Tổn thương – Kh...
Tước Nhĩ
2025-03-15 14:49:56
Cuối tháng 11, nhiệt độ ngày càng lạnh buốt giá hơn sau những trận tuyết rơi.
Giải bóng rổ cuối học kỳ một của sinh viên năm nhất Đại học Kinh Châu cũng tiến vào vòng cuối. Giải đấu này được liên kết tổ chức với Đại học Thanh Hoa bên cạnh, chỉ còn lại hai đội tiến vào vòng chung kết.
Vào 2 giờ chiều ngày thứ Sáu là trận chung kết bóng rổ.
Hai đội đối đầu là khoa Tài chính Đại học Kinh Châu và khoa Máy tính Đại học Thanh Hoa.
Lúc lão Yêu vội vã đi vào phòng ký túc xá, mọi người không có tiết học buổi chiều nên vẫn còn nằm trên giường. Hạ Ngưỡng vừa ngủ trưa dậy, đang đánh răng ở bồn rửa mặt.
“Chiều nay có ai muốn đi xem đấu bóng rổ không? Bên ngoài đang mưa, chắc họ sẽ đấu ở nhà thi đấu bên trong. Tớ nhờ người giành chỗ ở phía trước rồi.”
Trang Tĩnh giơ tay: “Nhất định phải đi xem chứ, khoa Tài chính nhiều trai đẹp thế cơ mà.”
“Ví dụ?”
“Đoạn Tiêu đó.” Cô ấy nói ngay mà chẳng cần suy nghĩ, “Đoạn Tiêu, còn ví dụ như … Đoạn Tiêu hahahaha!”
Giang Hướng Hàm vui vẻ lên tiếng: “Cậu không nói tớ cũng quên mất, cậu ấy cũng được xem là sinh viên của khoa Tài chính, dù sao cũng được khoa Toán cử vào học mà. Nhưng hình như đã một thời gian không gặp cậu ấy ở trường.”
Trang Tĩnh đứng dậy với một nụ cười, nói: “Trong tất cả sinh viên, cậu ấy rất được lòng mấy vị giáo sư. Cậu ngẫm thử xem, có giáo sư nào ở viện Tài chính của họ không mở vài công ty niêm yết bên ngoài?”
“Có khi Đoạn Tiêu được ông chủ lớn nào đó nhờ đi làm dự án rồi, nhưng không phải cậu ấy cũng có phòng làm việc ở ngoài trường à?”
“Ai mà biết được hành tung của đại thần như vậy… Tớ hỏi Đại Hùng mới biết chiều nay cậu ấy sẽ ra sân, hình như chỉ tham gia trận cuối thôi.”
Giang Hướng Hàm quay đầu, chuyển chủ đề: “Hạ Hạ, cậu đi không?”
Lão Yêu khuyến khích: “Đi đi, dù sao cũng là trận đấu của khóa chúng ta mà. Hơn nữa thời gian trước cậu vì đi Moscow thi đấu không phải cũng rất mệt mỏi sao? Hiện tại thi đấu xong rồi, đã đến lúc thả lỏng một chút.”
“Cô Ngỗi bảo tớ đi xác nhận lại video ở USB gửi về từ trận đấu trước.” Hạ Ngưỡng thản nhiên cầm khăn ướt lau mặt, “Mấy cậu cứ đi chơi đi.”
Trang Tĩnh thông cảm: “Thôi được, cái giá phải trả cho vị trí quán quân quá đắt.”
Bạn cùng phòng lần lượt rời đi, Hạ Ngưỡng cũng xách túi đi tìm cô giáo của mình.
Sau tiết hướng dẫn ngắn, Ngỗi Mẫn Vận bảo cô đi thay quần áo rồi hỏi: “Hôm nay em hơi mất tập trung, đang nghĩ gì vậy?”
Hạ Ngưỡng khựng lại, nhìn điện thoại: “Em…”
“Cũng muốn đi xem giải bóng rổ của khóa các em à?” Ngỗi Mẫn Vận hiểu rõ, mỉm cười, “Do cô không tốt, quên mất em cũng là con gái, cũng muốn tham gia những hoạt động sôi nổi trong trường.”
Màn hình điện thoại vẫn sáng.
Hiển thị một tin nhắn bảo cô đến đó.
Hạ Ngưỡng không thể phản bác lời cô giáo.
“Được rồi, hôm nay phân tích đến đây thôi. Lần này chỉ kém giải nhất 0,2 điểm, không tệ.” Ngỗi Mẫn Vận vẫy tay ra hiệu cho cô đi, “Đi đi.”
“Cảm ơn cô giáo ạ.”
Nhiệt độ trung bình ở Kinh Châu hôm nay là từ âm 2℃ ~ 10℃.
Trời lạnh như thế, chỉ có các cầu thủ trên sân bóng rổ vẫn mặc đồng phục thi đấu mỏng manh như mọi khi, nhìn từ xa thấy ai cũng tràn đầy sức sống.
May mà trong nhà thi đấu có bật điều hòa, mọi người ngồi trên khán đài đều cởi áo khoác dày ra.
Khi Hạ Ngưỡng đến sân thi đấu bóng rổ, đã là 15 phút cuối cùng của trận chung kết.
Cô đến muộn quá nên chỗ ngồi xem trận đấu đằng trước đã bị mọi người chiếm hết, vì vậy cô chỉ đành đi một vòng tìm chỗ tạm ổn để ngồi xem.
Cuối cùng cô dừng lại ở góc chéo băng ghế tầng hai và nhoài ra lan can nhìn xuống dưới.
Trong hai đội trên sân, đội của Đại học Thanh Hoa mặc đồng phục màu trắng, đội Đại học Kinh Châu mặc màu đen.
Hạ Ngưỡng đứng từ xa, trước tiên nhìn lên bảng điểm bắt mắt. Thế mà Đại học Thanh Hoa đã bị Đại học Kinh Châu dẫn trước gần 30 điểm, khoảng cách chênh lệch thế này gần như đã định đoạt kết quả thắng thua của trận đấu.
Bên cạnh cũng có những bạn học đến muộn, chen chúc nhau xem trận đấu, vừa ríu rít bàn luận tình hình vừa đồng loạt hướng ánh mắt về phía Đoạn Tiêu đang mặc áo số 5.
Quả thật, anh thu hút mọi ánh nhìn, nam sinh xuất sắc trong trường sẽ luôn nhận được những tràng hò reo cổ vũ cuồng nhiệt, cũng khiến người ta dễ nhận ra rằng chính anh là người dẫn dắt trên sân đấu này.
Nam sinh mặc cả bộ đồ đen, đeo băng cổ tay màu đỏ. Dáng người mạnh mẽ ngang tàng, đường nét gân gót chân màu xanh nổi bật.
Sau khi vận động, từng đường cơ bắp và gân xanh trên cánh tay anh càng hiện rõ, mồ hôi ướt đẫm cả chân tóc.
Anh liên tục tung ra từng cú ném 3 điểm dứt khoát, giày bóng rổ không ngừng ma sát với mặt sàn nhẵn bóng trong nhà thi đấu, phát ra tiếng “Ken két”, nhưng đã nhanh chóng bị tiếng hò reo của đám đông nhấn chìm.
“Số 5 đó là Đoạn thiếu gia tiếng tăm lừng lẫy của trường bọn tôi, cậu có thấy đang nghiền nát đội các cậu không?”
“Chúng tôi không có tinh thần tập thể đó đâu, đừng khoe khoang trước mặt chúng tôi… Nhưng nhìn anh trai này ngầu thật, lợi hại quá!”
“Dáng người cũng đẹp nữa, không thấy cơ bụng lúc cậu ấy vén áo lau mồ hôi à? Da trắng ghê, hình như có cả tuyến nhân ngư nữa haha.”
“Đồng ý! Không có gì ngạc nhiên khi nhiều nữ sinh ở đây gọi tên cậu ấy thế. Người như cậu ấy, chắc một ngày tán tỉnh được cả tá người đẹp nhỉ?”
“Hahahaha mấy cậu là yêu quái đầu thai hả? Người anh em này giữ mình trong sạch lắm, học cùng lớp với tôi nè, chưa từng nghe cậu ấy có bạn gái.”
…
Kể từ lúc bắt đầu, dường như những lời bàn tán bên tai chưa từng ngừng lại.
Như thể ở bất kể thời điểm nào người này sẽ luôn may mắn và dễ dàng nhận được sự ưu ái và chú ý của mọi người.
Hạ Ngưỡng nắm chặt điện thoại, buồn chán nhìn thời gian.
Còn hai phút nữa là kết thúc trận đấu, thế tấn công của Đoạn Tiêu dưới sân cũng chậm lại. Trong lúc dẫn bóng, anh tiện thể đảo mắt nhìn quanh một vòng khán đài.
Nhưng rõ ràng anh không tìm thấy người anh muốn tìm, nên có hơi mất hứng lúc kết trận.
Vừa hết giờ, trọng tài đúng lúc thổi còi.
Ông giơ tay đội trưởng của hai đội lên, ba giây sau tuyên bố đội chiến thắng.
Khi tay Đoạn Tiêu được giơ lên, tiếng tuyên bố chiến thắng vang vọng khắp nhà thi đấu, mọi người đều hò hét vui mừng, cười cười nói nói.
Lúc này, điện thoại di động của Hạ Ngưỡng rung lên.
Cô đeo tai nghe, nhấn nút nghe máy. Sợ bị mấy bạn nữ bên cạnh chú ý nên hơi lùi vào một góc, nhìn người đang gọi điện thoại dưới sân.
“Sao thế?”
Giọng Đoạn Tiêu vẫn còn thở hổn hển, anh bước chậm đằng sau đám đông đang rời sân, thấp giọng hỏi: “Không đến à?”
“Tới muộn, không ngồi hàng trước…”
Hạ Ngưỡng còn định nói tiếp thì đột nhiên sửng sốt, vì có một cô gái lớn mật đang mạnh dạn tỏ tình trước mặt anh.
Không chỉ cô im bặt.
Mà những người xung quanh cũng tò mò, dừng bước xem chuyện vui.
“Trâu bò thật, tỏ tình trước đám đông luôn!”
Tiếng huyên náo không hề nhỏ hơn tràng hò reo vừa rồi.
Nữ sinh trước mặt Đoạn Tiêu mặc chiếc váy caro Thu Đông kiểu Anh, buộc tóc hai bên, chỉ nhìn bóng lưng thôi cũng thấy nét xinh tươi lanh lợi.
Cô ấy cầm điện thoại và một chai nước trên tay, màn hình hiển thị mã QR danh thiếp, hiển nhiên là muốn kết bạn.
Hạ Ngưỡng đứng cách xa như thế, cũng chẳng khác những người đang xem cuộc vui kia, chỉ thấy được cự ly và cử chỉ của họ từ xa.
Nhưng điện thoại còn chưa cúp máy.
Cô thoáng nghe giọng nữ gọi tên anh, nói “Em thích anh”.
Đoạn Tiêu cụp mắt nhìn đối phương, nhàn nhạt nhếch môi cười.
Anh cười, vẻ lạnh lùng khó gần dịu đi đôi chút. Đám đông người xem trở nên phấn khích, vài giây sau đó thì tiếng ồn ào càng lớn hơn vì hành động của anh.
Đoạn Tiêu đưa điện thoại đang kết nối cuộc gọi cho cô gái vừa tỏ tình trước đám đông.
Hạ Ngưỡng ở đầu dây bên kia: “…”
“A lô?” Giọng nữ truyền sang từ điện thoại, hơi kích động, “Tôi đang tỏ tình với bạn học Đoạn Tiêu! Anh ấy đưa điện thoại cho tôi nghe, tôi cũng không biết là có ý gì.”
Còn có thể có ý gì?
Cho cậu nghe giọng nữ khác, tự nhiên cậu sẽ hiểu thôi.
Dù không cam lòng làm công cụ giúp Đoạn Tiêu từ chối đối phương đến đâu thì Hạ Ngưỡng cũng chỉ có thể vịn chặt lan can, nhìn đám đông dưới sân và thay anh từ chối: “Là ý xin lỗi.”
Nghe giọng nữ trong trẻo truyền đến, quả nhiên cô gái sững sờ.
Cô ấy bị nhấn chìm bởi cảm giác xấu hổ khi trở thành kẻ thứ ba do chính mình tưởng tượng nên cứng đờ tại chỗ, nhìn chàng trai mình thích trước mặt với vẻ hoài nghi.
Sắc mặt Đoạn Tiêu vẫn như thường, thản nhiên đút một tay vào túi, thờ ơ liếc nhìn cô ấy như thể chẳng tò mò chút nào về việc cô ấy đã nghe thấy gì.
Trên điện thoại không có ghi chú, cô gái chỉ đành nhỏ giọng hỏi lại: “Cậu là bạn gái của anh ấy sao?”
“Cậu rất rất dũng cảm, cảm ơn lời tỏ tình của cậu.” Hạ Ngưỡng không trả lời câu hỏi của cô ấy, chỉ thân thiện đưa ra lời khuyên, “Bây giờ cậu chỉ cần mỉm cười, đừng nói gì cả. Trả điện thoại lại cho anh ấy, mỉm cười rồi rời đi là được.”
Ngay lập tức nữ sinh không do dự nữa.
Sau khi làm theo, cô ấy nhanh chân rời khỏi hiện trường đang bị mọi người vây xem.
Một màn tỏ tình cứ thế lặng lẽ khép lại, làm không ít người cảm thấy khó hiểu và có phần tiếc nuối.
Để lại một đám đông hóng hớt thấy buồn chán và dần dần giải tán.
Khi điện thoại trở về trong tay Đoạn Tiêu, cuộc gọi đã bị ngắt.
【Tiêu】: ?
【Cấm Tiêu】: Không phải khoa các anh còn liên hoan sao? Bây giờ em không tiện qua đó đâu.
【Tiêu】: Nửa tiếng nữa. Anh đi thay quần áo, đến góp vui một lát là được.
【Cấm Tiêu】: Vậy lát nữa em đợi ở băng ghế trong công viên.
Mỗi lần liên hoan, khoa Tài chính đều chọn nhà hàng ở bên ngoài trường, hôm nay cũng không ngoại lệ. Thắng trận bóng rổ cũng coi như đã giành vinh quang cho trường.
Lục Gia Trạch gọi không ít rượu trên bàn, hô hào mọi người khui nắp chai.
Khi Đoạn Tiêu đến, trên người anh mang theo hơi lạnh. Anh bị bệnh sạch sẽ nặng, tất nhiên đã tắm nước lạnh và thay quần áo rồi mới đến đây.
Đường Chi Chiêu bên cạnh đang trả lời tin nhắn, gửi một tràng dài như viết văn, muốn lờ đi cũng khó.
Đoạn Tiêu nhấp ngụm rượu, gõ gõ đầu ngón tay lên mặt bàn trước mặt anh ấy, ý bảo anh ấy lấy rượu: “Cậu đang viết kiểm điểm cho ai?”
Đường Chi Chiêu cầm chai rượu trên bàn xoay, thở dài thườn thượt: “Bạn gái tôi, hôm trước quên mất sinh nhật cô ấy, giờ đang xin lỗi.”
Màn hình điện thoại của anh ấy chi chít toàn chữ.
Đoạn Tiêu nheo đuôi mắt hẹp dài: “Viết luận văn xin lỗi?”
Câu nói này chọc giận Đường Chi Chiêu: “Cậu cố ý châm chọc tôi đấy hả! Ai xin lỗi bạn gái mà chẳng thế này?”
“… Không.” Vẻ mặt anh kỳ lạ, “Cậu nói những gì?”
“Còn có thể nói gì? Trước tiên phải thừa nhận sai lầm. Đúng là dạo trước vì phải tính khoản thuế kia, nên bận quá không có cả thời gian xem điện thoại.” Đường Chi Chiêu thở dài, “Tôi nói ngày mai sẽ dẫn cô ấy đến công viên giải trí để bù đắp.”
“Công viên giải trí?”
“Đúng vậy, không phải con gái hẹn hò đều thích ngồi đu quay, vòng quay ngựa nhún gì đó sao?”
Đoạn Tiêu nhớ lại “Buổi hẹn hò” trong ấn tượng của mình, hình như buổi hẹn chính thức là vào năm lớp 12. Nhưng lần ấy Hạ Ngưỡng tỏ ra bình thường, hình như cũng không vui vẻ gì mấy.
“Theo cậu, hẹn hò theo kiểu đi bắt trăn trong vườn thú thì sao?”
Đường Chi Chiêu nhìn anh kinh hãi: “Cậu bị vô tri hả? Có cô gái nào lại thích kiểu đó!”
Đoạn Tiêu hơi nhíu mày: “Vườn thú của tôi là vườn tư nhân, không ồn ào.”
“Bộ chuyện này quan trọng chắc?” Đường Chi Chiêu vốn định mỉa mai, nhưng giây tiếp theo đã phản ứng lại,
“Không phải cậu đã dẫn… người ta đi rồi đấy chứ?”
Đoạn Tiêu: “Chuyện năm ngoái rồi.”
Bây giờ với mối quan hệ của hai người họ thì đi chơi ở đâu cũng không tính là hẹn hò. Dẫu anh cho đó là hẹn hò thì Hạ Ngưỡng cũng sẽ không cảm thấy như vậy.
Đường Chi Chiêu có hơi đồng cảm với Hạ Ngưỡng, vỗ vai anh: “Tiểu Đoạn này, dù cậu có dẫn con gái lên đ.ỉnh núi ngắm sao hay nắm tay dạo phố thì đó cũng được coi là buổi hẹn hò hoàn hảo rồi.”
“…”
Thạch Hình ngồi cạnh có dẫn người nhà theo, là cô bạn gái lúc nãy vừa giăng biểu ngữ dưới sân bóng. Nhưng lúc này cậu ta đang dạy dỗ bạn gái mình.
“Em đừng uống rượu, đêm hôm rồi con gái uống nhiều thế làm gì?”
“Còn chiếc váy em mặc ở sân bóng rổ lúc nãy nữa, có phải ngắn quá không? Nhỡ đâu bị đăng lên confession tỏ tình của trường, em tôn trọng người bạn trai này của em một chút được không?”
“Còn tóc tai nữa, sao nhuộm đỏ thế? Giống mào gà trống ở quê anh.”
Cô gái bị nói đến mức mặt lúc đỏ lúc trắng, vì giữ thể diện và tình cảm nên không nói gì.
Lục Gia Trạch nhìn không nổi, lên tiếng ngăn cản: “Thôi nào lão Thạch, quản nhiều thế? Đừng làm bạn gái cậu khóc ở đây.”
“Đúng đấy, tới để uống rượu ăn cơm, đừng làm mất vui!”
Thạch Hình thấy đám bạn học xung quanh xen vào thì không nói nữa. Cậu ta đứng dậy, nâng ly rượu: “Không nói chuyện khác, hôm nay thắng trận bóng, để đội trưởng của chúng ta nói vài lời đi.”
Đội trưởng trận này là Đoạn Tiêu, anh là người chơi chủ lực.
“Nói gì?” Đoạn Tiêu chưa bao giờ chiều theo loại người này, lười cả nhấc mí mắt lên, “Tôi không thích làm bố người ta, đàn ông ít nói một chút cũng không chết được.”
“…”
Rõ ràng câu này mang ý châm chọc thẳng thừng.
Sắc mặt Thạch Hình hơi khó coi, cười gượng gạo.
Đoạn Tiêu nhìn thời gian trên điện thoại, uống cạn ly rượu trong tay. Anh đứng dậy, nháy mắt với Lục Gia Trạch: “Ghi sổ cho tôi nhé, tôi đi trước.”
Hạ Ngưỡng canh đúng giờ đến công viên bên này, không ngờ Đoạn Tiêu còn đến sớm hơn cô.
Chiều mùa Đông trời luôn tối nhanh, lúc này đã tối om, đèn đường hai bên lối đi đã sáng.
Anh đã thay chiếc áo gió màu đen, kéo khóa lên tận cùng để che khuất đường quai hàm sắc sảo. Anh đứng trong gió lạnh, bóng dáng lạnh lùng và yên lặng.
Vì đã uống rượu nên mí mắt anh hơi ửng đỏ, ngược lại càng khiến đôi mắt vốn mang vẻ bạc tình kia nhuốm thêm mấy phần mê hoặc lòng người.
Kể từ ngày chia tay ở khách sạn.
Ai cũng bận chuyện của mình, đã hai tuần rồi họ không gặp riêng nhau.
Hạ Ngưỡng vừa đi tới.
Anh đã tiến lên, rất tự nhiên nắm lấy cổ tay cô, lòng bàn tay ấm áp bao bọc nắm tay cô gái: “Ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi.” Cô bĩu môi, “Em có ngốc đâu, đợi anh mà lại ngồi không đợi à?”
“Sao không trả lời tin nhắn của anh?”
“Tin nhắn gì?”
Đoạn Tiêu kéo cô lại gần, thấp giọng hỏi: “Anh hỏi em, lần đó có khó chịu không?”
“…”
Hạ Ngưỡng nhận ra anh đang hỏi gì, tai và cổ cô bỗng nhiên nóng bừng như lửa đốt, không nhìn anh: “Anh hỏi nhiều lần rồi mà.”
Giọng anh càng trầm, gần như môi anh đã chạm vào tai cô: “Đều chỉ hỏi qua điện thoại, em cũng không nói rõ ràng.”
“Ai thèm nói mấy chuyện này.”
Cô xấu hổ muốn chết và không muốn tán gẫu về đề tài này với anh.
Nhưng là lần đầu tiên, Đoạn Tiêu cũng không có kinh nghiệm, chỉ biết hỏi để có được câu trả lời. Đằng sau có chiếc xe điện bấm còi chạy qua, anh ôm vai cô, kéo cô vào vỉa hè đi bộ.
Từ góc độ này, đường nét gương mặt cô gái thon gọn và thanh tú. Chiếc cổ mảnh mai trắng nõn ẩn trong áo bông, hình như lại gầy đi một chút.
Anh mân mê ngón tay cô đã được anh truyền hơi ấm, tỏ vẻ mờ ám: “Đêm nay em đừng về.”
“…”
Khi đã thật sự xảy ra quan hệ thì những lời này cứ như đang ám chỉ gì đó.
Hạ Ngưỡng nhìn mặt đất tối đen, không lên tiếng.
Hai người đi bộ trên con đường này một lúc lâu, như thể đang tản bộ sau bữa ăn. Cô không biết anh đang dẫn cô đi đâu, có lẽ là khách sạn.
Nhưng càng xa trường học càng tốt để không bị người khác bắt gặp.
Điện thoại trong túi cô cứ reo liên hồi, mỗi khi có cuộc gọi đến thì cô lại chuyển sang chế độ rung.
Đoạn Tiêu nhận thấy hành động đó nên hỏi: “Ai gọi điện cho em mãi thế?”
Hạ Ngưỡng do dự trả lời: “Phụ huynh của học sinh mà em dạy kèm trước đây.”
Cô làm gia sư dạy múa 1 kèm 1, học phí không thấp, toàn tiếp xúc với con nhà giàu.
Nhưng lần này khá xui xẻo, gặp phải một ông chú quản lý cấp cao trong doanh nghiệp nhà nước mê mẩn cô.
Đầu tiên ông ta đưa ra mức giá bao nuôi là 5 vạn một tháng. Sau khi Hạ Ngưỡng cự tuyệt và xin nghỉ việc thì ông ta lại đổi số khác để quấy rối, tuyên bố có thể đưa ra đãi ngộ tốt hơn.
Đoạn Tiêu cầm di động của cô, chụp màn hình tất cả các số điện thoại của người đó trong nhiều ngày liên tiếp. Anh gửi ảnh qua cho mình rồi chỉnh máy cô sang chế độ máy bay: “Sao không nói với anh?”
“Đây là chuyện của em, sao phải nói với anh?”
Nỗi tiếc nuối vì không giành được giải nhất sau cuộc thi, sự mệt mỏi sau nhiều ngày luyện tập, và dường như cơn tức giận vô cớ gom góp nhiều ngày qua đã bùng phát trong khoảnh khắc này.
Hạ Ngưỡng nhẹ giọng nói: “Đối với em, anh và ông ta chẳng khác gì nhau. Chỉ là anh đã đạt được mục đích, còn ông ta thì không.”
Tiếng gió bên tai chậm lại, có tiếng chuông xe đạp vang lên trong ngõ nhỏ lặng im. Cô dùng giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng lời nói ra lại sắc bén làm người ta đau lòng.
Hơn nửa năm qua, cuối cùng sự nhẫn nhục chịu đựng của cô trước mặt anh cũng bộc phát và nảy sinh bằng sự phản kháng, ghét bỏ vào giây phút này.
Trong khoảnh khắc lặng yên đến ngột ngạt, bàn tay cầm điện thoại của Đoạn Tiêu run lên thật khó nhận ra. Xương ngón tay anh siết vào thân máy, gân xanh trên cánh tay ẩn dưới lớp áo khoác gồ lên.
“Em nói đúng.” Đồng tử anh dần chuyển sang màu đỏ đậm, nghiến chặt răng nhưng lại thản nhiên nói, “Anh còn có việc, em về trước đi.”
Hạ Ngưỡng xoay người bước đi chẳng chút luyến lưu, nhưng trong lòng lại không có cảm giác hả hê khi trả thù.
Không biết bắt đầu từ khi nào, dường như cô biết được mình nói gì thì sẽ làm Đoạn Tiêu tổn thương. Thậm chí cô không cần nổi giận, chỉ cần vài câu nhẹ nhàng bâng quơ là đã có thể khiến anh buồn.
Nhưng như vậy, bản thân cô có vui không?
Hợp đồng đã ký, tiền đã nhận, nợ nần đã trả hết, nguồn gan cho Miểu Miểu vẫn đang được đăng ký, chờ cơ hội ghép phù hợp ở bệnh viện nhà anh.
Với tư cách một người tình, anh đã làm đủ tốt.
Đã ở bên anh hơn nửa năm rồi, không cần thiết phải đột nhiên lôi chuyện cũ ra tính sổ với anh.
Hạ Ngưỡng nghĩ đến đây thì chậm rãi dừng bước.
Trong dự đoán của cô, người nói mình có việc căn bản là chẳng có việc gì.
Đèn đường mờ nhạt, mặt đường sau cơn mưa phản chiếu những chấm sao sáng li ti. Đêm lạnh thế kia, Đoạn Tiêu ngồi trên chiếc ghế dài khô ráo và chống khuỷu tay lên đầu gối, cứ như không biết lạnh.
Dưới ánh đèn, đường nét trên gương mặt anh vừa sắc bén lại ẩn chứa vẻ nản lòng. Anh nắm bao thuốc lá Parliament đã trống rỗng trong tay, con lăn trên chiếc bật lửa bị anh bật đi bật lại một cách lơ đãng, thỉnh thoảng lóe lên ngọn lửa màu đỏ cam.
Tiếng “cạch” bật lửa ngừng lại khi đôi giày vải dừng trước mặt anh.
Dòng suy nghĩ đang ngưng trệ của Đoạn Tiêu dần trở về, anh ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
“Em không về trường cũng được.” Hạ Ngưỡng dừng bước, đứng tại chỗ nhìn gương mặt tái nhợt của anh, “Nhưng em đi với anh cũng không làm được gì, hôm nay là ngày đầu tiên của kỳ kinh nguyệt.”
“…”
Sau này Đoạn Tiêu không nói ra, nhưng từ đó về sau, anh đặc biệt chú ý đến kỳ kinh nguyệt của cô. Cứ cảm thấy do ảnh hưởng của hormone mà mấy ngày đó Hạ Ngưỡng sẽ trở thành người tồi tệ hơn cả anh.
Nói xong, Đoạn Tiêu cũng không đưa cô đến khách sạn ngay.
Hình như anh đã thật sự bị đả kích, ngồi lặng thinh trong đêm đông rét lạnh. Hốc mắt hơi ửng đỏ vì gió thổi, hàm dưới căng chặt.
Hạ Ngưỡng khịt mũi, dùng giọng điệu dỗ dành mà chậm rãi chỉ sang bên kia đường: “Hay là, đi chơi ở khu trò chơi điện tử nhé?”
Đoạn Tiêu cụp mắt, phớt lờ cô.
Cô đưa tay kéo anh, lần này không tốn nhiều sức đã kéo được anh đứng dậy.
Giải bóng rổ cuối học kỳ một của sinh viên năm nhất Đại học Kinh Châu cũng tiến vào vòng cuối. Giải đấu này được liên kết tổ chức với Đại học Thanh Hoa bên cạnh, chỉ còn lại hai đội tiến vào vòng chung kết.
Vào 2 giờ chiều ngày thứ Sáu là trận chung kết bóng rổ.
Hai đội đối đầu là khoa Tài chính Đại học Kinh Châu và khoa Máy tính Đại học Thanh Hoa.
Lúc lão Yêu vội vã đi vào phòng ký túc xá, mọi người không có tiết học buổi chiều nên vẫn còn nằm trên giường. Hạ Ngưỡng vừa ngủ trưa dậy, đang đánh răng ở bồn rửa mặt.
“Chiều nay có ai muốn đi xem đấu bóng rổ không? Bên ngoài đang mưa, chắc họ sẽ đấu ở nhà thi đấu bên trong. Tớ nhờ người giành chỗ ở phía trước rồi.”
Trang Tĩnh giơ tay: “Nhất định phải đi xem chứ, khoa Tài chính nhiều trai đẹp thế cơ mà.”
“Ví dụ?”
“Đoạn Tiêu đó.” Cô ấy nói ngay mà chẳng cần suy nghĩ, “Đoạn Tiêu, còn ví dụ như … Đoạn Tiêu hahahaha!”
Giang Hướng Hàm vui vẻ lên tiếng: “Cậu không nói tớ cũng quên mất, cậu ấy cũng được xem là sinh viên của khoa Tài chính, dù sao cũng được khoa Toán cử vào học mà. Nhưng hình như đã một thời gian không gặp cậu ấy ở trường.”
Trang Tĩnh đứng dậy với một nụ cười, nói: “Trong tất cả sinh viên, cậu ấy rất được lòng mấy vị giáo sư. Cậu ngẫm thử xem, có giáo sư nào ở viện Tài chính của họ không mở vài công ty niêm yết bên ngoài?”
“Có khi Đoạn Tiêu được ông chủ lớn nào đó nhờ đi làm dự án rồi, nhưng không phải cậu ấy cũng có phòng làm việc ở ngoài trường à?”
“Ai mà biết được hành tung của đại thần như vậy… Tớ hỏi Đại Hùng mới biết chiều nay cậu ấy sẽ ra sân, hình như chỉ tham gia trận cuối thôi.”
Giang Hướng Hàm quay đầu, chuyển chủ đề: “Hạ Hạ, cậu đi không?”
Lão Yêu khuyến khích: “Đi đi, dù sao cũng là trận đấu của khóa chúng ta mà. Hơn nữa thời gian trước cậu vì đi Moscow thi đấu không phải cũng rất mệt mỏi sao? Hiện tại thi đấu xong rồi, đã đến lúc thả lỏng một chút.”
“Cô Ngỗi bảo tớ đi xác nhận lại video ở USB gửi về từ trận đấu trước.” Hạ Ngưỡng thản nhiên cầm khăn ướt lau mặt, “Mấy cậu cứ đi chơi đi.”
Trang Tĩnh thông cảm: “Thôi được, cái giá phải trả cho vị trí quán quân quá đắt.”
Bạn cùng phòng lần lượt rời đi, Hạ Ngưỡng cũng xách túi đi tìm cô giáo của mình.
Sau tiết hướng dẫn ngắn, Ngỗi Mẫn Vận bảo cô đi thay quần áo rồi hỏi: “Hôm nay em hơi mất tập trung, đang nghĩ gì vậy?”
Hạ Ngưỡng khựng lại, nhìn điện thoại: “Em…”
“Cũng muốn đi xem giải bóng rổ của khóa các em à?” Ngỗi Mẫn Vận hiểu rõ, mỉm cười, “Do cô không tốt, quên mất em cũng là con gái, cũng muốn tham gia những hoạt động sôi nổi trong trường.”
Màn hình điện thoại vẫn sáng.
Hiển thị một tin nhắn bảo cô đến đó.
Hạ Ngưỡng không thể phản bác lời cô giáo.
“Được rồi, hôm nay phân tích đến đây thôi. Lần này chỉ kém giải nhất 0,2 điểm, không tệ.” Ngỗi Mẫn Vận vẫy tay ra hiệu cho cô đi, “Đi đi.”
“Cảm ơn cô giáo ạ.”
Nhiệt độ trung bình ở Kinh Châu hôm nay là từ âm 2℃ ~ 10℃.
Trời lạnh như thế, chỉ có các cầu thủ trên sân bóng rổ vẫn mặc đồng phục thi đấu mỏng manh như mọi khi, nhìn từ xa thấy ai cũng tràn đầy sức sống.
May mà trong nhà thi đấu có bật điều hòa, mọi người ngồi trên khán đài đều cởi áo khoác dày ra.
Khi Hạ Ngưỡng đến sân thi đấu bóng rổ, đã là 15 phút cuối cùng của trận chung kết.
Cô đến muộn quá nên chỗ ngồi xem trận đấu đằng trước đã bị mọi người chiếm hết, vì vậy cô chỉ đành đi một vòng tìm chỗ tạm ổn để ngồi xem.
Cuối cùng cô dừng lại ở góc chéo băng ghế tầng hai và nhoài ra lan can nhìn xuống dưới.
Trong hai đội trên sân, đội của Đại học Thanh Hoa mặc đồng phục màu trắng, đội Đại học Kinh Châu mặc màu đen.
Hạ Ngưỡng đứng từ xa, trước tiên nhìn lên bảng điểm bắt mắt. Thế mà Đại học Thanh Hoa đã bị Đại học Kinh Châu dẫn trước gần 30 điểm, khoảng cách chênh lệch thế này gần như đã định đoạt kết quả thắng thua của trận đấu.
Bên cạnh cũng có những bạn học đến muộn, chen chúc nhau xem trận đấu, vừa ríu rít bàn luận tình hình vừa đồng loạt hướng ánh mắt về phía Đoạn Tiêu đang mặc áo số 5.
Quả thật, anh thu hút mọi ánh nhìn, nam sinh xuất sắc trong trường sẽ luôn nhận được những tràng hò reo cổ vũ cuồng nhiệt, cũng khiến người ta dễ nhận ra rằng chính anh là người dẫn dắt trên sân đấu này.
Nam sinh mặc cả bộ đồ đen, đeo băng cổ tay màu đỏ. Dáng người mạnh mẽ ngang tàng, đường nét gân gót chân màu xanh nổi bật.
Sau khi vận động, từng đường cơ bắp và gân xanh trên cánh tay anh càng hiện rõ, mồ hôi ướt đẫm cả chân tóc.
Anh liên tục tung ra từng cú ném 3 điểm dứt khoát, giày bóng rổ không ngừng ma sát với mặt sàn nhẵn bóng trong nhà thi đấu, phát ra tiếng “Ken két”, nhưng đã nhanh chóng bị tiếng hò reo của đám đông nhấn chìm.
“Số 5 đó là Đoạn thiếu gia tiếng tăm lừng lẫy của trường bọn tôi, cậu có thấy đang nghiền nát đội các cậu không?”
“Chúng tôi không có tinh thần tập thể đó đâu, đừng khoe khoang trước mặt chúng tôi… Nhưng nhìn anh trai này ngầu thật, lợi hại quá!”
“Dáng người cũng đẹp nữa, không thấy cơ bụng lúc cậu ấy vén áo lau mồ hôi à? Da trắng ghê, hình như có cả tuyến nhân ngư nữa haha.”
“Đồng ý! Không có gì ngạc nhiên khi nhiều nữ sinh ở đây gọi tên cậu ấy thế. Người như cậu ấy, chắc một ngày tán tỉnh được cả tá người đẹp nhỉ?”
“Hahahaha mấy cậu là yêu quái đầu thai hả? Người anh em này giữ mình trong sạch lắm, học cùng lớp với tôi nè, chưa từng nghe cậu ấy có bạn gái.”
…
Kể từ lúc bắt đầu, dường như những lời bàn tán bên tai chưa từng ngừng lại.
Như thể ở bất kể thời điểm nào người này sẽ luôn may mắn và dễ dàng nhận được sự ưu ái và chú ý của mọi người.
Hạ Ngưỡng nắm chặt điện thoại, buồn chán nhìn thời gian.
Còn hai phút nữa là kết thúc trận đấu, thế tấn công của Đoạn Tiêu dưới sân cũng chậm lại. Trong lúc dẫn bóng, anh tiện thể đảo mắt nhìn quanh một vòng khán đài.
Nhưng rõ ràng anh không tìm thấy người anh muốn tìm, nên có hơi mất hứng lúc kết trận.
Vừa hết giờ, trọng tài đúng lúc thổi còi.
Ông giơ tay đội trưởng của hai đội lên, ba giây sau tuyên bố đội chiến thắng.
Khi tay Đoạn Tiêu được giơ lên, tiếng tuyên bố chiến thắng vang vọng khắp nhà thi đấu, mọi người đều hò hét vui mừng, cười cười nói nói.
Lúc này, điện thoại di động của Hạ Ngưỡng rung lên.
Cô đeo tai nghe, nhấn nút nghe máy. Sợ bị mấy bạn nữ bên cạnh chú ý nên hơi lùi vào một góc, nhìn người đang gọi điện thoại dưới sân.
“Sao thế?”
Giọng Đoạn Tiêu vẫn còn thở hổn hển, anh bước chậm đằng sau đám đông đang rời sân, thấp giọng hỏi: “Không đến à?”
“Tới muộn, không ngồi hàng trước…”
Hạ Ngưỡng còn định nói tiếp thì đột nhiên sửng sốt, vì có một cô gái lớn mật đang mạnh dạn tỏ tình trước mặt anh.
Không chỉ cô im bặt.
Mà những người xung quanh cũng tò mò, dừng bước xem chuyện vui.
“Trâu bò thật, tỏ tình trước đám đông luôn!”
Tiếng huyên náo không hề nhỏ hơn tràng hò reo vừa rồi.
Nữ sinh trước mặt Đoạn Tiêu mặc chiếc váy caro Thu Đông kiểu Anh, buộc tóc hai bên, chỉ nhìn bóng lưng thôi cũng thấy nét xinh tươi lanh lợi.
Cô ấy cầm điện thoại và một chai nước trên tay, màn hình hiển thị mã QR danh thiếp, hiển nhiên là muốn kết bạn.
Hạ Ngưỡng đứng cách xa như thế, cũng chẳng khác những người đang xem cuộc vui kia, chỉ thấy được cự ly và cử chỉ của họ từ xa.
Nhưng điện thoại còn chưa cúp máy.
Cô thoáng nghe giọng nữ gọi tên anh, nói “Em thích anh”.
Đoạn Tiêu cụp mắt nhìn đối phương, nhàn nhạt nhếch môi cười.
Anh cười, vẻ lạnh lùng khó gần dịu đi đôi chút. Đám đông người xem trở nên phấn khích, vài giây sau đó thì tiếng ồn ào càng lớn hơn vì hành động của anh.
Đoạn Tiêu đưa điện thoại đang kết nối cuộc gọi cho cô gái vừa tỏ tình trước đám đông.
Hạ Ngưỡng ở đầu dây bên kia: “…”
“A lô?” Giọng nữ truyền sang từ điện thoại, hơi kích động, “Tôi đang tỏ tình với bạn học Đoạn Tiêu! Anh ấy đưa điện thoại cho tôi nghe, tôi cũng không biết là có ý gì.”
Còn có thể có ý gì?
Cho cậu nghe giọng nữ khác, tự nhiên cậu sẽ hiểu thôi.
Dù không cam lòng làm công cụ giúp Đoạn Tiêu từ chối đối phương đến đâu thì Hạ Ngưỡng cũng chỉ có thể vịn chặt lan can, nhìn đám đông dưới sân và thay anh từ chối: “Là ý xin lỗi.”
Nghe giọng nữ trong trẻo truyền đến, quả nhiên cô gái sững sờ.
Cô ấy bị nhấn chìm bởi cảm giác xấu hổ khi trở thành kẻ thứ ba do chính mình tưởng tượng nên cứng đờ tại chỗ, nhìn chàng trai mình thích trước mặt với vẻ hoài nghi.
Sắc mặt Đoạn Tiêu vẫn như thường, thản nhiên đút một tay vào túi, thờ ơ liếc nhìn cô ấy như thể chẳng tò mò chút nào về việc cô ấy đã nghe thấy gì.
Trên điện thoại không có ghi chú, cô gái chỉ đành nhỏ giọng hỏi lại: “Cậu là bạn gái của anh ấy sao?”
“Cậu rất rất dũng cảm, cảm ơn lời tỏ tình của cậu.” Hạ Ngưỡng không trả lời câu hỏi của cô ấy, chỉ thân thiện đưa ra lời khuyên, “Bây giờ cậu chỉ cần mỉm cười, đừng nói gì cả. Trả điện thoại lại cho anh ấy, mỉm cười rồi rời đi là được.”
Ngay lập tức nữ sinh không do dự nữa.
Sau khi làm theo, cô ấy nhanh chân rời khỏi hiện trường đang bị mọi người vây xem.
Một màn tỏ tình cứ thế lặng lẽ khép lại, làm không ít người cảm thấy khó hiểu và có phần tiếc nuối.
Để lại một đám đông hóng hớt thấy buồn chán và dần dần giải tán.
Khi điện thoại trở về trong tay Đoạn Tiêu, cuộc gọi đã bị ngắt.
【Tiêu】: ?
【Cấm Tiêu】: Không phải khoa các anh còn liên hoan sao? Bây giờ em không tiện qua đó đâu.
【Tiêu】: Nửa tiếng nữa. Anh đi thay quần áo, đến góp vui một lát là được.
【Cấm Tiêu】: Vậy lát nữa em đợi ở băng ghế trong công viên.
Mỗi lần liên hoan, khoa Tài chính đều chọn nhà hàng ở bên ngoài trường, hôm nay cũng không ngoại lệ. Thắng trận bóng rổ cũng coi như đã giành vinh quang cho trường.
Lục Gia Trạch gọi không ít rượu trên bàn, hô hào mọi người khui nắp chai.
Khi Đoạn Tiêu đến, trên người anh mang theo hơi lạnh. Anh bị bệnh sạch sẽ nặng, tất nhiên đã tắm nước lạnh và thay quần áo rồi mới đến đây.
Đường Chi Chiêu bên cạnh đang trả lời tin nhắn, gửi một tràng dài như viết văn, muốn lờ đi cũng khó.
Đoạn Tiêu nhấp ngụm rượu, gõ gõ đầu ngón tay lên mặt bàn trước mặt anh ấy, ý bảo anh ấy lấy rượu: “Cậu đang viết kiểm điểm cho ai?”
Đường Chi Chiêu cầm chai rượu trên bàn xoay, thở dài thườn thượt: “Bạn gái tôi, hôm trước quên mất sinh nhật cô ấy, giờ đang xin lỗi.”
Màn hình điện thoại của anh ấy chi chít toàn chữ.
Đoạn Tiêu nheo đuôi mắt hẹp dài: “Viết luận văn xin lỗi?”
Câu nói này chọc giận Đường Chi Chiêu: “Cậu cố ý châm chọc tôi đấy hả! Ai xin lỗi bạn gái mà chẳng thế này?”
“… Không.” Vẻ mặt anh kỳ lạ, “Cậu nói những gì?”
“Còn có thể nói gì? Trước tiên phải thừa nhận sai lầm. Đúng là dạo trước vì phải tính khoản thuế kia, nên bận quá không có cả thời gian xem điện thoại.” Đường Chi Chiêu thở dài, “Tôi nói ngày mai sẽ dẫn cô ấy đến công viên giải trí để bù đắp.”
“Công viên giải trí?”
“Đúng vậy, không phải con gái hẹn hò đều thích ngồi đu quay, vòng quay ngựa nhún gì đó sao?”
Đoạn Tiêu nhớ lại “Buổi hẹn hò” trong ấn tượng của mình, hình như buổi hẹn chính thức là vào năm lớp 12. Nhưng lần ấy Hạ Ngưỡng tỏ ra bình thường, hình như cũng không vui vẻ gì mấy.
“Theo cậu, hẹn hò theo kiểu đi bắt trăn trong vườn thú thì sao?”
Đường Chi Chiêu nhìn anh kinh hãi: “Cậu bị vô tri hả? Có cô gái nào lại thích kiểu đó!”
Đoạn Tiêu hơi nhíu mày: “Vườn thú của tôi là vườn tư nhân, không ồn ào.”
“Bộ chuyện này quan trọng chắc?” Đường Chi Chiêu vốn định mỉa mai, nhưng giây tiếp theo đã phản ứng lại,
“Không phải cậu đã dẫn… người ta đi rồi đấy chứ?”
Đoạn Tiêu: “Chuyện năm ngoái rồi.”
Bây giờ với mối quan hệ của hai người họ thì đi chơi ở đâu cũng không tính là hẹn hò. Dẫu anh cho đó là hẹn hò thì Hạ Ngưỡng cũng sẽ không cảm thấy như vậy.
Đường Chi Chiêu có hơi đồng cảm với Hạ Ngưỡng, vỗ vai anh: “Tiểu Đoạn này, dù cậu có dẫn con gái lên đ.ỉnh núi ngắm sao hay nắm tay dạo phố thì đó cũng được coi là buổi hẹn hò hoàn hảo rồi.”
“…”
Thạch Hình ngồi cạnh có dẫn người nhà theo, là cô bạn gái lúc nãy vừa giăng biểu ngữ dưới sân bóng. Nhưng lúc này cậu ta đang dạy dỗ bạn gái mình.
“Em đừng uống rượu, đêm hôm rồi con gái uống nhiều thế làm gì?”
“Còn chiếc váy em mặc ở sân bóng rổ lúc nãy nữa, có phải ngắn quá không? Nhỡ đâu bị đăng lên confession tỏ tình của trường, em tôn trọng người bạn trai này của em một chút được không?”
“Còn tóc tai nữa, sao nhuộm đỏ thế? Giống mào gà trống ở quê anh.”
Cô gái bị nói đến mức mặt lúc đỏ lúc trắng, vì giữ thể diện và tình cảm nên không nói gì.
Lục Gia Trạch nhìn không nổi, lên tiếng ngăn cản: “Thôi nào lão Thạch, quản nhiều thế? Đừng làm bạn gái cậu khóc ở đây.”
“Đúng đấy, tới để uống rượu ăn cơm, đừng làm mất vui!”
Thạch Hình thấy đám bạn học xung quanh xen vào thì không nói nữa. Cậu ta đứng dậy, nâng ly rượu: “Không nói chuyện khác, hôm nay thắng trận bóng, để đội trưởng của chúng ta nói vài lời đi.”
Đội trưởng trận này là Đoạn Tiêu, anh là người chơi chủ lực.
“Nói gì?” Đoạn Tiêu chưa bao giờ chiều theo loại người này, lười cả nhấc mí mắt lên, “Tôi không thích làm bố người ta, đàn ông ít nói một chút cũng không chết được.”
“…”
Rõ ràng câu này mang ý châm chọc thẳng thừng.
Sắc mặt Thạch Hình hơi khó coi, cười gượng gạo.
Đoạn Tiêu nhìn thời gian trên điện thoại, uống cạn ly rượu trong tay. Anh đứng dậy, nháy mắt với Lục Gia Trạch: “Ghi sổ cho tôi nhé, tôi đi trước.”
Hạ Ngưỡng canh đúng giờ đến công viên bên này, không ngờ Đoạn Tiêu còn đến sớm hơn cô.
Chiều mùa Đông trời luôn tối nhanh, lúc này đã tối om, đèn đường hai bên lối đi đã sáng.
Anh đã thay chiếc áo gió màu đen, kéo khóa lên tận cùng để che khuất đường quai hàm sắc sảo. Anh đứng trong gió lạnh, bóng dáng lạnh lùng và yên lặng.
Vì đã uống rượu nên mí mắt anh hơi ửng đỏ, ngược lại càng khiến đôi mắt vốn mang vẻ bạc tình kia nhuốm thêm mấy phần mê hoặc lòng người.
Kể từ ngày chia tay ở khách sạn.
Ai cũng bận chuyện của mình, đã hai tuần rồi họ không gặp riêng nhau.
Hạ Ngưỡng vừa đi tới.
Anh đã tiến lên, rất tự nhiên nắm lấy cổ tay cô, lòng bàn tay ấm áp bao bọc nắm tay cô gái: “Ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi.” Cô bĩu môi, “Em có ngốc đâu, đợi anh mà lại ngồi không đợi à?”
“Sao không trả lời tin nhắn của anh?”
“Tin nhắn gì?”
Đoạn Tiêu kéo cô lại gần, thấp giọng hỏi: “Anh hỏi em, lần đó có khó chịu không?”
“…”
Hạ Ngưỡng nhận ra anh đang hỏi gì, tai và cổ cô bỗng nhiên nóng bừng như lửa đốt, không nhìn anh: “Anh hỏi nhiều lần rồi mà.”
Giọng anh càng trầm, gần như môi anh đã chạm vào tai cô: “Đều chỉ hỏi qua điện thoại, em cũng không nói rõ ràng.”
“Ai thèm nói mấy chuyện này.”
Cô xấu hổ muốn chết và không muốn tán gẫu về đề tài này với anh.
Nhưng là lần đầu tiên, Đoạn Tiêu cũng không có kinh nghiệm, chỉ biết hỏi để có được câu trả lời. Đằng sau có chiếc xe điện bấm còi chạy qua, anh ôm vai cô, kéo cô vào vỉa hè đi bộ.
Từ góc độ này, đường nét gương mặt cô gái thon gọn và thanh tú. Chiếc cổ mảnh mai trắng nõn ẩn trong áo bông, hình như lại gầy đi một chút.
Anh mân mê ngón tay cô đã được anh truyền hơi ấm, tỏ vẻ mờ ám: “Đêm nay em đừng về.”
“…”
Khi đã thật sự xảy ra quan hệ thì những lời này cứ như đang ám chỉ gì đó.
Hạ Ngưỡng nhìn mặt đất tối đen, không lên tiếng.
Hai người đi bộ trên con đường này một lúc lâu, như thể đang tản bộ sau bữa ăn. Cô không biết anh đang dẫn cô đi đâu, có lẽ là khách sạn.
Nhưng càng xa trường học càng tốt để không bị người khác bắt gặp.
Điện thoại trong túi cô cứ reo liên hồi, mỗi khi có cuộc gọi đến thì cô lại chuyển sang chế độ rung.
Đoạn Tiêu nhận thấy hành động đó nên hỏi: “Ai gọi điện cho em mãi thế?”
Hạ Ngưỡng do dự trả lời: “Phụ huynh của học sinh mà em dạy kèm trước đây.”
Cô làm gia sư dạy múa 1 kèm 1, học phí không thấp, toàn tiếp xúc với con nhà giàu.
Nhưng lần này khá xui xẻo, gặp phải một ông chú quản lý cấp cao trong doanh nghiệp nhà nước mê mẩn cô.
Đầu tiên ông ta đưa ra mức giá bao nuôi là 5 vạn một tháng. Sau khi Hạ Ngưỡng cự tuyệt và xin nghỉ việc thì ông ta lại đổi số khác để quấy rối, tuyên bố có thể đưa ra đãi ngộ tốt hơn.
Đoạn Tiêu cầm di động của cô, chụp màn hình tất cả các số điện thoại của người đó trong nhiều ngày liên tiếp. Anh gửi ảnh qua cho mình rồi chỉnh máy cô sang chế độ máy bay: “Sao không nói với anh?”
“Đây là chuyện của em, sao phải nói với anh?”
Nỗi tiếc nuối vì không giành được giải nhất sau cuộc thi, sự mệt mỏi sau nhiều ngày luyện tập, và dường như cơn tức giận vô cớ gom góp nhiều ngày qua đã bùng phát trong khoảnh khắc này.
Hạ Ngưỡng nhẹ giọng nói: “Đối với em, anh và ông ta chẳng khác gì nhau. Chỉ là anh đã đạt được mục đích, còn ông ta thì không.”
Tiếng gió bên tai chậm lại, có tiếng chuông xe đạp vang lên trong ngõ nhỏ lặng im. Cô dùng giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng lời nói ra lại sắc bén làm người ta đau lòng.
Hơn nửa năm qua, cuối cùng sự nhẫn nhục chịu đựng của cô trước mặt anh cũng bộc phát và nảy sinh bằng sự phản kháng, ghét bỏ vào giây phút này.
Trong khoảnh khắc lặng yên đến ngột ngạt, bàn tay cầm điện thoại của Đoạn Tiêu run lên thật khó nhận ra. Xương ngón tay anh siết vào thân máy, gân xanh trên cánh tay ẩn dưới lớp áo khoác gồ lên.
“Em nói đúng.” Đồng tử anh dần chuyển sang màu đỏ đậm, nghiến chặt răng nhưng lại thản nhiên nói, “Anh còn có việc, em về trước đi.”
Hạ Ngưỡng xoay người bước đi chẳng chút luyến lưu, nhưng trong lòng lại không có cảm giác hả hê khi trả thù.
Không biết bắt đầu từ khi nào, dường như cô biết được mình nói gì thì sẽ làm Đoạn Tiêu tổn thương. Thậm chí cô không cần nổi giận, chỉ cần vài câu nhẹ nhàng bâng quơ là đã có thể khiến anh buồn.
Nhưng như vậy, bản thân cô có vui không?
Hợp đồng đã ký, tiền đã nhận, nợ nần đã trả hết, nguồn gan cho Miểu Miểu vẫn đang được đăng ký, chờ cơ hội ghép phù hợp ở bệnh viện nhà anh.
Với tư cách một người tình, anh đã làm đủ tốt.
Đã ở bên anh hơn nửa năm rồi, không cần thiết phải đột nhiên lôi chuyện cũ ra tính sổ với anh.
Hạ Ngưỡng nghĩ đến đây thì chậm rãi dừng bước.
Trong dự đoán của cô, người nói mình có việc căn bản là chẳng có việc gì.
Đèn đường mờ nhạt, mặt đường sau cơn mưa phản chiếu những chấm sao sáng li ti. Đêm lạnh thế kia, Đoạn Tiêu ngồi trên chiếc ghế dài khô ráo và chống khuỷu tay lên đầu gối, cứ như không biết lạnh.
Dưới ánh đèn, đường nét trên gương mặt anh vừa sắc bén lại ẩn chứa vẻ nản lòng. Anh nắm bao thuốc lá Parliament đã trống rỗng trong tay, con lăn trên chiếc bật lửa bị anh bật đi bật lại một cách lơ đãng, thỉnh thoảng lóe lên ngọn lửa màu đỏ cam.
Tiếng “cạch” bật lửa ngừng lại khi đôi giày vải dừng trước mặt anh.
Dòng suy nghĩ đang ngưng trệ của Đoạn Tiêu dần trở về, anh ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
“Em không về trường cũng được.” Hạ Ngưỡng dừng bước, đứng tại chỗ nhìn gương mặt tái nhợt của anh, “Nhưng em đi với anh cũng không làm được gì, hôm nay là ngày đầu tiên của kỳ kinh nguyệt.”
“…”
Sau này Đoạn Tiêu không nói ra, nhưng từ đó về sau, anh đặc biệt chú ý đến kỳ kinh nguyệt của cô. Cứ cảm thấy do ảnh hưởng của hormone mà mấy ngày đó Hạ Ngưỡng sẽ trở thành người tồi tệ hơn cả anh.
Nói xong, Đoạn Tiêu cũng không đưa cô đến khách sạn ngay.
Hình như anh đã thật sự bị đả kích, ngồi lặng thinh trong đêm đông rét lạnh. Hốc mắt hơi ửng đỏ vì gió thổi, hàm dưới căng chặt.
Hạ Ngưỡng khịt mũi, dùng giọng điệu dỗ dành mà chậm rãi chỉ sang bên kia đường: “Hay là, đi chơi ở khu trò chơi điện tử nhé?”
Đoạn Tiêu cụp mắt, phớt lờ cô.
Cô đưa tay kéo anh, lần này không tốn nhiều sức đã kéo được anh đứng dậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro