Hai Người Ba Bữa, Bốn Mùa Có Nhau
Chương 12
Zhihu
2025-03-26 14:16:21
24
Sáng sớm ngày hôm sau, con đã đỡ hơn một chút, nhưng vẫn phải tiếp tục truyền nước.
Tôi xin nghỉ ở trường học, đến công việc của mình thì lại lưỡng lự.
Dự án của chúng tôi đang ở thời điểm mấu chốt, thân làm người phụ trách nếu như không đến, vậy tất cả mọi người đều phải trì hoãn cùng tôi.
Tôi hơi do dự, Lục Từ đã thay tôi suy nghĩ xong biện pháp.
“Hiện tại có hai cách, một là em ở lại đây chăm sóc con, anh tự mình về thúc đẩy công việc; còn có một cách khác là để bố mẹ đến chăm sóc Bắc Bắc, em thấy sao?”
Tôi nghe thấy bố mẹ Lục Từ liền có chút khúc mắc.
Tôi suy nghĩ tới lui, vẫn không mong vì lí do của mình mà làm chậm trễ công việc của cả nhóm, vì vậy đã đồng ý để bố mẹ Lục Từ đến.
Đợi chúng tôi tan làm, tôi và Lục Từ lập tức đến bệnh viện.
Qua một ngày thằng bé đã hoàn toàn hết sốt, đang nằm trên giường ngủ.
Cách biệt nhiều năm, tôi lần nữa gặp lại bố mẹ Lục Từ, hai bên đều hơi ngượng ngùng.
Tôi mím môi, khách sáo nói cảm ơn với họ, sau đó cúi đầu im lặng.
Bố mẹ Lục Từ nhìn nhau, đột nhiên kéo tôi ra hành lang.
Tôi hơi nghi hoặc nhìn họ, lại thấy mẹ Lục Từ thở dài, ánh mắt hổ thẹn nhìn tôi.
“Cô Cố, tôi biết chuyện năm xưa có chút hiểu lầm, chúng tôi vẫn luôn muốn xin lỗi cô, xin cô hãy chấp nhận lời xin lỗi của chúng tôi.”
Bố mẹ Lục Từ nghiêm túc cúi người với tôi, tôi vội vàng đỡ họ, từ từ biết được những chuyện mà tôi không biết từ miệng họ.
Bố mẹ Lục Từ nói với tôi, năm xưa sau khi Lục Từ chia tay tôi, tuy đã ra nước ngoài như mong đợi của tất cả mọi người, nhưng sống rất khó khăn.
Hoặc đã chịu đả kích khi nghe tôi nói thích người giàu, sau khi ra nước ngoài anh ấy bắt đầu liều mạng kiếm tiền.
Khoảng thời gian đó cứ dăm ba bữa họ liền nghe đàn anh Lục Từ nói anh ấy nhập viện.
Quá nhiều lần, họ sợ Lục Từ tự dằn vặt mình sẽ nguy hiểm, thế là dứt khoát ra nước ngoài đến bên cạnh anh ấy.
Lần gặp mặt đó, khiến họ hoàn toàn nghi ngờ cách làm trước kia.
Họ nói Lục Từ như biến thành một người khác, anh không ăn gì, trong nhà ngoài những mã lập trình dày đặc còn có vô số chai rượu.
Khi đó anh cứ làm tổ trong nhà cả ngày, viết thật nhiều code, cũng kiếm được rất nhiều tiền, dần dần có được tiếng nói trong giới.
Nhưng thân làm bố mẹ, vừa nhìn liền nhận ra anh ấy không hề vui vẻ.
Đó là lần đầu tiên họ bình tĩnh nghiêm túc nói chuyện với Lục Từ, cũng từ lần đó họ biết được, Lục Từ thật sự không thích cuộc sống “công thành danh toại” như thế này.
Suy nghĩ của Lục Từ nằm ngoài dự đoán của tất cả.
Thứ anh mong muốn thật sự rất đơn giản.
Hai người ba bữa, bốn mùa có nhau.
Đó không phải não yêu đương hay không có chí tiến thủ, mà chính là nguyện vọng chân thành nhất trong lòng anh ấy.
Không có ai nói thiên tài thì bắt buộc phải cống hiến thật nhiều cho xã hội này.
Lục Từ có khả năng tạo ra một tương lai tươi sáng trong mắt mọi người.
Nhưng anh không thích.
yyalyw
Lần nói chuyện đó với Lục Từ đã khiến bố mẹ anh bị sốc.
Họ bắt đầu nghi ngờ tính đúng đắn về chuyện đi tìm tôi lần đó.
Đứng trên góc độ của người ngoài cuộc tự cho rằng đã an bài cho người đó một tương lai tốt đẹp, đó có thật sự tốt cho người đó hay không?
Bố mẹ anh bắt đầu nghi ngờ, thế nên sau khi về nước đã muốn đến tìm tôi.
Nhưng khi đó tôi đã đổi số điện thoại, cắt đứt liên lạc với tất cả những người có liên quan đến quá khứ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Họ liên hệ qua nhiều người, cuối cùng cũng chỉ tìm được căn nhà cũ nơi tôi đã sống cùng bà.
Bọn họ vốn là muốn thử vận may, không ngờ lại gặp được người hàng xóm lúc trước giúp bà chuyển lời với tôi.
Từ miệng người đó, họ biết những chuyện trước đây của tôi.
Điều đó làm họ càng áy náy với tôi hơn.
Họ không ngờ tôi đã trải qua những chuyện đó, biết rõ những lời mình nói nhất định đã khiến tôi lần nữa nhớ về quá khứ đau thương.
Hoặc là sự hổ thẹn với con của họ khoảng thời gian đó đã nhiễm sang tôi.
Sau tất cả họ nghĩ đủ mọi cách, cuối cùng đã thật sự tìm được quê hương mà bà nói.
Mẹ Lục Từ nắm tay tôi, giọng nghẹn ngào nói.
“Khi chúng tôi tìm đến thì bà cô đã nằm một chỗ, tôi thật sự không thể liên lạc với cô, lại không biết nên bù đắp cho cô và Lục Từ như thế nào, nên đã dứt khoát chăm sóc bà ấy chặng đường cuối cùng.”
Tôi khóc lóc thảm thương.
Những tháng ngày khó khăn khi tôi cắn răng một mình nuôi con khôn lớn.
Hoá ra ai ai cũng sống không dễ dàng.
Tôi luôn nói cảm ơn với bố mẹ Lục Từ không ngừng nghỉ.
Tôi biết họ tìm được bà, chăm sóc cho bà, nguyên nhân lớn nhất là muốn bù đắp cho Lục Từ.
Nhưng cho dù là thế, tôi vẫn rất mang ơn họ.
Khi tôi và Bắc Bắc còn chưa lo nổi cho nhau, họ đã thay tôi làm chuyện mà tôi nên làm nhất.
Bố mẹ Lục Từ quay lại phòng bệnh.
Tôi nằm trong lòng Lục Từ, khóc sướt mướt không chút kiềm chế.
Lục Từ luôn điềm đạm vỗ lưng tôi.
Không biết đã khóc lóc bao nhiêu lâu, giọng tôi dần yếu ớt.
Lục Từ nhẹ nhàng đặt cằm lên trán tôi, giọng điệu thả lỏng cười nói: “Kể ra, em đến công ty của đàn anh khi nào thế?”
Tôi khóc mệt rồi, hoàn toàn không muốn rời khỏi lòng Lục Từ.
Dứt khoát vùi mặt vào lòng anh ấy, tôi nén giọng: “Nửa năm trước, sao thế?”
Giọng Lục Từ hơi giận dỗi, hối hận nói: “Haizzz, sớm biết thế thì anh đã có tâm sự nghiệp hơn rồi, nửa năm nay anh đến công ty nhiều hơn, nói không chừng sẽ gặp em sớm hơn.”
Tôi biết anh muốn dỗ dành tôi vui vẻ, thế nên tôi rất nể mặt cười với anh.
Nhưng khi nhớ lại những chuyện đã làm với Lục Từ khi trước, tôi hơi căng thẳng nắm góc áo của anh ấy.
“Lục Từ, xin……”
“Đừng nói xin lỗi.” Lục Từ ngăn tôi lại, giọng anh dịu dàng hơn.
“Năm xưa, anh không tìm hiểu quá khứ của em, không nghiêm túc giải thích suy nghĩ với em, là lỗi của anh.”
“Còn em không hiểu ước muốn của anh, tự cho rằng tốt cho anh, đây là lỗi của em.”
“Vì vậy chúng ta hoà nhau, không cần nói xin lỗi.”
“Ít ra chúng ta không bỏ lỡ nhau, đây đã là rất tuyệt rồi.”
“Dữu Dữu, hiện tại anh có rất nhiều tiền, sau này để anh nuôi em nhé.”
Tôi im lặng nhìn Lục Từ, khẽ bật cười.
“Được.”
Từ đây về sau, ba bữa bốn mùa, gắn bó bên nhau.
Sáng sớm ngày hôm sau, con đã đỡ hơn một chút, nhưng vẫn phải tiếp tục truyền nước.
Tôi xin nghỉ ở trường học, đến công việc của mình thì lại lưỡng lự.
Dự án của chúng tôi đang ở thời điểm mấu chốt, thân làm người phụ trách nếu như không đến, vậy tất cả mọi người đều phải trì hoãn cùng tôi.
Tôi hơi do dự, Lục Từ đã thay tôi suy nghĩ xong biện pháp.
“Hiện tại có hai cách, một là em ở lại đây chăm sóc con, anh tự mình về thúc đẩy công việc; còn có một cách khác là để bố mẹ đến chăm sóc Bắc Bắc, em thấy sao?”
Tôi nghe thấy bố mẹ Lục Từ liền có chút khúc mắc.
Tôi suy nghĩ tới lui, vẫn không mong vì lí do của mình mà làm chậm trễ công việc của cả nhóm, vì vậy đã đồng ý để bố mẹ Lục Từ đến.
Đợi chúng tôi tan làm, tôi và Lục Từ lập tức đến bệnh viện.
Qua một ngày thằng bé đã hoàn toàn hết sốt, đang nằm trên giường ngủ.
Cách biệt nhiều năm, tôi lần nữa gặp lại bố mẹ Lục Từ, hai bên đều hơi ngượng ngùng.
Tôi mím môi, khách sáo nói cảm ơn với họ, sau đó cúi đầu im lặng.
Bố mẹ Lục Từ nhìn nhau, đột nhiên kéo tôi ra hành lang.
Tôi hơi nghi hoặc nhìn họ, lại thấy mẹ Lục Từ thở dài, ánh mắt hổ thẹn nhìn tôi.
“Cô Cố, tôi biết chuyện năm xưa có chút hiểu lầm, chúng tôi vẫn luôn muốn xin lỗi cô, xin cô hãy chấp nhận lời xin lỗi của chúng tôi.”
Bố mẹ Lục Từ nghiêm túc cúi người với tôi, tôi vội vàng đỡ họ, từ từ biết được những chuyện mà tôi không biết từ miệng họ.
Bố mẹ Lục Từ nói với tôi, năm xưa sau khi Lục Từ chia tay tôi, tuy đã ra nước ngoài như mong đợi của tất cả mọi người, nhưng sống rất khó khăn.
Hoặc đã chịu đả kích khi nghe tôi nói thích người giàu, sau khi ra nước ngoài anh ấy bắt đầu liều mạng kiếm tiền.
Khoảng thời gian đó cứ dăm ba bữa họ liền nghe đàn anh Lục Từ nói anh ấy nhập viện.
Quá nhiều lần, họ sợ Lục Từ tự dằn vặt mình sẽ nguy hiểm, thế là dứt khoát ra nước ngoài đến bên cạnh anh ấy.
Lần gặp mặt đó, khiến họ hoàn toàn nghi ngờ cách làm trước kia.
Họ nói Lục Từ như biến thành một người khác, anh không ăn gì, trong nhà ngoài những mã lập trình dày đặc còn có vô số chai rượu.
Khi đó anh cứ làm tổ trong nhà cả ngày, viết thật nhiều code, cũng kiếm được rất nhiều tiền, dần dần có được tiếng nói trong giới.
Nhưng thân làm bố mẹ, vừa nhìn liền nhận ra anh ấy không hề vui vẻ.
Đó là lần đầu tiên họ bình tĩnh nghiêm túc nói chuyện với Lục Từ, cũng từ lần đó họ biết được, Lục Từ thật sự không thích cuộc sống “công thành danh toại” như thế này.
Suy nghĩ của Lục Từ nằm ngoài dự đoán của tất cả.
Thứ anh mong muốn thật sự rất đơn giản.
Hai người ba bữa, bốn mùa có nhau.
Đó không phải não yêu đương hay không có chí tiến thủ, mà chính là nguyện vọng chân thành nhất trong lòng anh ấy.
Không có ai nói thiên tài thì bắt buộc phải cống hiến thật nhiều cho xã hội này.
Lục Từ có khả năng tạo ra một tương lai tươi sáng trong mắt mọi người.
Nhưng anh không thích.
yyalyw
Lần nói chuyện đó với Lục Từ đã khiến bố mẹ anh bị sốc.
Họ bắt đầu nghi ngờ tính đúng đắn về chuyện đi tìm tôi lần đó.
Đứng trên góc độ của người ngoài cuộc tự cho rằng đã an bài cho người đó một tương lai tốt đẹp, đó có thật sự tốt cho người đó hay không?
Bố mẹ anh bắt đầu nghi ngờ, thế nên sau khi về nước đã muốn đến tìm tôi.
Nhưng khi đó tôi đã đổi số điện thoại, cắt đứt liên lạc với tất cả những người có liên quan đến quá khứ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Họ liên hệ qua nhiều người, cuối cùng cũng chỉ tìm được căn nhà cũ nơi tôi đã sống cùng bà.
Bọn họ vốn là muốn thử vận may, không ngờ lại gặp được người hàng xóm lúc trước giúp bà chuyển lời với tôi.
Từ miệng người đó, họ biết những chuyện trước đây của tôi.
Điều đó làm họ càng áy náy với tôi hơn.
Họ không ngờ tôi đã trải qua những chuyện đó, biết rõ những lời mình nói nhất định đã khiến tôi lần nữa nhớ về quá khứ đau thương.
Hoặc là sự hổ thẹn với con của họ khoảng thời gian đó đã nhiễm sang tôi.
Sau tất cả họ nghĩ đủ mọi cách, cuối cùng đã thật sự tìm được quê hương mà bà nói.
Mẹ Lục Từ nắm tay tôi, giọng nghẹn ngào nói.
“Khi chúng tôi tìm đến thì bà cô đã nằm một chỗ, tôi thật sự không thể liên lạc với cô, lại không biết nên bù đắp cho cô và Lục Từ như thế nào, nên đã dứt khoát chăm sóc bà ấy chặng đường cuối cùng.”
Tôi khóc lóc thảm thương.
Những tháng ngày khó khăn khi tôi cắn răng một mình nuôi con khôn lớn.
Hoá ra ai ai cũng sống không dễ dàng.
Tôi luôn nói cảm ơn với bố mẹ Lục Từ không ngừng nghỉ.
Tôi biết họ tìm được bà, chăm sóc cho bà, nguyên nhân lớn nhất là muốn bù đắp cho Lục Từ.
Nhưng cho dù là thế, tôi vẫn rất mang ơn họ.
Khi tôi và Bắc Bắc còn chưa lo nổi cho nhau, họ đã thay tôi làm chuyện mà tôi nên làm nhất.
Bố mẹ Lục Từ quay lại phòng bệnh.
Tôi nằm trong lòng Lục Từ, khóc sướt mướt không chút kiềm chế.
Lục Từ luôn điềm đạm vỗ lưng tôi.
Không biết đã khóc lóc bao nhiêu lâu, giọng tôi dần yếu ớt.
Lục Từ nhẹ nhàng đặt cằm lên trán tôi, giọng điệu thả lỏng cười nói: “Kể ra, em đến công ty của đàn anh khi nào thế?”
Tôi khóc mệt rồi, hoàn toàn không muốn rời khỏi lòng Lục Từ.
Dứt khoát vùi mặt vào lòng anh ấy, tôi nén giọng: “Nửa năm trước, sao thế?”
Giọng Lục Từ hơi giận dỗi, hối hận nói: “Haizzz, sớm biết thế thì anh đã có tâm sự nghiệp hơn rồi, nửa năm nay anh đến công ty nhiều hơn, nói không chừng sẽ gặp em sớm hơn.”
Tôi biết anh muốn dỗ dành tôi vui vẻ, thế nên tôi rất nể mặt cười với anh.
Nhưng khi nhớ lại những chuyện đã làm với Lục Từ khi trước, tôi hơi căng thẳng nắm góc áo của anh ấy.
“Lục Từ, xin……”
“Đừng nói xin lỗi.” Lục Từ ngăn tôi lại, giọng anh dịu dàng hơn.
“Năm xưa, anh không tìm hiểu quá khứ của em, không nghiêm túc giải thích suy nghĩ với em, là lỗi của anh.”
“Còn em không hiểu ước muốn của anh, tự cho rằng tốt cho anh, đây là lỗi của em.”
“Vì vậy chúng ta hoà nhau, không cần nói xin lỗi.”
“Ít ra chúng ta không bỏ lỡ nhau, đây đã là rất tuyệt rồi.”
“Dữu Dữu, hiện tại anh có rất nhiều tiền, sau này để anh nuôi em nhé.”
Tôi im lặng nhìn Lục Từ, khẽ bật cười.
“Được.”
Từ đây về sau, ba bữa bốn mùa, gắn bó bên nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro