Dừng Chân Mùa Hạ

Hậu quả xấu – C...

Tước Nhĩ

2025-03-15 14:49:56

Hạ Ngưỡng vóc dáng không thấp nên được sắp xếp ngồi ở hàng ghế thứ tư sát cửa sổ hành lang trong lớp.

Bạn cùng bàn của cô là một cô gái có phần hơi mũm mĩm, tên là Triệu Vân Oánh. Cô ấy dường như rất thích cô, thấy cô mang cặp đến thì lập tức nhiệt tình chia sẻ khoai tây chiên và truyện tranh manga của mình cho cô.

“Tớ có một người em gái họ trong tên đệm cũng có chữ ‘Vân’ đấy.” Hạ Ngưỡng nói.

“Thật à? Vậy là chúng ta có duyên rồi.” Triệu Vân Oánh cười rạng rỡ. “Tớ có một người bạn cũng ở ban vũ đạo của các cậu, cậu ấy hay kể về cậu lắm!”

Hạ Ngưỡng vừa mừng vừa lo: “Nói gì về tớ vậy?”

“Nói cậu rất giỏi, hồi trước còn đoạt giải vàng một cuộc thi múa rất nổi tiếng phải không? Cậu ấy ngưỡng mộ cậu lắm. Nói cậu xinh đẹp, có tài năng lại chăm chỉ, lần nào trước khi thi cũng luyện tập đến nỗi về trễ nhất. Cậu sinh ra là để múa cổ điển, sau này chắc chắn sẽ rất nổi tiếng trong lĩnh vực này!”

Hạ Ngưỡng không quen được người khác khen ngợi trực tiếp như vậy, nên mím môi nói: “Cảm ơn.”

Lúc này vừa tan học, lớp học trở nên ồn ào náo nhiệt.

Hạ Ngưỡng hơi do dự liếc nhìn mấy thành viên năng nổ đang chơi bóng rổ ở phía sau, rồi quay đầu lại hỏi: “Trong lớp thường xuyên như vậy à?”

“Có hơi ồn ào đúng không?”

“Chủ nhiệm lớp nói đây là lớp giỏi nhất trong các lớp văn hóa, một nửa số học sinh đứng đầu khối đều ở đây.”

Triệu Vân Oánh không thấy lạ khi nghe thấy chuyện này: “Haizz, chị Trinh chỉ thích khoe khoang thôi! Sao cô ấy không nói cho cậu biết mười học sinh kém nhất trong khối, cũng ở hết trong lớp của chúng ta.”

“Như vậy mà điểm trung bình lớp vẫn đứng đầu khối.” Hạ Ngưỡng cười, “Cũng giỏi thật đấy.”

“Đó là bởi vì học thần cũng ở trong lớp của chúng ta.” Triệu Vân Oánh chỉ vào một vị trí ở hàng ghế sau bên phải. “Thấy bạn cùng bàn của Lục Gia Trạch không? Cậu biết Lục Gia Trạch chứ, chính là cái cậu da đen như người Châu Phi ấy, bạn cùng bàn của cậu ấy tên là Đoạn Tiêu, là một người siêu giỏi.”

Hạ Ngưỡng không mấy hứng thú, nhưng vẫn cho cô ấy mặt mũi nên không ngắt lời.

“Học kỳ trước cậu ấy đạt huy chương vàng trong các cuộc thi AMC và UKMT, vốn dĩ đã nhận được offer của nhiều trường đại học danh tiếng nước ngoài, nhưng không hiểu sao học kỳ này lại quay về thi đại học cùng chúng ta.”

(*AMC: viết tắt của Cuộc thi Toán của Mỹ; UKMT: một trong những cuộc thi Toán học danh tiếng nhất của Vương Quốc Anh; offer: lời mời)

“Có lẽ là chi phí sinh hoạt ở nước ngoài quá cao.”

Bản thân cô học Nghệ thuật đã xem như tốn kém lắm rồi, cô hiểu rõ việc học phí đắt đỏ có thể khiến người ta tuyệt vọng đến mức nào.

“Ha ha!” Triệu Vân Oánh như nghe được chuyện cười. “Cậu biết mẹ cậu ấy là ai không? Là hiệu trưởng của trường chúng ta đấy.”

Hạ Ngưỡng sững sờ: “… Hóa ra là họ ‘Đoạn’ này.”

Thì ra anh chính là con trai của La Lương Sâm. Thậm chí anh còn lớn hơn Miểu Miểu, bằng tuổi cô, cả đời dì của cô thật sự đã bị một tên đàn ông tồi tệ hủy hoại.

Khó trách lần đầu tiên gặp cô lại không thích anh.

Quả nhiên, số phận đã được định sẵn.

Hạ Ngưỡng lạnh lùng nhìn về phía sau, cậu nam sinh bị họ bàn tán đang nằm úp mặt xuống bàn ngủ.

Khuôn mặt anh vùi vào ống tay áo khoác của bộ đồng phục học sinh rộng rãi, cổ tay đặt trên mép bàn. Mái tóc ngắn đen nhánh mượt mà, một phần cổ trắng ngần thon thả lộ ra, các đốt sống và đường xương vai hiện lên rõ ràng.

Trong khung cảnh ồn ào như vậy, anh lại ngủ say sưa như chẳng màng thế sự.

Thấy cô nhìn chằm chằm, Triệu Vân Oánh vội vàng nói: “Đừng tò mò về cậu ấy làm gì, cậu ấy đẹp trai thật đấy. Nhưng mà cậu ấy cũng rất đào hoa, tớ nghe nói cậu ấy đang hẹn hò với nhiều cô gái cùng lúc! Đều là những cô gái xinh đẹp như cậu đấy.”

Hạ Ngưỡng khẽ cười nhạo, khóe môi cong lên.

Cha nào con nấy.

Mới đến trường, có thêm một người bạn thích chia sẻ thông tin như Triệu Vân Oánh cũng khá tốt, cô ấy đã kể với cô rất nhiều chuyện thú vị trong trường.

Trước đây Hạ Ngưỡng chỉ học chung với các bạn lớp văn hóa ở trường cấp hai.

Cô đã học nghệ thuật ở trường chi nhánh trong hai năm đầu cấp ba, khi quay trở lại lớp học chung với các bạn, cô ấy cảm thấy khá tốt.

Các giáo viên ở trường cơ sở chính hầu hết đều có bằng tiến sĩ, giảng bài rất hay, lớp 12/1 cũng thực sự có không khí học tập của một lớp chọn.

Tiết cuối cùng trước khi tan học là môn Vật Lý, giáo viên giao bài tập trên hai trang sách giáo khoa.

Mặc dù đã lên lớp 12 nhưng trường không bắt buộc phải học theo kiểu luyện thi chạy nước rút căng thẳng. Học kỳ này nếu vì lý do đặc biệt mà không thể học buổi tối thì cũng có thể xin phép giáo viên trước.

Khi tiếng chuông tan học vang lên, lớp trưởng Thiệu Kỳ Dục cầm một tờ biểu mẫu đến gần: “Bạn học Hạ Ngưỡng, lát nữa cậu nhớ đến văn phòng của chủ nhiệm La để nộp hồ sơ cá nhân nhé.”

“Chủ nhiệm La nào vậy?”

Cô nhạy cảm ngẩng đầu lên.

“Là chủ nhiệm La Lương Sâm ấy, văn phòng của thầy ấy ở tầng một sảnh chính cậu cứ rẽ trái là tới. Những bạn ở ban Nghệ thuật chuyển qua đều phải đến đó nộp đơn xin ở nội trú.”



Người ta có thể ghét một người mà chưa từng gặp mặt không?

Vấn đề này trước khi gặp mặt La Lương Sâm Hạ Ngưỡng vẫn chưa tìm ra câu trả lời.

“Thẻ đã đăng ký cho em rồi, em chỉ cần đến gặp quản lý ký túc xá để lấy.” Giọng nói của người đàn ông ôn hòa, ông ta nhìn cô với vẻ mặt tràn đầy sự ấm áp. “Tối nay em không cần phải đến lớp tự học buổi tối đâu. Mặc dù ký túc xá sẽ cung cấp chăn gối mới, nhưng em vẫn cần tự chuẩn bị đồ dùng cá nhân.”

Không ngờ, ông ta giả tạo đến mức không thể tìm ra bất kỳ chỗ sai nào.

Cũng đúng, chuyện bỏ vợ bỏ con đã qua hơn mười năm. Khi còn ở bên dì của cô ông ta còn có thể một chân đạp hai thuyền, làm gì có chuyện bây giờ ông ta sẽ cảm thấy hối hận.

Cuộc sống đối xử quá nhân từ với loại người như ông ta.

Dựa vào phụ nữ để không phải lo lắng về cơm áo gạo tiền, lại còn có một đứa con trai.

Có lẽ ông ta thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của Ôn Vân Miểu, không biết mình còn có một cô con gái đang gánh nợ thay mẹ, còn mắc phải căn bệnh di truyền từ mẹ.

Kể cả nếu biết, loại người này cũng sẽ giả vờ như không biết.

Đừng ra tay đánh kẻ đang cười, huống hồ bây giờ ông ta còn là thầy của cô. Hạ Ngưỡng siết chặt bàn tay trong túi, cố gắng kìm nén cảm xúc: “Cảm ơn thầy La.”

La Lương Sâm mỉm cười: “Không cần cảm ơn, nếu có chuyện gì cứ tìm thầy bất cứ lúc nào.”

“Có thể… có thể cho em xin số điện thoại của thầy được không ạ?” Cô gần như không nghe rõ mình đang nói gì, trong đầu cô đang đấu tranh dữ dội.

Người đàn ông tỏ vẻ ngạc nhiên: “Số điện thoại của thầy sao?”

Hạ Ngưỡng bình tĩnh lại, nhìn vào mắt ông ta, nở một nụ cười quen thuộc: “Gia đình em không quan tâm em lắm… Em mới đến đây nên chưa có bạn bè, nếu có chuyện gì xảy ra, em có thể nhờ thầy giúp đỡ được không?”

Cô quá hiểu rõ lợi thế của mình, bất kỳ ai khi được một cô gái mười bảy tuổi xinh đẹp và đáng thương cầu xin giúp đỡ cũng sẽ mềm lòng.

La Lương Sâm cũng không ngoại lệ, ông ta lập tức đưa số điện thoại cho cô: “Không sao. Như thầy đã nói, nếu có vấn đề gì cứ tìm thầy.”

“Cám ơn thầy ạ.”

Lấy số điện thoại của ông ta để làm gì.

Lén đi tìm ông ta sao?

Hạ Ngưỡng cầm chiếc điện thoại vừa thêm số liên lạc mới, thất hồn lạc phách bước ra khỏi tòa nhà hành chính. Cô không thể giải thích được hành động ngớ ngẩn của mình, chỉ là cảm thấy không cam lòng.

Nghĩ đến người dì đáng thương, nghĩ đến Ôn Vân Miểu vô tội.

Cuộc sống bi thảm của họ đều bắt nguồn từ một kẻ bội bạc. Nhưng kẻ đó lại sống một cuộc sống vô lo vô nghĩ, không hề có sự trừng phạt, cũng không phải gánh chịu hậu quả.

Nỗi hận thù trong lòng cô không hiểu sao càng ngày càng lớn hơn.

Nếu đã trời xui đất khiến chuyển đến trường này, gặp phải người đàn ông này, vậy thì cô nhất định phải làm gì đó để trả thù La Lương Sâm.

Đột nhiên có một vài tiếng kêu từ phía xa truyền đến——

“Cẩn thận, cẩn thận”, “Này! Coi chừng bóng!”

Hạ Ngưỡng chậm chạp quay đầu lại nhưng chỉ kịp nhìn thấy một cánh tay giơ lên. Quả bóng bay đến va vào chướng ngại vật, bật ra và rơi xuống đất, từ từ lăn đi.

Vì quán tính bước về phía trước nên cô đã đâm thẳng vào người trước mặt, bên tai vang lên một tiếng cười trầm khàn.

Mũi cô chạm vào lồng ng.ực cứng cáp, ngửi thấy mùi hương bạc hà nhè nhẹ trên áo đồng phục. Áo đồng phục mùa hè rất mỏng, ngũ quan trên mặt cô thậm chí còn có thể cảm nhận được đường nét cơ thể và hơi ấm của anh qua lớp vải.

Hạ Ngưỡng hốt hoảng vội vàng lùi lại mấy bước, thấp giọng nói “Xin lỗi”, cô che cái mũi đau nhức của mình ngước mắt lên.

“…”

Là Đoạn Tiêu.

Thật đúng là oan gia ngõ hẹp.

Anh lắc lắc cánh tay tê cứng vì bị bóng rổ đập vào, đứng ngược sáng nhìn cô: “Đụng chỗ nào rồi?”

Hạ Ngưỡng không trả lời, chợt nhớ ra màn hình điện thoại của mình vẫn sáng, đang hiển thị số điện thoại của La Lương Sâm.

Cô vội vàng tắt màn hình, nhét điện thoại vào túi, cố gắng tỏ ra bình tĩnh như không có chuyện gì.

Đây là lần đầu tiên cô làm việc xấu, cổ và mặt cô đỏ bừng lên không kiểm soát được. Bản thân cô biết rõ đó là do cảm giác tội lỗi đang giày vò cô.

Làm điều xấu với một người tốt quả thật quá khó.

Chỉ cần nảy ra một ý nghĩ xấu, cô đã bị lương tâm dày vò không yên.

Nhưng cảnh này lọt vào mắt chàng trai đối diện lại mang một ý nghĩa khác.

Cô đang đỏ mặt vì điều gì?

Đoạn Tiêu nuốt một ngụm nước bọt, chậm rãi tiến lại gần thêm hai bước, giọng nói nhẹ nhàng hơn hẳn: “Sợ à?”

“Không.”

Hạ Ngưỡng không muốn nói chuyện với anh nhiều hơn nữa, cô lạnh lùng nói lời cảm ơn rồi vội vã rời đi qua lối đi bên cạnh anh.

Nhưng dù có đi nhanh đến đâu, cô cũng không thể không đi qua sân bóng rổ bên cạnh. Ở đó có một nhóm nam sinh, đang hướng về phía họ huýt sáo.

Đoạn Tiêu cầm quả bóng quay trở lại với đám bạn, bọn họ cười càng lớn hơn.

“Anh hùng cứu mỹ nhân à! Trái tim thiếu niên của cậu có phải đang đập thình thịch không? Để anh Trạch sờ thử xem nào.”

Lục Gia Trạch vừa nói vừa cố ý làm điệu bộ của một mỹ nhân nịnh nọt, điệu đà giơ ngón tay trỏ lên chọc vào ngực anh.

Đoạn Tiêu trực tiếp cảnh cáo mà đấm anh ấy một cái, anh liếc mắt nhìn về phía bóng lưng ở xa xa: “Cút đi, đừng nói linh tinh.”

“Ai nói linh tinh? Cái động tác chặn bóng lúc nãy của cậu cũng nhanh quá đi! Trời ạ, cậu cả nhà họ Đoạn chúng ta động lòng rồi à hahaha!”

“Cô ấy tên gì nhỉ… Hạ Ngưỡng à? Cậu Tiêu nhà mình có phải là muốn theo đuổi người ta không?”

“Còn chối nữa! Được rồi cậu Tiêu à, anh em chúng ta ai chẳng biết cậu thích kiểu con gái như bạn học mới. Tóc đen dài, mặt trắng trẻo, vừa dịu dàng vừa trong sáng, lại còn khí chất nữa chứ!”

“Đúng rồi đấy, mấy bạn gái trước của cậu không phải đều kiểu như thế à? Hahahaha, tâm tư của cậu đúng là không thể giấu nổi chút nào…”

Mấy người bạn của anh cười đùa rất to.

Họ phô trương đến mức cho rằng dù Hạ Ngưỡng chưa đi xa mà có nghe thấy thì cũng chẳng sao.

Quả bóng suýt chút nữa thì đập vào người Hạ Ngưỡng, nhưng cô chỉ cảm thấy gặp phải Đoạn Tiêu quả thật xui xẻo.

Chạng vạng tối, cô đến chợ trung tâm mua khăn mặt, bàn chải đánh răng và giấy vệ sinh. Khi trở về, thì trời đã tối đen.

Thực ra ở siêu thị gần trường cũng có bán những thứ này, nhưng giá cao gấp đôi ở chợ trung tâm.

Vì muốn tiết kiệm tiền nên Hạ Ngưỡng mới đi xa thêm hai trạm.

Cô của cô biết tiền tiết kiệm của bố mẹ cô đều ở trong tay cô. Dù đã gửi tiết kiệm có kỳ hạn, nhưng có một khoản tiền gửi đáo hạn hàng năm có thể sử dụng.

Không nhiều, rút ra dùng để chi tiêu sinh hoạt thì vừa đủ.

Nhưng Hạ Ngưỡng vẫn sống rất tiết kiệm, bởi vì cô thường xuyên gửi tiền cho Ôn Vân Miểu đang học cấp ba ở thị trấn ngoại ô Kinh Bắc.

Cô cũng cố gắng tích lũy, hy vọng dần dần có thể trả hết khoản nợ phẫu thuật và thuốc men mà dì mắc nợ trước khi mất.

Kí túc xá nằm ở cổng phía Đông của trường, đi qua phố cổ sẽ phải đi qua một con hẻm sâu và tĩnh lặng. Gió mát thổi vào đêm hè, ánh trăng và ánh đèn đường cùng chiếu lên tường.

Những chiếc lá bồ đề dày đặc chồng chất lên nhau bị gió thổi ào ào.

Một chai bia bị ném vào góc tường phát ra tiếng “leng keng”, vài giọng nói đàn ông du côn vang lên gần đó: “Này, em gái.”

“Gọi em đấy!” Một lực mạnh kéo dây đeo cặp sách của cô về phía sau.

Hạ Ngưỡng ngửi thấy mùi rượu kém chất lượng rất khó chịu, cô nhăn mũi hỏi: “Làm, làm gì vậy?”

“Làm em được không?” Một tên đầu đinh đột nhiên cúi đầu xuống, kéo cô vào góc tường. Hắn ta ghé khuôn mặt vuông lại gần cô, có chút ngạc nhiên. “Ôi, còn là một cô gái xinh đẹp nữa! Học trường Phụ Trung à?”

(*Phụ Trung: “Trường trung học liên kết” thường dùng để chỉ các trường trung học cơ sở trực thuộc một trường đại học hoặc cơ sở nghiên cứu khoa học.)

“Cậu đừng nói nhiều với nó làm gì, thích thì cứ mang đi, bọn anh sắp đi chơi game rồi.”

“Cứ kệ nó học Phụ Trung hay trường nghề của chúng ta, cậu không phải đã tán tỉnh nhiều cô gái ở Phụ Trung rồi à hahaha!”

Hai tên tóc nhuộm còn lại cười lớn, trên tay còn cầm chai bia chưa uống hết, ợ hơi liên tục.

Hạ Ngưỡng cắn chặt môi, nắm chặt điện thoại trong túi, cố gắng trì hoãn: “Tôi không đi. Tôi phải về trường, nếu thầy cô mà biết tôi không có ở đây, sẽ tìm tôi.”

“Học sinh ngoan của trường Phụ Trung các người cứ ỉ ôi, nhát gan sợ chuyện.” Mã Bằng vu.ốt ve cánh tay cô một cách không đứng đắn. “Để anh Mã nói với thầy cô của em cho.”

“Không cần.”

Cô ngửi thấy mùi rượu nồng nặc đã đủ ghê tởm rồi, khi hắn cố ý cúi xuống thở vào mặt cô, Hạ Ngưỡng suýt ói.

Cô chưa từng gặp phải loại người như này cho dù ở những cơ sở xa xôi. Cô hoảng sợ, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ đường lui.

Trong lúc mơ hồ, cô nhìn thấy một bóng người cao gầy đi ngang qua đầu ngõ, Hạ Ngưỡng lớn tiếng gọi: “Cứu mạng, cứu —— a!”

Tiếng kêu của cô lập tức bị bàn tay của tên đầu đinh bịt miệng lại: “Gọi cái gì mà gọi, làm như tôi muốn giết cô vậy? Không phải chỉ muốn cô chơi với tôi một chút thôi sao?”

Vừa dứt lời, hai tên tóc vàng phía sau đột ngột hét lên.

Một thiếu niên xuất hiện bất ngờ, giẫm lên vai một trong hai tên đang quỳ, anh như hòa vào bóng đêm, giống như một bóng ma bị gió lạnh cắt ra.

Đèn đường màu vàng nhạt bao phủ một cách mờ ảo hình dáng cao lớn của người đó, khuôn mặt ẩn mình một nửa trong bóng tối, chỉ lờ mờ thấy bên ngoài là một chiếc áo khoác đồng phục trung học.

“Mã Bằng, buông tay.”

Giọng nói trầm thấp và lười biếng vang lên trong gió mạnh.

Hạ Ngưỡng gần như ngay lập tức nhận ra đó là giọng của Đoạn Tiêu.

Người này rất dễ nhận biết.

Ngay cả Mã Bằng không nhìn rõ mặt, cũng nghe ra là ai: “Cậu nói buông là buông à?”

“A, tay của tôi!” Cậu thanh niên tóc vàng hét lên rất thảm thiết, xương cốt như bị xé rách phát ra tiếng răng rắc.

Một chàng trai khác nhân cơ hội đó chạy tới, đến gần Mã Bằng: “Mã ca, trước tiên hãy thả cô gái này lại đây đi, đó là Đoạn Tiêu đấy! Tay của Uy Tử còn bị cậu ấy đạp ở đó kìa!”

Nghe tiếng k.êu r.ên thảm thiết của đàn em, Mã Bằng miễn cưỡng đẩy cô gái đang giữ về phía trước, nhổ nước miếng: “Con mẹ nó.”

Vừa được thả ra, Hạ Ngưỡng run rẩy lùi về phía sau. Chỗ này quá tối, cô có chút không rõ phương hướng.

Đoạn Tiêu đứng ở vị trí cao hơn, nói với cô: “Qua đây với tôi.”

Anh đá vào người tên tóc vàng đang quỳ, đối phương lập tức lăn lộn đổi chỗ, chạy trở lại bên cạnh hai người kia.

“Đoạn Tiêu, cậu cướp bạn gái tôi còn chưa đủ à? Giờ tôi thích một người khác, cậu lại muốn đến gây sự với tôi!”

Mã Bằng ở phía sau gào thét.

Hạ Ngưỡng rõ ràng nghe ra giữa họ có thù oán từ trước, cô không muốn tham gia nhưng giờ mà chạy trốn thì lại có vẻ rất vô ơn.

Nghe câu này, Đoạn Tiêu quả nhiên khinh bỉ cười lớn: “Cậu thích? Cậu cũng xứng sao.”

Bị thái độ kiêu ngạo này chọc tức, Mã Bằng vung chai bia về phía họ.

Chỉ là hắn ta rất xảo quyệt, có lẽ sợ bị nhà họ Đoạn nhắm vào nhưng lại muốn xả giận nên đập chai bia về phía sau đầu Hạ Ngưỡng.

Trong khoảnh khắc nhanh như chớp ấy, Đoạn Tiêu kéo người vào lòng, đưa tay ra đỡ. Tiếng vỡ tan của chai thủy tinh và tiếng r.ên r.ỉ khàn khàn của người con trai truyền vào tai Hạ Ngưỡng.

Trước mắt cô dường như xuất hiện một vệt máu đỏ, cô còn chưa kịp phản ứng lại thì đã thấy cảnh tượng hỗn loạn phía sau.

Đoạn Tiêu túm lấy cổ áo của Mã Bằng đập người vào tường, lực gió từ nắm đấm mạnh mẽ đến nỗi giống như lưỡi dao băng. Hai tên tóc vàng bên cạnh định tới giúp đỡ thì trực tiếp bị đá ngã ra đất.

Những kẻ thường xuyên lăn lộn trên đường phố đều biết cách đánh người của anh, chắc chắn không phải là một cậu ấm ngoan ngoãn chưa từng trải sự đời.

Cái sự tàn nhẫn đó là do đã từng trải qua đủ loại cuộc sống, chỉ cần thắng không cần biết sống chết.

“Cậu là đồ con hoang!” Mã Bằng bị đánh đến mức thở không ra hơi, nhưng vẫn còn chửi rủa: “Thứ con hoang!”

Đoạn Tiêu không tức giận mà lại cười khẩy, siết cổ đối phương đến mức sắp nghẹt thở: “Gọi đúng rồi.”

Là một con chó, chứ không phải một cậu ấm.

Lối vào của cửa hàng tiện lợi Lawson có đèn bảng hiệu màu trắng phát sáng.

Những người qua đường không khỏi quay lại nhìn hai bóng người một cao một thấp kia.

Hạ Ngưỡng tóc tai rối bời, như chưa hoàn hồn, tầm mắt đờ đẫn nhìn vào khoảng không. Ngược lại Đoạn Tiêu vừa mới đi mua nước về, ngoài chiếc áo khoác nhăn nhúm ra, trông vẫn rất ung dung như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.

Anh đưa chai nước cho Hạ Ngưỡng, có lẽ là để cô bình tĩnh lại.

Hạ Ngưỡng do dự nhận lấy, tầm mắt dừng lại trên cánh tay phải bị mảnh thủy tinh cứa vào của anh.

Gân xanh nổi lên ở mu bàn tay, các khớp xương rõ ràng trên những ngón tay giờ đây đã xuất hiện vài vết thương rõ rệt.

Đôi bàn tay thon dài và sạch sẽ như vậy, lúc nãy lại ra tay tàn nhẫn đến mức khiến người ta rùng mình. Cái khuôn mặt ấy cũng vậy, sao có thể vừa cười vừa đấm người ta tới nỗi suýt chút nữa kẹt vào kẽ nứt trên tường.

Đoạn Tiêu rũ mắt, liếc nhìn cô: “Qua đây.”

Hạ Ngưỡng không nhúc nhích, anh cứu cô là thật, nhưng cô cũng bị anh hù dọa là thật. Làm sao có người đánh nhau lại ác liệt như vậy, lỡ đánh chết người thì sao.

Dựa vào việc nhà giàu có quyền thế, chẳng hề lo lắng hậu quả ư?

Cô cảm thấy chân mình hơi nhũn ra, ngay giây tiếp theo anh đưa tay ra và kéo cô về phía anh.

Đoạn Tiêu vốn đã cao lớn, đối với phần lớn mọi người đều có cảm giác áp bức, lại thêm sức tay rất lớn.

Vừa kéo mạnh vai cô lại gần, tay kia của anh giơ lên, thô bạo lau mặt cô.

Rõ ràng trên người tỏa ra khí chất cao quý sang trọng, trông như một cậu ấm chưa từng làm việc nặng nhọc.

Nhưng đầu ngón tay của anh lại thô ráp đến mức sắp cọ tróc lớp da trắng nõn trên mặt cô.

Hạ Ngưỡng bị anh làm đau, lại vùng vẫy không được, chỉ có thể nhíu mày hỏi một cách không hiểu: “Cậu đang làm gì vậy?”

“Bẩn.”

Anh nói bằng giọng điệu nhàn nhạt, đưa tay cho cô xem những vết bụi bẩn và những thứ không rõ dính trên ngón tay.

Đó là những thứ dính lại từ lúc Mã Bằng bịt miệng cô, không biết bàn tay đó bẩn đến mức nào.

Hạ Ngưỡng cảm thấy buồn nôn, cả khuôn mặt đều khó chịu, lắp bắp nói: “Cảm ơn cậu, tôi muốn về trước, tôi phải về trường.”

Giọng nói của cô vẫn còn run rẩy, nghẹn ngào, ngay cả trước mặt đám côn đồ kia cô cũng không hề lộ ra vẻ sợ hãi như vậy.

Đoạn Tiêu hơi sững sờ, buông lỏng tay ra. Ánh mắt từ đôi môi của cô chuyển sang đôi mắt thanh tú, anh khẽ hỏi: “Sợ tôi à?”

Hạ Ngưỡng không nói gì.

“Ở sân bóng rổ không phải đã nghe thấy rồi sao?”

Cô mím môi, sau một lúc lẩm bẩm hai chữ: “Cái gì?”

Đoạn Tiêu cong môi lên một cách đầy ẩn ý: “Họ nói, tôi thích kiểu con gái như cậu.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dừng Chân Mùa Hạ

Số ký tự: 0