Gặp Được Nam Sơn

Bé yêu rất giỏi

Mộng Lý Trường

2025-03-24 10:45:03



Tô Nam nói quyết tâm là thật sự quyết tâm, anh gần như quên ăn quên ngủ để nghiền ngẫm bộ sưu tập "Vũ trụ". Mất một tuần lễ, cuối cùng anh cũng đã hoàn thiện bản phác thảo sơ bộ của bộ sưu tập. Không nằm ngoài dự đoán, ý tưởng thiết kế này của anh đã được Phương Khả Sĩ chấp nhận, được chọn làm bản kỷ niệm đặc biệt cho dòng trang sức cao cấp lần này, và sẽ được phát hành dưới dạng sản phẩm cao cấp.

Ngoài tác phẩm của Tô Nam, thiết kế của Đặng Hân và Thẩm Vận Chi cũng đều được chọn, lần lượt được đưa vào các bộ sưu tập khác để tiến hành chế tác đồng bộ.

Còn Giám đốc Triệu, vì có lỗi giám sát không chặt chẽ trong vụ việc của Lý Minh, nên bị phạt trừ tiền thưởng. Ngoài ra, Hoắc Văn Thanh còn yêu cầu ông ta dẫn dắt nhóm thiết kế trang sức của Lynx cho ra một bộ tác phẩm, nếu không thì đến ngày ra mắt trang sức cao cấp, nhìn đâu cũng thấy toàn là tác phẩm của các nhà thiết kế hợp tác, như vậy Lynx vẫn sẽ mất mặt.

Giám đốc Triệu không dám không tuân theo, ông ta chọn ra vài nhà thiết kế để thành lập một nhóm nhỏ, những người còn lại thì được sắp xếp làm việc dưới trướng các nhà thiết kế hợp tác.

Bởi vì Tô Nam không có công ty và cũng không có trợ lý, cho nên Lương Triết nghiễm nhiên trở thành trợ lý của anh. Tuy nhiên, cậu ấm Lương vẫn còn là một "tay mơ", nên theo đề xuất của Giám đốc Triệu, Phương Khả Sĩ còn sắp xếp cho Tô Nam một nhóm người, chính là nhóm mà Lý Minh đã dẫn dắt để làm bộ sưu tập "Lông Khổng Tước" trước đó, tiện thể tiếp tục triển khai bộ sưu tập "Lông Khổng Tước" ban đầu của Tô Nam.

Trong vòng một tháng sau đó, Tô Nam bận rộn không ngừng nghỉ, anh vừa phải hoàn thiện chi tiết bộ sưu tập "Vũ trụ", vừa phải thúc đẩy tiến độ của bộ sưu tập "Lông Khổng Tước". Một khi anh đã bận rộn thì lại không ăn uống đàng hoàng, giờ giấc sinh hoạt cũng trở nên thất thường, khiến bệnh viêm dạ dày lại tái phát.

Hoắc Văn Thanh cũng bận rộn, trong khoảng thời gian này hắn đi công tác rất nhiều, thường xuyên bay đi bay lại giữa Bắc Kinh và Ma Đô. Hắn phát hiện Tô Nam bị tái phát viêm dạ dày vào đêm trước khi đi công tác, trong lúc hai người đang âu yếm nhau. Nửa đêm hắn tỉnh dậy thấy Tô Nam đau đớn đến mức phải dậy tìm thuốc giảm đau để uống.

"Công chúa" rất không vui, muốn hoãn lịch trình công tác để đưa Tô Nam đến bệnh viện. Tô Nam đương nhiên không đồng ý, dỗ dành mãi mới khiến hắn chịu lên máy bay, anh hứa rằng mình nhất định sẽ uống thuốc đầy đủ, ăn cơm đúng giờ, ngủ đúng giấc.

Hoắc Văn Thanh không tin anh, hắn phải nhờ quản gia Phương mỗi ngày đúng giờ mang cơm đến. Sau khi trở về từ chuyến công tác, hắn thẳng tay "đóng gói" cả Tô Nam lẫn bàn làm việc của anh về biệt thự của mình. Tô Nam thấy hắn vẫn chưa hết giận, tối hôm đó anh đã dùng cà vạt, rồi chơi đùa với kẹp áo sơ mi, dỗ dành một hồi lâu mới khiến "công chúa" tươi cười trở lại. Bản thân anh cũng nghe theo mệnh lệnh của "công chúa" bắt đầu cuộc sống "ở rể", à không, sống chung.

Sau khi sống chung, Hoắc Văn Thanh cũng mới phát hiện ra thói quen sinh hoạt của Tô Nam khi vẽ rất không tốt. Có lẽ vì cảm hứng thường xuất hiện vào ban đêm, khiến cho anh thường xuyên thức khuya và hút thuốc cũng ngày càng nhiều. Đôi khi Hoắc Văn Thanh tỉnh dậy giữa đêm, sờ sang bên cạnh thấy lạnh ngắt, ra khỏi giường nhìn thì thấy đèn phòng làm việc vẫn đang sáng. Tô Nam đang ngồi trong đó vẽ, gạt tàn đầy tàn thuốc lá.

Thấy Hoắc Văn Thanh tỉnh dậy, Tô Nam với đôi mắt thâm quầng tự kiểm điểm và xin lỗi hắn. Nhưng Hoắc Văn Thanh không hề tức giận, hắn chờ anh vẽ xong ý tưởng vừa mới nảy ra, sau đó mới bế anh trở về giường ngủ.

Hoắc Văn Thanh biết những người làm sáng tạo đều như vậy. Phương Khả Sĩ khi không vẽ được bản thiết kế, còn từng chạy quanh vườn hoa vừa chạy vừa hét vào nửa đêm, khiến hàng xóm sợ hãi báo cảnh sát. Lương Triết coi chuyện này như một trò cười, đem đi kể khắp nơi.

Tô Nam như vậy vẫn được coi là bình thường, Hoắc Văn Thanh cũng không can thiệp quá nhiều.

Vào đầu tháng Tư, một số trang sức đã được đưa vào quy trình chế tác, Tô Nam bắt đầu đi làm ở Lynx đều đặn mỗi ngày. Có lúc anh ngồi cùng Hoắc Văn Thanh trên chiếc Bentley, có lúc anh tự lái xe.

Ba bữa ăn mỗi ngày vẫn do quản gia Phương quản lý. Khi Hoắc Văn Thanh ở công ty thì Tô Nam sẽ lên tầng 26 ăn cơm cùng hắn, còn khi hắn không có ở đó thì quản gia Phương sẽ mang cơm đến. Quản gia Phương làm việc chắc như đinh đóng cột, để tránh bị hiểu lầm, ông đã nhờ Lương Triết mang hộp cơm đến, thế là Lương Triết cũng được ăn ké, tiết kiệm được một khoản chi phí lớn.

Tất nhiên, bữa cơm này không phải cho không. Lương Triết đã trở thành "gián điệp" cho Hoắc Văn Thanh, giúp hắn nắm bắt tình hình công việc của Tô Nam.

Nhóm người mà Giám đốc Triệu giao cho Tô Nam không dễ quản lý, ai nấy đều là sinh viên ưu tú tốt nghiệp từ các trường danh tiếng, trẻ tuổi và đầy nhiệt huyết, có rất nhiều người không phục Tô Nam. Tuy nhiên, họ cũng không gây ra rắc rối gì lớn, chỉ là thỉnh thoảng gây khó dễ một chút, việc gì cũng phải hỏi qua Tô Nam.

Trong số những người này không thiếu người có quan hệ tốt với Lý Minh, biết Tô Nam "bám víu cành cao", ngoài mặt không dám đắc tội, chỉ có thể ngấm ngầm gây khó dễ cho anh.

Tô Nam biết rõ điều này, nhưng lười so đo, anh chỉ cần làm tốt công việc của mình là được. Đương nhiên cũng có một số người thật sự đến nhờ anh chỉ bảo, hiển nhiên anh cũng chẳng giấu diếm gì. Đôi khi anh còn phải dành thời gian để giúp đỡ, dù sao sau này cũng sẽ làm việc cùng nhau lâu dài, khoảng thời gian này hòa hợp tốt cũng coi như là chuyện tốt. Điều này khiến cho Lương Triết thường xuyên phàn nàn rằng những người này đúng là có vấn đề.

Bộ sưu tập "Lông Khổng Tước" đã được Tô Nam và các thành viên trong nhóm liên tục cải tiến, có những thay đổi lớn, tuy nhiên tiến độ vẫn khá suôn sẻ. Vốn dĩ khâu chế tác không cần Tô Nam nhúng tay vào, nhưng do thợ kim hoàn chế tác hệ thống kết nối ẩn lúc đầu đã bị Giám đốc Triệu điều đi làm việc của ông ta, các thành viên trong nhóm nghe nói Tô Nam cũng biết làm, thế là lại tìm đến anh.

Bộ sưu tập "Vũ trụ" của Tô Nam vẫn còn đang gặp khó khăn, anh nghĩ rằng đổi gió một chút cũng được nên đã đồng ý giúp đỡ.

Khung bạch kim vốn đã được điêu khắc rất tinh xảo, hệ thống kết nối ẩn bên trong lại càng phức tạp hơn. Tô Nam thường xuyên vào studio suốt cả ngày không ra, liên tục ba ngày quên mất việc phải ăn cơm cùng Hoắc Văn Thanh, cuối cùng khiến Hoắc Văn Thanh không ngồi yên được nữa.

Ngày hôm đó, công chúa Hoắc rời khỏi tầng 27, như đi thị sát tiến vào studio khảm đá quý. Có khá nhiều người đang làm việc, Tô Nam ở vị trí trong cùng, mãi đến khi Hoắc Văn Thanh đi đến bên cạnh anh, anh mới chịu rời mắt khỏi chiếc kính lúp phóng đại có độ nét cao.

Trong đôi mắt bình tĩnh và tập trung có ánh sáng lóe lên, ánh mắt Hoắc Văn Thanh dừng lại ở quầng thâm dưới mắt anh, hắn thầm thở dài một tiếng. Hoắc Văn Thanh giả vờ như không biết gì, hỏi tại sao anh lại làm công việc này, những người khác đi đâu hết rồi.

Tô Nam biết công chúa đến đây để bênh vực mình, anh bèn giải thích rằng là do anh tự muốn làm, khi tập trung vào việc chạm khắc có thể giúp anh thư giãn đầu óc.

Hoắc Văn Thanh còn biết nói gì nữa, hắn chỉ có thể về nhà "dạy dỗ" anh trên giường, bảo anh đừng quá lao lực, thời gian ra mắt trang sức cao cấp còn rất nhiều, không cần phải vội vàng.

Chuyến "hạ phàm" này của Hoắc Văn Thanh khiến những lời đồn đại về Tô Nam trong công ty lại nổi lên một đợt. Gánh nặng công việc tuy có giảm bớt một chút, nhưng những lời nói mỉa mai lại càng nhiều hơn, thậm chí đến cả Rebecca cũng nghe thấy.

Thiết kế của Đặng Hân cũng bước vào giai đoạn chế tác. Rebecca đến giúp đỡ, đương nhiên cô không tin Tô Nam đã làm chuyện bán thân để được ưu ái, cô chỉ nghĩ rằng vì Tô Nam và Lương Triết thân thiết nên mới thu hút một số lời bàn tán không hay.

Dù sao thì Tô Nam cũng đã có người trong lòng rồi, không chỉ theo đuổi thành công, mà còn đang trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt.

Chỉ là Rebecca không thể ngờ rằng, người trong lòng của Tô Nam lại là vị quý công tử cao không thể với tới kia.

Đó là một đêm tăng ca bình thường không có gì đặc biệt, sau khi Rebecca lén ăn xong bữa khuya, cô quay lại phòng khảm đá quý, bên trong chỉ còn lại Tô Nam, Thẩm Vận Chi và trợ lý của Thẩm Vận Chi. Thẩm Vận Chi đang vùi đầu vào gắn đá quý, còn Tô Nam vì quá mệt mỏi nên đã dựa vào ghế văn phòng ngủ gật.

Rebecca đưa cà phê cho Thẩm Vận Chi, cô vừa quay người lại thì đã nhìn thấy Hoắc Văn Thanh mặc áo sơ mi quần tây, khoác áo vest trên khuỷu tay, đang đi về phía này.

Khoảng thời gian này số lần Rebecca gặp Hoắc Văn Thanh tăng lên chóng mặt, nhưng vì thân phận, và cũng vì chiều cao 1m90 của vị sếp lớn này, cô luôn cảm thấy hơi sợ Hoắc Văn Thanh. Rebecca cung kính chào một tiếng "Tổng giám đốc Hoắc", những người khác cũng đều dừng công việc trong tay lại và chào hỏi Hoắc Văn Thanh.

Hoắc Văn Thanh bình thản đáp lại, nói: "Không cần để ý đến tôi, mọi người cứ tiếp tục làm việc đi". Ngay sau đó, hắn đảo mắt nhìn quanh một lượt, ánh mắt dừng lại ở một người nào đó trong góc, rồi đi thẳng tới đó.

Rebecca vừa đặt cà phê xuống, khóe mắt liếc qua, cô thầm giật mình. Cảm giác giống như hồi đi học lo lắng cho bạn cùng bàn ngủ gật trong giờ bị chủ nhiệm lớp bắt gặp ở cửa sau, cô hắng giọng ho khan một tiếng thật lớn.

Mí mắt Tô Nam khẽ động, anh chậm rãi mở mắt ra, Hoắc Văn Thanh đã đi đến trước mặt anh dừng lại. Anh vẫn còn hơi mơ màng, tưởng rằng mình đang ở nhà, vô thức dùng giọng ngái ngủ hỏi: "Văn Thanh, mấy giờ rồi?"

Lúc này trong phòng làm việc vô cùng yên tĩnh, cho nên tiếng gọi "Văn Thanh" thân mật này vô cùng rõ ràng. Giống như bộ phim bị ấn nút tạm dừng, tất cả mọi người trong studio đều dừng động tác, vừa kinh ngạc vừa sửng sốt nhìn về phía Tô Nam.

Chỉ có Hoắc Văn Thanh, trung tâm của mọi ánh nhìn, là bình tĩnh và thản nhiên. Hắn đưa tay chạm vào khuôn mặt hơi ửng đỏ của Tô Nam: "Gần 10 giờ rưỡi rồi."

Mu bàn tay hắn rất mát, cảm giác chạm vào rất dễ chịu. Tô Nam vô thức cọ cọ vào, rồi ngay sau đó anh lập tức nghe thấy một tiếng động bất ngờ, viên sapphire bên cạnh Rebecca lăn trên mặt kính, như thể bị dọa sợ.

Tô Nam đột nhiên tỉnh táo lại, ý thức được mình đang ở đâu, đôi mắt to tròn mờ mịt chớp chớp. Anh không dám cọ nữa, nhưng cũng không đẩy Hoắc Văn Thanh ra.

Chỉ có Thẩm Vận Chi là người bình tĩnh nhất, mặt không cảm xúc thu lại ánh mắt, cô lên tiếng bảo trợ lý đưa nhíp qua, hai người tiếp tục làm việc. Thế là Tô Nam và Rebecca trố mắt nhìn nhau.

Sự ngượng ngùng khó hiểu lan tỏa.

Trong lòng Rebecca giờ đây đang dậy sóng, cô có vô số câu hỏi muốn hỏi, nhưng lại chẳng thể thốt ra lời nào, mãi cho đến khi Hoắc Văn Thanh cũng theo ánh mắt của Tô Nam nhìn về phía cô.

Rebecca giật mình, vội vàng cười gượng: "Ha, haha, không sao không sao, không có gì, hai người cứ tiếp tục đi, tôi chỉ là một người vô hình bình thường thôi, tôi không nhìn thấy gì cả."

Tô Nam: "..."

Tô Nam cũng không có ý định giấu giếm, anh cười nói: "Thấy thì thấy thôi, chúng tôi đâu phải là mối quan hệ không thể để người khác biết."

Thấy anh thản nhiên như vậy, Thẩm Vận Chi lại ngẩng đầu nhìn sang, trong mắt không có cảm xúc gì. Tô Nam đã có thể thản nhiên đối mặt với việc mối quan hệ bị lộ ra, Hoắc Văn Thanh thì lại càng bình tĩnh hơn, hắn dịu dàng hỏi Tô Nam đã xong việc chưa, nên về nghỉ ngơi rồi.

Hai người họ quá tự nhiên, dáng vẻ thân mật đó vừa nhìn là biết có tình cảm thật, không phải kiểu chơi bời qua đường. Thẩm Vận Chi mỉm cười, rời mắt đi, tiếp tục làm việc của mình.

Rebecca vẫn còn rất sốc, nhưng cũng hiểu ra rằng người trong lòng mà Tô Nam từng nhắc đến chính là vị tổng giám đốc Hoắc cao không thể với tới này, cũng chính là người mà cô từng khuyên Tô Nam nên tỏ tình, nên ôm lấy, nên lên giường, cho dù có thế nào thì cũng không bị lỗ.

Vãi, chuyện này đâu chỉ là không lỗ, mà là lãi to luôn ấy chứ.

Rebecca tặc lưỡi lắc đầu. Cô vừa cảm thán đây đúng là tình tiết "Tổng giám đốc ngang ngược yêu tôi... à đâu, bạn thân tôi" phiên bản "Tôi làm bà mối ở Lynx", vừa đưa mắt nhìn theo bạn thân và tổng giám đốc ngang ngược đang sóng vai rời đi.

Tô Nam đúng là đỉnh của đỉnh, im im mà làm nên chuyện lớn. Tôi, Rebecca đây, cũng đỉnh chẳng kém, im im làm nên một chuyện lớn!

Đỉnh hay không thì Tô Nam không cảm nhận được, bây giờ anh đang rất khó chịu. Có lẽ là do áp lực lớn, cũng có thể là do gần đây nhiệt độ thay đổi thất thường, lúc nóng lúc lạnh. Anh bị cảm nặng, nửa đêm sốt đến 40 độ, được trải nghiệm cảm giác có bác sĩ riêng như các cậu ấm nhà giàu.

Hoắc Văn Thanh có vẻ tức giận, nhưng phần lớn vẫn là đau lòng, hắn ở bên cạnh giúp Tô Nam uống thuốc rồi đi ngủ. Tô Nam sợ lây bệnh, kiên quyết yêu cầu Hoắc Văn Thanh đổi sang phòng khác ngủ. Anh rất ít khi thể hiện sự cứng rắn trước mặt Hoắc Văn Thanh, nhưng một khi anh đã bướng bỉnh, thì Hoắc Văn Thanh cũng không còn cách nào khác, đành phải sang phòng bên cạnh ngủ.

Đến lúc này, thật ra Hoắc Văn Thanh vẫn chưa thực sự tức giận. Cho đến tối ngày thứ hai ngủ riêng, hắn phát hiện ra Tô Nam không hề ngoan ngoãn ngủ trong phòng, mà là khoác một chiếc chăn ngồi trong phòng làm việc hút thuốc, trước mặt đặt một bản thiết kế đã vẽ xong.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Tô Nam giật mình, luống cuống dập tắt điếu thuốc như kẻ trộm, suýt chút nữa còn làm bỏng tay mình.

Hoắc Văn Thanh mặt mày sa sầm bước vào, dưới ánh đèn bàn, mặt Tô Nam tái nhợt, vừa là do sợ hãi, vừa là do bệnh: "Anh, sao anh lại dậy rồi?"

"Em muốn ngủ riêng với anh, rốt cuộc là sợ anh bị lây cảm, hay là sợ anh phát hiện ra đến đêm em vốn chẳng hề ngủ." Hoắc Văn Thanh đứng ở một khoảng cách không xa không gần, ánh mắt hắn dừng lại ở gạt tàn thuốc trên bàn, bên trong chất đống ba bốn đầu mẩu thuốc lá. Còn bản thiết kế hôm qua vẫn chỉ là bản phác thảo, bây giờ đã được lên màu, chứng tỏ Tô Nam đã ngồi đây lâu lắm rồi.

"Tất nhiên là em sợ anh bị lây cảm, mà em cũng có phải là không ngủ đâu, chỉ là có chút cảm hứng, muốn thử xem sao thôi." Tô Nam biết hắn đang giận, anh muốn lại gần dỗ dành, nhưng lại lo mình vẫn chưa khỏi cảm, cũng không dám đến quá gần.

Trong phòng làm việc không bật đèn lớn, chỉ có một chiếc đèn bàn bên cạnh bàn làm việc. Hơn nửa khuôn mặt của Hoắc Văn Thanh chìm trong bóng tối, ánh mắt sâu thẳm hòa vào màn đêm bên ngoài cửa sổ.

Thấy hắn không có ý định rời đi, Tô Nam lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc khẩu trang đeo vào. Đợi đến khi anh che kín mũi và miệng, Hoắc Văn Thanh mới lại lên tiếng: "Vậy đã vẽ xong chưa?"

"Sắp xong rồi, nhanh thôi, anh về phòng nghỉ ngơi trước đi." Sau khi đeo khẩu trang, giọng nói của Tô Nam càng thêm nghèn nghẹt.

Hoắc Văn Thanh không nhúc nhích, ánh mắt hắn dừng lại trên tay Tô Nam một lúc, sau đó bước tới, nắm lấy tay anh. Hắn dùng đầu ngón tay lau đi vết tàn thuốc dính trên mu bàn tay anh, nói bằng giọng điệu không cảm xúc: "Nếu nhanh như vậy, anh sẽ đây đợi em vẽ xong."

Tô Nam sững người, trong lòng anh dâng lên một sự khó xử, đồng thời còn có cảm giác tê dại khó chịu.

Bản vẽ của bộ sưu tập "Vũ trụ", anh đã bị kẹt suốt hai tháng rồi, vẽ thế nào cũng không thấy hài lòng, nói sắp xong tất nhiên cũng là nói dối.

"Thôi, không vẽ nữa, đi ngủ thôi." Tô Nam nói.

Anh cúi đầu, Hoắc Văn Thanh chỉ có thể nhìn thấy một đoạn sống mũi nhỏ của anh, cùng với sự mệt mỏi và tiều tụy rõ ràng dưới mắt. Hắn biết dù có nằm lại trên giường, Tô Nam cũng sẽ không ngủ được.

"Sao không vẽ nữa?" Hoắc Văn Thanh dứt khoát kéo ghế ngồi xuống, như vậy hắn có thể nhìn rõ đôi mắt của Tô Nam, "Anh ở đây làm phiền em à?"

Tô Nam bất lực cười một tiếng: "Không phải, là em vẽ xong rồi."

"Thật sao?" Hoắc Văn Thanh kéo Tô Nam để anh ngồi lên đùi mình, tay kia cầm lấy bản phác thảo trên bàn, "Là cái này ư?"

"Ừm." Đeo khẩu trang rồi, Tô Nam cũng còn không kháng cự hành động của Hoắc Văn Thanh, hơn nữa hiện tại anh thực sự cần gần gũi với người yêu một chút.

Hoắc Văn Thanh mượn ánh sáng đèn bàn, xem xét tỉ mỉ một lát, rồi nói vẽ rất đẹp.

Tô Nam khẽ cười: "Đừng an ủi em, em biết nó không ổn."

"Tại sao lại không ổn?" Hoắc Văn Thanh rất bình tĩnh, hắn không khen ngợi vì đây là do Tô Nam vẽ, mà bởi vì hắn thực sự cảm thấy bản phác thảo này rất đẹp.

Tô Nam im lặng một lúc lâu, anh tựa lưng vào lòng Hoắc Văn Thanh, một lúc sau mới nói: "Không biết nữa, cảm thấy không đúng."

Không thể nói rõ ở đâu không đúng, nhưng cảm giác như mọi thứ đều không đúng. Có thể là do chọn đá quý sai, cũng có thể là do kiểu dáng không đúng. Tô Nam không thể diễn tả được, nhưng khi nhìn vào nó, anh biết nó không phải là thứ mình muốn. Trước đây cũng đã từng xảy ra tình trạng này, nhưng lần này dường như vô cùng khó khăn, và cách giải quyết của anh vẫn chỉ có không ngừng lật đổ, không ngừng làm lại, không ngừng tự dày vò bản thân, để tìm ra con đường đúng đắn.

Hoắc Văn Thanh là người ngoài ngành, hắn không hiểu được những suy nghĩ bế tắc của Tô Nam, nhưng hắn sẽ tìm người trong ngành.

"Đã cho Phương Khả Sĩ xem qua chưa? Cậu ta nói sao?"

Tô Nam lắc đầu, bức vẽ này ngay cả bản thân anh còn thấy chưa đạt, sao có thể đưa cho Phương Khả Sĩ xem được.

"Không sao, em sẽ nghĩ thêm, nhất định em sẽ vẽ ra được." Tô Nam vừa nói vừa với tay lấy lại bản phác thảo từ tay Hoắc Văn Thanh, nhưng vì không cẩn thận, tờ giấy bị nhàu đi.

Hoắc Văn Thanh khẽ nhíu mày, hắn không để anh lấy lại mà đặt sang một bên, sau đó cầm lấy điện thoại của Tô Nam.

"Anh nói em không tin, vậy thì tìm người mà em tin." Hoắc Văn Thanh thành thạo nhập mật khẩu mở khóa, mở WeChat tìm tài khoản của Phương Khả Sĩ rồi gọi video.

Tô Nam ngơ ngác, đưa tay ra giành lại điện thoại: "Bây giờ muộn thế này rồi, Giám đốc Phương đang ngủ—"

Lời còn chưa dứt, Phương Khả Sĩ đã nhận cuộc gọi. Trong màn hình, ánh sáng rực rỡ, camera đối diện với chiếc đèn trần sáng bóng. Giọng Phương Khả Sĩ rõ ràng, hiển nhiên là vẫn chưa ngủ, anh ta hỏi một câu: "Muộn thế này có việc gì không?"

Chưa kịp để Tô Nam lên tiếng, Hoắc Văn Thanh đã hướng camera về phía bản thảo: "Trông thế nào?"

Đầu dây bên kia im lặng một lát, ngay sau đó trong màn hình xuất hiện khuôn mặt không cảm xúc của Phương Khả Sĩ, anh ta cầm điện thoại lên xem xét tỉ mỉ một lúc: "Đẹp đấy, chỉ là khái niệm về Dải Ngân hà..."

Không đợi Phương Khả Sĩ nói ra ý kiến cao siêu sau chữ "chỉ là", Hoắc Văn Thanh đã ngắt cuộc gọi, sau đó hắn quay đầu nói với Tô Nam: "Nghe thấy chưa? Phương Khả Sĩ cũng nói em vẽ đẹp."

Tô Nam bị hành động này của hắn chọc cười, anh cười đến nỗi cả vai run lên: "Sao anh đáng yêu thế, người ta còn chưa nói hết câu, sau chữ "chỉ là" còn có cả những điều không tốt nữa đấy."

Hoắc Văn Thanh cắt ngang lời nói một cách trắng trợn mà không hề xấu hổ, hắn bình tĩnh nói với anh: "Đó không phải là điều em cần phải suy nghĩ bây giờ, bây giờ em chỉ cần biết, bức tranh này em vẽ rất đẹp. Có cần sửa hay không, sửa như thế nào, đó là chuyện sau này."

Tô Nam không nói gì nữa, ánh mắt anh nhẹ nhàng và chậm rãi dừng lại trên bản thảo.

"Phương Khả Sĩ nói mà em cũng không tin ư?" Hoắc Văn Thanh lại cầm điện thoại lên, "Vậy để anh tìm cho em một nhà sưu tầm trang sức khác."

Hoắc Văn Thanh vốn định tìm Lương Nhược, nhưng xét thấy đây là điện thoại của Tô Nam, mà Hoắc Văn Thanh lại không nhớ số điện thoại của Lương Nhược, nên hắn đành phải chọn một người khác cũng tạm gọi là có chút mắt thẩm mỹ.

Lúc này, Triệu Tự Hàn đang say giấc nồng trên chiếc giường ba mét ở nhà thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Nhìn thấy cuộc gọi đến là của Tô Nam, cơn buồn ngủ của anh ta tan biến một nửa. Dù sao thì anh ta và Tô Nam tuy có số liên lạc nhưng thực tế không hề liên lạc gì nhiều, tưởng rằng Hoắc Văn Thanh xảy ra chuyện gì, cậu hai Triệu rất có lương tâm, nhanh chóng bắt máy.

Trong màn hình không xuất hiện khuôn mặt của Tô Nam, chỉ có một bản vẽ tay. Ngay khi anh ta đang thắc mắc, thì nghe thấy giọng nói của Hoắc Văn Thanh: "Bức tranh này trông thế nào?"

Cậu Triệu nheo mắt, cảm thấy lương tâm của mình quá dư thừa: "Mày điên rồi à? Không nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi, lại còn bắt tao xem cái bức tranh vớ vẩn của mày."

Hoắc Văn Thanh không tức giận, hắn bình tĩnh nói: "Tô Nam vẽ đấy."

Nghe những lời này, Triệu Tự Hàn càng bực, anh ta gần như gào lên: "Mẹ kiếp, mày khoe khoang đủ chưa? Vợ mày vẽ đẹp thì cũng không cần phải cố dí vào mặt tao để khoe chứ! Đêm hôm khuya khoắt không đi làm chuyện người lớn nên làm đi, lại còn khoe khoang ở đây làm cái gì! Điên à!"

Gào xong anh ta lập tức cúp máy, ném điện thoại đi.

Hoắc Văn Thanh hiếm khi bị chửi một trận mà không tức giận, hắn nói với Tô Nam: "Nghe thấy chưa, cậu ta cũng nói em vẽ đẹp đấy."

Tô Nam cũng không còn tâm trạng để cười nữa, anh vùi đầu vào hõm cổ Hoắc Văn Thanh, ôm chặt lấy cổ hắn. Anh cảm giác như trái tim mình được rót đầy một dòng suối ấm nóng, vừa nóng vừa chua xót vừa căng trào, thậm chí sự chua xót đó còn lan đến tận sống mũi, làm mắt anh đỏ hoe.

Hoắc Văn Thanh đặt bàn tay lên lưng anh, dỗ dành như dỗ trẻ con: "Bé yêu, em đừng ép bản thân quá, chúng ta không cần vội đâu, cứ từ từ thôi nhé?"

Tô Nam không nói nên lời, chỉ ôm chặt hắn thật lâu, như thể tìm được nguồn năng lượng mới từ cái ôm ấy, anh run giọng nói: "Vâng."

---

Tác giả:

Càng viết càng thấy, công chúa Hoắc của chúng ta sao mà tốt quá vậy (*¯︶¯*)

Cậu hai Triệu: Nó mà tốt á? Tốt cái cục c*t!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Gặp Được Nam Sơn

Số ký tự: 0