Không hợp – Khô...
Tước Nhĩ
2025-03-15 14:49:56
Tối qua cô nhận được tin nhắn của trưởng đoàn múa trong nhóm chat trước khi ngủ, nói hôm nay phải tổng duyệt thêm hai lần trước buổi biểu diễn chính thức.
Buổi biểu diễn được nhắc đến ở đây là vở kịch múa theo phong cách dân tộc mới, tên là《Lý Thanh Chiếu》, do Ban Tuyên giáo Thành ủy Kinh Châu ủy quyền và chỉ định Đoàn ca múa kịch Trung Quốc biểu diễn.
Năm nay là kỷ niệm 942 năm ngày sinh của Lý Thanh Chiếu – nữ thi sĩ tài hoa bậc nhất thời xưa, đồng thời cũng trùng với Hội nghị Ngoại giao Quốc tế được tổ chức tại Kinh Châu.
Ngoài việc được phát sóng trên các đài truyền hình lớn, trên khán đài cũng sẽ có các vị khách nước ngoài được mời đến xem.
Đây là nhiệm vụ do Ban Văn nghệ của Đài Truyền hình Trung ương giao phó.
Đoàn múa cổ điển vốn có vai trò và trách nhiệm tuyên truyền văn hóa truyền thống của đất nước, cả đoàn đã tập luyện cho vở diễn gần bốn tháng trời.
Hạ Ngưỡng cố tình đặt báo thức để thức dậy từ sớm tinh mơ.
Đúng lúc cô đang tập giãn cơ ngoài ban công thì Ôn Vân Miểu gọi video tới: “Chị, quà sinh nhật em mua cho chị đã đến rồi á! Chị xem thử người ta có để trước cửa nhà không?”
“Ừhm, nhưng không phải thứ Bảy tuần này mới là sinh nhật chị sao?” Cô bước vào phòng tắm, vừa đánh răng vừa nói: “Em không đến mừng sinh nhật cùng chị à?”
Ở đầu dây bên kia, Ôn Vân Miểu sửng sốt: “Chị chưa tỉnh ngủ hả? Chính miệng chị nói với em là thứ Bảy tuần này chị phải vào đoàn phim, phải ở lại vùng núi ít nhất một tuần mà.”
Hạ Ngưỡng như bừng tỉnh giữa cơn mơ: “À, đúng rồi nhỉ……”
Ôn Vân Miểu nhìn thấu vẻ ảo não của cô: “Đừng nói với em là chị chưa soạn hành lý để đi xa đấy nhé?”
Súc miệng xong, Hạ Ngưỡng vừa lấy sữa rửa mặt ra tay trong sự phiền muộn vừa nói: “Dạo này chị bận quá. Tuần trước phải bảo vệ luận văn rồi sửa luận văn, vở kịch múa hoành tráng kia lại chính thức công diễn vào tối nay.”
Ôn Vân Miểu tức tối: “Thế mà chị còn qua đêm bên ngoài!”
Cô ngẫm nghĩ, chỉ có hôm đến dinh thự nhà Nhậm Hàng là cô không về căn hộ mà thôi. Cô khựng lại: “Em…… đến đây khi nào?”
“Không chỉ đến nhà, em còn biết có người chuyển vào căn hộ đối diện nhà chị!” Ôn Vân Miểu nhìn vẻ mặt chị gái, nói một cách khéo léo: “Em gặp dì giúp việc đến cho mèo ăn, nên đã hỏi tên chủ nhà.”
Hạ Ngưỡng đoán được cô ấy đang nghĩ gì, thản nhiên lau khô mặt.
“Chị ơi, chị chuyển nhà đi.” Ôn Vân Miểu giúp cô nghĩ cách, “Tháng sau em có tiền thưởng từ cuộc thi rồi, em sẽ gửi cho chị.”
“Chị không thấy phiền lòng, cũng không cần phải thay đổi tình trạng cuộc sống của mình vì người khác.” Hạ Ngưỡng mím môi, “Em đừng lo, chị đi ăn sáng đây.”
Ánh mắt Ôn Vân Miểu u sầu: “Vâng, chúc chị biểu diễn thành công.”
Thật ra khuyên chị gái chuyển nhà không phải là ý định ban đầu của Ôn Vân Miểu. Dù sao cô ấy cũng có phần biết ơn Đoạn Tiêu, hơn nữa Hạ Ngưỡng cũng thường dạy cô ấy đừng làm kẻ vong ân bội nghĩa.
Nhưng cô ấy có thể cảm nhận được Hạ Ngưỡng thật sự không muốn quay lại với anh.
Ôn Vân Miểu vốn chậm chạp trong chuyện tình cảm, trước kia cô ấy đã từng hỏi Hạ Ngưỡng “Có thích Đoạn Tiêu không?”. Hạ Ngưỡng nói không thích, nên cô ấy chưa bao giờ nghĩ đến việc giữa hai người họ còn có một mối quan hệ khác.
Sau đó phát hiện hai người ngủ chung một phòng, Hạ Ngưỡng nói họ không phải đang yêu đương.
Cô ấy cũng kiên định tin tưởng, mãi đến sau này Đoạn Tiêu lại đến tìm cô ấy, nói hai người đang yêu nhau.
Có đôi lúc Ôn Vân Miểu nghi ngờ, rốt cuộc người chậm chạp là cô ấy hay là Hạ Ngưỡng?
Nhưng nghĩ kỹ lại, hình như Hạ Ngưỡng không trả lời câu hỏi “Có thích hay không” nữa. Miệng nói không muốn tái hợp, nhưng cô đã thôi nhắc lại hai từ “Không thích”.
Cô chỉ nói “Không hợp”.
Sau khi ăn một bát cháo yến mạch và nước ép trái cây tươi, Hạ Ngưỡng đổ trà hoa vào ly giữ nhiệt, sắp xếp mọi thứ trong túi xách rồi chuẩn bị ra ngoài.
Vừa mở cửa, cô đã thấy cửa phòng đối diện cũng đang mở.
Nhưng rõ ràng Đoạn Tiêu còn dậy sớm hơn cô, lúc này người đang thay cát cho mèo trong nhà là dì Vương.
Xoay người lại thấy cô, dì Vương mỉm cười: “Cô Hạ, thảo nào tôi thấy tự dưng A Tiêu chuyển chỗ ở.”
Hạ Ngưỡng khó xử, mỉm cười gượng gạo.
Người ngoài không biết rõ chuyện giữa hai người.
Hai người chia tay đã gần hai năm, thoắt cái đã lần lượt tốt nghiệp đi làm, dì Vương chỉ cho rằng trước đó Đoạn Tiêu phải ra nước ngoài hoàn thành chuyện học.
Lúc Hạ Ngưỡng ngượng ngùng định đi, con Năm Giờ Rưỡi đã chạy “Vù” tới, cọ cái đầu nhỏ màu xám trắng vào mắt cá chân cô.
Cô hơi bất ngờ, ngồi xổm xuống nựng cằm nó.
Bé mèo lập tức ngẩng cao đầu thoải mái, cọ trái cọ phải, cọ lông lên ống quần cô. Còn lăn lộn trên sàn nhà khoe bụng.
“Con mèo này biết nhận người quá… chỉ bám lấy A Tiêu và cô thôi.” Dì Vương lau tay, nói: “Tôi lấy cần câu mèo trêu nó, mà nó không thèm để ý đến tôi.”
“Vậy ạ? Cháu cũng thấy lạ.”
Hạ Ngưỡng cũng không quen Năm Giờ Rưỡi, nhưng nó vừa thấy cô thì đã bám dính lấy cô.
Chắc bởi vì cô là người đầu tiên chăm nó sau khi nó bị thiến, và không cười nhạo chuyện nó là thái giám.
Dì Vương yên tâm về cô, thấy Hạ Ngưỡng đang chơi với mèo thì xách giỏ đi luôn. Hôm nay bà ấy chỉ đến đưa canh đã hầm xong để trong tủ lạnh, hâm nóng là có thể dùng.
Trước lúc đi, bà ấy còn dặn cô nhớ khóa cửa giúp.
“…”
Hạ Ngưỡng bất lực thở dài, gõ nhẹ vào đầu con mèo đang liế.m ngón tay mình.
Năm Giờ Rưỡi không hiểu sao mình bị đánh, nó ngơ mất mấy giây. Rồi nhìn cô đầy tủi thân bằng đôi mắt to tròn long lanh, muốn tới gần li.ếm tiếp.
Hạ Ngưỡng giơ tay lên né nó, lẩm bẩm: “Sao thứ gì mày cũng ăn thế? Trên ngón tay tao có kem che khuyết điểm đấy.”
Dùng kem che khuyết điểm để che đi hình xăm chữ trên ngón áp út.
Không đúng, nói đúng ra thì đó chỉ là vết Đoạn Tiêu dùng bút vẽ lên. Anh cố tình dọa cô, làm cô tưởng đó là hình xăm.
Cô không biết gì về hình xăm, cũng không thích.
Cô luôn cảm thấy đó chính là hình phạt quyên thích* thời xưa, cũng chính là khắc chữ. Chích mực lên người, cả đời khó mà rửa sạch, sao lại có người ham mê thứ này.
(*quyên thích: “黔刺” là một loại hình phạt xưa, thường dùng để chỉ việc khắc dấu lên mặt để đánh dấu tội nhân.)
Do đó, ban đầu cô tưởng Đoạn Tiêu đã xăm cho cô thật.
Nhưng về sau cô chợt nghĩ, dù có buồn ngủ đến mấy thì không thể nào có người chích kim lên tay mà cô không biết. Vả lại sau khi nhìn kỹ, cô cũng không thấy có mực thấm vào da.
Nhưng lạ thay, cô rửa sao cũng không sạch.
Dùng đủ loại xà phòng rửa tay, chà xát đến tróc da cũng chỉ nhạt màu một ít, không biết đây là loại bút gì.
May mà vị trí vẽ khá kín đáo, diện tích cũng không lớn.
Hạ Ngưỡng có buổi biểu diễn quan trọng, nhiều máy quay chĩa vào quay cận cảnh, khó tránh sẽ bị quay trúng, nên chỉ có thể che đi che lại nhiều lần bằng kem che khuyết điểm.
Bên ngoài nơi biểu diễn treo một tấm pano, trên pano là bóng lưng một cô gái mảnh mai mặc áo trắng, bên cạnh viết ba chữ to “Lý Thanh Chiếu”. Cũng là tên của ba diễn viên chính được viết lần lượt bên dưới: Ngũ Tân Dịch, Lâu Tầm Phương, Hạ Ngưỡng.
Trưởng đoàn Đoàn ca múa kịch Trung Quốc là nhà giám chế Nghệ thuật nổi tiếng trong nước, đồng thời cũng là nhà sản xuất của vở kịch múa này. Các thành viên trong đoàn đều thân thiết gọi bà ấy là lão Diên.
Sau khi các diễn viên chính và diễn viên quần chúng đều đến đông đủ, bà ấy yêu cầu bộ phận âm thanh và ánh sáng sân khấu vào vị trí.
Kịch bản được chia làm ba phần, các cảnh trong vở kịch lần lượt là: Chiều tà bên bến nước, con thuyền nhỏ lạc vào đầm sen giữa trời chạng vạng, trong bài《Như Mộng Lệnh》.
Trong bài《Hạ Nhật Tuyệt Cú》thể hiện lòng yêu nước nhiệt thành và ý chí đền đáp nợ nước được Lý Thanh Chiếu bày tỏ qua câu “Sống làm người hào kiệt chết làm ma anh hùng.”
Cảnh cuối là đoạn trong bài《Nhất Tiễn Mai》, thể hiện Lý Thanh Chiếu vẫn ngẩng cao đầu kiêu hãnh trong cõi đời long đong trôi nổi, lưu danh ngàn đời, hương thơm còn mãi. Bài múa khắc họa tính cách độc lập của người phụ nữ và sự tự do đầy chất thơ trong cuộc sống.
Hạ Ngưỡng múa điệu đầu tiên:《Như Mộng Lệnh》. Với cô là người trẻ nhất trong ba vũ công chính, vừa hay phù hợp với vai diễn thiếu nữ xinh đẹp lanh lợi này.
Còn Lâu Tầm Phương sẽ múa hai điệu sau cùng đàn anh Ngũ Tân Dịch – người đóng vai người chồng Triệu Minh Thành.
“Hạ Ngưỡng, em ăn cơm trưa chưa?”
Một giọng nam gọi cô, là Ngũ Tân Dịch.
Anh ấy là nam vũ công chính trẻ tuổi nhất trong đoàn hiện tại, nhưng cũng đã 33 tuổi rồi.
Tuy còn trẻ nhưng anh ấy đã đạt được những thành tựu vô cùng vẻ vang: Giải thưởng của Ủy ban Công đoàn Giáo dục, Khoa học, Văn hóa, Y tế và Thể thao Trung Quốc; Giải Bạch Ngọc Lan về Nghệ thuật Biểu diễn Sân khấu và giải thưởng về Nghệ thuật và Văn hoá Trung Quốc do Chính phủ trao tặng.
Khiến các đàn em phải ngưỡng mộ.
Hạ Ngưỡng ngạc nhiên khi anh ấy gọi cô lại, vội xua tay: “Cảm ơn đàn anh. Tôi không ăn đâu ạ, lúc nãy tôi đã ăn nửa thanh năng lượng ngũ cốc.”
“Em có thể tăng thêm ít cân.” Ngũ Tân Dịch nhìn lướt qua tỷ lệ vòng eo của cô, nói: “Hơi gầy, như Tầm Phương là vừa đẹp.”
Hạ Ngưỡng nào dám so sánh mình với cô giáo: “Cô giáo Lâu vận dụng lực tốt hơn tôi nhiều, tôi chỉ có thể dùng dáng người mảnh mai để bù đắp thiếu sót thôi ạ.”
“Nếu em mà còn thiếu sót, thì cả nước được mấy người hoàn hảo.” Ngũ Tân Dịch cười, lại thắc mắc: “Nhưng sao em cứ gọi cô ấy là cô giáo thế?”
Lâu Tầm Phương bưng chậu nước đi ngang, giải thích: “Vì trước đây tôi từng làm giáo viên thực tập ở Đoàn múa tỉnh, vừa khéo dạy em ấy… Hạ Ngưỡng, em nên đổi cách gọi đi. Gọi anh Tân là đàn anh, thế mà gọi cô là cô giáo, muốn gây thù chuốc oán cho cô à? Còn nhỏ mà khôn ngoan quá.”
Hạ Ngưỡng vội nhận sai: “Đâu có, em xin lỗi cô nhiều. Tại gọi một năm rồi nên quen miệng.”
Ngũ Tân Dịch ghé sát, cúi đầu bảo cô đừng lo lắng: “Tính tình Tầm Phương thế đấy, cố ý trêu em thôi.”
Đợi Lâu Tầm Phương đi xa, Hạ Ngưỡng mới nhỏ giọng đáp: “Tôi biết, tôi đang phối hợp với cô ấy mà.”
“Hahahaha, em thú vị thật!”
Cứ thế tập dợt đến tận chiều, từng người một vào phòng hóa trang để làm tóc và trang điểm.
Sáu giờ tối, khán đài dần chật kín người.
Các nhiếp ảnh gia và phóng viên mang theo máy ảnh đến vị trí của mình.
Hạ Ngưỡng là người mở màn, có thể nói rằng điệu múa này không khó, chỉ cần thể hiện cảm xúc hoạt bát vui tươi rất bản năng của một người thiếu nữ đang du ngoạn bên dòng suối.
Nhóm vũ công phụ hoạ mặc trang phục múa mùa xuân xanh biếc.
Còn cô mặc bộ màu hồng, búi tóc dịu dàng nữ tính vấn gọn sau đầu, cố định bằng chiếc trâm ngọc trai.
Âm nhạc vui tươi dần vang lên, hòa cùng tiếng đinh đinh đang đang.
Hạ Ngưỡng vươn vai, thò đầu ra từ trên thuyền gỗ, hai tay chống cằm, mỉm cười tinh nghịch nhìn quang cảnh mới lạ xung quanh.
Các vũ công lần lượt lên sân khấu và tập trung trước hồ sen, có người đưa đạo cụ là hoa sen và chiếc ô giấy dầu cho cô.
Mưa gột rửa sen hồng, chim oanh hót vang mùa xuân, hoa rơi nước chảy. Đèn sân khấu dõi theo bóng dáng yểu điệu thướt tha. Cô uốn lưng xoay ô cực kỳ vững vàng, đến cả đuôi trâm cũng không hề rung động.
Theo ánh đèn tối dần, phông nền màu xanh ngọc bích của sóng nước mênh mông đã chuyển sang mây đen giăng kín, tiếng nhạc trở nên dồn dập, tiếng mưa rơi tí tách.
Hạ Ngưỡng vứt hoa sen và ô, nhìn trái nhìn phải, dùng động tác hình thể để biểu đạt trạng thái suy tư.
Ngay sau đó, cô ôm tập thơ trên thuyền gỗ, kéo váy lên. Bước những bước nhỏ chạy nhanh vào sâu đầm sen, tà áo như gặp gió lành, dải lụa bay phấp phới.
Mưa trên sân khấu kết thành những dòng châu sa, nhóm vũ công phụ hoạ đồng loạt bung ô che chắn.
Người bước ra từ trong ô là Lâu Tầm Phương, những vũ công cầm ô cũng lần lượt rời khỏi sân khấu, thay nhóm mới vào.
…….
Hạ Ngưỡng vừa xuống sân khấu, lão Diên ở hậu trường đã ôm chầm cô: “Tốt lắm, hiệu quả còn tốt hơn cả lúc tập.”
Hạ Ngưỡng cong mắt mỉm cười: “Mong đàn anh, đàn chị cũng thuận lợi.”
Vừa dứt lời, Ngũ Tân Dịch ở bên kia đã chạy đến kéo cô: “Đàn chị của em không ổn rồi, em mau đi tìm chuyên gia trang điểm để thay quần áo và làm tóc đi.”
Biến cố đến quá đột ngột, cô ngơ ngác: “Ý anh là sao?”
Lão Diên cũng vội vàng nhìn lên sân khấu, nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường: “Sao thế?”
“Anh diễn với cô ấy nhiều, lẽ nào không biết? Cô ấy đang chịu đựng cơn đau, cũng yếu sức hơn rồi.” Ngũ Tân Dịch sắp phải lên sân khấu diễn chung, trước khi đi còn dặn dò: “Vở《Nhất Tiễn Mai》sẽ đổi thành em biểu diễn.”
Nghe vậy, lão Diên nhìn cô suy tư.
Hầu hết các cảnh trong《Nhất Tiễn Mai》đều miêu tả cuộc sống của Lý Thanh Chiếu vào những năm cuối đời.
Nhiều động tác có độ khó cao, yêu cầu về cảm xúc cũng phong phú và sâu sắc hơn, hơn nữa nếu xét về thâm niên thì Hạ Ngưỡng không đủ tư cách múa liên tiếp hai cảnh.
Lão Diên vừa nghĩ đến người thay thế trong đoàn, vừa hỏi cô: “Em múa được không?”
Đây không phải lần đầu Hạ Ngưỡng cứu nguy, nhưng cứu nguy một tiếc mục lớn như vậy thì có hơi sợ hãi: “Cô… chọn được người nào thay thế không ạ?”
“Hai đàn chị của em, Nhược Tử và Ban Nguyệt.” Lão Diên định đi gọi người, nhưng vẫn phải phân tích suy xét: “Đã lâu rồi Nhược Tử không lên sân khấu, vậy chọn Ban Nguyệt đi.”
“Lão Diên, em quen bài hơn đàn chị Ban Nguyệt ạ.” Cô bình tĩnh lại: “Luận văn của em viết về Lý Thanh Chiếu, điệu múa cuối cùng khi em thi cuối kỳ cũng là《Nhất Tiễn Mai》, những ngày qua em cũng luyện tập chung.”
“Vậy em lên đi, tự cân nhắc cho kỹ.”
Múa đẹp, đương nhiên tương lai xán lạn.
Nếu múa không đẹp thì công lao của điệu múa mở màn vừa rồi sẽ bị gạt bỏ.
Còn năm phút nữa điệu múa trên sân khấu sẽ kết thúc. Hạ Ngưỡng phải đi thay trang phục và làm tóc, không rảnh bận tâm tới hậu quả.
Ra sao thì ra, cứ múa xong rồi tính.
Sấm chớp đùng đùng, hương sen đỏ còn vương trên đệm ngọc mùa thu. Trong màn thứ ba của vở kịch, Hạ Ngưỡng mặc một bộ trang phục múa màu trắng bước lên bục cao.
Cô chưa tập điệu múa này với Ngũ Tân Dịch trước. Chỉ có thể liên tục quan sát ánh mắt và những động tác hình thể tinh vi của anh ấy, để di chuyển và diễn tiếp cảnh sau.
Đây là lần Hạ Ngưỡng cảm thấy cô múa tệ và thiếu tự tin nhất từ trước đến nay, gần đến cuối tiết mục mới nắm bắt được tinh hoa, dần trở nên tốt hơn.
Ngũ Tân Dịch đóng vai chồng, cùng cô âm dương cách biệt, phải rời sân khấu trước.
Hình ảnh cuối cùng, những bông tuyết trắng tinh rơi xuống sân khấu. Hạ Ngưỡng thể hiện dáng vẻ say khướt, lùi lại giữa nhóm vũ công bằng một động tác nhào lộn.
Cảnh tượng dừng lại ở khoảnh khắc này.
Hai giây sau, đèn sân khấu tắt hẳn.
Trước khi bế mạc, hai vị tổng đạo diễn, nhà soạn nhạc, nhà thiết kế Mỹ thuật sân khấu, kỹ thuật viên ánh sáng, nhà thiết kế trang phục tạo hình và những nhân viên hậu trường khác cùng bước lên sân khấu. Tất cả cúi đầu, đón nhận những tràng pháo tay vang dội.
Thấy mấy vị khách ngoại quốc cấp cao chụp ảnh và khen ngợi mình, cả đoàn múa và tổ giám chế mới nở nụ cười tươi rói.
Lồng ng.ực Hạ Ngưỡng hãy còn nghẹt thở, lên không được, xuống không xong.
Mãi đến khi Ngũ Tân Dịch hỏi khẽ bên tai cô: “Múa sai hai lần, lần đầu do hồi hộp, lần thứ hai là vì sao?”
Cô cắn môi: “Có nước trên sàn, giày múa bị trơn.”
Ngũ Tân Dịch cười khẽ, xoa dịu sự lo lắng của cô: “Cừ lắm, cứu nguy mà múa được vậy thì đã rất tốt rồi. Đàn chị của em bị viêm ruột thừa cấp tính, gắng gượng xem em diễn xong mới nhập viện.”
Phóng viên vẫn đang chụp ảnh, Hạ Ngưỡng không để lộ biểu cảm quá khoa trương: “Vậy cô ấy sao rồi?”
“Chắc giờ cô ấy đang nằm trên giường bệnh, chờ bác sĩ sắp xếp phẫu thuật rồi.” Có vẻ tâm trạng của Ngũ Tân Dịch khá tốt, xoa đầu cô gái: “Cô ấy nói cảm ơn em đã giúp đỡ.”
Dù mọi người trong đoàn đều nói Hạ Ngưỡng cứu nguy kịp thời, nhưng bản thân cô biết rõ mình chưa đạt đến trình độ cao nhất, cũng may sau này còn có chuyến lưu diễn để sửa chữa sai lầm.
Vừa thay quần áo ra về, một chiếc xe Minivan hạng sang ở cửa đã bấm còi gọi cô.
Cô nhìn sang, là Chung Cập Nguy.
Anh ấy là nhà tài trợ của Quỹ Phát triển Trung tâm Khiêu vũ Quốc tế Kinh Châu, tối nay được mời ngồi ở hàng ghế đầu xem cô biểu diễn.
Chung Cập Nguy đã uống rượu, đuôi mắt hơi đỏ lên: “Hình như cô không vui?”
“Vừa rồi tôi biểu diễn không tốt lắm, thấy hơi tự trách.” Hạ Ngưỡng thở dài: “Có vẻ anh Chung cũng không vui?”
Chung Cập Nguy nhìn cô, cười hòa nhã: “Đúng thế, hôm nay chúng ta đều xui xẻo như nhau.”
Bốn tiếng trước, Chung Cập Nguy nhận được vốn đầu tư từ công ty dẫn đầu ngành sản xuất bộ biến tần ở khu vực Châu Á – Thái Bình Dương. Vốn định ký hợp đồng mua lại Hồng Hưng, thì không ngờ lại có khách không mời mà đến.
Thôn tính trong kinh doanh là chuyện thường tình. Hồng Hưng và tập đoàn Quang Năng Tinh Chung đều ở vành ngoài của ngành công nghiệp quang điện, đôi bên đã sớm có mâu thuẫn.
Chung Cập Nguy được nắm quyền, đương nhiên muốn nhân cơ hội này sáp nhập những doanh nghiệp nhỏ hơn mình.
Trong phòng họp, mọi người đã đến đông đủ, nhưng tổng giám đốc Hồng vẫn luôn im hơi lặng tiếng mấy ngày nay lại đột nhiên cứng rắn: “Chờ chút.”
Chung Cập Nguy khó hiểu: “Ông còn vật lộn gì nữa?”
Vừa dứt lời, cửa phòng họp bị đẩy ra.
Đoạn Tiêu dẫn theo luật sư và trợ lý chậm rãi bước vào.
Anh không lên tiếng, luật sư bên cạnh lập tức trình ra bản sao có công chứng giấy chứng nhận chuyển nhượng cổ phần: “Chào tổng giám đốc Chung, Đoạn thị đã trở thành cổ đông lớn của Hồng Hưng vào mấy ngày trước. Trước khi ông mua lại, xin hãy đọc hết hai văn bản sáp nhập cổ phần này.”
Đoạn Tiêu ung dung ngồi vào chủ vị, liếc nhìn sắc mặt đang trở nên nghiêm trọng của họ bằng ánh mắt hững hờ.
Luật sư bên cạnh đang phân tích các điều khoản, Chung Cập Nguy nhíu mày: “Tổng giám đốc Đoạn, cậu thật sự tăng giá để mua cổ phần của Hồng Hưng?”
Bấy giờ tổng giám đốc Hồng mới lên tiếng: “Không, chúng tôi giao dịch với giá cổ phiếu ban đầu. Lão Chung à, cũng tại anh không làm ăn đường hoàng ngay từ đầu. Dù sao cũng bán, sao tôi phải bán cho anh mà không bán cho Đoạn thị chứ?”
Trước đây còn ngồi ăn cơm cùng nhau.
Giờ đã trở mặt thành thù vì chữ “lợi”.
Chung Cập Nguy nhìn thẳng vào kẻ chủ mưu, không hiểu nổi: “Một miếng thịt thối, tổng giám đốc Đoạn cũng có hứng thú đến tranh cướp?”
“Cũng không có lợi nhuận gì nhiều, vậy nên mời anh trong vòng 5 phút quyết định xem có ký hợp đồng hay không.” Đoạn Tiêu nhìn đồng hồ, ý cười không chạm đáy mắt: “Đừng lãng phí thời gian của tôi.”
Bản hợp đồng của anh chỉ cho Chung Cập Nguy hai lựa chọn.
Đoạn thị mua lại Hồng Hưng, Chung Cập Nguy chỉ có thể làm cổ đông hạng hai của Hồng Hưng với cổ phần hiện có, đứng dưới trướng Đoạn thị, coi như có lợi ích chung.
Ngược lại, nếu Chung Cập Nguy nhất quyết đối đầu với Đoạn Tiêu. Chỉ cần tin tức lộ ra ngoài thì giá cổ phiếu của công ty anh ấy nhất định sẽ có biến động, cũng ảnh hưởng đến các hạng mục đấu thầu.
Không chỉ thế, rất có thể anh ấy sẽ bị công ty khu vực Châu Á – Thái Bình Dương kia thanh tra vì chuyện này, mất trắng khoản đầu tư về sau.
Tất nhiên, có đánh cược thì sẽ có khả năng thua cuộc.
Trên bàn cược, ngoài người chia bài ra thì không ai có thể đảm bảo mình sẽ toàn mạng rút lui.
Nếu Hội đồng quản trị của Đoạn thị họp bàn và phủ quyết đề xuất này của Đoạn Tiêu, ngoài việc nộp đơn xin thanh lý tài sản đứng tên mình, Đoạn Tiêu sẽ phải gánh trên vai khoản nợ tối thiểu 2.400 triệu nhân dân tệ trong tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Anh là con bạc ngông cuồng, lấy toàn bộ tài sản ra để đối đầu với khí thế “Không hành anh chết thì tôi không bỏ qua”, xem thử Chung Cập Nguy có dám đánh cược với anh hay không.
Bầu không khí trong phòng họp trở nên ngột ngạt, thị trường chứng khoán trăm tỷ đang ngàn cân treo sợi tóc, ánh mắt hai người đàn ông đối diện nhau qua chiếc bàn họp dài.
Những suy đoán trong đầu Chung Cập Nguy dần thành hình: “Không lẽ cậu làm vậy vì thù oán cá nhân?”
“Tôi là thương nhân, là loại thà đổ sữa hư xuống cống cũng không đem đi quyên góp.” Đoạn Tiêu lười biếng chống tay lên trán, lại chậm rãi bổ sung: “Nhưng tình cờ tôi lại là một người đàn ông có thù tất báo.”
Rất lâu sau, Chung Cập Nguy mới nở nụ cười, ra quyết định khôn ngoan và chính xác: “Tổng giám đốc Đoạn, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.”
Đúng là phế vật, chỉ với chút gan dạ này mà đòi xứng với cô sao?
Rốt cuộc có thể lấy cái gì để so với anh.
Đoạn Tiêu liếc sang, cười chế nhạo: “Hoan nghênh sếp Chung đến làm việc dưới trướng tôi.”
Buổi biểu diễn được nhắc đến ở đây là vở kịch múa theo phong cách dân tộc mới, tên là《Lý Thanh Chiếu》, do Ban Tuyên giáo Thành ủy Kinh Châu ủy quyền và chỉ định Đoàn ca múa kịch Trung Quốc biểu diễn.
Năm nay là kỷ niệm 942 năm ngày sinh của Lý Thanh Chiếu – nữ thi sĩ tài hoa bậc nhất thời xưa, đồng thời cũng trùng với Hội nghị Ngoại giao Quốc tế được tổ chức tại Kinh Châu.
Ngoài việc được phát sóng trên các đài truyền hình lớn, trên khán đài cũng sẽ có các vị khách nước ngoài được mời đến xem.
Đây là nhiệm vụ do Ban Văn nghệ của Đài Truyền hình Trung ương giao phó.
Đoàn múa cổ điển vốn có vai trò và trách nhiệm tuyên truyền văn hóa truyền thống của đất nước, cả đoàn đã tập luyện cho vở diễn gần bốn tháng trời.
Hạ Ngưỡng cố tình đặt báo thức để thức dậy từ sớm tinh mơ.
Đúng lúc cô đang tập giãn cơ ngoài ban công thì Ôn Vân Miểu gọi video tới: “Chị, quà sinh nhật em mua cho chị đã đến rồi á! Chị xem thử người ta có để trước cửa nhà không?”
“Ừhm, nhưng không phải thứ Bảy tuần này mới là sinh nhật chị sao?” Cô bước vào phòng tắm, vừa đánh răng vừa nói: “Em không đến mừng sinh nhật cùng chị à?”
Ở đầu dây bên kia, Ôn Vân Miểu sửng sốt: “Chị chưa tỉnh ngủ hả? Chính miệng chị nói với em là thứ Bảy tuần này chị phải vào đoàn phim, phải ở lại vùng núi ít nhất một tuần mà.”
Hạ Ngưỡng như bừng tỉnh giữa cơn mơ: “À, đúng rồi nhỉ……”
Ôn Vân Miểu nhìn thấu vẻ ảo não của cô: “Đừng nói với em là chị chưa soạn hành lý để đi xa đấy nhé?”
Súc miệng xong, Hạ Ngưỡng vừa lấy sữa rửa mặt ra tay trong sự phiền muộn vừa nói: “Dạo này chị bận quá. Tuần trước phải bảo vệ luận văn rồi sửa luận văn, vở kịch múa hoành tráng kia lại chính thức công diễn vào tối nay.”
Ôn Vân Miểu tức tối: “Thế mà chị còn qua đêm bên ngoài!”
Cô ngẫm nghĩ, chỉ có hôm đến dinh thự nhà Nhậm Hàng là cô không về căn hộ mà thôi. Cô khựng lại: “Em…… đến đây khi nào?”
“Không chỉ đến nhà, em còn biết có người chuyển vào căn hộ đối diện nhà chị!” Ôn Vân Miểu nhìn vẻ mặt chị gái, nói một cách khéo léo: “Em gặp dì giúp việc đến cho mèo ăn, nên đã hỏi tên chủ nhà.”
Hạ Ngưỡng đoán được cô ấy đang nghĩ gì, thản nhiên lau khô mặt.
“Chị ơi, chị chuyển nhà đi.” Ôn Vân Miểu giúp cô nghĩ cách, “Tháng sau em có tiền thưởng từ cuộc thi rồi, em sẽ gửi cho chị.”
“Chị không thấy phiền lòng, cũng không cần phải thay đổi tình trạng cuộc sống của mình vì người khác.” Hạ Ngưỡng mím môi, “Em đừng lo, chị đi ăn sáng đây.”
Ánh mắt Ôn Vân Miểu u sầu: “Vâng, chúc chị biểu diễn thành công.”
Thật ra khuyên chị gái chuyển nhà không phải là ý định ban đầu của Ôn Vân Miểu. Dù sao cô ấy cũng có phần biết ơn Đoạn Tiêu, hơn nữa Hạ Ngưỡng cũng thường dạy cô ấy đừng làm kẻ vong ân bội nghĩa.
Nhưng cô ấy có thể cảm nhận được Hạ Ngưỡng thật sự không muốn quay lại với anh.
Ôn Vân Miểu vốn chậm chạp trong chuyện tình cảm, trước kia cô ấy đã từng hỏi Hạ Ngưỡng “Có thích Đoạn Tiêu không?”. Hạ Ngưỡng nói không thích, nên cô ấy chưa bao giờ nghĩ đến việc giữa hai người họ còn có một mối quan hệ khác.
Sau đó phát hiện hai người ngủ chung một phòng, Hạ Ngưỡng nói họ không phải đang yêu đương.
Cô ấy cũng kiên định tin tưởng, mãi đến sau này Đoạn Tiêu lại đến tìm cô ấy, nói hai người đang yêu nhau.
Có đôi lúc Ôn Vân Miểu nghi ngờ, rốt cuộc người chậm chạp là cô ấy hay là Hạ Ngưỡng?
Nhưng nghĩ kỹ lại, hình như Hạ Ngưỡng không trả lời câu hỏi “Có thích hay không” nữa. Miệng nói không muốn tái hợp, nhưng cô đã thôi nhắc lại hai từ “Không thích”.
Cô chỉ nói “Không hợp”.
Sau khi ăn một bát cháo yến mạch và nước ép trái cây tươi, Hạ Ngưỡng đổ trà hoa vào ly giữ nhiệt, sắp xếp mọi thứ trong túi xách rồi chuẩn bị ra ngoài.
Vừa mở cửa, cô đã thấy cửa phòng đối diện cũng đang mở.
Nhưng rõ ràng Đoạn Tiêu còn dậy sớm hơn cô, lúc này người đang thay cát cho mèo trong nhà là dì Vương.
Xoay người lại thấy cô, dì Vương mỉm cười: “Cô Hạ, thảo nào tôi thấy tự dưng A Tiêu chuyển chỗ ở.”
Hạ Ngưỡng khó xử, mỉm cười gượng gạo.
Người ngoài không biết rõ chuyện giữa hai người.
Hai người chia tay đã gần hai năm, thoắt cái đã lần lượt tốt nghiệp đi làm, dì Vương chỉ cho rằng trước đó Đoạn Tiêu phải ra nước ngoài hoàn thành chuyện học.
Lúc Hạ Ngưỡng ngượng ngùng định đi, con Năm Giờ Rưỡi đã chạy “Vù” tới, cọ cái đầu nhỏ màu xám trắng vào mắt cá chân cô.
Cô hơi bất ngờ, ngồi xổm xuống nựng cằm nó.
Bé mèo lập tức ngẩng cao đầu thoải mái, cọ trái cọ phải, cọ lông lên ống quần cô. Còn lăn lộn trên sàn nhà khoe bụng.
“Con mèo này biết nhận người quá… chỉ bám lấy A Tiêu và cô thôi.” Dì Vương lau tay, nói: “Tôi lấy cần câu mèo trêu nó, mà nó không thèm để ý đến tôi.”
“Vậy ạ? Cháu cũng thấy lạ.”
Hạ Ngưỡng cũng không quen Năm Giờ Rưỡi, nhưng nó vừa thấy cô thì đã bám dính lấy cô.
Chắc bởi vì cô là người đầu tiên chăm nó sau khi nó bị thiến, và không cười nhạo chuyện nó là thái giám.
Dì Vương yên tâm về cô, thấy Hạ Ngưỡng đang chơi với mèo thì xách giỏ đi luôn. Hôm nay bà ấy chỉ đến đưa canh đã hầm xong để trong tủ lạnh, hâm nóng là có thể dùng.
Trước lúc đi, bà ấy còn dặn cô nhớ khóa cửa giúp.
“…”
Hạ Ngưỡng bất lực thở dài, gõ nhẹ vào đầu con mèo đang liế.m ngón tay mình.
Năm Giờ Rưỡi không hiểu sao mình bị đánh, nó ngơ mất mấy giây. Rồi nhìn cô đầy tủi thân bằng đôi mắt to tròn long lanh, muốn tới gần li.ếm tiếp.
Hạ Ngưỡng giơ tay lên né nó, lẩm bẩm: “Sao thứ gì mày cũng ăn thế? Trên ngón tay tao có kem che khuyết điểm đấy.”
Dùng kem che khuyết điểm để che đi hình xăm chữ trên ngón áp út.
Không đúng, nói đúng ra thì đó chỉ là vết Đoạn Tiêu dùng bút vẽ lên. Anh cố tình dọa cô, làm cô tưởng đó là hình xăm.
Cô không biết gì về hình xăm, cũng không thích.
Cô luôn cảm thấy đó chính là hình phạt quyên thích* thời xưa, cũng chính là khắc chữ. Chích mực lên người, cả đời khó mà rửa sạch, sao lại có người ham mê thứ này.
(*quyên thích: “黔刺” là một loại hình phạt xưa, thường dùng để chỉ việc khắc dấu lên mặt để đánh dấu tội nhân.)
Do đó, ban đầu cô tưởng Đoạn Tiêu đã xăm cho cô thật.
Nhưng về sau cô chợt nghĩ, dù có buồn ngủ đến mấy thì không thể nào có người chích kim lên tay mà cô không biết. Vả lại sau khi nhìn kỹ, cô cũng không thấy có mực thấm vào da.
Nhưng lạ thay, cô rửa sao cũng không sạch.
Dùng đủ loại xà phòng rửa tay, chà xát đến tróc da cũng chỉ nhạt màu một ít, không biết đây là loại bút gì.
May mà vị trí vẽ khá kín đáo, diện tích cũng không lớn.
Hạ Ngưỡng có buổi biểu diễn quan trọng, nhiều máy quay chĩa vào quay cận cảnh, khó tránh sẽ bị quay trúng, nên chỉ có thể che đi che lại nhiều lần bằng kem che khuyết điểm.
Bên ngoài nơi biểu diễn treo một tấm pano, trên pano là bóng lưng một cô gái mảnh mai mặc áo trắng, bên cạnh viết ba chữ to “Lý Thanh Chiếu”. Cũng là tên của ba diễn viên chính được viết lần lượt bên dưới: Ngũ Tân Dịch, Lâu Tầm Phương, Hạ Ngưỡng.
Trưởng đoàn Đoàn ca múa kịch Trung Quốc là nhà giám chế Nghệ thuật nổi tiếng trong nước, đồng thời cũng là nhà sản xuất của vở kịch múa này. Các thành viên trong đoàn đều thân thiết gọi bà ấy là lão Diên.
Sau khi các diễn viên chính và diễn viên quần chúng đều đến đông đủ, bà ấy yêu cầu bộ phận âm thanh và ánh sáng sân khấu vào vị trí.
Kịch bản được chia làm ba phần, các cảnh trong vở kịch lần lượt là: Chiều tà bên bến nước, con thuyền nhỏ lạc vào đầm sen giữa trời chạng vạng, trong bài《Như Mộng Lệnh》.
Trong bài《Hạ Nhật Tuyệt Cú》thể hiện lòng yêu nước nhiệt thành và ý chí đền đáp nợ nước được Lý Thanh Chiếu bày tỏ qua câu “Sống làm người hào kiệt chết làm ma anh hùng.”
Cảnh cuối là đoạn trong bài《Nhất Tiễn Mai》, thể hiện Lý Thanh Chiếu vẫn ngẩng cao đầu kiêu hãnh trong cõi đời long đong trôi nổi, lưu danh ngàn đời, hương thơm còn mãi. Bài múa khắc họa tính cách độc lập của người phụ nữ và sự tự do đầy chất thơ trong cuộc sống.
Hạ Ngưỡng múa điệu đầu tiên:《Như Mộng Lệnh》. Với cô là người trẻ nhất trong ba vũ công chính, vừa hay phù hợp với vai diễn thiếu nữ xinh đẹp lanh lợi này.
Còn Lâu Tầm Phương sẽ múa hai điệu sau cùng đàn anh Ngũ Tân Dịch – người đóng vai người chồng Triệu Minh Thành.
“Hạ Ngưỡng, em ăn cơm trưa chưa?”
Một giọng nam gọi cô, là Ngũ Tân Dịch.
Anh ấy là nam vũ công chính trẻ tuổi nhất trong đoàn hiện tại, nhưng cũng đã 33 tuổi rồi.
Tuy còn trẻ nhưng anh ấy đã đạt được những thành tựu vô cùng vẻ vang: Giải thưởng của Ủy ban Công đoàn Giáo dục, Khoa học, Văn hóa, Y tế và Thể thao Trung Quốc; Giải Bạch Ngọc Lan về Nghệ thuật Biểu diễn Sân khấu và giải thưởng về Nghệ thuật và Văn hoá Trung Quốc do Chính phủ trao tặng.
Khiến các đàn em phải ngưỡng mộ.
Hạ Ngưỡng ngạc nhiên khi anh ấy gọi cô lại, vội xua tay: “Cảm ơn đàn anh. Tôi không ăn đâu ạ, lúc nãy tôi đã ăn nửa thanh năng lượng ngũ cốc.”
“Em có thể tăng thêm ít cân.” Ngũ Tân Dịch nhìn lướt qua tỷ lệ vòng eo của cô, nói: “Hơi gầy, như Tầm Phương là vừa đẹp.”
Hạ Ngưỡng nào dám so sánh mình với cô giáo: “Cô giáo Lâu vận dụng lực tốt hơn tôi nhiều, tôi chỉ có thể dùng dáng người mảnh mai để bù đắp thiếu sót thôi ạ.”
“Nếu em mà còn thiếu sót, thì cả nước được mấy người hoàn hảo.” Ngũ Tân Dịch cười, lại thắc mắc: “Nhưng sao em cứ gọi cô ấy là cô giáo thế?”
Lâu Tầm Phương bưng chậu nước đi ngang, giải thích: “Vì trước đây tôi từng làm giáo viên thực tập ở Đoàn múa tỉnh, vừa khéo dạy em ấy… Hạ Ngưỡng, em nên đổi cách gọi đi. Gọi anh Tân là đàn anh, thế mà gọi cô là cô giáo, muốn gây thù chuốc oán cho cô à? Còn nhỏ mà khôn ngoan quá.”
Hạ Ngưỡng vội nhận sai: “Đâu có, em xin lỗi cô nhiều. Tại gọi một năm rồi nên quen miệng.”
Ngũ Tân Dịch ghé sát, cúi đầu bảo cô đừng lo lắng: “Tính tình Tầm Phương thế đấy, cố ý trêu em thôi.”
Đợi Lâu Tầm Phương đi xa, Hạ Ngưỡng mới nhỏ giọng đáp: “Tôi biết, tôi đang phối hợp với cô ấy mà.”
“Hahahaha, em thú vị thật!”
Cứ thế tập dợt đến tận chiều, từng người một vào phòng hóa trang để làm tóc và trang điểm.
Sáu giờ tối, khán đài dần chật kín người.
Các nhiếp ảnh gia và phóng viên mang theo máy ảnh đến vị trí của mình.
Hạ Ngưỡng là người mở màn, có thể nói rằng điệu múa này không khó, chỉ cần thể hiện cảm xúc hoạt bát vui tươi rất bản năng của một người thiếu nữ đang du ngoạn bên dòng suối.
Nhóm vũ công phụ hoạ mặc trang phục múa mùa xuân xanh biếc.
Còn cô mặc bộ màu hồng, búi tóc dịu dàng nữ tính vấn gọn sau đầu, cố định bằng chiếc trâm ngọc trai.
Âm nhạc vui tươi dần vang lên, hòa cùng tiếng đinh đinh đang đang.
Hạ Ngưỡng vươn vai, thò đầu ra từ trên thuyền gỗ, hai tay chống cằm, mỉm cười tinh nghịch nhìn quang cảnh mới lạ xung quanh.
Các vũ công lần lượt lên sân khấu và tập trung trước hồ sen, có người đưa đạo cụ là hoa sen và chiếc ô giấy dầu cho cô.
Mưa gột rửa sen hồng, chim oanh hót vang mùa xuân, hoa rơi nước chảy. Đèn sân khấu dõi theo bóng dáng yểu điệu thướt tha. Cô uốn lưng xoay ô cực kỳ vững vàng, đến cả đuôi trâm cũng không hề rung động.
Theo ánh đèn tối dần, phông nền màu xanh ngọc bích của sóng nước mênh mông đã chuyển sang mây đen giăng kín, tiếng nhạc trở nên dồn dập, tiếng mưa rơi tí tách.
Hạ Ngưỡng vứt hoa sen và ô, nhìn trái nhìn phải, dùng động tác hình thể để biểu đạt trạng thái suy tư.
Ngay sau đó, cô ôm tập thơ trên thuyền gỗ, kéo váy lên. Bước những bước nhỏ chạy nhanh vào sâu đầm sen, tà áo như gặp gió lành, dải lụa bay phấp phới.
Mưa trên sân khấu kết thành những dòng châu sa, nhóm vũ công phụ hoạ đồng loạt bung ô che chắn.
Người bước ra từ trong ô là Lâu Tầm Phương, những vũ công cầm ô cũng lần lượt rời khỏi sân khấu, thay nhóm mới vào.
…….
Hạ Ngưỡng vừa xuống sân khấu, lão Diên ở hậu trường đã ôm chầm cô: “Tốt lắm, hiệu quả còn tốt hơn cả lúc tập.”
Hạ Ngưỡng cong mắt mỉm cười: “Mong đàn anh, đàn chị cũng thuận lợi.”
Vừa dứt lời, Ngũ Tân Dịch ở bên kia đã chạy đến kéo cô: “Đàn chị của em không ổn rồi, em mau đi tìm chuyên gia trang điểm để thay quần áo và làm tóc đi.”
Biến cố đến quá đột ngột, cô ngơ ngác: “Ý anh là sao?”
Lão Diên cũng vội vàng nhìn lên sân khấu, nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường: “Sao thế?”
“Anh diễn với cô ấy nhiều, lẽ nào không biết? Cô ấy đang chịu đựng cơn đau, cũng yếu sức hơn rồi.” Ngũ Tân Dịch sắp phải lên sân khấu diễn chung, trước khi đi còn dặn dò: “Vở《Nhất Tiễn Mai》sẽ đổi thành em biểu diễn.”
Nghe vậy, lão Diên nhìn cô suy tư.
Hầu hết các cảnh trong《Nhất Tiễn Mai》đều miêu tả cuộc sống của Lý Thanh Chiếu vào những năm cuối đời.
Nhiều động tác có độ khó cao, yêu cầu về cảm xúc cũng phong phú và sâu sắc hơn, hơn nữa nếu xét về thâm niên thì Hạ Ngưỡng không đủ tư cách múa liên tiếp hai cảnh.
Lão Diên vừa nghĩ đến người thay thế trong đoàn, vừa hỏi cô: “Em múa được không?”
Đây không phải lần đầu Hạ Ngưỡng cứu nguy, nhưng cứu nguy một tiếc mục lớn như vậy thì có hơi sợ hãi: “Cô… chọn được người nào thay thế không ạ?”
“Hai đàn chị của em, Nhược Tử và Ban Nguyệt.” Lão Diên định đi gọi người, nhưng vẫn phải phân tích suy xét: “Đã lâu rồi Nhược Tử không lên sân khấu, vậy chọn Ban Nguyệt đi.”
“Lão Diên, em quen bài hơn đàn chị Ban Nguyệt ạ.” Cô bình tĩnh lại: “Luận văn của em viết về Lý Thanh Chiếu, điệu múa cuối cùng khi em thi cuối kỳ cũng là《Nhất Tiễn Mai》, những ngày qua em cũng luyện tập chung.”
“Vậy em lên đi, tự cân nhắc cho kỹ.”
Múa đẹp, đương nhiên tương lai xán lạn.
Nếu múa không đẹp thì công lao của điệu múa mở màn vừa rồi sẽ bị gạt bỏ.
Còn năm phút nữa điệu múa trên sân khấu sẽ kết thúc. Hạ Ngưỡng phải đi thay trang phục và làm tóc, không rảnh bận tâm tới hậu quả.
Ra sao thì ra, cứ múa xong rồi tính.
Sấm chớp đùng đùng, hương sen đỏ còn vương trên đệm ngọc mùa thu. Trong màn thứ ba của vở kịch, Hạ Ngưỡng mặc một bộ trang phục múa màu trắng bước lên bục cao.
Cô chưa tập điệu múa này với Ngũ Tân Dịch trước. Chỉ có thể liên tục quan sát ánh mắt và những động tác hình thể tinh vi của anh ấy, để di chuyển và diễn tiếp cảnh sau.
Đây là lần Hạ Ngưỡng cảm thấy cô múa tệ và thiếu tự tin nhất từ trước đến nay, gần đến cuối tiết mục mới nắm bắt được tinh hoa, dần trở nên tốt hơn.
Ngũ Tân Dịch đóng vai chồng, cùng cô âm dương cách biệt, phải rời sân khấu trước.
Hình ảnh cuối cùng, những bông tuyết trắng tinh rơi xuống sân khấu. Hạ Ngưỡng thể hiện dáng vẻ say khướt, lùi lại giữa nhóm vũ công bằng một động tác nhào lộn.
Cảnh tượng dừng lại ở khoảnh khắc này.
Hai giây sau, đèn sân khấu tắt hẳn.
Trước khi bế mạc, hai vị tổng đạo diễn, nhà soạn nhạc, nhà thiết kế Mỹ thuật sân khấu, kỹ thuật viên ánh sáng, nhà thiết kế trang phục tạo hình và những nhân viên hậu trường khác cùng bước lên sân khấu. Tất cả cúi đầu, đón nhận những tràng pháo tay vang dội.
Thấy mấy vị khách ngoại quốc cấp cao chụp ảnh và khen ngợi mình, cả đoàn múa và tổ giám chế mới nở nụ cười tươi rói.
Lồng ng.ực Hạ Ngưỡng hãy còn nghẹt thở, lên không được, xuống không xong.
Mãi đến khi Ngũ Tân Dịch hỏi khẽ bên tai cô: “Múa sai hai lần, lần đầu do hồi hộp, lần thứ hai là vì sao?”
Cô cắn môi: “Có nước trên sàn, giày múa bị trơn.”
Ngũ Tân Dịch cười khẽ, xoa dịu sự lo lắng của cô: “Cừ lắm, cứu nguy mà múa được vậy thì đã rất tốt rồi. Đàn chị của em bị viêm ruột thừa cấp tính, gắng gượng xem em diễn xong mới nhập viện.”
Phóng viên vẫn đang chụp ảnh, Hạ Ngưỡng không để lộ biểu cảm quá khoa trương: “Vậy cô ấy sao rồi?”
“Chắc giờ cô ấy đang nằm trên giường bệnh, chờ bác sĩ sắp xếp phẫu thuật rồi.” Có vẻ tâm trạng của Ngũ Tân Dịch khá tốt, xoa đầu cô gái: “Cô ấy nói cảm ơn em đã giúp đỡ.”
Dù mọi người trong đoàn đều nói Hạ Ngưỡng cứu nguy kịp thời, nhưng bản thân cô biết rõ mình chưa đạt đến trình độ cao nhất, cũng may sau này còn có chuyến lưu diễn để sửa chữa sai lầm.
Vừa thay quần áo ra về, một chiếc xe Minivan hạng sang ở cửa đã bấm còi gọi cô.
Cô nhìn sang, là Chung Cập Nguy.
Anh ấy là nhà tài trợ của Quỹ Phát triển Trung tâm Khiêu vũ Quốc tế Kinh Châu, tối nay được mời ngồi ở hàng ghế đầu xem cô biểu diễn.
Chung Cập Nguy đã uống rượu, đuôi mắt hơi đỏ lên: “Hình như cô không vui?”
“Vừa rồi tôi biểu diễn không tốt lắm, thấy hơi tự trách.” Hạ Ngưỡng thở dài: “Có vẻ anh Chung cũng không vui?”
Chung Cập Nguy nhìn cô, cười hòa nhã: “Đúng thế, hôm nay chúng ta đều xui xẻo như nhau.”
Bốn tiếng trước, Chung Cập Nguy nhận được vốn đầu tư từ công ty dẫn đầu ngành sản xuất bộ biến tần ở khu vực Châu Á – Thái Bình Dương. Vốn định ký hợp đồng mua lại Hồng Hưng, thì không ngờ lại có khách không mời mà đến.
Thôn tính trong kinh doanh là chuyện thường tình. Hồng Hưng và tập đoàn Quang Năng Tinh Chung đều ở vành ngoài của ngành công nghiệp quang điện, đôi bên đã sớm có mâu thuẫn.
Chung Cập Nguy được nắm quyền, đương nhiên muốn nhân cơ hội này sáp nhập những doanh nghiệp nhỏ hơn mình.
Trong phòng họp, mọi người đã đến đông đủ, nhưng tổng giám đốc Hồng vẫn luôn im hơi lặng tiếng mấy ngày nay lại đột nhiên cứng rắn: “Chờ chút.”
Chung Cập Nguy khó hiểu: “Ông còn vật lộn gì nữa?”
Vừa dứt lời, cửa phòng họp bị đẩy ra.
Đoạn Tiêu dẫn theo luật sư và trợ lý chậm rãi bước vào.
Anh không lên tiếng, luật sư bên cạnh lập tức trình ra bản sao có công chứng giấy chứng nhận chuyển nhượng cổ phần: “Chào tổng giám đốc Chung, Đoạn thị đã trở thành cổ đông lớn của Hồng Hưng vào mấy ngày trước. Trước khi ông mua lại, xin hãy đọc hết hai văn bản sáp nhập cổ phần này.”
Đoạn Tiêu ung dung ngồi vào chủ vị, liếc nhìn sắc mặt đang trở nên nghiêm trọng của họ bằng ánh mắt hững hờ.
Luật sư bên cạnh đang phân tích các điều khoản, Chung Cập Nguy nhíu mày: “Tổng giám đốc Đoạn, cậu thật sự tăng giá để mua cổ phần của Hồng Hưng?”
Bấy giờ tổng giám đốc Hồng mới lên tiếng: “Không, chúng tôi giao dịch với giá cổ phiếu ban đầu. Lão Chung à, cũng tại anh không làm ăn đường hoàng ngay từ đầu. Dù sao cũng bán, sao tôi phải bán cho anh mà không bán cho Đoạn thị chứ?”
Trước đây còn ngồi ăn cơm cùng nhau.
Giờ đã trở mặt thành thù vì chữ “lợi”.
Chung Cập Nguy nhìn thẳng vào kẻ chủ mưu, không hiểu nổi: “Một miếng thịt thối, tổng giám đốc Đoạn cũng có hứng thú đến tranh cướp?”
“Cũng không có lợi nhuận gì nhiều, vậy nên mời anh trong vòng 5 phút quyết định xem có ký hợp đồng hay không.” Đoạn Tiêu nhìn đồng hồ, ý cười không chạm đáy mắt: “Đừng lãng phí thời gian của tôi.”
Bản hợp đồng của anh chỉ cho Chung Cập Nguy hai lựa chọn.
Đoạn thị mua lại Hồng Hưng, Chung Cập Nguy chỉ có thể làm cổ đông hạng hai của Hồng Hưng với cổ phần hiện có, đứng dưới trướng Đoạn thị, coi như có lợi ích chung.
Ngược lại, nếu Chung Cập Nguy nhất quyết đối đầu với Đoạn Tiêu. Chỉ cần tin tức lộ ra ngoài thì giá cổ phiếu của công ty anh ấy nhất định sẽ có biến động, cũng ảnh hưởng đến các hạng mục đấu thầu.
Không chỉ thế, rất có thể anh ấy sẽ bị công ty khu vực Châu Á – Thái Bình Dương kia thanh tra vì chuyện này, mất trắng khoản đầu tư về sau.
Tất nhiên, có đánh cược thì sẽ có khả năng thua cuộc.
Trên bàn cược, ngoài người chia bài ra thì không ai có thể đảm bảo mình sẽ toàn mạng rút lui.
Nếu Hội đồng quản trị của Đoạn thị họp bàn và phủ quyết đề xuất này của Đoạn Tiêu, ngoài việc nộp đơn xin thanh lý tài sản đứng tên mình, Đoạn Tiêu sẽ phải gánh trên vai khoản nợ tối thiểu 2.400 triệu nhân dân tệ trong tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Anh là con bạc ngông cuồng, lấy toàn bộ tài sản ra để đối đầu với khí thế “Không hành anh chết thì tôi không bỏ qua”, xem thử Chung Cập Nguy có dám đánh cược với anh hay không.
Bầu không khí trong phòng họp trở nên ngột ngạt, thị trường chứng khoán trăm tỷ đang ngàn cân treo sợi tóc, ánh mắt hai người đàn ông đối diện nhau qua chiếc bàn họp dài.
Những suy đoán trong đầu Chung Cập Nguy dần thành hình: “Không lẽ cậu làm vậy vì thù oán cá nhân?”
“Tôi là thương nhân, là loại thà đổ sữa hư xuống cống cũng không đem đi quyên góp.” Đoạn Tiêu lười biếng chống tay lên trán, lại chậm rãi bổ sung: “Nhưng tình cờ tôi lại là một người đàn ông có thù tất báo.”
Rất lâu sau, Chung Cập Nguy mới nở nụ cười, ra quyết định khôn ngoan và chính xác: “Tổng giám đốc Đoạn, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.”
Đúng là phế vật, chỉ với chút gan dạ này mà đòi xứng với cô sao?
Rốt cuộc có thể lấy cái gì để so với anh.
Đoạn Tiêu liếc sang, cười chế nhạo: “Hoan nghênh sếp Chung đến làm việc dưới trướng tôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro