Dừng Chân Mùa Hạ

Vạch Trần – Cố...

Tước Nhĩ

2025-03-15 14:49:56

Tối qua chơi quá khuya, đến nỗi chuông báo thức mà Hạ Ngưỡng cài vang đến hai lần cũng không làm cô tỉnh dậy. Cuối cùng, một cuộc gọi và tiếng sấm nổ đùng đùng cùng lúc vang lên mới đánh thức cô khỏi giấc ngủ.

Cơn mưa từ đêm qua đến bây giờ vẫn chưa ngớt.

Hạ Ngưỡng tỉnh dậy trong trạng thái mơ màng, cô bật dậy ngồi thẳng như cá chép nhảy khỏi nước, hoảng hốt kêu lên: “Thôi xong rồi!”

Trên chiếc giường bên cạnh, Hứa Nghê đã thức dậy từ lâu và đang nằm lướt điện thoại, bình tĩnh nhìn cô: “Sao thế?”

“Có phải tớ ngủ quên rồi không?” Cô ôm đầu tóc rối bù, dụi mắt cho tỉnh táo, “Chiều nay đoàn phim còn có cảnh quay nữa mà.”

Hứa Nghê mỉm cười: “Ai không biết lại cho rằng cậu mới là người đóng phim đấy, tớ đã tắt chuông báo thức giúp cậu. Vội gì chứ? Ngoài kia đang có bão đấy. Lúc tớ xuống lầu uống nước thì nhìn thấy mấy người trong đoàn phim của cậu còn đang ra ngoài chơi, chắc bọn họ vẫn ở lại nông trại.”

Hạ Ngưỡng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, cô cầm điện thoại trên bàn cạnh giường lên.

Thông báo đầu tiên đập vào mắt cô là cảnh báo bão.

【Trung tâm Khí tượng Kinh Châu phát đi tín hiệu cảnh báo mưa lớn màu cam vào lúc 7 giờ 25 ngày 6. Theo chuyên gia dự báo khí tượng của Trung tâm Khí tượng Kinh Châu, bão “Xila” đã đổ bộ sớm vào vùng ven biển Tấn Giang vào chiều ngày 5. Trong ba ngày tới, tàn dư của bão “Xila” sẽ di chuyển ngược lên phía Bắc, gây mưa lớn đến rất lớn ở thành phố Kinh Châu.】

Hạ Ngưỡng lại hỏi thêm: “Họ đi chưa?

“Sáng nay chồng của cậu cho Lục Cẩu và Hàng Tử mượn chiếc Lamborghini, hai người đó đã về thành phố lân cận rồi.” Hứa Nghê nói, “Nhưng không phải cậu ấy đang dẫn đoàn cấp cao của công ty đi họp mặt sao? Cả cái ‘Đoàn du lịch trung niên’ đó đều đưa gia đình đi cùng, không chơi hết hai ba ngày thì làm sao về được? Đến lúc đó, tớ sẽ đi cùng họ.”

“Ồ. Vậy à.”

“Tớ đi xuống tầng gọi chủ quán đem bữa sáng lên cho cậu. Tớ ăn bên ngoài rồi nên cũng không biết đồ ăn ở homestay này thế nào.”

Hạ Ngưỡng gật đầu: “Ừhm, cảm ơn cậu.”

Bên ngoài vẫn mưa dai dẳng không ngừng, khiến cả khu rừng cũng phủ một lớp sương trắng xóa.

Do thời tiết bất ngờ thay đổi, tiến độ làm việc cũng bị hoãn lại.

Trong nhóm chat của đoàn phim, thông báo hoãn công việc vừa được gửi cách đây không lâu. Những người đi ăn ở đây tối qua đã quay về căn cứ của đoàn phim, nhưng một số người khác vẫn còn lưu lại ở nông trại.

Cần phải đợi xem mưa chiều nay có giảm không mới có thể xác định liệu công việc có tiếp tục được không.

Sau khi Hạ Ngưỡng trả lời một câu “Đã nhận” trong nhóm chat, sau đó cô mới nhìn thấy mấy tin nhắn thoại dài vài chục giây mà Đoạn Cận Tình đã gửi cho cô.

Cô vừa bấm nghe vừa chuyển thành văn bản.

[Cậu ở trên núi không nghe được điện thoại của tớ à? Vốn định chia sẻ niềm vui với cậu đấy! Cậu có biết không? Ông trời có mắt, không uổng công lần trước tớ đến ngôi chùa kia dâng hẳn số tiền cúng dường bằng năm con số. Quả nhiên, Bồ Tát đứng về phía Đoạn Cận Tình tớ đây!]

[Con nhỏ tiểu tam kia bây giờ đang gây gổ với Tỉnh Tu, chắc là do có xung đột lợi ích, hahaha! Cô ta đã tung hết tin nhắn hai người lén lút trò chuyện ra ngoài, còn nói là Tỉnh Tu dụ dỗ cô ta! Và tớ, người ngoài , đã trở thành mối tình đầu đáng thương, vô tội, chẳng liên quan gì đến cái đống hỗn độn của làng giải trí~]

[Kịch vui còn chưa hết đâu, bạn trai ngoài ngành của con nhỏ tiểu tam đó lại tiếp tục tung thêm bằng chứng để dập hai người họ! Tớ vui quá đi mất! Sao cậu còn chưa trả lời tớ vậy? Mau đến đây cùng cười với tớ đi!]

Hạ Ngưỡng chống cằm, không nhịn được bật cười vì giọng điệu kể chuyện của Đoạn Cận Tình. Cô trả lời bằng một biểu cảm cười.

Ngay sau đó, điện thoại đổ chuông.

Là một đàn chị cùng học viện – Đàm Thư Ngưng gọi đến, vừa bắt máy vào ngay chủ đề: “Sao mãi không trả lời chị vậy, việc chị nhờ, em suy nghĩ thế nào rồi?”

Đàm Thư Ngưng muốn Hạ Ngưỡng làm phù dâu trong lễ cưới của cô ấy vào cuối tháng Năm.

“Em tội đáng muôn chết, hai ngày nay em theo đoàn phim lên núi nên quên không trả lời chị.” Hạ Ngưỡng áy náy nói, “Em đã hỏi đoàn múa rồi, họ có thể cho em nghỉ một ngày.”

“Được rồi, vậy em gửi lại số đo cho chị nhé. Mà này, em được bảo đảm học thẳng lên nghiên cứu sau đại học rồi phải không?

“Đúng rồi, học kỳ trước cô giáo Ngỗi cho em một suất.”

“Cũng dễ đoán thôi mà, em ở khoa chúng ta đúng là miếng bánh ngon được nhiều người để ý. Cô Ngỗi Mẫn Vận dạy em bao lâu nay, chắc chắn sẽ tranh thủ cho em trước rồi.” Đàm Thư Ngưng giả vờ thở dài: “Nhưng chị có một người bạn tốt cũng vừa tốt nghiệp dưới trướng cô ấy. Chị chỉ có thể nói, chúc em may mắn nhé!”

“Là sao ạ?”

“Cô Ngỗi đã nói gì với em?”

“Cô ấy bảo là ít môn học, ít bài tập, chỉ cần luyện múa như trước đây là được. Cô ấy còn nói không có bằng thạc sĩ thì ra đời sẽ thiệt thòi, những bậc thầy trong ngành này, nhiều người còn học lên tiến sĩ cơ.”

“Haha, ít bài tập?” Đàm Thư Ngưng cười khúc khích, “Bạn chị đã năm cuối nghiên cứu sinh mà vẫn phải tập động tác như đá tử kim quan, nhảy xoay mây, treo người, lộn nhào qua vai, nhảy nguyên bảo, giữ thăng bằng eo … Cái này mà ít hả? Em coi như là bị cô ấy lừa lên thuyền cướp rồi.”

Hạ Ngưỡng nghe mà đầu óc quay cuồng, cô bước ra khỏi phòng ngủ đi đến phòng khách rót nước: “Đàn chị, chị nói vậy em bắt đầu thấy hối hận vì đã nhận lời cô ấy rồi.”

Ban đầu, có không ít giáo sư muốn Hạ Ngưỡng vào đội mình.

Tưởng rằng chọn cô Ngỗi Mẫn Vận sẽ dễ dàng hơn vì đã quen biết, nhưng nghe đến đây, lòng cô lại dâng lên một nỗi lo lắng phức tạp.

“Thế này đã là gì?” Đàm Thư Ngưng cười không ngớt, tiếp tục châm chọc: “Em đừng nhìn vào các yêu cầu kỹ thuật nhiều như vậy, bài luận cô ấy muốn em viết cũng không ít đâu.”

Hạ Ngưỡng chưa bắt đầu mà đã tuyệt vọng, nhõng nhẽo: “A… cứu em, đừng cười trên nỗi đau của người khác nữa.”

Vừa ngắt điện thoại, cô đã nghe thấy tiếng huýt sáo đầy phong trần vang lên ở đầu cầu thang. Từ xa, Hứa Nghê xách theo hộp thức ăn bằng gỗ đi lên, búng tay một cái rồi nói lớn: “A Tiêu, thân hình không tệ nha!”

“Sáng nay cậu đi ra từ phòng nào thế?” Đoạn Tiêu nhíu mày, ngẩng đầu nhìn cô ấy, “Không phải tôi đã bảo cậu bị cảm thì đừng ngủ chung phòng với cô ấy rồi cơ mà?”

“Tối qua trời sấm chớp là Hạ Ngưỡng tự nói muốn ngủ cùng tôi đấy chứ!” Hứa Nghê lườm cái người trọng sắc khinh bạn này, lập tức đi đến tố cáo: “Hạ Ngưỡng, mau xem ông chồng lẳng lơ của cậu kìa… Sáng sớm mưa rả rích mà còn đi ngâm suối nước nóng ngoài trời, chắc là muốn khoe với người ta mình chịu lạnh tốt thế nào đấy!”

“…”

Hứa Nghê không rõ tình trạng hợp tan giữa họ, cũng chẳng ai rảnh để kể cho cô ấy nghe.

Hạ Ngưỡng vẫn đang trả lời tin nhắn, cô liếc nhìn qua phía cầu thang một cái.

Đoạn Tiêu bước lên lầu, hai tay đút vào túi áo tắm rộng thùng thình, hiển nhiên vừa mới tắm xong. Phía dưới anh mặc một chiếc quần dài màu đen rộng rãi thoải mái.

Áo choàng tắm kiểu Nhật trên người anh không được mặc đàng hoàng, phần chéo áo tạo thành hình chữ V, để lộ cơ ngực rắn chắc vô cùng quyến rũ và gợi cảm.

Những giọt nước chảy xuống, mơ hồ lộ ra những đường xăm của vết xăm trên hông trái, cực kỳ thu hút.

Thấy cô nhìn qua, anh khẽ nghiêng đầu.

Hạ Ngưỡng vô cảm lướt qua một cái, nói với Hứa Nghê: “Anh ấy đúng là rất thích để người khác ngắm nhìn.”

Hứa Nghê cười phá lên rồi đi vào phòng.

Vốn dĩ Đoạn Tiêu định vào phòng rồi, nhưng nghe cô nói thế anh lại dừng bước. Anh quay lại, vươn cánh tay dài kéo cô lại gần, dẫn cô ra phía lan can ban công.

Tay anh vẫn còn ướt nước mưa, vòng qua sau gáy cô, lạnh đến mức cô phải co người lại.

Hạ Ngưỡng vô thức nghiêng người về phía lan can, giữ khoảng cách với anh: “Anh làm gì vậy?”

“Sao lại nói anh thích để người ta ngắm?” Đoạn Tiêu cúi người xuống, chống hai tay lên lan can phía sau cô, vây cô vào trước ngực mình: “Em vừa nhắc anh đấy.”

Cô vừa mới dậy, tóc buộc hờ thành đuôi ngựa thấp. Cô vẫn chưa mặc nội y, chiếc áo phông trên người lại mỏng, tay cầm điện thoại chỉ biết ôm lấy ngực cảnh giác nhìn anh.

Dường như anh không để ý đến động tác nhỏ của cô, băn khoăn hỏi: “Diễn viên nữ trong đoàn phim của em có vấn đề gì vậy, làm sao biết được hình xăm của anh là quả ô liêm?”

Hạ Ngưỡng dửng dưng đáp: “Tự hỏi bản thân anh ấy, lúc nào cũng cởi áo bừa bãi bên ngoài như một tên cuồng khoe thân.”

“…”

Chưa đầy hai giây, anh đã nhanh chóng quay lại vấn đề, bình tĩnh đáp: “Không thể nào, anh chưa bao giờ cởi áo trước mặt cô ta cả.”

Cô nhắc nhở đầy thiện ý: “Sếp Đoạn à, phòng gym của công ty Lục Gia Trạch không phải là chốn riêng tư đâu nhé!”

Nghe xong, Đoạn Tiêu đầy thích thú, nhướng mày hỏi: “Em vừa gọi anh là gì?”

“…”

Thần kinh.

Cô vừa định lách qua cánh tay anh để ra ngoài thì nghe thấy có người gọi cô từ ngoài sân.

Trong khuôn viên nông trại có nhiều nhà nghỉ, căn này khá riêng tư, bên dưới là một quán trà, phải đặt trước mới vào được.

Họ đang ở tầng hai, cách tấm màn mưa dày đặc.

Từ bức tường thấp của sân nhìn ra, phía đối diện là một khoảng lan can trống trải.

… “Cô giáo Tiểu Hạ!”

Là mấy nữ biên kịch trong đoàn phim, một nhóm nhỏ ba, bốn người cùng nhau đi dạo ngắm mưa trong nông trại.

Hạ Ngưỡng khựng lại, miễn cưỡng quay người lại.

Người ta sẽ thấy cô vừa thức dậy, được Đoạn Tiêu trong bộ áo choàng tắm ôm trọn trong vòng tay.

Bất cứ ai thấy cảnh này đều sẽ suy đoán mối quan hệ của họ.

Đoạn Tiêu đúng là đồ hư hỏng, cô nhìn anh ra hiệu bảo anh rời đi trước.

Nhưng anh lại cố tình chậm rãi giơ tay chào nhóm người bên dưới một cách lịch sự, xong mới chịu ung dung bước vào phòng.

Hạ Ngưỡng nghi ngờ, chắc chắn anh không thấy Văn Tuyền cũng nằm trong số những người đó.

Cô hơi xấu hổ tựa vào lan can, cố tránh ánh mắt của Văn Tuyền, mỉm cười: “Chào buổi sáng mọi người!”

“Chào buổi sáng! Cô có cần lấy đồ không? Đúng lúc nhóm phó đạo diễn đang định về lại khu quay phim, cô nhắn tin bảo họ mang hành lý cho cô qua đây cũng được đấy.”

Vốn dĩ họ dự định tới nông trại ăn cơm.

Nếu mưa không ngớt, tự bỏ tiền ở lại đây cũng không thành vấn đề.

Giống như các diễn viên chính và nhóm đạo diễn, biên kịch của bộ phim này đều sẽ ở lại nhà nghỉ này, thay vì ở trong ký túc xá tạm thời.

Mưa vẫn không ngớt, mọi người đều phải nói to hơn để nghe rõ nhau.

Cô vẫn đang mặc bộ đồ hôm qua, giờ gặp mưa lại thêm khí lạnh nên cô nhanh chóng đáp “Được” rồi xoa xoa cánh tay lạnh buốt: “Cảm ơn, tôi sẽ gửi tin nhắn ngay.”

Vừa dứt lời, một chiếc áo khoác bóng chày màu trắng của nam phủ lên vai cô.

Quấn lấy cô vào trong.

Đoạn Tiêu ở sau lưng cô, giờ anh đã thay áo T-shirt và quần dài, cúi đầu sát vào tai cô nói khẽ: “Bị lộ rồi, cô giáo Tiểu Hạ của anh.”

“…”

Hạ Ngưỡng cảm thấy chắc chắn anh cố tình làm thế.

“Ôi trời, tối qua nghe người bên nhóm khác nói Hạ Ngưỡng được một công tử vô cùng có khí chất trong giới ở Kinh Châu đến đón! Tôi còn cho rằng là phú nhị đại nào đó, không ngờ lại đẹp trai như vậy!”

“Dáng người đó… trời ơi, cứ như tiên nam hạ phàm! Đáng tiếc là đi nhanh quá, nếu không nói là phú nhị đại thì tôi còn tưởng là idol nào mới ra mắt ấy chứ.”

Các cô biên kịch trẻ đều bàn tán sôi nổi về cảnh vừa chứng kiến.

“Nhìn trẻ trung, xứng đôi thật, đúng là trai xinh gái đẹp là phải đi cùng nhau! Nhưng không biết là ai theo đuổi ai nhỉ?”

Nghe thế, Văn Tuyền đi phía sau, giương ô lên và xen vào: “Nhất định là anh ấy theo đuổi cô giáo Hạ Ngưỡng rồi.”

“Tại sao?”

“Người như anh ấy, chẳng thiếu thứ gì, tài năng và ngoại hình đều nổi bật, có gì chưa từng trải qua chứ?” Văn Tuyền cười khổ: “Chỉ cần đứng trước mặt anh ấy, chút ngưỡng mộ hay rung động trong lòng đều sẽ phơi bày không sót, rồi sẽ bị từ chối không một chút luyến tiếc.”

Bản thân cô ấy không phải chính là minh chứng rõ ràng nhất sao?

Ngay từ lần đầu tiên, cô ấy đã rung động, đến lần thứ hai khi chỉ vừa bộc lộ chút quan tâm thì rõ ràng hay ngầm hiểu cũng đã bị thông báo trái tim anh đã có người khác.

Sự hào phóng của Đoạn Tiêu dành cho cô ấy.

Thậm chỉ có lẽ chỉ vì cô ấy mang đôi chút diện mạo tương đồng với Hạ Ngưỡng.

Văn Tuyền thở dài đầy bình thản, làm ra vẻ không có gì: “Vậy nên, chỉ cần là người anh ấy thích thì không có lý do gì để kiềm chế. Dĩ nhiên cũng không đến lượt cô gái đó mở lời tỏ tình.”

“Nói có lý thật đấy… nhưng sao cô lại mang vẻ thất vọng thế! Với điều kiện tuyệt vời như người đẹp của chúng ta, sợ gì không tìm được người tốt hơn chứ?”

“Hahaha.”

Cơn mưa không biết kéo dài bao lâu do ảnh hưởng của bão, khiến bầu trời mãi âm u.

Lúc đầu, người ta còn thấy thú vị ngắm mưa, cảm nhận cảnh đẹp “Mưa đêm trên núi, trăm dòng suối từ tán cây chảy xuống”.

Nhưng người hiện đại sống trong thành phố lâu, gặp thời tiết như vậy ở núi rừng cũng không tránh khỏi cảm giác bí bách, uể oải.

Mãi đến ba giờ chiều.

Sau khi chợp mắt một lúc, Hạ Ngưỡng tỉnh dậy thì nhận ra đèn trên tầng đã tắt.

Xuống lầu, cô mới nghe chủ homestay giải thích rằng mưa lớn gây lũ quét, làm sạt lở một phần sườn núi, khiến đường dây điện ở đây bị chèn đứt, người của đội điện lực đang khẩn trương sửa chữa.

Lúc này, điện thoại của cô cũng hết pin, khiến tâm trạng càng thêm sốt ruột.

Một lát sau, một nhân viên phục vụ hối hả chạy đến: “Khách ở phòng số 1 có ở đây không? Có một chú trong công ty của họ bị cao huyết áp đột ngột! Ông ấy đang ở sân sau.”

“Đang tìm Đoạn Tiêu à?” Từ trên cầu thang, Hứa Nghê vẫy tay, chạy xuống nói: “Ông của cậu ấy vừa được thông báo trong tình trạng nguy kịch, nên cậu ấy đã rời đi khoảng mười phút trước rồi.”

Ngay sau đó, một nữ trợ lý ở sân sau bảo mọi người khiêng bệnh nhân ra ngoài trước.

Người đàn ông trung niên trông như đang khó thở, th.ở d.ốc từng tiếng nặng nề.

Bên cạnh là vợ ông ấy, lo lắng đến nỗi bật khóc.

Vừa gọi điện liên hệ trực thăng cấp cứu 120, nữ trợ lý vừa hỏi chủ homestay: “Sân bay trực thăng gần nhất là ở đâu? Nếu lái xe thì mất bao lâu?”

“Ở phía Bắc thị trấn, đi nhanh nhất cũng phải mất nửa tiếng, vì đường núi nhiều khúc cua. Mọi người có cần xe không?” Chủ homestay chỉ vào hai chiếc xe của nhà mình trong sân: “Sáng nay vợ tôi đi thành phố lấy hàng, giờ chỉ còn một chiếc ba bánh và một chiếc bán tải thôi.”

Khi đến đây, đoàn người đi bằng xe bus tầm trung và minibus của công ty, đương nhiên không nhanh bằng xe riêng.

“Mọi người cho chúng tôi đi nhờ, chở chúng tôi ra khỏi đây với!”

Một nhóm quản lý trung niên chen nhau lại gần, thường ngày vẫn là những người ăn mặc chỉnh tề, lịch sự trong công ty.

Nhưng có lẽ họ đã bị lũ quét và bão trên núi làm hoảng sợ.

Sợ rằng nếu giờ không đi thì sẽ không còn cơ hội ra khỏi đây nữa.

Sắc mặt Hứa Nghê tối sầm, hét lên với họ: “Ồn ào cái gì? Các ông sợ chết ở đây à! Không biết phân biệt nặng nhẹ sao?”

Nữ trợ lý phải ở lại trấn an những quản lý này, lo sợ nếu cô ấy cũng đi những người này sẽ lại xúi giục tài xế lái xe đi ngay lập tức.

Lũ quét vừa xảy ra, còn chưa ai rõ tình trạng đường xá ra sao.

Trước đây Hứa Nghê ở Hồng Kông khá lâu, nên quen lái xe vô lăng phải.

Nghĩ đến điều này, Hạ Ngưỡng buộc tóc lên, bước tới nói: “Tôi không biết lái xe ba bánh, chú có thể đưa chìa khóa xe bán tải cho tôi không?”

“Ừhm, chỉ là chiếc bán tải này để lâu không dùng…”

Nhưng lúc này ông chủ không thể vì keo kiệt mà từ chối được.

Trong khi tìm chìa khóa, ông ấy dẫn một cậu bé khoảng bảy, tám tuổi ra: “Nhà cậu nhóc này ở ngay gần bãi đáp trực thăng, có thể dẫn đường cho mọi người.”

Trợ lý gọi người hỗ trợ khiêng bệnh nhân nằm thẳng ở băng ghế sau.

Vợ của ông ấy ngồi vào xe, từ từ kìm nén tiếng khóc.

Hạ Ngưỡng nhìn bà ấy qua gương chiếu hậu, hỏi: “Thưa bà, bà có mang thuốc theo không?”

Người phụ nữ lắc đầu: “Uống thuốc khẩn cấp rồi, nhưng lần này không hiểu sao lại không có tác dụng.”

Hạ Ngưỡng vặn chìa khóa xe, trấn an: “Không sao đâu, tôi sẽ chạy nhanh. Bà nhớ bám chắc vào và giữ chặt ông nhà nhé.”

“Nào cậu bé, lên ghế lái phụ đi.” Hứa Nghê dẫn cậu bé ngồi vào chỗ và dặn: “Em chỉ đường về nhà cho chị này nhé.”

Hạ Ngưỡng quay qua nhìn cậu nhóc, cố gắng nở một nụ cười thân thiện: “Khi nào chú này lên được máy bay rồi, chị sẽ đưa em về nhà.”

Lần đầu thấy đông người tụ tập quanh mình như vậy, cậu nhóc hơi căng thẳng nhưng vẫn gật đầu.

Lúc này Hứa Nghê gõ cửa xe: “Hạ Ngưỡng, giữ liên lạc nha! Đi đường cẩn thận.”

“Ừhm.” Cô nhìn sang trợ lý: “Chị cũng nhớ thúc giục bên phía trực thăng giúp nhé.”

Trời đã dần tối, không gian trong trang trại lại trở về vẻ yên tĩnh.

Mưa cũng dần tạnh vào lúc chiều tối, nhưng đường phố vẫn ngập nước khá nhiều. Mùa hè vừa đến, muỗi cũng bắt đầu xuất hiện nhiều hơn.

Trang trại nông thôn mang nét đẹp hoang sơ tuyệt vời, hầu hết thời gian như một tiên cảnh thanh bình.

Nhưng bây giờ lại giống như một hòn đảo bị cô lập vì thiên tai.

Mặc dù ở yên trong nhà nghỉ sẽ không gặp phải nguy hiểm tiềm ẩn nào.

Nhưng nhóm lãnh đạo cấp cao vẫn cứ phàn nàn rằng họ bị đau đầu, chóng mặt và đủ thứ bệnh do sợ hãi. Cả buổi chiều họ cứ đi tới đi lui trong sân.

Đoạn Tiêu lái chiếc Land Rover mà Lục Gia Trạch để lại cho anh.

Lúc anh quay trở lại, Hứa Nghê giật mình: “Cậu chưa đi à?”

“Cầu bị lũ cuốn sập rồi, đang sửa. Hôm nay xe không đi được.” Đoạn Tiêu nhìn qua vai cô ấy hỏi: “Tôi vừa nhận tin nhắn của trợ lý Thôi, Hạ Ngưỡng đã về chưa?”

“Bên bệnh viện nói đã tiếp nhận vị CIO bên công ty anh và kịp thời đưa vào phòng bệnh rồi. Cả đi lẫn về mất tầm một giờ… theo lý thì Hạ Ngưỡng đã về tới rồi.”

Hứa Nghê vẫn đang cố gọi điện thoại.

Điện thoại không kết nối được, cô ấy bất giác không dám nhìn thẳng vào Đoạn Tiêu.

“Cô ấy lái loại xe gì?” Anh nhìn lướt qua khoảng trống ở lối vào sân, hỏi: “Là chiếc bán tải màu xanh lá đó à?”

“Phải.” Sắc mặt Hứa Nghê cũng không tốt hơn, “Tôi đang liên lạc với đội bảo vệ rừng và chính quyền địa phương…”

Đoạn Tiêu không còn kiên nhẫn nghe hết câu, anh quay người trở lại xe, mở điện thoại lên: “Cậu tiếp tục liên lạc cấp cứu, tôi sẽ gửi vị trí sau.”

Hứa Nghê vội gọi với theo: “Dẫn theo người địa phương đi! Sao cậu chắc chắn là sẽ tìm thấy được ——”

Lời cô ấy hoàn toàn không lọt vào tai anh.

Chỉ còn lại dấu vết của khói xe hòa vào trong gió.

Chiếc xe lao nhanh, liên tục quẹo trái rồi quẹo phải để chạy xuống con đường núi, lối rẽ cũng vô cùng nhiều.

Mưa đã ngừng, nhưng mỗi cơn gió thổi qua làm những giọt nước đọng trên lá thông dày đặc lại rơi ào ạt.

Đoạn Tiêu nhìn thấy trên bản đồ, tín hiệu của một điểm khác đã biến mất, sắc mặt anh càng lạnh lùng hơn, tay anh vô thức siết chặt vô lăng.

Anh ấy lái xe thẳng tiến theo con đường đó trong đêm.

Đèn xe sáng rực, Đoạn Tiêu lái chậm rãi.

Anh mơ hồ thấy một chiếc xe bán tải màu xanh ở ven đường.

Nhưng tình trạng của chiếc xe đó không tốt lắm, phần đầu xe đâm thẳng vào một cái cây, nắp capô đang bốc khói.

Mùi xăng hăng nồng tràn ngập xung quanh, như đang ngầm cảnh báo anh nơi đây đã xảy ra chuyện nguy hiểm như thế nào. Sự im lặng rợn người cũng như đang khiêu khích rằng anh đã đến quá muộn.

Tiếng thở dồn dập của Đoạn Tiêu trên suốt chặng đường dừng lại đột ngột vào khoảnh khắc này.

Tay anh run lên khi mở cửa xe.

Cảm giác bị bóp nghẹt ở lồng ng.ực như thế này, lần gần nhất là khi Nhiếp Tiểu Trượng xuất hiện ở căn hộ của Hạ Ngưỡng vào đêm hôm đó.

Cánh rừng im lìm đến nỗi có thể nghe rõ tiếng tim anh đập thình thịch trong lồng ng.ực.

Đôi mắt Đoạn Tiêu đỏ ngầu, những giọt mồ hôi lạnh túa ra, không biết từ khi nào đã thấm ướt trán. Anh cầm điện thoại, bật đèn pin lên soi ánh sáng vào trong xe qua cửa sổ, ôm lấy chút hy vọng mong manh.

Anh chưa bao giờ sợ thua, ngoại trừ lần này.

Ngoài dự liệu là…

Trong xe trống không, chẳng có ai ở đó.

Giống như vừa được cứu sống sau thảm họa, anh tạm thời thở phào nhẹ nhõm.

Mưa đã ngớt được gần hai giờ.

Đoạn Tiêu lại lái xe đi, vừa đi vừa điên cuồng bấm còi, âm thanh vang dội khắp rừng núi.

Anh chậm rãi lái xe về phía trước, như thể sợ nhìn nhầm.

Cần gạt nước quét thêm một lượt, qua lớp kính trước, hiện ra một bóng trắng đang lảo đảo tiến về phía xe.

Cái bóng yếu ớt vẫy tay ra hiệu về phía anh.

Giữa đêm tối, trông như một nữ quỷ đòi mạng.

Hạ Ngưỡng vẫn mặc chiếc áo khoác bóng chày trắng anh đã khoác cho cô vào buổi sáng. Thân hình nhỏ bé của cô lọt thỏm trong chiếc áo rộng, kéo khóa lên đến tận cổ, co rúm lại để cố giữ ấm.

Tóc cô ướt đẫm vì mưa, nhưng gió đêm trong rừng đã hong khô đi phần nào.

Mặt cô tái xanh như thể bị đông cứng vậy.

Thấy anh xuống xe, cô hít một hơi, rồi hà hơi vào lòng bàn tay, điềm tĩnh nói: “Là anh đến à? Em nghe thấy tiếng xe đoán là có người rồi.”

Đôi mắt Đoạn Tiêu đỏ hoe.

Từng giọt nước mưa nhỏ xuống từ mái tóc, chảy qua hàng lông mày, trông giống như nước mắt.

Giọng anh khó kiểm soát, khản đặc và thô ráp: “Anh thấy chiếc bán tải em lái đâm vào phía trước.”

“À, em về đến đây thì đi nhầm mất hai, ba ngã rẽ, cũng quên mất đã lái bao xa. Phanh xe của chiếc bán tải đó bị hỏng, không phanh nổi.” Cô sụt sịt hít mũi: “Em muốn dừng lại, nên chỉ có cách nhấn phanh và đâm thẳng vào một cái cây… rồi nắp capô bắt đầu bốc khói, em sợ nó nổ.”

Đầu óc Hạ Ngưỡng còn đang hỗn loạn, lời nói cũng không liền mạch.

Cô muốn giải thích cho anh nghe về những chuyện kinh hoàng vừa trải qua trong hơn một giờ ngắn ngủi.

Nhưng lại giống như một đứa trẻ.

Đang kể khổ với người thân thiết nhất, hy vọng nhận được chút an ủi.

“Vì vậy, em xuống xe và đi xa một chút, không dám đi sâu vào đường núi. Chỉ dám đi dọc theo con đường này về phía có đèn sáng. Hình như phía đó còn có một thị trấn.”

Thực ra, mọi quyết định của cô đều đúng.

Nhưng vừa nói xong, bỗng nhiên hai chân Hạ Ngưỡng mềm nhũn, từ từ ngồi xuống đất.

Có vẻ như cô bắt đầu nhận thức rõ hơn sự nguy hiểm và hoảng loạn mà mình đã trải qua. Nói xong, cuối cùng Hạ Ngưỡng không kìm được nữa, nước mắt lăn dài trên mặt và khóc nức nở: “Xin lỗi, Đoạn Tiêu… em sợ quá.”

Đoạn Tiêu bước nhanh tới, quỳ xuống ôm cô vào lòng.

Sau một khoảnh khắc sụp đổ, lúc này anh mới cảm nhận được nhịp đập của trái tim mình trở lại. Anh nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, đặt một nụ hôn lên mái tóc cô.

Giống như đang vừa an ủi cô, vừa tự trấn an mình: “Đừng sợ, đừng sợ, em đã làm rất tốt.”

Không chỉ có cô là người hoảng hốt và lo sợ.

“Điện thoại của em cũng hết pin rồi huhuhuhu, tin nhắn chưa gửi đi được… rồi còn rơi xuống hố bên dưới đường! Em sợ có rắn, anh có thể nhặt giúp em được không?”

Vừa khóc, cô vừa đưa cây gậy lớn mà mình đã cầm nãy giờ cho anh.

Đoạn Tiêu: “…”

Anh tìm được điện thoại của cô, đặt vào xe để sạc pin.

Nhưng chiếc xe này đã chạy suốt cả ngày, giờ hết xăng, đành phải chờ xe cứu hộ và đội tìm kiếm đến đưa họ về.

May mắn thay, trong xe vẫn còn nước và đồ ăn nhẹ do Lục Gia Trạch và bọn họ đã mua trước đó, vẫn còn tín hiệu, có thể liên lạc với Hứa Nghê ở homestay, nên tạm thời không phải lo lắng.

Hạ Ngưỡng ăn một chút, ôm đầu gối ngồi trên ghế phụ, đắp chăn và giữ ấm bản thân.

Khi tâm trí dần tỉnh táo lại, cô quay sang anh, tò mò hỏi: “Nhưng thật lạ, làm sao anh biết em đi trên con đường này? Chính em còn không nhớ mình đã đi nhầm bao nhiêu ngã rẽ.”

Đoạn Tiêu đưa cô chai nước, giúp cô gỡ mấy lọn tóc ướt còn dính trên cổ, rồi trả lời thản nhiên: “May mắn thôi, đoán mò đấy.”

Hạ Ngưỡng nhấp vài ngụm nước, rồi cắn môi: “Thật không? Trùng hợp quá nhỉ.”

Rõ ràng không tin.

Hơn nữa, điều này thực sự khiến người ta cảm thấy khó hiểu.

Đoạn Tiêu quay đầu đi, không nói gì nữa. Cánh tay rắn chắc của anh lười nhác tựa lên vô lăng. Nhưng những ngón tay lặng lẽ siết chặt khiến gân xanh nổi lên cuồn cuộn trên cánh tay.

Mắt anh hướng về vùng núi tối đen phía trước, bất ngờ chuyển chủ đề hỏi: “Em nghĩ có khi nào có gấu không?”

“Làm gì có chuyện đó? Núi ở đây đều đã được Cục Du lịch phát triển rồi, cùng lắm chỉ có lợn rừng và rắn thôi.”

Im lặng một lúc, Hạ Ngưỡng nhận ra Đoạn Tiêu đang cố ý lảng tránh câu hỏi: “Đoạn Tiêu, sao anh không trả lời em?”

Anh nghiến chặt hàm, nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Nhưng ánh sáng trong xe lại phản chiếu hình bóng của cả hai lên cửa kính, cho thấy rõ nét mặt của anh.

“Anh đang giấu em chuyện gì à?” Hạ Ngưỡng kéo nhẹ áo anh, bắt anh phải quay lại đối mặt với cô, hỏi lại lần nữa: “Sao anh có thể tìm thấy em nhanh đến vậy?”

Đoạn Tiêu rũ mắt, nhìn thẳng vào cô.

Anh mặc một chiếc áo phông đen đơn giản, vai rộng và thẳng. Tóc ngắn buông xõa che một phần trán, lông mi cụp xuống. Trong hai năm qua, đường nét trên gương mặt của anh trở nên sắc nét và sâu sắc hơn.

Nhưng khi đối diện với cô, vẫn phảng phất nét bướng bỉnh của một chàng trai chưa hoàn toàn trưởng thành.

Hạ Ngưỡng mím môi, hơi bực bội: “Anh đang bạo lực lạnh với em à?”

Anh đột nhiên mở lời: “Em đã hai năm không đổi điện thoại.”

Cô khựng lại, nhìn về phía chiếc điện thoại đang sạc pin.

Đó là chiếc điện thoại mà anh tặng cô sau khi họ cãi nhau vì Lâm Vọng, anh đã đập vỡ chiếc điện thoại cũ của cô.

Hạ Ngưỡng không thể tin nổi: “Anh đã cài…”

“Đúng vậy.”

“Vào kỳ nghỉ Thu, kỳ nghỉ Đông năm đầu tiên sau khi anh ra nước ngoài, kể cả kỳ nghỉ Xuân năm nay, anh đều về nước.” Anh chăm chú nhìn đôi mày đang nhíu lại của cô, yết hầu chuyển động nhẹ, rồi tiếp tục nói: “Anh đều trở về tìm em.”

Giọng nói trầm lặng của anh vang lên trong xe.

Dù hành động đó có phần điên cuồng và ám ảnh, nhưng trong giọng nói của anh chẳng hề có chút hối hận hay áy náy nào.

Đoạn Tiêu nhìn cô với đôi mắt sâu thẳm: “Em nghĩ em đã thoát khỏi anh, nhưng thực ra em luôn ở trong tầm mắt anh.”

Cô có vẻ hơi luống cuống, ngoảnh mặt đi, không muốn nhìn anh nữa. Sau một lúc ngẩn ngơ, cô bình tĩnh cúi đầu nhìn xuống đầu gối mình.

Bên trong xe tĩnh lặng, cửa kính khép kín.

Hạ Ngưỡng nuốt khan: “Còn gì nữa không?”

Còn gì anh chưa nói với cô không?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dừng Chân Mùa Hạ

Số ký tự: 0