Dừng Chân Mùa Hạ

Cây cầu phúc –...

Tước Nhĩ

2025-03-15 14:49:56

【Cấm Tiêu】: Em đưa cô ấy đến Chùa Lạt Ma rồi.

【Tiêu】: Sao không xem kịch múa? Giờ anh Chung không có thời gian à?

Hạ Ngưỡng cau mày, nghe giọng điệu của anh cứ như anh Chung thân quen với anh lắm.

Trước đó, anh không cho cô gọi hai từ này, thế mà hôm nay lại gọi như nghiện vậy.

【Cấm Tiêu】: Đúng vậy, anh ấy phải đi làm. Nhờ phúc của anh nên  rất bận rộn đấy.

【Tiêu】: Anh cũng có thể khiến anh ta không còn việc mà làm.

(Tin nhắn đã được đối phương thu hồi)

Hạ Ngưỡng: “…”

【Tiêu】: Sau đầu hơi đau.

【Tiêu】: Rất đau.

【Cấm Tiêu】: Hôm qua anh bị đập trúng đầu, hay là đi chụp X-quang đi?

【Tiêu】: Sao lại bị đập trúng đầu?

【Cấm Tiêu】: Tự anh đập đấy.

【Tiêu】: Thật sao? Thế tại sao miệng cũng hơi đau, cứ như bị gì đó cắn ấy.

“…”

Hạ Ngưỡng nghi ngờ anh còn nhớ chuyện tối qua, có khi lại đang trêu chọc cô nên cô quyết định không nhắn tiếp nữa.

Vừa định tắt màn hình, cô giật mình khi thấy đầu ai đó ngó qua nhìn lén.

“Sao cậu lại nhìn lén nữa!”

Hạ Ngưỡng đẩy nhẹ mặt cô ấy ra.

Đoạn Cận Tình nhích lại gần, tò mò nói: “Chỉ cho tớ đi, sao nó nói câu nào với cậu cũng như đang như làm nũng vậy!”

Hạ Ngưỡng nghe vậy thì bật cười: “Làm gì có, cụm từ đó không hề liên quan đến anh ấy luôn đấy.”

“Do cậu chưa nghe thấy cách nó nói chuyện với tớ thôi! Làm phiền cậu so sánh giùm đi, thái độ hoàn toàn trái ngược đó!” Đoạn Cận Tình tức giận nói: “Cậu biết không, lúc tớ đứng nghe lén ngoài cửa phòng cậu, tớ muốn ghi âm lại giọng nói của nó lắm đấy, để đến bữa cơm tất niên mang ra cho cả nhà cùng nghe! Vậy thì họ sẽ không còn cười nhạo tớ nữa.”

“Cái anh này.” Đoạn Cận Tình lắc đầu: “Bên ngoài là cá mập, ở trước mặt vợ lại làm kẻ nịnh bợ hèn mọn!”

Nhà họ Đoạn rất đông người, không phải ai cũng có tên trong gia phả.

Ví dụ như cô ấy và Đoạn Tiêu cùng tuổi, nhưng khoảng cách thế hệ lại rất lớn là vì có những bậc cha chú phong lưu đến mức ngoài 70 tuổi vẫn có con.

Tuy Đoạn Cận Tình hay chọc ghẹo người cháu trai này, nhưng phần lớn thời gian lại xem anh như một người anh trai.

Cũng có thể thấy rằng mặc dù Đoạn Tiêu hơi lạnh lùng, nhưng anh sẽ không đến mức thấy cô ấy chết mà không cứu.

Hạ Ngưỡng bước lên bậc thang, không biết đáp lại những lời nói luyên thuyên của cô ấy thế nào.

Đoạn Cận Tình ở ngoài một mình vốn không có cảm giác an toàn, cô ấy vội vã chạy theo tiếp tục buôn chuyện: “Hạ Hạ, cậu thực sự không thích nó hả? Là vì mấy năm trước thằng nhóc đã dọa dẫm cậu à?”

Sợ cô lại nói dối, Đoạn Cận Tình bổ sung thêm: “Chúng ta gần đến cửa chùa rồi, đừng nói dối trước Phật Tổ nhé.”

“…”

Hạ Ngưỡng im lặng một lúc, rồi chậm rãi nói: “Tớ vốn dĩ không phải người không chịu đựng được khổ cực.”

Lúc học Trung học, bố mẹ cô lần lượt qua đời, một mình cô đã cố gắng vượt qua, thậm chí còn nhận lấy trách nhiệm chăm sóc Ôn Vân Miểu từ tay người dì quá cố.

Cô đã từng múa rất nghiêm túc và đầy hy vọng về tương lai.

Nhưng từ khi chuyển đến trường Trung học trực thuộc và gặp Đoạn Tiêu, nhiều thứ bắt đầu rẽ theo một hướng khác.

Chút vết thương trên mu bàn chân thì có đáng gì, dạ dày có thực sự yếu ớt đến thế không? Đâu phải thân phận cao sang gì mà lại mắc phải loại bệnh tiểu thư, từ bao giờ lại được chiều chuộng đến mức một ngày không uống nước ấm là không thấy thoải mái?

Những đêm mưa gió cô vẫn có thể ngủ một mình cũng như trước đây không mua được đồ diễn tốt, vẫn mặc đồ thuê mà giành quán quân cơ mà…

Thật ra trong lòng cô luôn hiểu, chỉ là không dám thừa nhận mà thôi. Cứ khăng khăng giữ ý nghĩ rằng chính anh đã ép buộc cô, ít nhất trước mặt anh thì cô vẫn còn có chút tự trọng.

Nhưng trong hai năm mà cô coi là một cuộc giao dịch ấy, thật sự chỉ là giao dịch thôi sao?

Anh đâu nhất thiết phải yêu cô, anh cũng có thể chỉ cần chi tiền.

Nhưng một khi cô thừa nhận cô đã sớm yêu anh thì sẽ thấy rõ khoảng cách chênh lệch như trời và vực giữa hai người, khiến cô trở nên thật đáng thương.

Bước đầu tiên khi thích một người, hóa ra lại là cảm nhận vị đắng chát của nó.

Hạ Ngưỡng rũ mắt xuống: “Tớ đã thôi không trách anh ấy vì đã ép buộc tớ ở bên cạnh suốt hai năm ấy từ rất lâu rồi. Anh ấy đôi khi rất tệ, nhưng cũng nhiều khi rất tốt.”

Ban đầu, cô trả hết 300 ngàn và rời đi vì muốn cắt đứt mối quan hệ mờ ám vốn chỉ gắn kết bằng khoản nợ đó giữa hai người.

Chứ không phải là muốn hoàn toàn muốn đoạn tuyệt không còn qua lại.

Nhưng cô không ngờ sau đó lại có nhiều chuyện xảy ra như vậy, hoả hoạn, cái chết của Nhiếp Tiểu Trượng trong đám cháy và những món nợ cũ với mẹ của Đoạn Tiêu cũng bị khơi lại…

Mọi thứ đều xảy ra quá bất ngờ.

Trong mối quan hệ với Đoạn Tiêu, cô chưa bao giờ có khả năng phản kháng, cũng chẳng thể thay đổi được gì, cô chỉ còn một cách duy nhất là buông tay.

Đó đã là bước tốt nhất mà cô có thể làm được.

Đoạn Tự thay cô chọn việc chia tay, Đoạn Tiêu thay cô chọn cách ở lại bên nhau.

Nhưng chưa bao giờ cô được nắm giữ quyền chủ động.

“Tớ thích anh ấy.” Hạ Ngưỡng quay đầu, chậm rãi nói, “Nhưng mọi người không thể vì biết tớ thích anh ấy mà bỏ qua mong muốn của tớ. Ít nhất cũng phải cho tớ một chút quyền để được lựa chọn chứ.”

Bình thường, cô chưa từng để lộ cảm xúc này ra ngoài.

Bề ngoài nhìn bình thản, nhưng hóa ra trong lòng cô cũng từng dậy sóng và dâng trào biết bao nỗi đau.

Đôi mắt Hạ Ngưỡng đã khiến Đoạn Cận Tình bị lay động, trái tim nhói lên, khiến cô ấy bất giác không nỡ tiếp tục truy hỏi.

Có lẽ Đoạn Tiêu cũng hiểu điều này.

Vì vậy anh mới sẵn lòng nhượng bộ, chứ không tiếp tục cưỡng cầu.

Dù Hạ Ngưỡng có đắn đo, suy tư hay gạt anh ra, tất cả đều là những quyền tự do mà cô có thể sử dụng trong khi được anh yêu thương.



Chùa Lạt Ma là ngôi chùa nổi tiếng tại Kinh Châu, khách hành hương từ khắp mọi miền khi đến thành phố này đều nhất định ghé qua thắp một nén nhang.

Có người còn mang theo chứng minh thư và thẻ ngân hàng để cúng bái, sợ rằng thần linh nhận nhầm người.

Nơi đây hương khói dày đặc, lời cầu nguyện cũng rất linh nghiệm.

Vào chùa phải cởi mũ, Hạ Ngưỡng lo Đoạn Cận Tình bị người ta nhận ra nên bảo cô ấy xõa tóc xuống, đeo kính râm và khẩu trang kín mít.

“Nếu dạo này cậu không có nguyện vọng gì đặc biệt thì cứ để dành, lần sau lại đến cầu nguyện. Phật Tổ lúc nào cũng đặc biệt ưu ái nguyện vọng đầu tiên của người mới.” Đoạn Cận Tình nghiêm túc nói, “Cả hai chúng ta đều là lần đầu đến đây, cậu hiểu ý tớ chứ?”

Hạ Ngưỡng gật đầu, không nhận nhang. Nhìn cô ấy thắp nhang, cô không hiểu hỏi: “Vậy cậu muốn cầu nguyện sao?”

“Tất nhiên rồi, tớ xảy ra chuyện lớn như vậy mà. Tớ đóng phim ít nhất cũng đã 10 năm, tuy không phải là tiểu hoa đán đình đám, nhưng đây là lần đầu tiên tớ bị mắng thậm tệ như vậy!”

Đoạn Cận Tình vừa nhận được ba nén nhang, nhẹ nhàng quạt tay để tắt lửa trên nhang.

Hạ Ngưỡng nhìn cô ấy giơ nén nhang, đi về phía điện Vĩnh Hữu, nơi cầu bình an và hóa giải tai ương, thắc mắc: “Cậu định cầu nguyện gì? Trừ khử tiểu nhân à?”

Đoạn Cận Tình đứng nghiêm trang trước cửa điện, nhếch môi cười khinh bỉ: “Tớ muốn cặp gian phu dâm phụ đó chết không có – ưhm, ưhm! Hạ Ngưỡng, cậu bịt miệng tớ làm gì?”

“Đây là ngôi chùa chính quy đấy, không phải đài phun nước ở La Mã đâu! Cậu nói năng cho văn minh một chút được không?”

Những lời cầu nguyện như vậy, thần linh mà để ý đến cô ấy mới là lạ.

Nếu thần linh thực sự linh thiêng, chắc cũng chỉ thấy bị xúc phạm mà thôi.

Hạ Ngưỡng thấy thật buồn cười, cô vội vàng kéo cô ấy về phía điện Pháp Luân để cầu sự nghiệp: “Cậu gặp khó khăn trong công việc thì hãy cầu xin cho sự nghiệp suôn sẻ, không còn kẻ xấu cản trở đường tài lộc của mình nữa.”

Đoạn Cận Tình hơi tiếc vì chưa kịp cầu mong điều ước xấu xa lúc nãy, cô ấy đành đi theo vào điện, miệng vẫn lẩm bẩm: “Thế thì chẳng thú vị chút nào, tớ đâu có thiếu tiền.”

“…”

Sau khi dâng hương, họ dạo quanh chùa một lúc. Đúng giờ trưa nên họ còn thử món mì chay trong chùa.

Ở các góc chùa có những quầy hàng bán vòng tay đã được khai quang.

Hạ Ngưỡng dừng lại lựa vài món, thấy chất liệu và thiết kế đều rất bình thường. Nhưng vừa nhìn qua giá, mỗi món cũng gần 600 tệ.

Cô hơi nhăn mũi, lẳng lặng đặt xuống.

Nhìn sang bên cạnh, vì tò mò Đoạn Cận Tình đã đeo tay trái năm chuỗi, tay phải ba chuỗi. Trông chẳng khác nào một đại gia ngốc nghếch thích tiêu xài hoang phí.

Thanh toán xong, Đoạn Cận Tình quay lại, giơ tay lên khoe: “Tàn hương lưu ly đấy! Đẹp không? Cậu chọn một cái đi.”

Hạ Ngưỡng xua tay từ chối: “Tớ không cần đâu, tớ không thích đeo trang sức.”

Thực tế thì Đoạn Cận Tình mua nhiều phụ kiện rẻ tiền như vậy cũng chỉ vì thấy mới lạ nhất thời. Về nhà chắc chắn sẽ bị bỏ quên trong kho cho bám bụi.

Khi sắp rời đi, họ thấy bên ngoài ngôi chùa có một cây bồ đề treo đầy những dải lụa đỏ. Khác với những cây khác, cây này trông vô cùng gọn gàng, sạch sẽ.

Đi vòng quanh cây, họ thấy một tình nguyện viên của chùa đang gỡ từng dải lụa đỏ có chữ viết trên đó xuống.

Đoạn Cận Tình không khỏi thắc mắc: “Sao anh lại gỡ dây cầu nguyện của khách thập phương xuống vậy?”

“Thật ngại quá, cô hiểu nhầm rồi. Cây này từ lâu đã có biển thông báo là không treo dây cầu nguyện của khách thập phương.” Tình nguyện viên ngừng tay, chỉ vào cây bên cạnh: “Tôi sẽ treo những dây cầu nguyện có chữ này sang những cây khác.”

Lúc này Hạ Ngưỡng mới thấy ở gốc cây có treo một tấm biển gỗ.

Trên đó viết: Cây cầu phúc cá nhân, xin đừng chiếm dụng.

Cô ngạc nhiên: “Cả cây cầu nguyện trong chùa cũng có thể là của riêng sao?”

Tình nguyện viên mỉm cười: “Có một vị thí chủ đã cúng dường nhiều pho tượng Phật bằng vàng và mua lại cây này để cầu phúc cho người bạn đời của mình.”

“Mới lạ thật, hóa ra còn có cách như vậy?” Đoạn Cận Tình tò mò hỏi: “Người này tin vào thần Phật đến vậy, chắc là thường xuyên đến lễ bái hả?”

“Không phải đâu, tôi nghe sư trụ trì nói người ấy chỉ đến một lần.”

Vì ở Chùa Lạt Ma có một truyền thuyết rất nổi tiếng: Nén hương đầu tiên rất linh nghiệm. Nếu nguyện vọng không thành, những lần sau không cần quay lại.

Người đời vì Phật đắp tượng, còn người ấy vì yêu nên tin thần.

Người đó chỉ đến một lần, có lẽ là lần đầu và cũng là lần cuối, biết đâu người đó lại là người không tin vào thần Phật.

Trước khi rời đi, Hạ Ngưỡng ngoái nhìn lại cây bồ đề ấy một lần nữa.

Trên cây treo đầy những dải lụa đỏ không viết chữ.

Giống như cầu rồi mà cũng như chưa cầu.

Bữa tối được tổ chức tại nhà của Đoạn Cận Tình.

Họ đến thẳng biệt thự nhà cô ấy ở Tây Sơn.

Điểm khác biệt lớn nhất giữa khu biệt thự và dinh thự là biệt thự nằm gần với núi rừng và hồ tự nhiên, trông có vẻ yên tĩnh hơn nhiều.

Đây không phải lần đầu Hạ Ngưỡng đến nhà Đoạn Cận Tình, trước đây cô cũng đã ghé qua hai lần.

Ấn tượng lớn nhất về nơi này chính là những chiếc xe điện mini của Đoạn Cận Tình. Từ ban công, khu vườn đến phòng ăn… gần như chỗ nào cũng đỗ một chiếc xe điện kiểu dáng khác nhau của cô ấy.

Theo lời một trong các dì giúp việc nhà cô ấy: “Tiểu Cận Tình là bé công chúa sâu lười không thích đi bộ.”

“Ăn bò bít tết nhé? Mẹ tớ vừa đổi đầu bếp mới người Pháp, nấu ăn khá ngon đấy.”

Đoạn Cận Tình vừa nói, vừa bảo dì giúp việc xuống hầm rượu lấy một chai rượu vang quý ra: “Mẹ tớ chắc đi Hồng Kông chơi rồi, còn bố tớ sẽ không về sớm vậy đâu. May mà có cậu ở đây! Có người cùng tớ ăn tối hôm nay.”

Không rõ trong phòng khách dưới tầng hầm có ai không.

Đoạn Cận Tình đi theo dì giúp việc xuống dưới.

Hạ Ngưỡng bị cô ấy bỏ lại một mình trong vườn hoa phía Nnam. Đang đi dạo loanh quanh, cô bất chợt thấy một con rắn vua* màu đen khổng lồ đang quấn thành từng vòng trong ngôi nhà trên cây, say sưa ăn một chú chuột con.

(*rắn vua: King Snake Là loài non-venomous (Không tạo ra nọc độc). Chúng xuất từ từ phía Tây Hoa Kỳ và Miền Bắc Mexico. Đây là loài rắn dễ chăm sóc và nhiều các biến thể màu sắc.)

Đây là con rắn vua đen mà Đoạn Cận Tình đã nuôi suốt 10 năm, toàn thân đen tuyền, nhưng cô ấy lại đặt cho nó một cái tên hoàn toàn trái ngược: Tiểu Bạch.

Hạ Ngưỡng luôn sợ rắn, huống hồ còn phải nhìn thấy cảnh tượng săn mồi kinh hoàng như vậy.

Và lại ngay trên đầu mình.

Cô run rẩy gọi người quản gia đang cắt cỏ ở đằng xa: “Chú Hầu… tại sao Tiểu Bạch lại ở đây? Lần trước chẳng phải nuôi ở vườn hoa phía sau sao?”

“Ồ, cháu thấy vỏ cây trước mặt chứ?” Người quản gia nhiệt tình giải thích: “Ông nhà đặc biệt cho người đặt vỏ cây Bắc Mỹ từ quê hương của Tiểu Bạch về, rồi ghép lên cây này để nó có môi trường dưỡng già lý tưởng.”

Nói xong, người quản gia bật máy cắt cỏ và đi xa dần.

Tiếng máy ầm ầm át mất tiếng kêu cứu của Hạ Ngưỡng.

Cô ở ngay dưới mắt con rắn, gần đến mức nguy hiểm.

Con rắn đen vừa nuốt trọn một con chuột con, bụng phình lên và nó đang nhìn chằm chằm vào cô. Đôi mắt lạnh lẽo của loài bò sát không có chút hơi ấm nào.

Mặc dù ai cũng bảo rắn nuôi làm thú cưng thường không có tính tấn công, nhưng con rắn của Đoạn Cận Tình được nuôi trong môi trường mô phỏng tự nhiên từ nhỏ, răng cũng chưa bị nhổ.

Con rắn được nuôi lâu năm, dài hơn một mét, bề ngang còn to hơn cả cánh tay cô, từ lâu đã chẳng còn sợ người.

Sau lưng Hạ Ngưỡng là góc tường, lúc nãy cô chỉ đi đến đây để núp dưới bóng cây tránh nắng chiều, không ngờ lại tự đặt mình vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Nếu muốn rời đi, cô sẽ phải đi ngang qua ngay dưới chỗ con rắn.

Cô sợ rằng chỉ cần cô vừa động đậy, nó sẽ có hành động tiếp theo. Cô sợ hãi đến nỗi đứng yên không dám cử động, giọng như muốn khóc: “Cận Tình…”

Phía bên trái vang lên một tiếng cười chậm rãi: “Đang bị phạt đứng à?”

Là giọng của Đoạn Tiêu.

Tiếc là cô không dám quay đầu nhìn.

Hôm nay nhóm bạn của anh tổ chức một buổi tụ tập xe Koenigsegg* trên con đường núi gần đây. Sau buổi gặp mặt, anh tiện đường ghé qua nhà Đoạn Cận Tình để lấy hai chai rượu.

(*Koenigsegg là một thương hiệu xe hơi Thụy Điển nổi tiếng với việc sản xuất các mẫu xe thể thao siêu sang và siêu nhanh.) 

Không ngờ Đoạn Cận Tình lại đưa Hạ Ngưỡng về đây.

Anh bước chầm chậm đến bên cô, ngắm nhìn gương mặt hoảng hốt của cô một cách điềm tĩnh.

Đoạn Tiêu vừa tan làm đã đến buổi tụ họp, anh vẫn còn mặc bộ đồ công sở, quần đen áo sơ mi trắng, cà vạt buộc hờ hững trước cổ.

Trên tay anh còn cầm chiếc áo khoác vest, sợi dây bạc trên túi áo khoác ngoài đập vào mu bàn tay nổi gân xanh của anh.

Dường như không hiểu, anh nhướng mày hỏi: “Sao em vẫn còn sợ rắn thế?”

Hạ Ngưỡng tức giận bởi giọng điệu thản nhiên của anh, bực bội phản bác: “Lòng can đảm của con người không phải chỉ qua vài năm là lớn lên được đâu.”

Đúng lúc này, con rắn vua đen vươn đầu ra phía trước, thè cái lưỡi màu hồng tươi ra, lập tức ngăn chặn khí thế của cô.

Hạ Ngưỡng lập tức im lặng, mặt cứng đờ, nghiến chặt răng, nói ra từng chữ một cách khó khăn: “Cứu em, cứu em… chân em mềm nhũn rồi.”

Cô rất biết điều, thấy tình hình không ổn lập tức dịu giọng xuống.

Đoạn Tiêu dần nở nụ cười, anh đặt tay lên sau eo cô, chạm nhẹ rồi nhận xét: “Còn đứng thẳng được đấy chứ.”

“…”

Hạ Ngưỡng cảm thấy cực kỳ bất công, anh đi qua đi lại thế nào cũng không sao. Vậy mà Tiểu Bạch chẳng thèm chớp mắt, cứ nhìn chằm chằm vào cô.

“Anh có thể làm nó phân tâm một chút được không?”

Khuôn mặt của Đoạn Tiêu gần như áp sát ngay trước mặt cô, hàng lông mi dài rủ xuống, anh bật cười: “Sao chuyển hướng được đây? Anh đứng ở giữa rồi mà nó vẫn dán mắt vào em.”

Con rắn vua đen bị bàn tay của Đoạn Tiêu chắn tầm nhìn, nó lập tức nhổm người lên, lúc lắc như muốn tiến tới, mắt vẫn không rời khỏi Hạ Ngưỡng.

Hạ Ngưỡng tái mặt: “Anh bảo nó nhìn sang chỗ khác được không? Em sắp đứng không nổi rồi.”

Đoạn Tiêu thừa nước đục thả câu: “Vậy thì em hôn anh một cái.”

“Gì cơ?”

Cô không thể tin vào tai mình.

Hàng mi dài của anh khẽ nhướng lên, khóe mắt hơi cong, giọng điệu đầy vẻ trêu chọc: “Hôn anh một cái, anh sẽ đuổi nó đi cho em.”

“…”

“Sao? Có làm không? Không thì anh đi đây.” Đoạn Tiêu liếc qua đồng hồ trên tay, buông một câu như đang đàm phán làm ăn: “Các công nhân sắp tan làm, mà Đoạn Cận Tình vẫn đang ở trong hầm rượu.”

Nói rồi, anh làm bộ xoay người bước đi.

Hạ Ngưỡng run rẩy hét lên với anh: “Anh… chốt kèo.”

Cô vừa dứt lời, Đoạn Tiêu không khỏi bật cười.

Hiển nhiên anh không muốn chạm vào con rắn nên nhặt một cành cây khô, dùng đầu cây khều khều cái đầu nhọn của Tiểu Bạch: “Đừng nhìn nữa. Cô ấy là của tao.”

“…”

Hạ Ngưỡng cố nhịn cơn tức, nhíu mày nói: “Anh làm vậy chọc giận nó thì sao?”

Thấy con rắn không còn nhìn mình, cô lập tức di chuyển một bước. Nhưng chỉ vừa dịch một chút, Tiểu Bạch lại quay đầu lại.

Cô thật sự bị nó nhìn đến lạnh toát cả người.

Cô muốn liều mình chạy một mạch qua dưới ổ của nó, nhưng lại sợ nó sẽ nhân cơ hội lao xuống quấn quanh cổ cô.

Chỉ nghĩ đến thôi đã rợn tóc gáy.

Ngay giây sau, Đoạn Tiêu mất kiên nhẫn, gõ mạnh lên đầu con rắn vài cái: “Nói đừng nhìn nữa mà, còn nhìn, tưởng ông đây tốt tính lắm hả?”

“…”

Con rắn có vẻ cũng bị đánh cho hết nói nổi.

Vốn đang tỏ ra hung hăng, giờ Tiểu Bạch bị gõ liên tục lại rụt đầu lại, từ từ cuộn người vào trong góc nhà trên cây, cuối cùng đuôi cũng thu vào hết.

Hạ Ngưỡng đang định nhanh chóng kéo anh rời đi thì chợt nghe thấy một tiếng hét vang lên từ xa———

Đoạn Cận Tình gào thét xé lòng: “A a a a a! Sao hai người lại hành hạ Tiểu Bạch đáng yêu của tớ!”

“…”

Bữa tối đã được chuẩn bị xong trên bàn ăn, món khai vị và món chính được bày biện cùng nhau, bao gồm nấm hầm, bò bít tết và súp nghêu.

Vừa nãy Đoạn Tiêu đã ăn ở buổi họp xe, giờ chỉ ngồi bên cạnh giúp mở rượu vang.

Hạ Ngưỡng cúi đầu ăn súp, cách bàn ăn dài, cô nhỏ giọng nói: “Có gì mà đáng yêu chứ? Lúc nãy nó cứ nhìn chằm chằm tớ suốt.”

Đoạn Cận Tình ôm giỏ đựng rắn trong lòng, nhìn thú cưng của mình đầy xót xa: “Đó là vì lần nào cậu thấy Tiểu Bạch cũng trốn thật xa, nó tò mò về cậu đấy!”

Hạ Ngưỡng mím môi, thấy con rắn này thật vô lý: “Tớ đâu thích nó, sao nó lại phải tò mò về tớ chứ.”

Đoạn Tiêu dùng ngón tay dài tì nhẹ lên má, thong thả nhìn cô.

Giọng điệu đầy uất ức của cô nghe mới đáng thương làm sao. Nếu không phải vì vẻ ngây thơ ấy, anh còn tưởng cô đang nói bóng nói gió.

Suốt bữa ăn, Hạ Ngưỡng một mực không chịu khuất phục, dù Đoạn Cận Tình có khen ngợi và giới thiệu Tiểu Bạch hay thế nào, cô vẫn kiên quyết không chịu chạm vào con rắn.

Giữa chừng, bố của Đoạn Cận Tình về nhà.

Nhưng hai bố con họ vẫn còn đang căng thẳng, nên sau khi vào nhà, chỉ nhờ dì giúp việc qua lại giữa phòng ăn và phòng khách để truyền lời.

Một câu của Đoạn Thiên: “Con có thể đừng ôm cái con dài ngoằng ghê tởm ấy lúc ăn không?”

Và một câu đáp trả của Đoạn Cận Tình: “Con mời bạn đến chơi, giữ thể diện cho con đi, đừng cằn nhằn nữa.”

Sau đó chẳng ai để ý đến ai.

Chỉ có Đoạn Tiêu bị gọi vào phòng khách để trò chuyện cùng người lớn một lúc.

Trời dần tối, khắp khu biệt thự trên núi bắt đầu sáng đèn.

Đoạn Cận Tình ăn hết quả việt quất cuối cùng trong đĩa trái cây, hỏi: “Tớ bảo tài xế đưa cậu về, hay cậu muốn đi cùng cháu trai tớ?”

Vì khu biệt thự này gần như không có xe ngoài ra vào, nên mỗi lần Hạ Ngưỡng đến đều là tài xế đưa đón.

Nhưng hôm nay Đoạn Tiêu đang ở đây, có thể tiện đường đưa cô về nên cô cũng không muốn phiền tài xế.

Nghe câu trả lời của cô, Đoạn Cận Tình cũng đoán được ý: “Thực ra không phải tớ muốn hỏi cậu đâu, mà là Đoạn Tiêu bảo tớ giữ cậu lại. Ông ngoại nó đến rồi.”

“Ông ngoại của anh ấy?”

“Ừhm, năm nay ông chuyển đến viện dưỡng lão trong núi, cũng gần đây thôi. Có vẻ lại lén trốn khỏi hộ lý chạy xuống đây, rồi bị bắt lại.”

Hạ Ngưỡng không xa lạ gì với ông cụ Đoạn.

Thời đại học, cô hay đi cùng Đoạn Tiêu nên từng gặp ông cụ vài lần.

Vì mắc bệnh Alzheimer, ông cụ cũng có những khoảnh khắc tỉnh táo như người bình thường. Nhưng phần lớn thời gian thì ông cụ giống như một đứa trẻ nghịch ngợm và không nghe lời ai.

Sau khi ăn xong món tráng miệng, Hạ Ngưỡng chuẩn bị ra về thì Đoạn Tiêu bảo cô đợi ở cửa. Khi cô đứng đợi bên ngoài, người đến lại là Trợ lý Cừu.

Cúi xuống nhìn vào cửa kính xe, Hạ Ngưỡng hỏi: “Trợ lý Cừu, anh đến đón tôi à?”

“Không phải, tôi chỉ đến giúp sếp Đoạn đón ông cụ về chỗ Đoạn tổng thôi. Cô Hạ đợi lát nữa đi xe của sếp Đoạn nhé.”

“Thì ra anh còn là trợ lý sinh hoạt nữa à.” Nghĩ một lát, cô hỏi: “Một chức vụ mà làm hai việc, anh không thấy vất vả sao ạ?”

Đoạn Tiêu cùng với người chăm sóc đã đưa ông cụ ra đến cửa.

Trợ lý Cừu xuống xe, mở cửa xe rồi nghiêm túc trả lời: “Không đâu, giảm bớt lo lắng cho sếp là trách nhiệm của mỗi trợ lý.”

Hạ Ngưỡng im lặng một lúc, thành thật nói: “Anh có thể nói tiếng người được không?”

Trợ lý Cừu nhìn cô một cái, cong môi cười: “Sếp Đoạn trả lương cao lắm, tôi từ chối không nổi.”

“…”

Nghe càng không giống tiếng người.

Mặc dù đang là tháng Năm ở Kinh Châu, nhưng không khí trong núi vẫn se lạnh.

Ông cụ mặc chiếc áo khoác dày, cùng người chăm sóc ngồi vào ghế sau, đột nhiên chỉ vào Đoạn Tiêu gọi lớn: “Cháu dâu.”

Đoạn Tiêu đút hai tay vào túi quần, đứng bên cạnh cửa xe, ánh mắt sâu thẳm khó đoán. Anh lười biếng nghiêng đầu, nhìn Hạ Ngưỡng phía sau: “Ông nói cô ấy sao?”

“Cháu dâu, cháu dâu.”

Ông cụ vui vẻ gọi thêm mấy tiếng, vẫy tay về phía cô.

Hạ Ngưỡng hơi bất ngờ, ít nhất đã hai năm họ không gặp nhau, không ngờ ông cụ vẫn nhớ cô.

Cô chần chừ bước tới, ngoan ngoãn gọi: “Ông ạ.”

Đầu óc ông cụ vẫn chưa minh mẫn, nói lung tung với cô vài câu: “Ngô năm nay ngọt không? Lần sau nhớ cùng A Tiêu đến thăm ông nhé.”

“Nó phải về nhà rồi, làm xong bài tập chưa đấy.”

“Ông mua cho cháu chiếc vòng tay vàng nhỏ… cháu dâu năm nay lại cao thêm rồi.”

“Kết hôn chưa? A Tiêu có dẫn cháu đi ăn bánh ngọt không?”

Những câu nói không mạch lạc này là điều thường thấy ở người mắc Alzheimer.

Chỉ có Hạ Ngưỡng mới có đủ kiên nhẫn cúi nửa người vào xe như vậy, dù cho hai người hỏi đáp hoàn toàn không hề ăn khớp gì với nhau.

Miễn là ông cụ vẫn hỏi, cô sẽ trả lời.

Vài phút sau Đoạn Tiêu kéo cô lại, rồi ra hiệu trợ lý đóng cửa xe: “Được rồi, đi đi.”

Xe lăn bánh, họ cũng chuẩn bị rời khỏi.

Đoạn Cận Tình vẫy tay tạm biệt từ ban công.

Hôm nay, Đoạn Tiêu lái chiếc Koenigsegg, bộ sưu tập xe thể thao của anh trong hai năm qua đã nhiều gấp đôi trước đó, cứ vài ngày anh lại đổi xe.

Tiếng động cơ rền vang trên đoạn đường núi vắng bóng xe cộ, chạy rất thoải mái.

Hạ Ngưỡng cảm thấy tâm trạng anh đột nhiên không tốt lắm, ngập ngừng lên tiếng: “Tối nay trông ông khá minh mẫn, trước kia ông luôn có vẻ không có tinh thần gì cả.”

Đoạn Tiêu nhàn nhạt nói: “Có thể là cận kề cuối đời, hồi quang phản chiếu đấy.”

Cô hơi sửng sốt, nhìn vào đường nét bình thản ở gương mặt nghiêng của anh. Khẽ lắc đầu, cô nhìn xuống nói: “Không đâu, đừng nghĩ linh tinh.”

Sáng thứ Bảy, sau hai tiếng ngồi trên chuyến xe buýt đường dài, cuối cùng Hạ Ngưỡng cũng cùng đoàn phim《Tử Dạ Ca》đến căn cứ nghỉ ngơi giữa núi.

Cô là cố vấn vũ đạo, được phân vào nhóm chỉ đạo võ thuật.

Người biết múa thường cũng biết một chút võ thuật.

Đây không hẳn là võ thuật thực thụ.

Mà chỉ cần động tác lên hình đạt yêu cầu là được.

Đường đi quanh co gồ ghề khiến Hạ Ngưỡng say xe đến mức không chịu nổi. May thay, có một bạn nam dạy võ đi cùng khá chu đáo, mấy lần giúp cô tìm thuốc say xe.

Quá trình quay của bộ phim chiếu mạng này không diễn ra theo thứ tự từng cảnh trong kịch bản.

Lần này, bối cảnh quay ở trong núi, là một địa điểm mượn tạm. Họ đã phải điều chỉnh lịch trình của tất cả các diễn viên chính mới có thể đến đây sớm như vậy.

Hạ Ngưỡng được ủy quyền biên đạo điệu múa từng giúp cô giành giải thưởng Hoa Sen:《Đợi Chờ》.

Sau khi cô có chút danh tiếng trong ngành này, quản lý của cô đã không nhận thêm bất kỳ vai thế thân vũ đạo nào trong các bộ phim chiếu mạng kinh phí thấp nữa, thay vào đó đã nhận cho cô hai chương trình thực tế về nhảy múa.

Chẳng qua bản thân cô vẫn đang cân nhắc.

Dù sao về còn phải chuẩn bị cho bài phát biểu tại lễ tốt nghiệp.

“Tử Dạ Ca” là một bộ phim võ thuật chiếu mạng kể về nữ chính xuất thân giang hồ, trong một lần tình cờ đã cứu được vị hoàng tử bị ám hại. Sau đó, nàng dẫn chàng cùng luyện võ rồi trở về hoàng cung để giành lại ngôi vị.

Khi khung cảnh cây xanh và nhà ở được dựng lên trong trang viên, họ bắt đầu quay cảnh võ thuật đầu tiên.

Hạ Ngưỡng và nhóm chỉ đạo võ thuật ngồi dưới chiếc dù lớn tránh nắng, nóng đến mức đuối sức, ai nấy đều nheo mắt nhìn ra xa.

“Cô giáo Tiểu Hạ.” Người quản lý hiện trường cầm sổ ghi chú đến, xác nhận lại lịch trình với cô: “6 giờ 30 chiều nay, lúc mặt trời sắp lặn nữ chính sẽ quay cảnh này. Cô có thể hỗ trợ theo dõi giúp được không?”

Hạ Ngưỡng đứng lên, phủi sạch bàn tay dính bẩn của mình: “Được ạ.”

Nữ chính của phim tên là Văn Tuyền, trạc tuổi cô. Trước đây chưa nổi tiếng, nhưng gần đây nhờ đóng một quảng cáo cùng một nam minh tinh đình đám nên được chú ý hơn.

Văn Tuyền trông khá nghiêm túc và chăm chỉ, nhưng trong đoàn phim nhỏ này thì không ai có kiểu cách ngôi sao cả.

Hạ Ngưỡng vừa đến thì trợ lý của Văn Tuyền nhanh chóng đưa cho cô một chai nước.

Lúc đó, Văn Tuyền đang luyện tập với một diễn viên đóng vai sư phụ của mình. Thấy Hạ Ngưỡng đứng quan sát khá lâu, Văn Tuyền cười hỏi: “Cô giáo Hạ, đến nghiệm thu ạ?”

“Điệu múa này tôi không chỉnh sửa gì nhiều, cũng chỉ hướng dẫn cô mấy lần trong phòng tập thôi. Nhưng vừa rồi xem cô luyện tập, tôi thấy cô đã bỏ không ít công sức vào.”

Hạ Ngưỡng vừa sửa lại vài tư thế cúi người cho cô ấy, vừa nhắc nhở: “Khi treo dây cáp, động tác này cần tiết chế lại một chút để bảo vệ eo…. Diễn viên nữ ở đoàn phim trước không nghe lời tôi, cuối cùng bị trật eo.”

Văn Tuyền tự thử lại vài lần, nhìn theo động tác của Hạ Ngưỡng.

Khác với trang phục cổ trang của Văn Tuyền, Hạ Ngưỡng mặc đồ bình thường, một chiếc áo chống nắng có mũ trùm đầu dài đến đùi, bên dưới phối với đôi bốt cao đến đầu gối.

Làn da trắng mịn, gương mặt tươi tắn, trông cô rất linh hoạt.

Mặc dù tính cách khá trầm, nhưng với lợi thế tuổi trẻ, cô vẫn mang vẻ ngoài của một cô gái trẻ trung và rạng rỡ.

Nhờ tập múa thường xuyên, cơ bụng của cô luôn săn chắc. Chiếc áo ngắn bên trong được phối hợp khéo léo, khoe vừa đủ dáng người thanh mảnh nhưng không gầy guộc.

Văn Tuyền chăm chú quan sát một lúc rồi hỏi: “Cô cũng từng múa khi đang treo dây cáp à?”

“Tất nhiên rồi.” Hạ Ngưỡng không ngại chia sẻ, “Chưa nói đến việc làm người đóng thế trước đây. Những khi có buổi biểu diễn trên sân khấu lớn, tôi cũng phải dùng dây cáp khá nhiều… Tôi từng ngã nhiều lần rồi, nên cô nhất định phải nghe kinh nghiệm của tôi.”

Văn Tuyền cười nói: “Còn trẻ mà đã là ngôi sao mới của làng múa, thật đáng nể.”

“Không thể nói thế được, nếu vài năm nữa tôi vẫn không vươn xa thì sẽ lỡ mất giai đoạn tốt nhất của một vũ công.” Hạ Ngưỡng trầm ngâm, như thể đang cố gắng an ủi người khác, “Mỗi ngành nghề đều có thời điểm nở rộ riêng. Tôi tin cô sẽ có ngày nổi tiếng.”

Cô không có vẻ gì là kiêu ngạo của người trẻ tuổi sớm thành danh.

Dường như, đó chỉ là một câu nói bình thường.

Văn Tuyền mỉm cười, tiếp tục tập luyện.

Nửa giờ sau, cả đoàn nghỉ giải lao.

Buổi trưa Hạ Ngưỡng cảm thấy buồn ngủ nên đứng dậy đi dạo một chút. Khu vực mà đoàn phim đang quay ở trong núi quá nhỏ, cô cũng không thể đi lung tung được.

Chẳng bao lâu sau Văn Tuyền tiến lại gần, hỏi: “Cô giáo, cô đang nhìn gì vậy?”

Hạ Ngưỡng hiếm khi gặp một nữ diễn viên chính trong đoàn phim lại phụ thuộc vào mình đến vậy. Cô không biết có phải là cảm giác của mình sai hay không, nhưng có vẻ như cô gái trước mặt rất thích nhìn chằm chằm vào cô.

Cảm giác vừa như đang quan sát, vừa như tò mò.

Cô quay đầu lại, bình thản chỉ tay vào phía trước: “Lần đầu tiên tôi thấy nho màu hồng.”

Văn Tuyền liếc nhìn, cười đáp: “Đó không phải là nho đâu, nó là một loại cây thuộc họ nho tên là Ô Liêm lông mềm, Cayratia.”

Hạ Ngưỡng ngơ ngác: “Cay… gì cơ?”

“Đó là tên khoa học của nó.” Văn Tuyền bổ sung thêm, “Trước khi vào giới giải trí, tôi từng học sinh vật.”

Ngạc nhiên trước điều này, Hạ Ngưỡng hỏi tiếp: “Vậy cái này có ăn được không?”

“Không được đâu. Nhìn đẹp thế này là biết ngay nó có độc rồi. Quả Ô Liêm lông mềm này chứa nhiều tinh thể oxalat canxi, đừng nói là ăn chỉ cần nước quả này dính vào da thôi cũng sẽ gây ngứa ngáy, thậm chí đau rát.”

Hạ Ngưỡng gật đầu, ngưỡng mộ nói: “Cô biết nhiều thật đấy.”

“Tôi cứ nghĩ cô sẽ biết nhiều về nó hơn chứ.” Văn Tuyền nói với nét mặt bình thản, “Vì hình xăm của sếp Đoạn là loài cây này mà.”

Hình xăm “Rắn quấn quanh quả”.

Hóa ra, thứ mà xương rắn quấn quanh không phải là nho, mà là quả Ô Liêm lông mềm.

Sắc mặt Hạ Ngưỡng khựng lại một chút: “Tại sao…”

“Hy vọng cô không để tâm, trước đây tôi từng xem ảnh của cô trên điện thoại của sếp Đoạn. Khi lần đầu nhìn thấy cô, tôi đã nhận ra ngay lập tức.”

“Tôi đang hỏi, tại sao cô lại nhìn thấy được hình xăm của anh ấy?”

“Trước đây tôi từng là nghệ sĩ dưới trướng Gia Ngu. Có lần sếp Đoạn và sếp Lục cùng đến phòng tập của công ty, tôi vô tình thấy thôi.” Văn Tuyền quay mặt sang, hơi khó xử hỏi: “Nói như vậy, cô sẽ không hiểu nhầm chứ?”

Hạ Ngưỡng rời mắt khỏi quả Ô Liêm, lắc đầu: “Không hiểu nhầm đâu.”

Hiểu nhầm cô ấy làm gì chứ, đáng trách là Đoạn Tiêu – cái người không đứng đắn cởi áo khoe thân ở ngoài kìa.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dừng Chân Mùa Hạ

Số ký tự: 0