Dừng Chân Mùa Hạ

Đợi chờ – Phá v...

Tước Nhĩ

2025-03-15 14:49:56

Lịch thi đấu của Giải thưởng vũ đạo toàn quốc Hoa Sen tổng cộng có 2 vòng. Vòng đầu là vòng sơ khảo để chọn ra 20 thí sinh xuất sắc trong các đại diện từ khoa vũ đạo của 100 trường hàng đầu để vào vòng chung kết, tương tự như một vòng tuyển chọn sơ bộ với quy mô nhỏ.

Trong vòng đầu tiên, Hạ Ngưỡng lựa chọn bài múa solo do giảng viên hướng dẫn Ngỗi Mẫn Vận – người đã đưa cô tới đây biên đạo, tên là:《Đợi Chờ》.

Nhạc nền là bản [Không Đài Hí] của Tường Lặc Lặc, giai điệu mang cảm giác đậm chất nghệ thuật cổ truyền.

Một ao sen đơn giản được bài trí trên sân khấu cho cô, cũng là nơi cô muốn đứng khi kết thúc màn biểu diễn.

Bối cảnh sau lưng cô là màu đỏ sẫm, tựa như câu thơ:

“Mẫu đơn óng ánh sắc xuân

Mưa bắt đầu tạnh trên cành hoa hải đường”.

Ánh đèn sân khấu chiếu xuống, Hạ Ngưỡng mặc quần áo múa kiểu Hán phục màu đỏ nền trắng, dáng người yểu điệu, tóc đen mượt như suối.

Trong tay cô đang cầm một thanh kiếm mềm, duyên dáng nhảy múa.

Làn váy tung bay sau những vòng xoay giữa những hơi thở.

Vũ điệu của mỗi bài múa được biên đạo đều chứa đựng một câu chuyện tổng thể.

《Đợi Chờ》lấy bối cảnh nữ chính là một người con gái vừa được gả vào một gia đình tướng quân. Nàng đã quen biết chồng từ khi còn nhỏ, hôn ước đã có từ lâu.

Nhưng vào ngày thành hôn, khi hai người đang bái đường thì thiếu niên tướng quân đang là tân lang còn mặc đồ cưới lại nhận nhiệm vụ phải đi gấp. Chàng phải dẫn binh đi đánh giặc nơi xa để bảo vệ tổ quốc.

Khăn cưới của tân nương còn chưa được vén lên, nàng chỉ có thể ở nhà đợi chồng ngày này qua tháng khác.

Nàng đứng dưới cây hải đường trong sân nhà nhìn về phương xa.

Từ xuân sang thu, từ hạ sang đông.

Thực ra tổ quốc đã sớm yên bình, nhưng tiểu tướng quân đã tử trận từ năm năm trước. Chỉ có người vợ nhỏ vẫn đang không chấp nhận sự thật mà cố chấp đợi chờ, không muốn bước tiếp, tinh thần cũng dần suy sụp.

“Cũng nên sớm biết rằng khúc tàn người sẽ tan, nhưng vẫn không nỡ buông xuống những thứ hư ảo ấy”.”Thật đáng cười kẻ như ta, lỡ đem lòng tham yêu chút hoan lạc.*”

(*dựa theo bản vietsub bài “Không Đài Hí” của trang ‘Hạc Quán Sơn Trang’ trên YT.)

Màn mưa như trút nước đột ngột rơi xuống ở cao trào bi tráng của vở múa, tựa như nước mắt long lanh của tân nương.

Ở phân cảnh cuối cùng của vở múa, Hạ Ngưỡng trong trang phục màu đỏ bước lên bục cao giữa ao sen. Một chuỗi những động tác múa khó như hạ chân, nâng lưng cũng được cô thực hiện liền mạch, cơn mưa nhỏ dần đi.

Ngay lúc cơn mưa ngừng rơi, cô vung kiếm tự vẫn, để lại một khung cảnh thê lương tuyệt vọng.

Ánh đèn dần tối đi, chỉ còn lại một chiếc áo đỏ mỏng manh nằm yên không nhúc nhích.

Tiếng vỗ tay dưới sân khấu vang lên, kéo dài thật lâu không ngừng.

Toàn bộ ánh đèn đều sáng lên, Hạ Ngưỡng đứng dậy, chỉnh lại tóc vương tán loạn trên mặt rồi đi về phía trước vài bước.

Vài người giám khảo ngồi dưới sân khấu, trong đó giám khảo ngồi giữa mỉm cười, nhìn cô: “Đã lâu không gặp, Hạ Ngưỡng.”

Hạ Ngưỡng ngập ngừng nhìn về phía vị giám khảo, mặc dù trong đầu cô không có ấn tượng gì nhưng vẫn mỉm cười chào hỏi: “Chào cô.”

“Có thể em không nhớ tôi, nhưng tôi lại nhớ rất rõ em. Tôi là một trong những giám khảo của Giải thưởng Đào Lý.” Nữ giám khảo nhìn cô có ý khen ngợi, “Mấy năm gần đây cô vẫn luôn theo dõi em, từ các cuộc thi nhỏ tới lớn, cuối cùng em lại quay lại trước mặt cô.”

Hạ Ngưỡng có tài khoản mạng xã hội, tuy không cập nhập nhiều nhưng cô vẫn có rất nhiều fan hâm mộ. Phần lớn đều là vì nhan sắc của cô, cư dân mạng thật sự thưởng thức tài năng vũ đạo của cô cũng không có nhiều.

Năm 17 tuổi cô đã giành được giải thưởng Đào Lý.

Đây là cuộc thi cấp cao nhất về vũ đạo dành cho thanh thiếu niên, có thể coi như giải Oscar của giới vũ đạo.

Lúc đó, Hạ Ngưỡng đã được người của một số học viện vũ đạo chiêu mộ, thậm chí nhiều nơi có chuyên môn cao còn sẵn sàng hạ điều kiện văn hóa để đặc cách tuyển cô vào.

Mặc dù sau đó đều không thành, nhưng danh hiệu “Vũ công Hạ Ngưỡng” cũng đã xuất hiện trong ngành vũ đạo.

“Trước đây, khi nhìn thấy tên em trong danh sách đăng ký, cô đã nói với mấy thầy cô khác là có một sinh viên có thể bay trên sân khấu sắp đến.”

Mấy giám khảo khác cũng cười gật đầu, đây là lần đầu không khí hòa thuận đến thế.

Vì dáng vẻ suất sắc, trong một số động tác Hạ Ngưỡng có thể mang đến cho người xem cảm giác lay động mang khí chất thần tiên, giống như đang bay trên không trung.

Trước đây cô đã bị nhiều tài khoản truyền thông đưa tin, còn dùng điều đó làm chiêu trò.

Tất cả mọi người đều có thể nghe ra được ý thiên vị của vị giám khảo này dành cho Hạ Ngưỡng.

Ngay khi mọi người cho rằng Hạ Ngưỡng sẽ có được số điểm cao nhất thì kết quả cuối cùng lại nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người, điểm của cô chỉ trên trung bình một chút.

“Màn vũ đạo này là sở trường của em, không nghi ngờ gì nữa em hoàn toàn có thể tiến vào vòng chung kết.” Nữ giám khảo không hề khó xử, ngược lại còn cười nói, “Nhưng cô hy vọng tiết mục biểu diễn trong vòng chung kết của em sẽ khiến người ta mở to hai mắt hơn.”

Rời khỏi địa điểm thi đấu, thông báo xếp hạng cuối cùng sẽ được gửi qua email sau 3 tiếng nữa.

Quả nhiên Hạ Ngưỡng ổn thỏa bước vào vòng chung kết, cô xếp thứ bảy.

Ngỗi Mẫn Vận đang ngồi ở sảnh khách sạn đợi cô, khi thấy cô đã tắm rửa thay quần áo xong thì vẫy tay nói: “Cô vừa xem phần phát trực tiếp, vị giám khảo đó cố ý hạ điểm của em, để tránh bạo lực người chiến thắng thường sẽ áp dụng phương thức này. Đừng lo, em cứ chuẩn bị tốt cho vòng chung kết.”

“Dạ.”

Thật ra Hạ Ngưỡng không lo lắng, cô đã chuẩn bị điệu múa Triều Tiên cho vòng chung kết làm bước đột phá, cũng đáp ứng được yêu cầu muốn nhìn thấy sự khác biệt của vị giám khảo kia.

Ngỗi Mẫn Vận: “Cô đã xem qua một lượt đối thủ của em, em cảm thấy ai có sức uy hiếp lớn nhất.”

Hạ Ngưỡng suy nghĩ một chút, vốn cô muốn nói ra vài cái tên tượng trưng. Nhưng lời đến khóe miệng lại nuốt vào trong bụng mà nói ra sự thật: “Không có ạ.”

“Hahaha được rồi, vậy thì tốt! Cô cũng xem hết một lượt rồi, thực lực ngang ngửa em đúng là không có.” Ngỗi Mẫn Vận thoải mái cười to nói, “Khí khái của em đã mạnh hơn hôm khai giảng nhiều rồi. Còn chưa đến hai năm, trưởng thành không ít.”

Hạ Ngưỡng có hơi xấu hổ.

Nghĩ tới dáng vẻ vừa rồi của mình, không hiểu sao cô lại thấy khá giống sự kiêu ngạo quen thuộc của người nào đó.

“Được rồi, lên lầu ăn gì đi đã.” Ngỗi Mẫn Vận ấn thang máy lên tầng.

Hạ Ngưỡng nhìn màn hình hiển thị số tầng trong thang máy, nhắc nhở: “Đi ăn đồ Tây ạ? Sao đột nhiên khoa lại cấp nhiều kinh phí vậy ạ?”

“Không phải, vừa rồi quản lý khách sạn có gọi tới cho cô, báo là hôm nay họ có hoạt động, rút thăm trúng số phòng của em.” Ngỗi Mẫn Vận nói đến đây thì bật cười, “Trước khi tới, cô đã nói gì ấy nhỉ? Chuyện tốt thì thường gian nan.”

Hạ Ngưỡng ngập ngừng không lên tiếng, cô vô thức mở điện thoại lên, nhưng cũng không nhận được tin nhắn nào.

Giữa cô và Đoạn Tiêu có một số hạn chế. Đến bây giờ, cả hai vẫn đang giữ những ranh giới vô hình, như đang duy trì điểm cân bằng của chiếc bập bênh.

Không công khai, không được để những người trong trường phát hiện ra giao dịch giữa bọn họ.

Không được cùng người khác phái qua lại quá gần gũi.

Không được quấy rầy cô trong lúc đi thi đấu.

Sau khi xong việc, cô sẽ chủ động gọi điện cho anh để báo cáo lịch trình tiếp theo.

Hạ Ngưỡng chưa bao giờ nghĩ rằng, người phá đi quy tắc trò chơi trước lại là bản thân mình.

Trong phòng riêng của một nhà hàng lớn nằm ở ngoại ô Kinh Bắc, đêm khuya, trên bàn có sáu, bảy người đã uống đến mặt mày đỏ ửng.

Mấy thanh niên trẻ đã thanh toán hóa đơn xong, họ khéo léo mời mấy người đàn ông trung niên bụng phệ lên xe dịch vụ rồi tiễn họ đi.

Những người phục vụ trong nhà hàng từ lâu đã quen với các bữa tiệc dự án công trình. Mấy vị lãnh đạo kia đều là những người dày dặn kinh nghiệm, lại còn nghiện rượu, lần nào cũng phải uống đến say xỉn mới chịu dừng.

Khi thấy có người đi ra từ nhà vệ sinh, nhân viên nhanh chân nhanh mắt bước lên phía trước muốn đỡ người đó.

Đoạn Tiêu bước lùi sang một bên, lọn tóc ướt sũng nước. Cả người đều là mùi rượu, nhưng anh xua tay không để cho người khác chạm vào.

Hôm nay anh mặc một chiếc áo măng tô màu đen, quần tây ống thẳng. Sau khi say, anh cởi áo khoác ra, bên trong là áo sơ mi trắng, chiếc cúc áo gỗ tùng trên cổ tay lộ ra, tỏa ra mùi thơm ấm áp nhẹ nhàng.

Rõ ràng là nói chuyện làm ăn cùng một đám cáo già, nhưng vẻ mặt đầy khí chất anh hùng của anh lại nhờ bộ trang phục này mà trở nên trẻ trung thoải mái, nhiều hơn vài phần khí chất thiếu niên.

Cũng khiến cho người đối diện đánh giá thấp đối thủ, cho rằng anh dễ lừa.

Nhưng nói đến nửa đêm, vẫn nghe thấy anh bàn điều kiện rõ ràng rành mạch, không thể từ chối được nữa nên chỉ đành phê duyệt hợp đồng.

Lục Gia Trạch đưa cho anh một chai nước giải rượu, mở cửa sau xe: “Giám đốc Lương của sở xây dựng đô thị đã xử lý xong, nhưng còn người bên cục Tài Nguyên và Môi Trường kia… Chỉ ăn uống tặng quà và những chiêu trò tầm thường sẽ không có tác dụng, ông ta không dễ bị mua chuộc.”

“Làm người không ai không có khuyết điểm, ông ta không có thì tạo ra khuyết điểm cho ông ta.” Đoạn Tiêu ngả lưng trên ghế sau xe, giật giật cổ áo, nới lỏng hai chiếc cúc bên dưới yết hầu, “Không phải lũ rắn ở ngoại ô Kinh Bắc vẫn thuộc quyền quản lý của ông ta sao?”

Nói xong, Lục Gia Trạch cũng gật đầu hiểu ý: “Hạng mục này đã chuẩn bị suốt mấy tháng nay, sau khi có được nó, đến mùa Hè là công ty của cậu cũng đạt đủ điều kiện niêm yết rồi.”

Đoạn Tiêu xắn tay áo lên tới cẳng tay, cổ tay buông lơi trên đầu gối, khóe mắt lộ ra chút men say thờ ơ, lười biếng “ừm” một tiếng.

Không đồng ý cũng không quá để ý đến thành quả trước mắt.

Lục Gia Trạch không thể không thừa nhận, sự nhạy bén trong kinh doanh của người anh em này đúng là không tệ.

Vào mùa hè sau khi tốt nghiệp trung học, không ai nghĩ rằng tiền ảo lại trở nên phổ biến. Nhưng vào thời điểm đó, Đoạn Tiêu đã liên tục đầu tư vào Bitcoin và kiếm được một khoản lớn từ thị trường tiền ảo.

Năm nhất đại học, livestream và kinh tế mạng nổ ra, anh một lần nữa dẫn đầu xu hướng, có rất nhiều các khoản đầu tư lớn nhỏ vào ngành này.

Đã từng nghe về việc trời thương cho cơm ăn.

Nhưng chưa từng nghe tới việc trời thương cho tiền.

Trong nhóm người của bọn họ, bất kể là sau này theo kinh doanh hay làm chính trị, trước mắt cũng chỉ có Đoạn Tiêu mới đủ tự tin để đưa ra lựa chọn, cũng chỉ có anh có bản lĩnh so tài với người trong nhà.

Hiện tại, các nhóm công nghiệp năng lượng mới và quang điện phục vụ sản xuất đã thực sự trở thành một lĩnh vực công nghiệp, trở thành một thế lực mới nổi.

Nhưng có sự nâng đỡ và hỗ trợ từ chính phủ, Lục Gia Trạch có thể dự đoán tương lai và triển vọng tươi sáng của nó.

Có một cuộc điện thoại gọi đến, vang lên đột ngột trong lúc chiếc xe đang chậm rãi đi giữa màn đêm. Nhưng đổ chuông chưa đến ba giây đã bị Đoạn Tiêu không kiên nhẫn cúp máy.

Lục Gia Trạch quay đầu nhìn lại thì phát hiện ra sự chú ý của người ngồi sau xe đang nằm ở màn hình máy tính bảng đặt ở ghế sau xe.

Không cần suy nghĩ nhiều, chắc chắn là cuộc thi vũ đạo rồi.

Vòng chung kết của giải thưởng Hoa Sen đã kết thúc vào ban ngày, kết quả cũng đã có.

Đoạn Tiêu đang xem đoạn video từ đầu, là video Hạ Ngưỡng trước khi vào thi đấu, cô bị một đám phóng viên vây lại phỏng vấn.

“Xin chào bạn học Hạ Ngưỡng, có thể xin vài phút phỏng vấn không?”

“Nghe nói bạn là quán quân của hầu hết các giải thưởng vũ đạo lớn nhỏ trong nước, có phải lần này cũng đã nắm chắc phần thắng không?”

“Chương trình thi đấu lần này đơn giản hơn so với lần trước, vũ công thực lực cao cũng không có nhiều. Nếu như lần này đạt được giải thưởng, bạn có cảm thấy như nhặt được món hời không?”

Nghe được câu này, Hạ Ngưỡng bình tĩnh nhìn về phía góc dưới bên trái của ống kính, nhìn thẳng vào đó rồi hỏi: “Chị là phóng viên của tòa báo nào, tên chị là gì vậy? Hỏi vấn đề như vậy, không biết chị có đạo đức nghề nghiệp không?”

Cô gái trong video mặc áo khoác ngoài, bên trong là trang phục biểu diễn bằng lụa mỏng, thể trạng của cô là kiểu chỉ cần vừa tới mùa đông là sẽ cực kỳ sợ lạnh. Hai cánh tay vẫn luôn che trong áo, cô khoanh tay lạnh lùng nhìn vào ống kính.

Dáng người vốn đã cao, cô còn đang đứng trên bậc thang.

Khuôn mặt sáng ngời lại không có chút cảm xúc nào, khiến người ta có một loại cảm giác e ngại không dám nhìn thẳng.

Phóng viên run lên hai giây, lắp bắp vội vàng chuyển sang chủ đề khác.

Ánh mắt nhàn nhã của Đoạn Tiêu nhìn chằm chằm vào người con gái trong khung hình, độ cong trên môi ngày càng lớn. Anh vô cùng hài lòng với gai nhọn mà cô gái vươn ra lúc này.

Nếu Hạ Ngưỡng nhìn thấy biểu cảm của anh vào lúc này thì đại khái cũng sẽ nói con người này thật kỳ quái.

Rõ ràng cho tới bây giờ, anh luôn hy vọng cô sẽ ngoan ngoãn nghe lời, có thể ngoan hơn một chút. Nhưng lại mâu thuẫn đến mức thường xuyên gây gổ với cô, muốn cô lây nhiễm tính khí thất thường của anh, cứng rắn với người ngoài.

Trong trận chung kết, Hạ Ngưỡng chọn điệu múa Triều Tiên.

Nói thẳng ra, đây là điệu múa dân tộc mà ngay cả các vũ công chuyên nghiệp cũng cảm thấy khó khăn chứ đừng nói tới sẽ có người chọn để dự thi.

Bởi vì trong điệu múa Triều Tiên động tác bàn tay liễu hay bước đi hạc đòi hỏi cảm giảm u buồn và mạnh mẽ tuyệt đối, nhấn mạnh vào sự chuyện động thân thể hòa cùng nhịp điệu, người bình thường cơ bản là không thể luyện tập tốt được.

Mà khi cô xuất hiện, trên sân khấu một mảnh lụa thêu mềm mại bay nhẹ, tản ra ánh sáng lung linh tràn ngập các loại màu sắc.

Nhu cương hòa hợp, cô như lưỡi dao sắc bén tỏa sáng trong mùa đông giá lạnh.

Kết quả thi đấu không có gì bất ngờ, Hạ Ngưỡng lấy được giải đặc biệt, thậm chí còn được các vị ban giám khảo khen ngợi là “Vũ mị*”.

(*Vũ mị: có thể hiểu là “sự hấp dẫn trong điệu múa” hoặc “sự quyến rũ của vũ điệu”. Nó dùng để chỉ một vẻ đẹp, sự cuốn hút đặc biệt mà một người thể hiện khi múa.)

Đoạn Tiêu tắt màn hình, ấn mở wechat tìm đến khung chat được ghim đầu tiên, nhưng không có tin nhắn mới.

Ở Kinh Châu tuyết đang rơi, tuyết theo làn gió điên cuồng đập vào cửa xe. Xe từ vùng ngoại ô sắp tiến vào vành đai trung tâm thành phố, gió tuyết dày đặc trong đêm nên trên đường chẳng có mấy xe qua lại.

“Mọi người thường nói, khi yêu một người thì phải cho cô ấy tự do, tới tận bây giờ tôi vẫn chưa thể hiểu được câu nói này.”

Trong bóng tối, giọng nói của chàng trai có chút lười biếng mang theo vẻ cấm dục và trầm ấm, trở nên không thật giữa màn đêm.

“Để tôi nói, nếu như cậu yêu một người thì nên nhốt cô ấy trong tầng hầm. Đưa đồ ăn cho cô ấy từ cửa sổ nhỏ, cho đến khi cô ấy yêu cậu mới thôi.”

Lục Gia Trạch ngồi ở ghế lái phụ vốn đã ngủ gà ngủ gật, nhưng khi nghe thấy giọng nói lẩm bẩm từ phía sau thì cơn buồn ngủ đã biến mất một nửa.

Tối nay, hơn một nửa số rượu là do Đoạn Tiêu gánh, dù sao trong mấy người bọn họ cũng chỉ có anh khi uống say là vẫn đáng tin.

Lẽ ra là không có gì bất thường, nhưng có thể do Lục Gia Trạch đã quen biết anh nhiều năm, cũng coi như hiểu rõ anh, nên cảm thấy tâm tình của anh hôm nay vẫn luôn không tốt.

Lục Gia Trạch sững sờ, quay lại hỏi: “Sao vậy A Tiêu, cậu nói thầm cái gì thế?”

Đoạn Tiêu chống tay lên thái dương, đèn xe ngả vàng hai bên đường lướt qua cần cổ và đường quai hàm trắng lạnh của anh. Đôi mắt đen láy mà nặng nề của anh tập trung vào đâu đó: “Không sao đâu, chỉ là bỗng nhiên nhớ tới lời thoại trong một bộ phim thôi.”

“Đây chẳng phải là muốn làm cho nhau phải sống chết hay sao? Hahaha.” Lục Gia Trạch yên tâm nằm lại, nói tiếp, “Còn nữa, bộ phim này thật sự hơi rùng rợn.”

Anh cười khẽ, tựa như đang say: “Thật à?”

Sau khi Đoạn Tiêu ngủ, trong đêm khuya điện thoại của anh đã sáng lên hai lần. Lần đầu tiên là trong thẻ có biến động số dư, lần thứ hai là thông báo từ tin nhắn được ghim.

【Cấm Tiêu】: Tiền đã trả cho anh, anh kiểm tra một chút đi.

Trả xong số tiền này là có thể hết nợ sao? Hạ Ngưỡng không chắc chắn.

Đã gần hai năm trôi qua, cô cũng chỉ đang đánh cược mà thôi.

Đánh cược hiện tại, Đoạn Tiêu sẽ không quá tàn nhẫn đối với cô.

Sau cuộc thi là kỳ nghỉ tết nguyên đán, đương nhiên Hạ Ngưỡng sẽ không lập tức quay về Kinh Châu. Vốn dĩ cô là người Thân Thành, nếu đã về rồi thì vừa hay đi tế bái phần mộ của bố mẹ luôn.

Nói về cuộc đời của Hạ Ngưỡng thì trong mắt người khác có thể được xem như là số phận đầy trắc trở.

Bố Hạ khi còn sống là một tài xế xe tải đường dài, ông đã bị một tên xã hội đen đâm khi giúp cảnh sát bắt giữ một tên tội phạm trên đường. Ông đã chết do mất máu quá nhiều.

Bố qua đời không bao lâu thì mẹ cũng theo ông mà đi trong một đêm mưa bão.

Bọn họ đúng là một cặp vợ chồng keo sơn như người ta hay nói.

Chỉ khổ cho Hạ Ngưỡng, khi đó cô còn chưa trưởng thành, vừa mới bước vào năm lớp 10 tại trường trung học số 1 Thẩm Thành ở Thân Thành.

Khai giảng chưa được mấy ngày, đi học, thuê nhà hay nhận tiền bồi thường đều cần có người giám hộ.

Hạ Ngưỡng không thể làm gì khác hơn là tới Kinh Châu.

Năm đó mẹ của Ôn Vân Miểu vẫn còn sống, vẫn ở tòa nhà ống ở ngoại ô Kinh Bắc như bây giờ.

Tình huống của Hạ Ngưỡng khá đặc biệt, cô không muốn từ bỏ vũ đạo. Sao khi tới Kinh Châu, cô đã nhờ người tìm giúp các trường học. Nhưng lúc đó ở vùng ngoại ô, chỉ có trường trung học ở thị trấn Cô Bắc tuyển sinh vũ đạo.

Tìm đủ mọi cách, cuối cùng cô cũng học trung học với tư cách học sinh vũ đạo.

Mẹ của Ôn Vân Miểu là dì của cô.

Đồng thời cũng là một bà mẹ đơn thân.

Trước đây Hạ Ngưỡng chưa bao giờ biết tại sao dì của cô, con gái của ông ngoại cô, lại không được phép trở về thăm họ hàng vào dịp tết.

Họ hàng bên ông ngoại cũng không qua lại với dì, giống như đã loại trừ bà ấy ra vậy.

Chưa đến hai năm sau, dì cũng mất vì bệnh.

Hạ Ngưỡng được bà cô trong nhà nhận nuôi, việc học của cô cũng là do bà ấy chuyển tới ban nghệ thuật trong trường trung học trực thuộc Đại học Kinh Bắc ở nội thành.

Năm đó cô lấy thân phận học sinh vũ đạo để chuyển trường.

Vì chuyên môn quá xuất sắc nên khi phỏng vấn cô đã đạt điểm tối đa, được trường trung học miễn toàn bộ học phí.

Đây cũng là lý do vì sao bà cô trong nhà tình nguyện nhận nuôi cô, xem cô như một khoản đầu tư tiềm năng để kiếm lời.

Khi đó, Hạ Ngưỡng vẫn luôn lo lắng cho Ôn Vẫn Miểu vẫn học trung học cơ sở nội trú ở thị trấn Cô Bắc, vào một ngày cuối tuần, cuối cùng cô cũng biết được câu chuyện của dì.

Nói đơn giản thì vào năm lớp 12, dì đã yêu một tên cặn bã xuất thân từ gia đình bần hàn nhưng có một khuôn mặt hiền lành có học thức.

Tên cặn bã đó đang học năm thứ hai đại học, dì đã bất chấp sự phản đối của bố mẹ, bỏ học để theo hắn ra xã hội. Dì làm nhiều công việc để chu cấp cho hắn học đại học rồi đến nghiên cứu sinh.

Một lời đề nghị làm việc ở nước ngoài và một báo cáo xét nghiệm mang thai tới tay hắn cùng một lúc. Tên cặn bã đó đã lấy tiền của dì cao chạy xa bay, nói rằng sẽ kết hôn với dì khi hắn quay lại.

Đôi khi Hạ Ngưỡng cảm thấy, hai chị em nhà họ Ôn này đúng là si tình hiếm thấy.

Mẹ cô có thể vì người bố đột ngột qua đời của cô mà đã quyên sinh theo ông, dì cô cũng vì đàn ông mà nhận hết khổ đau.

Vì họ đều là những người lớn trong gia đình, cô không thể có quá nhiều ý kiến. Nhưng trong lòng từ nhỏ cô đã xem họ như lời cảnh cáo.

“Cho nên, kết hôn có phải là cái kết?” Hạ Ngưỡng hỏi.

“Kết cái quái gì.” Bà cô vừa nhai đậu rang muối vừa nói, “Cháu cho rằng con mắt của dì cháu có thể vừa ý loại người tốt lành gì chứ? Thời điểm người đàn ông kia học nghiên cứu sinh, hắn ra đã ngoại tình với con gái của một gia đình giàu có, đã cùng đi tới…”

Bác cả ở bên bổ sung thêm một câu: “Boston.”

“À Đúng, Boston!”

Bà cô thờ dài không ngừng: “Đau lòng vì một người đàn ông, kiếm tiền nuôi hắn, rồi thế nào chứ hả? Người ta thì coi như ăn cơm chùa, bây giờ còn sống tốt thế nào chứ.”

Hạ Ngưỡng hỏi: “Hiện tại đang ở đâu ạ.”

Bà cô: “Ở trong trường cháu đang học đấy, làm một trưởng phòng hành chính. Cái trường đó của cháu có bao nhiêu bề thế chứ, toàn người làm quan, con của những người có tiền, hắn ta cũng coi như làm vua một cõi, có thể kiêu ngạo rồi!”

“Cô có nhớ nhầm không? Trưởng phòng hành chính của trưởng cháu là một ông chú đầu trọc, không giống như kiểu được con gái nhà giàu xem trọng đâu.”

“Sao cô có thể nhớ nhầm được, chủ tịch hội đồng quản trị của trường cháu có phải là họ Đoạn không?” Bà cô nói chắc như đinh đóng cột, “Ông ta là con rể của nhà họ Đoạn ở Kinh Châu, là ở rể đấy, có hiểu không hả! Người đứng đầu nhà họ Đoạn bọn họ bây giờ chính là người đã từng đưa ông ta ra nước ngoài, còn sắp xếp cho ông ta một chức vụ nhàn nhã trong trường học.”

Sau này, nhân lúc rảnh rỗi Hạ Ngưỡng đã đi tìm hiểu một chút, xác thực là bà cô không nhớ nhầm.

Phân khu nghệ thuật cô đang theo học không nằm ở cơ sở chính, mà vị trưởng phòng hành chính của cơ sở chính tên là: La Lương Sâm.

Ảnh ID trên trang web chính thức là một bức ảnh với khuôn mặt ngay thẳng, thanh tú, dù đã là người đàn ông hơn bốn mươi tuổi nhưng vẫn có thể nhìn thấy vẻ chỉnh chu, nho nhã và lịch sự.

Vốn chuyện này nên theo thời gian và người đã khuất mà bị quên lãng đi.

Nhưng đến năm lớp 12, khuôn viên ban nghệ thuật chỗ Hạ Ngưỡng học cần cải tạo hoàn toàn. Vì vậy, nhóm học sinh nghệ thuật bọn họ được chuyển ngẫu nhiên vào các lớp ở cơ sở chính.

Đó là một ngày nắng chói trang, trường cấp ba đã khai giảng được một tháng. Chuông vào lớp đã vang lên, trong sân trường yên tĩnh chỉ còn tiếng ve kêu rì rào trên cây.

Hạ Ngưỡng bước vào cổng trưởng điểm danh, khi đi ngang qua cổng, trên bức tường vinh danh có một dòng chữ thư pháp viết bằng bút lông đỏ: Học sinh ưu tú.

Xếp hạng hàng tháng dựa theo thành tích kiểm tra, cô đã bị bức ảnh đứng đầu thu hút. Thật không ngờ, ở cơ sở chính này lại có một học sinh thật sự giỏi giang mà lại còn cuốn hút đến vậy.

Chàng thiếu niên có khuôn mặt sắc sảo lạnh lùng, đường nét thanh tú. Mũi thẳng môi mọng, góc cạnh rõ ràng. Khuôn mặt anh tú, dù chỉ mặc đồng phục nhưng cũng không che được khí chất lạnh lùng ngang tàng.

Trừ điều đó ra thì đôi mắt kiêu ngạo, cách một tấm ảnh chụp cũng có thể cảm nhận được khí chất hung hăng độc đoán của đối phương.

Học sinh xuất sắc gần như đạt điểm tuyệt đối trong các môn Toán, Vật Lý và Hóa Học, quả nhiên là khiến mọi người đều chán ghét.

Tên: Đoạn Tiêu

Lớp: Lớp 12/1

Ánh mắt Hạ Ngưỡng di chuyển xuống dưới, nhìn thấy phương châm ngắn gọn mà điên rồ anh để lại:

Môn chưa giỏi thì luyện tập nhiều hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dừng Chân Mùa Hạ

Số ký tự: 0