Chương 8
Tam Tứ
2025-03-11 08:31:48
Ta giỏi nhất là lấy cớ qua loa cho xong chuyện, cứ mở miệng là có lý do.
Tiêu Ngạn Lễ khẽ cười một tiếng, gật đầu: “Vương phi cực khổ chăm sóc hoàng thúc rồi. Nếu đã thế, bổn vương cũng không làm phiền nữa.”
Ta thầm trợn mắt, đã biết ta vất vả, cần gì chạy tới đây gây thêm chuyện nữa chứ!
Ta tùy ý ừ một tiếng, bảo Lăng La dẫn hắn ta ra ngoài.
Tiêu Ngạn Lễ đi được mấy bước, lại quay đầu nhìn về phía thái y: “Ngươi nhớ tận tâm trị liệu, nếu không cứu được hoàng thúc, các ngươi cũng không cần thở nữa đâu.”
Ta suýt ném cái chén trong tay ra ngoài, trừng mắt hung dữ liếc hắn ta một cái.
Cái tên miệng quạ đen c.h.ế.t tiệt này, c.h.é.m mồm c.h.é.m mồm, a di đà phật.
Đêm đến, ta chỉ ăn uống qua loa, vừa đứng dậy đã thấy Thanh Tung bước vội tới, trên mặt hiện vẻ vui mừng.
Vừa thấy thế, tim ta đã đập điên cuồng, vội chạy ra hỏi: “Có phải điện hạ tỉnh rồi không?”
“Vâng, Trần thái y đang bắt mạch cho điện hạ.”
Ta thở phào một cái, khoảnh khắc nhìn thấy Tiêu Cảnh Hành, trái tim sốt sắng hai ngày nay của ta cuối cùng cũng dịu đi.
“Nàng đứng sững đó làm gì?” Tiêu Cảnh Hành giương mắt nhìn ta, sau đó ngẩng đầu về phía chén thuốc bên cạnh: “Thuốc.”
Khuôn mặt hắn vẫn tái nhợt như trước, không thấy chút huyết sắc nào. Nhưng đôi mắt lại rất sáng, mang theo ý cười nhìn ta.
Đám người Thanh Tung thức thời lui ra ngoài.
Hiếm khi ta không thèm đôi co với hắn, bước lên cầm lấy chén thuốc ngồi bên giường. Chợt thấy tầm mắt gần như mờ đi, chỉ có thể cúi đầu dùng muỗng khuấy chén thuốc.
Nếu để hắn nhìn thấy dáng vẻ này, kiểu gì tên nam nhân này cũng cười cợt cho mà xem, ta sẽ không để hắn có cơ hội này đâu.
Tiêu Cảnh Hành duỗi tay nâng cằm bắt ta ngẩng đầu, nhướng mày hỏi: “Sao thế hả? Nàng còn định lén lút bỏ gì trong thuốc nữa hả?”
“Đúng thế, độc c.h.ế.t chàng!” Ta thả chén xuống, vỗ mạnh vai hắn, sau đó không kiềm được ôm lấy nam nhân, rũ mặt trên vai hắn khóc òa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tiêu Cảnh Hành nhẹ nhàng vỗ vai ta, thấp giọng nói: “Yên tâm đi, ta không để nàng làm tiểu quả phụ sớm thế đâu.”
“Chàng nói lung tung gì đấy!” Ta lại không thể không đánh một cái trên vai hắn.
Hắn nghiêng đầu nhìn ta đang nhào lên người mình, thấp giọng cười nói: “Xuống tay không nhẹ chút nào nhỉ? Ta vừa tỉnh lại đấy, nàng không sợ ta lại nhắm mắt ngã xuống, đến lúc đó có tỉnh lại hay không còn chưa biết đâu.”
Ta mím môi, lặng lẽ giơ tay xoa xoa chỗ vừa bị đánh cho hắn, ai ngờ bị tên này cười nhạo không thương tiếc.
“Tiêu Cảnh Hành!” Ta ngẩng đầu đẩy hắn ra, hít một hơi dịch sang một bên.
Hai hôm nay ta lo lắng không buồn ăn uống, hắn hôn mê mấy hôm, thế mà vẫn có thể đùa giỡn thế này.
Tiêu Cảnh Hành duỗi tay thoáng dùng sức kéo ta lại, một tay bóp mặt, tay kia xoa nắn má ta, nhẹ giọng nói: “Nàng lại gầy rồi.”
“Bọn chúng làm khó dễ nàng ư?”
Ta nghiêm mặt, sau đó lắc đầu: “Không có, ta chỉ sợ gây thêm phiền toái cho chàng thôi!”
“Phiền toái gì chứ, Bình Hoài Vương phủ còn thiếu rắc rối à?” Hắn đanh mặt, cẩn thận lau nước mắt trên mặt ta: “Gả cho ta vốn đã là phiền phức rồi.”
liliii
Ta hất tay kia ra, học theo nâng mặt hắn lên: “Thì sao chứ, chàng có thể hưu ta? Hay là ta hưu chàng nhỉ?”
Tiêu Cảnh Hành nhìn ta, thoáng nhướng mày.
Ta ghé lại gần, hắn vươn ngón trỏ dí lên trán ta, nhẹ giọng nói: “Thẩm Dư Nhàn, ngoài ta ra, còn ai muốn nàng nữa chứ.”
“Hừ.” Ta hất bay tay hắn, tiếp tục cầm chén thuốc bên cạnh lên: “Được rồi, nên uống thuốc rồi.”
“Có độc thật hả?” Tiêu Cảnh Hành thoáng nhìn, nhướng mày hỏi, nhưng vẫn ngoan ngoãn há mồm uống một ngụm.
“Đúng vậy, độc c.h.ế.t chàng, ta tìm nhà khác gả.”
“Tưởng bở.”
Tiêu Ngạn Lễ khẽ cười một tiếng, gật đầu: “Vương phi cực khổ chăm sóc hoàng thúc rồi. Nếu đã thế, bổn vương cũng không làm phiền nữa.”
Ta thầm trợn mắt, đã biết ta vất vả, cần gì chạy tới đây gây thêm chuyện nữa chứ!
Ta tùy ý ừ một tiếng, bảo Lăng La dẫn hắn ta ra ngoài.
Tiêu Ngạn Lễ đi được mấy bước, lại quay đầu nhìn về phía thái y: “Ngươi nhớ tận tâm trị liệu, nếu không cứu được hoàng thúc, các ngươi cũng không cần thở nữa đâu.”
Ta suýt ném cái chén trong tay ra ngoài, trừng mắt hung dữ liếc hắn ta một cái.
Cái tên miệng quạ đen c.h.ế.t tiệt này, c.h.é.m mồm c.h.é.m mồm, a di đà phật.
Đêm đến, ta chỉ ăn uống qua loa, vừa đứng dậy đã thấy Thanh Tung bước vội tới, trên mặt hiện vẻ vui mừng.
Vừa thấy thế, tim ta đã đập điên cuồng, vội chạy ra hỏi: “Có phải điện hạ tỉnh rồi không?”
“Vâng, Trần thái y đang bắt mạch cho điện hạ.”
Ta thở phào một cái, khoảnh khắc nhìn thấy Tiêu Cảnh Hành, trái tim sốt sắng hai ngày nay của ta cuối cùng cũng dịu đi.
“Nàng đứng sững đó làm gì?” Tiêu Cảnh Hành giương mắt nhìn ta, sau đó ngẩng đầu về phía chén thuốc bên cạnh: “Thuốc.”
Khuôn mặt hắn vẫn tái nhợt như trước, không thấy chút huyết sắc nào. Nhưng đôi mắt lại rất sáng, mang theo ý cười nhìn ta.
Đám người Thanh Tung thức thời lui ra ngoài.
Hiếm khi ta không thèm đôi co với hắn, bước lên cầm lấy chén thuốc ngồi bên giường. Chợt thấy tầm mắt gần như mờ đi, chỉ có thể cúi đầu dùng muỗng khuấy chén thuốc.
Nếu để hắn nhìn thấy dáng vẻ này, kiểu gì tên nam nhân này cũng cười cợt cho mà xem, ta sẽ không để hắn có cơ hội này đâu.
Tiêu Cảnh Hành duỗi tay nâng cằm bắt ta ngẩng đầu, nhướng mày hỏi: “Sao thế hả? Nàng còn định lén lút bỏ gì trong thuốc nữa hả?”
“Đúng thế, độc c.h.ế.t chàng!” Ta thả chén xuống, vỗ mạnh vai hắn, sau đó không kiềm được ôm lấy nam nhân, rũ mặt trên vai hắn khóc òa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tiêu Cảnh Hành nhẹ nhàng vỗ vai ta, thấp giọng nói: “Yên tâm đi, ta không để nàng làm tiểu quả phụ sớm thế đâu.”
“Chàng nói lung tung gì đấy!” Ta lại không thể không đánh một cái trên vai hắn.
Hắn nghiêng đầu nhìn ta đang nhào lên người mình, thấp giọng cười nói: “Xuống tay không nhẹ chút nào nhỉ? Ta vừa tỉnh lại đấy, nàng không sợ ta lại nhắm mắt ngã xuống, đến lúc đó có tỉnh lại hay không còn chưa biết đâu.”
Ta mím môi, lặng lẽ giơ tay xoa xoa chỗ vừa bị đánh cho hắn, ai ngờ bị tên này cười nhạo không thương tiếc.
“Tiêu Cảnh Hành!” Ta ngẩng đầu đẩy hắn ra, hít một hơi dịch sang một bên.
Hai hôm nay ta lo lắng không buồn ăn uống, hắn hôn mê mấy hôm, thế mà vẫn có thể đùa giỡn thế này.
Tiêu Cảnh Hành duỗi tay thoáng dùng sức kéo ta lại, một tay bóp mặt, tay kia xoa nắn má ta, nhẹ giọng nói: “Nàng lại gầy rồi.”
“Bọn chúng làm khó dễ nàng ư?”
Ta nghiêm mặt, sau đó lắc đầu: “Không có, ta chỉ sợ gây thêm phiền toái cho chàng thôi!”
“Phiền toái gì chứ, Bình Hoài Vương phủ còn thiếu rắc rối à?” Hắn đanh mặt, cẩn thận lau nước mắt trên mặt ta: “Gả cho ta vốn đã là phiền phức rồi.”
liliii
Ta hất tay kia ra, học theo nâng mặt hắn lên: “Thì sao chứ, chàng có thể hưu ta? Hay là ta hưu chàng nhỉ?”
Tiêu Cảnh Hành nhìn ta, thoáng nhướng mày.
Ta ghé lại gần, hắn vươn ngón trỏ dí lên trán ta, nhẹ giọng nói: “Thẩm Dư Nhàn, ngoài ta ra, còn ai muốn nàng nữa chứ.”
“Hừ.” Ta hất bay tay hắn, tiếp tục cầm chén thuốc bên cạnh lên: “Được rồi, nên uống thuốc rồi.”
“Có độc thật hả?” Tiêu Cảnh Hành thoáng nhìn, nhướng mày hỏi, nhưng vẫn ngoan ngoãn há mồm uống một ngụm.
“Đúng vậy, độc c.h.ế.t chàng, ta tìm nhà khác gả.”
“Tưởng bở.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro