Mũi khâu – Xóa...
Tước Nhĩ
2025-03-15 14:49:56
Ban đêm bệnh viện Kinh Châu cũng không yên tĩnh, ở một ngã tư trên đường vành đai ba vừa xảy ra một vụ tai nạn giao thông.
Bốn chiếc xe ô tô con đâm vào nhau, một nhóm nhân viên y tế mặc áo blouse trắng đẩy giường bệnh cấp cứu chạy vội qua hành lang.
Trong phòng trực chỉ còn lại một nữ bác sĩ trẻ đang dùng nhíp để xử lý vết thương cho Hạ Ngưỡng.
Bác sĩ thở dài dưới ánh đèn: “Ôi chao, sao giờ cô mới đến đây? Bên trong còn sót lại mấy mảnh thủy tinh nhỏ, nếu vết thương bị viêm nhiễm, có thể phải phẫu thuật cắt bỏ.”
Vết thương trong lòng bàn tay không dài lắm, nhưng khá sâu.
Mảnh vỡ của cái chai đâm thẳng vào giữa xương ngón tay cái nối liền với xương cổ tay, nếu không xử lý cẩn thận thì ngay cả việc cử động khớp cũng khó.
“Cần phải khâu mấy mũi, may mà là tay trái và không ảnh hưởng đến gân cốt.” Bác sĩ đặt tấm phim Xquang vừa chụp sang một bên, nhìn hai người họ thêm một lần nữa, trông có vẻ là sinh viên, “Sắp thi cuối kỳ rồi đúng không?”
“Vâng, mai là thi xong hết rồi ạ.”
Tuy nhiên môn thi ngày mai không cần dùng bút, là bài thi thực hành múa dân tộc.
Hạ Ngưỡng chỉ cần giải thích rõ tình hình đặc biệt của mình, cô giáo có thể dựa vào thành tích giải Nhất Hoa sen của cô ở cuộc thi múa dân tộc trước đó mà cho điểm A trực tiếp.
Nhưng các mũi khâu…
Đây là lần đầu tiên Hà Ngưỡng nghe đến việc này, chỉ nghe thôi đã thấy đau rồi, cô do dự: “Bác sĩ, có thể không cần khâu không? Chỉ quấn băng gạc và dùng thuốc thôi được không ạ?”
“Như vậy có thể vết thương sẽ không lành đẹp được, sẽ bị sẹo đấy.” Bác sĩ lắc đầu, thay cô phủ nhận. “Cái tay đẹp thế này, để lại sẹo thì tiếc lắm.”
Đoạn Tiêu ở bên cạnh nhìn thấy vẻ do dự của cô, trực tiếp nói: “Khâu đi.”
“…”
Anh đồng ý nhanh thật đấy, cũng đâu phải là anh khâu đâu.
Hạ Ngưỡng bất mãn lầm bầm: “Nhưng mà đau lắm.”
Đoạn Tiêu liếc nhìn cô, không khách sáo mà chế giễu: “Anh thấy lúc nãy em đứng ở lề đường nói chuyện có thấy đau chút nào đâu.”
“Lúc nãy thật sự không đau mà.” Cô vẫn chưa nhận ra anh có giọng điệu khó nghe đến thế nào, thẳng thắn nói. “Em cũng không biết tại sao vừa đến bệnh viện là đau.”
Đoạn Tiêu bị lời nói của cô làm cho tức giận bật cười, lạnh lùng nói: “Bác sĩ, khâu cho cô ấy đi.”
Vị bác sĩ nghe hai người trẻ tuổi cãi nhau cũng thấy khá thú vị, vừa đeo găng tay chuẩn bị thuốc vừa cười giải thích: “Lúc nãy không đau là do mấy mảnh thủy tinh đâm vào lòng bàn tay của cô làm tê liệt thần kinh rồi. Chứ không phải là đến bệnh viện mới đau.”
Hạ Ngưỡng phồng má, không nói gì nữa.
Vừa mới chấm bông sát trùng vào, cô đau đến nỗi “hít” lên một tiếng, vô thức rút tay về phía sau.
“Này chàng trai, đừng chỉ ngồi nhìn vậy chứ.” Bác sĩ quay đầu lại, gọi. “Giữ chặt bạn gái của cậu đi, chưa tiêm thuốc tê đâu.”
Hạ ngưỡng cứ thế nhìn chằm chằm vào cây kim tiêm đang tiến gần đến phần da thịt lộ ra ở xương bàn tay của mình, cắn chặt hàm răng.
Đột nhiên một bàn tay từ phía sau ấn vào đầu cô rồi xoay mặt cô vào một lồng ng.ực ấm áp, mùi thuốc lá bạc hà nhạt và lạnh lẽo phả vào mũi.
Cô bị phân tán sự chú ý.
Nghĩ thầm hôm nay anh đã hút bao nhiêu điếu rồi, không sợ bị hỏng phổi à?
Đoạn Tiêu sợ cô cuộn ngón tay chạm vào vết thương, trực tiếp đè chặt cả lòng bàn tay lẫn các ngón tay của cô lên bàn. Cánh tay lại chắn ngang tầm mắt cô, không cho cô nhìn thấy quá trình.
Khi thuốc tê được tiêm vào vẫn còn cảm giác đau, nhưng sau đó những mũi kim xuyên qua da thịt lại không còn cảm giác gì nữa.
Má của Hạ Ngưỡng bị ép vào lồng ng.ực của anh, rõ ràng cảm nhận được nhịp thở phập phồng của anh, thậm chí còn nghe thấy tiếng tim anh đập, cô mím môi nói: “Anh đừng nhân cơ hội này mà trả thù.”
Anh không phản ứng.
“Anh nắm tay em mạnh quá.” Cô nhíu mày, có chút ấm ức bổ sung. “Còn đau hơn cả lúc tiêm.”
Đoạn Tiêu đứng sau lưng cô, hơi cúi người.
Cằm anh chạm vào đỉnh đầu đen nhánh của cô, cọ nhẹ, rồi lạnh lùng hừ khẽ: “Im lặng, đừng làm phiền bác sĩ.”
“…”
Sau khi khâu xong, bác sĩ kê toa thuốc chống viêm và giải thích:
“Tôi đã dùng chỉ tự tiêu cho cô. Vết thương lành cũng không cần tháo chỉ nữa, nhưng trong quá trình hồi phục nếu có bất kỳ vấn đề gì nhớ đến bệnh viện ngay nhé.”
“Cảm ơn bác sĩ.”
Hạ Ngưỡng vẫn vô thức nâng tay lên, tay còn lại cầm đơn thuốc đi ra ngoài: “Đi thôi, em đi lấy thuốc.”
Quầy thuốc ở tầng một, thanh toán qua ứng dụng trên điện thoại là được.
Điện thoại của Hạ Ngưỡng là phiên bản Pro Max mới nhất, hơi lớn hơn bàn tay của cô. Dùng một tay thao tác mọi thứ có phần hơi khó khăn, lại còn chậm nữa.
Cô đành phải đưa điện thoại cho Đoạn Tiêu, nhờ anh giúp.
Đoạn Tiêu ngồi trên ghế ở hành lang chờ cô, thành thạo nhập thông tin chứng minh thư của cô, đăng nhập vào tài khoản bảo hiểm y tế sinh viên.
Thanh toán xong định tắt màn hình, lại thấy hai tin nhắn mới hiện ra.
【Năm nhất đại học ngành Tài Chính lớp 3, Lâm Vọng】: Đàn chị, quên chưa nói tối nay chị ngầu quá! Nhờ chị cứu em mới thoát được, chị đúng là nữ anh hùng của em / nụ hôn jpg.
【Năm nhất đại học ngành Tài Chính lớp 3, Lâm Vọng】: Nhân tiện, đừng quên tay của chị cần phải đến bệnh viện lấy thuốc đấy nhé.
Cô cho cậu ta ra khỏi danh sách chặn từ lúc nào vậy?
Đoạn Tiêu lạnh lùng nhìn lướt qua hai tin nhắn này một lúc rồi kéo lên xem lại lịch sử chat, tổng cộng chưa đến hai trang.
Vừa đúng lúc Hạ Ngưỡng mang thuốc về.
Anh không biểu lộ cảm xúc gì, thoát khỏi wechat và tắt màn hình.
Chiếc xe lao ra khỏi bãi đậu xe.
Hạ Ngưỡng không biết bây giờ có nên quay về căn hộ luôn không, đành phải nói một câu: “Có thể dừng xe ở cửa hàng tiện lợi ven đường được không?”
“Làm gì vậy?”
“Em đói quá, muốn mua chút sandwich để ăn cho đỡ đói.”
Anh cười nhạt, nói: “Em còn đói nữa à?”
Đến lúc này mà Hạ Ngưỡng vẫn không nhận ra giọng điệu mỉa mai trong lời nói của anh thì đúng là uổng phí mấy năm bên nhau. Cô cũng bắt đầu bực mình: “Anh cứ gắt gỏng với em làm gì? Em cũng chẳng muốn vào đồn cảnh sát đâu.”
“Em đánh nhau là đúng sao?” Đoạn Tiêu hỏi ngược lại. “Mà còn đánh nhau với cả đám đàn ông, em tưởng mình là góa phụ đen hay là nữ siêu nhân à?”
“Anh chẳng hiểu gì về chuyện này cả, cứ thế mà mắng em.” Cô tức tối nói. “Đây cũng không phải lỗi của bọn em, bọn em đang giúp người khác mà.”
Anh nghe thấy từ khóa mấu chốt, sắc mặt tối sầm lại: “Em đang xưng ‘bọn em’ với ai hả?”
“…”
Hạ Ngưỡng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không muốn nói chuyện với anh nữa.
Anh thật vô lý, có hiểu được trọng tâm của những gì cô nói không vậy? Dễ dàng lạc đề thế, cứ như đang tranh luận với cô vậy.
Chưa nói xong chuyện này đã chuyển sang vấn đề khác rồi.
Không thể tin được nếu cứ cãi nhau như vậy thì sẽ nảy sinh bao nhiêu vấn đề nữa, mà cô không thể suy nghĩ nhanh bằng anh được!
Xe không dừng ở cửa hàng tiện lợi, mà lại lái đến quán bar [Hoàng hôn].
Giờ này phố bar đang rất náo nhiệt, nằm gần khu đại học. Lại đúng dịp cuối kỳ, các sinh viên nghỉ sớm đã bắt đầu đi chơi, liên tục có những chiếc xe thể thao chạy vào.
Đám người Lục Gia Trạch là khách quen ở đây.
Hôm nay khoa Tài Chính của bọn họ đã thi xong và được nghỉ hè, hầu như ai cũng đã uống qua một lượt.
Hôm nay toàn bộ tụ tập ở tầng dưới, ngồi ngay cái bàn mở rộng ở phía trước, từ xa đã vẫy tay gọi bọn họ.
Chu Tê Mạn cũng có mặt ở đây, cô ta nhìn theo tầm mắt của anh ấy hướng về phía cửa.
Trong ánh đèn màu sặc sỡ, Hạ Ngưỡng mặc một chiếc áo trễ vai dài tay ôm sát người, quần jean ống loe, tóc dài được tết thành kiểu đuôi cá buộc lệch sang một bên.
Gương mặt cô hầu như không trang điểm, gần như không liên quan gì đến không gian náo nhiệt này.
Đoạn Tiêu thậm chí còn không nắm tay dắt cô đi vào. Dáng người anh cao gầy, tóc mái đã dài ra một chút nhưng vẫn không che được vẻ lạnh lùng sắc sảo trên khuôn mặt.
Anh vẫn cầm chiếc áo khoác lông cừu trắng của cô trên tay, tay còn lại vòng qua ôm vai cô cùng đi vào trong.
Khách say khướt đi qua đi lại bên cạnh, nhưng không ai chạm vào được bàn tay đang để ở trước ngực của cô.
Khi họ đến, Hạ Ngưỡng tự giác ngồi vào trong.
Phục vụ đang mang từng đĩa thức ăn lên, toàn là những món thanh đạm, nhìn là biết dành cho cô.
Cũng không phải lần đầu ăn uống ở quán bar, Đoạn Tiêu thường xuyên đưa cô đến đây, mà cô lại không uống rượu nên thường thì mỗi người ăn một món riêng.
“Sao giờ này mới đến vậy? Bọn tôi với chị Tê đã hát được một vòng rồi đấy.”
Lục Gia Trạch mắt tinh, nhìn thấy băng gạc rất nổi bật trên tay Hạ Ngưỡng, trêu chọc: “Hai người tối nay chơi lớn quá rồi, đến cả tay cũng bị thương à?”
Anh ấy chẳng bao giờ nói chuyện nghiêm túc.
Nhưng quen biết nhau lâu rồi, ai cũng đã quen với tật xấu này của anh ấy.
Hạ Ngưỡng liếc mắt cảnh cáo, trong lòng thầm chửi một trăm câu.
Đoạn Tiêu trực tiếp giơ chân đá: “Đừng có tìm đường chết.”
“Hahaha tôi sai rồi!” Lục Gia Trạch né tránh, ôm lấy bạn gái mới bên cạnh mà than vãn. “Đụng vào cặp đôi này là không xong đâu, các cậu cũng đừng nói chuyện với họ nữa.”
Cô gái kia cười cười, sao có thể không nghe ra sự thân mật giữa họ, lén lút liếc nhìn về phía Hạ Ngưỡng.
Mấy anh chàng khác đang chơi xúc xắc đoán số, kéo cả Đoạn Tiêu vào cùng, còn chu đáo nhường hơn nửa mặt bàn cho mấy đĩa thức ăn trước mặt Hạ Ngưỡng.
Thấy vậy, Chu Tê Mạn ngồi sát lại, giọng điệu như thường nói: “Mặt mũi của cô thật lớn. A Tiêu ngồi đây chưa được hai phút, đã bị cô gọi đến đồn cảnh sát để bảo lãnh người.”
Hạ Ngưỡng cúi đầu húp món súp, bình tĩnh nói: “Mặt mũi của tôi đúng là lớn thật, cô cứ quen dần đi.”
“. . .”
“Cô thật sự là người thú vị nhất trong đám này.” Cô ta chỉ vào mấy cô gái khác đang chơi đoán số, nói bóng gió. “Cô là người duy nhất vừa tiêu tiền của đàn ông, lại còn tỏ ra thanh cao vô tội. A Tiêu chắc thích kiểu muốn bắt mà không bắt được của cô nhỉ?”
Hạ Ngưỡng dường như chẳng có ý định tranh cãi với cô ta, gật đầu đồng ý: “Đúng vậy, tiếc là cô học không được đâu, cô là đại tiểu thư cao cao tại thượng mà.”
Chu Tê Mạn nghẹn lời: “Cô đúng là đồ mặt dày.”
“Cô bảo thủ như bà già 80 tuổi ấy.” Hạ Ngưỡng đặt thìa xuống, bình tĩnh hỏi, “Những người cô vừa chỉ kia đắc tội gì với cô à? Mấy cô gái trẻ yêu đương với anh em bạn bè của cô đều là đồ đào mỏ hết sao?”
Chu Tê Mạn: “Dù sao thì cô cũng thế thôi.”
Hạ Ngưỡng nhàn nhạt ngẩng đầu, cười tủm tỉm nói: “Ừ, vậy cô đi bảo Đoạn Tiêu đá tôi đi.”
“Chuyện sớm muộn thôi! Cô cứ chờ đấy.”
Cô ta bị thái độ lạnh nhạt không thèm để ý của Hạ Ngưỡng chọc cho nổi giận.
Chu Tê Mạn lớn hơn đám con trai này hai tuổi, như một người chị cả. Hồi nhỏ bọn họ gây chuyện đều là cô ta ra tay dọn dẹp hậu quả.
Trong nhóm bạn của Đoạn Tiêu, cô ta luôn được mọi người nâng niu, làm sao chịu được uất ức này.
Những cô gái có mặt ở đây lúc nãy đều chủ động đến nịnh nọt cô ta, tỏ ra cung kính. Bởi họ biết rõ vị thế của cô ta ở đây lớn đến mức nào.
Hạ Ngưỡng càng tỏ ra không quan tâm, lại càng không nể mặt cô ta.
Chu Tê Mạn càng thêm ghét bỏ cô.
Nhưng thật ra Hạ Ngưỡng không có nhiều cảm xúc phức tạp như vậy với cô ta.
Trong những cuộc nhậu mà đám bạn của Đoạn Tiêu tổ chức, cô thường chỉ dành nhiều nụ cười hơn cho Lục Gia Trạch một chút, đó cũng chỉ vì quen biết nhau mà thôi.
Đối với những người khác, cô rất ít khi cố ý làm hài lòng họ.
Dù sao thì cũng chẳng muốn hòa nhập vào vòng tròn của anh, vậy thì cần gì phải hạ thấp bản thân mình đi kết giao với những người vốn dĩ sẽ chẳng có nhiều giao tiếp trong cuộc sống.
Thấy cô ta ngồi bên cạnh mãi mà vẫn không đi, Hạ Ngưỡng cảm thấy ăn mất ngon, cô giơ tay trái băng bó lên: “Đừng dựa vào tôi quá gần, cẩn thận tôi đòi bồi thường đấy.”
“…”
Cái vẻ mặt vừa vô sỉ vừa ngang ngược này không biết học được từ ai.
Chu Tê Mạn tức đến mức muốn nhảy dựng lên, quay người bỏ đi, lên sân khấu điều chỉnh đĩa nhạc.
Cô gái bị cô ấy đẩy đi ngồi trở lại, mang vẻ mặt ngưỡng mộ: “Tôi tên là Vu Tuyết Vũ, lúc nãy lén nghe hai người nói chuyện, cô thật lợi hại.”
Hạ Ngưỡng nhận ra cô ấy là bạn gái của Lục Gia Trạch nên rót một cốc nước trái cây đưa cho cô ấy, cười cười: “Tôi lợi hại à? Hình như đây không phải lần đầu tôi làm cô ta tức giận.”
“Lúc nãy cô ta rất kiêu ngạo, ra vẻ ta đây, còn nói trước mặt tôi là mắt nhìn người của Gia Trạch kém đi rồi.” Vu Tuyết Vũ bĩu môi. “Tôi còn tưởng cô ta thầm mến Gia Trạch chứ, hóa ra cô ta yêu thương tất cả các em trai như nhau!”
Hạ Ngưỡng bật cười, không chút để ý nói: “Có lẽ là do sự chiếm hữu giữa bạn bè thôi. Còn về việc kiêu ngạo… Gần như tất cả mọi người trong nhóm của họ đều như vậy.”
Bởi vì họ sinh ra đã quá tốt, chưa từng nếm trải đắng cay gì.
Cho nên tự nhiên sẽ đặt mình vào vị trí cao hơn người khác, không quan tâm đến cảm xúc của người khác. Muốn làm gì thì làm, muốn gì được nấy, luôn mang dáng vẻ khinh thường mọi người.
Tiếng nhạc rock nặng nề vang lên, báo hiệu đêm nay lúc 10 giờ sẽ bắt đầu cuộc vui.
Trên sàn nhảy, một đám thanh niên nam nữ đang nhảy múa cuồng nhiệt.
“A Tiêu.” Chu Tê Mạn cầm thẳng micro, hướng về phía dưới sân khấu gọi. “Tay trống của tôi bị đau bụng rồi, cậu qua đây đánh trống hộ tôi với.”
Đoạn Tiêu không thích những trò này, nhưng không có nghĩa là anh không biết đánh.
Học những trò chơi mới lạ, anh luôn là người làm quen nhanh nhất. Anh vừa lên sân khấu, mọi người ở dưới đã reo hò ầm ĩ “Anh Tiêu”, “Anh Tiêu”!
Trong những lúc như thế này, chàng trai luôn khoác lên mình vẻ phong lưu bất cần đời, giống như một cậu ấm con nhà giàu, là vua của những cuộc vui xa hoa.
Anh ngồi trên ghế đánh trống, nhịp nhàng vung dùi trống, ra hiệu mọi người yên lặng.
Khí thế kiểm soát cả không gian hòa cùng với nhịp trống.
Khi đèn tắt, những lớp ánh sáng đỏ sẫm đậm dần lan ra như những con sóng chồng lên nhau.
Thân hình cao gầy của Đoạn Tiêu càng trở nên quý phái và bí ẩn dưới ánh đèn này, những đường nét góc cạnh sắc sảo trên khuôn mặt càng nổi bật hơn. Anh đẹp trai đến mức có thể tách biệt anh khỏi những người xung quanh.
Chu Tê Mạn hát rất hay, giọng khàn khàn đặc trưng. Cô ta đeo những chiếc vòng chân và dây chuyền dài phủ lên trên xương quai xanh theo phong cách punk. Một bài R&B đã đốt cháy hoàn toàn bầu không khí của buổi tiệc.
Lúc này, tay trống đã trở lại và muốn tiếp quản.
Nhưng đám đông phía dưới lại hò hét ầm ĩ, muốn cả hai chơi thêm một bài nữa.
Những câu nói trêu chọc “Trời sinh một cặp”, “Rất hợp nhau” như sóng cuộn trào ào ạt đổ vào tai họ.
Vu Tuyết Vũ vô thức lo lắng nhìn về phía Hạ Ngưỡng nhưng lại thấy cô chẳng có biểu cảm gì. Cô thong thả ăn hết miếng đậu hũ cuối cùng rồi đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Cô ấy vội vàng gọi lại: “Cô đi như vậy, không sợ anh ấy tức giận à?”
“Tối nay tôi đã làm anh ấy tức giận một lần rồi.” Hạ Ngưỡng đeo balo, rất kinh nghiệm nói. “Thường thì anh ấy sẽ không tức giận hai lần trong một ngày đâu.”
Vu Tuyết Vũ thực sự sốc trước cách họ đối xử với nhau, lại khó tin nhìn lên chàng trai trên sân khấu.
…
“Sẽ không tức giận hai lần trong một ngày”, tất nhiên là cô nói xạo.
Đoạn Tiêu có gương mặt lạnh lùng như Diêm Vương, tính khí còn khó chịu hơn cả hắc bạch vô thường.Vui buồn thất thường, có thể nổi giận với cô đến hai lần trong vòng một phút.
Chỉ là thấy họ chơi vui quá, chắc phải đến tận khuya mới về được.
Nhưng chiều mai cô còn có một bài kiểm tra.
Đi về bây giờ thì về đến ký túc xá còn kịp giờ đóng cửa.
Đoạn Tiêu xuống sân khấu thì nhận được tin nhắn của cô, chỉ vỏn vẹn mấy chữ.
【Cấm Tiêu】: Em về trước.
“Cô ta lại đi rồi à?” Chu Tê Mạn ở bên cạnh nghiêng người lại nhìn vào điện thoại của anh, giọng điệu chua ngoa, “Đã sớm nói rồi, cậu nên tìm một cô gái hợp với nhóm chúng ta, chơi không nổi thì đừng có ra ngoài chơi.”
Đoạn Tiêu nhướng mày, lạnh lùng đáp: “Trước đây cô ấy cũng đi chơi với tôi không ít lần.”
“Thật à?” Chu Tê Mạn không tin. “Vậy tại sao hai lần tôi gặp cô ta, cô ta đều về sớm? Nhìn cô ta cũng chẳng có mấy tình ý với cậu. Còn thua cả cô bạn gái của Gia Trạch, ít nhất còn biết rót rượu.”
Anh cất điện thoại, liếc cô ta một cái: “Tôi đưa cô ấy đến đây để rót rượu cho chị à? Ở nhà cô ấy uống một ngụm nước tôi còn phải đi rót.”
“…”
Chu Tê Mạn im bặt, đổi chủ đề: “Cậu nổi giận với tôi làm gì? Chính cô ta muốn về mà, cậu tốn nhiều tiền và công sức để nuôi một nàng công chúa à.”
Đoạn Tiêu đút tay vào túi quần, không để ý đến lời mỉa mai của cô ta, hơi băn khoăn: “Lúc Hứa Nghê còn ở đây, cô ấy cũng chơi rất vui mà, sao cứ gặp chị là cô ấy lại về sớm vậy?”
Hứa Nghê cũng là một người con gái trong nhóm bạn từ thuở nhỏ của họ. Nhưng cô ấy đã đi sang Hương Cảng du học từ năm hai đại học.
Vẻ mặt Chu Tê Mạn có chút kỳ lạ.
Lát sau, cô ta nghe thấy anh lười biếng nói: “Những buổi tiệc có chị, cô ấy đều không vui. Có phải chị đã làm gì cô ấy rồi không?”
“Cậu…” Sắc mặt của Chu Tê Mạn thay đổi liên tục, tức giận quay người. “Chính cậu không giữ được một cô gái, còn đổ lỗi cho tôi, tôi không thèm để ý đến cậu!”
Năm phút sau, xe của Đoạn Tiêu đã đến.
Lúc đó Hạ Ngưỡng đang đi về phía ngã tư, cô muốn ra khỏi con phố bar này mới gọi taxi.
Anh đi theo phía sau, bánh xe lăn chậm, lơ đãng tự hỏi cô sẽ về ký túc xá trường hay căn hộ của họ.
Hạ Ngưỡng bị tiếng động cơ của chiếc xe thể thao làm giật mình, quay đầu lại nhìn thấy anh.
Cầm túi xách trên tay, cô nhớ đến chiếc thẻ vẫn chưa trả lại cho anh. Bên trong có một khoản tiền, là hai trăm vạn mà anh đã chuyển cho cô vào lúc tốt nghiệp cấp ba năm ấy.
Cả tối nay họ vẫn ở bên nhau, nhưng vừa mới bị anh mắng nên cô không tìm được cơ hội thích hợp để đưa lại.
Hạ Ngưỡng cũng đang suy nghĩ về hậu quả, không biết liệu có chịu được cơn giận của anh hay không.
Hơn nữa, anh rõ ràng biết ý nghĩa của việc cô chuyển 30 vạn đó, nhưng lại không hề nhắc đến, không biết anh đang nghĩ gì…
Cả hai người đều có những suy nghĩ riêng, suốt quãng đường về không ai nói gì với ai.
Khi vừa bước vào cửa, Hạ Ngưỡng bất ngờ bị anh kéo vào lòng và hôn. Đầu gối cô bị đẩy ra một cách thô bạo, rồi cô bị anh bế vào ghế dựa ở sảnh.
Cô hơi kháng cự mùi thuốc lá và rượu nồng nặc trên người anh, đau đớn r.ên r.ỉ: “Em có cuộc gọi…”
Đó là một cuộc gọi video, khi cô lấy điện thoại ra khỏi túi và anh nhìn thấy hai chữ “Lâm Vọng” hiển thị trên danh bạ, sắc mặt của Đoạn Tiêu trở nên rất khó coi.
Anh dùng bàn tay lớn ấn vào gáy cô, ép cô ngẩng đầu lên: “Xóa cậu ta đi.”
Hạ Ngưỡng không nhúc nhích: “Không phải anh đã chặn liên lạc với cậu ta một lần rồi sao?”
“Vậy tại sao em lại mở lại?”
Cô kiên quyết nói: “Bởi vì đây là điện thoại của em, đây là vòng tròn xã hội của em, cậu ta là bạn của em.”
“Bạn sao?” Giọng Đoạn Tiêu khàn khàn. “Bạn bè nào mà nửa đêm lại gọi video cho em? Em không nhìn ra cậu ta muốn gì à?”
“Cho dù cậu ta thích em thì sao?” Hạ Ngưỡng bình tĩnh lại. “Ít nhất không phải tất cả đàn ông đều giống anh.”
Bốn chiếc xe ô tô con đâm vào nhau, một nhóm nhân viên y tế mặc áo blouse trắng đẩy giường bệnh cấp cứu chạy vội qua hành lang.
Trong phòng trực chỉ còn lại một nữ bác sĩ trẻ đang dùng nhíp để xử lý vết thương cho Hạ Ngưỡng.
Bác sĩ thở dài dưới ánh đèn: “Ôi chao, sao giờ cô mới đến đây? Bên trong còn sót lại mấy mảnh thủy tinh nhỏ, nếu vết thương bị viêm nhiễm, có thể phải phẫu thuật cắt bỏ.”
Vết thương trong lòng bàn tay không dài lắm, nhưng khá sâu.
Mảnh vỡ của cái chai đâm thẳng vào giữa xương ngón tay cái nối liền với xương cổ tay, nếu không xử lý cẩn thận thì ngay cả việc cử động khớp cũng khó.
“Cần phải khâu mấy mũi, may mà là tay trái và không ảnh hưởng đến gân cốt.” Bác sĩ đặt tấm phim Xquang vừa chụp sang một bên, nhìn hai người họ thêm một lần nữa, trông có vẻ là sinh viên, “Sắp thi cuối kỳ rồi đúng không?”
“Vâng, mai là thi xong hết rồi ạ.”
Tuy nhiên môn thi ngày mai không cần dùng bút, là bài thi thực hành múa dân tộc.
Hạ Ngưỡng chỉ cần giải thích rõ tình hình đặc biệt của mình, cô giáo có thể dựa vào thành tích giải Nhất Hoa sen của cô ở cuộc thi múa dân tộc trước đó mà cho điểm A trực tiếp.
Nhưng các mũi khâu…
Đây là lần đầu tiên Hà Ngưỡng nghe đến việc này, chỉ nghe thôi đã thấy đau rồi, cô do dự: “Bác sĩ, có thể không cần khâu không? Chỉ quấn băng gạc và dùng thuốc thôi được không ạ?”
“Như vậy có thể vết thương sẽ không lành đẹp được, sẽ bị sẹo đấy.” Bác sĩ lắc đầu, thay cô phủ nhận. “Cái tay đẹp thế này, để lại sẹo thì tiếc lắm.”
Đoạn Tiêu ở bên cạnh nhìn thấy vẻ do dự của cô, trực tiếp nói: “Khâu đi.”
“…”
Anh đồng ý nhanh thật đấy, cũng đâu phải là anh khâu đâu.
Hạ Ngưỡng bất mãn lầm bầm: “Nhưng mà đau lắm.”
Đoạn Tiêu liếc nhìn cô, không khách sáo mà chế giễu: “Anh thấy lúc nãy em đứng ở lề đường nói chuyện có thấy đau chút nào đâu.”
“Lúc nãy thật sự không đau mà.” Cô vẫn chưa nhận ra anh có giọng điệu khó nghe đến thế nào, thẳng thắn nói. “Em cũng không biết tại sao vừa đến bệnh viện là đau.”
Đoạn Tiêu bị lời nói của cô làm cho tức giận bật cười, lạnh lùng nói: “Bác sĩ, khâu cho cô ấy đi.”
Vị bác sĩ nghe hai người trẻ tuổi cãi nhau cũng thấy khá thú vị, vừa đeo găng tay chuẩn bị thuốc vừa cười giải thích: “Lúc nãy không đau là do mấy mảnh thủy tinh đâm vào lòng bàn tay của cô làm tê liệt thần kinh rồi. Chứ không phải là đến bệnh viện mới đau.”
Hạ Ngưỡng phồng má, không nói gì nữa.
Vừa mới chấm bông sát trùng vào, cô đau đến nỗi “hít” lên một tiếng, vô thức rút tay về phía sau.
“Này chàng trai, đừng chỉ ngồi nhìn vậy chứ.” Bác sĩ quay đầu lại, gọi. “Giữ chặt bạn gái của cậu đi, chưa tiêm thuốc tê đâu.”
Hạ ngưỡng cứ thế nhìn chằm chằm vào cây kim tiêm đang tiến gần đến phần da thịt lộ ra ở xương bàn tay của mình, cắn chặt hàm răng.
Đột nhiên một bàn tay từ phía sau ấn vào đầu cô rồi xoay mặt cô vào một lồng ng.ực ấm áp, mùi thuốc lá bạc hà nhạt và lạnh lẽo phả vào mũi.
Cô bị phân tán sự chú ý.
Nghĩ thầm hôm nay anh đã hút bao nhiêu điếu rồi, không sợ bị hỏng phổi à?
Đoạn Tiêu sợ cô cuộn ngón tay chạm vào vết thương, trực tiếp đè chặt cả lòng bàn tay lẫn các ngón tay của cô lên bàn. Cánh tay lại chắn ngang tầm mắt cô, không cho cô nhìn thấy quá trình.
Khi thuốc tê được tiêm vào vẫn còn cảm giác đau, nhưng sau đó những mũi kim xuyên qua da thịt lại không còn cảm giác gì nữa.
Má của Hạ Ngưỡng bị ép vào lồng ng.ực của anh, rõ ràng cảm nhận được nhịp thở phập phồng của anh, thậm chí còn nghe thấy tiếng tim anh đập, cô mím môi nói: “Anh đừng nhân cơ hội này mà trả thù.”
Anh không phản ứng.
“Anh nắm tay em mạnh quá.” Cô nhíu mày, có chút ấm ức bổ sung. “Còn đau hơn cả lúc tiêm.”
Đoạn Tiêu đứng sau lưng cô, hơi cúi người.
Cằm anh chạm vào đỉnh đầu đen nhánh của cô, cọ nhẹ, rồi lạnh lùng hừ khẽ: “Im lặng, đừng làm phiền bác sĩ.”
“…”
Sau khi khâu xong, bác sĩ kê toa thuốc chống viêm và giải thích:
“Tôi đã dùng chỉ tự tiêu cho cô. Vết thương lành cũng không cần tháo chỉ nữa, nhưng trong quá trình hồi phục nếu có bất kỳ vấn đề gì nhớ đến bệnh viện ngay nhé.”
“Cảm ơn bác sĩ.”
Hạ Ngưỡng vẫn vô thức nâng tay lên, tay còn lại cầm đơn thuốc đi ra ngoài: “Đi thôi, em đi lấy thuốc.”
Quầy thuốc ở tầng một, thanh toán qua ứng dụng trên điện thoại là được.
Điện thoại của Hạ Ngưỡng là phiên bản Pro Max mới nhất, hơi lớn hơn bàn tay của cô. Dùng một tay thao tác mọi thứ có phần hơi khó khăn, lại còn chậm nữa.
Cô đành phải đưa điện thoại cho Đoạn Tiêu, nhờ anh giúp.
