Hai Người Ba Bữa, Bốn Mùa Có Nhau
Chương 2
Zhihu
2025-03-26 14:16:21
3
“Nhưng năm xưa không phải em nói gả cho chồng giàu à? Sao bây giờ vẫn đòi sống c.h.ế.t vì mấy trăm tiền thưởng?”
Động tác nghiến răng của tôi bỗng khựng lại.
Tự dưng có chút chột dạ, tôi thốt lên:
“Ồ, anh ấy c.h.ế.t yểu, của để lại chia hết cho họ hàng thân thích rồi, tôi ra đi trắng tay.”
Lục Từ: “……”
Anh ta trầm tĩnh vượt qua một chiếc xe, thô lỗ liếc tôi.
“Em thấy anh giống kẻ ngốc không?”
Tôi nghiêm túc quan sát anh ta từ trên đầu tới chân, sau đó lắc đầu vô tội: “Không giống lắm.”
Lục Từ vẫn còn muốn nói, tôi nhanh chóng ngắt lời.
“Tóm lại trên đời này có rất nhiều điều kỳ diệu! Phía trước rẽ trái là công ty của tôi, cảm ơn anh đã đưa tôi đi làm!”
Lục Từ ngậm miệng lại, anh ta liếc nhìn tôi, sau đó xoay vô lăng——rẽ vào hầm gửi xe.
Tôi vội vàng vỗ vào cánh tay anh ta: “Này này này ở cổng được rồi! Bãi đỗ xe tín hiệu không tốt!”
Tôi sắp muộn giờ quét thẻ rồi!
Lục Từ mắt điếc tai ngơ, kiên quyết lái xe xuống hầm.
Tôi vội vàng nhân lúc anh ta chưa vào tới hầm liền mở điện thoại, nhưng Định luật Murphy(*) đáng c.h.ế.t quả nhiên đã khiến điện thoại tôi bị lag vào lúc này!
(*) Định luật Murphy khẳng định: nếu một điều xấu CÓ THỂ xảy ra, nó SẼ xảy ra, và vào thời điểm tệ nhất có thể!
Tôi tuyệt vọng nhìn thời gian quét mã “cạch” vượt quá một phút, lòng đã không còn vương vấn gì với thế giới này nữa rồi.
Lục Từ đỗ xe xong, tôi thậm chí còn không chú ý đến vị trí đỗ xe cao quý và không thể xâm phạm như thế kia của anh ta.
Sau khi động cơ dừng lại, chiếc xe trông có vẻ yên tĩnh hơn.
Tôi không còn gì để luyến tiếc cởi dây an toàn ra, đã không còn muốn làm một người lịch sự và có tố chất nữa.
Lục Từ anh đừng hòng nghe được hai chữ “Cảm ơn”.
Anh ta xoay người tựa vào vô lăng, buồn cười nhìn tôi: “Đến mức đó không? Anh nhớ tiền thưởng của bọn em cũng chỉ có 200 mà thôi.”
Tôi nhìn chằm chằm anh ta, nghiến ngấu nói: “200 có thể trả tiền nước tiền điện tiền mạng! Tiền thừa đủ để mua gạo tôi và con ăn ba tháng! Anh thì hiểu cái gì!”
Tôi tức giận đến choáng váng, không thèm quan tâm Lục Từ mà tức tối mở cửa bỏ đi.
Tôi chạy nhanh đến thang máy, vừa chen chúc vào muốn đóng cửa liền bị một bàn tay thon dài không nhanh không chậm ngăn lại.
Tôi ngẩng đầu nhìn chủ nhân của bàn tay đó thì thấy vẻ mặt bình tĩnh của Lục Từ, trên mặt còn không có đến một chút gì gọi là áy náy.
Tôi thô lỗ nhích sang bên cạnh, ôm n.g.ự.c nhìn anh ta lạnh lùng nở nụ cười.
“Anh theo tôi làm gì? Công ty của tôi không hoan nghênh người ngoài.”
Lục Từ không để ý đến tôi đang khịa anh ta, hiếm hoi nở nụ cười.
“Em đến tầng mấy? Lại đây nhấn đi.”
Anh ta xoay người, vô cùng lịch sự né chỗ ấy ra.
Tôi thẳng thắn cười với anh ta.
Giận bừng bừng bước đến, tôi vừa oán giận vừa đi nhấn thang máy.
“Anh đứng gần như vậy giúp tôi nhấn một cái thì có sao——“ Tôi nhìn trên thang máy chỉ có nút tầng 30.
Đứng hình luôn rồi.
4
Tôi c.h.ế.t lặng nhìn cái nút viết số 30 kia.
Nếu tôi nhớ không nhầm.
Tầng 30……hình như là văn phòng của sếp tổng?
Hãy tha thứ cho một con người làm công bình thường như tôi, thường ngày thật sự không có giao thiệp gì với sếp.
Nếu tôi không đoán nhầm, thang máy này có lẽ là thang máy chuyên dùng của sếp.
Bỗng chốc, tôi cảm thấy khắp thang máy đều tràn ngập ánh sáng thần thánh và bất khả xâm phạm.
Tôi bất giác đứng thẳng người, chân tê dại muốn bước ra ngoài.
Lục Từ ở phía sau kéo tôi lại.
Anh ta phớt lờ sự phản kháng của tôi, dứt khoát nhấn nút lên tầng 30.
Thang máy bắt đầu đi lên, tôi hung hãn quay đầu nhìn anh ta.
“Anh điên rồi! Đây là thang máy chuyên dùng của sếp tôi đấy! Không thể dừng lại giữa chừng đâu!”
Lục Từ thong dong nhìn tôi, bình tĩnh gật đầu: “Anh biết chứ.”
“Anh biết? Anh biết cái búa ấy!” Tôi tức giận đ.ấ.m vào n.g.ự.c anh ta.
Trong đầu đang diễn tập lát nữa nên làm thế nào để ứng phó với cảnh tượng ngại ngùng này.
Tôi tuyệt vọng nhìn thang máy từng chút một lên đến tầng 30, không nhịn được mà oán trách thang máy của sếp sao ai cũng có thể dùng……hửm?
Tôi đột nhiên phản ứng lại, đột ngột xoay người nhìn Lục Từ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Anh còn chưa quẹt thẻ, sao có thể nhấn thang máy?!”
Lục Từ cười trừ nhìn tôi, thở dài bất lực khi thấy thang máy đã lên đến tầng 30.
“Cũng không ngốc lắm.”
Cửa thang máy mở ra, tôi sững sờ nhìn anh ta bước đi.
Lần đầu tiên tôi đến văn phòng của sếp, một tầng lầu to lớn được phân thành nhiều khu, từ thang máy vẫn không nhìn thấy khu của sếp.
Lục Từ thấy tôi bất động, anh ta dừng lại nhìn tôi, buồn cười vẫy tay với tôi.
“Ngây ra đó làm gì, lại đây.”
Tôi thẫn thờ đi về phía anh.
Lục Từ nhìn thẳng, cả đoạn đường tôi nghe thấy rất nhiều người cung kính gọi anh một tiếng “Sếp Lục.”
Mấy người đó tôi đều đã gặp qua, là thư ký và trợ lý của sếp tôi.
Ừm……
Lục Từ không phải là sếp tôi đó chứ?!
Tôi nhớ đến thái độ của tôi khi nãy, hối hận suýt chút nữa đã quỳ xuống lạy anh ta hai lạy.
Lục Từ đưa tôi đến trước một cánh cửa, anh ta rất tuỳ tiện gõ hai cái, cho đến khi bên trong truyền đến một tiếng “Vào” mới đẩy cửa ra.
Tôi càng sững sờ hơn.
Không đúng nha, thấy thái độ này của Lục Từ cũng không giống sếp lắm nhỉ?
Cứ cảm thấy mấy năm không gặp, tôi đã không còn hiểu Lục Từ nữa rồi.
5
Tôi theo Lục Từ vào phòng.
Căn phòng này trang trí rất lộng lẫy, vừa nhìn liền biết là nơi sếp ở.
Lục Từ ở trước mặt tôi vươn tay ra, cười nói: “Đàn anh, em đến muộn rồi.”
Hửm? Đàn anh?
Tôi đứng ở cửa, khuôn mặt mờ mịt.
Người đàn ông được Lục Từ gọi là đàn anh bước ra khỏi chiếc bàn.
Anh ấy nhìn Lục Từ rồi lại nhìn tôi, cười khách sáo: “Đây là?”
“Chào sếp ạ, em là Cố Dữu, ở bộ phận nghiên cứu.”
Tôi vội vã ngoan ngoãn tự giới thiệu.
Lục Từ tiếp lời tôi, anh ta nhún vai rồi cười cười:
“Không phải anh nói ứng dụng mới của bộ phận nghiên cứu sẽ để em tự chọn người lập nhóm sao? Em muốn cô ấy là người phụ trách chính lần này.”
Tôi kinh ngạc nhìn Lục Từ.
Cái gì? Bộ phận nghiên cứu gì? Người phụ trách gì cơ?
Lục Từ anh ta nói gì thế, sao tôi không biết gì cả!
Sếp nhướng mày nhìn tôi, tôi căng thẳng nhẫn nhịn để anh ấy quan sát tôi từ trên xuống dưới, tiếp đó liền thấy anh ấy vô cùng khoái chí mà gật đầu.
“Được, dù sao chuyện này cũng giao cho cậu, cậu cứ xem xét mà làm đi.”
Lục Từ lại nói gì đó với sếp, sau đó đưa tôi rời đi.
yyalyw
Tôi vẫn luôn đi theo anh trở về tầng 10 bằng một thang máy khác, cả người vẫn còn sững sờ.
Lục Từ đi theo đến nơi làm việc của tôi, anh ta đi tìm quản lý của bọn tôi nói vài câu trước, sau đó đến trước bàn làm việc của tôi, cười trừ nói:
“Được rồi, tiền thưởng của em được giữ rồi, không giận nữa nhé?”
Tôi ngẩn ngơ lắc đầu.
Sắc mặt lập dị nhẫn nhịn nửa tiếng đồng hồ, tôi vẫn không nhịn nổi nữa: “Này, rốt cuộc là chuyện gì thế? Hình như tôi vẫn chưa hiểu lắm ấy?”
Ánh mắt Lục Từ thâm sâu khó lường, anh ta ngó nhìn xung quanh, bỗng cong eo mờ ám vẫy tay với tôi.
“Nếu anh nói anh mới là Boss cuối của công ty em, em tin không?”
Tôi chớp chớp mắt, đối diện với ánh mắt của Lục Từ bỗng chốc do dự.
Kết quả ai ngờ tôi còn chưa kịp nghĩ xong, anh ta đã cười không ngậm được mồm rồi.
Lục Từ đứng thẳng người rồi lắc đầu, buồn cười nhìn tôi: “Lừa em đấy, anh cũng chỉ là người làm công ăn lương mà thôi, nhưng quả thật kiếm tiền dễ hơn em.”
Anh ta nâng tay lên nhìn đồng hồ, sau đó xua tay: “Anh còn có chút việc đi trước đây, tan làm anh đến đón em
“Không ……” Tôi vô thức muốn từ chối.
Lục Từ buồn cười nhìn tôi: “Đón em đi sửa xe, không phải em muốn đền tiền cho anh à? Muốn ăn quỵt?”
Tôi: “……”
Tôi quên mất còn có chuyện này.
Lời ra tới cửa miệng đành phải nuốt trở lại, tôi cố gắng nở nụ cười với anh ta.
“Ngại quá, vậy thì làm phiền anh rồi!”
Lục Từ cười hài lòng, xoay người phóng khoáng rời đi.
“Nhưng năm xưa không phải em nói gả cho chồng giàu à? Sao bây giờ vẫn đòi sống c.h.ế.t vì mấy trăm tiền thưởng?”
Động tác nghiến răng của tôi bỗng khựng lại.
Tự dưng có chút chột dạ, tôi thốt lên:
“Ồ, anh ấy c.h.ế.t yểu, của để lại chia hết cho họ hàng thân thích rồi, tôi ra đi trắng tay.”
Lục Từ: “……”
Anh ta trầm tĩnh vượt qua một chiếc xe, thô lỗ liếc tôi.
“Em thấy anh giống kẻ ngốc không?”
Tôi nghiêm túc quan sát anh ta từ trên đầu tới chân, sau đó lắc đầu vô tội: “Không giống lắm.”
Lục Từ vẫn còn muốn nói, tôi nhanh chóng ngắt lời.
“Tóm lại trên đời này có rất nhiều điều kỳ diệu! Phía trước rẽ trái là công ty của tôi, cảm ơn anh đã đưa tôi đi làm!”
Lục Từ ngậm miệng lại, anh ta liếc nhìn tôi, sau đó xoay vô lăng——rẽ vào hầm gửi xe.
Tôi vội vàng vỗ vào cánh tay anh ta: “Này này này ở cổng được rồi! Bãi đỗ xe tín hiệu không tốt!”
Tôi sắp muộn giờ quét thẻ rồi!
Lục Từ mắt điếc tai ngơ, kiên quyết lái xe xuống hầm.
Tôi vội vàng nhân lúc anh ta chưa vào tới hầm liền mở điện thoại, nhưng Định luật Murphy(*) đáng c.h.ế.t quả nhiên đã khiến điện thoại tôi bị lag vào lúc này!
(*) Định luật Murphy khẳng định: nếu một điều xấu CÓ THỂ xảy ra, nó SẼ xảy ra, và vào thời điểm tệ nhất có thể!
Tôi tuyệt vọng nhìn thời gian quét mã “cạch” vượt quá một phút, lòng đã không còn vương vấn gì với thế giới này nữa rồi.
Lục Từ đỗ xe xong, tôi thậm chí còn không chú ý đến vị trí đỗ xe cao quý và không thể xâm phạm như thế kia của anh ta.
Sau khi động cơ dừng lại, chiếc xe trông có vẻ yên tĩnh hơn.
Tôi không còn gì để luyến tiếc cởi dây an toàn ra, đã không còn muốn làm một người lịch sự và có tố chất nữa.
Lục Từ anh đừng hòng nghe được hai chữ “Cảm ơn”.
Anh ta xoay người tựa vào vô lăng, buồn cười nhìn tôi: “Đến mức đó không? Anh nhớ tiền thưởng của bọn em cũng chỉ có 200 mà thôi.”
Tôi nhìn chằm chằm anh ta, nghiến ngấu nói: “200 có thể trả tiền nước tiền điện tiền mạng! Tiền thừa đủ để mua gạo tôi và con ăn ba tháng! Anh thì hiểu cái gì!”
Tôi tức giận đến choáng váng, không thèm quan tâm Lục Từ mà tức tối mở cửa bỏ đi.
Tôi chạy nhanh đến thang máy, vừa chen chúc vào muốn đóng cửa liền bị một bàn tay thon dài không nhanh không chậm ngăn lại.
Tôi ngẩng đầu nhìn chủ nhân của bàn tay đó thì thấy vẻ mặt bình tĩnh của Lục Từ, trên mặt còn không có đến một chút gì gọi là áy náy.
Tôi thô lỗ nhích sang bên cạnh, ôm n.g.ự.c nhìn anh ta lạnh lùng nở nụ cười.
“Anh theo tôi làm gì? Công ty của tôi không hoan nghênh người ngoài.”
Lục Từ không để ý đến tôi đang khịa anh ta, hiếm hoi nở nụ cười.
“Em đến tầng mấy? Lại đây nhấn đi.”
Anh ta xoay người, vô cùng lịch sự né chỗ ấy ra.
Tôi thẳng thắn cười với anh ta.
Giận bừng bừng bước đến, tôi vừa oán giận vừa đi nhấn thang máy.
“Anh đứng gần như vậy giúp tôi nhấn một cái thì có sao——“ Tôi nhìn trên thang máy chỉ có nút tầng 30.
Đứng hình luôn rồi.
4
Tôi c.h.ế.t lặng nhìn cái nút viết số 30 kia.
Nếu tôi nhớ không nhầm.
Tầng 30……hình như là văn phòng của sếp tổng?
Hãy tha thứ cho một con người làm công bình thường như tôi, thường ngày thật sự không có giao thiệp gì với sếp.
Nếu tôi không đoán nhầm, thang máy này có lẽ là thang máy chuyên dùng của sếp.
Bỗng chốc, tôi cảm thấy khắp thang máy đều tràn ngập ánh sáng thần thánh và bất khả xâm phạm.
Tôi bất giác đứng thẳng người, chân tê dại muốn bước ra ngoài.
Lục Từ ở phía sau kéo tôi lại.
Anh ta phớt lờ sự phản kháng của tôi, dứt khoát nhấn nút lên tầng 30.
Thang máy bắt đầu đi lên, tôi hung hãn quay đầu nhìn anh ta.
“Anh điên rồi! Đây là thang máy chuyên dùng của sếp tôi đấy! Không thể dừng lại giữa chừng đâu!”
Lục Từ thong dong nhìn tôi, bình tĩnh gật đầu: “Anh biết chứ.”
“Anh biết? Anh biết cái búa ấy!” Tôi tức giận đ.ấ.m vào n.g.ự.c anh ta.
Trong đầu đang diễn tập lát nữa nên làm thế nào để ứng phó với cảnh tượng ngại ngùng này.
Tôi tuyệt vọng nhìn thang máy từng chút một lên đến tầng 30, không nhịn được mà oán trách thang máy của sếp sao ai cũng có thể dùng……hửm?
Tôi đột nhiên phản ứng lại, đột ngột xoay người nhìn Lục Từ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Anh còn chưa quẹt thẻ, sao có thể nhấn thang máy?!”
Lục Từ cười trừ nhìn tôi, thở dài bất lực khi thấy thang máy đã lên đến tầng 30.
“Cũng không ngốc lắm.”
Cửa thang máy mở ra, tôi sững sờ nhìn anh ta bước đi.
Lần đầu tiên tôi đến văn phòng của sếp, một tầng lầu to lớn được phân thành nhiều khu, từ thang máy vẫn không nhìn thấy khu của sếp.
Lục Từ thấy tôi bất động, anh ta dừng lại nhìn tôi, buồn cười vẫy tay với tôi.
“Ngây ra đó làm gì, lại đây.”
Tôi thẫn thờ đi về phía anh.
Lục Từ nhìn thẳng, cả đoạn đường tôi nghe thấy rất nhiều người cung kính gọi anh một tiếng “Sếp Lục.”
Mấy người đó tôi đều đã gặp qua, là thư ký và trợ lý của sếp tôi.
Ừm……
Lục Từ không phải là sếp tôi đó chứ?!
Tôi nhớ đến thái độ của tôi khi nãy, hối hận suýt chút nữa đã quỳ xuống lạy anh ta hai lạy.
Lục Từ đưa tôi đến trước một cánh cửa, anh ta rất tuỳ tiện gõ hai cái, cho đến khi bên trong truyền đến một tiếng “Vào” mới đẩy cửa ra.
Tôi càng sững sờ hơn.
Không đúng nha, thấy thái độ này của Lục Từ cũng không giống sếp lắm nhỉ?
Cứ cảm thấy mấy năm không gặp, tôi đã không còn hiểu Lục Từ nữa rồi.
5
Tôi theo Lục Từ vào phòng.
Căn phòng này trang trí rất lộng lẫy, vừa nhìn liền biết là nơi sếp ở.
Lục Từ ở trước mặt tôi vươn tay ra, cười nói: “Đàn anh, em đến muộn rồi.”
Hửm? Đàn anh?
Tôi đứng ở cửa, khuôn mặt mờ mịt.
Người đàn ông được Lục Từ gọi là đàn anh bước ra khỏi chiếc bàn.
Anh ấy nhìn Lục Từ rồi lại nhìn tôi, cười khách sáo: “Đây là?”
“Chào sếp ạ, em là Cố Dữu, ở bộ phận nghiên cứu.”
Tôi vội vã ngoan ngoãn tự giới thiệu.
Lục Từ tiếp lời tôi, anh ta nhún vai rồi cười cười:
“Không phải anh nói ứng dụng mới của bộ phận nghiên cứu sẽ để em tự chọn người lập nhóm sao? Em muốn cô ấy là người phụ trách chính lần này.”
Tôi kinh ngạc nhìn Lục Từ.
Cái gì? Bộ phận nghiên cứu gì? Người phụ trách gì cơ?
Lục Từ anh ta nói gì thế, sao tôi không biết gì cả!
Sếp nhướng mày nhìn tôi, tôi căng thẳng nhẫn nhịn để anh ấy quan sát tôi từ trên xuống dưới, tiếp đó liền thấy anh ấy vô cùng khoái chí mà gật đầu.
“Được, dù sao chuyện này cũng giao cho cậu, cậu cứ xem xét mà làm đi.”
Lục Từ lại nói gì đó với sếp, sau đó đưa tôi rời đi.
yyalyw
Tôi vẫn luôn đi theo anh trở về tầng 10 bằng một thang máy khác, cả người vẫn còn sững sờ.
Lục Từ đi theo đến nơi làm việc của tôi, anh ta đi tìm quản lý của bọn tôi nói vài câu trước, sau đó đến trước bàn làm việc của tôi, cười trừ nói:
“Được rồi, tiền thưởng của em được giữ rồi, không giận nữa nhé?”
Tôi ngẩn ngơ lắc đầu.
Sắc mặt lập dị nhẫn nhịn nửa tiếng đồng hồ, tôi vẫn không nhịn nổi nữa: “Này, rốt cuộc là chuyện gì thế? Hình như tôi vẫn chưa hiểu lắm ấy?”
Ánh mắt Lục Từ thâm sâu khó lường, anh ta ngó nhìn xung quanh, bỗng cong eo mờ ám vẫy tay với tôi.
“Nếu anh nói anh mới là Boss cuối của công ty em, em tin không?”
Tôi chớp chớp mắt, đối diện với ánh mắt của Lục Từ bỗng chốc do dự.
Kết quả ai ngờ tôi còn chưa kịp nghĩ xong, anh ta đã cười không ngậm được mồm rồi.
Lục Từ đứng thẳng người rồi lắc đầu, buồn cười nhìn tôi: “Lừa em đấy, anh cũng chỉ là người làm công ăn lương mà thôi, nhưng quả thật kiếm tiền dễ hơn em.”
Anh ta nâng tay lên nhìn đồng hồ, sau đó xua tay: “Anh còn có chút việc đi trước đây, tan làm anh đến đón em
“Không ……” Tôi vô thức muốn từ chối.
Lục Từ buồn cười nhìn tôi: “Đón em đi sửa xe, không phải em muốn đền tiền cho anh à? Muốn ăn quỵt?”
Tôi: “……”
Tôi quên mất còn có chuyện này.
Lời ra tới cửa miệng đành phải nuốt trở lại, tôi cố gắng nở nụ cười với anh ta.
“Ngại quá, vậy thì làm phiền anh rồi!”
Lục Từ cười hài lòng, xoay người phóng khoáng rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro