Chương 11
Tính Mạnh Danh Miêu
2025-03-26 14:15:18
Tôi giơ tay gọi phục vụ:
“Thanh toán.”
Trong ánh mắt bối rối của Cố Thành, tôi đứng dậy, lạnh lùng nói với anh ta:
“Ngày hôm nay, tất cả những gì xảy ra đều là kết quả do anh tự chuốc lấy. Những gì anh đang nhận chính là quả báo. Nghe đến hết câu chuyện bi thảm của anh, đó là lòng thương xót cuối cùng của tôi dành cho anh. Từ nay về sau, cầu đi cầu, đường đi đường, tôi không bao giờ muốn gặp lại anh nữa.”
Nhìn vẻ mặt u sầu thất vọng của anh ta, trong lòng tôi cảm thấy vô cùng hả hê.
Tôi thản nhiên trả tiền rồi rời khỏi đó.
Ra khỏi cửa, tôi chặn số anh ta, xóa sạch tất cả những gì liên quan đến anh ta.
Tôi sẽ gỡ bỏ hoàn toàn anh ta ra khỏi cuộc đời của mình.
16
Nửa năm sau, mẹ tôi cuối cùng cũng chờ được nguồn thận phù hợp, ca phẫu thuật diễn ra rất thuận lợi.
Dưới sự chăm sóc tận tình của tôi và ba, bà hồi phục rất tốt.
Sau khi xuất viện, tôi bảo ba ở nhà chuyên tâm chăm sóc mẹ.
Hai người cưng chiều Đồng Đồng hết mực, mỗi ngày thay đổi món ăn làm cho con bé, cả nhà sống trong không khí ấm áp, hạnh phúc.
Trong thời gian này, chị Từ đã hẹn tôi mấy lần, nhưng vì bận rộn nên tôi đều từ chối.
Vài tháng nữa trôi qua, cuối cùng cũng rảnh được một chút.
Tôi và chị Từ hẹn nhau ăn lẩu, Cố Thành lại một lần nữa trở thành đề tài trò chuyện không thể thiếu.
Chị ấy nói, cuối cùng Cố Thành cũng không giữ nổi công việc của mình.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Vì Mạc Tiểu Nhã ba ngày hai bận đến công ty làm loạn, ép anh ta đưa tiền chữa bệnh cho con trai.
Mỗi lần đến là lại khóc lóc ăn vạ, làm loạn ầm ĩ, khiến công ty rối loạn như một mớ bòng bong.
Đồng nghiệp than phiền không ngớt, hình ảnh công ty bên ngoài cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Công ty nhiều lần gây áp lực, bất đắc dĩ anh ta mới chủ động nghỉ việc.
Sau đó, anh ta chạy đôn chạy đáo tìm việc, nhưng đi đâu cũng bị từ chối.
Để nuôi con trai, anh ta mở một quầy bán bánh kẹp (bánh tráng nướng) trong khu ẩm thực gần công ty cũ.
Nghe nói làm ăn cũng tạm được, kiếm được còn nhiều hơn hồi trông kho.
Sau khi biết chuyện, tôi cố tình lái chiếc BMW màu trắng của mình đến xem anh ta.
Tôi không xuống xe, chỉ nhìn qua cửa kính, thấy anh ta đứng sau một chiếc xe đẩy bán hàng đơn giản, đeo tạp dề lớn, đang bận rộn làm bánh kẹp cho hai vị khách.
Động tác vẫn còn hơi vụng về, nhưng cơ bản là đã có thể xoay xở được.
Phải biết rằng, trước kia anh ta ngay cả món trứng xào cà chua cũng không biết nấu.
Giờ học được những việc này, cũng không dễ dàng gì.
Khách rời đi, anh ta móc từ túi tạp dề ra một nắm tiền, cẩn thận đếm — chắc không được bao nhiêu, dù sao bây giờ phần lớn mọi người đều thanh toán bằng điện thoại.
Anh ta trông đen hơn, béo ra, thô ráp và nhiều dầu mỡ hơn.
Hình ảnh Cố Thành lịch thiệp nho nhã ngày xưa đã không còn, tình cảnh hiện tại thật khiến người ta cảm thán.
Lúc rảnh rỗi chờ khách, anh ta có vẻ chán, đưa mắt nhìn quanh.
Khi ánh mắt hướng về phía tôi, anh ta nhìn chằm chằm, nét mặt bỗng trở nên cứng lại, dường như đã nhìn thấy gì đó.
Nhưng rất nhanh sau đó, anh ta lại thu ánh mắt về, nhìn sang hướng khác.
Những người đi ngang qua xe tôi phần lớn đều ngoái đầu nhìn, ánh mắt mang đủ loại cảm xúc.
Cũng đúng thôi, một chiếc BMW lộng lẫy thế này mà lại đậu ở đầu hẻm ồn ào náo nhiệt, thực sự quá chói mắt, thậm chí là lạc lõng.
Tôi nhanh chóng quay đầu xe, rời khỏi nơi đó.
Cố Thành, cuộc gặp hôm nay, cũng là lần cuối cùng. Từ nay về sau, không còn gặp lại.
Quãng đời còn lại, không có chồng, tôi chỉ “vượng” cho chính mình.
( Hết )
“Thanh toán.”
Trong ánh mắt bối rối của Cố Thành, tôi đứng dậy, lạnh lùng nói với anh ta:
“Ngày hôm nay, tất cả những gì xảy ra đều là kết quả do anh tự chuốc lấy. Những gì anh đang nhận chính là quả báo. Nghe đến hết câu chuyện bi thảm của anh, đó là lòng thương xót cuối cùng của tôi dành cho anh. Từ nay về sau, cầu đi cầu, đường đi đường, tôi không bao giờ muốn gặp lại anh nữa.”
Nhìn vẻ mặt u sầu thất vọng của anh ta, trong lòng tôi cảm thấy vô cùng hả hê.
Tôi thản nhiên trả tiền rồi rời khỏi đó.
Ra khỏi cửa, tôi chặn số anh ta, xóa sạch tất cả những gì liên quan đến anh ta.
Tôi sẽ gỡ bỏ hoàn toàn anh ta ra khỏi cuộc đời của mình.
16
Nửa năm sau, mẹ tôi cuối cùng cũng chờ được nguồn thận phù hợp, ca phẫu thuật diễn ra rất thuận lợi.
Dưới sự chăm sóc tận tình của tôi và ba, bà hồi phục rất tốt.
Sau khi xuất viện, tôi bảo ba ở nhà chuyên tâm chăm sóc mẹ.
Hai người cưng chiều Đồng Đồng hết mực, mỗi ngày thay đổi món ăn làm cho con bé, cả nhà sống trong không khí ấm áp, hạnh phúc.
Trong thời gian này, chị Từ đã hẹn tôi mấy lần, nhưng vì bận rộn nên tôi đều từ chối.
Vài tháng nữa trôi qua, cuối cùng cũng rảnh được một chút.
Tôi và chị Từ hẹn nhau ăn lẩu, Cố Thành lại một lần nữa trở thành đề tài trò chuyện không thể thiếu.
Chị ấy nói, cuối cùng Cố Thành cũng không giữ nổi công việc của mình.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Vì Mạc Tiểu Nhã ba ngày hai bận đến công ty làm loạn, ép anh ta đưa tiền chữa bệnh cho con trai.
Mỗi lần đến là lại khóc lóc ăn vạ, làm loạn ầm ĩ, khiến công ty rối loạn như một mớ bòng bong.
Đồng nghiệp than phiền không ngớt, hình ảnh công ty bên ngoài cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Công ty nhiều lần gây áp lực, bất đắc dĩ anh ta mới chủ động nghỉ việc.
Sau đó, anh ta chạy đôn chạy đáo tìm việc, nhưng đi đâu cũng bị từ chối.
Để nuôi con trai, anh ta mở một quầy bán bánh kẹp (bánh tráng nướng) trong khu ẩm thực gần công ty cũ.
Nghe nói làm ăn cũng tạm được, kiếm được còn nhiều hơn hồi trông kho.
Sau khi biết chuyện, tôi cố tình lái chiếc BMW màu trắng của mình đến xem anh ta.
Tôi không xuống xe, chỉ nhìn qua cửa kính, thấy anh ta đứng sau một chiếc xe đẩy bán hàng đơn giản, đeo tạp dề lớn, đang bận rộn làm bánh kẹp cho hai vị khách.
Động tác vẫn còn hơi vụng về, nhưng cơ bản là đã có thể xoay xở được.
Phải biết rằng, trước kia anh ta ngay cả món trứng xào cà chua cũng không biết nấu.
Giờ học được những việc này, cũng không dễ dàng gì.
Khách rời đi, anh ta móc từ túi tạp dề ra một nắm tiền, cẩn thận đếm — chắc không được bao nhiêu, dù sao bây giờ phần lớn mọi người đều thanh toán bằng điện thoại.
Anh ta trông đen hơn, béo ra, thô ráp và nhiều dầu mỡ hơn.
Hình ảnh Cố Thành lịch thiệp nho nhã ngày xưa đã không còn, tình cảnh hiện tại thật khiến người ta cảm thán.
Lúc rảnh rỗi chờ khách, anh ta có vẻ chán, đưa mắt nhìn quanh.
Khi ánh mắt hướng về phía tôi, anh ta nhìn chằm chằm, nét mặt bỗng trở nên cứng lại, dường như đã nhìn thấy gì đó.
Nhưng rất nhanh sau đó, anh ta lại thu ánh mắt về, nhìn sang hướng khác.
Những người đi ngang qua xe tôi phần lớn đều ngoái đầu nhìn, ánh mắt mang đủ loại cảm xúc.
Cũng đúng thôi, một chiếc BMW lộng lẫy thế này mà lại đậu ở đầu hẻm ồn ào náo nhiệt, thực sự quá chói mắt, thậm chí là lạc lõng.
Tôi nhanh chóng quay đầu xe, rời khỏi nơi đó.
Cố Thành, cuộc gặp hôm nay, cũng là lần cuối cùng. Từ nay về sau, không còn gặp lại.
Quãng đời còn lại, không có chồng, tôi chỉ “vượng” cho chính mình.
( Hết )
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro