Hai Người Ba Bữa, Bốn Mùa Có Nhau

Chương 4

Zhihu

2025-03-26 14:16:21

8

 

Tôi không biết Lục Từ đang nổi điên cái gì, dứt khoát ngậm miệng không nói nữa.

 

Dù sao tôi cũng không chắc ông chủ tư bản có bị tôi không kiểm soát được mà đánh c.h.ế.t hay không.

 

Lục Từ thấy tôi im lặng thì cũng không tiếp tục nói nữa.

 

Một lúc sau, anh ta hình như rất thờ ơ mà tuỳ tiện hỏi: “Anh chồng giàu có đó của em ……là người như thế nào?”

 

“Anh ấy à, một ông già 60 tuổi, tôi là người vợ thứ mười ba của ảnh.” Tôi hướng mặt ra ngoài khung cửa, miêu tả cho có lệ.

 

Lục Từ dường như bị tôi chẹn họng, rất lâu sau cũng không nói gì.

 

Tôi ngoảnh đầu nhìn anh ta, quả nhiên lại bị tôi chọc cho biến thành cá nóc.

 

Hửm……dù sao cũng có chút đáng yêu?

 

Lục Từ nhận thấy ánh mắt của tôi, anh ta ngoảnh đầu trừng tôi, nghiến răng nghiến lợi: “Cố Dữu, em nói chuyện đàng hoàng thì sẽ c.h.ế.t à.”

 

Tôi hậm hực, không khiêm nhường: “Không có, nhưng tôi thấy anh không thích nói chuyện đàng hoàng.”

 

Nhớ lại ngày hôm nay của tôi, từ lúc gặp anh ta cho đến hiện tại, anh ta thở ra câu nào cũng mang theo hàm ý châm biếm, tôi không hề muốn nói chuyện đàng hoàng với anh ta chút nào.

 

“Còn ứng dụng kia là chuyện gì nữa? Dùng ý tưởng của tôi đã được sự cho phép của tôi chưa?”

 

Tôi thô lỗ mà khịa anh ta, nghĩ đến dự án kia tâm trạng vẫn có chút phức tạp.

 

Lục Từ vô cảm liếc tôi, lạnh lùng nói:

 

“Nếu anh nhớ không nhầm, năm xưa em nói nếu sau này hoàn thiện trang thiết bị, anh có thể phụ trách giúp nó tiếp đất trở thành hiện thực.”

 

Tôi: “……”

 

Quá khứ c.h.ế.t tiệt đó lại đột nhiên đả kích tôi.

 

Làm sao đây, hình như tôi thật sự đã nói câu đó!

 

“Còn không phải vì khi đó anh là bạn trai của tôi sao! Tôi nào có ngờ……”

 

Tôi già mồm phản kháng, nhưng nói được một nửa bỗng không thể nói tiếp.

 

Lục Từ cười lạnh lùng, đầy châm biếm thay tôi nói hết.

 

“Em nào ngờ tôi lại là kẻ không có chí cầu tiến như thế, sau đó vì nghèo nên bị em bỏ ?”

 

Anh ta nói xong, trong xe chìm vào mảng tịch mịch.

 

Tôi mấp máy môi, muốn giải thích cái gì đó.

 

Nhưng lời đến đầu môi, tôi lại cảm thấy sống mũi cay khó tả.

 

Lời muốn nói bị tôi chặn lại ở cửa miệng, tôi sợ nếu tôi lên tiếng, thứ bị kìm nén ở cổ họng sẽ nghẹn ngào tuôn ra.

 

Lục Từ nói xong câu này cũng không nói thêm, chỉ là hô hấp của anh rõ ràng đã trở nên nặng nề, dường như đang kìm chế thứ gì đó.

 

Tôi ngoảnh đầu, không đáp lại anh ta, chỉ thẫn thờ nhìn ra bên ngoài.

 

Chê anh ta nghèo, thích một người có tiền, lí do chia tay thật sự quá tệ hại.

 

Nhưng khi ấy……tôi thật sự nghĩ không ra cách tốt hơn, khiến anh ấy triệt để hết hy vọng ở tôi.

 

9

 

Lục Từ là lớp trưởng lớp tôi, ngày khai giảng năm nhất anh ấy đã giúp tôi chuyển hành lý, chúng tôi cứ thế mà tiếp xúc với nhau.

 

Sau đó có lẽ là vì lớp trưởng hiểu hoàn cảnh của tôi, anh ấy luôn chăm sóc tôi ở trường học.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Hai chúng tôi xem như lâu ngày sinh tình.

 

Anh ấy là thiên tài có tiếng của khoa, tuy không phải con nhà giàu, nhưng vì đẹp trai nên người theo đuổi anh ấy có thể xếp hàng dài hơn hai trăm mét.

 

Còn tôi cũng rất nổi tiếng.

 

Bởi vì tôi học tập rất nỗ lực, còn có thể dành thời gian làm ba công việc cùng lúc, cộng thêm vẻ ngoài xinh đẹp, bất giác số người có hứng thú với tôi cũng tăng thêm rất nhiều.

 

Lúc đầu khi có người tỏ tình với tôi, tôi đã giật mình.

 

 

Khi đó tôi đang vội đi dạy gia sư, chàng trai cầm bó hoa hồng đột nhiên chắn trước mặt, tôi giật mình xém chút đã đ.ấ.m vào mặt anh ta.

 

Sau đó chàng trai nói với tôi anh ta thích tôi, muốn qua lại với tôi, tôi mới biết anh ta đang tỏ tình.

 

Nhưng khi đó tôi căn bản không muốn yêu đương, cộng thêm sắp muộn giờ dạy học, tôi lo lắng chỉ muốn thoát khỏi anh ta thật nhanh.

 

yyalyw

Nhưng chàng trai đó giống như đã hạ quyết tâm, tôi không đồng ý anh ta sẽ không tha cho tôi.

 

Tôi căng thẳng đến sắp khóc tới nơi, Lục Từ đột nhiên xuất hiện, ôm tôi vào lòng.

 

Anh ấy nói với chàng trai tôi là bạn gái của anh ấy, bảo chàng trai đó sau này không được bám theo tôi nữa.

 

Với danh tiếng ở trường của Lục Từ, con trai chỉ cần nhìn thấy anh liền mất hết ý chí chiến đấu.

 

Chàng trai thất thần bỏ đi, tôi vội vàng cảm ơn Lục Từ rối rít.

 

Nhưng Lục Từ lại cười trừ mà nhìn tôi, nửa thật nửa giả nói: “Nếu như anh nói là thật thì sao?”

 

Lúc đó đầu óc tôi toàn là muộn giờ đi dạy, hiển nhiên cũng không rảnh để suy nghĩ lời trêu ghẹo của anh ấy.

 

Tiện miệng để lại một câu hôm khác mới anh ấy đi ăn, vội vã chạy về phía cuộc chiến tàu điện ngầm.

 

Kết quả không thể ngờ, sau đó Lục Từ vậy mà lại theo đuổi tôi thật.

 

Ban đầu tôi cho rằng anh ấy đang ghẹo tôi.

 

Nhưng lâu dần, tôi cũng cảm nhận được sự chân thành của anh ấy.

 

Thích Lục Từ vốn không phải là chuyện gì quá khó khăn.

 

Đặc biệt là khi anh ấy hạ quyết tâm muốn đối xử tốt với tôi, tôi cảm thấy trên thế gian này sẽ không có người có thể từ chối anh ấy.

 

Cuối cùng tôi đồng ý lời tỏ tình của anh ấy, tin tức hai chúng tôi ở bên nhau khi đó đã gây nên một trận náo động rất lớn.

 

Nhưng rất nhanh, sự chú ý của mọi người đã chuyển sang chuyện khác.

 

Bởi vì Lục Từ quá dính người.

 

Nam thần của khoa trong mắt người khác luôn hoà nhã nhưng có khoảng cách với mọi người, chẳng ai ngờ khi yêu đương lại dính người như thế.

 

Chúng tôi qua lại chưa bao lâu, ánh mắt của mọi nhìn chúng tôi từ hóng hớt trở thành “Cặp tình nhân dính người này lại đến ngược cẩu độc thân rồi mọi người mau chạy đi.”

 

Dù bây giờ nhớ lại, tôi vẫn cảm thấy khoảng thời gian đẹp đẽ đó giống như không có thật vậy.

 

Sau đó chúng tôi cứ “dính” nhau như thế cho đến khi tốt nghiệp.

 

Khi có người cho Lục Từ cơ hội ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, điều kiện chỉ là sau khi nghiên cứu xong trở về cùng mình khởi nghiệp.

 

Người đó Lục Từ gọi là đàn anh, nhưng tôi chưa từng gặp.

 

Khi đó tôi thấy cơ hội này rất tốt, Lục Từ hoàn toàn không có lý do từ chối.

 

Nhưng Lục Từ đã từ chối.

 

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hai Người Ba Bữa, Bốn Mùa Có Nhau

Số ký tự: 0