Chương 26
Khê Bạn Trà
2025-02-28 08:09:43
Hôm sau trời vừa sáng là Phương Hàn Tiêu đi ra ngoài, lúc Tiểu Phúc Tử tới truyền chỉ không nói cụ thể thời gian nhưng việc yết kiến đương nhiên nên sớm không nên trễ, thà chờ ngoài điện cả ngày chứ không thể để hoàng đế gọi mà chưa đến.
Phương lão bá gia không yên tâm, dặn dò y rất nhiều, Phương Hàn Tiêu nghe hết từng lời một, nhưng y toàn gật đầu im lặng càng khiến Phương lão bá gia không yên tâm hơn. Hoàng đế muốn triệu người Phương gia đến để tìm hiểu bệnh tình của ông không phải chuyện lạ, ông nhậm chức béo bở là thủy vận tổng binh quan hơn mười năm, đương nhiên cùng hoàng đế là quân thần tương đắc, nhưng vì sao thiên ân không triệu kiến Phương bá gia lại triệu kiến Phương Hàn Tiêu bị câm?
Phương lão bá gia là người chuyên dùng vũ lực chứ không chuyên dùng đầu óc, nghĩ tới nghĩ lui nghĩ hoài không được, đành dõi mắt nhìn theo Phương Hàn Tiêu, thấp thỏm chờ y về nhà.
Dọc đường Phương Hàn Tiêu tiến cung rất thuận lợi, vì Tiểu Phúc Tử chờ sẵn ở cửa cung, mỉm cười dẫn đường cho y:
– Chào đại công tử, hôm qua Phương bá gia kéo tôi nói mãi làm tôi quên nhắc đại công tử một tiếng là tốt nhất nên đến sớm, may đại công tử hiểu rõ, tự động đến.
Phương Hàn Tiêu cười với hắn. Y không nói được nhưng ngoại hình sáng sủa mang phong độ quý công tử bẩm sinh, nụ cười của y hệt như một lời chào thân thiết và hòa nhã.
Tiểu Phúc Tử bất giác vừa đi vừa bắt chuyện:
– Đại công tử tiến cung lần đầu tiên à?
Phương Hàn Tiêu giơ hai ngón tay với hắn.
Cử chỉ của y tùy ý, nhưng chính nhờ vậy, Tiểu Phúc Tử không có cảm giác xa lạ, hắn cười nói:
– Ồ, hẳn là trước đây theo lão bá gia đến?
Phương Hàn Tiêu gật đầu.
Tiểu Phúc Tử lại hàn huyên với y hai câu, y chỉ gật đầu hoặc lắc đầu để trả lời, bị câm chung quy vẫn là trở ngại lớn của y khi giao tiếp, Tiểu Phúc Tử không kìm được tiếc nuối:
– Nhân phẩm đại công tử như thế mà… haiz…
Thương hại cũng là xát muối vào lòng người khác, Tiểu Phúc Tử thức thời dừng lại, chuyển đề tài:
– Đại công tử chớ lo, hoàng gia là vì chuyện khác mà nhớ tới Phương lão bá gia nên mới triệu đại công tử tới hỏi thăm, đại công tử cứ có sao nói vậy là được.
Phương Hàn Tiêu gật đầu mỉm cười tỏ ý đa tạ rồi quay đầu nhìn chằm chằm hắn.
Tiểu Phúc Tử hạ giọng cười nói:
– Đại công tử đúng là thông minh, cậu nhìn tôi như vậy ắt hẳn đã nghe ra ít đầu mối, chuyện này không phải bí mật, tôi nói cũng không sao. Long Xương hầu, người nhận chức vụ của thúc thúc cậu, đang dính bê bối trong công việc.
Ánh mắt Phương Hàn Tiêu lóe lên, hiểu ngay. Phương lão bá gia trấn thủ bao nhiêu năm không có chuyện gì, thế mà Long Xương hầu mới tiếp quản có hai ba năm đã xảy ra chuyện. So sánh với nhau, hoàng đế nhớ tới chỗ tốt của lão thần, mà lão thần ấy đang bệnh nặng, thế nên hoàng đế đặc biệt triệu con cháu của ông vào cung để hỏi han an ủi.
Ý cười của Phương Hàn Tiêu càng đậm, y gật đầu với Tiểu Phúc Tử nhưng không đưa tiền thưởng.
Ngược lại, Tiểu Phúc Tử rất cao hứng, hắn không phải cái sọt chỉ biết vòi tiền, dù có cũng chú trọng đến hoàn cảnh. Hắn thấy Phương Hàn Tiêu hợp mắt nên chủ động nói nhiều hai câu, đó là hắn tình nguyện. Nếu Phương Hàn Tiêu móc bạc ra cho nghĩa là sỉ nhục hắn, không cho mới là nhận tình cảm của hắn.
