Dừng Chân Mùa Hạ

Chơi bài – Cấm...

Tước Nhĩ

2025-03-15 14:49:56

Chỉ ba phút sau cơn mưa đã dần nặng hạt, chiếc xe phía sau lập tức bấm còi inh ỏi một cách thiếu kiên nhẫn. Cơn mưa như trút nước không át được tiếng gầm rú của chiếc siêu xe, càng không át được tiếng còi ầm ĩ.

Tai Hạ Ngưỡng đau nhói vì tiếng ồn.

Trớ trêu thay, lúc này trên đường không có nhiều xe cộ, không ai dừng lại, cũng không ai ngăn cản hành vi điên rồ của anh.

Cô quay người lại, nhìn anh qua màn mưa mờ ảo dưới cần gạt nước.

Sắc mặt Đoạn Tiêu tối sầm không khác gì bầu trời lúc này. Anh hơi nhíu mày, hàm dưới và cổ tạo thành đường cong mượt mà, gương mặt sắc sảo chìm trong màn đêm.

Đôi mắt đen thẫm khiến người ta khó lòng đoán được anh sẽ làm gì vào giây tiếp theo.

Sau đó, cửa ghế phụ bị anh đạp mở bung ra.

Hạ Ngưỡng nắm chặt quai đeo xích của túi xách, nước mưa theo hàng mi chảy xuống gò má, cuối cùng cô vẫn đành bất lực bước lên xe.

Cô thắt dây an toàn, vài giọt nước từ tóc nhỏ xuống, một chiếc chăn điều hòa được phủ lên người cô.

Vừa mới dầm mưa không lâu, quần áo còn ẩm ướt dính sát vào da.

Sắp vào hè, Hạ Ngưỡng chỉ mặc quần short jean cạp cao và áo nỉ rộng mùa xuân.

Nhiệt độ trong xe khá thấp, cô lạnh đến run người, bất mãn lên tiếng: “Thật sự em không hiểu rốt cuộc anh muốn làm gì, anh ấy chỉ tiện đường đưa em về thôi… Lần nào anh cũng phải làm thế này à?”

Người bên cạnh không nói một lời, đạp mạnh chân ga, tiếng động cơ gầm rú hòa cùng tiếng gió rít gào.

Hạ Ngưỡng khẽ quay sang liếc nhìn anh.

Anh vẫn mặc bộ vest đó, cà vạt đã bị kéo lỏng, tay áo được xắn lên đến khuỷu tay.

Trên gương mặt hờ hững kia đã hiện rõ bốn từ “Hung thần ác sát”.

Lúc này cô mới phát hiện anh đang đi sai đường nên nhíu mày: “Anh lại muốn đưa em đi đâu? Em không muốn đi, em muốn về ngủ.”

Cuối cùng Đoạn Tiêu cũng liếc nhìn cô: “Đi cùng người khác thì được, đi cùng anh thì không?”

“Anh không thấy đó là buổi dạ tiệc từ thiện à?” Hạ Ngưỡng cắn môi, “Tóm lại, anh không vui vì em ở cạnh anh Chung… hay không vui vì hai năm nay em có thời gian rảnh của riêng mình, quen những người đàn ông khác và làm những chuyện anh không biết?”

Anh Chung, lại là anh Chung.

Ánh mắt Đoạn Tiêu càng lạnh lẽo, anh siết chặt tay lái đến mức nổi đầy gân xanh.

Xe chạy vào khu biệt thự trong trung tâm thành phố, Hạ Ngưỡng hoàn toàn không có ấn tượng gì với nơi này.

Họ dừng xe trước cổng vườn một căn biệt thự hai tầng kiểu Tây xinh xắn. Đoạn Tiêu nắm cổ tay dắt cô xuống xe, ném chìa khóa cho quản gia đang chờ trước cửa.

Quản gia liếc nhìn Hạ Ngưỡng đang bất lực đứng sau anh, cung kính cúi đầu làm động tác mời: “Họ đều đang chờ ngài ở phòng khách tầng một.”

Vừa vào nhà, đã thấy chiếc đồng hồ quả lắc lớn cao gần hai mét đặt giữa phòng khách, trông rất cổ kính trang nghiêm.

Bên cạnh còn có một bức tượng đá không rõ được lấy nguyên mẫu từ ai, trông giống một nhân vật trong số những nguyên lão từng lập được chiến công trong những ngày đầu kiến quốc.

Đèn chùm trên trần biệt thự rất lớn, dù treo cao nhưng cũng đủ soi sáng cả tầng dưới.

Quanh bàn chơi bài ở phòng khách có khoảng bảy đến tám người, cả nam lẫn nữ.

Trong số đó Hạ Ngưỡng chỉ quen biết sơ Nhậm Hàng, còn những người còn lại là đám “Thái tử gia” đã xuất hiện cùng Đoạn Tiêu ở khách sạn ban nãy.

Về phần các cô gái, có một người là nữ minh tinh hạng hai trong showbiz, hai người còn lại trông giống hot girl mạng đã qua phẫu thuật thẩm mỹ.

Nhưng lúc này những cậu ấm đó đều không mặc vest, thậm chí có người chỉ mặc áo choàng tắm, lười biếng rít xì gà, ngồi trên ghế tựa kiểu thái sư bên cạnh.

Nhậm Hàng thấy hai người thì vẫy tay: “A Tiêu, cậu đến muộn quá, Tiểu Diễn sắp thua đến mức chỉ còn mỗi quần sịp rồi, giờ mới đến thì vớt vát gì nữa.”

“Quần sịp gì chứ! Hàng Tử, miệng lưỡi cậu phóng đại quá, không phải chỉ thua có bảy toà nhà thôi sao?” Lương Diễn vừa nói vừa rút bài. “Vẫn chưa phá kỷ lục của tôi đâu.”

“Anh Đoạn đói không, dì giúp việc đang làm cua trong bếp.”

“Cậu tránh ra đi, không biết dọn đĩa hoa quả trên bàn ra à? Cầm túi xuống trước đi.”

Trong lúc họ cãi nhau, Đoạn Tiêu không hề lên tiếng.

Chủ vị trên cùng của bàn chơi bài vẫn để trống, anh mạnh tay kéo Hạ Ngưỡng đến ngồi đó, còn anh ngồi sang một bên.

Cũng không có ý định mở miệng giới thiệu cô với những người không quen biết khác.

Thấy bầu không khí giữa họ, mọi người cũng đoán được có chút không vui nên không ai nói gì. Họ im lặng nhìn nhau rồi tiếp tục rút bài chia bài, nói nói cười cười như không có gì xảy ra.

Họ chơi bài poker kiểu Texas, đặt cược rất mạnh tay.

Tối thiểu cũng phải từ bảy con số trở lên, tiền trong mắt những người này cũng chỉ là một loại tiền tệ lưu thông trong giới của họ, vứt đi rồi sẽ kiếm lại được bằng vận tốc ánh sáng.

Hạ Ngưỡng ngồi ở ghế chủ vị.

Đương nhiên cô là người chơi thay.

Lúc trước cô đã được Đoạn Tiêu dạy chơi nên cũng biết chơi. Nhưng nghe giọng điệu của họ không giống như đang chơi bài bình thường, động một ván là bay cả chục triệu, cô không khỏi khiếp đảm.

Cô nàng mặc váy khoét ngực ngồi cạnh Nhậm Hàng an ủi cô: “Không sao đâu, cô cứ mạnh dạn lên, dù sao người trả tiền cũng không phải cô.”

Hạ Ngưỡng nhìn cô ta, sau đó mới nhận ra Nhậm Hàng lại đổi bạn gái. Hình như lần này là một siêu mẫu quốc tế, mặt dài, dáng người cao gầy.

Cô lườm Đoạn Tiêu đang chơi điện thoại mà không thèm để ý đến ai bên cạnh. Anh không quan tâm đến cô, lại ném cô vào giữa đám người phức tạp này.

Hạ Ngưỡng không giỏi giao tiếp, càng cảm thấy lạc lõng.

Chơi một mạch đến rạng sáng, nhưng những người này vừa hút xì gà vừa uống rượu mạnh nên vẫn rất tỉnh táo, dường như đã quen với những cuộc vui như hôm nay, thức trắng đêm là chuyện thường tình.

Cũng có thể họ đang ăn mừng tối nay đã đàm phán thành công, nên cực kỳ phấn khích.

Hạ Ngưỡng âm thầm uống vài ly để tỉnh táo, rồi nhìn số chip trên bàn.

Chơi poker là một cuộc đấu trí trá hình, phải có trạng thái tốt.

Không nghi ngờ gì nữa, trạng thái đêm nay của cô rất tệ.

Nhậm Hàng là người chơi nhiệt tình nhất trên bàn, thắng ba nhà, được một bàn đầy chiến lợi phẩm.

Hai cô gái cạnh bàn đã đi WC, nên tiếng líu ríu bên tai tạm dừng vài phút.

Cô quay người nhìn Đoạn Tiêu, khẽ xoa lên gương mặt mệt mỏi tê dại của mình. Cuối cùng không nhướng mắt nổi nữa, cô mới khẽ nói: “Em buồn ngủ rồi.”

Đoạn Tiêu đang ngậm quả anh đào trong miệng, tựa khuỷu tay lên tay vịn sofa, chống trán đáp thờ ơ: “Anh không buồn ngủ.”

“…”

Hạ Ngưỡng sẽ không bao giờ làm mất mặt anh trước nhiều người như vậy, nên cô chỉ đành đứng dậy và nói: “Vậy anh chơi thay em một lát, em muốn đi vệ sinh.”

Đúng lúc dì giúp việc mang bữa khuya hải sản đã nấu xong đến, đặt lên bàn con. Nghe vậy, dì dẫn cô lên nhà vệ sinh trong một phòng ngủ ở tầng hai.

Chờ cô vừa đi khỏi, đám người kia sôi nổi hẳn lên.

Nhậm Hàng ném một quả nho sang: “A Tiêu, hai người làm gì thế? Ngồi kế bên mà không nhắc cô ấy một tiếng, tối nay thua kha khá đấy.”

“Không phải chứ, nói vậy hoá ra vẫn còn dính nhau à? Thấy hai người không nói năng gì, còn tưởng không biết nhau chứ.”

“Tiêu gia, cậu đừng ghim trong lòng rồi tính sổ sau với tôi nhé, tôi tưởng cậu muốn chỉnh cô ấy nên mới tăng cược theo.”

“Vừa nãy tôi cũng dìm cô ấy vài ván, thấy cô ấy buồn ngủ đến đờ đẫn, hệt chú thỏ con.”

“Cứ dụi mãi đến đỏ cả mắt luôn, trông cũng tội nghiệp hahaha…”

Vừa dứt lời, một quả đào đã bay tới.

Bên kia cười hì hì né tránh, giơ tay làm động tác đầu hàng: “Anh trai, tôi thật tình không có ý gì khác, sao tôi dám nhớ thương người phụ nữ của anh cơ chứ!”

Đoạn Tiêu liếc sang, vẻ mặt khó chịu: “Dập thuốc đi, hút cái thứ gì vậy.”

Thành phần trong xì gà rất phức tạp, nhất là họ còn thích cho thêm một ít thuốc dẫn vào hút cùng, khói thuốc mù mịt cả góc phòng.

“Có hút bậy bạ gì đâu.”

Chàng trai kia ấp úng, vội dập tắt điếu thuốc vì chột dạ.

Ở phòng dành cho khách phía bên kia.

Hạ Ngưỡng rửa mặt xong vẫn thấy buồn ngủ, còn bị khói xì gà dưới lầu làm choáng váng đầu óc.

Chắc chắn Đoạn Tiêu đang cố tình làm tiêu hao tinh thần của cô.

Cô ngồi xổm ở cửa, trượt người xuống theo cánh cửa rồi chống cằm ngồi trên thảm. Thật lòng cô không muốn xuống chơi bài nữa, chỉ muốn lên giường ngủ một giấc.

Lại nghe tiếng cười nói của hai cô gái phòng bên.

Hình như họ đang dặm lại lớp trang điểm, bặm son môi phát ra tiếng băm bắp.

“Cậu ấm Đoạn kia dẫn theo cô bạn chán ngắt đến đây chơi, chắc tối nay thua mấy chục triệu rồi ấy nhỉ?”

“Lương Diễn từng nói muốn có chiếc du thuyền Lamborghini của anh ấy, biết đâu sắp giành được thật hahaha!”

“Rốt cuộc hai người đó có quan hệ gì… Lần đầu trong đời tôi thấy có cô bạn chơi chung không biết điều vậy đấy. Cô dám đối xử với vị bên cạnh mình như thế không?”

“Liên quan quái gì tới tôi! Ai thèm quan tâm họ có quan hệ gì, cô thích thì tự đi mà hỏi.”

Hai giọng nữ đi đến hành lang, thoáng thấy Hạ Ngưỡng đang chống tay buồn ngủ ở cửa phòng bên cạnh thì đều giật mình.

Hạ Ngưỡng chống tay mượn lực đứng dậy, thấp giọng trả lời hai cô gái kia: “Tôi và anh ấy không quen nhau lắm, lâu lắm rồi mới đi chơi cùng.”

Lời này không hề giả dối, đã chia tay thì sẽ trở thành người lạ.

Sau khi chia tay, lẽ ra nên trở về cuộc sống riêng của nhau, như vậy mới tốt cho cả hai.

Nhưng Đoạn Tiêu chưa bao giờ cân nhắc xem liệu họ có phải người chung lối hay không.

Không chung lối, anh sẽ lập tức kéo cô về bên cạnh anh.

Hai người kia thấy cô như thấy ma, không dám hó hé.

Họ đi lướt qua cô, vội rẽ xuống cầu thang. Bước chân đồng loạt dừng lại vì sợ hãi, nhìn người đàn ông đang đứng trên bậc cầu thang.

Khi Hạ Ngưỡng quay lại, Đoạn Tiêu đang ngồi chơi ở vị trí cũ của cô.

Túi xách cô cũng biến mất, trên ghế bên cạnh có thêm một chiếc chăn. Nhìn số chip trước mặt anh đang dần dần thắng lại, cô đoán anh còn muốn chơi thêm một lúc.

Cô lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh anh, ăn vài quả dâu tây.

Khi kim đồng hồ chỉ 3 giờ sáng, cuối cùng họ cũng nghỉ chơi. Dì giúp việc – đã chợp mắt được một lúc – tới dẫn khách đến nghỉ ngơi ở những căn phòng được thu xếp sẵn.

Đoạn Tiêu nhìn Hạ Ngưỡng đang ngủ gục trên người anh, đưa tay đỡ đầu cô.

Lúc anh bế cô lên, Hạ Ngưỡng ngủ không thoải mái nên quơ tay gạt đi khiến ly rượu cô uống dở trên bàn đổ lên tay anh.

Cô gái đi phía sau thấy vậy vội chạy đến định lau giúp.

Anh đưa mắt ra hiệu ngăn lại, lắc đầu rồi bế Hạ Ngưỡng lên lầu.

Dì giúp việc luôn dọn phòng lớn nhất cho Đoạn Tiêu, ở cuối hành lang nên sẽ không bị khách đi qua đi lại làm phiền.

Cân nhắc đến việc Hạ Ngưỡng đã ngủ, sau khi thu xếp xong, bà chỉ bật một ngọn đèn tường mờ ảo.

Nhưng anh vừa đặt Hạ Ngưỡng lên giường, cô đã tỉnh lại.

Không phải tỉnh dậy một cách tự nhiên mà là bị hôn đến mức thức giấc.

Đoạn Tiêu hôn rất mạnh bạo, bắt đầu từ khuôn mặt non nớt của cô. Xúc cảm trên đôi môi xa cách đã lâu càng ấm áp và mềm mại hơn khi cô không phản kháng.

Tay anh siết cằm cô, khiến cô phải hé môi rồi đưa đầu lưỡi vào.

Âm thanh của nụ hôn triền miên nhuốm màu t.ình d.ục dường như rõ ràng hơn trong căn phòng ngủ yên tĩnh.

Nửa thân trên của Hạ Ngưỡng bị đè đến khó thở, cô vốn đang buồn ngủ.

Trong cơn mơ màng, cô mở hé mắt, muốn tránh đi. Ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên tay anh, cô vừa ấm ức vừa khó chịu nhăn mũi rồi xoay người.

Hơn nửa ly rượu đổ vào tay anh, còn nhiều hơn số cô uống.

Thấy cô vẫn mơ màng không chịu mở mắt, Đoạn Tiêu ôm mặt cô lên. Anh nhét ngón tay dài vào miệng cô, đè lên chiếc lưỡi trơn mềm, trầm giọng: “Ai làm đổ nhỉ? Li.ếm sạch đi.”

“Ưhm…”

Hạ Ngưỡng bị đè chặt, cả người mềm nhũn không còn sức lực.

Đầu lưỡi cô vốn dĩ không hề chuyển động.

Là hai ngón tay anh đang nghịch ngợm, khuấy đảo tạo ra âm thanh như tiếng nước.

Sau khi bị thấm ướt hoàn toàn, Đoạn Tiêu mới rút tay ra, lấy giấy lau nước dãi nơi khóe môi cô, rồi lại cúi đầu hôn lên đó.

Hạ Ngưỡng mở mắt nhìn anh, lông mi vẫn còn dính chặt vào mí mắt, cô nghiêng mặt đi, mười ngón tay bị anh đan chặt: “Anh… anh lại muốn làm vậy thật ư?”

Hơi thở cô dồn dập, toàn thân nóng rực.

“Anh không nói muốn làm, nhưng chẳng phải em nói nhớ anh sao?” Đoạn Tiêu nhìn cô chăm chú bằng đôi mắt đen láy, kéo quần cô xuống: “Để anh xem thử em nhớ anh thế nào.”

“Đoạn Tiêu, tay anh!” Hạ Ngưỡng không kìm được mà vặn vẹo thắt lưng né tránh, nhận ra nơi đây vẫn là nhà người khác thì vội vàng che miệng lại: “Đừng li.ếm, đừng…”

Cô cắn chặt môi, vừa hổ thẹn vừa xin tha, tay kia nắm chặt góc gối.

Đã lâu lắm rồi không có những cảm xúc mãnh liệt nhường này, thật quá hoang đường. Hạ Ngưỡng hoàn toàn mất phương hướng vì anh, cô nghiêng đầu vùi mặt vào chăn, cố kìm nén tiếng r.ên rỉ.

Không rõ bây giờ là mấy giờ, chỉ có cảm giác cả thế giới đều đang ngủ say.

Cô lại không ngủ được, bị anh ghì chặt hôn mút vào gáy và vành tai, toàn thân nóng bừng, nghe anh khàn giọng uy hiếp xen lẫn dụ dỗ: “Chúng ta không chia tay.”

“Nói đi, không chia tay.”

“Cấm giả vờ không quen biết.”

“Anh Chung gì đó… thử gọi một tiếng nữa xem.”

“Cứ làm anh giận, ai mới hư đây?”

Anh lúc nào cũng nói nhiều khi dạy dỗ cô.

Cô không tiếp thu liền bị véo cho đau điếng. Hơi thở nóng rực phả vào gáy làm cô ngứa ngáy, lại không thể tránh né.

Hành hạ cô gần hết đêm, anh mới bế cô vào phòng tắm. Sau cùng Hạ Ngưỡng hoàn toàn quên mất mình đã thiếp đi thế nào.

Hôm sau cô bị một cú điện thoại đánh thức, một cánh tay gân guốc lướt qua bờ vai tr.ần tr.ụi của cô ấn tắt máy.

Hạ Ngưỡng nằm nghiêng, bị anh ôm chặt từ phía sau như bạch tuộc, không động đậy nổi, nóng toát mồ hôi.

Cô có thể cảm nhận được anh đang vùi mặt vào cổ cô, hơi thở đều đều.

Sau khi sấy khô quần áo của họ, dì giúp việc mang đến phòng khách nhỏ bên ngoài rồi gõ cửa phòng ngủ.

Không nghe động tĩnh gì, dì lại nhẹ nhàng rời đi, đóng cửa phòng khách nhỏ lại.

Lúc này, phản ứng buổi sáng của anh càng trở nên rõ ràng.

Hạ Ngưỡng nhớ lại cảnh tượng mê loạn và lầm lỡ đêm qua, vội đẩy anh ra, chống khuỷu tay lên ngực anh: “Em vào nhà vệ sinh…”

Đoạn Tiêu buông tay ra, cô quấn khăn tắm đi ra ngoài. Sau khi mặc quần áo xong, cô nhìn quanh tìm túi xách để xem giờ trên điện thoại.

Thế mà đã hơn 11 giờ rồi.

Ở nhà người ta mà ngủ đến tận 11 giờ, quá mất mặt.

Hạ Ngưỡng bước vào phòng, cầm quần áo của anh vào: “Anh dậy đi, em phải về rồi.”

Đoạn Tiêu đưa tay kéo cô ngã lên người anh, giọng nói đượm vẻ mệt mỏi nhưng trong mắt sáng trong: “Không thấy à?”

Cô bị ép phải nửa nằm xuống, đè lên người anh, khó hiểu hỏi: “Thấy gì?”

Anh nắm tay trái cô, bóp nhẹ ngón áp út: “Không sao, sau này lúc đeo nhẫn sẽ thấy được thôi.”

Hạ Ngưỡng do dự nhìn một bên ngón tay mình, trên đó có thêm một hình xăm chữ: DX.

Cô sửng sốt, tức giận đánh anh: “Anh bị điên à!”

Đoạn Tiêu để mặc cho cô đánh, còn khẽ cười, đưa ngón tay anh ra cho cô xem: “Anh cũng có.”

Hình như sợ cô đau, trên ngón tay cô chỉ có hai chữ cái. Nhưng trên ngón áp út của anh lại là một từ “Ngưỡng” hoàn chỉnh.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dừng Chân Mùa Hạ

Số ký tự: 0