Dừng Chân Mùa Hạ

D.ục v.ọng – Em...

Tước Nhĩ

2025-03-15 14:49:56

Sau đêm đó, Hạ Ngưỡng mất liên lạc với thế giới bên ngoài, không điện thoại, không giao tiếp với ai.

Đoạn Tiêu đi đâu cũng dùng máy bay riêng và xe riêng.

Mỗi khi ra ngoài bàn chuyện làm ăn, anh nhất định sẽ dẫn cô theo, phải để cô ở bên cạnh hoặc ở nơi anh có thể nhìn thấy ngay. Anh cũng cử người âm thầm cho người theo dõi cô, khiến cô hoàn toàn không có cơ hội tiếp xúc với người ngoài.

Ngay cả khi nếu như cô may mắn để gọi được cho đại sứ quán thì yêu cầu tố cáo như vậy cũng sẽ bị gác lại.

Vì cô bị bệnh tâm thần, đang trong quá trình điều trị.

Hạ Ngưỡng không biết phải nói ra tình cảnh khó khăn của cô như thế nào. Có lẽ nếu cho họ biết cô là vũ công có tiếng tăm hàng đầu trong nước thì mọi chuyện sẽ khác, nhưng điều này cũng đồng nghĩa với việc chuyện của cô sẽ bị phơi bày.

Đâu phải cô bị lừa đến nơi nào đó sống không bằng chết.

Ngược lại, Hạ Ngưỡng đang sống rất tốt, chỉ là bị ép ở bên một chàng trai mà cô không thích.

Chưa chắc kêu cứu đã có tác dụng, cô cũng không muốn Ôn Vân Miểu và bạn bè trong nước lo lắng, càng sợ Đoạn Tiêu sẽ ra tay với những người bình thường như họ.

Tối ngày thứ ba ở Dubai, Đoạn Tiêu đưa cô trở về một hòn đảo tư nhân nhỏ gần Bahamas, Bắc Mỹ.

Trước khi lên máy bay, Hạ Ngưỡng thấy Lương Lỗ Ô đang đi sau đội vệ sĩ.

Chàng trai cao gầy, mặc chiếc hoodie có mũ trùm đầu, vết thương trên mặt vẫn còn bầm tím. Không nhìn ngoại hình, thực sự bóng dáng đơn độc đó khiến cô có chút ngẩn người.

Cô ý thức được Đoạn Tiêu rất dễ nổi giận với mình, nên cô không dám chủ động nói chuyện với người vô tội nữa, cũng âm thầm cảm thấy áy náy với Lương Lỗ Ô.

Nhưng Lương Lỗ Ô đến để nói lời tạm biệt.

Cậu ấy vẫn làm việc dưới trướng Đoạn Tiêu, tạm thời sẽ không rời khỏi Dubai.

“Thật ra, cô không nên chạy trốn, có lẽ anh ấy thật sự chỉ muốn cô ở bên anh ấy một tháng.”

Hạ Ngưỡng kinh ngạc nhìn cậu ấy.

Lương Lỗ Ô vô cảm nói tiếp: “Nhưng bây giờ thì chưa chắc.”

Cô nghe xong chỉ thấy buồn cười: “Lời cậu nói cũng chỉ là phỏng đoán, không ai đoán được suy nghĩ của Đoạn Tiêu.”

“Đúng vậy. Cậu Đoạn đã cứu tôi từ rất lâu rồi, tôi sẽ không giúp cô nữa.” Lương Lỗ Ô rũ mắt nói xong câu này, lại hỏi với vẻ hơi khó hiểu, “Sao cô cứ nhìn tôi mãi thế?”

Hạ Ngưỡng chậm rãi nhìn đi chỗ khác, khẽ thở dài: “Lúc chia tay với anh ấy, anh ấy cũng chỉ tầm tuổi cậu bây giờ. Đột nhiên tôi nghĩ, liệu lúc đó có phải tôi đã sai rồi không…”

Khi đó Đoạn Tiêu làm nhiều chuyện cho cô như vậy, có lẽ anh không muốn chia tay.

Là cô cố chấp muốn đoạn tuyệt, muốn anh buông tay.

Nhưng nếu lúc đó không chia tay thì liệu anh có trở nên lạnh lùng như bây giờ, liệu anh có trở nên vô cảm đến khó đoán như thế.

Có lẽ cô có thể uốn nắn một chàng trai 18 tuổi luôn ở cạnh mình, nhưng không thể dễ dàng lay chuyển một thương nhân thành đạt nắm đầy quyền hạn ở tuổi 24.

Từ thiếu gia nhà họ Đoạn trở thành cậu chủ Đoạn, thành sếp Đoạn mà người người kính trọng.

Trong khoảng thời gian này, anh đã thay đổi những gì, từ bỏ những gì, muốn lấy lại những gì từ người đã chia ly, tất cả đều trở thành ẩn số mà cô không thể hiểu được.

Lương Lỗ Ô nhìn cô với vẻ nghi ngờ.

Tầm mắt của Hạ Ngưỡng đã không còn dừng lại trên người cậu ấy, mà đang lơ đãng nhìn ra bãi cỏ ngoài cửa sổ thủy tinh.

Ở đó có một gia đình bên nhau, có đứa trẻ với một con mèo đang đuổi theo một con bướm bay lên, dường như mọi người đều vô lo vô nghĩ.

Cô mặc chiếc áo sơ mi được cắt dài đến đầu gối, mái tóc đen nhánh thẳng như thác nước.

Rõ ràng cô không thấp bé, nhưng bờ vai mỏng manh như cánh ve, gầy yếu và mềm mại. Gương mặt trắng nõn trầm lặng, cô ngồi ở đó, cả người toát lên cảm xúc có phần vô thực.

Đêm ấy, khi bị hỏi cô có đẹp không, thực ra Lương Lỗ Ô đã không nghĩ đến điều đó.

Cậu ấy đã thấy quá nhiều người đẹp tự tiến cử mình lên giường Đoạn Tiêu, phương Đông lẫn phương Tây đều có. Hạ Ngưỡng đẹp thật đấy, nhưng không đẹp đến mức làm người ta mù quáng cho rằng cô đẹp nhất.

Nếu nói cô có gì đặc biệt, thì chỉ có một: Cô đã không đến với họ một cách tự nguyện.

Nhưng chuyện này đâu có gì lạ, trông cô tao nhã thanh lịch, còn trẻ mà đã là nghệ sĩ múa, sao có thể ha.m mu.ốn hay cầu xin điều gì từ những người như họ.

Tính cách của cô hoàn toàn trái ngược với cậu Đoạn, cũng không phải người cùng một thế giới.

Nếu như vậy mà vẫn có thể yêu nhau thì đúng là phép màu trong tình yêu.

Từ cổ trắng nõn đến xương quai xanh của người phụ nữ, chỗ nào cũng lưu lại dấu hôn mờ ám, có thể thấy d.ục v.ọng chiếm hữu của người nào đó ngang ngược đến mức nào.

Lương Lỗ Ô hoảng hốt tránh ánh mắt, cố gắng nói điều gì đó để che giấu những gì mình đang thấy.

“Cô là bạn đồng hành đầu tiên của anh ấy, tôi chưa từng thấy anh ấy đối xử với ai như vậy…” Lương Lỗ Ô im lặng hồi lâu, rồi lại hỏi, “Cô vẫn muốn rời đi sao?”

Hạ Ngưỡng im lặng.

Rốt cuộc mấy người này đang nghĩ gì thế? Toàn hỏi những câu mà người bình thường không hỏi ra được.

Lúc này có người đến đưa Hạ Ngưỡng lên máy bay. Lương Lỗ Ô cũng phải đi rồi, trước khi rời đi, cậu ấy nhắc nhở một câu: “Desire always ends in boredom.”

H.am mu.ốn luôn kết thúc bằng sự nhàm chán.

H.am mu.ốn không được thỏa mãn sẽ đau khổ, được thỏa mãn rồi thì sẽ nhàm chán.

Hạ Ngưỡng mỉm cười, vậy chỉ hy vọng Đoạn Tiêu sớm chán cô.

Trên đảo tư nhân không có nhiều người bản địa, người biết tiếng Anh lại càng ít ỏi. Phần lớn là người Mexico nói tiếng Tây Ban Nha và tiếng bản địa của người da đỏ.

Vô hình trung, cũng cắt đứt ý định giao tiếp với người khác của Hạ Ngưỡng trong thời gian ngắn.

Đoạn Tiêu có một trang viên kiểu Mỹ ở đây, có mấy đài phun nước và hồ nhân tạo trải dài từ cổng lớn vào sân, bên trong nuôi bảy, tám con cá mập y tá.

Người thường xuyên trông nom Hạ Ngưỡng là một bác gái khoảng 40 tuổi, có cái tên rất phổ biến là Susana Caballero. Nấu ăn rất ngon, biết làm nhiều món đặc sản của nhiều tỉnh thành Trung Quốc.

Susana là người câm, lúc nào cũng đeo máy phiên dịch trước ngực, đây cũng là cách bà ấy giao tiếp với chủ nhân.

Tuần đầu tiên đến hòn đảo này, Hạ Ngưỡng đã thử hỏi anh rằng bao giờ cô mới được về nhà, cũng khéo léo đề cập đến việc muốn nói chuyện với Ôn Vân Miểu.

“Em gái em vẫn khoẻ. Tuần này đã đến bệnh viện lấy thuốc, có ghé căn hộ của em một lần vào thứ Tư. Có bạn nam cùng khoa cứ theo đuổi em ấy…” Đoạn Tiêu nói tới điều này, dừng lại, “Em có biết rõ những chuyện này không?”

Anh đang ở nước ngoài, thế mà lại nắm rõ mọi động tĩnh của Ôn Vân Miểu.

Hạ Ngưỡng không biết có phải anh đang ngầm cảnh cáo cô hay không, rằng anh nắm thóp người nhà của cô. Cô cũng thức thời, không dám nhắc tới chuyện rời đi nữa.

Không phải ngày nào Đoạn Tiêu cũng ở trên đảo, anh di chuyển thoải mái, đi lại bằng tàu cao tốc hay trực thăng cũng chỉ mất chưa đến một giờ.

Mà cô dường như đã trở thành bạn cùng giường thường xuyên của anh.

Khi ở một mình, cô như thể một linh hồn lạc lõng giữa trang viên.

Bởi vì quá sợ ba con chó ngao Argentina hung dữ được nuôi ở tầng một, cũng sợ những con cá mập khổng lồ trong hồ.

Nơi hoạt động cố định của cô chỉ còn lại tầng hai và tầng ba, tuy không nhỏ, nhưng cuộc sống từng ngày trôi qua rất tẻ nhạt.

Dù có đếm từng ngày thì ngày qua ngày cũng làm người ta mông lung, hình như đã gần một tháng trôi qua.

Tin tức trên tivi cho biết hôm nay là thứ Năm, chuyển sang kênh quốc tế thì thấy đang phát sóng cuộc thi múa cổ điển Trung – Mỹ.

Hạ Ngưỡng nhận ra đã lâu rồi cô không nhảy múa.

Cô ra ban công giãn cơ, luyện tập những kỹ năng cơ bản mà nếu không tập một ngày sẽ mai một. Nghe được tiếng ồn ở khu vực đỗ máy bay, cô nhìn xuống dưới, đúng lúc thấy dáng người cao ngất của Đoạn Tiêu.

Trong cái hồ nhỏ bên kia có nuôi mấy con ngỗng trắng, bọn chúng là bá chủ của cái hồ này. Hễ thấy ai đi qua, chúng sẽ lao vào mổ người ta.

Một trong những thú vui thường ngày của Hạ Ngưỡng là nằm ở đây, xem bọn chúng chạy đuổi theo công nhân cho ăn hàng mấy phút.

Hôm nay cũng không ngoại lệ, Đoạn Tiêu vừa nhận lấy đĩa thức ăn từ tay công nhân, nổi hứng vung một ít thức ăn xuống hồ, một con ngỗng trắng lớn bèn lên bờ đuổi theo anh.

Nhưng hiển nhiên nó đã chọc nhầm người, ngay sau đó, nó bị chàng trai dùng sức bóp chặt cái cổ thon dài, lắc lư trong không trung với vẻ mất kiên nhẫn.

Anh tát một cái vào đỉnh đầu con ngỗng để nó ngoan ngoãn, sau đó ném lại xuống hồ.

Con ngỗng trắng bị ném lại xuống hồ thì choáng váng một lúc lâu, run rẩy vài lần mới chui lên khỏi mặt nước, hậm hực co rúm vào một góc bên kia hồ.

Đám ngỗng còn lại đã bị cảnh tượng “Giết gà dọa khỉ” này làm cho khiếp vía nên không dám tấn công anh.

Hạ Ngưỡng thấy đám ngỗng ủ rũ thì không nhịn được bật cười.

Những thú cưng ở đây đều là tài sản của Đoạn Tiêu, anh nuôi chúng để tô điểm cho trang viên.

Nhóm công nhân coi chúng như cha mẹ tổ tông, chăm sóc chu đáo, chỉ sợ chúng bị bệnh chết, thảo nào lại chiều hư chúng.

Đoạn Tiêu đang rửa tay ở bồn rửa cạnh đài phun nước, mấy con cá mập y tá bơi lượn xung quanh.

Như linh cảm được điều gì đó, bỗng dưng anh ngẩng đầu nhìn lên tầng.

Hạ Ngưỡng không kịp né tránh, chạm phải ánh mắt sâu thẳm của anh.

Hôm nay anh ăn mặc giản dị, ánh mắt cũng lộ vẻ lười biếng, vẫy tay gọi cô xuống.

Cô do dự, đúng lúc thấy Susana dắt ba con chó ngao Argentina ra khỏi cổng để đi dạo, như thể đã giải quyết được một vấn đề khó khăn khiến cô không dám xuống lầu.

Nhưng những con cá mập y tá trong hồ vẫn là sinh vật mà Hạ Ngưỡng e ngại, dù đã nhiều lần được Susana cho biết những con cá mập này hiền lành, nhưng cô vẫn tránh xa.

Đoạn Tiêu ngồi bên hồ cho cá ăn, nghe tiếng cô lê lép xuống lầu, anh không xoay người lại, hỏi: “Ăn cơm chưa?”

“Ừhm.” Cô cẩn thận ngồi xổm bên cạnh anh, nhìn những con cá mập, và nhẹ giọng hỏi, “Hôm nay anh không bận sao?”

Khóe môi anh nhếch nụ cười, không nhìn ra là vui hay buồn: “Em lại đang nghĩ ra trò quỷ quái gì đấy?”

“…”

Hạ Ngưỡng mím chặt môi,  nhìn về phía cây xanh rậm rạp bên ngoài: “Nơi này một năm bốn mùa đều là mùa Hè sao? Ngoài trời khá nóng.”

Đây không giống một câu hỏi, Đoạn Tiêu không trả lời cô.

Cô cũng tự nói tiếp: “Tối qua, lúc tôi lên tầng ba dùng kính thiên văn ngắm sao, đột nhiên nổi hứng mà hướng ống kính về phía khu rừng kia.”

“Không ngờ cũng thấy rõ, anh đoán xem tôi đã thấy gì?”

Giọng cô lên bổng xuống trầm, có thể nghe ra sự vui vẻ.

Đoạn Tiêu quay đầu, hỏi: “Thấy gì?”

Hạ Ngưỡng nhìn anh, làm động tác nắm chặt tay rồi xòe ra: “Đom đóm.”

Lúc học lớp 12, anh từng đợi cô ở hành lang bên ngoài phòng tập múa, vì quá rảnh rỗi nên đã bắt một nắm đom đóm.

Đoạn Tiêu chỉ nhất thời nổi hứng, cũng không mang chai lọ gì theo. Anh nắm mấy chục con trong lòng bàn tay, bị cắn đốt ngứa ngáy cũng không chịu buông.

Đợi cô luyện tập xong, vừa ra ngoài thì trước mắt cô đã là một trời ánh xanh lục trong suốt lượn bay.

Đây là lần đầu tiên sau ngần ấy thời gian, cô nhắc lại hồi ức liên quan đến quá khứ.

Đoạn Tiêu lặng lẽ nhìn nụ cười trên mặt cô, anh rũ đôi mắt đen thẫm, hàng mi che khuất cảm xúc trong mắt: “Em càng ngày càng thông minh.”

Vẻ mặt Hạ Ngưỡng thoáng cứng đờ.

Ngay sau đó, cô đã bị anh nắm cổ tay kéo dậy.

“Đi, đi đâu vậy?”

Anh đáp ngắn gọn: “Chơi.”

Đến đây lâu như vậy, Hạ Ngưỡng vẫn không biết gì về hòn đảo này. Trang viên cô ở giống như một khách sạn được bao trọn gói, xung quanh yên tĩnh, cần gì có đó.

Susana là người sống ở đây lâu năm cũng rất cung kính với cô, đáp ứng nhu cầu của cô.

Nhưng khi ra khỏi trang viên, cô mới phát hiện cũng có một thế giới bên ngoài hòn đảo nhỏ, có chợ, chỗ mua sắm, có cư dân và người lao động.

Thỉnh thoảng cũng đón tiếp những khách du lịch quý giá, những người này là sức sống duy trì cho hòn đảo tư nhân không trở thành đảo hoang.

Đoạn Tiêu đưa cô đến trường bắn.

Bắc Mỹ không cấm súng, nhưng đảo tư nhân thì cấm. Đây cũng là chỗ duy nhất có thể cầm được súng thật trên toàn bộ hòn đảo, lính đánh thuê và nhân viên quản lý trên đảo đều có súng.

Trường bắn nằm sau lưng một ngọn đồi, là trường bắn điểm ngoài trời.

Mấy người đàn ông lực lưỡng mặc đồ rằn ri thấy Đoạn Tiêu đến thì đều cất súng đi, nhiệt tình gật đầu chào anh.

Bất đồng ngôn ngữ, Hạ Ngưỡng không hiểu họ đang nói gì.

Nhưng nhìn biểu cảm trên mặt mọi người, chắc chỉ là chào hỏi tâm tình giữa những người quen biết.

Mấy người đó không đi xa, chỉ nhường bia bắn bên này cho họ, trong lúc đó có nhân viên phục vụ bên cạnh dựng ô che nắng và mang thức uống giải khát đến.

“Năm nhất đại học anh đã biết dùng súng thật rồi.” Đoạn Tiêu chọn súng trên tường trưng bày, tìm ra hai khẩu súng, cất giọng nhẹ nhàng, “Bởi vì có lần, anh đã bất cẩn nổ súng bắn chết ai đó trong bữa tiệc.”

Hạ Ngưỡng đang cầm ly nước cam lên uống, nghe điều này thì sợ hãi sặc nước, ho khan vài lần.

Anh lắp băng đạn vào khẩu súng lục một cách thuần thục, không để ý đến vẻ mặt của cô: “Đó là nhà của bạn tôi. Người trong bữa tiệc rất phức tạp, có một người đàn ông hút c.ầ.n s.a phê thuốc, lôi một bạn cùng lớp của tôi ra ngoài.”

Cô không hiểu lắm: “Bạn học của anh?”

Đoạn Tiêu đưa tay nghịch ống hút trong ly nước cam của cô, xoay người lại, nhấp một ngụm đồ uống của cô rồi nói tiếp: “Là một cô gái người Hoa rất xinh đẹp.”

Hạ Ngưỡng nhíu mày, không dám tin: “Anh đã… giết người thật sao?”

“Không chết.” Đuôi mắt anh hơi nhếch lên, nở nụ cười, “Lúc đó tôi cũng say rồi, ngắm bắn không chuẩn.”

Điều anh không nói chính là, vì say nên khi đó anh cảm thấy khuôn mặt cô gái kia trông rất giống Hạ Ngưỡng.

Phát súng đầu tiên không bắn chết tên da đen đó, anh đang định bắn thêm phát nữa thì bị người ta ngăn lại.

Đoạn Tiêu chuyển chủ đề: “Vì vậy sau đó tôi đã dành thời gian luyện bắn súng, bây giờ ngắm bắn chuẩn lắm.”

Một tiếng “Đoàng” vang lên, anh giơ tay sang trái bắn liên tiếp hai phát súng mà không báo trước, hai viên đạn đều trúng hồng tâm.

Hạ Ngưỡng bị dọa giật mình, lùi về sau mấy bước, kinh hoàng nhìn anh không nói nên lời.

Vỏ đạn lần lượt rơi xuống đất, khói trắng bốc lên từ nòng súng vẫn còn nóng hổi.

Đoạn Tiêu không ngước mắt lên, quay mặt nhìn cô và cất giọng thản nhiên, “Ý của tôi là, tôi đã hỏng từ lâu, em không sửa được.”

Đôi mắt đen trắng rõ ràng của cô càng mở to, cô nhìn anh chằm chằm, cuối cùng cũng nhận ra anh đang tức giận.

Hơn nữa, đã bắt đầu tức giận từ lúc rời khỏi trang viên.

Về lý do…

Có lẽ là đang cảnh cáo cô đừng lợi dụng hồi ức tình yêu trước kia nữa.

Anh sẽ không mềm lòng, sẽ không quay đầu, càng không ngu ngốc đến mức mắc vào cái bẫy mềm mỏng của cô.

“Đừng phí sức giở trò với tôi.”

Giọng chàng trai trầm lạnh vang lên trên đỉnh đầu cô, nhưng cánh tay lại thân mật ôm cô vào lòng.

Vai anh rộng, xương cốt rắn rỏi, những đường cong cơ bắp săn chắc siết chặt theo động tác, áp sát eo vào lưng cô.

Ly nước trong tay cô bị anh lấy đi, thay bằng một khẩu súng ngắn.

Anh dừng lại, hỏi: “Muốn đeo găng tay không?”

Cô có hơi miễn cưỡng việc bắn súng, tay cầm cán súng còn hơi run nhưng không lên tiếng.

Suy nghĩ chừng hai giây, Đoạn Tiêu vẫn quyết định lấy cho cô một đôi găng tay. Khoảnh khắc anh buông bỏ trói buộc cô, lại thấy từ khóe mắt cảnh cô đổi hướng nòng súng, quay súng chĩa thẳng vào ngực cô.

Cô bóp cò quá nhanh, không để ai kịp phản ứng.

Khi đó, ngoài việc đưa tay ra đỡ thì Đoạn Tiêu không tìm được cách nào tốt hơn, viên đạn ở khoảng cách gần đã găm thẳng vào cánh tay phải của anh.

Hạ Ngưỡng bị lực giật của súng làm bị thương, vô thức buông tay ra, khẩu súng rơi phịch xuống mặt đất phủ đầy cát.

Còn cô thì bị cánh tay Đoạn Tiêu chắn ngang ngực, thuận thế ngã xuống.

Nghe thấy tiếng r.ên rỉ của chàng trai. Phần giữa ngón cái và ngón trỏ của cô đã bị rách da vì súng, nhưng đập vào mắt cô là cánh tay đang tuôn máu của Đoạn Tiêu. Tay áo anh đã bị rách, cảnh tượng da tróc thịt bong, máu me be bét cũng chỉ đến thế này.

Mấy người bên cạnh nhanh chóng chạy đến, và gọi bác sĩ.

Lúc này, hai vệ sĩ riêng đồng loạt chĩa hai khẩu súng vào đầu Hạ Ngưỡng. Đoạn Tiêu là ông chủ của họ, anh bị thương, cô là người duy nhất phải chịu trách nhiệm ở đây.

Bị trúng đạn thật, trán Đoạn Tiêu lấm tấm mồ hôi, thở hổn hển.

Cánh tay còn lại của anh vẫn siết chặt sau eo cô, anh mím môi, nhìn chằm chằm vào biểu cảm của cô với vẻ dò xét.

Hạ Ngưỡng mặt không còn chút máu, cô rụt cổ lại vì sợ hãi khi bị khẩu súng dí sát vào đầu.

Bàn tay trống rỗng hãy còn run nhè nhẹ, phần giữa ngón cái và ngón trỏ rát bỏng, cô không giải thích hành động vừa rồi rốt cuộc là muốn làm gì.

Có vẻ như không ngờ bắn súng lại dễ dàng như vậy, cũng có thể là đã lặng lẽ sụp đổ từ lâu.

Nước mắt cô như những hạt châu, từng hạt từng hạt lặng lẽ rơi xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dừng Chân Mùa Hạ

Số ký tự: 0