Dừng Chân Mùa Hạ

Nuôi mèo – 5 gi...

Tước Nhĩ

2025-03-15 14:49:56

 Đoạn Tiêu kéo cô ra ngoài, nếu không phải anh dọa sẽ vác cô đi thì Hạ Ngưỡng sẽ không ngoan ngoãn để bị anh ném vào trong xe như vậy.

Gầm siêu xe rất thấp, đột nhiên cô có cảm giác chìm xuống bèn vô thức nắm chặt lớp vải sa tanh bọc ghế.

Trong thoáng chốc, cô nhớ ra tại sao chiếc xe này lại quen thuộc đến thế.

Ngoài lần trông thấy ở trường đua ngựa hóa ra cô đã từng ngồi lên nó một lần. Nhưng lần này đã được thay một biển số xe màu đen khác.

Cả Kinh Châu chỉ có ba chiếc Bugatti Chiron, trong gara của Đoạn Tiêu có hai chiếc, chiếc còn lại anh cho anh họ anh mượn, vẫn chưa trả.

Lần trước khi cô ngồi chiếc xe này là lúc bị đâm vào đuôi xe trên cầu vượt.

Anh xuống xem thì thấy chính mẹ anh là người đâm vào đuôi xe.

Nhưng lần đó Hạ Ngưỡng cũng say rượu, cô biết uống nhưng tửu lượng không cao, thảo nào chẳng có ấn tượng gì.

Chờ cánh cửa kéo của ghế lái mở ra, Đoạn Tiêu ngồi vào thì thấy cô đang xoay người cố gắng mở cửa xe, anh mới kéo mạnh cô sang phía anh.

Suýt nữa Hạ Ngưỡng đã ngã vào người anh, khó khăn lắm cô mới giữ được thăng bằng, tức giận nói: “Anh đừng có mà quá đáng!”

“Rốt cuộc ai quá đáng, anh hay em?”

Anh nghiêng người về phía trước với vẻ mặt khó chịu, vượt qua bảng điều khiển trung tâm, nửa quỳ trên ghế để khống chế cô. Tay anh nắm lấy hai cổ tay trắng nõn đang vùng vẫy của cô, bắt chéo ra sau rồi ấn xuống lưng ghế.

Hạ Ngưỡng không thể cử động, tư thế khó xử này như thể đang ngồi chờ chết.

Đoạn Tiêu đang tính nợ cũ với cô: “Em nói muốn nói chuyện tử tế, anh chưa từng thử ư? Anh đã kiên nhẫn theo đuổi em, đổi lại được gì?”

Sau lần gặp nạn cô đã đứng về phía Đoạn Tự, dám coi mẹ anh như cọng rơm cứu mạng để có thể rời xa anh.

Đã thử rồi, vẫn quyết định chia tay.

Anh cúi đầu, chạm vầng trán ấm áp vào trán cô, giọng nói trầm thấp phả vào vành tai cô: “Hai năm qua không có anh, em sống rất thoải mái. Em có gọi điện cho anh lần nào không? Có nhớ đến anh dù chỉ một lần không?”

Lực nắm tay cô của anh càng lúc càng mạnh, hoàn toàn chẳng nể tình.

Hạ Ngưỡng sắp bật khóc vì đau, cô nhíu mày nhưng giọng nói vẫn lạnh nhạt: “Em có nhớ anh.”

Cô đâu phải kẻ vô tâm, trải qua bao nhiêu chuyện đến vậy sao có thể không nhớ anh. Dù biết được từ Đoạn Tự về sự mưu tính của anh khi soạn thảo hợp đồng đó……

Cô cũng đã nói rất nhiều lần rằng cô không trách anh, rất cảm ơn anh. Chỉ là họ không hợp nhau, mỗi người đi con đường riêng, sống cuộc sống của mình mới là điều đúng đắn.

Cứ hễ đụng đến chuyện của cô thì anh lại trở nên cực đoan và mất kiểm soát.

Đoạn Tự không thích, cô cũng không thích.

Ngay khi Hạ Ngưỡng vừa thốt ra bốn từ đó, cô có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở của người đang đè lên mình bỗng nín lại trong giây lát.

Đoạn Tiêu lạnh giọng: “Em nhớ anh?”

Hạ Ngưỡng không nhìn anh, chỉ cụp mắt trả lời thật lòng: “Nhớ, rất nhiều lần.” Nhưng chỉ giây tiếp theo, anh đã nghiến răng nghiến lợi, nắm chiếc cằm nhỏ nhắn của cô nâng lên.

“Anh không tin, đồ xảo quyệt máu lạnh…” Đoạn Tiêu nhìn chằm chằm vào đôi mắt ngấn lệ kia, dùng ngón tay thô ráp hung hăng xoa lên khoé mắt đã đỏ ứng vì đau đớn của cô: “Đồ dối trá.”

“Hạ Ngưỡng, bây giờ tốt nhất em nên tiết kiệm mấy lời ngon tiếng ngọt dối trá đó đi. Sau này phải làm theo ý anh, anh muốn gì phải được đó.”

Hạ Ngưỡng không hiểu.

Cô nói tổng cộng chưa tới mười từ, sao lại thành “Lời ngon tiếng ngọt dối trá” rồi?

Đoạn Tiêu nới lỏng tay và trở về ghế lái, ánh mắt dò xét đảo quanh khuôn mặt trắng như sứ của cô.

Hóa ra mùi rượu nồng nặc trong xe không xuất phát từ người cô.

Hạ Ngưỡng nhắm đôi mi ướt át lại, thở dài một hơi. Cô cũng hồ đồ rồi, nói chuyện với một người say thì có ích gì.

“Anh uống rượu rồi, đừng lái xe.”

Anh liếc nhìn sang: “Em cho rằng có người dám cản anh?”

Chỉ riêng biển số màu đen phía sau chiếc siêu xe này thôi cũng đủ để chạy băng băng khắp Kinh Châu mà không bị cản trở.

Hạ Ngưỡng mím môi, ngồi dậy rút chìa khóa xe của anh ra và nắm chặt trong lòng bàn tay: “Nhưng anh say rồi, anh muốn dẫn em đi chết sao? Muốn tự tử vì tình hả?”

Đoạn Tiêu nhìn cô chằm chằm một lúc: “Em nghĩ hay nhỉ.”

“……..”

Giằng co mãi không xong, một chiếc Lincoln phiên bản mở rộng đã nháy đèn xe về phía họ.

Chốc lát sau, Lục Gia Trạch thở hồng hộc ghé vào cửa sổ ghế phụ của chiếc siêu xe, cười nói: “Tưởng hai người đi rồi, A Tiêu, cậu không nên lái xe đâu. Con xe này gây chú ý quá, đừng tự chuốc thêm phiền phức, xuống xe đi, tôi đưa hai người về.”

Trong xe yên tĩnh, không có cả tiếng radio.

Tài xế tập trung lái xe, sau một hồi lâu, Lục Gia Trạch ngồi ghế phụ mới gửi tin nhắn cho Hạ Ngưỡng: 【Tối nay anh em tụ tập uống nhiều quá. Đừng khiêu khích cậu ấy, lẽ nào cậu không biết cái nết của cậu ấy lúc say?】

Nhưng Đoạn Tiêu không mất lý trí lúc say.

Anh chỉ trở nên trẻ con và ngang ngược hơn, lại còn vô lý và dính như sam.

Những tiếp xúc cơ thể hai năm trước còn in đậm trong tâm trí, tay kia của Hạ Ngưỡng bị anh nắm lấy hoàn toàn không thể thoát ra, cô cũng lười rút tay ra.

Cô cầm điện thoại chưa được một phút đã bị anh chất vấn: “Em lại nhắn tin với ai đấy? Chung Cập Nguy?”

“…”

Nói anh say rồi, nhưng lại khá tỉnh táo.

Thậm chí nhớ rõ cái tên của một người đàn ông không quan trọng bên cạnh cô.

Hạ Ngưỡng dửng dưng quay đi, cố ý nói: “Anh đoán xem, không phải anh đã điều tra em ngay khi vừa về nước sao?”

Dù sao anh sẽ không bao giờ sửa đổi, vẫn luôn làm theo ý mình.

Lục Gia Trạch ngồi đằng trước vội quay đầu lại, giơ điện thoại lên: “Tôi gửi đấy, tôi gửi đấy! A Tiêu, đưa cậu về đâu?”

Đoạn Tiêu liếc anh ấy rồi lại nhìn Hạ Ngưỡng.

Không cần nói cũng biết câu trả lời.

Bản đồ dẫn đường đến “Chung cư Phạn Triệu”, Hạ Ngưỡng nhíu mày: “Tôi không muốn chứa chấp anh ấy.”

“Ai cần em chứa chấp?” Anh cất giọng mỉa mai, “Anh ở đó, số 1402.”

“…….”

Khu nhà Hạ Ngưỡng đang ở khá rộng, môi trường không tệ, hai hộ sống một lầu. Chung cư không gần trường học, nhưng gần Đoàn ca múa kịch Trung Quốc.

Vì tính tới việc Ôn Vân Miểu sẽ về nhà cuối tuần nên cô đã thuê một căn hộ có hai phòng ngủ và một phòng khách. Thuê dài hạn được ưu đãi nên cô dùng số tiền kiếm được từ quảng cáo đầu tiên thuê hẳn ba năm.

Vậy nên ý của anh là: Anh đã chuyển đến ở cạnh cô?

Hạ Ngưỡng nhìn Lục Gia Trạch với vẻ không thể tin nổi, muốn xác nhận với anh ấy xem lời này là thật hay đùa.

Nhìn vẻ mặt “Cậu không quản chuyện này à” của cô, Lục Gia Trạch chỉ biết gãi đầu, quay người lại: “À… gần đây cậu ấy có mua một căn hộ, đường sá chỗ đó thuận tiện mà.”

Hạ Ngưỡng nghe xong chỉ muốn bật cười, khẽ “Hừ” một tiếng.

Lục Gia Trạch cũng khá xấu hổ, lúc Đoạn Tiêu mới ra nước ngoài, vì bênh vực người anh em của mình nên anh ấy đã nói với Hạ Ngưỡng rất nhiều chuyện không đâu.

Nhưng bây giờ phát hiện ra chuyện giữa hai người họ, người ngoài cuộc thực sự không có quyền phán xét ai đúng ai sai.

Đoạn Tiêu sẽ không để bản thân thiệt thòi, cũng không chịu chút ấm ức nào.

Mỗi lần anh bức ép Hạ Ngưỡng, đều là những chuyện vượt quá khả năng chịu đựng của người bình thường, cũng coi như một hình thức “Đòi lại” khác của anh.

Hình như, cũng chỉ người có tính tình mềm mỏng như Hạ Ngưỡng mới chấp nhận được người như Đoạn Tiêu.

Xe dừng dưới lầu chung cư, bảo vệ phải đăng ký trước khi cho xe lạ vào.

Lục Gia Trạch không muốn mất công bèn thả đôi tình nhân vùng vằng giận dỗi nhau ngoài cổng lớn, sau đó vẫy tay tạm biệt.

Đoạn Tiêu sống ở đây thật, nhưng chỉ mới chuyển đến hôm nay.

Anh còn không mang theo thẻ ra vào, nói gì đến chuyện đăng ký nhận dạng khuôn mặt.

Hạ Ngưỡng đưa anh lên thang máy, đến tận cửa nhà mà vẫn nghi ngờ có phải anh đang lừa mình không, sau đó cô thấy quả nhiên cửa nhà 1402 bên cạnh không đóng.

Bên cạnh cửa còn đặt một chiếc lồng hình thù kỳ quái.

Không nhìn rõ bên trong, nhưng có thể biết đó là một sinh vật sống và có thể cảm nhận được hơi thở của nó lúc đến gần.

Trên tầng này chỉ có hai nhà của họ, cô lập tức sợ hãi, trốn sau lưng anh: “Thứ… thứ gì thế kia?”

Thấy cô sợ hãi nắm chặt cánh tay mình, Đoạn Tiêu hơi nhướng mày, uể oải nói: “Em hỏi anh à?”

Hạ Ngưỡng bực bội: “Là thứ ở trước cửa nhà anh!”

Dường như ngẫm nghĩ một lúc, anh mới trả lời: “À, mèo.”

Vừa nói Đoạn Tiêu vừa tiến lên mở lồng. Quả nhiên có một con mèo chân ngắn màu xanh trắng, vô cùng mũm mĩm đáng yêu.

Cái đầu mềm mại của con mèo không nhúc nhích, chỉ mở đôi mắt to tròn xinh đẹp nhìn họ. Chiếc lưỡi hồng hào thè ra một đoạn dài, lệch sang bên.

Điều kỳ lạ là con mèo này không hề hoạt bát, cũng không kêu, nó cứ ngây ra đó.

Nó cũng không thân cận với chủ nhân của mình là Đoạn Tiêu, thậm chí còn trưng ra vẻ mặt cực kỳ khó chịu.

“…”

Chẳng lẽ Đoạn Tiêu quá đáng đến mức ngay cả thú cưng cũng có thái độ này với anh sao?

Hạ Ngưỡng khó hiểu: “Anh nuôi con mèo… bị liệt nửa người hả?”

Đoạn Tiêu bất mãn nhìn cô: “Em nói chuyện kiểu gì thế? Nó chưa hết thuốc mê thôi.”

Nhưng anh cũng không có ý định quan tâm đến con mèo này, cứ thế đi thẳng vào nhà.

Hạ Ngưỡng ngồi xổm xuống, quan sát con mèo với vẻ nghi ngờ, rồi thấy mấy tờ giấy kẹp ở tay cầm của chiếc lồng mèo.

Một tờ là lời nhắn của trợ lý gửi đến anh: 【Sếp Đoạn, thuốc mê sẽ kéo dài 24 tiếng, tôi đã đón nó về giúp anh rồi. Dì giúp việc cũng đã đến dọn dẹp nhà cửa, chìa khóa để trên bàn ăn. Lát nữa tôi sẽ gửi lại tin nhắn này cho anh qua điện thoại.】

Tờ còn lại là hóa đơn phẫu thuật.

Trên đó ghi rằng con mèo này… Hoá ra hôm nay nó bị thiến.

Hạ Ngưỡng nhìn con mèo bằng ánh mắt thương cảm.

Thảo nào nó lại nhìn Đoạn Tiêu chằm chằm với vẻ tuyệt vọng như vậy, hóa ra là vì chủ nhân khiến nó không còn bản lĩnh nữa.

Hồi năm nhất đại học, bạn cùng phòng Giang Hướng Hàm cũng từng nuôi một con mèo đực trong ký túc xá.

Khi đưa nó đi làm phẫu thuật triệt sản, bác sĩ nói các cô phải phối hợp diễn một màn kịch, ra vẻ không nỡ để nó bị cắt “Hai quả trứng”, nếu không sẽ bị nó ghi hận.

Rõ ràng Đoạn Tiêu đã không diễn trò.

Nói không chừng anh còn hả hê khi đưa nó lên bàn mổ, anh sẽ làm những chuyện như thế đấy.

Nhưng so với những điều này, Hạ Ngưỡng lại hơi bất ngờ hơn khi biết anh nuôi mèo.

Trên đơn phẫu thuật có ghi thời gian gây mê.

Nửa tiếng nữa thuốc mê trong con mèo sẽ hết tác dụng.

“Cơn đau sẽ chóng qua thôi, mày cố lên nhé.” Hạ Ngưỡng ngồi xổm trước cửa, nhỏ giọng an ủi con mèo: “Nhiều con mèo cả đời chẳng có lấy một đứa con.”

Cô nhặt tờ giấy thứ ba lên, là những lưu ý sau khi triệt sản cho mèo.

Điều đầu tiên là cần phải đeo vòng cổ chống li.ếm cho nó sau khi thuốc mê hết tác dụng, tránh để nó li.ếm vết thương.

Hạ Ngưỡng thoáng nhìn người chủ vô trách nhiệm trong nhà, đành phải xách lồng mèo vào giúp anh. Lúc xách lên cô mới cảm thấy…

Con mèo này được nuôi quá béo.

Đoạn Tiêu đã nằm nghiêng trên sofa phòng khách, trên bàn trà có chai nước khoáng anh đã uống hai ngụm.

Có lẽ anh say rồi nên gác tay lên trán để che mắt. Anh không nhúc nhích, không biết đã ngủ hay chưa.

Bước vào căn phòng này, Hạ Ngưỡng có cảm xúc lạ lẫm khó tả.

Phong cách trang trí và đồ nội thất ở đây quá quen thuộc, gần như giống hệt căn hộ anh mua gần trường trước đây.

Thậm chí trên ban công vẫn có trồng một chậu rau xà lách xanh mướt như cũ.

Tầm mắt Hạ Ngưỡng dừng lại trên màu xanh bắt mắt đó. Cho đến mãi một lúc lâu sau, cô mới hơi mất tự nhiên dời mắt đi.

Cô không tiếp tục quan sát căn hộ mới của anh nữa. Tìm thấy hộp cát vệ sinh cho mèo và vòng cổ chống li.ếm đặt ở ban công thì cô cẩn thận bế con mèo ra, đeo vòng cổ vào cho nó.

Rồi đổ cát vệ sinh vào chậu, đặt nó lên tấm thảm lông đã trải sẵn.

Màn đêm yên tĩnh, gió đêm trên ban công khẽ thổi vào khiến rèm cửa lay động.

Đoạn Tiêu mở mắt, chậm rãi nhìn cô gái đang quỳ một chân trên sàn ngắm mèo cách đó không xa, khẽ gọi: “Hạ.”

Tiếng gọi này quá dịu dàng, bao bọc cùng men say và sự tĩnh lặng giữa đêm khuya, tựa như trong giấc mơ.

Thế nên Hạ Ngưỡng do dự một lúc mới quay lại nhìn anh với vẻ kinh ngạc.

Vừa nhìn qua đã phát hiện quả nhiên nét dịu dàng vừa rồi chỉ là ảo giác của cô, rõ ràng anh đang nhìn con mèo dưới tay cô.

Hạ Ngưỡng hơi xấu hổ, khẽ nhéo dái tai đã đỏ ửng do tự mình đa tình, hắng giọng: “Không phải tên của nó là ‘Năm Giờ Rưỡi’ à?”

Trên tờ đơn phẫu thuật vừa rồi có ghi tên thú cưng.

“Tên chính xác của nó là ‘Hạ’.” Như cảm thấy lời giải thích của mình là thừa thãi, anh lại nói bằng giọng điệu khó chịu: “Mèo của anh, anh muốn gọi gì thì gọi.”

Hạ Ngưỡng không chấp thái độ vui giận bất thường của anh, lại nhỏ giọng hỏi: “Vậy tại sao biệt danh của nó lại là ‘Năm Giờ Rưỡi’?”

Con mèo dưới tay khẽ động đậy, đang cố gắng đứng lên.

Thế là cô bị phân tâm mất mười mấy giây, sau đó mới nhận ra Đoạn Tiêu vẫn chưa trả lời câu hỏi của cô.

Hạ Ngưỡng tưởng anh ngủ rồi nên nhìn về phía sofa lần nữa, đúng lúc chạm phải đôi mắt đen láy đang nhìn cô chằm chằm.

Ánh đèn sáng rực trên trần nhà chiếu thẳng vào trong mắt.

Đoạn Tiêu đưa tay lên, lười biếng che đi.

Trong ánh sáng đan xen, đôi môi anh mỏng manh mà ấm áp, nhìn cô nói: “Vì không ngủ được.”

Trong những ngày tháng một mình ở Mỹ.

Mất ngủ đến năm giờ rưỡi sáng, anh luôn nhớ cô rất nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dừng Chân Mùa Hạ

Số ký tự: 0