Hai người cùng đi chẳng bao lâu đã đến bên ngoài ngự thư phòng, hôm nay không có đại triều nhưng có tiểu triều, hoàng đế đang nghị sự cùng vài các lão trong Văn Hoa điện, vẫn chưa qua đây.
Phương Hàn Tiêu tạm thời đợi ở hành lang.
Bên cạnh có phòng nhỏ, người đến yết kiến có thể vào trong tạm nghỉ, nhưng Tiểu Phúc Tử len lén nói cho y bí quyết:
– Chuyện của đại công tử không gấp, tốt nhất đợi bên cạnh, như vậy hoàng gia xong tiểu triều vừa qua là có thể thấy đại công tử ngay, đỡ bị những vị quan kia chen vào.
Người đang chờ xa giá không chỉ có Phương Hàn Tiêu mà còn có vài quan viên không đủ cấp bậc tham dự tiểu triều hoặc đến yết kiến vì chuyện khác.
Tiểu Phúc Tử nói không sai, chờ gần một canh giờ sau, ngự giá vừa đến quả thực thấy ngay Phương Hàn Tiêu, nhớ đến chuyện triệu kiến y, nhưng đồng thời không may là thánh tâm đang không vui. Lúc hoàng đế bước qua bậc cửa sơn son, gần như có một luồng khí âm u tỏa ra ngoài.
Tiểu Phúc Tử nhìn mà muốn khóc: sao hắn xui xẻo thế, ân cần dẫn người ta tới cả buổi, kết quả lại đụng phải lúc hoàng đế đang nổi nóng!
Sớm biết chi bằng bảo Phương Hàn Tiêu tránh mặt đợi, để các quan viên khác ra cho hoàng đế xả giận trước.
Bây giờ đã muộn, bên trong truyền lời triệu Phương Hàn Tiêu yết kiến.
Y bước vào, khấu đầu hành lễ.
Hoàng đế ngồi sau ngự án, cơn giận trong đáy mắt vẫn còn.
Ông giận không phải do chuyện triều chính. Là một hoàng đế năm nay đã bốn mươi hai tuổi mà không có lấy mụn con, điều khiến ông dễ xảy ra xung đột với các đại thần nhất là vấn đề dòng dõi.
Lần này cũng không ngoại lệ, đang nghị sự tốt đẹp thì cuối cùng mấy các lão lại quanh co đề nghị ông nhận con nuôi. Không phải ông không đồng ý nhưng nhận thì phải chọn lựa kỹ càng, mấy người này ngày nào cũng lải nhải không để ông yên!
Mỗi lần lải nhải là chẳng khác nào một lần nhắc nhở ông không thể sinh con, hậu cung ba ngàn mảnh đất phì nhiêu mà ông chẳng thể cấy được một mầm mạ nhỏ!
Càng nghe ông càng không muốn chính thức đưa chuyện nhận con nuôi ra thảo luận.
Bây giờ, ánh mắt ông dừng lại trên thân hình rắn rỏi như giáo mác của Phương Hàn Tiêu – một thanh niên hào hoa phong nhã. Nếu ông có một đứa con trai như thế, dù nó bị câm không thể nói, ông cũng có thể dốc hết toàn lực đưa nó lên đế vị, giao mảnh giang sơn tươi đẹp này cho nó.
Trương thái giám đứng chếch một bên, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, hoàn toàn xem mình như cây cột.
Ông theo hoàng đế từ Văn Hoa điện qua, biết hoàng đế giận điều gì, cũng đoán được hoàng đế hiện đang nghĩ gì. Hoàng đế ham con tới mức thành ma chướng, trước đây hễ thấy trẻ con là ham, bây giờ thấy một người hơn hai mươi tuổi cũng ham, phàm là người có tuổi tác đủ làm con là hoàng đế sẽ nghĩ: nếu mình có một đứa con như vậy…
Khi hoàng đế rơi vào trạng thái đó, ai chọc đến thì tự chịu.
Hoàng đế nghĩ xong mới nhớ gọi Phương Hàn Tiêu đứng dậy.
Thời gian Phương Hàn Tiêu quỳ không ngắn, nếu là các lão thần lúc đứng lên sẽ hơi lảo đảo, dù trẻ hơn thì cơ thể cũng xiêu xiêu vẹo vẹo. Nhưng y lại chuyển rất nhẹ nhàng gọn ghẽ từ một cây giáo mác quỳ thành một cây giáo mác đứng, tựa như thứ y quỳ lên không phải nền gạch cứng lạnh lẽo mà là gạch vàng vậy.
Hoàng đế thấy vậy nói:
– Công phu gia truyền nhà khanh vẫn chưa mất nhỉ?
Phương Hàn Tiêu cười khom người.
Hoàng đế hiểu ý y là “không dám”, gật đầu:
– Tổ phụ khanh tuổi cao chí lớn, trước khi đổ bệnh, ông ấy đã năm mươi sáu mươi tuổi mà tới gặp trẫm vẫn tinh thần quắc thước. Bây giờ khanh khốn khó nhưng biết kiên trì phấn đấu, không làm mất thanh danh của tổ phụ khanh, âu cũng là điều đáng quý.
“Khốn khó” ý chỉ hoàn cảnh hiện nay của Phương Hàn Tiêu, y bây giờ không thể ra làm quan nên hoàng đế mới nói vậy. Nhưng có thể khiến kim khẩu thốt lên lời đánh giá này đã là cực tốt.
Phương Hàn Tiêu lại khom người thể hiện tạ ơn.
Hoàng đế hỏi y:
– Sức khỏe tổ phụ khanh hiện nay thế nào? Trẫm nghe nói đã khá hơn à?
Câu này không thể đáp rõ chỉ bằng gật đầu hay lắc đầu, cũng không tiện huơ tay loạn xạ trước mặt hoàng đế, Phương Hàn Tiêu ra hiệu muốn dùng giấy bút.
Hoàng đế gật đầu:
– Lấy cho khanh ấy.
Phương Hàn Tiêu khom xuống đất viết: “Thảo dân bẩm tấu, tổ phụ thảo dân đỡ bệnh hơn tháng trước nhưng vẫn nằm triền miên trên giường bệnh. Đại phu nói cần qua khoảng một tháng nữa mới rõ.”
Phương Hàn Tiêu viết xong, Trương thái giám dâng đến trước mặt hoàng đế, hoàng đế xem, không khỏi lại nhìn y. Trên giấy viết hai chữ “thảo dân” những hai lần nhưng tướng mạo Phương Hàn Tiêu cách hai chữ “thảo dân” thực sự rất xa, cứ như y lẽ ra nên ở chốn kim mã ngọc đường (1) vậy.
(1) Kim mã: tức cổng Kim Mã thời Hán, nơi các học sĩ chầu chờ chiếu chỉ; ngọc đường: tức điện Ngọc Đường, nơi các học sĩ nghị sự. Kim mã ngọc đường: chỉ Hàn Lâm viện, Hàn Lâm học sĩ hoặc chỉ chung sự phú quý sang trọng nhà quan. Ví dụ “Truyện Kiều” của Nguyễn Du có câu “Ấy ai hẹn ngọc thề vàng, Bây giờ kim mã ngọc đường với ai?”.
Ngược về năm năm trước đúng là như thế, tiếc rằng họa phúc sớm chiều, tương lai cả đời của y đã bị hủy rồi.
Hoàng đế gật đầu:
– Khanh hầu hạ tổ phụ khanh cho tốt, lát nữa trẫm lại phái một thái y qua.
Ông nhìn Trương thái giám, Trương thái giám vội đáp:
– Dạ, lão nô ghi nhớ. Hoàng gia đúng là tấm lòng nhân hậu, thương cảm lão thần. Lão nô nghe nói đại công tử mới thành thân, lão gia được xung hỉ, biết đâu bệnh lại khỏe hơn hai phần, thế nên hoàng gia không cần quá lo lắng ạ.
Hoàng đế không biết chuyện này, ông không quan tâm tỉ mỉ đến thế, nhướng mày:
– Ồ, có chuyện này ư? Hóa ra người trẫm triệu tới là một tân lang à.
Trương thái giám cười:
– Dạ đúng đấy ạ, hoàng gia khen cậu ấy rất đúng lúc, vị tân lang này nhìn đâu cũng thấy có tinh thần. Nhạc gia của Phương đại công tử cũng không phải ai xa lạ với hoàng gia, chính là nhà cố Từ lão thượng thư, người Phương đại công tử cưới chính là trưởng tôn nữ của ông ấy ạ.
Con người khi nghe chuyện vui, tâm lý luôn thoải mái, bầu không khí âm u quanh hoàng đế trước đó tạm thời tản đi, ông cười nói:
– Trẫm nhớ rồi, hóa ra là nhà lão thượng thư, năm xưa khi lão thượng thư chọn rể, Ngô các lão còn giễu khanh ấy trong điện. Mấy văn nhân thật lắm chuyện, trẫm thấy con rể thế này có gì không thể diện chứ?
Trương thái giám cười nói:
– Dạ phải ạ.
Ý cười của ông dần biến mất, vì Phương Hàn Tiêu không cười theo mà chợt khom người viết gì đấy.
Gương mặt y lúc quay về phía vua xuất hiện chút khác thường nho nhỏ, có lẽ là đại sự.
Tờ giấy Phương Hàn Tiêu trình lên đúng là khiến hoàng đế cau mày:
– Không phải trưởng tôn nữ? Mà là muội muội đứng thứ ba?
Trương thái giám cực kỳ kinh ngạc: chuyện này là sao?
Ông vội nói:
– Hoàng gia, lão nô nghe đích thực là trưởng tôn nữ, mối hôn sự này do lão thượng thư định ra khi còn tại thế, nay lão thượng thư đã mất bảy tám năm, lão nô cho rằng mình không thể nghe nhầm lâu đến vậy…
Hoàng đế ngắt lời, đưa tờ giấy cho ông:
– Ngươi xem đi.
Trương thái giám vội đón lấy, vừa nhìn liền hiểu ra:
– Ồ, hóa ra là đại tiểu thư bị bệnh…
Sợ lão bá gia bệnh nặng không chờ được nên đành đổi thành tam tiểu thư.
Với Phương Hàn Tiêu mà nói là rất không may mắn, hứa hôn với tiểu thư Từ gia mà đích nữ lại đổi thành thứ nữ, giáo dưỡng và của hồi môn chắc chắn sẽ có chênh lệch.
Trương thái giám thổn thức:
– Lòng hiếu thảo của đại công tử đúng là đáng khen.
Ngay cả hôn nhân bị đổi người mà cũng chịu đựng được.
Hoàng đế trầm ngâm chốc lát rồi hỏi Phương Hàn Tiêu:
– Phương Chính Thịnh hiện nay thế nào?
Phương Chính Thịnh là Phương bá gia, câu này hơi khác thường nhưng Phương Hàn Tiêu chợt hiểu, hoàng đế muốn hỏi thăm bệnh tình của Phương lão bá gia mà lại chọn triệu kiến y thay vì Phương bá gia, có lẽ mục đích cuối cùng là để hỏi câu này.
Long Xương hầu dính bê bối trong công việc.
Hoàng đế nhớ tới Phương lão bá gia.
Phương lão bá gia bệnh nặng đến mức không xuống nổi giường, hoàng đế không thể dùng ông trở lại, hỏi thăm bệnh tình cũng chỉ thuần túy hỏi mà thôi.
Nhưng Phương bá gia không bệnh. Tạm thời Phương Hàn Tiêu chưa biết Long Xương hầu rốt cuộc xảy ra chuyện gì, hoàng đế cũng chưa chắc vì chuyện đó mà muốn thay vị trí của Long Xương hầu, nhưng ông hỏi câu này, tức ít nhất ông đã có chút dao động, không hài lòng về Long Xương hầu.
Câu này hỏi ra ngay sau lúc y bẩm tấu việc thay thê tử, điều này cũng mang ý nghĩa khó nói. Vì năm xưa Long Xương hầu kéo Phương bá gia xuống là nhờ gây hấn chuyện Phương bá gia có hiềm nghi mưu hại cháu trai nhằm đoạt vị bất chính. Bây giờ đứa cháu trai ấy quay về, vừa về là hôn sự xảy ra sai sót, tuy chưa nói có liên quan đến Phương bá gia nhưng hoàng đế hỏi câu ấy ngay thời điểm này, e là… bị khơi lên chuyện cũ.
Phương bá gia không thể đoạt lại chức thủy vận tổng binh quan từ tay Long Xương hầu.
Phương Hàn Tiêu cụp mi, nhấc bút muốn viết lời bẩm báo.
Nhưng thật lâu cũng không viết được chữ nào.
Không phải y đang suy nghĩ tìm từ, mà là bản thân việc không viết chính là một cách trả lời.
Hoàng đế hiểu, gật đầu:
– Được rồi, khanh đi đi.
Phương Hàn Tiêu dập đầu cáo lui.
Ra khỏi ngự thư phòng, vẫn là Tiểu Phúc Tử dẫn y rời cung.
Tiểu Phúc Tử rất ngại, nhận quà cũng có đạo nghĩa nhận quà, hắn dẫn Phương Hàn Tiêu gặp hoàng đế ngay lúc hoàng đế cáu kỉnh hiển nhiên là thất bại, dọc đường liên tục xin lỗi y.
Nhưng Phương Hàn Tiêu không hề lộ chút vẻ gì là chịu ấm ức, mỉm cười dùng ánh mắt an ủi hắn. Tiểu Phúc Tử càng xấu hổ hơn, thầm nghĩ đại công tử đúng là người tốt.
Người tốt đại công tử ra ngoài cung tình cờ gặp phải một người.
Bước chân y dừng lại.
Người đó không hề dừng, đi lướt qua y, nhanh chóng vào bên trong.
Tiểu Phúc Tử nhìn theo ánh mắt y, ồ lên:
– Long Xương hầu? Ôi, không biết ông ấy về kinh khi nào nhỉ, đúng là không thể nhắc người ta hoài mà.
Vừa nhắc là xuất hiện liền.
Phương Hàn Tiêu cau mày.
Long Xương hầu về kinh.
Chuyện kia ngược lại hơi khó làm.
Lời tác giả: Đúng, không sai, Phương đại muốn cái chức tổng binh quan đó thuộc về Long Xương hầu chứ không muốn cho Phương bá gia, nguyên nhân sẽ kể sau.
Phương lão bá gia không yên tâm, dặn dò y rất nhiều, Phương Hàn Tiêu nghe hết từng lời một, nhưng y toàn gật đầu im lặng càng khiến Phương lão bá gia không yên tâm hơn. Hoàng đế muốn triệu người Phương gia đến để tìm hiểu bệnh tình của ông không phải chuyện lạ, ông nhậm chức béo bở là thủy vận tổng binh quan hơn mười năm, đương nhiên cùng hoàng đế là quân thần tương đắc, nhưng vì sao thiên ân không triệu kiến Phương bá gia lại triệu kiến Phương Hàn Tiêu bị câm?
Phương lão bá gia là người chuyên dùng vũ lực chứ không chuyên dùng đầu óc, nghĩ tới nghĩ lui nghĩ hoài không được, đành dõi mắt nhìn theo Phương Hàn Tiêu, thấp thỏm chờ y về nhà.
Dọc đường Phương Hàn Tiêu tiến cung rất thuận lợi, vì Tiểu Phúc Tử chờ sẵn ở cửa cung, mỉm cười dẫn đường cho y:
– Chào đại công tử, hôm qua Phương bá gia kéo tôi nói mãi làm tôi quên nhắc đại công tử một tiếng là tốt nhất nên đến sớm, may đại công tử hiểu rõ, tự động đến.
Phương Hàn Tiêu cười với hắn. Y không nói được nhưng ngoại hình sáng sủa mang phong độ quý công tử bẩm sinh, nụ cười của y hệt như một lời chào thân thiết và hòa nhã.
Tiểu Phúc Tử bất giác vừa đi vừa bắt chuyện:
– Đại công tử tiến cung lần đầu tiên à?
Phương Hàn Tiêu giơ hai ngón tay với hắn.
Cử chỉ của y tùy ý, nhưng chính nhờ vậy, Tiểu Phúc Tử không có cảm giác xa lạ, hắn cười nói:
– Ồ, hẳn là trước đây theo lão bá gia đến?
Phương Hàn Tiêu gật đầu.
Tiểu Phúc Tử lại hàn huyên với y hai câu, y chỉ gật đầu hoặc lắc đầu để trả lời, bị câm chung quy vẫn là trở ngại lớn của y khi giao tiếp, Tiểu Phúc Tử không kìm được tiếc nuối:
– Nhân phẩm đại công tử như thế mà… haiz…
Thương hại cũng là xát muối vào lòng người khác, Tiểu Phúc Tử thức thời dừng lại, chuyển đề tài:
– Đại công tử chớ lo, hoàng gia là vì chuyện khác mà nhớ tới Phương lão bá gia nên mới triệu đại công tử tới hỏi thăm, đại công tử cứ có sao nói vậy là được.
Phương Hàn Tiêu gật đầu mỉm cười tỏ ý đa tạ rồi quay đầu nhìn chằm chằm hắn.
Tiểu Phúc Tử hạ giọng cười nói:
– Đại công tử đúng là thông minh, cậu nhìn tôi như vậy ắt hẳn đã nghe ra ít đầu mối, chuyện này không phải bí mật, tôi nói cũng không sao. Long Xương hầu, người nhận chức vụ của thúc thúc cậu, đang dính bê bối trong công việc.
Ánh mắt Phương Hàn Tiêu lóe lên, hiểu ngay. Phương lão bá gia trấn thủ bao nhiêu năm không có chuyện gì, thế mà Long Xương hầu mới tiếp quản có hai ba năm đã xảy ra chuyện. So sánh với nhau, hoàng đế nhớ tới chỗ tốt của lão thần, mà lão thần ấy đang bệnh nặng, thế nên hoàng đế đặc biệt triệu con cháu của ông vào cung để hỏi han an ủi.
Ý cười của Phương Hàn Tiêu càng đậm, y gật đầu với Tiểu Phúc Tử nhưng không đưa tiền thưởng.
Ngược lại, Tiểu Phúc Tử rất cao hứng, hắn không phải cái sọt chỉ biết vòi tiền, dù có cũng chú trọng đến hoàn cảnh. Hắn thấy Phương Hàn Tiêu hợp mắt nên chủ động nói nhiều hai câu, đó là hắn tình nguyện. Nếu Phương Hàn Tiêu móc bạc ra cho nghĩa là sỉ nhục hắn, không cho mới là nhận tình cảm của hắn.
Hai người cùng đi chẳng bao lâu đã đến bên ngoài ngự thư phòng, hôm nay không có đại triều nhưng có tiểu triều, hoàng đế đang nghị sự cùng vài các lão trong Văn Hoa điện, vẫn chưa qua đây.
Phương Hàn Tiêu tạm thời đợi ở hành lang.
Bên cạnh có phòng nhỏ, người đến yết kiến có thể vào trong tạm nghỉ, nhưng Tiểu Phúc Tử len lén nói cho y bí quyết:
– Chuyện của đại công tử không gấp, tốt nhất đợi bên cạnh, như vậy hoàng gia xong tiểu triều vừa qua là có thể thấy đại công tử ngay, đỡ bị những vị quan kia chen vào.
Người đang chờ xa giá không chỉ có Phương Hàn Tiêu mà còn có vài quan viên không đủ cấp bậc tham dự tiểu triều hoặc đến yết kiến vì chuyện khác.
Tiểu Phúc Tử nói không sai, chờ gần một canh giờ sau, ngự giá vừa đến quả thực thấy ngay Phương Hàn Tiêu, nhớ đến chuyện triệu kiến y, nhưng đồng thời không may là thánh tâm đang không vui. Lúc hoàng đế bước qua bậc cửa sơn son, gần như có một luồng khí âm u tỏa ra ngoài.
Tiểu Phúc Tử nhìn mà muốn khóc: sao hắn xui xẻo thế, ân cần dẫn người ta tới cả buổi, kết quả lại đụng phải lúc hoàng đế đang nổi nóng!
Sớm biết chi bằng bảo Phương Hàn Tiêu tránh mặt đợi, để các quan viên khác ra cho hoàng đế xả giận trước.
Bây giờ đã muộn, bên trong truyền lời triệu Phương Hàn Tiêu yết kiến.
Y bước vào, khấu đầu hành lễ.
Hoàng đế ngồi sau ngự án, cơn giận trong đáy mắt vẫn còn.
Ông giận không phải do chuyện triều chính. Là một hoàng đế năm nay đã bốn mươi hai tuổi mà không có lấy mụn con, điều khiến ông dễ xảy ra xung đột với các đại thần nhất là vấn đề dòng dõi.
Lần này cũng không ngoại lệ, đang nghị sự tốt đẹp thì cuối cùng mấy các lão lại quanh co đề nghị ông nhận con nuôi. Không phải ông không đồng ý nhưng nhận thì phải chọn lựa kỹ càng, mấy người này ngày nào cũng lải nhải không để ông yên!
Mỗi lần lải nhải là chẳng khác nào một lần nhắc nhở ông không thể sinh con, hậu cung ba ngàn mảnh đất phì nhiêu mà ông chẳng thể cấy được một mầm mạ nhỏ!
Càng nghe ông càng không muốn chính thức đưa chuyện nhận con nuôi ra thảo luận.
Bây giờ, ánh mắt ông dừng lại trên thân hình rắn rỏi như giáo mác của Phương Hàn Tiêu – một thanh niên hào hoa phong nhã. Nếu ông có một đứa con trai như thế, dù nó bị câm không thể nói, ông cũng có thể dốc hết toàn lực đưa nó lên đế vị, giao mảnh giang sơn tươi đẹp này cho nó.
Trương thái giám đứng chếch một bên, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, hoàn toàn xem mình như cây cột.
Ông theo hoàng đế từ Văn Hoa điện qua, biết hoàng đế giận điều gì, cũng đoán được hoàng đế hiện đang nghĩ gì. Hoàng đế ham con tới mức thành ma chướng, trước đây hễ thấy trẻ con là ham, bây giờ thấy một người hơn hai mươi tuổi cũng ham, phàm là người có tuổi tác đủ làm con là hoàng đế sẽ nghĩ: nếu mình có một đứa con như vậy…
Khi hoàng đế rơi vào trạng thái đó, ai chọc đến thì tự chịu.
Hoàng đế nghĩ xong mới nhớ gọi Phương Hàn Tiêu đứng dậy.
Thời gian Phương Hàn Tiêu quỳ không ngắn, nếu là các lão thần lúc đứng lên sẽ hơi lảo đảo, dù trẻ hơn thì cơ thể cũng xiêu xiêu vẹo vẹo. Nhưng y lại chuyển rất nhẹ nhàng gọn ghẽ từ một cây giáo mác quỳ thành một cây giáo mác đứng, tựa như thứ y quỳ lên không phải nền gạch cứng lạnh lẽo mà là gạch vàng vậy.
Hoàng đế thấy vậy nói:
– Công phu gia truyền nhà khanh vẫn chưa mất nhỉ?
Phương Hàn Tiêu cười khom người.
Hoàng đế hiểu ý y là “không dám”, gật đầu:
– Tổ phụ khanh tuổi cao chí lớn, trước khi đổ bệnh, ông ấy đã năm mươi sáu mươi tuổi mà tới gặp trẫm vẫn tinh thần quắc thước. Bây giờ khanh khốn khó nhưng biết kiên trì phấn đấu, không làm mất thanh danh của tổ phụ khanh, âu cũng là điều đáng quý.
“Khốn khó” ý chỉ hoàn cảnh hiện nay của Phương Hàn Tiêu, y bây giờ không thể ra làm quan nên hoàng đế mới nói vậy. Nhưng có thể khiến kim khẩu thốt lên lời đánh giá này đã là cực tốt.
Phương Hàn Tiêu lại khom người thể hiện tạ ơn.
Hoàng đế hỏi y:
– Sức khỏe tổ phụ khanh hiện nay thế nào? Trẫm nghe nói đã khá hơn à?
Câu này không thể đáp rõ chỉ bằng gật đầu hay lắc đầu, cũng không tiện huơ tay loạn xạ trước mặt hoàng đế, Phương Hàn Tiêu ra hiệu muốn dùng giấy bút.
Hoàng đế gật đầu:
– Lấy cho khanh ấy.
Phương Hàn Tiêu khom xuống đất viết: “Thảo dân bẩm tấu, tổ phụ thảo dân đỡ bệnh hơn tháng trước nhưng vẫn nằm triền miên trên giường bệnh. Đại phu nói cần qua khoảng một tháng nữa mới rõ.”
Phương Hàn Tiêu viết xong, Trương thái giám dâng đến trước mặt hoàng đế, hoàng đế xem, không khỏi lại nhìn y. Trên giấy viết hai chữ “thảo dân” những hai lần nhưng tướng mạo Phương Hàn Tiêu cách hai chữ “thảo dân” thực sự rất xa, cứ như y lẽ ra nên ở chốn kim mã ngọc đường (1) vậy.
(1) Kim mã: tức cổng Kim Mã thời Hán, nơi các học sĩ chầu chờ chiếu chỉ; ngọc đường: tức điện Ngọc Đường, nơi các học sĩ nghị sự. Kim mã ngọc đường: chỉ Hàn Lâm viện, Hàn Lâm học sĩ hoặc chỉ chung sự phú quý sang trọng nhà quan. Ví dụ “Truyện Kiều” của Nguyễn Du có câu “Ấy ai hẹn ngọc thề vàng, Bây giờ kim mã ngọc đường với ai?”.
Ngược về năm năm trước đúng là như thế, tiếc rằng họa phúc sớm chiều, tương lai cả đời của y đã bị hủy rồi.
Hoàng đế gật đầu:
– Khanh hầu hạ tổ phụ khanh cho tốt, lát nữa trẫm lại phái một thái y qua.
Ông nhìn Trương thái giám, Trương thái giám vội đáp:
– Dạ, lão nô ghi nhớ. Hoàng gia đúng là tấm lòng nhân hậu, thương cảm lão thần. Lão nô nghe nói đại công tử mới thành thân, lão gia được xung hỉ, biết đâu bệnh lại khỏe hơn hai phần, thế nên hoàng gia không cần quá lo lắng ạ.
Hoàng đế không biết chuyện này, ông không quan tâm tỉ mỉ đến thế, nhướng mày:
– Ồ, có chuyện này ư? Hóa ra người trẫm triệu tới là một tân lang à.
Trương thái giám cười:
– Dạ đúng đấy ạ, hoàng gia khen cậu ấy rất đúng lúc, vị tân lang này nhìn đâu cũng thấy có tinh thần. Nhạc gia của Phương đại công tử cũng không phải ai xa lạ với hoàng gia, chính là nhà cố Từ lão thượng thư, người Phương đại công tử cưới chính là trưởng tôn nữ của ông ấy ạ.
Con người khi nghe chuyện vui, tâm lý luôn thoải mái, bầu không khí âm u quanh hoàng đế trước đó tạm thời tản đi, ông cười nói:
– Trẫm nhớ rồi, hóa ra là nhà lão thượng thư, năm xưa khi lão thượng thư chọn rể, Ngô các lão còn giễu khanh ấy trong điện. Mấy văn nhân thật lắm chuyện, trẫm thấy con rể thế này có gì không thể diện chứ?
Trương thái giám cười nói:
– Dạ phải ạ.
Ý cười của ông dần biến mất, vì Phương Hàn Tiêu không cười theo mà chợt khom người viết gì đấy.
Gương mặt y lúc quay về phía vua xuất hiện chút khác thường nho nhỏ, có lẽ là đại sự.
Tờ giấy Phương Hàn Tiêu trình lên đúng là khiến hoàng đế cau mày:
– Không phải trưởng tôn nữ? Mà là muội muội đứng thứ ba?
Trương thái giám cực kỳ kinh ngạc: chuyện này là sao?
Ông vội nói:
– Hoàng gia, lão nô nghe đích thực là trưởng tôn nữ, mối hôn sự này do lão thượng thư định ra khi còn tại thế, nay lão thượng thư đã mất bảy tám năm, lão nô cho rằng mình không thể nghe nhầm lâu đến vậy…
Hoàng đế ngắt lời, đưa tờ giấy cho ông:
– Ngươi xem đi.
Trương thái giám vội đón lấy, vừa nhìn liền hiểu ra:
– Ồ, hóa ra là đại tiểu thư bị bệnh…
Sợ lão bá gia bệnh nặng không chờ được nên đành đổi thành tam tiểu thư.
Với Phương Hàn Tiêu mà nói là rất không may mắn, hứa hôn với tiểu thư Từ gia mà đích nữ lại đổi thành thứ nữ, giáo dưỡng và của hồi môn chắc chắn sẽ có chênh lệch.
Trương thái giám thổn thức:
– Lòng hiếu thảo của đại công tử đúng là đáng khen.
Ngay cả hôn nhân bị đổi người mà cũng chịu đựng được.
Hoàng đế trầm ngâm chốc lát rồi hỏi Phương Hàn Tiêu:
– Phương Chính Thịnh hiện nay thế nào?
Phương Chính Thịnh là Phương bá gia, câu này hơi khác thường nhưng Phương Hàn Tiêu chợt hiểu, hoàng đế muốn hỏi thăm bệnh tình của Phương lão bá gia mà lại chọn triệu kiến y thay vì Phương bá gia, có lẽ mục đích cuối cùng là để hỏi câu này.
Long Xương hầu dính bê bối trong công việc.
Hoàng đế nhớ tới Phương lão bá gia.
Phương lão bá gia bệnh nặng đến mức không xuống nổi giường, hoàng đế không thể dùng ông trở lại, hỏi thăm bệnh tình cũng chỉ thuần túy hỏi mà thôi.
Nhưng Phương bá gia không bệnh. Tạm thời Phương Hàn Tiêu chưa biết Long Xương hầu rốt cuộc xảy ra chuyện gì, hoàng đế cũng chưa chắc vì chuyện đó mà muốn thay vị trí của Long Xương hầu, nhưng ông hỏi câu này, tức ít nhất ông đã có chút dao động, không hài lòng về Long Xương hầu.
Câu này hỏi ra ngay sau lúc y bẩm tấu việc thay thê tử, điều này cũng mang ý nghĩa khó nói. Vì năm xưa Long Xương hầu kéo Phương bá gia xuống là nhờ gây hấn chuyện Phương bá gia có hiềm nghi mưu hại cháu trai nhằm đoạt vị bất chính. Bây giờ đứa cháu trai ấy quay về, vừa về là hôn sự xảy ra sai sót, tuy chưa nói có liên quan đến Phương bá gia nhưng hoàng đế hỏi câu ấy ngay thời điểm này, e là… bị khơi lên chuyện cũ.
Phương bá gia không thể đoạt lại chức thủy vận tổng binh quan từ tay Long Xương hầu.
Phương Hàn Tiêu cụp mi, nhấc bút muốn viết lời bẩm báo.
Nhưng thật lâu cũng không viết được chữ nào.
Không phải y đang suy nghĩ tìm từ, mà là bản thân việc không viết chính là một cách trả lời.
Hoàng đế hiểu, gật đầu:
– Được rồi, khanh đi đi.
Phương Hàn Tiêu dập đầu cáo lui.
Ra khỏi ngự thư phòng, vẫn là Tiểu Phúc Tử dẫn y rời cung.
Tiểu Phúc Tử rất ngại, nhận quà cũng có đạo nghĩa nhận quà, hắn dẫn Phương Hàn Tiêu gặp hoàng đế ngay lúc hoàng đế cáu kỉnh hiển nhiên là thất bại, dọc đường liên tục xin lỗi y.
Nhưng Phương Hàn Tiêu không hề lộ chút vẻ gì là chịu ấm ức, mỉm cười dùng ánh mắt an ủi hắn. Tiểu Phúc Tử càng xấu hổ hơn, thầm nghĩ đại công tử đúng là người tốt.
Người tốt đại công tử ra ngoài cung tình cờ gặp phải một người.
Bước chân y dừng lại.
Người đó không hề dừng, đi lướt qua y, nhanh chóng vào bên trong.
Tiểu Phúc Tử nhìn theo ánh mắt y, ồ lên:
– Long Xương hầu? Ôi, không biết ông ấy về kinh khi nào nhỉ, đúng là không thể nhắc người ta hoài mà.
Vừa nhắc là xuất hiện liền.
Phương Hàn Tiêu cau mày.
Long Xương hầu về kinh.
Chuyện kia ngược lại hơi khó làm.
Lời tác giả: Đúng, không sai, Phương đại muốn cái chức tổng binh quan đó thuộc về Long Xương hầu chứ không muốn cho Phương bá gia, nguyên nhân sẽ kể sau.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro