Hạnh Phúc Mong Muốn

Chương 20

Thụ Linh Lung

2025-03-15 19:23:07

Chương 20“Món này, món này, món này… còn cái này…” Tiêu Yến Tranh lần lượt chỉ cho người phục vụ thấy.Người phụ nữ đối diện vỗ nhẹ vào tay hắn: “Gọi nhiều quá hai người ăn không hết lãng phí, không phải anh nói lát còn đi một chỗ khác sao, bỏ túi mang đi cũng không tiện…”“Không sao, cũng chỉ có 4 món chính 1 món canh, không ăn hết thì gói lại mang lên xe” quay đầu nhìn người phục vụ nói: “Làm một phần mỳ trường thọ nhỏ”Người phục vụ xác nhận lại thực đơn rồi rời đi.“Sao lại ăn mỳ? Em thấy món cá kia ăn với cơm hợp hơn” Trần Tĩnh nói nhỏ.“Ngốc ạ! Nhắc nhỏ em nhé, hôm nay là ngày 6 tháng 2!”Trần Tĩnh mở to mắt: Ngày 6 tháng 2? Sinh nhật mình? À, sinh nhật! Đã bao nhiêu năm rồi mình không làm sinh nhật? Chưa bao giờ nghĩ đến, nhiều năm như vậy, người duy nhất nhớ sinh nhật của cô lại là người chồng mới sống chung chưa được bao lâu.Có mỉa mai không?Chồng mình nhớ ngày sinh nhật mà mình lại thấy bất ngờ!Bàn tay với những khớp xương rõ ràng lắc lư trước mặt, làm Trần Tĩnh tỉnh táo lại.“Cảm ơn! Anh không nói thì em cũng quên, hơn nữa, đã lâu rồi em không làm sinh nhật, phụ nữ đến tuổi này rồi thực ra cũng không muốn nghĩ tới ngày sinh, lại già thêm một tuổi… Nhưng dù sao vẫn cảm ơn anh, đã nhớ ngày sinh của em!”“Còn nói những lời ngốc nghếch đó nữa! Anh là chồng em, nhớ sinh nhật vợ không phải là môn học bắt buộc sao? Vốn chỉ là bài tập thông thường, nhưng không cẩn thận sẽ thành bài tập nộp mạng!”Cả hai cùng cười xoà.Thức ăn nhanh chóng được đưa lên, hai người liền tập trung ăn.Trần Tĩnh có lúc nghĩ, có phải mình không thật quan tâm đến Tiêu Yến Tranh không? Nếu mình quan tâm, hẳn là trước mặt hắn sẽ nghĩ đủ mọi phương pháp để giả bộ thuỳ mị, hiền lương, trưng những mặt tốt nhất ra? Chứ không phải giống như hôm nay, không quan tâm đến cách ăn uống trước mặt hắn, không quá quan tâm đến hình tượng của mình trong lòng hắn có hoàn mỹ hay không, giống như hắn là một người rất quen thân rồi, trước mặt hắn cô chỉ là chính cô, không cần đóng giả thành người khác.Nghĩ như vậy, Trần Tĩnh bắt đầu để ý đến động tác ăn cơm của mình, sẽ luôn mỉm cười với người đàn ông đối diện nhưng sau mấy lần, Trần Tĩnh cảm thấy tựa như những hành động đó lại khiến cho hai người có vẻ nhàn nhạt xa cách.Tiêu Yến Tranh cũng cảm nhận được người phụ nữ dường như mất tự nhiên, nhưng tại sao? Do mình à? Hắn hoàn toàn không muốn như vậy, hắn hy vọng cô có thể yên tâm, đồng thời trước mặt mình có thể ung dung tuỳ tiện như cô vốn có!Bởi hắn biết rất rõ, hôn nhân và tình yêu khác nhau. Khi yêu, anh có thể diễn, vì suy cho cùng thời gian diễn cũng có hạn, nhưng hôn nhân thì khác. Từ khi bước chân vào hôn nhân, nếu anh vẫn muốn diễn thì nhất định phải diễn hết cả nửa đời còn lại! Nhưng có mấy người thật sự kiên trì diễn xuất suốt mấy chục năm chứ?Muốn cho người kia nhìn thấy những mặt tốt đẹp nhất của mình, nhưng cuối cùng cũng sẽ mệt mỏi, mà nửa kia sẽ bởi vì anh không còn dáng vẻ như trước nữa mà sẽ sinh ra cảm giác anh không còn trọn vẹn như trong mắt hắn, từ đó sẽ phát sinh mâu thuẫn, kết cục chỉ có chia tay.Ăn bữa tiệc sinh nhật xong, Tiêu Yến Tranh ôm eo Trần Tĩnh đi ra khỏi nhà hàng. Trần Tĩnh không tránh né, người ta đã dụng tâm tổ chức sinh nhật cho mình như thế, về lý cô cũng nên thực hiện nghĩa vụ làm vợ của mình.Hai người lên xe, Tiêu Yến Tranh ngồi ở ghế lái nhưng chưa khởi động, trầm tư suy nghĩ trong chốc lát rồi xoay người về phía Trần Tĩnh.Trần Tĩnh hôm nay rất vui, môi cười chúm chím, nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn: “Cảm ơn anh đã làm sinh nhật cho em!”Tiêu Yến Tranh im lặng, cô đã cảm ơn mấy lần rồi!“Xin em đừng cảm ơn nữa, làm chồng mà em cứ cảm ơn vậy thì anh hói đầu mất!”Trần Tĩnh cười phì ra.Tiêu Yến Tranh cầm tay cô, nhìn cô với đôi mắt rực cháy đến mức cô xấu hổ phải quay mặt đi.Tiêu Yến Tranh khẽ nắm lấy cằm, để cô đối diện với hắn: “Trần Tĩnh, chúng ta là vợ chồng, em có nhớ rõ không?”Trần Tĩnh thấy vẻ mặt người đàn ông nghiêm túc, thu nụ cười lại, gật đầu: “Dĩ nhiên là nhớ”“Vậy em có biết không, cuộc sống chung của vợ chồng chính là để mình được tự do, thoải mái, không cần phải kiềm chế hành vi hay cố tình che giấu biểu cảm, cảm xúc, suy nghĩ của mình. Em chính là em, cho dù em nói gì, làm gì, nghĩ gì, em đều là vợ anh, anh vẫn thích em như mọi khi. Anh đã sẵn sàng để tiếp nhận mọi thứ của em, vì thế em không cần che giấu, không cần ẩn nhẫn, được không?”Trong chốc lát, Trần Tĩnh sửng sốt!Đạo sống chung của vợ chồng? Cô thực sự không hiểu, không biết nhiều về điều này, cũng không có kinh nghiệm. Theo quan niệm của cô, thích một người là phải thể hiện những mặt tốt nhất của mình khi ở bên người đó. Mặc dù bây giờ nói cô thích Tiêu Yến Tranh thì hơi sớm, nhưng bọn họ đã ở chung một chỗ, cô cũng nên biểu hiện tốt hơn chứ?Không phải nói hai người ở chung một chỗ, ai yêu ít sẽ hạnh phúc hơn sao, vậy thì để cô ích kỷ một chút, cố gắng biểu hiện tốt để Tiêu Yến Tranh yêu nhiều hơn, như thế thì cô sẽ hạnh phúc hơn!Nghĩ tới chỗ này, Trần Tĩnh lại cảm thấy mình có chút tồi tệ, cũng đau lòng cho Tiêu Yến Tranh, cưới một người phụ nữ không thương mình, người đàn ông này có biết mình sẽ cực khổ hơn không?“Sao? Có biết hay không?” không thấy cô gái trả lời, Tiêu Yến Tranh sát lại gần, hỏi lại.Trần Tĩnh ngẩng đầu lên, đón tầm mắt hắn. Hầm để xe âm u, cô thấy ánh sáng trong đôi mắt hắn, như có lực hấp dẫn kéo cô xích về phía trước, sau đó, cô không biết tại sao lại vòng tay qua cổ hắn, áp môi lên môi hắn.Nếu Tiêu Yến Tranh nhớ không nhầm, đây là lần đầu tiên Trần Tĩnh chủ động hôn hắn! Cơ hội tuyệt vời như vậy sao có thể bỏ qua? Hắn cảm giác lưỡi của cô đang tìm cách cạy răng hắn thăm dò, hắn liền chủ động mở miệng để cô đi vào…Cô gái hôn có chút vụng về vấp váp, hắn mặc kệ cho cô muốn làm gì thì làm, cô muốn hướng nào hắn phối hợp theo hướng đó cho đến khi cô không thể thở nổi phải buông hắn ra, gục đầu lên vai hắn th.ở d.ốc.Một lát sau, hắn nghe thấy tiếng của cô bên tai: “Thật xin lỗi, cảm ơn anh đã chỉ bảo, sau này xin được chỉ giáo nhiều hơn!”Tiêu Yến Tranh hôn lên má, ôm cô thật chặt: “Đồ ngốc, chỉ cần em cảm thấy vui vẻ là được rồi. Nhớ, em chỉ cần thật sự vui vẻ, biết không?”“Được!”Buổi chiều, Tiêu Yến Tranh đưa cô đến phòng thu. Bản demo lần trước đã được chỉnh sửa, hắn phải qua kiểm tra lại, cũng muốn để cô hiểu phần nào công việc của hắn.Nếu một người không hiểu gì về công việc của người kia, theo bản năng sẽ kháng cự hoặc sợ hãi. Nếu hắn muốn sớm có chỗ trong lòng cô, để cô hiểu rõ về mình là khâu không thể thiếu.Studio thật ra chỉ là một phòng thu âm cùng phòng làm việc, có ba nhân viên làm việc ở đó, đang thảo luận chung một vấn đề, thấy Tiêu Yến Tranh mang một cô gái tới thì bắt đầu trêu ghẹo: “Này này, anh Tiêu, vị mỹ nữ này là…”“Thu miệng của mấy người lại, đây là chị dâu của các cậu, Trần Tĩnh”“A, chào chị dâu!” ba người trẻ tuổi lập tức thu lại vẻ trêu đùa, đồng thanh chào.Trần Tĩnh lần đầu gặp bạn của Tiêu Yến Tranh, có chút không quen, chỉ gật đầu cười: “Chào mọi người!”“Các cậu làm việc đi, tôi dẫn cô ấy đi xem một chút” Tiêu Yến Tranh nói, ba người trở về vị trí của mình."Anh thu âm ca khúc à?""Ừ."“Anh tự viết lời và nhạc à?”"Đúng.""Tự mình viết! Tự mình hát! Ồ, thật là một ca sĩ toàn năng!“Trước đây anh đã từng hát ca khúc nào chưa?"Sao anh không nói với em sớm hơn? Em có thể phát bài hát của anh trên chương trình để nhiều người có thể nghe hơn!"Tiêu Yến Tranh: "..."Người ta đang tự lẩm bẩm, căn bản không cần hắn trả lời nha!Là một DJ âm nhạc, tuy không phải xuất thân từ chuyên nghiệp, cũng không biết sáng tác nhưng năng lực cảm thụ âm nhạc vẫn có.Ngồi bên cạnh cùng nghe bài hát của anh, Trần Tĩnh lắng nghe rất chăm chú! So với bất kỳ công việc nào trước đây ở đài, cô chăm chú và nghiêm túc hơn hẳn, dù sao đây cũng là chồng cô!Ca khúc chủ đề không phải là tình ca nhưng Trần Tĩnh vẫn nghe rất hứng thú.“Như thế nào?”Nghe đến câu cuối cùng, Tiêu Yến Tranh hỏi cảm nhận của Trần Tĩnh.Trần Tĩnh nghiêng đầu nhớ lại: “Có nhàn nhạt ưu thương, là nỗi nhớ quê à? Xa nhà đi lang bạt nên có nhiều đồng cảm hơn, đặc biệt là câu: Ly biệt rồi mới hiểu, ở chung bên nhau có bao nhiêu dịu dàng, ly biệt rồi mới hiểu, con tim ta sầu bi…”“Sao anh lại cảm thấy mang lại bi thương cho em vậy? Không nghe nữa, tâm tình vốn đang rất tốt mà!” Tiêu Yến Tranh thầm nghĩ: Mang em đến đây có phải để em buồn đâu! Hôm nay là sinh nhật em mà!“Không sao đâu”, Trần Tĩnh không để ý, chỉ là nghe bài hát thôi.“Này, giọng em mà hát chắc cũng không tệ, có muốn thử thu âm không?”“Hả?” Trần Tĩnh không kịp phản ứng.“Tới đây, chúng ta thu âm thử xem, để anh nghe”Tiêu Yến Tranh trực tiếp gọi nhân viên thu âm, chuẩn bị dụng cụ, hỏi Trần Tĩnh muốn hát bài gì.Trần Tĩnh trợn to hai mắt, cô dẫn chương trình trên đài thì được, còn thu âm… chưa bao giờ làm qua.Trước kia cô có thử ngân nga, dùng thiết bị phòng thu radio nhưng thật sự là không thể nghe được!“Nhưng… hay anh thu trước một bài đi để em học theo?” Trần Tĩnh thương lượng với Tiêu Yến Tranh.“Học học cái gì? Có cái gì để mà học? Sợ cái gì, đây là người chỉnh âm bậc nhất, cho dù giọng em có chạy đến Tây bá lợi hắn cũng có thể chỉnh được, đừng lo!”Nhân viên chỉnh âm nhìn Trần Tĩnh gật đầu.“À… vậy hai chúng ta cùng hát đi, tìm một bài hát đôi” Trần Tĩnh đề nghị, để cô hát một mình thì rất ngượng.“Được! Em muốn hát bài gì?”“Em thích bài cũ “Em trân quý nhất” được không?”Tiêu Yến Tranh nghiêng đầu, nhướn mi nhìn Trần Tĩnh, khoé môi cong lên: “Rất được!” 

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hạnh Phúc Mong Muốn

Số ký tự: 0