Đoạn Tiêu ngồi trên ghế ở hành lang chờ cô, thành thạo nhập thông tin chứng minh thư của cô, đăng nhập vào tài khoản bảo hiểm y tế sinh viên.
Thanh toán xong định tắt màn hình, lại thấy hai tin nhắn mới hiện ra.
【Năm nhất đại học ngành Tài Chính lớp 3, Lâm Vọng】: Đàn chị, quên chưa nói tối nay chị ngầu quá! Nhờ chị cứu em mới thoát được, chị đúng là nữ anh hùng của em / nụ hôn jpg.
【Năm nhất đại học ngành Tài Chính lớp 3, Lâm Vọng】: Nhân tiện, đừng quên tay của chị cần phải đến bệnh viện lấy thuốc đấy nhé.
Cô cho cậu ta ra khỏi danh sách chặn từ lúc nào vậy?
Đoạn Tiêu lạnh lùng nhìn lướt qua hai tin nhắn này một lúc rồi kéo lên xem lại lịch sử chat, tổng cộng chưa đến hai trang.
Vừa đúng lúc Hạ Ngưỡng mang thuốc về.
Anh không biểu lộ cảm xúc gì, thoát khỏi wechat và tắt màn hình.
Chiếc xe lao ra khỏi bãi đậu xe.
Hạ Ngưỡng không biết bây giờ có nên quay về căn hộ luôn không, đành phải nói một câu: “Có thể dừng xe ở cửa hàng tiện lợi ven đường được không?”
“Làm gì vậy?”
“Em đói quá, muốn mua chút sandwich để ăn cho đỡ đói.”
Anh cười nhạt, nói: “Em còn đói nữa à?”
Đến lúc này mà Hạ Ngưỡng vẫn không nhận ra giọng điệu mỉa mai trong lời nói của anh thì đúng là uổng phí mấy năm bên nhau. Cô cũng bắt đầu bực mình: “Anh cứ gắt gỏng với em làm gì? Em cũng chẳng muốn vào đồn cảnh sát đâu.”
“Em đánh nhau là đúng sao?” Đoạn Tiêu hỏi ngược lại. “Mà còn đánh nhau với cả đám đàn ông, em tưởng mình là góa phụ đen hay là nữ siêu nhân à?”
“Anh chẳng hiểu gì về chuyện này cả, cứ thế mà mắng em.” Cô tức tối nói. “Đây cũng không phải lỗi của bọn em, bọn em đang giúp người khác mà.”
Anh nghe thấy từ khóa mấu chốt, sắc mặt tối sầm lại: “Em đang xưng ‘bọn em’ với ai hả?”
“…”
Hạ Ngưỡng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không muốn nói chuyện với anh nữa.
Anh thật vô lý, có hiểu được trọng tâm của những gì cô nói không vậy? Dễ dàng lạc đề thế, cứ như đang tranh luận với cô vậy.
Chưa nói xong chuyện này đã chuyển sang vấn đề khác rồi.
Không thể tin được nếu cứ cãi nhau như vậy thì sẽ nảy sinh bao nhiêu vấn đề nữa, mà cô không thể suy nghĩ nhanh bằng anh được!
Xe không dừng ở cửa hàng tiện lợi, mà lại lái đến quán bar [Hoàng hôn].
Giờ này phố bar đang rất náo nhiệt, nằm gần khu đại học. Lại đúng dịp cuối kỳ, các sinh viên nghỉ sớm đã bắt đầu đi chơi, liên tục có những chiếc xe thể thao chạy vào.
Đám người Lục Gia Trạch là khách quen ở đây.
Hôm nay khoa Tài Chính của bọn họ đã thi xong và được nghỉ hè, hầu như ai cũng đã uống qua một lượt.
Hôm nay toàn bộ tụ tập ở tầng dưới, ngồi ngay cái bàn mở rộng ở phía trước, từ xa đã vẫy tay gọi bọn họ.
Chu Tê Mạn cũng có mặt ở đây, cô ta nhìn theo tầm mắt của anh ấy hướng về phía cửa.
Trong ánh đèn màu sặc sỡ, Hạ Ngưỡng mặc một chiếc áo trễ vai dài tay ôm sát người, quần jean ống loe, tóc dài được tết thành kiểu đuôi cá buộc lệch sang một bên.
Gương mặt cô hầu như không trang điểm, gần như không liên quan gì đến không gian náo nhiệt này.
Đoạn Tiêu thậm chí còn không nắm tay dắt cô đi vào. Dáng người anh cao gầy, tóc mái đã dài ra một chút nhưng vẫn không che được vẻ lạnh lùng sắc sảo trên khuôn mặt.
Anh vẫn cầm chiếc áo khoác lông cừu trắng của cô trên tay, tay còn lại vòng qua ôm vai cô cùng đi vào trong.
Khách say khướt đi qua đi lại bên cạnh, nhưng không ai chạm vào được bàn tay đang để ở trước ngực của cô.
Khi họ đến, Hạ Ngưỡng tự giác ngồi vào trong.
Phục vụ đang mang từng đĩa thức ăn lên, toàn là những món thanh đạm, nhìn là biết dành cho cô.
Cũng không phải lần đầu ăn uống ở quán bar, Đoạn Tiêu thường xuyên đưa cô đến đây, mà cô lại không uống rượu nên thường thì mỗi người ăn một món riêng.
“Sao giờ này mới đến vậy? Bọn tôi với chị Tê đã hát được một vòng rồi đấy.”
Lục Gia Trạch mắt tinh, nhìn thấy băng gạc rất nổi bật trên tay Hạ Ngưỡng, trêu chọc: “Hai người tối nay chơi lớn quá rồi, đến cả tay cũng bị thương à?”
Anh ấy chẳng bao giờ nói chuyện nghiêm túc.
Nhưng quen biết nhau lâu rồi, ai cũng đã quen với tật xấu này của anh ấy.
Hạ Ngưỡng liếc mắt cảnh cáo, trong lòng thầm chửi một trăm câu.
Đoạn Tiêu trực tiếp giơ chân đá: “Đừng có tìm đường chết.”
“Hahaha tôi sai rồi!” Lục Gia Trạch né tránh, ôm lấy bạn gái mới bên cạnh mà than vãn. “Đụng vào cặp đôi này là không xong đâu, các cậu cũng đừng nói chuyện với họ nữa.”
Cô gái kia cười cười, sao có thể không nghe ra sự thân mật giữa họ, lén lút liếc nhìn về phía Hạ Ngưỡng.
Mấy anh chàng khác đang chơi xúc xắc đoán số, kéo cả Đoạn Tiêu vào cùng, còn chu đáo nhường hơn nửa mặt bàn cho mấy đĩa thức ăn trước mặt Hạ Ngưỡng.
Thấy vậy, Chu Tê Mạn ngồi sát lại, giọng điệu như thường nói: “Mặt mũi của cô thật lớn. A Tiêu ngồi đây chưa được hai phút, đã bị cô gọi đến đồn cảnh sát để bảo lãnh người.”
Hạ Ngưỡng cúi đầu húp món súp, bình tĩnh nói: “Mặt mũi của tôi đúng là lớn thật, cô cứ quen dần đi.”
“. . .”
“Cô thật sự là người thú vị nhất trong đám này.” Cô ta chỉ vào mấy cô gái khác đang chơi đoán số, nói bóng gió. “Cô là người duy nhất vừa tiêu tiền của đàn ông, lại còn tỏ ra thanh cao vô tội. A Tiêu chắc thích kiểu muốn bắt mà không bắt được của cô nhỉ?”
Hạ Ngưỡng dường như chẳng có ý định tranh cãi với cô ta, gật đầu đồng ý: “Đúng vậy, tiếc là cô học không được đâu, cô là đại tiểu thư cao cao tại thượng mà.”
Chu Tê Mạn nghẹn lời: “Cô đúng là đồ mặt dày.”
“Cô bảo thủ như bà già 80 tuổi ấy.” Hạ Ngưỡng đặt thìa xuống, bình tĩnh hỏi, “Những người cô vừa chỉ kia đắc tội gì với cô à? Mấy cô gái trẻ yêu đương với anh em bạn bè của cô đều là đồ đào mỏ hết sao?”
Chu Tê Mạn: “Dù sao thì cô cũng thế thôi.”
Hạ Ngưỡng nhàn nhạt ngẩng đầu, cười tủm tỉm nói: “Ừ, vậy cô đi bảo Đoạn Tiêu đá tôi đi.”
“Chuyện sớm muộn thôi! Cô cứ chờ đấy.”
Cô ta bị thái độ lạnh nhạt không thèm để ý của Hạ Ngưỡng chọc cho nổi giận.
Chu Tê Mạn lớn hơn đám con trai này hai tuổi, như một người chị cả. Hồi nhỏ bọn họ gây chuyện đều là cô ta ra tay dọn dẹp hậu quả.
Trong nhóm bạn của Đoạn Tiêu, cô ta luôn được mọi người nâng niu, làm sao chịu được uất ức này.
Những cô gái có mặt ở đây lúc nãy đều chủ động đến nịnh nọt cô ta, tỏ ra cung kính. Bởi họ biết rõ vị thế của cô ta ở đây lớn đến mức nào.
Hạ Ngưỡng càng tỏ ra không quan tâm, lại càng không nể mặt cô ta.
Chu Tê Mạn càng thêm ghét bỏ cô.
Nhưng thật ra Hạ Ngưỡng không có nhiều cảm xúc phức tạp như vậy với cô ta.
Trong những cuộc nhậu mà đám bạn của Đoạn Tiêu tổ chức, cô thường chỉ dành nhiều nụ cười hơn cho Lục Gia Trạch một chút, đó cũng chỉ vì quen biết nhau mà thôi.
Đối với những người khác, cô rất ít khi cố ý làm hài lòng họ.
Dù sao thì cũng chẳng muốn hòa nhập vào vòng tròn của anh, vậy thì cần gì phải hạ thấp bản thân mình đi kết giao với những người vốn dĩ sẽ chẳng có nhiều giao tiếp trong cuộc sống.
Thấy cô ta ngồi bên cạnh mãi mà vẫn không đi, Hạ Ngưỡng cảm thấy ăn mất ngon, cô giơ tay trái băng bó lên: “Đừng dựa vào tôi quá gần, cẩn thận tôi đòi bồi thường đấy.”
“…”
Cái vẻ mặt vừa vô sỉ vừa ngang ngược này không biết học được từ ai.
Chu Tê Mạn tức đến mức muốn nhảy dựng lên, quay người bỏ đi, lên sân khấu điều chỉnh đĩa nhạc.
Cô gái bị cô ấy đẩy đi ngồi trở lại, mang vẻ mặt ngưỡng mộ: “Tôi tên là Vu Tuyết Vũ, lúc nãy lén nghe hai người nói chuyện, cô thật lợi hại.”
Hạ Ngưỡng nhận ra cô ấy là bạn gái của Lục Gia Trạch nên rót một cốc nước trái cây đưa cho cô ấy, cười cười: “Tôi lợi hại à? Hình như đây không phải lần đầu tôi làm cô ta tức giận.”
“Lúc nãy cô ta rất kiêu ngạo, ra vẻ ta đây, còn nói trước mặt tôi là mắt nhìn người của Gia Trạch kém đi rồi.” Vu Tuyết Vũ bĩu môi. “Tôi còn tưởng cô ta thầm mến Gia Trạch chứ, hóa ra cô ta yêu thương tất cả các em trai như nhau!”
Hạ Ngưỡng bật cười, không chút để ý nói: “Có lẽ là do sự chiếm hữu giữa bạn bè thôi. Còn về việc kiêu ngạo… Gần như tất cả mọi người trong nhóm của họ đều như vậy.”
Bởi vì họ sinh ra đã quá tốt, chưa từng nếm trải đắng cay gì.
Cho nên tự nhiên sẽ đặt mình vào vị trí cao hơn người khác, không quan tâm đến cảm xúc của người khác. Muốn làm gì thì làm, muốn gì được nấy, luôn mang dáng vẻ khinh thường mọi người.
Tiếng nhạc rock nặng nề vang lên, báo hiệu đêm nay lúc 10 giờ sẽ bắt đầu cuộc vui.
Trên sàn nhảy, một đám thanh niên nam nữ đang nhảy múa cuồng nhiệt.
“A Tiêu.” Chu Tê Mạn cầm thẳng micro, hướng về phía dưới sân khấu gọi. “Tay trống của tôi bị đau bụng rồi, cậu qua đây đánh trống hộ tôi với.”
Đoạn Tiêu không thích những trò này, nhưng không có nghĩa là anh không biết đánh.
Học những trò chơi mới lạ, anh luôn là người làm quen nhanh nhất. Anh vừa lên sân khấu, mọi người ở dưới đã reo hò ầm ĩ “Anh Tiêu”, “Anh Tiêu”!
Trong những lúc như thế này, chàng trai luôn khoác lên mình vẻ phong lưu bất cần đời, giống như một cậu ấm con nhà giàu, là vua của những cuộc vui xa hoa.
Anh ngồi trên ghế đánh trống, nhịp nhàng vung dùi trống, ra hiệu mọi người yên lặng.
Khí thế kiểm soát cả không gian hòa cùng với nhịp trống.
Khi đèn tắt, những lớp ánh sáng đỏ sẫm đậm dần lan ra như những con sóng chồng lên nhau.
Thân hình cao gầy của Đoạn Tiêu càng trở nên quý phái và bí ẩn dưới ánh đèn này, những đường nét góc cạnh sắc sảo trên khuôn mặt càng nổi bật hơn. Anh đẹp trai đến mức có thể tách biệt anh khỏi những người xung quanh.
Chu Tê Mạn hát rất hay, giọng khàn khàn đặc trưng. Cô ta đeo những chiếc vòng chân và dây chuyền dài phủ lên trên xương quai xanh theo phong cách punk. Một bài R&B đã đốt cháy hoàn toàn bầu không khí của buổi tiệc.
Lúc này, tay trống đã trở lại và muốn tiếp quản.
Nhưng đám đông phía dưới lại hò hét ầm ĩ, muốn cả hai chơi thêm một bài nữa.
Những câu nói trêu chọc “Trời sinh một cặp”, “Rất hợp nhau” như sóng cuộn trào ào ạt đổ vào tai họ.
Vu Tuyết Vũ vô thức lo lắng nhìn về phía Hạ Ngưỡng nhưng lại thấy cô chẳng có biểu cảm gì. Cô thong thả ăn hết miếng đậu hũ cuối cùng rồi đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Cô ấy vội vàng gọi lại: “Cô đi như vậy, không sợ anh ấy tức giận à?”
“Tối nay tôi đã làm anh ấy tức giận một lần rồi.” Hạ Ngưỡng đeo balo, rất kinh nghiệm nói. “Thường thì anh ấy sẽ không tức giận hai lần trong một ngày đâu.”
Vu Tuyết Vũ thực sự sốc trước cách họ đối xử với nhau, lại khó tin nhìn lên chàng trai trên sân khấu.
…
“Sẽ không tức giận hai lần trong một ngày”, tất nhiên là cô nói xạo.
Đoạn Tiêu có gương mặt lạnh lùng như Diêm Vương, tính khí còn khó chịu hơn cả hắc bạch vô thường.Vui buồn thất thường, có thể nổi giận với cô đến hai lần trong vòng một phút.
Chỉ là thấy họ chơi vui quá, chắc phải đến tận khuya mới về được.
Nhưng chiều mai cô còn có một bài kiểm tra.
Đi về bây giờ thì về đến ký túc xá còn kịp giờ đóng cửa.
Đoạn Tiêu xuống sân khấu thì nhận được tin nhắn của cô, chỉ vỏn vẹn mấy chữ.
【Cấm Tiêu】: Em về trước.
“Cô ta lại đi rồi à?” Chu Tê Mạn ở bên cạnh nghiêng người lại nhìn vào điện thoại của anh, giọng điệu chua ngoa, “Đã sớm nói rồi, cậu nên tìm một cô gái hợp với nhóm chúng ta, chơi không nổi thì đừng có ra ngoài chơi.”
Đoạn Tiêu nhướng mày, lạnh lùng đáp: “Trước đây cô ấy cũng đi chơi với tôi không ít lần.”
“Thật à?” Chu Tê Mạn không tin. “Vậy tại sao hai lần tôi gặp cô ta, cô ta đều về sớm? Nhìn cô ta cũng chẳng có mấy tình ý với cậu. Còn thua cả cô bạn gái của Gia Trạch, ít nhất còn biết rót rượu.”
Anh cất điện thoại, liếc cô ta một cái: “Tôi đưa cô ấy đến đây để rót rượu cho chị à? Ở nhà cô ấy uống một ngụm nước tôi còn phải đi rót.”
“…”
Chu Tê Mạn im bặt, đổi chủ đề: “Cậu nổi giận với tôi làm gì? Chính cô ta muốn về mà, cậu tốn nhiều tiền và công sức để nuôi một nàng công chúa à.”
Đoạn Tiêu đút tay vào túi quần, không để ý đến lời mỉa mai của cô ta, hơi băn khoăn: “Lúc Hứa Nghê còn ở đây, cô ấy cũng chơi rất vui mà, sao cứ gặp chị là cô ấy lại về sớm vậy?”
Hứa Nghê cũng là một người con gái trong nhóm bạn từ thuở nhỏ của họ. Nhưng cô ấy đã đi sang Hương Cảng du học từ năm hai đại học.
Vẻ mặt Chu Tê Mạn có chút kỳ lạ.
Lát sau, cô ta nghe thấy anh lười biếng nói: “Những buổi tiệc có chị, cô ấy đều không vui. Có phải chị đã làm gì cô ấy rồi không?”
“Cậu…” Sắc mặt của Chu Tê Mạn thay đổi liên tục, tức giận quay người. “Chính cậu không giữ được một cô gái, còn đổ lỗi cho tôi, tôi không thèm để ý đến cậu!”
Năm phút sau, xe của Đoạn Tiêu đã đến.
Lúc đó Hạ Ngưỡng đang đi về phía ngã tư, cô muốn ra khỏi con phố bar này mới gọi taxi.
Anh đi theo phía sau, bánh xe lăn chậm, lơ đãng tự hỏi cô sẽ về ký túc xá trường hay căn hộ của họ.
Hạ Ngưỡng bị tiếng động cơ của chiếc xe thể thao làm giật mình, quay đầu lại nhìn thấy anh.
Cầm túi xách trên tay, cô nhớ đến chiếc thẻ vẫn chưa trả lại cho anh. Bên trong có một khoản tiền, là hai trăm vạn mà anh đã chuyển cho cô vào lúc tốt nghiệp cấp ba năm ấy.
Cả tối nay họ vẫn ở bên nhau, nhưng vừa mới bị anh mắng nên cô không tìm được cơ hội thích hợp để đưa lại.
Hạ Ngưỡng cũng đang suy nghĩ về hậu quả, không biết liệu có chịu được cơn giận của anh hay không.
Hơn nữa, anh rõ ràng biết ý nghĩa của việc cô chuyển 30 vạn đó, nhưng lại không hề nhắc đến, không biết anh đang nghĩ gì…
Cả hai người đều có những suy nghĩ riêng, suốt quãng đường về không ai nói gì với ai.
Khi vừa bước vào cửa, Hạ Ngưỡng bất ngờ bị anh kéo vào lòng và hôn. Đầu gối cô bị đẩy ra một cách thô bạo, rồi cô bị anh bế vào ghế dựa ở sảnh.
Cô hơi kháng cự mùi thuốc lá và rượu nồng nặc trên người anh, đau đớn r.ên r.ỉ: “Em có cuộc gọi…”
Đó là một cuộc gọi video, khi cô lấy điện thoại ra khỏi túi và anh nhìn thấy hai chữ “Lâm Vọng” hiển thị trên danh bạ, sắc mặt của Đoạn Tiêu trở nên rất khó coi.
Anh dùng bàn tay lớn ấn vào gáy cô, ép cô ngẩng đầu lên: “Xóa cậu ta đi.”
Hạ Ngưỡng không nhúc nhích: “Không phải anh đã chặn liên lạc với cậu ta một lần rồi sao?”
“Vậy tại sao em lại mở lại?”
Cô kiên quyết nói: “Bởi vì đây là điện thoại của em, đây là vòng tròn xã hội của em, cậu ta là bạn của em.”
“Bạn sao?” Giọng Đoạn Tiêu khàn khàn. “Bạn bè nào mà nửa đêm lại gọi video cho em? Em không nhìn ra cậu ta muốn gì à?”
“Cho dù cậu ta thích em thì sao?” Hạ Ngưỡng bình tĩnh lại. “Ít nhất không phải tất cả đàn ông đều giống anh.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro