Đèn Ngủ Người T...
Tước Nhĩ
2025-03-15 14:49:56
Chờ đợi là điều không thể, Đoạn Tiêu bước những bước dài đi thẳng vào phòng.
Đây là căn phòng hoàn toàn thuộc về Hạ Ngưỡng, mang mùi vị nữ tính, hương hoa dành dành đặc trưng thanh tao lan tỏa từ đèn tinh dầu.
Phòng này lớn hơn căn phòng nhỏ trước đó mà cô từng ở trong khu chung cư ngoại ô Kinh Châu nhiều.
Cũng đẹp hơn, đồ đạc riêng tư cũng nhiều hơn.
Đoạn Tiêu không hề có chút lịch sự nào của một người khách mới đến.
Trong cơn sốt mơ màng, anh đá giày ra, vùi mình vào chiếc chăn màu hồng mềm mại của cô. Mùi hương này khiến anh thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Nhưng chiếc điện thoại trong túi anh vẫn đang reo.
Dù đã bật chế độ im lặng, nó vẫn liên tục rung lên.
Ở bên kia, sau khi Hạ Ngưỡng mở cửa con mèo Năm Giờ Rưỡi lại hưng phấn nhảy lên. Cô bất lực giúp xúc phân mèo, đổ đầy nước cho nó, rồi mới đóng cửa căn hộ lại.
Vừa bước vào phòng mình, cô đã thấy anh nằm trên giường cô, còn đắp chăn cẩn thận không chút khách khí.
Một người đàn ông cao lớn và mạnh mẽ như vậy lại đang nằm trong chiếc chăn hồng nhạt của cô, tạo ra một sự đối lập đầy thú vị.
Khăn ướt cô đắp cho anh trước đó cũng không biết đã bị anh vứt đi đâu mất.
“Anh đang sốt toát mồ hôi, sao lại nằm lên giường của em?” Hạ Ngưỡng nhìn anh với vẻ không hài lòng, ngồi xuống mép giường, hạ nhiệt độ điều hòa thấp hơn một chút rồi đẩy nhẹ vai anh: “Có phải có người gọi điện thoại cho anh không?”
Cuối cùng, một tiếng “Ưhm” nhẹ phát ra từ trong chăn.
Hạ Ngưỡng lo anh nằm úp thế này sẽ khó thở, định xoay anh nằm thẳng lại. Vừa cố dịch người anh, cô vừa hỏi: “Vậy anh… có cần nghe máy không?”
Đoạn Tiêu thuận theo lực tay cô mà xoay người, nắm lấy cánh tay cô kéo xuống, nheo mắt nhìn cô: “Là công việc.”
Cô chống tay lên mép giường mới không đè lên người anh, thắc mắc: “Giờ này vẫn phải làm việc sao? Họ không tan làm à?”
Thông thường, nếu bận đến tối khuya, chỉ có thể là những công việc ở các quốc gia có múi giờ khác nhau.
Hiếm hoi lắm anh mới giở chút tính trẻ con, rút điện thoại ra, ngắt cuộc gọi và úp nó xuống cạnh giường, lẩm bẩm: “Mệt.”
Bàn tay nóng rực vì phát sốt của anh lướt dọc theo cánh tay cô, yếu ớt trượt xuống và nhẹ nhàng giữ lấy cổ tay nhỏ nhắn của cô.
Tối nay, Hạ Ngưỡng đã nghe hai người đàn ông than thở về sự mệt mỏi vì công việc. Cả hai đều chẳng phải nhân viên văn phòng thông thường mà đều là những người quản lý công ty.
Tất nhiên cô có thể đoán được Đoạn Tiêu đang bận rộn thế nào.
Suy cho cùng, một người mạnh mẽ như anh cũng có ngày bệnh thành như vậy.
“Anh nên nói chuyện với anh Chung đi, chắc chắn hai người sẽ có nhiều tiếng nói chung. Hôm nay anh ấy cũng thấy mệt vì công việc đấy.”
Đoạn Tiêu: “…”
Quỷ mới có tiếng nói chung với anh ta.
Đúng lúc này, cửa phòng vang lên tiếng gõ, Chung Cập Nguy vừa được nhắc đến đã đứng ngoài cửa: “Hạ Ngưỡng, nước sôi rồi.”
“Vâng, ra ngay đây.”
Cô vừa định đứng dậy lại bị Đoạn Tiêu kéo giữ lại.
Hạ Ngưỡng suýt nữa loạng choạng: “Anh buông tay ra, để em đi pha thuốc cho anh.”
Đoạn Tiêu mím môi vài lần, giọng cực nhỏ.
“Anh nói gì cơ?”
Cô phải cúi gần hơn để nghe, ngay khoảnh khắc đó, đôi tai cô cũng đỏ bừng lên khi hơi thở nóng bỏng của anh phả qua.
Từ góc nhìn của Chung Cập Nguy, hai người này không giống như những gì Hạ Ngưỡng nói rằng đã chia tay từ lâu. Mà trông như người yêu đang trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt nhưng vẫn giận dỗi vấn vương khi cãi vã.
Cậu sếp Đoạn này đúng là nực cười thật.
Ban ngày mang anh ấy ra để xả giận, đến tối lại chạy sang nhà người yêu cũ giả vờ đáng thương.
…
“Anh thấy khó chịu quá, muốn làm với em.” Đoạn Tiêu khẽ xoa ngón tay lên mu bàn tay cô, di chuyển vòng tròn, cử chỉ vừa như ve v.ãn vừa như trêu đùa, cười đắc ý: “Anh ta định cứ đứng đấy nhìn mãi sao?”
Còn một người vẫn đang đứng ở cửa, Hạ Ngưỡng nghe thế bỗng khựng lại, mặt đỏ bừng.
Cô sợ một giây nữa, anh sẽ làm ra chuyện điên rồ.
Ngay lập tức, cô vội vàng hất tay anh ra.
Như thể vừa bị cái gì cắn trúng, Hạ Ngưỡng bật dậy, không dám liếc nhìn người nằm trên giường, vội vã rời khỏi phòng.
Chung Cập Nguy đứng cách đó một khoảng nên không nghe thấy những lời táo bạo của anh. Anh ấy đi theo sau, nhìn thấy bóng lưng hoảng hốt của Hạ Ngưỡng, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Không… không có gì.” Hạ Ngưỡng mím môi, lấy lại bình tĩnh rồi nói: “Anh Chung, tối nay làm phiền anh quá. Hay anh về đi ạ?”
“Cậu ấy như thế này, ổn chứ?” Chung Cập Nguy nhiệt tình đáp: “Tôi có thể giúp cô đưa cậu ấy về căn hộ của cậu ấy.”
Cô hơi khó xử: “Thôi vậy, giờ anh ấy tỉnh rồi. Nếu cứ làm phiền, anh ấy sẽ nổi giận đấy ạ.”
Chiếc muỗng sứ nhẹ nhàng khuấy đều, không khí phảng phất mùi đắng của thuốc Tây. Cô dừng tay một chút, bỏ thêm nửa viên đường phèn vào trong bát thuốc.
Chung Cập Nguy quan sát cô một lát, thở dài: “Không phải ai cô cũng nhường nhịn như thế đúng không?”
Hạ Ngưỡng khẽ cụp mắt, hồi lâu sau mới nói ra lý do mình kiên nhẫn: “Anh ấy đang bệnh. Trước đây khi tôi sốt, anh ấy cũng đã chăm sóc tôi rất chu đáo.”
“Được rồi, cô tự xem mà làm vậy.”
Chung Cập Nguy không tiếp tục mặt dày ở lại, nói vài câu xã giao rồi rời đi.
Thuốc trong bát đã nguội bớt, đã có thể uống được.
Hạ Ngưỡng bưng vào phòng, chưa đến gần giường đã lên tiếng: “Anh đừng có giở trò nữa. Không thì tối nay em mặc kệ anh, để anh sốt đến ngu người luôn đấy.”
Chỗ chăn phồng lên không đáp lời, Đoạn Tiêu lại ngủ thiếp đi, chỉ là trong giấc mơ anh vẫn mím môi, lẩm bẩm như đang gọi ai đó.
Anh không biết mình sẽ mơ về đêm giao thừa năm sáu tuổi.
Anh từng bị sốt cao, tìm đến Đoạn Tự để cầu cứu, nhưng bà ta say xỉn, ác ý nhốt anh trong tủ quần áo. Không gian kín mít, oxy càng lúc càng cạn, còn nhiệt độ trên người anh lại càng lúc càng tăng cao.
“Mẹ, đừng nhốt con…”
Hạ Ngưỡng khựng lại, đặt bát thuốc lên tủ đầu giường, cầm khăn ướt lau mồ hôi trên trán anh.
Nhìn đôi mắt nhắm nghiền của anh, cô nhíu mày hỏi: “Anh đang nói gì thế?”
Lúc đầu, Hạ Ngưỡng còn tưởng anh lại bày trò đùa cô, nhưng khi ghé sát và lắng nghe cô mới nhận ra có điều không ổn. Nhiệt độ trên người anh lại tăng lên, miệng lẩm bẩm không ngừng.
“Xin lỗi… Con sẽ không bệnh nữa…”
“Tủ quần áo tối lắm, đừng nhốt con.”
Từ bé Đoạn Tiêu đã hiếm khi tỏ ra yếu đuối, kinh nghiệm từ nhỏ đến lớn nói cho anh biết rằng mềm yếu chỉ là vô dụng.
Anh tưởng rằng mình đã sớm quên đi nhưng khoảnh khắc này. Những ký ức mà anh đã vứt lại trong tuổi thơ không bao giờ ngoái lại nhìn, lại như những sợi dây tảo tử thần đeo bám cuốn chặt lấy anh.
Qua từng lời lẩm bẩm đứt đoạn, Hạ Ngưỡng mơ hồ đoán: “Lúc anh bệnh… mẹ anh còn nhốt anh vào tủ quần áo sao?”
Người đang chìm trong cơn mơ không cách nào trả lời câu hỏi của cô.
Đoạn Tiêu hầu như chưa từng nói với cô về lý do anh không thích về nhà, cũng không bao giờ đề cập đến ân oán giữa anh và những người lớn trong gia đình.
Ngoài việc biết rằng họ không thân thiết, Hạ Ngưỡng không rõ gì thêm.
Anh luôn tỏ ra mạnh mẽ, chẳng điều gì có thể làm anh tổn thương, hiếm lắm mới thấy anh yếu đuối mong manh như thế này.
Cô nắm lấy bàn tay nóng ấm của anh lay nhẹ, muốn đánh thức anh: “Đoạn Tiêu, anh đừng mơ thấy ác mộng nữa.”
Người vốn dĩ rất hiếm khi ngã bệnh khi sốt cao chẳng khác nào núi đổ.
Suốt cả đêm Hạ Ngưỡng ngồi bên cạnh giường, thỉnh thoảng tỉnh dậy đo nhiệt độ, thay khăn để hạ nhiệt cho anh. May mắn là sau khi uống thuốc, nhiệt độ có vẻ đã giảm bớt.
Nhưng mãi đến gần sáng, Đoạn Tiêu mới trở lại nhiệt độ bình thường.
Ban đầu, Hạ Ngưỡng chỉ ngủ bên mép giường.
Nhưng sau đó do quá mệt, trong phòng lại mở điều hòa nên cô vô thức chui vào chăn, ngủ say như chết.
Khi Đoạn Tiêu mở mắt, anh cảm thấy cánh tay bị một cái đầu mềm mại gối lên đến tê rần.
Anh cúi xuống, nhìn thấy gò má cô gái phúng phính vì nằm nghiêng. Gương mặt mềm mại, đôi môi hé mở, đang ngủ ngon lành.
Cô vốn dĩ ngủ rất không yên, luôn thích ôm lấy thứ gì đó, vào lúc này nửa người cô đã chen sang phía anh.
Anh âm thầm mỉm cười, xoay người lại rồi tiện thể ép cô lại chỗ của mình.
Hơi thở đều đều của anh phả vào cổ khiến cô ngứa ngáy, Hạ Ngưỡng rụt vai lại, tỉnh giấc.
Tối qua cô quên kéo rèm, ánh sáng bên ngoài chiếu vào sàn nhà khiến căn phòng không hoàn toàn chìm trong bóng tối.
Cô mơ màng mở mắt, mới nhận ra mình bị một người đàn ông ép chặt không chừa một kẽ hở.
Chuyện này khác gì bị bóng đè đâu chứ?
“Anh thật quá đáng.” Cô lẩm bẩm, mắt còn ngái ngủ chưa hoàn toàn mở ra, lầm bầm trách móc: “Bảo sao em ngủ không yên… Đây là giường của em, anh khỏi bệnh rồi thì về đi!”
Đoạn Tiêu cười khúc khích bên cổ cô, giọng ồm ồm: “Nhưng anh vẫn còn đau đầu mà.”
“Anh giả vờ chứ gì, đã cả đêm rồi, sốt hạ từ lâu rồi còn gì.”
“Hạ Ngưỡng, em có lương tâm không? Ai vừa hạ sốt là khỏe ngay được?”
“Em đây!”
Cô vừa mệt mỏi vừa bực bội vì ngủ không ngon, người còn chẳng có sức.
“Đó là vì lần nào em cũng chẳng chịu uống thuốc gì cả.” Anh nói năng hùng hồn đầy lí lẽ: “Tối qua em cho anh uống bao nhiêu viên hạ sốt, chẳng lẽ em không nhớ?”
Hạ Ngưỡng lẩm bẩm: “Em sợ anh không hạ được sốt, mà uống thuốc thì sao chứ?”
Anh bóp nhẹ gáy cô, động tác như khi vu.ốt ve một con mèo, lười biếng nói: “Thuốc có nhiều tác dụng phụ, sẽ gây chóng mặt.”
Thôi được rồi, coi như cô thiếu hiểu biết.
Sau vài phút yên lặng, Hạ Ngưỡng điều chỉnh lại tâm trạng, đẩy anh: “Mấy giờ rồi? Em muốn đi ăn sáng, đói quá.”
Đoạn Tiêu nhìn quanh tìm điện thoại, thấy nó ngay trên đầu cô bèn với lấy xem giờ: “7 giờ 30.”
Vậy là cô chỉ mới ngủ được hơn ba tiếng.
Toàn thân Hạ Ngưỡng cần được vươn vai, nhưng bỗng cảm nhận thấy điều gì đó. Giọng cô lạnh xuống, gằn từng chữ: “Anh, xích ra khỏi người em ngay lập tức.”
Anh có bờ vai rộng và dáng người rắn rỏi, lại nằm ép vào cô, thật khó để không khiến người ta suy nghĩ lung tung.
Đoạn Tiêu đáp lại, không nhúc nhích: “Để anh từ từ.”
“…”
Ngực cô phập phồng, thầm mắng anh mặt dày vô sỉ, nhưng cũng cố gắng chuyển sự chú ý sang chuyện khác, cô lên tiếng hỏi: “Anh có biết đêm qua anh đã gọi em là gì trong mơ không?”
“Ừhm?”
“Anh gọi em là… mẹ đấy.”
Đoạn Tiêu sững lại, giây tiếp theo bàn tay lớn của anh ôm lấy eo cô, nửa nhéo nửa cù: “Em đúng thật là dám nói nhỉ.”
Hạ Ngưỡng bị anh cù đến phát ngứa, giãy giụa vài cái cũng không thoát ra được, đành phải cầu xin: “Không phải… em đâu có bịa, là anh tự nói trong lúc mơ mà!”
“Anh còn nói gì nữa?”
Anh vẫn còn nhớ loáng thoáng về giấc mơ hỗn loạn tối qua.
Nụ cười trên môi Hạ Ngưỡng cũng dần thu lại: “Anh nói mớ lung tung, em cũng không biết anh gọi cái gì.”
Anh trầm ngâm không nói gì, khuỷu tay chống lên cạnh gối, như đang lơ đãng suy nghĩ.
Thừa cơ hội này, Hạ Ngưỡng nhanh chóng chui khỏi người anh, cô nhảy xuống giường, đôi chân chạm xuống sàn phát ra tiếng “Bộp” nho nhỏ.
Đoạn Tiêu vẫn nằm dài trên giường, chống cằm nhìn cô với vẻ thong dong.
Hạ Ngưỡng nhặt con gấu bông bị anh đá xuống đất, đặt nó trở lại giường, lảng tránh ánh nhìn của anh: “Anh ra mồ hôi cả đêm, mau về nhà mình đi.”
Lúc này, cô mới có thời gian sửa soạn lại bản thân, cô lấy quần áo trong tủ ra và bước vào phòng tắm trong phòng ngủ.
Vài giây sau, như vừa nghĩ đến điều gì, tiếng khóa cửa “Cành cạch” vang lên sau cánh cửa.
Đoạn Tiêu nhìn cánh cửa, mím môi cười: “Hạ Ngưỡng, em thực sự nghĩ cái khóa lỏng lẻo đó có thể ngăn được anh sao?”
“…”
Hạ Ngưỡng bất giác nhớ lại lần anh từng đá hỏng một cánh cửa đang khóa.
Bị khiêu khích đến tức giận, cô mở cửa ra, trừng mắt nhìn anh: “Anh đừng có lấy oán trả ân!”
Nói xong lại sợ anh đáp trả, cô đóng cửa ngay lập tức.
Anh mỉm cười, cổ hơi nghiêng, một tay đặt lên đầu gối đang co lại, tay còn lại cầm điện thoại, lướt qua danh sách cuộc gọi nhỡ và những email chưa đọc trong hộp thư.
Âm thanh nước chảy vọng ra từ phòng tắm. Đoạn Tiêu vốn còn kĩ tính hơn cả cô, có lẽ cũng thấy khó chịu vì mùi đêm qua trên người mình, anh vén chăn lên định đi về.
Nhưng trước khi rời đi, anh liếc qua bộ ga giường màu hồng vô cùng đáng yêu của cô, rồi kéo phăng cả chăn gối và vỏ gối thấm đẫm mồ hôi xuống.
Đoạn Tiêu còn cầm con gấu bông dài một mét kia lên ngắm nghía, tay anh mạnh đến mức gấu bông gần như bị bóp lõm. Trong mắt anh lộ rõ vẻ khó chịu, như đang nói “Mày chính là cái kẻ đã chiếm chỗ của tao suốt hai năm trời”.
Sau khi sắp xếp xong, mắt anh vô tình lướt qua một món đồ quen thuộc nằm khuất ở góc tủ đầu giường.
Đó là chiếc cốc thủy tinh đựng trong hộp nhựa trong suốt, bên trong là mô hình người tuyết tích hợp đèn ngủ.
Lớp tuyết mà anh nặn phủ ngoài người tuyết năm lớp 12 đó đã sớm tan chảy từ lâu.
Đoạn Tiêu không rõ anh đã nhìn chằm chằm vào chiếc cốc ấy bao lâu.
Mãi đến khi cánh cửa phòng tắm được mở, Hạ Ngưỡng bước ra và ngạc nhiên khi thấy anh vẫn còn ở đó: “Sao anh…”
Câu nói im bặt ngay lúc anh quay mặt lại, Hạ Ngưỡng ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt hơi đỏ của anh, cô khó tin hỏi: “Anh… anh sắp khóc đấy à?”
Đoạn Tiêu im lặng, không nói một lời, nhặt điện thoại lên rồi bỗng nhiên đi ra ngoài.
“?”
Hạ Ngưỡng đứng đó, ngơ ngác nhìn cánh cửa phòng còn chưa kịp đóng.
Đây là căn phòng hoàn toàn thuộc về Hạ Ngưỡng, mang mùi vị nữ tính, hương hoa dành dành đặc trưng thanh tao lan tỏa từ đèn tinh dầu.
Phòng này lớn hơn căn phòng nhỏ trước đó mà cô từng ở trong khu chung cư ngoại ô Kinh Châu nhiều.
Cũng đẹp hơn, đồ đạc riêng tư cũng nhiều hơn.
Đoạn Tiêu không hề có chút lịch sự nào của một người khách mới đến.
Trong cơn sốt mơ màng, anh đá giày ra, vùi mình vào chiếc chăn màu hồng mềm mại của cô. Mùi hương này khiến anh thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Nhưng chiếc điện thoại trong túi anh vẫn đang reo.
Dù đã bật chế độ im lặng, nó vẫn liên tục rung lên.
Ở bên kia, sau khi Hạ Ngưỡng mở cửa con mèo Năm Giờ Rưỡi lại hưng phấn nhảy lên. Cô bất lực giúp xúc phân mèo, đổ đầy nước cho nó, rồi mới đóng cửa căn hộ lại.
Vừa bước vào phòng mình, cô đã thấy anh nằm trên giường cô, còn đắp chăn cẩn thận không chút khách khí.
Một người đàn ông cao lớn và mạnh mẽ như vậy lại đang nằm trong chiếc chăn hồng nhạt của cô, tạo ra một sự đối lập đầy thú vị.
Khăn ướt cô đắp cho anh trước đó cũng không biết đã bị anh vứt đi đâu mất.
“Anh đang sốt toát mồ hôi, sao lại nằm lên giường của em?” Hạ Ngưỡng nhìn anh với vẻ không hài lòng, ngồi xuống mép giường, hạ nhiệt độ điều hòa thấp hơn một chút rồi đẩy nhẹ vai anh: “Có phải có người gọi điện thoại cho anh không?”
Cuối cùng, một tiếng “Ưhm” nhẹ phát ra từ trong chăn.
Hạ Ngưỡng lo anh nằm úp thế này sẽ khó thở, định xoay anh nằm thẳng lại. Vừa cố dịch người anh, cô vừa hỏi: “Vậy anh… có cần nghe máy không?”
Đoạn Tiêu thuận theo lực tay cô mà xoay người, nắm lấy cánh tay cô kéo xuống, nheo mắt nhìn cô: “Là công việc.”
Cô chống tay lên mép giường mới không đè lên người anh, thắc mắc: “Giờ này vẫn phải làm việc sao? Họ không tan làm à?”
Thông thường, nếu bận đến tối khuya, chỉ có thể là những công việc ở các quốc gia có múi giờ khác nhau.
Hiếm hoi lắm anh mới giở chút tính trẻ con, rút điện thoại ra, ngắt cuộc gọi và úp nó xuống cạnh giường, lẩm bẩm: “Mệt.”
Bàn tay nóng rực vì phát sốt của anh lướt dọc theo cánh tay cô, yếu ớt trượt xuống và nhẹ nhàng giữ lấy cổ tay nhỏ nhắn của cô.
Tối nay, Hạ Ngưỡng đã nghe hai người đàn ông than thở về sự mệt mỏi vì công việc. Cả hai đều chẳng phải nhân viên văn phòng thông thường mà đều là những người quản lý công ty.
Tất nhiên cô có thể đoán được Đoạn Tiêu đang bận rộn thế nào.
Suy cho cùng, một người mạnh mẽ như anh cũng có ngày bệnh thành như vậy.
“Anh nên nói chuyện với anh Chung đi, chắc chắn hai người sẽ có nhiều tiếng nói chung. Hôm nay anh ấy cũng thấy mệt vì công việc đấy.”
Đoạn Tiêu: “…”
Quỷ mới có tiếng nói chung với anh ta.
Đúng lúc này, cửa phòng vang lên tiếng gõ, Chung Cập Nguy vừa được nhắc đến đã đứng ngoài cửa: “Hạ Ngưỡng, nước sôi rồi.”
“Vâng, ra ngay đây.”
Cô vừa định đứng dậy lại bị Đoạn Tiêu kéo giữ lại.
Hạ Ngưỡng suýt nữa loạng choạng: “Anh buông tay ra, để em đi pha thuốc cho anh.”
Đoạn Tiêu mím môi vài lần, giọng cực nhỏ.
“Anh nói gì cơ?”
Cô phải cúi gần hơn để nghe, ngay khoảnh khắc đó, đôi tai cô cũng đỏ bừng lên khi hơi thở nóng bỏng của anh phả qua.
Từ góc nhìn của Chung Cập Nguy, hai người này không giống như những gì Hạ Ngưỡng nói rằng đã chia tay từ lâu. Mà trông như người yêu đang trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt nhưng vẫn giận dỗi vấn vương khi cãi vã.
Cậu sếp Đoạn này đúng là nực cười thật.
Ban ngày mang anh ấy ra để xả giận, đến tối lại chạy sang nhà người yêu cũ giả vờ đáng thương.
…
“Anh thấy khó chịu quá, muốn làm với em.” Đoạn Tiêu khẽ xoa ngón tay lên mu bàn tay cô, di chuyển vòng tròn, cử chỉ vừa như ve v.ãn vừa như trêu đùa, cười đắc ý: “Anh ta định cứ đứng đấy nhìn mãi sao?”
Còn một người vẫn đang đứng ở cửa, Hạ Ngưỡng nghe thế bỗng khựng lại, mặt đỏ bừng.
Cô sợ một giây nữa, anh sẽ làm ra chuyện điên rồ.
Ngay lập tức, cô vội vàng hất tay anh ra.
Như thể vừa bị cái gì cắn trúng, Hạ Ngưỡng bật dậy, không dám liếc nhìn người nằm trên giường, vội vã rời khỏi phòng.
Chung Cập Nguy đứng cách đó một khoảng nên không nghe thấy những lời táo bạo của anh. Anh ấy đi theo sau, nhìn thấy bóng lưng hoảng hốt của Hạ Ngưỡng, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Không… không có gì.” Hạ Ngưỡng mím môi, lấy lại bình tĩnh rồi nói: “Anh Chung, tối nay làm phiền anh quá. Hay anh về đi ạ?”
“Cậu ấy như thế này, ổn chứ?” Chung Cập Nguy nhiệt tình đáp: “Tôi có thể giúp cô đưa cậu ấy về căn hộ của cậu ấy.”
Cô hơi khó xử: “Thôi vậy, giờ anh ấy tỉnh rồi. Nếu cứ làm phiền, anh ấy sẽ nổi giận đấy ạ.”
Chiếc muỗng sứ nhẹ nhàng khuấy đều, không khí phảng phất mùi đắng của thuốc Tây. Cô dừng tay một chút, bỏ thêm nửa viên đường phèn vào trong bát thuốc.
Chung Cập Nguy quan sát cô một lát, thở dài: “Không phải ai cô cũng nhường nhịn như thế đúng không?”
Hạ Ngưỡng khẽ cụp mắt, hồi lâu sau mới nói ra lý do mình kiên nhẫn: “Anh ấy đang bệnh. Trước đây khi tôi sốt, anh ấy cũng đã chăm sóc tôi rất chu đáo.”
“Được rồi, cô tự xem mà làm vậy.”
Chung Cập Nguy không tiếp tục mặt dày ở lại, nói vài câu xã giao rồi rời đi.
Thuốc trong bát đã nguội bớt, đã có thể uống được.
Hạ Ngưỡng bưng vào phòng, chưa đến gần giường đã lên tiếng: “Anh đừng có giở trò nữa. Không thì tối nay em mặc kệ anh, để anh sốt đến ngu người luôn đấy.”
Chỗ chăn phồng lên không đáp lời, Đoạn Tiêu lại ngủ thiếp đi, chỉ là trong giấc mơ anh vẫn mím môi, lẩm bẩm như đang gọi ai đó.
Anh không biết mình sẽ mơ về đêm giao thừa năm sáu tuổi.
Anh từng bị sốt cao, tìm đến Đoạn Tự để cầu cứu, nhưng bà ta say xỉn, ác ý nhốt anh trong tủ quần áo. Không gian kín mít, oxy càng lúc càng cạn, còn nhiệt độ trên người anh lại càng lúc càng tăng cao.
“Mẹ, đừng nhốt con…”
Hạ Ngưỡng khựng lại, đặt bát thuốc lên tủ đầu giường, cầm khăn ướt lau mồ hôi trên trán anh.
Nhìn đôi mắt nhắm nghiền của anh, cô nhíu mày hỏi: “Anh đang nói gì thế?”
Lúc đầu, Hạ Ngưỡng còn tưởng anh lại bày trò đùa cô, nhưng khi ghé sát và lắng nghe cô mới nhận ra có điều không ổn. Nhiệt độ trên người anh lại tăng lên, miệng lẩm bẩm không ngừng.
“Xin lỗi… Con sẽ không bệnh nữa…”
“Tủ quần áo tối lắm, đừng nhốt con.”
Từ bé Đoạn Tiêu đã hiếm khi tỏ ra yếu đuối, kinh nghiệm từ nhỏ đến lớn nói cho anh biết rằng mềm yếu chỉ là vô dụng.
Anh tưởng rằng mình đã sớm quên đi nhưng khoảnh khắc này. Những ký ức mà anh đã vứt lại trong tuổi thơ không bao giờ ngoái lại nhìn, lại như những sợi dây tảo tử thần đeo bám cuốn chặt lấy anh.
Qua từng lời lẩm bẩm đứt đoạn, Hạ Ngưỡng mơ hồ đoán: “Lúc anh bệnh… mẹ anh còn nhốt anh vào tủ quần áo sao?”
Người đang chìm trong cơn mơ không cách nào trả lời câu hỏi của cô.
Đoạn Tiêu hầu như chưa từng nói với cô về lý do anh không thích về nhà, cũng không bao giờ đề cập đến ân oán giữa anh và những người lớn trong gia đình.
Ngoài việc biết rằng họ không thân thiết, Hạ Ngưỡng không rõ gì thêm.
Anh luôn tỏ ra mạnh mẽ, chẳng điều gì có thể làm anh tổn thương, hiếm lắm mới thấy anh yếu đuối mong manh như thế này.
Cô nắm lấy bàn tay nóng ấm của anh lay nhẹ, muốn đánh thức anh: “Đoạn Tiêu, anh đừng mơ thấy ác mộng nữa.”
Người vốn dĩ rất hiếm khi ngã bệnh khi sốt cao chẳng khác nào núi đổ.
Suốt cả đêm Hạ Ngưỡng ngồi bên cạnh giường, thỉnh thoảng tỉnh dậy đo nhiệt độ, thay khăn để hạ nhiệt cho anh. May mắn là sau khi uống thuốc, nhiệt độ có vẻ đã giảm bớt.
Nhưng mãi đến gần sáng, Đoạn Tiêu mới trở lại nhiệt độ bình thường.
Ban đầu, Hạ Ngưỡng chỉ ngủ bên mép giường.
Nhưng sau đó do quá mệt, trong phòng lại mở điều hòa nên cô vô thức chui vào chăn, ngủ say như chết.
Khi Đoạn Tiêu mở mắt, anh cảm thấy cánh tay bị một cái đầu mềm mại gối lên đến tê rần.
Anh cúi xuống, nhìn thấy gò má cô gái phúng phính vì nằm nghiêng. Gương mặt mềm mại, đôi môi hé mở, đang ngủ ngon lành.
Cô vốn dĩ ngủ rất không yên, luôn thích ôm lấy thứ gì đó, vào lúc này nửa người cô đã chen sang phía anh.
Anh âm thầm mỉm cười, xoay người lại rồi tiện thể ép cô lại chỗ của mình.
Hơi thở đều đều của anh phả vào cổ khiến cô ngứa ngáy, Hạ Ngưỡng rụt vai lại, tỉnh giấc.
Tối qua cô quên kéo rèm, ánh sáng bên ngoài chiếu vào sàn nhà khiến căn phòng không hoàn toàn chìm trong bóng tối.
Cô mơ màng mở mắt, mới nhận ra mình bị một người đàn ông ép chặt không chừa một kẽ hở.
Chuyện này khác gì bị bóng đè đâu chứ?
“Anh thật quá đáng.” Cô lẩm bẩm, mắt còn ngái ngủ chưa hoàn toàn mở ra, lầm bầm trách móc: “Bảo sao em ngủ không yên… Đây là giường của em, anh khỏi bệnh rồi thì về đi!”
Đoạn Tiêu cười khúc khích bên cổ cô, giọng ồm ồm: “Nhưng anh vẫn còn đau đầu mà.”
“Anh giả vờ chứ gì, đã cả đêm rồi, sốt hạ từ lâu rồi còn gì.”
“Hạ Ngưỡng, em có lương tâm không? Ai vừa hạ sốt là khỏe ngay được?”
“Em đây!”
Cô vừa mệt mỏi vừa bực bội vì ngủ không ngon, người còn chẳng có sức.
“Đó là vì lần nào em cũng chẳng chịu uống thuốc gì cả.” Anh nói năng hùng hồn đầy lí lẽ: “Tối qua em cho anh uống bao nhiêu viên hạ sốt, chẳng lẽ em không nhớ?”
Hạ Ngưỡng lẩm bẩm: “Em sợ anh không hạ được sốt, mà uống thuốc thì sao chứ?”
Anh bóp nhẹ gáy cô, động tác như khi vu.ốt ve một con mèo, lười biếng nói: “Thuốc có nhiều tác dụng phụ, sẽ gây chóng mặt.”
Thôi được rồi, coi như cô thiếu hiểu biết.
Sau vài phút yên lặng, Hạ Ngưỡng điều chỉnh lại tâm trạng, đẩy anh: “Mấy giờ rồi? Em muốn đi ăn sáng, đói quá.”
Đoạn Tiêu nhìn quanh tìm điện thoại, thấy nó ngay trên đầu cô bèn với lấy xem giờ: “7 giờ 30.”
Vậy là cô chỉ mới ngủ được hơn ba tiếng.
Toàn thân Hạ Ngưỡng cần được vươn vai, nhưng bỗng cảm nhận thấy điều gì đó. Giọng cô lạnh xuống, gằn từng chữ: “Anh, xích ra khỏi người em ngay lập tức.”
Anh có bờ vai rộng và dáng người rắn rỏi, lại nằm ép vào cô, thật khó để không khiến người ta suy nghĩ lung tung.
Đoạn Tiêu đáp lại, không nhúc nhích: “Để anh từ từ.”
“…”
Ngực cô phập phồng, thầm mắng anh mặt dày vô sỉ, nhưng cũng cố gắng chuyển sự chú ý sang chuyện khác, cô lên tiếng hỏi: “Anh có biết đêm qua anh đã gọi em là gì trong mơ không?”
“Ừhm?”
“Anh gọi em là… mẹ đấy.”
Đoạn Tiêu sững lại, giây tiếp theo bàn tay lớn của anh ôm lấy eo cô, nửa nhéo nửa cù: “Em đúng thật là dám nói nhỉ.”
Hạ Ngưỡng bị anh cù đến phát ngứa, giãy giụa vài cái cũng không thoát ra được, đành phải cầu xin: “Không phải… em đâu có bịa, là anh tự nói trong lúc mơ mà!”
“Anh còn nói gì nữa?”
Anh vẫn còn nhớ loáng thoáng về giấc mơ hỗn loạn tối qua.
Nụ cười trên môi Hạ Ngưỡng cũng dần thu lại: “Anh nói mớ lung tung, em cũng không biết anh gọi cái gì.”
Anh trầm ngâm không nói gì, khuỷu tay chống lên cạnh gối, như đang lơ đãng suy nghĩ.
Thừa cơ hội này, Hạ Ngưỡng nhanh chóng chui khỏi người anh, cô nhảy xuống giường, đôi chân chạm xuống sàn phát ra tiếng “Bộp” nho nhỏ.
Đoạn Tiêu vẫn nằm dài trên giường, chống cằm nhìn cô với vẻ thong dong.
Hạ Ngưỡng nhặt con gấu bông bị anh đá xuống đất, đặt nó trở lại giường, lảng tránh ánh nhìn của anh: “Anh ra mồ hôi cả đêm, mau về nhà mình đi.”
Lúc này, cô mới có thời gian sửa soạn lại bản thân, cô lấy quần áo trong tủ ra và bước vào phòng tắm trong phòng ngủ.
Vài giây sau, như vừa nghĩ đến điều gì, tiếng khóa cửa “Cành cạch” vang lên sau cánh cửa.
Đoạn Tiêu nhìn cánh cửa, mím môi cười: “Hạ Ngưỡng, em thực sự nghĩ cái khóa lỏng lẻo đó có thể ngăn được anh sao?”
“…”
Hạ Ngưỡng bất giác nhớ lại lần anh từng đá hỏng một cánh cửa đang khóa.
Bị khiêu khích đến tức giận, cô mở cửa ra, trừng mắt nhìn anh: “Anh đừng có lấy oán trả ân!”
Nói xong lại sợ anh đáp trả, cô đóng cửa ngay lập tức.
Anh mỉm cười, cổ hơi nghiêng, một tay đặt lên đầu gối đang co lại, tay còn lại cầm điện thoại, lướt qua danh sách cuộc gọi nhỡ và những email chưa đọc trong hộp thư.
Âm thanh nước chảy vọng ra từ phòng tắm. Đoạn Tiêu vốn còn kĩ tính hơn cả cô, có lẽ cũng thấy khó chịu vì mùi đêm qua trên người mình, anh vén chăn lên định đi về.
Nhưng trước khi rời đi, anh liếc qua bộ ga giường màu hồng vô cùng đáng yêu của cô, rồi kéo phăng cả chăn gối và vỏ gối thấm đẫm mồ hôi xuống.
Đoạn Tiêu còn cầm con gấu bông dài một mét kia lên ngắm nghía, tay anh mạnh đến mức gấu bông gần như bị bóp lõm. Trong mắt anh lộ rõ vẻ khó chịu, như đang nói “Mày chính là cái kẻ đã chiếm chỗ của tao suốt hai năm trời”.
Sau khi sắp xếp xong, mắt anh vô tình lướt qua một món đồ quen thuộc nằm khuất ở góc tủ đầu giường.
Đó là chiếc cốc thủy tinh đựng trong hộp nhựa trong suốt, bên trong là mô hình người tuyết tích hợp đèn ngủ.
Lớp tuyết mà anh nặn phủ ngoài người tuyết năm lớp 12 đó đã sớm tan chảy từ lâu.
Đoạn Tiêu không rõ anh đã nhìn chằm chằm vào chiếc cốc ấy bao lâu.
Mãi đến khi cánh cửa phòng tắm được mở, Hạ Ngưỡng bước ra và ngạc nhiên khi thấy anh vẫn còn ở đó: “Sao anh…”
Câu nói im bặt ngay lúc anh quay mặt lại, Hạ Ngưỡng ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt hơi đỏ của anh, cô khó tin hỏi: “Anh… anh sắp khóc đấy à?”
Đoạn Tiêu im lặng, không nói một lời, nhặt điện thoại lên rồi bỗng nhiên đi ra ngoài.
“?”
Hạ Ngưỡng đứng đó, ngơ ngác nhìn cánh cửa phòng còn chưa kịp đóng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro