâu rồi còn không nghĩ đến tên tra nam đó, ngay cả số tiền đã bị mất cũng không nghĩ đến! Cậu biết đấy…”“Tớ biết, với tính tình coi trọng tiền bạc của cậu, không quan tâm đến mấy chục ngàn kia thì rõ ràng là cậu đã quên những tổn thương tên tra nam kia mang tới! Tất cả phải tính vào công sức của Tiêu công tử nhà cậu! Nếu nói cậu không thích Tiêu công tử, tớ cũng không chấp nhận được! Nhìn sắc mặt hồng hào tươi thắm của cậu cũng biết cậu và Tiêu công tử có cuộc hôn nhân hạnh phúc mỹ mãn!” Tống San San nghiêng đầu nhướn mi, nở cụ cười trêu ghẹo, lộ ra lúm đồng tiền xinh xắn.Trần Tĩnh thoả mãn gật đầu, cười tươi như hoa: “Đúng vậy! Nhưng mà…” Trần Tĩnh hơi nhướn mày: “Cho nên tớ mới rất nghi ngờ! Chẳng lẽ tớ bị hạ cổ à?”“Đừng có nói bậy bạ!” Tống San San đập vào đùi Trần Tĩnh một cái.Tống San San quay người bóc vỏ một trái quýt khác nếm thử, cũng vẫn rất ngọt, cô tách một nửa đưa cho Trần Tĩnh: “Bảo bối, quýt này cậu mua ở đâu vậy? Lát tớ đi mua một ít, năm nay hiếm có quýt ngon như vậy!”Trần Tĩnh nuốt miếng quýt xuống rồi l.iếm môi, thật là ngọt!“Tiêu Yến Tranh dẫn tớ đi mua, ở một tiệm trái cây ngay tại giao lộ Phú Cường Tân Xuyên, hắn nói trái cây nhà này ngon”Nhìn thấy khuôn mặt hạnh phúc của cô bạn thân, trong lòng Tống San San rất vui vẻ!“Yêu yêu yêu! Nhìn cậu ngọt chưa kìa! Quýt này không ngọt bằng cái người nào đó chứ hả!”“Cũng được đi!”Trần Tĩnh cười đầy hạnh phúc! Đây chính là tình yêu đi! Ngay cả việc hắn mua trái cây ngon, được bạn thân khen ngợi, mình cũng thấy tự hào! Kiểu như đàn ông của mình thật lợi hại! Đây – hẳn là yêu đi!“Tĩnh Tĩnh!”Tống San San kéo khuôn mặt đầy si mê của bạn mình lại, cô tin rằng bạn thân của mình lần này thực sự hạnh phúc, cô thấy niềm vui và sự thoả mãn của bạn xuất phát từ con tim! Nhiều năm trước, tên tra nam kia chưa tưng đem lại niềm vui như thế cho cô! Cho nên, cô phải thay bạn mình tìm ra biện pháp, không để cho giấc mộng kia phá hư hạnh phúc của họ!“Tớ đoán, như lúc nãy tớ đã nói ý, giữa các cậu vì thiếu sót khâu yêu, cho nên cậu có chút không thích ứng. Nếu phải giải quyết vấn đề này, biện pháp tốt nhất chính là – các cậu bắt đầu chuyện yêu đương một lần nữa!”“Cái gì? Chuyện yêu đương?”Trần Tĩnh nhớ kỹ lại những gì bạn thân nói, kết hợp với quan hệ của mình và Tiêu Yến Tranh, có lẽ San San nói đúng. Trừ điều này ra, cô quả thực không tìm được lý do nào khác để giải thích! Chuyện yêu đương sao? Trần Tĩnh dường như không còn nhớ được lúc ban đầu yêu đương cùng Triệu Thành Vũ là như thế nào, bọn họ vì cái gì mà từ bạn bè thành người yêu? Hình như không có gì cả, cô cứ như vậy mà thuận lý thành chương, bây giờ nghĩ lại, hẳn là rất hồ đồ đi!À, khi đó còn trẻ, Triệu Thành Vũ chẳng qua chỉ nhường vị trí lấy nước cho cô, cô liền trả bằng bao nhiêu năm thanh xuân của mình! Thôi, không nghĩ đến những chuyện này nữa, tốt rồi, bây giờ người cô gả là Tiêu Yến Tranh!“Phải nói chuyện yêu đương như thế nào?” Trần Tĩnh có chút bối rối, đột nhiên không biết phải đi những bước yêu đương như thế nào.“Ha ha ha…”Tống San San cười gập cả người, phải đến năm phút sau mới bò dậy được.“Tiểu Tĩnh Tĩnh yêu quý, chuyện tình yêu không phải là một người đuổi theo một người, sau đó người kia đáp ứng qua lại, sau đó có thể hẹn hò, đi mua sắm, làm gì thì làm sao?”Một người đuổi theo một người? Đúng vậy, đây không phải là bước đầu tiên để bắt đầu tình yêu sao? Muốn Tiêu Yến Tranh theo đuổi cô sao? Không biết sau bữa lẩu, hắn bày tỏ như thế có tính là theo đuổi không? Hẳn là cứ coi như vậy đi! Chẳng qua là mình đáp ứng hơi nhanh, hơn nữa lại còn quá tóm tắt, bỏ qua bước yêu trực tiếp nhảy vào hôn nhân! Như vậy lần này, liệu cô có thể theo đuổi hắn không?Trần Tĩnh hít sâu một cái, mím môi lại, trong miệng phồng lên đầy không khí, đẩy từ má phải sang má trái phồng lên, đây là thói quen của cô, vừa chơi vừa suy nghĩ cách theo đuổi hắn…Nhìn thấy cô trầm tư, Tống San San cũng không hỏi thêm gì. Nha đầu này hẳn sẽ không nói Tiêu Yến Tranh theo đuổi lại một lần nữa đâu, da mặt cô gái này không dày như vậy! Hay là để cô tìm cơ hội nhắc Tiêu Yến Tranh một chút? Điều tốt là bọn họ đang ở chung với nhau rất hợp, ít nhất thì Trần Tĩnh cũng rất hài lòng, vậy thì cứ tiếp tục tốt đẹp như vậy đi!Trần Tĩnh rất nhanh đã quyết định xong, trở về sẽ nói chuyện yêu đương với Tiêu Yến Tranh, nhưng nói cụ thể như thế nào thì cô cần thảo luận kỹ hơn!“San San đừng nói tớ nữa, cậu sao rồi? Cùng huấn luyện viên thể hình kia thế nào?” Trần Tĩnh bắt đầu nổi tính bát quái.Tống San San cười một tiếng: “Tạm được đi, nghe lời cậu, cứ thử tiếp xúc trước đã! Có một mục tiêu vẫn tốt hơn là không có gì! Lần này nếu ba mẹ truy hỏi thì tớ đã có bia đỡ đạn!”“Thật không?” Trần Tĩnh ôm vai Tống San San: “Thật sự là bắt đầu qua lại à? Như thế nào?”Tống San San nghiêng đầu nhìn Trần Tĩnh: “Còn có thể thế nào? Chỉ là nhắn tin, tán gẫu một chút, thỉnh thoảng ăn cơm, chủ yếu là giá trị nhan sắc cùng vóc người cũng không tệ, để nhìn tạm cũng được”“Tạm thôi á?” Trần Tĩnh cao giọng, đột nhiên ý thức được mình quá mức kích động, rụt cổ lại: “Cậu nói “tạm” là không đúng. Tình yêu sao có thể tạm bợ?...”“Tiểu thư, bây giờ tớ với hắn còn chưa có gì rõ ràng, không tạm thì như thế nào?” Tống San San cắt ngang lời Trần Tĩnh: “Chẳng lẽ tớ phải học cậu, trực tiếp đi lĩnh chứng à? Tớ không dám! Nhỡ vận khí tớ không tốt, gặp phải kẻ không ra gì thì nửa đời này của tớ tiêu tùng rồi!”Trần Tĩnh thấy Tống San San nói cũng đúng, không bắt bẻ được gì.“Aida được rồi, dù sao các cậu cũng mới chỉ bắt đầu, vẫn còn trong giai đoạn tìm hiểu, sau này như thế nào còn chưa biết. Tớ thấy hắn rất có chí tiến thủ, tương lai chắc kiếm được không ít đâu, còn tốt hơn mấy lão già lười biếng kia!”"Ừ, dù sao thì tớ cũng đã có lý do để đối phó với ba mẹ rồi, nên cũng không vội!"“À, đúng rồi, còn phải xem hắn có biết làm việc nhà không, có chăm chỉ hay không! Tớ nói cho cậu biết, trước kia tớ nghĩ việc nhà nên là của phụ nữ, chưa từng thấy có gì bất ổn, cho đến khi có Tiêu Yến Tranh tớ mới thấy, hai người cùng làm thì tốt hơn. Lúc có một mình thì việc nhà không nhiều, nhưng khi có thêm một người, việc nhà không còn là 1+1=2 nữa mà tăng theo cấp số nhân! Thế nên nhất định phải hai người chia sẻ cùng nhau mới được! Đặc biệt là cậu!” 

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hạnh Phúc Mong Muốn

Số ký tự: 0