Dừng Chân Mùa Hạ

Kỳ si.nh lý – s...

Tước Nhĩ

2025-03-15 14:49:56

  Không như Ôn Vân Miểu dự đoán, bữa cơm tối mừng sinh nhật diễn ra không tệ.Hai người hiếm khi nấu nướng đàng hoàng, loay hoay trong bếp một hồi lại nấu được bốn món mặn một món canh, thêm cả một đĩa tôm tươi ngon.

Tủ lạnh bị họ nhét quá nhiều đồ ăn dự trữ, Ôn Vân Miểu rửa vài loại trái cây bưng ra, khẽ kéo góc áo Hạ Ngưỡng rồi nhỏ giọng hỏi: “Đêm nay anh ấy, có ở lại không?”

Hạ Ngưỡng được cô ấy nhắc nhở, lúc này mới nhìn đồng hồ, xoay người lại: “Gần 10 giờ rồi, không phải anh phải về à?”

Đoạn Tiêu chỉ ra ngoài ban công: “Đang mưa.”

Muốn lái xe từ ngoại ô Kinh Châu về trung tâm thành phố phải đi đường cao tốc, mà lái xe lúc trời mưa ban đêm không an toàn cho lắm.

“Vậy đêm nay anh ở lại đây đi, đồ vệ sinh cá nhân dùng một lần đều ở trong toilet.”  Ngẫm nghĩ một hồi cô mới nói: “Anh ngủ phòng em.”

Ôn Vân Miểu không biết chuyện giữa hai người, căng thẳng nhìn cô.

Trong nhà chỉ có hai gian phòng nhỏ, phòng con bé có giường đơn, giường trong phòng Hạ Ngưỡng thì lớn hơn một chút, nhưng mà…

Đoạn Tiêu nhàn nhã dựa vào một bên tay vịn sofa, cố ý hỏi: “Thế còn em?”

Hạ Ngưỡng lườm anh: “Em ngủ sofa.”

Ghế sofa nhỏ thế kia, đương nhiên anh ngủ không vừa.

Anh không khách sáo: “Được.”

Có mấy bộ quần áo của Đoạn Tiêu ở đây, anh để quên vào kỳ nghỉ hè năm trước.

Về sau, Hạ Ngưỡng thấy một con bé ít tuổi như Ôn Vân Miểu sống một mình không an toàn, bèn bảo em gái thi thoảng giặt đồ của anh rồi phơi ngoài ban công, ra vẻ như có đàn ông sống trong nhà.

Cô chưa trả mấy bộ đồ đó lại cho anh, dù sao anh cũng không thiếu đồ mặc.

Đoạn Tiêu chỉ rửa mặt trong nhà vệ sinh, thay một bộ quần áo dài tay, chứ không dùng buồng tắm.

Dù sao trước giờ chỉ có mỗi cô bé Ôn Vân Miểu sống trong nhà này. Một người đàn ông trưởng thành như anh phải biết kiêng dè, dùng phòng tắm của người ta thì ngại lắm.

Ôn Vân Miểu giúp Hạ Ngưỡng trải đệm lên sofa, thấy bóng dáng cao lớn của anh đi vào phòng mới nói: “Chị, chị ngủ phòng em đi, em ngủ sofa.”

“Không cần đâu, không phải em chỉ quen ngủ giường của mình thôi sao?” Hạ Ngưỡng đẩy con bé vào phòng, dặn dò: “Đừng học bài khuya quá, coi chừng mắt cận tăng độ lại phải thay tròng kính đấy. Chị đi tắm đây.”

Ôn Vân Miểu vâng dạ: “Vâng, vâng ạ, chị ngủ ngon.”

Hạ Ngưỡng tắm xong, sấy tóc rồi bước ra khỏi phòng tắm thì đã hơi muộn. Bên ngoài gió thổi mưa rơi, mưa càng lúc càng lớn, còn kèm theo vài tiếng sấm mùa đông trầm đục.

Cửa phòng Ôn Vân Miểu đóng kín, khe cửa cũng không thấy ánh đèn, chắc đã ngủ rồi.

Nhưng cửa phòng Đoạn Tiêu không đóng mà cứ mở toang, nhìn chếch về phía cửa phòng tắm có thể thấy ánh sáng từ điện thoại anh.

Hạ Ngưỡng không để ý đến anh, cô nằm xuống ghế sofa, mở điện thoại trả lời tin nhắn trong danh sách. Lướt vòng bạn bè thì thấy trạng thái Đoạn Tiêu vừa đăng một phút trước.

Anh chia sẻ một bài hát, ca sĩ là Dan Bravo và J.O.Y.

Bài hát mang tên《Stardust》.

Với ý nghĩa ma lực quyến rũ của bụi sao.

Hạ Ngưỡng đang suy nghĩ vẩn vơ thì vô tình ấn like. Có đôi khi cô lướt newfeed mà không thật sự xem nội dung người khác đăng là gì, chỉ ấn một like cho thân thiện.

Giờ mà unlike thì có hơi giấu đầu hở đuôi.

Một giây sau có tin nhắn mới.

【Tiêu】: Không ngủ được à?

Phòng khách và phòng ngủ của cô cách nhau chưa đầy ba mét, nhưng hai người nói chuyện thế này lại có vẻ lén lút.

【Cấm Tiêu】: Anh cũng chưa ngủ sao?

【Tiêu】: Tiếng sấm to quá, trên nóc tòa nhà này có lắp cột thu lôi không?

“…”

Cũng không biết cây cột thu lôi trên nóc nhà cổ lỗ sĩ này còn hoạt động hay không nữa.

Nghe anh nói vậy, Hạ Ngưỡng bèn vứt điện thoại sang bên để bảo toàn tánh mạng, còn không quên nhắn lại cho anh: “Không muốn bị điện giật cháy thì đừng nghịch điện thoại nữa.”

Cô hơi sợ hãi những lúc trời đổ mưa giông có gió giật, nó gợi lại đôi ba ký ức không vui trong lòng cô. Đêm đen mịt mù đã đủ đáng sợ, tia chớp màu tím hiện lên đánh ầm ngang trời càng làm cô sợ hãi tới mức phải rụt đầu vào chăn.

Có lẽ do bị ám ảnh tâm lý, Hạ Ngưỡng có cảm giác chân mình đang bị thứ gì đó chạm vào, chăn trên đầu cũng bị kéo xuống.

Cô dùng hết sức bình sinh kéo chặt chăn, gần như nghẹn ngào kêu lên: “Miểu Miểu!”

Tiếng kêu này bị một tiếng sấm vang trời lấn át, nhưng lại có một tiếng cười như có như không đáp lại.

Hạ Ngưỡng sửng sốt, hoang mang thò đầu ra, thấy bóng dáng Đoạn Tiêu thì nhanh chóng chuyển sang tức giận.

Rõ ràng biết cô sợ, vậy mà còn chạy đến dọa cô.

“Lá gan bé tí thế à?” Đoạn Tiêu cúi người nhìn cô, tiếng cười khùng khục trong cổ họng. Anh vươn tay ôm Hạ Ngưỡng: “Lên giường ngủ đi.”

Tiếp xúc với nhiệt độ cơ thể ấm nóng của anh, tâm trạng căng thẳng của Hạ Ngưỡng cũng dần dịu xuống, mí mắt cô không kiểm soát được mà bắt đầu díp lại. Được anh ôm vào phòng, khi cánh cửa phòng đóng lại, cô không chú ý thấy đèn trong phòng Ôn Vân Miểu đối diện vừa mới sáng lên.

Trong phòng không bật đèn, cả hai đều có vóc dáng cao nên ngủ chung trên một chiếc giường có hơi chật chội.

Hạ Ngưỡng quay lưng rúc vào vị trí ấm áp mà anh đã nằm. Tiếng sấm còn lớn hơn lúc nãy, nhưng hơi thở của cô dần đều đặn, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Đoạn Tiêu nhẹ nhàng đặt tay lên eo cô, đôi môi ướt át lướt qua vành tai cô khẽ nhấm nháp.

Tóc cô hơi bị đè ép, lại cảm nhận được phản ứng của người đằng sau, bị ép khó chịu quá cô mới dùng khuỷu tay đẩy anh ra: “Anh đừng quậy.”

Anh càng ôm người kia chặt hơn, ngực áp vào lưng, đè nén hơi thở thì thầm bên tai cô, tựa như dỗ dành, lại tựa như cưỡng ép: “Cứ ngủ giống thế này đi.”

Bàn tay ấm áp đặt trên eo Hạ Ngưỡng đã di chuyển xuống dưới, vừa vặn phủ lên vùng bụng dưới của cô.

Hơi ấm dần lan tỏa, Hạ Ngưỡng mơ màng tự hỏi, liệu anh có biết cô đang trong kỳ kinh nguyệt không?

Chu kỳ kinh nguyệt của cô không đều, đặc biệt là trước lúc thi đấu cô thường cố tình ăn kiêng, khiến chu kỳ cũng bị rối loạn theo sự mất cân bằng dinh dưỡng.

Nhưng Đoạn Tiêu có biết thì cũng bình thường thôi, xét cho cùng thì đây là chuyện có liên quan mật thiết đến anh.

Vài phút sau, Hạ Ngưỡng đã buồn ngủ không chịu nổi, cô không suy nghĩ gì thêm mà nhắm mắt lại.

Lúc thức dậy, Hạ Ngưỡng nghe thấy tiếng nước chảy trong toilet nhưng bên cạnh đã không còn ai.

Cửa phòng hé mở, thoang thoảng mùi cháo thơm cho bữa sáng ngoài phòng khách.

“Miểu Miểu?” Cô dụi mắt ngồi dậy.

Tiếng Đoạn Tiêu vọng ra từ toilet: “Anh đưa em ấy đến lớp học sáng rồi.”

Ồ, hôm nay là thứ Sáu.

Hạ Ngưỡng ngớ người: “Anh đang làm gì thế?”

Đoạn Tiêu mở cửa nhà vệ sinh bước ra, đứng trước cửa giơ lên thứ trong tay mà anh vừa giặt sạch: đồ lót cô đã thay ra.

“…”

Đêm qua vì quá trễ nên Hạ Ngưỡng đành tạm thời vứt chúng vào chậu.

Cô định bụng hôm nay sẽ giặt, bây giờ thấy anh cầm nó trên tay với vẻ ngả ngớn lưu manh thì tiếng còi báo động trong cô rền rĩ: “Anh động vào làm gì?”

Đoạn Tiêu hoàn toàn phớt lờ sự xấu hổ của cô, đi ra chỗ phơi đồ trên ban công: “Số lần anh chạm vào cũng đâu có ít.”

Hạ Ngưỡng chui vào chăn trốn tránh một lúc lâu mới với lấy điện thoại xem giờ, không để ý rằng mình đã cầm nhầm điện thoại của Đoạn Tiêu.

Anh không cài khóa, vừa mở lên đã thấy màn hình ứng dụng vừa dùng.

Khung lịch sử trò chuyện cũng hiện ra trước mắt cô như vậy.

【Chu Tê Mạn】: Hình ảnh. jpg

【Chu Tê Mạn】: Tôi về trường rồi, cứ quên nói mãi, thứ lần trước cậu để quên này.

Trong ảnh chụp là một chiếc bao cao su nằm giữa lòng bàn tay cô ta.

Hạ Ngưỡng chẳng xa lạ gì với cái bao này. Lướt tầm mắt xuống, cô thấy tin nhắn trả lời của Đoạn Tiêu.

【Tiêu】: Rơi dưới đất chị còn nhặt lên làm gì, bị điên hả?

“…”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dừng Chân Mùa Hạ

Số ký tự: 0