Dừng Chân Mùa Hạ

Chia tay rồi –...

Tước Nhĩ

2025-03-15 14:49:56

Hạ Ngưỡng muốn chia tay.

Cô tưởng họ đã chia tay rồi, dù sao cũng đã mấy tháng không liên lạc gì từ trước khi thi đại học, đáng lẽ anh nên tự hiểu.

Việc cô gài bẫy La Lương Sâm bị lộ xem như một bước ngoặt chuyển tiếp.

Tối hôm đó, cô bị anh dọa sợ không ít, cũng nhìn rõ bản chất thực sự của mối quan hệ giữa hai người.

Sau khi Hạ Ngưỡng làm việc đó, cô đã khổ sở rất nhiều. Cô không ngừng nghĩ đến cái tên mà bố mẹ đặt cho mình: Hạ Ngưỡng.

“Ngưỡng bất quý vu thiên, phủ bất tạc vu nhân.”

Ngẩng đầu không thẹn với trời, cúi đầu không hổ với người.

Bố mẹ không đòi hỏi cô quá nhiều, chỉ mong lớn lên cô trở thành một người khoan dung, lương thiện không thẹn với lòng.

Nhưng cô đã không làm được điều đó, cô không trong sáng vô tư được

Làm việc xấu mà cả đời không thể tha thứ cho bản thân, chỉ cần làm một lần là đủ.

Việc này giao cho Đoạn Tiêu xử lý, cô nghĩ rằng mọi chuyện sẽ kết thúc. Nhưng anh lại lợi dụng việc này để kiếm lợi cho mình, đào một cái bẫy lớn cho hai cha con La Lương Sâm và Đoạn Ngật Nhiên.

Bọn họ quả nhiên không phải cùng một loại người, bọn họ không hề hợp nhau ở bất kỳ điều gì.

Từ nhỏ đến lớn, vốn dĩ cô cũng không thích kiểu người như anh. Lúc đầu cô đồng ý ở bên anh là trong trạng thái tiến thoái lưỡng nan, có phần bị anh mê hoặc đến nỗi choáng váng.

Bây giờ Hạ Ngưỡng đã tỉnh táo lại, cô không muốn dính líu đến những phiền toái trước đây nữa.

Trong những phiền toái đó, có cả Đoạn Tiêu – người đã lên kế hoạch và thu dọn hậu quả.

Nhưng không ngờ anh lại chủ động tìm đến, điều này chứng tỏ anh đã điều tra cô rất kỹ, thậm chí còn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.



Đoạn Tiêu đang giả vờ cười, trong mắt anh rõ ràng lộ ra vẻ tức giận, chỉ là kìm nén lại một chút: “Không mời anh vào ngồi chút à?”

Hạ Ngưỡng nắm chặt tay nắm cửa, cảm thấy anh có chút đáng sợ. Cô không muốn nói thêm lời nào nữa nên định đóng cửa lại.

Đoạn Tiêu nhìn thấy hành động của cô thì vươn tay ra chặn lại, nụ cười dần nhạt đi: “Em thật sự rất không ngoan.”

“. . .”

Anh không mời mà đến, cũng không chút kiêng dè mà bước vào trong.

——”Rầm” một tiếng!

Một cái khay trái cây hình ngũ giác bất ngờ bay về phía anh, phần đáy nhọn của khay bay sượt qua má của chàng trai, trên mặt anh xuất hiện một vết xước dài với những giọt máu đỏ tươi.

Đoạn Tiêu hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu liếc nhìn qua.

Hạ Ngưỡng sợ hãi kêu lên, vô thức che miệng lại nhìn về phía người vừa ra tay.

Không biết từ lúc nào Ôn Vân Miểu đã ra khỏi phòng, cô ấy đứng đó, cánh tay giấu sau lưng cầm một con dao gọt trái cây, vẻ mặt căng thẳng lạnh lùng nói: “Chị, mau gọi cảnh sát!”

“Không phải, Miểu Miểu em hiểu lầm rồi…” Giọng cô run rẩy, nhìn về phía gương mặt vừa sưng vừa có vết thương của Đoạn Tiêu: “Anh ấy, anh ấy là bạn của chị.”

Đại khái đây là lần đầu tiên Đoạn Tiêu bị người khác đả thương, nhưng lại không thể đánh trả. Anh nuốt cơn tức giận xuống, thong thả bước vào nhà.

Trong nhà không có hộp cứu thương.

Hạ Ngưỡng giúp anh lau sơ vết thương, bảo anh đợi một lát rồi cầm ô vội vã ra ngoài.

Một mình ngồi trong phòng khách, Đoạn Tiêu nhàm chán nhìn quanh căn phòng, thực ra chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn hết. Nội thất ít ỏi và cũ kỹ, những nơi anh quét mắt qua cũng chẳng có gì thú vị.

Trên bàn trà đặt vài cuốn sách và vở bài tập của lớp 10.

Tên được viết trên đó là: Ôn Vân Miểu.

. . .

Cửa phòng ngủ chính khẽ mở ra, Ôn Vân Miểu bước đi rất nhẹ nhàng, đến phòng khách cô ấy đứng nhìn người đàn ông đang ngồi nhắm mắt trên ghế sofa.

Anh vừa bị cô bé tấn công, vậy mà lại ngủ say sưa không hề phòng bị. Hai chân một cái duỗi ra một cái co lại, tùy ý ngồi trên ghế.

Đầu anh ngửa ra sau dựa vào lưng ghế, lộ ra cái cổ dài trắng nõn.

Chỉ cần cô ấy muốn, cô ấy có thể cắt đứt cổ họng của anh.

Dường như ánh đèn trên trần quá chói, Đoạn Tiêu đưa tay che lên mắt. Góc mắt liếc thấy một bóng người, anh lười biếng hỏi: “Em đứng đó làm gì vậy?”

Ôn Vân Miểu cảnh giác nhìn anh.

Lúc nãy khi ra khỏi phòng cô ấy không nghe thấy bọn họ nói chuyện. Cô ấy chỉ thấy động tác muốn đóng cửa của Hạ Ngưỡng nhưng bị anh mạnh mẽ đẩy ra, bản năng khiến cô bé không có thiện cảm với anh.

Mặc dù Hạ Ngưỡng nói anh là bạn của cô, nhưng cô ấy vẫn thận trọng nhìn chằm chằm vào anh.

Dù trên mặt anh có vết thương nhưng cũng không có vẻ nhếch nhác. Ngũ quan sắc nét, vết máu trên làn da trắng nõn thậm chí còn toát lên vẻ bệ.nh ho.ạn, tà ác.

Có lẽ bởi vì một số người sinh ra đã khác biệt, từng cử chỉ đều toát lên vẻ quý phái trong xương cốt cao ngút trời.

Là người khác biệt với bọn họ.

Ôn Vân Miểu cúi đầu, chỉ vào cuốn bài viết văn tuần trên tay anh: “Của em, anh, trả lại đây.”

“Được.” Đoạn Tiêu đặt cuốn sách vừa xem xong lên bàn trà, không hề che giấu việc mình đã lén đọc, nghiêng đầu hỏi: “Tại sao trong bài viết văn của em chị gái em bị sốt 3 lần, bị đập đầu 4 lần, rồi cõng em đi bệnh viện 7 lần vậy?”

“. . .”

Ôn Vân Miểu thẹn thùng gãi gãi cổ, cô ấy bị một câu nói của anh đánh bại dáng vẻ giả vờ mạnh mẽ.

Cô ấy kém môn Văn, vốn từ ít ỏi. Mỗi lần viết văn cô ấy đều chỉ thay đổi vài từ, mà đề tài về gia đình thì chỉ có thể lấy Hạ Ngưỡng ra làm ví dụ.

Đoạn Tiêu thấy cô ấy ngượng ngùng như vậy, không nhịn được cười: “Học kỳ tới em lên lớp 11 à?”

Trên bàn có đặt sẵn sách giáo khoa lớp 11 mà cô bé đã mượn.

Ôn Vân Miểu gật đầu.

“Có một chuyện khá kỳ lạ. Em học ở trường đặc biệt, nhưng những bài kiểm tra này của em…” Đoạn Tiêu tùy ý rút ra một tờ đề Toán, chỉ vào mấy câu cuối cùng. “Các bước làm có vẻ đúng, nhưng đáp án lại như cố tình viết sai.”

“…”

Ôn Vân Miểu há hốc mồm khiếp sợ nhìn anh.

Giáo viên ở trường đặc biệt chỉ chấm đáp án, không để ý đến quá trình làm bài. Mà Hạ Ngưỡng lại là sinh viên Nghệ thuật, rất ít khi can thiệp vào bài vở của cô.

Cô bé vốn nghĩ rằng, bạn của chị gái mình là công tử bột.

Nhưng không ngờ anh chỉ liếc qua đã phát hiện ra điều bất thường.

Đoạn Tiêu hơi ngước mặt lên: “Em nhìn anh bằng ánh mắt gì vậy? Biết thủ khoa trong kỳ thi tuyển sinh đại học ở Kinh Châu năm nay là ai không?”

Ôn Vân Miểu nghi hoặc hỏi: “Anh chính là, thủ khoa, Bộc Dịch Diệp?”

“Ồ là cô ấy à?” Đoạn Tiêu tự cười mình, vai khẽ run, bàn tay chống lên đầu gối: “Anh quên mất là mình đã được tuyển thẳng vào đại học rồi, không tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học.”

“. . .”

Người này cười lên rất đẹp trai, nhưng lại phô trương đến mức đáng ghét. Chị gái của mình chắc cũng ghét kiểu người này, tại sao lại kết bạn với loại người như vậy.

Ôn Vân Miểu lẩm bẩm trong lòng xong lại do dự nói: “Xin anh, đừng, đừng nói cho, chị em biết.”

Đoạn Tiêu ung dung nhìn cô bé: “Lí do.”

Ôn Vân Miểu suy nghĩ một lúc, lấy điện thoại ra gõ chữ, đưa qua cho anh xem:【Em bị bệnh gan, phải uống rất nhiều thuốc, không có người giám hộ. Nếu em giả vờ kém thông minh hơn người bình thường thì sẽ được trợ cấp, còn có thể vào trường đặc biệt cho người khuyết tật do chính phủ sắp xếp, miễn học phí và chỗ ở.】

“Em giả vờ ngốc để lừa tất cả mọi người, kể cả Hạ Ngưỡng?”

“… Em không phải là nghĩa vụ, của chị em.” Ôn Vân Miểu nắm vạt áo, khó khăn nói. “Em không muốn, liên lụy đến chị ấy.”

Đoạn Tiêu ngước mắt lên: “Chị em không cảm thấy em là gánh nặng. Hai chị em các em không có nhiều người thân, lại còn nợ nần, như vậy càng hiểu rõ ai mới là người thật lòng.”

“Nợ nần, anh cũng biết ạ?” Ôn Vân Miểu đảo mắt: “Chị em nói à? Quan hệ giữa hai người, rất tốt sao?”

Anh vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh khẽ cong môi: “Tất nhiên rồi. Ở trường đặc biệt chắc không thoải mái lắm nhỉ? Em lại là người khác biệt ở đó.”

Cô bé mím môi, có chút quật cường im lặng.

“Ý định của em là tốt nhưng cách nghĩ sai rồi. Chẳng lẽ cả đời em đều dựa vào sự giúp đỡ của người khác sao?” Đoạn Tiêu nói: “Hãy đi học một trường trung học bình thường, học hành tử tế, trước tiên thi vào đại học. Em chỉ bị bệnh nhưng tay chân lành lặn đầu óc cũng không tệ, còn lo lắng sau này không nuôi nổi bản thân sao?”

“Em…”

“Lo lắng về học phí hay sinh hoạt phí? Chị em cũng chưa nói là không có tiền nuôi em mà.”

Ôn Vân Miểu lắc đầu, lắp bắp nói: “Tiền đó, đó là, bố mẹ của chị ấy, để lại cho chị ấy.”

“Vậy thì để anh lo.” Đoạn Tiêu nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của cô bé, hừ lạnh. “Nhưng phải xem chị em có đồng ý hay không.”

Anh lười biếng kéo dài giọng nói, tiếp tục: “Dù sao, anh cũng chỉ là một ‘người bạn’ rất giàu có của chị em thôi.”

“…”

Ôn Vân Miểu đã hiểu.

Anh chắc hẳn là người theo đuổi Hạ Ngưỡng, mặc dù chưa thành công nhưng nhìn qua anh có vẻ là người tốt.

Cô bé nhìn vào vết thương trên mặt anh, cúi đầu, lúng túng nói: “Đúng, đúng, em, lúc nãy…”

“Đừng vội, đừng rối, hãy nghĩ kỹ trong đầu đã.” Đoạn Tiêu nhìn ra cô bé đang nghĩ gì, anh chống tay lên trán. “Em nói chuyện như vậy không ai muốn nghe đâu. Có thể nói chậm lại, đừng lắp bắp như vậy.”

Nam sinh thong thả dạy cô bé: “Xin lỗi.”

Ôn Vân Miểu bắt chước: “Xin lỗi.”

Đoạn Tiêu: “Không cố ý đánh anh.”

Ôn Vân Miểu: “Không, không phải cố ý đánh anh.”

Đoạn Tiêu: “Có thể tha thứ cho em không?”

Ôn Vân Miểu cắn môi: “… Có thể tha thứ cho em không?”

Đoạn Tiêu cười khẽ, đáp: “Được.”

Tiếng tra chìa vào ổ khóa “ken két” vang lên, Hạ Ngưỡng cầm túi thuốc về, vừa vào cửa đã thấy cảnh tượng kỳ lạ và hài hước trong phòng khách.

Đoạn Tiêu tựa lưng vào ghế sofa như một ông cụ, còn Ôn Vân Miểu đứng bên cạnh như một đứa trẻ làm sai.

Trong lòng Hạ Ngưỡng đầy nghi hoặc không biết hai người đang làm gì, nhưng không biểu lộ ra ngoài.

Cô đóng cửa lại, dặn dò: “Miểu Miểu, em vào phòng trước đi.”

Ôn Vân Miểu nhìn họ một cái rồi ngoan ngoãn vào phòng.

Thuốc mỡ, nước sát trùng được đặt trên bàn trà.

Hạ Ngưỡng đẩy anh ra, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, em gái em gặp người lạ thường hay kích động.”

Đoạn Tiêu cười nhạt: “Con bé đã xin lỗi rồi.”

Cô ngồi đối diện anh một cách lúng túng: “Chúng ta nói chuyện một chút đi.”

Ánh mắt Đoạn Tiêu tối sầm lại, ngón tay anh gõ nhẹ lên đầu gối, nhìn cô cười: “Được thôi. Nói về việc tại sao em lại phớt lờ tin nhắn và cuộc gọi của anh, cũng nói xem tại sao em lại nói với em gái của em rằng anh chỉ là bạn.”

“Em cảm thấy chúng ta không hợp nhau, vậy nên dừng lại ở đây thôi.” Hạ Ngưỡng lẩm bẩm. “Sau này đừng liên lạc nữa.”

Anh đương nhiên biết rõ ý đồ trốn tránh mấy ngày nay của cô, nghe đến đây cũng không thấy lạ.

Hai người im lặng giằng co, bầu không khí trở nên căng thẳng.

Một lúc lâu sau, khóe miệng Đoạn Tiêu nhếch lên một nụ cười giễu cợt: “Thật sự không hiểu, em không hài lòng về anh ở điểm nào.”

Từ ngày chuyển đến trường trung học trực thuộc, ngay cả với Lục Gia Trạch thì cô cũng có thể nở nụ cười, nhưng đối với anh thì một cái nhìn cũng keo kiệt.

Cho dù cô từng hiểu lầm anh là con trai của La Lương Sâm, nhưng sau khi hiểu lầm được giải quyết thì điều anh nhận được lại là lời chia tay.

“Những gì em muốn, không phải anh đều đã cho em rồi sao? Lão già La Lương Sâm bây giờ đang ở Toronto, ra đường bắt taxi còn phải xài ké thẻ của con trai mình.”

Đoạn Tiêu nói chậm rãi, như thể đã chuẩn bị sẵn câu trả lời: “Ông ta nghiện cờ bạc, tiếng xấu vang xa trong cộng đồng người Hoa, bị mọi người ghét bỏ, chạy đến nhà thờ mới có cái ăn. Em không hài lòng à?”

Hạ Ngưỡng nắm chặt tay, hít sâu vài hơi: “Anh cũng rất hài lòng đúng không…  Cứ như vậy đi, chuyện này đến đây là kết thúc.”

“Kết thúc.” Anh lặp lại câu nói đó, đứng dậy, từ từ tiến lại gần cô. “Rồi chia tay? Nếu anh không đồng ý thì sao?”

“Em sẽ đổi số điện thoại.” Hạ Ngưỡng nhíu mày. “Anh không đồng ý thì sao? Lại tiếp tục đeo bám em như trước à?”

Đoạn Tiêu mặt không biểu cảm, mỉm cười: “Cách đó vô dụng, chỉ khiến em có cảm giác rằng anh rất dễ dàng bị từ chối.”

Giọng anh càng bình tĩnh, Hạ Ngưỡng càng lo lắng. Quả nhiên, cô nghe thấy câu nói lạnh lùng tiếp theo của anh: “Gần đây Tằng Tường có liên lạc với em không?”

Tằng Tường, là nhiếp ảnh gia lúc trước cô tìm đến để chụp lén cô và La Lương Sâm.

Cũng là người duy nhất có thể chứng minh cô vu oan cho La Lương Sâm.

Hạ Ngưỡng chưa từng tống tiền nhà họ Đoạn một đồng nào, nhưng hành vi vu oan của cô là hoàn toàn có thật. Chỉ cần La Lương Sâm muốn truy cứu, cô có thể bị khởi tố.

Cô nhìn xuống đất né tránh, cố tỏ ra bình tĩnh: “Anh cũng tham gia vào.”

“Bảo bối, ông ta là bố dượng của anh.” Đoạn Tiêu vuốt nhẹ gáy cô, vẻ mặt vô cảm. “Em không muốn anh dùng cách này với em chứ?”

Hạ Ngưỡng cảm thấy lạnh sống lưng, cô nhắm chặt mắt lại. Mắt cô đỏ hoe, môi mím chặt: “Anh muốn làm gì?”

“Anh muốn làm rất nhiều thứ.” Anh từ từ nâng cằm cô lên, lực tay khiến cô đau nhói. “Gần đây em đã khiến anh rất tức giận.”

Cô cắn chặt răng không nói một lời, bị anh bóp chặt cằm.

Đoạn Tiêu lạnh lùng nói: “Nhìn anh.”

Hạ Ngưỡng nắm chặt bàn tay run rẩy, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen sâu thẳm của anh. Dưới sự giằng co không hề có phần thắng này, nước mắt cô lã chã rơi xuống.

Cô hối hận vì sao lại dây vào một tên ác ma như anh.

Anh dùng ngón tay lau đi nước mắt của cô, thì thầm: “Cách này không hiệu quả nữa rồi, em phải thu lại lời chia tay lúc nãy.”

Hạ Ngưỡng nghẹn ngào: “Anh chỉ muốn em ở bên cạnh anh, bao lâu? Anh đừng tưởng rằng có thể dùng chuyện này để uy hiếp em cả đời.”

Nếu anh có loại chủ ý này.

Cô thà rằng anh đi tố cáo cô, ngồi tù ba năm cũng được.

“Nói là lợi dụng điểm yếu uy hiếp người khác thì khó nghe quá. Khoản nợ của dì em cộng cả lãi là 30 vạn, anh sẽ giúp em trả.” Đoạn Tiêu không kiên nhẫn nói. “Ôn Vân Miểu không phải đang chờ nguồn gan để ghép sao? Khoa gan tốt nhất của Kinh Châu ở bệnh viện thuộc công ty của nhà anh. Phẫu thuật cộng với chăm sóc sau phẫu thuật, coi như là 200 vạn, anh có thể chuyển một lần cho em.”

Anh đã chuẩn bị kỹ càng mới đến, tính toán rất rõ ràng.

Càng nghe cô càng cảm thấy bẩn thỉu: “Điều kiện gì? Là lên giường với anh?”

Đoạn Tiêu dừng lại một chút, không ngờ cô lại thẳng thắn như vậy, trong mắt anh hiện lên một nụ cười giễu cợt: “Đúng vậy, tự do cá nhân của em đều hoàn toàn thuộc về anh.”

“Anh ——”

“Em làm sao?” Anh buông tay ra, bình tĩnh ngồi xuống đối diện cô, nhưng lại mang vẻ tức giận kiêu ngạo. “Em không có tư cách để thương lượng với anh.”

Hạ Ngưỡng lau khô những giọt nước mắt trên mặt.

Cô trầm mặc một lúc, lau khóe mắt ẩm ướt, khàn giọng nói: “Số tiền này coi như em vay anh. Khi nào trả hết, anh phải để em đi.”

Đoạn Tiêu không đồng ý nhưng cũng không phản đối, trực tiếp rút ra một bản hợp đồng đã chuẩn bị sẵn ném cho cô: “Hợp đồng vay tiền.”

Có lẽ anh đã đoán trước được cô sẽ biến 230 vạn này thành khoản vay nợ, nên bản hợp đồng đó như một tờ giấy nợ có hiệu lực pháp lý.

Anh cúi đầu, vẻ mặt không cảm xúc nhìn cô kiểm tra kỹ lưỡng, rồi ký tên.



230 vạn là chuyển cho cô, còn 200 vạn chi phí ẩn khác là cho người hiến tạng.

Mặc dù phẫu thuật ghép gan là hiến tạng tự nguyện, nhưng bên có tiền chi trả mới có thể đảm bảo nguồn cung cấp gan, đây là quy tắc ngầm của xã hội.

Đây cũng là số tiền mà anh đã dành nhiều tâm sức để kiếm được trong thời gian qua.

Còn về Tằng Tường, người đầu tiên tìm thấy anh ta là thư ký Thích của Đoạn Tự. Nhưng cũng giống như những tài liệu khác đều đã bị anh chặn lại hết.

May mắn thay người phát hiện ra cô là Đoạn Tiêu, người hết lần này tới lần khác phát hiện ra cô đều là Đoạn Tiêu.

Tôi không muốn bỏ lỡ em, tôi phải nắm bắt em.

Hạ Ngưỡng chính thức trưởng thành trước kỳ thi đại học, sinh nhật cô vào ngày 5 tháng 5. Cô đã có thể sống độc lập với hộ khẩu của riêng mình, không cần phải quay lại nhà cô Hai nữa.

Cô vẫn đi làm thêm tại trung tâm Nghệ thuật như mọi khi, sau khi nhận được thư trúng tuyển vào đại học Kinh Châu, cô đã nhận thêm một vài lớp múa dạy kèm.

Sau đêm đó Đoạn Tiêu đã thuê dài hạn một khách sạn ở thị trấn ngoại ô Kinh Châu, cách khu nhà ống không xa.

Khoản tiền rút ra từ quỹ tín thác của chính anh, phải tìm cách trả lại.

Anh tốn nửa tháng để tìm một con đường kiếm tiền, ngồi trước máy tính học hỏi kinh nghiệm từ những thiên tài chơi tiền điện tử chuyên nghiệp trên mạng.

Mỗi ngày anh đều đến nhà Hạ Ngưỡng, cũng đã nói với cô về việc nên chuyển trường cho Ôn Vân Miểu.

Lúc đó, Hạ Ngưỡng phản ứng rất lạnh nhạt khi giao tiếp với anh, cô chỉ gật đầu, không nói thêm gì khác.

Nhưng vào ngày hôm sau, cô đã giúp Ôn Vân Miểu đến trường đặc biệt làm thủ tục chuyển trường.

Anh ghét bỏ cái tivi hỏng ở nhà cô nên đã mua một cái tivi mới về.

Đôi khi cảm thấy quá nhàm chán, anh còn đi thay bóng đèn lúc sáng lúc tối trong hành lang cũ kỹ, hoặc sửa vòi sen trong phòng tắm của họ.

Ôn Vân Miểu không biết mối quan hệ của họ, nhưng dần dần cũng quen mặt Đoạn Tiêu.

Trong mắt cô bé, Hạ Ngưỡng đối với Đoạn Tiêu dường như không nhiệt tình cũng không bài xích. Vì vậy trong tiềm thức cô bé coi anh như một người anh trai miệng lưỡi xấu xa nhưng tốt bụng.

Cô bé thường mang theo những bài tập của lớp 11 mà cô bé chưa học để hỏi anh, cũng thường tự ý giữ anh lại ăn tối cùng.

Kỳ nghỉ hè sau khi tốt nghiệp trung học chỉ có một lần trong đời, sau khi suy nghĩ lại, đó thật ra là khoảng thời gian bình yên hiếm hoi giữa Hạ Ngưỡng và anh.

Cô không còn giấu giếm hay trốn tránh gì nữa.

Cũng mặc kệ, hoặc có thể nói là bất lực chấp nhận sự tồn tại của anh.

Bọn họ không còn nắm tay nhau nữa, khoảng cách gần nhất chỉ là đối mặt. Anh nói chuyện, cô lắng nghe, cô không chủ động yêu cầu anh bất cứ điều gì nữa.

Trong đôi mắt của cô khi khi nhìn anh có sự né tránh, có sự sợ hãi.

Hồi ức đẹp đẽ ngây thơ của hai người hồi lớp 12 đã hết hạn từ lâu, chẳng còn ý nghĩa gì cả.

Thời tiết ở Kinh Châu nắng đẹp liên tục suốt hơn một tháng, không hề có một giọt mưa. Bầu trời trong xanh không một gợn mây, cái nóng oi bức làm người ta khó chịu.

Đoạn Tiêu đột nhiên có việc phải quay lại thành phố. Buổi chiều khi quay lại, anh đi ngang qua trung tâm khiêu vũ nơi Hạ Ngưỡng làm thêm.

Thật tình cờ, anh gặp cô lúc cô vừa tan làm.

Hạ Ngưỡng đi trước anh, hoàn toàn không để ý đến anh.

Cô vẫn mang theo chiếc cặp sách kiểu Nhật như hồi cấp ba, trên khóa kéo treo một con thú nhồi bông đã vá nhiều lần, cô đeo tai nghe màu trắng.

Bước chân không còn nặng nề như khi ở nhà đối diện với anh, mà lại có chút nhảy nhót vui vẻ dưới ánh nắng chói chang.

Cả con đường vắng vẻ không có mấy người qua lại, cô mặc chiếc váy JK màu xanh trắng. Đi qua dưới một cái cây xanh tươi, cô nhón chân xoay một vòng.

Nhẹ nhàng và linh hoạt, gió thổi bay tà váy và mái tóc đen dài của cô.

Đoạn Tiêu đi theo sau không xa không gần nhìn cô, cảm thấy cánh tay mình hơi ẩm ướt.

Hạ Ngưỡng phía trước cũng dính vài giọt nước, cô dừng lại đứng yên.

Hai người không hẹn mà cùng quay đầu nhìn lên cây đại thụ bên đường.

Mùa hè năm ngoái ở phòng tập nhảy, anh đã nói với cô ở hành lang: Những giọt mưa rơi vào ngày nắng đẹp, là nước tiểu của ve.

Hiển nhiên, Hạ Ngưỡng cũng nhớ lại câu nói và kỷ niệm đó. Cô nhăn mặt, dùng lòng bàn tay chà xát mạnh vào mặt một cách khó chịu.

Anh nhìn thấy vậy thì bật cười.

Đúng lúc cô cũng vừa quay đầu nhìn thấy anh nên dừng động tác tay, đứng thẳng người có phần lúng túng.

Đoạn Tiêu bước tới, đưa cho cô một túi thuốc bắc ngâm chân: “Cái trước dùng hết rồi.”

“. . . Cảm ơn.” Hạ Ngưỡng sững sờ, nhận lấy, khách sáo hỏi thêm một câu, “Anh ăn tối chưa?”

Anh cũng hơi ngạc nhiên khi cô nói chuyện nhiều hơn với mình, mím chặt môi: “Vẫn chưa.”

Bầu không khí mùa hè khi tiếng ve kêu dần lắng xuống, cuối cùng cũng trở nên yên bình, khiến Đoạn Tiêu suýt nữa tưởng rằng họ sẽ lần nữa yêu nhau trở lại.

Nếu không phải chính vào đêm đó, khi anh sửa xong dây điện ở hành lang và quay về, tình cờ nghe thấy câu hỏi của Ôn Vân Miểu qua khe cửa hở——

“Chị, chị có thích anh ấy không?”

Hạ Ngưỡng đang dọn dẹp đồ trong tủ lạnh, thuận miệng hỏi: “Ai cơ?”

“Bạn của chị, họ Đoạn, người bạn giàu có đấy.” Ôn Vân Miểu cười nói. “Anh ấy rất thích, chị đấy.”

Đoạn Tiêu không vội vàng đẩy cửa vào, anh đứng yên ở đó, nghe thấy tiếng Hạ Ngưỡng thu dọn những túi nilon với âm thanh sột soạt.

“Chị không thích anh ấy.”

Cô im lặng vài giây, có lẽ cảm thấy lời nói của Ôn Vân Miểu quá mỉa mai nên phủ nhận: “Anh ấy cũng không thích chị đâu, nếu anh ấy thật sự thích chị, thì sẽ không… thôi, đừng nói những chuyện vô nghĩa này nữa.”

Bóng người bên ngoài cửa vẫn không nhúc nhích.

Từ khi Đoạn Tiêu tìm đến khu nhà ống ở ngoại ô Kinh Bắc, mọi thứ tốt đẹp anh dành cho cô, dù có chân thành ấm áp đến đâu cũng đã bị gắn một cái giá rõ ràng.

“Tốt” ở đây pha trộn giữa sự chiếm hữu, giận dữ và tham lam, điều đó có nghĩa là nó không đơn thuần là “Tốt”.

Ngay cả khi trước đây Hạ Ngưỡng thực sự có cảm tình với anh, nhưng những chuyện xảy ra sau đó cũng khiến cô nhận ra họ không phải cùng một loại người, nên cô tránh né, giữ khoảng cách.

Hơn nữa chút tình cảm thiếu nữ ấy, đã bị tiêu tan hoàn toàn dưới bản hợp đồng mà anh ép buộc cô đồng ý.

Đó là tội lỗi của anh.

Ánh trăng chiếu qua khe hở của hành lang, kéo dài bóng dáng cao lớn và sắc sảo của chàng trai, phủ lên bức tường loang lổ.

Dường như chấp nhận sự thật này, anh mỉm cười một cách thỏa hiệp, khóe miệng cong lên rất nhẹ.

Anh không thể hiện bất kỳ tình cảm nào, nếu không sẽ bị cô lợi dụng để trả thù.

Nhưng anh quên mất, tình yêu là thứ không thể che giấu được.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dừng Chân Mùa Hạ

Số ký tự: 0