Cầu hôn – Đã lâ...
Tước Nhĩ
2025-03-15 14:49:56
Mùa đầu tiên của chương trình《Phi Phàm Vũ Xã》được ghi hình vào đầu tháng Tám, dự kiến sẽ phát sóng trực tuyến vào cuối tháng Chín.
Chương trình này đã mang lại cho Hạ Ngưỡng độ nổi tiếng và giá trị thương mại không hề nhỏ. Trong số các vũ công cùng ngành, với ngoại hình nổi bật hơn nên cô nhận được nhiều hợp đồng quảng cáo hơn.
Người quản lý của Hạ Ngưỡng vẫn đang cân nhắc xem có nên ký tiếp mùa thứ hai hay không.
Nhưng trước mắt, cô có một kỳ nghỉ rất dài.
Ngoài việc đến vũ đoàn tập nhảy và biểu diễn trên sân khấu như thường lệ, hiện giờ cô không còn phải bận rộn với quá nhiều công việc nữa, cũng không còn cảm giác bị tách biệt khi đứng dưới ánh đèn sân khấu, bị ống kính tô vẽ đủ loại hào quang.
Chiều thứ Năm, công việc ở đoàn múa không nhiều. Hạ Ngưỡng đã nói trước với đàn anh là nhà có việc, nên chưa đến 3 giờ cô đã xin phép về sớm.
Cô bắt một chiếc taxi đến tòa nhà tổng bộ của Đoạn thị, vẫn ngồi trong quán cà phê chưa đóng cửa đó chờ Đoạn Tiêu tan ca.
Nửa tiếng trước, anh nhắn tin nói sẽ phải ra chậm một chút.
Hạ Ngưỡng quyết định gọi một ít đồ ngọt, vừa ăn vừa chờ. Không ngờ lại gặp một vị khách không mời mà đến: Lâm Vọng.
Cậu ta sẽ học năm cuối vào học kỳ tới, lại còn theo chuyên ngành tài chính. Hiển nhiên nếu đi thực tập thì chỗ lý tưởng sẽ là quanh khu vực khối CBD tập trung các tòa nhà cao ốc thương mại này.
Thấy Hạ Ngưỡng, cậu ta cũng khá ngạc nhiên, tiến tới chào hỏi một cách tự nhiên: “Đàn chị!”
“Ưhm?” Hạ Ngưỡng quay lại, “Thật trùng hợp.”
“Đúng thế, em vừa tranh thủ trốn việc ra ngoài thư giãn, không ngờ lại gặp chị.” Lâm Vọng mỉm cười nhìn cô, “Chị dường như không thay đổi nhiều kể từ khi tốt nghiệp.”
Cô xấu hổ: “Tôi mới tốt nghiệp hơn hai tháng thôi mà.”
“Em thấy các chị khóa trên, sau khi tốt nghiệp đều đi giày cao gót, trang điểm đậm. Chỉ có chị là vẫn như trước.”
Hạ Ngưỡng bỗng chốc không biết nên đáp lại thế nào trước lối suy nghĩ rập khuôn của chàng trai thẳng này, chỉ có thể mỉm cười nhã nhặn: “Tôi quen sống như vậy rồi.”
“À đúng rồi, bạn gái em đã xem chương trình của chị, cô ấy thích chị lắm.” Lâm Vọng lấy điện thoại ra, “Chị đổi số chưa?”
——”Chưa đổi, cậu muốn thêm bạn bè à?”
Đằng sau vang lên giọng nói lười biếng nhưng không thiện cảm của Đoạn Tiêu.
Hạ Ngưỡng đứng dậy, chưa kịp quay đầu lại thì một cánh tay đã khoác lên vai cô. Phần lớn trọng lượng cơ thể của người đàn ông cũng đè lên một cách không thương tiếc, giống như là một lời cảnh cáo.
Đoạn Tiêu đưa điện thoại qua, bảo cậu ta quét: “Nào, tiện gặp rồi, thêm tôi vào luôn đi.”
Sắc mặt Lâm Vọng hơi cứng đờ: “Đàn anh, anh cũng ở đây ạ, hóa ra đàn chị đang đợi anh.”
Anh liếc mắt không kiên nhẫn nhìn cậu đàn em này: “Nhảm nhí, chẳng lẽ vợ cậu không được đi làm cùng cậu hả?”
“…”
Hạ Ngưỡng cảm thấy tật xấu của Đoạn Tiêu lại phát tác, cô nhẹ nhàng kéo tay anh, nhỏ giọng giải thích: “Cậu ấy chỉ nói bạn gái cậu ấy đã xem chương trình của em, cô ấy thích em nên muốn kết bạn thôi.”
“Thì kết bạn đi.” Đoạn Tiêu tỏ ra rất rộng lượng, xác nhận cậu ta quét mã thành công rồi mới cất điện thoại đi, “Bọn tôi còn có việc, đi trước đây.”
Lâm Vọng lại gọi anh, cười: “Đàn anh, vậy anh sẽ gửi cho em số wechat của đàn chị chứ ạ?”
“Không phải cậu nói bạn gái cậu muốn nói chuyện với cô ấy à?” Đoạn Tiêu lập một nhóm chat ba người ngay trước mặt cậu ta, nhanh chóng thiết lập chế độ không cho phép thêm bạn bè, “Đây, trò chuyện đi.”
“…”
Lâm Vọng choáng váng trước hành động này của anh.
Trong mắt Đoạn Tiêu đầy vẻ mỉa mai, bạn gái cái quái gì.
Anh không tiếp tục chế giễu thêm nữa, trực tiếp nắm tay Hạ Ngưỡng rời đi.
Chiếc xe hướng đến Chùa Lạt Ma. Lần này, họ đến đó vì quý bà Đoạn đã cầu nguyện trong lúc hạ táng ông cụ tại đó. Hôm nay là lễ thất tuần của ông cụ nên họ phải qua đó thắp hương trả lễ.
Quý bà Đoạn đang ở nước ngoài bàn chuyện kinh doanh, đành nhờ con trai lớn thay mặt.
Nắng chiều gay gắt, Hạ Ngưỡng ngồi ở ghế phụ, hạ tấm che nắng xuống thấp hơn một chút. Cô thoáng nhìn sang phía anh:
“Có phải anh lại không vui đúng không?”
“Tại sao?”
“Vừa nãy gặp Lâm Vọng.” Hạ Ngưỡng mím môi: “Em không nói gì với cậu ta cả.”
Đoạn Tiêu liếc cô: “Sao em lúc nào cũng hoài nghi anh nhỏ nhen thế nhỉ?”
Hạ Ngưỡng cầm trà hoa quả lên uống hai ngụm rồi mỉa mai: “Anh là vậy mà.”
Xe vừa đỗ vào bãi, Đoạn Tiêu giật lấy đồ uống của cô, khóe môi anh dần cong lên: “Nói lại lần nữa xem nào.”
Hạ Ngưỡng tháo dây an toàn, định vươn người qua giành lại nước thì đã bị anh kéo sát vào, cánh tay anh siết chặt eo cô rồi bất ngờ nâng cằm cô lên hôn mạnh.
“Ưhm… Đừng thế chứ, đây là chùa mà!”
“Anh không tin cái này.” Anh kề trán lên trán cô, đầu mũi còn âu yếm cọ nhẹ vào má cô gái, “Vì không tin nên trên đường đi tâm trạng mới không vui.”
Hạ Ngưỡng đẩy vai anh ra, đánh nhẹ lên lưng anh: “Nhưng anh cũng phải làm xong chuyện mẹ anh giao trước đã.”
Đây là lần thứ hai Hạ Ngưỡng đến Chùa Lạt Ma, lần trước cô đi cùng Đoạn Cận Tình. Tuy nhiên, trí nhớ của cô rất tốt, còn nhiệt tình giảng giải cho Đoạn Tiêu về các điện thờ, cung điện và con đường lát đá ở đây.
Bước vào chính điện cầu nguyện, Hạ Ngưỡng lấy ba cây nhang.
Đoạn Tiêu đứng bên cạnh với dáng vẻ chán chường: “Em muốn cầu gì thế? Cầu Phật không bằng cầu anh đâu.”
Cô quay lại, khẽ nhíu mày: “Cái gì anh cũng làm được à?”
Anh gật đầu ra vẻ đương nhiên: “Nếu thần linh không thực hiện được điều ước của em thì anh sẽ làm.”
“Nhưng điều này anh không làm được đâu.”
Hạ Ngưỡng không để ý đến lời khoe khoang của anh, cô quỳ trên đệm, thành tâm khấn nguyện vài câu rồi cắm nhang vào bát nhang ở chính điện.
Ra ngoài, Đoạn Tiêu tò mò hỏi: “Rốt cuộc em cầu gì thế?”
“Em cầu ‘Hy vọng Đoạn Tiêu sau này không còn gặp ác mộng thời thơ ấu nữa,’ điều này anh kiểm soát được không?” Hạ Ngưỡng ngẩng mặt lên nhìn anh, đắc ý nói: “Nhưng Phật Tổ chắc chắn sẽ giúp em. Đây là lần đầu em cầu nguyện với Ngài mà.”
Nhìn dáng vẻ tự tin của cô, Đoạn Tiêu không khỏi xoa nhẹ mái tóc mềm mại của cô.
Hoàn thành việc cầu nguyện và quyên góp tiền nhang đèn cho ông cụ, anh chậm rãi dắt Hạ Ngưỡng ra ngoài. Đột nhiên, cô khẽ kéo tay anh lại.
Hạ Ngưỡng giới thiệu với anh về cây bồ đề ngoài chùa: “Anh có nhận ra cây này khác biệt với những cây còn lại không?”
Đoạn Tiêu nhìn vẻ mặt hứng khởi của cô, khẽ gật đầu, phối hợp đáp: “Ừhm, rất khác.”
“Anh biết vì sao không?” Quả nhiên cô không nhịn được, lập tức bật mí: “Lần em đi với Cận Tình, mấy tình nguyện viên trong chùa nói cây này thực ra là cây cầu nguyện riêng của ai đó.”
“Có tác dụng khỉ gì đâu.”
“Này!” Hạ Ngưỡng kéo tay anh, nhắc nhở: “Anh đi xa rồi hẵng nói những lời ngông cuồng như vậy có được không hả?”
Đoạn Tiêu liếc cô: “Đây là cây của anh, anh mắng nó thì sao nào?”
Cô ngơ ngác, vẻ mặt đầy kinh ngạc: “Hả? Anh và cây này có chuyện gì hả?”
“Em thật sự muốn biết à? Không tiện kể ở đây lắm đâu.”
“Tại sao…”
Anh bóp nhẹ ngón tay cô, vừa đi vừa hỏi: “Em còn nhớ lần trước, anh làm em phát sốt không?”
“…”
Cô thường xuyên bị bệnh, sốt cũng không phải chuyện lạ.
Nhưng lần bị anh làm cho phát sốt thì chỉ có một, là khi cô đồng ý cùng một đàn anh khoa Xã hội đi xem phim.
Đàn anh đó hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn rung động ban đầu của Hạ Ngưỡng: nhẹ nhàng, lịch sự, lời nói khiến người khác cảm thấy như đang được tắm mình trong làn gió xuân.
Ngay cả việc hẹn cô đi xem phim, anh ấy cũng dành cả tuần để tìm hiểu thời gian rảnh trong lịch trình của cô.
Vậy nhưng vào chiều hôm cô nhận vé xem phim, Đoạn Tiêu không cho cô rời khỏi anh một phút nào. Hai ngày ròng rã họ không hề bước chân ra khỏi căn hộ, ngoài việc ăn uống ra thì cô liên tục bị anh “Chỉnh đốn”.
Không ngoài dự đoán, thân thể yếu ớt của Hạ Ngưỡng đã bị sốt cao sau khi bị ép phải tắm nước nóng lạnh xen kẽ nhiều lần trong ngày.
Bác sĩ gia đình đến, truyền cho cô năm chai nước biển mà vẫn không thấy thuyên giảm.
Đúng lúc đó, mẹ của Lục Gia Trạch đã chia sẻ một bài viết từ tài khoản chính thức của ngôi chùa này, kêu gọi quyên góp nhang đèn. Khi ấy, Đoạn Tiêu đang ngồi bên giường, nhìn Hạ Ngưỡng sốt đến mê man và đang mê sảng gọi “Mẹ”.
Đã thử Đông y, cũng uống cả thuốc Tây.
Thật sự không còn cách nào khác.
Là một người theo chủ nghĩa duy vật, một sinh viên khoa Khoa học tự nhiên như Đoạn Tiêu, đêm hôm đó lại bị huyền học làm cho đầu óc u mê.
Mang tâm lý còn nước còn tát, anh đích thân đến chùa quyên góp tiền đúc 20 tượng Phật vàng, thậm chí còn mua luôn một cây cầu phúc.
“Làm mấy việc đó quả nhiên chẳng ăn thua gì, lần đó em sốt dai dẳng ba ngày, qua cả một tuần mới khỏi hẳn.” Nghĩ đến chuyện cũ, Đoạn Tiêu nắm chặt tay cô hơn, “Là lỗi của anh.”
Hạ Ngưỡng đỏ mặt, gật đầu lí nhí như muỗi kêu: “Đúng là lỗi của anh.”
Một lúc sau, cô lại hơi u sầu nói: “Anh đã tốn biết bao nhiêu tiền vô ích cho em.”
Anh thờ ơ đáp: “Vậy em làm việc chăm chỉ vào, sau này nuôi anh.”
“Em sẽ nuôi anh thật tốt.” Hạ Ngưỡng không nhận ra câu nói của anh chỉ là thuận miệng, vẫn rất nghiêm túc lên kế hoạch: “Đợi em kiếm thêm chút tiền nữa… mua một chiếc nhẫn đắt tiền một chút. Người khác có thứ tốt nhất, anh cũng phải có thứ tốt nhất.”
Đoạn Tiêu nghe cô lẩm bẩm, bắt được từ khóa: “Nhẫn?”
Bị anh hỏi thẳng, Hạ Ngưỡng lại hơi không tự tin: “Thì… thì là nhẫn cưới ấy.”
Anh điềm tĩnh gật đầu: “Ừhm, biết rồi.”
Hạ Ngưỡng liếc nhìn biểu cảm dửng dưng trên gương mặt Đoạn Tiêu, cảm giác như anh không mấy hứng thú với chủ đề này.
Hay là cô đã suy nghĩ quá vội vàng?
Nhưng rõ ràng Đoạn Tự nói sổ hộ khẩu của anh đã bị lấy đi từ lâu, chẳng lẽ là cô đã hiểu lầm…
Ngày 1 tháng 9, Đại học Thanh Hoa khai giảng thì Ôn Vân Miểu thu dọn hành lý quay về trường vào ban ngày. Đến tối hôm đó, cuối cùng Đoạn Tiêu cũng có cơ hội qua đêm trên giường của Hạ Ngưỡng.
Tối qua làm rất lâu, sáng nay cả hai lại bị một cuộc điện thoại đánh thức.
Cuộc gọi là từ bên nhà cô Hai của Hạ Ngưỡng, mà điện thoại của cô lại nằm ở trên đầu giường bên kia. Khi Hạ Ngưỡng nhoài người ra để nghe máy, anh thừa cơ giữ chặt, tay sàm sỡ ngực cô làm chuyện xấu.
Mơ mơ màng màng nghe xong cuộc điện thoại.
Cô tiện tay đặt điện thoại qua một bên, quay đầu lại trả đũa bằng cách cắn vào yết hầu của anh.
Đoạn Tiêu “Hừ” khẽ, chiếc cổ thon dài hơi ngửa ra sau. Rõ ràng là thích thú, nhưng anh vẫn ra vẻ trách móc: “Em yêu, em cắn đau anh rồi đấy.”
Hạ Ngưỡng ngồi trên cơ bụng anh, nghiêm giọng chất vấn: “Sao đầu gối em lại có vết bầm?”
Đoạn Tiêu nâng chân cô lên. Nhìn đôi chân mềm mại đến mức khiến người khác kinh ngạc của cô, anh cười nói: “Em tự va vào đâu đó rồi đổ lỗi cho anh hả? Dù anh có thích hôn em thế nào cũng không thể nào hôn tới tận xương bánh chè được.”
Cô nghĩ mãi cũng không nhớ ra nguyên nhân, bèn bịa chuyện đổ lỗi: “Chắc là anh mộng du rồi đánh em.”
Anh bật cười: “Anh ở trên giường ngoài đánh mông em ra, còn đánh em ở đâu nữa?”
“… Anh im ngay!”
Mặt Hạ Ngưỡng nóng bừng, sáng sớm đã phải nghe anh nói mấy lời tục tĩu này.
Không còn buồn ngủ, Đoạn Tiêu liếc đồng hồ, hỏi: “Cô Hai của em có chuyện gì thế? Sáng sớm đã gọi cho em rồi.”
“Cô ấy muốn bán nhà, bảo em qua lấy đồ trong phòng chứa đồ đi.” Hạ Ngưỡng ngáp một cái, lại uể oải nằm sấp lên người anh: “Nhưng em nghĩ chắc là lại nhân tiện muốn mượn tiền em nữa.”
“Lại?”
“Hồi trước con trai bác ấy, chính là anh họ em, làm ăn thua lỗ hơn cả triệu tệ, phải bán luôn hai chiếc xe trong nhà. Lúc đó bà ấy cũng tìm đến em một lần.”
Dù sao việc Hạ Ngưỡng tham gia các chương trình cũng đã giúp cô có chút tiếng tăm, nên cô Hai bèn hỏi mượn tiền.
Lần đó, cô chuyển khoản 100.000 tệ trong thẻ ngân hàng của mình, coi như là trả ơn hai năm ở nhờ nhà cô Hai sau khi dì qua đời. Nhưng thực tế, suốt thời gian đó cô ở ký túc xá là chính, học phí và sinh hoạt phí đều tự mình trang trải.
Nhà cô Hai thật sự không nuôi cô, chỉ làm giám hộ trên danh nghĩa khi cô chưa đủ tuổi vị thành niên.
Dù sao đi nữa, Hạ Ngưỡng cảm thấy kiếm được chút tiền rồi thì trả lại ân tình ấy cũng là chuyện nên làm, xem như trọn vẹn cả tình lẫn nghĩa.
Nhưng rõ ràng cô Hai không hài lòng với món tiền nhỏ bé này. Lúc thì viện cớ nói cô giờ đã là người nổi tiếng, lúc lại lấy bạn trai cô là ông chủ lớn ra làm cớ… Tóm lại, không ngừng tìm đủ mọi cách để vòi tiền từ cô.
Đoạn Tiêu nhíu mày: “Sao không nói với anh chuyện này?”
“Đây là chuyện nhỏ, em tự giải quyết được mà.” Hạ Ngưỡng lười biếng cào nhẹ tay anh. “Chiều mai anh đi cùng em chuyển đồ nhé.”
Hôm sau, khi đến nhà cô Hai, Đoạn Tiêu vẫn tò mò không biết Hạ Ngưỡng đã “giải quyết” chuyện này thế nào.
Ngay từ khi anh bước vào, cô Hai đã dùng ánh mắt đầy thù địch nhìn anh. Bà ấy lại liếc xuống chiếc Koenigsegg đang đỗ bên dưới, cửa xe kiểu cánh quạt còn chưa khép, rõ ràng không định ở lâu.
Thái độ tiếp đón này nằm ngoài dự đoán của Đoạn Tiêu.
Lẽ ra nếu cô Hai muốn mượn tiền, chẳng phải nên tỏ ra lịch sự với chàng rể quý này một chút sao?
Chỉ đến khi anh ôm mấy thùng đồ xuống lầu thì sự thật mới lộ rõ.
Cô Hai kéo Hạ Ngưỡng ra một góc, bắt đầu quở trách: “Gã đó á? Sao cháu lại để đàn ông trên cơ như thế! Nếu bố cháu biết, chắc đau lòng chết mất!”
Đoạn Tiêu dừng chân ở cửa, nghe rõ từng chữ.
Chỉ nghe thấy Hạ Ngưỡng tỏ vẻ vô tri, giả vờ đáng thương trước mặt cô Hai: “Hết cách rồi ạ, lần trước Miểu Miểu làm phẫu thuật, cháu còn nợ tiền của anh ấy. Giờ cháu thật sự không có tiền… Cô bảo anh họ có chừng mực lại đi ạ.”
“…”
Hay lắm, anh thành vai ác rồi.
Cô Hai liếc cô một cái, mắng cô không được tích sự gì: “Tìm được người đàn ông giàu thế mà chẳng ích lợi gì, tiền cũng không đưa cho cháu dùng!”
Hai người thì thầm to nhỏ hồi lâu.
Vừa quay người lại, đã thấy Đoạn Tiêu đang đứng ngay cửa nghe lén.
Cô Hai chột dạ ho vài tiếng, còn Hạ Ngưỡng đang điên cuồng ra hiệu bằng mắt với anh.
“Chuyện anh họ khởi nghiệp bị lừa, tôi cũng nghe nói qua.”
Đoạn Tiêu tựa người vào khung cửa với dáng vẻ của một cậu ấm nhà giàu, tỏ ra rất kiêu căng, ngạo mạn.
“Nhưng cô đừng hòng lấy thêm đồng nào từ vợ tôi. Nhà chúng tôi, tiền đúng là do tôi quản. Ở nhà, tôi nói một thì Hạ Ngưỡng không dám nói hai.”
“…”
Hạ Ngưỡng cố nhịn cười đến nỗi mặt đỏ bừng, rồi liên tục gật đầu: “Vậy cô Hai, chúng cháu xin phép về trước.”
Đồ đạc đã dọn xong, ba thùng còn lại đều do Đoạn Tiêu khiêng ra.
Cô bước tới định giúp khiêng thùng trên cùng, nhưng anh lách người tránh đi, không để cô đụng vào: “Đi phía trước anh.”
Hai tay Hạ Ngưỡng trống trơn, cô cảm thấy hơi ngượng,
Cô “Ồ” khẽ rồi ngoan ngoãn đi xuống lầu trước anh.
Đống đồ mang từ nhà cô Hai đều là những thứ cũ kỹ không bán được, cũng chẳng cần mang về căn hộ ở trung tâm thành phố.
Họ quay lại căn nhà mới ở ngoại ô.
Từ hai năm trước, khu chung cư cũ ở ngoại ô bị phá dỡ, các hộ dân gần như đều được cấp một căn hộ tái định cư trong khu mới.
Dự án giải tỏa khu công nghiệp này từng tiêu tốn không ít tâm sức của Đoạn Tiêu. Đây cũng là lần đầu tiên anh đến thăm nhà mới của các cô.
Diện tích không thay đổi, nhưng môi trường tốt hơn khu chung cư cũ rất nhiều.
Những chiếc thùng được xếp chồng lên nhau trong phòng, hầu hết sách vở đã bị cô Hai bán đi từ lâu, chỉ còn lại một đống lộn xộn các đồ vật linh tinh.
Có cả thư tình, lưu bút, ảnh chụp và những món đồ trang sức hay quà tặng từ thời trung học của cô, cũng có vài tờ báo, đề thi cũ không bán được để ở dưới cùng.
Hạ Ngưỡng vừa dọn vài món đồ đã mốc vừa trò chuyện: “Em nhớ hồi mới lên lớp 7, có một bạn chấm bài kiểm tra nghịch ngợm giống anh… Lúc sửa lỗi bài của em toàn vẽ hình người que bên cạnh để chế giễu em.”
Nhưng Đoạn Tiêu thì khác, anh chỉ ngồi bên cạnh thay cô nói móc giáo viên ra đề.
Người bạn học cấp hai vô danh kia quả thật chỉ chuyên đi trêu chọc cô.
Đoạn Tiêu ngồi trên ghế bên bàn học nhìn cô, dường như nhớ ra điều gì đó, lười nhác hỏi: “Thật sao?”
Hạ Ngưỡng khom người, cắm cúi lục lọi trong thùng, lôi ra một bài kiểm tra vật lý đã ố vàng, như thể tìm được bằng chứng: “Anh nhìn này, tờ này chắc chắn có!”
Trải tờ bài thi ra, bên cạnh số điểm 17 quả nhiên có hình một cô bé người que nhỏ. Trong khung thoại bong bóng bên cạnh, còn có dòng chữ: IQ 20?
Chữ viết thực sự đã bị nhòe, chỉ có thể đại khái nhìn ra vài nét.
Dẫu sao cũng đã hơn 10 năm trôi qua.
Giấy thi ố vàng, còn lấm tấm vết bẩn vì từng bị thấm nước.
“Người này đang hỏi em có phải chỉ số IQ là 20 không?” Hạ Ngưỡng thật không nói nên lời, “Nếu gặp lại người này, nhất định em sẽ hỏi thử xem cậu ấy có phải thiên tài không, liệu cậu ấy có trở thành thủ khoa đại học không?”
Đoạn Tiêu ngửa cổ cười, thản nhiên nói: “Không phải thiên tài, cũng chẳng phải thủ khoa. Không thi đại học, được tuyển thẳng thôi à.”
Cô kinh ngạc: “… Cái gì?”
“Những năm không sống ở nhà họ Đoạn, anh đã lớn lên ở trấn Cô Bắc. Em đến đó thì anh rời đi.”
Hạ Ngưỡng trừng mắt nhìn anh chằm chằm, cố tìm ra dấu hiệu anh đang lừa mình: “Trùng hợp thế cơ à? Thật sự là anh vẽ cái này?”
Đoạn Tiêu nhướng mày: “Nếu không phải anh thì là ai?”
“Anh biết đây là bài thi của em không?” Cô ngồi xuống đối diện anh, tâm trí rối bời, “Vậy ra anh đã biết em từ lâu rồi sao?”
Anh nâng mặt cô, đặt lên đó một nụ hôn: “Chuyện này dài lắm, hôm nào rảnh anh kể cho. Hiện giờ anh có chuyện quan trọng hơn.”
Hạ Ngưỡng cảm thấy không có chuyện gì có thể khiến cô kinh ngạc hơn việc anh đã quen biết cô từ trước, cho đến khi anh lấy một cái hộp hình chữ nhật trong túi của cô.
Anh để vào khi nào vậy?
Cô mơ hồ nhận lấy, mở ra: Hoá ra là một hộp nhẫn.
Bên trong hộp có nhẫn lớn, nhẫn nhỏ, nhẫn vừa, nhẫn dây chuyền, nhẫn dây. Có nhẫn vàng, nhẫn bạc, thậm chí cả nhẫn ngọc.
Hạ Ngưỡng bỗng cảm thấy chiếc nhẫn cô xem ở tiệm trang sức vài ngày trước hoàn toàn không đáng đề cập đến. May mà cô chưa kịp mua.
Nhìn chằm chằm vào mười mấy chiếc nhẫn đắt đỏ ấy, cô ngồi ngay ngắn lại, nghiêm túc hỏi: “Anh đang cầu hôn em hả?”
Đoạn Tiêu gật đầu: “Coi vậy cũng được.”
Hạ Ngưỡng ngẩn ra: “Anh có biết nhẫn cưới chỉ cần mua một cái thôi không?”
“Ai quy định vậy?” Anh nghiêng đầu, “Nhỡ mất chiếc đó thì sao? Thế là không định kết hôn nữa à?”
Lý lẽ của anh khiến cô dở khóc dở cười, lẩm bẩm: “Thật quá kỳ lạ mà.”
“Có nhiều lựa chọn hơn không tốt sao?”
“Nhưng em đâu định kết hôn 10 mấy lần, mấy cái này trả lại được không?”
Hạ Ngưỡng cầm một chiếc lên, xem bên trong chiếc nhẫn. Đúng là nhẫn thiết kế riêng, bên trong khắc tên viết tắt của hai người họ.
Đoạn Tiêu nhìn cô, chậm rãi đề nghị: “Chọn một cái làm nhẫn cưới. Những cái khác, mỗi ngày đeo một cái.”
Cô lườm anh, đóng hộp lại: “Vậy cuộc hôn nhân của em là trò đùa à.”
Nhưng thật ra, trong suy nghĩ của Đoạn Tiêu, chuyện cưới hay không cưới lúc này chẳng có gì khác biệt. Anh ngày càng hiểu rõ, luật pháp không thể giúp anh giữ chân cô. Chỉ có anh mới làm được điều đó.
Dọn dẹp xong đống đồ linh tinh, Hạ Ngưỡng để trống được hai thùng để đựng rác.
“Anh sẽ mang đi vứt.”
Đoạn Tiêu khiêng thùng lên, bước ra ngoài.
Tòa nhà vẫn là dạng cầu thang bộ, nhưng khuôn viên được phủ xanh khá tốt. Dưới tầng, các ông bà lớn tuổi đang ngồi hóng mát, đánh cờ dưới tán cây, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng trẻ con nô đùa.
Bên ngoài là con phố cũ, vài học sinh trung học đang mặc đồng phục chạy ngang qua.
Đoạn Tiêu nhớ lại năm lớp 7, khi anh rời trấn nhỏ kia, thật ra anh từng nói lời tạm biệt với Hạ Ngưỡng.
Đó là một buổi trưa, xe chờ sẵn trước cổng trường.
Anh đi ngang qua lớp học của Hạ Ngưỡng, hầu như mọi người đều nằm gục trên bàn ngủ.
Cô cũng không ngoại lệ, cô mặc đồng phục, ngồi bàn cuối sát cửa sổ, mặt úp lên cánh tay ngủ trưa.
Trên bàn, một quyển tạp chí ngoại khoá bị gió lật mở, có một câu được cô gạch dưới bằng bút.
“Summer by your name, I only come for ya.” (Mùa hè này mang tên em, anh đến đây chỉ vì em)
Anh đứng trước cửa sổ lớp cô hồi lâu, giơ tay lên muốn chạm vào tay cô nhưng cuối cùng vẫn không chạm vào.
Chỉ khẽ thốt hai từ không thành tiếng: “Tạm biệt.”
…
Gió thổi tung lớp rèm mỏng, tiếng ve râm ran khắp cả mùa hè.
Vẫn là cái nóng ngột ngạt đầu tháng Chín, Hạ Ngưỡng gục trên bàn ngủ quên. Cô từ từ mở mắt ra, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của anh đang nhìn mình.
Đoạn Tiêu ngồi ngay bên cạnh, ánh nắng chiếu qua đường cong xuống cằm sắc sảo và phóng khoáng của anh. Cái nhìn chăm chú không chớp mắt này, ngỡ như đưa cô quay về năm 17 tuổi.
Ngày lần đầu họ gặp nhau trong lớp 12/1 của trường trung học trực thuộc Đại học Kinh Châu.
Anh chậm rãi xoay một chiếc bút trong tay, chống cằm hỏi cô: “Ngủ ngon không?”
Giấc mơ và hiện thực lúc này khiến cô hơi bối rối. Cô đưa tay chạm nhẹ vào mặt anh, thì thầm: “Em vừa nằm mơ, mơ thấy anh nói với em rằng…”
“Đã lâu không gặp.”
Chương trình này đã mang lại cho Hạ Ngưỡng độ nổi tiếng và giá trị thương mại không hề nhỏ. Trong số các vũ công cùng ngành, với ngoại hình nổi bật hơn nên cô nhận được nhiều hợp đồng quảng cáo hơn.
Người quản lý của Hạ Ngưỡng vẫn đang cân nhắc xem có nên ký tiếp mùa thứ hai hay không.
Nhưng trước mắt, cô có một kỳ nghỉ rất dài.
Ngoài việc đến vũ đoàn tập nhảy và biểu diễn trên sân khấu như thường lệ, hiện giờ cô không còn phải bận rộn với quá nhiều công việc nữa, cũng không còn cảm giác bị tách biệt khi đứng dưới ánh đèn sân khấu, bị ống kính tô vẽ đủ loại hào quang.
Chiều thứ Năm, công việc ở đoàn múa không nhiều. Hạ Ngưỡng đã nói trước với đàn anh là nhà có việc, nên chưa đến 3 giờ cô đã xin phép về sớm.
Cô bắt một chiếc taxi đến tòa nhà tổng bộ của Đoạn thị, vẫn ngồi trong quán cà phê chưa đóng cửa đó chờ Đoạn Tiêu tan ca.
Nửa tiếng trước, anh nhắn tin nói sẽ phải ra chậm một chút.
Hạ Ngưỡng quyết định gọi một ít đồ ngọt, vừa ăn vừa chờ. Không ngờ lại gặp một vị khách không mời mà đến: Lâm Vọng.
Cậu ta sẽ học năm cuối vào học kỳ tới, lại còn theo chuyên ngành tài chính. Hiển nhiên nếu đi thực tập thì chỗ lý tưởng sẽ là quanh khu vực khối CBD tập trung các tòa nhà cao ốc thương mại này.
Thấy Hạ Ngưỡng, cậu ta cũng khá ngạc nhiên, tiến tới chào hỏi một cách tự nhiên: “Đàn chị!”
“Ưhm?” Hạ Ngưỡng quay lại, “Thật trùng hợp.”
“Đúng thế, em vừa tranh thủ trốn việc ra ngoài thư giãn, không ngờ lại gặp chị.” Lâm Vọng mỉm cười nhìn cô, “Chị dường như không thay đổi nhiều kể từ khi tốt nghiệp.”
Cô xấu hổ: “Tôi mới tốt nghiệp hơn hai tháng thôi mà.”
“Em thấy các chị khóa trên, sau khi tốt nghiệp đều đi giày cao gót, trang điểm đậm. Chỉ có chị là vẫn như trước.”
Hạ Ngưỡng bỗng chốc không biết nên đáp lại thế nào trước lối suy nghĩ rập khuôn của chàng trai thẳng này, chỉ có thể mỉm cười nhã nhặn: “Tôi quen sống như vậy rồi.”
“À đúng rồi, bạn gái em đã xem chương trình của chị, cô ấy thích chị lắm.” Lâm Vọng lấy điện thoại ra, “Chị đổi số chưa?”
——”Chưa đổi, cậu muốn thêm bạn bè à?”
Đằng sau vang lên giọng nói lười biếng nhưng không thiện cảm của Đoạn Tiêu.
Hạ Ngưỡng đứng dậy, chưa kịp quay đầu lại thì một cánh tay đã khoác lên vai cô. Phần lớn trọng lượng cơ thể của người đàn ông cũng đè lên một cách không thương tiếc, giống như là một lời cảnh cáo.
Đoạn Tiêu đưa điện thoại qua, bảo cậu ta quét: “Nào, tiện gặp rồi, thêm tôi vào luôn đi.”
Sắc mặt Lâm Vọng hơi cứng đờ: “Đàn anh, anh cũng ở đây ạ, hóa ra đàn chị đang đợi anh.”
Anh liếc mắt không kiên nhẫn nhìn cậu đàn em này: “Nhảm nhí, chẳng lẽ vợ cậu không được đi làm cùng cậu hả?”
“…”
Hạ Ngưỡng cảm thấy tật xấu của Đoạn Tiêu lại phát tác, cô nhẹ nhàng kéo tay anh, nhỏ giọng giải thích: “Cậu ấy chỉ nói bạn gái cậu ấy đã xem chương trình của em, cô ấy thích em nên muốn kết bạn thôi.”
“Thì kết bạn đi.” Đoạn Tiêu tỏ ra rất rộng lượng, xác nhận cậu ta quét mã thành công rồi mới cất điện thoại đi, “Bọn tôi còn có việc, đi trước đây.”
Lâm Vọng lại gọi anh, cười: “Đàn anh, vậy anh sẽ gửi cho em số wechat của đàn chị chứ ạ?”
“Không phải cậu nói bạn gái cậu muốn nói chuyện với cô ấy à?” Đoạn Tiêu lập một nhóm chat ba người ngay trước mặt cậu ta, nhanh chóng thiết lập chế độ không cho phép thêm bạn bè, “Đây, trò chuyện đi.”
“…”
Lâm Vọng choáng váng trước hành động này của anh.
Trong mắt Đoạn Tiêu đầy vẻ mỉa mai, bạn gái cái quái gì.
Anh không tiếp tục chế giễu thêm nữa, trực tiếp nắm tay Hạ Ngưỡng rời đi.
Chiếc xe hướng đến Chùa Lạt Ma. Lần này, họ đến đó vì quý bà Đoạn đã cầu nguyện trong lúc hạ táng ông cụ tại đó. Hôm nay là lễ thất tuần của ông cụ nên họ phải qua đó thắp hương trả lễ.
Quý bà Đoạn đang ở nước ngoài bàn chuyện kinh doanh, đành nhờ con trai lớn thay mặt.
Nắng chiều gay gắt, Hạ Ngưỡng ngồi ở ghế phụ, hạ tấm che nắng xuống thấp hơn một chút. Cô thoáng nhìn sang phía anh:
“Có phải anh lại không vui đúng không?”
“Tại sao?”
“Vừa nãy gặp Lâm Vọng.” Hạ Ngưỡng mím môi: “Em không nói gì với cậu ta cả.”
Đoạn Tiêu liếc cô: “Sao em lúc nào cũng hoài nghi anh nhỏ nhen thế nhỉ?”
Hạ Ngưỡng cầm trà hoa quả lên uống hai ngụm rồi mỉa mai: “Anh là vậy mà.”
Xe vừa đỗ vào bãi, Đoạn Tiêu giật lấy đồ uống của cô, khóe môi anh dần cong lên: “Nói lại lần nữa xem nào.”
Hạ Ngưỡng tháo dây an toàn, định vươn người qua giành lại nước thì đã bị anh kéo sát vào, cánh tay anh siết chặt eo cô rồi bất ngờ nâng cằm cô lên hôn mạnh.
“Ưhm… Đừng thế chứ, đây là chùa mà!”
“Anh không tin cái này.” Anh kề trán lên trán cô, đầu mũi còn âu yếm cọ nhẹ vào má cô gái, “Vì không tin nên trên đường đi tâm trạng mới không vui.”
Hạ Ngưỡng đẩy vai anh ra, đánh nhẹ lên lưng anh: “Nhưng anh cũng phải làm xong chuyện mẹ anh giao trước đã.”
Đây là lần thứ hai Hạ Ngưỡng đến Chùa Lạt Ma, lần trước cô đi cùng Đoạn Cận Tình. Tuy nhiên, trí nhớ của cô rất tốt, còn nhiệt tình giảng giải cho Đoạn Tiêu về các điện thờ, cung điện và con đường lát đá ở đây.
Bước vào chính điện cầu nguyện, Hạ Ngưỡng lấy ba cây nhang.
Đoạn Tiêu đứng bên cạnh với dáng vẻ chán chường: “Em muốn cầu gì thế? Cầu Phật không bằng cầu anh đâu.”
Cô quay lại, khẽ nhíu mày: “Cái gì anh cũng làm được à?”
Anh gật đầu ra vẻ đương nhiên: “Nếu thần linh không thực hiện được điều ước của em thì anh sẽ làm.”
“Nhưng điều này anh không làm được đâu.”
Hạ Ngưỡng không để ý đến lời khoe khoang của anh, cô quỳ trên đệm, thành tâm khấn nguyện vài câu rồi cắm nhang vào bát nhang ở chính điện.
Ra ngoài, Đoạn Tiêu tò mò hỏi: “Rốt cuộc em cầu gì thế?”
“Em cầu ‘Hy vọng Đoạn Tiêu sau này không còn gặp ác mộng thời thơ ấu nữa,’ điều này anh kiểm soát được không?” Hạ Ngưỡng ngẩng mặt lên nhìn anh, đắc ý nói: “Nhưng Phật Tổ chắc chắn sẽ giúp em. Đây là lần đầu em cầu nguyện với Ngài mà.”
Nhìn dáng vẻ tự tin của cô, Đoạn Tiêu không khỏi xoa nhẹ mái tóc mềm mại của cô.
Hoàn thành việc cầu nguyện và quyên góp tiền nhang đèn cho ông cụ, anh chậm rãi dắt Hạ Ngưỡng ra ngoài. Đột nhiên, cô khẽ kéo tay anh lại.
Hạ Ngưỡng giới thiệu với anh về cây bồ đề ngoài chùa: “Anh có nhận ra cây này khác biệt với những cây còn lại không?”
Đoạn Tiêu nhìn vẻ mặt hứng khởi của cô, khẽ gật đầu, phối hợp đáp: “Ừhm, rất khác.”
“Anh biết vì sao không?” Quả nhiên cô không nhịn được, lập tức bật mí: “Lần em đi với Cận Tình, mấy tình nguyện viên trong chùa nói cây này thực ra là cây cầu nguyện riêng của ai đó.”
“Có tác dụng khỉ gì đâu.”
“Này!” Hạ Ngưỡng kéo tay anh, nhắc nhở: “Anh đi xa rồi hẵng nói những lời ngông cuồng như vậy có được không hả?”
Đoạn Tiêu liếc cô: “Đây là cây của anh, anh mắng nó thì sao nào?”
Cô ngơ ngác, vẻ mặt đầy kinh ngạc: “Hả? Anh và cây này có chuyện gì hả?”
“Em thật sự muốn biết à? Không tiện kể ở đây lắm đâu.”
“Tại sao…”
Anh bóp nhẹ ngón tay cô, vừa đi vừa hỏi: “Em còn nhớ lần trước, anh làm em phát sốt không?”
“…”
Cô thường xuyên bị bệnh, sốt cũng không phải chuyện lạ.
Nhưng lần bị anh làm cho phát sốt thì chỉ có một, là khi cô đồng ý cùng một đàn anh khoa Xã hội đi xem phim.
Đàn anh đó hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn rung động ban đầu của Hạ Ngưỡng: nhẹ nhàng, lịch sự, lời nói khiến người khác cảm thấy như đang được tắm mình trong làn gió xuân.
Ngay cả việc hẹn cô đi xem phim, anh ấy cũng dành cả tuần để tìm hiểu thời gian rảnh trong lịch trình của cô.
Vậy nhưng vào chiều hôm cô nhận vé xem phim, Đoạn Tiêu không cho cô rời khỏi anh một phút nào. Hai ngày ròng rã họ không hề bước chân ra khỏi căn hộ, ngoài việc ăn uống ra thì cô liên tục bị anh “Chỉnh đốn”.
Không ngoài dự đoán, thân thể yếu ớt của Hạ Ngưỡng đã bị sốt cao sau khi bị ép phải tắm nước nóng lạnh xen kẽ nhiều lần trong ngày.
Bác sĩ gia đình đến, truyền cho cô năm chai nước biển mà vẫn không thấy thuyên giảm.
Đúng lúc đó, mẹ của Lục Gia Trạch đã chia sẻ một bài viết từ tài khoản chính thức của ngôi chùa này, kêu gọi quyên góp nhang đèn. Khi ấy, Đoạn Tiêu đang ngồi bên giường, nhìn Hạ Ngưỡng sốt đến mê man và đang mê sảng gọi “Mẹ”.
Đã thử Đông y, cũng uống cả thuốc Tây.
Thật sự không còn cách nào khác.
Là một người theo chủ nghĩa duy vật, một sinh viên khoa Khoa học tự nhiên như Đoạn Tiêu, đêm hôm đó lại bị huyền học làm cho đầu óc u mê.
Mang tâm lý còn nước còn tát, anh đích thân đến chùa quyên góp tiền đúc 20 tượng Phật vàng, thậm chí còn mua luôn một cây cầu phúc.
“Làm mấy việc đó quả nhiên chẳng ăn thua gì, lần đó em sốt dai dẳng ba ngày, qua cả một tuần mới khỏi hẳn.” Nghĩ đến chuyện cũ, Đoạn Tiêu nắm chặt tay cô hơn, “Là lỗi của anh.”
Hạ Ngưỡng đỏ mặt, gật đầu lí nhí như muỗi kêu: “Đúng là lỗi của anh.”
Một lúc sau, cô lại hơi u sầu nói: “Anh đã tốn biết bao nhiêu tiền vô ích cho em.”
Anh thờ ơ đáp: “Vậy em làm việc chăm chỉ vào, sau này nuôi anh.”
“Em sẽ nuôi anh thật tốt.” Hạ Ngưỡng không nhận ra câu nói của anh chỉ là thuận miệng, vẫn rất nghiêm túc lên kế hoạch: “Đợi em kiếm thêm chút tiền nữa… mua một chiếc nhẫn đắt tiền một chút. Người khác có thứ tốt nhất, anh cũng phải có thứ tốt nhất.”
Đoạn Tiêu nghe cô lẩm bẩm, bắt được từ khóa: “Nhẫn?”
Bị anh hỏi thẳng, Hạ Ngưỡng lại hơi không tự tin: “Thì… thì là nhẫn cưới ấy.”
Anh điềm tĩnh gật đầu: “Ừhm, biết rồi.”
Hạ Ngưỡng liếc nhìn biểu cảm dửng dưng trên gương mặt Đoạn Tiêu, cảm giác như anh không mấy hứng thú với chủ đề này.
Hay là cô đã suy nghĩ quá vội vàng?
Nhưng rõ ràng Đoạn Tự nói sổ hộ khẩu của anh đã bị lấy đi từ lâu, chẳng lẽ là cô đã hiểu lầm…
Ngày 1 tháng 9, Đại học Thanh Hoa khai giảng thì Ôn Vân Miểu thu dọn hành lý quay về trường vào ban ngày. Đến tối hôm đó, cuối cùng Đoạn Tiêu cũng có cơ hội qua đêm trên giường của Hạ Ngưỡng.
Tối qua làm rất lâu, sáng nay cả hai lại bị một cuộc điện thoại đánh thức.
Cuộc gọi là từ bên nhà cô Hai của Hạ Ngưỡng, mà điện thoại của cô lại nằm ở trên đầu giường bên kia. Khi Hạ Ngưỡng nhoài người ra để nghe máy, anh thừa cơ giữ chặt, tay sàm sỡ ngực cô làm chuyện xấu.
Mơ mơ màng màng nghe xong cuộc điện thoại.
Cô tiện tay đặt điện thoại qua một bên, quay đầu lại trả đũa bằng cách cắn vào yết hầu của anh.
Đoạn Tiêu “Hừ” khẽ, chiếc cổ thon dài hơi ngửa ra sau. Rõ ràng là thích thú, nhưng anh vẫn ra vẻ trách móc: “Em yêu, em cắn đau anh rồi đấy.”
Hạ Ngưỡng ngồi trên cơ bụng anh, nghiêm giọng chất vấn: “Sao đầu gối em lại có vết bầm?”
Đoạn Tiêu nâng chân cô lên. Nhìn đôi chân mềm mại đến mức khiến người khác kinh ngạc của cô, anh cười nói: “Em tự va vào đâu đó rồi đổ lỗi cho anh hả? Dù anh có thích hôn em thế nào cũng không thể nào hôn tới tận xương bánh chè được.”
Cô nghĩ mãi cũng không nhớ ra nguyên nhân, bèn bịa chuyện đổ lỗi: “Chắc là anh mộng du rồi đánh em.”
Anh bật cười: “Anh ở trên giường ngoài đánh mông em ra, còn đánh em ở đâu nữa?”
“… Anh im ngay!”
Mặt Hạ Ngưỡng nóng bừng, sáng sớm đã phải nghe anh nói mấy lời tục tĩu này.
Không còn buồn ngủ, Đoạn Tiêu liếc đồng hồ, hỏi: “Cô Hai của em có chuyện gì thế? Sáng sớm đã gọi cho em rồi.”
“Cô ấy muốn bán nhà, bảo em qua lấy đồ trong phòng chứa đồ đi.” Hạ Ngưỡng ngáp một cái, lại uể oải nằm sấp lên người anh: “Nhưng em nghĩ chắc là lại nhân tiện muốn mượn tiền em nữa.”
“Lại?”
“Hồi trước con trai bác ấy, chính là anh họ em, làm ăn thua lỗ hơn cả triệu tệ, phải bán luôn hai chiếc xe trong nhà. Lúc đó bà ấy cũng tìm đến em một lần.”
Dù sao việc Hạ Ngưỡng tham gia các chương trình cũng đã giúp cô có chút tiếng tăm, nên cô Hai bèn hỏi mượn tiền.
Lần đó, cô chuyển khoản 100.000 tệ trong thẻ ngân hàng của mình, coi như là trả ơn hai năm ở nhờ nhà cô Hai sau khi dì qua đời. Nhưng thực tế, suốt thời gian đó cô ở ký túc xá là chính, học phí và sinh hoạt phí đều tự mình trang trải.
Nhà cô Hai thật sự không nuôi cô, chỉ làm giám hộ trên danh nghĩa khi cô chưa đủ tuổi vị thành niên.
Dù sao đi nữa, Hạ Ngưỡng cảm thấy kiếm được chút tiền rồi thì trả lại ân tình ấy cũng là chuyện nên làm, xem như trọn vẹn cả tình lẫn nghĩa.
Nhưng rõ ràng cô Hai không hài lòng với món tiền nhỏ bé này. Lúc thì viện cớ nói cô giờ đã là người nổi tiếng, lúc lại lấy bạn trai cô là ông chủ lớn ra làm cớ… Tóm lại, không ngừng tìm đủ mọi cách để vòi tiền từ cô.
Đoạn Tiêu nhíu mày: “Sao không nói với anh chuyện này?”
“Đây là chuyện nhỏ, em tự giải quyết được mà.” Hạ Ngưỡng lười biếng cào nhẹ tay anh. “Chiều mai anh đi cùng em chuyển đồ nhé.”
Hôm sau, khi đến nhà cô Hai, Đoạn Tiêu vẫn tò mò không biết Hạ Ngưỡng đã “giải quyết” chuyện này thế nào.
Ngay từ khi anh bước vào, cô Hai đã dùng ánh mắt đầy thù địch nhìn anh. Bà ấy lại liếc xuống chiếc Koenigsegg đang đỗ bên dưới, cửa xe kiểu cánh quạt còn chưa khép, rõ ràng không định ở lâu.
Thái độ tiếp đón này nằm ngoài dự đoán của Đoạn Tiêu.
Lẽ ra nếu cô Hai muốn mượn tiền, chẳng phải nên tỏ ra lịch sự với chàng rể quý này một chút sao?
Chỉ đến khi anh ôm mấy thùng đồ xuống lầu thì sự thật mới lộ rõ.
Cô Hai kéo Hạ Ngưỡng ra một góc, bắt đầu quở trách: “Gã đó á? Sao cháu lại để đàn ông trên cơ như thế! Nếu bố cháu biết, chắc đau lòng chết mất!”
Đoạn Tiêu dừng chân ở cửa, nghe rõ từng chữ.
Chỉ nghe thấy Hạ Ngưỡng tỏ vẻ vô tri, giả vờ đáng thương trước mặt cô Hai: “Hết cách rồi ạ, lần trước Miểu Miểu làm phẫu thuật, cháu còn nợ tiền của anh ấy. Giờ cháu thật sự không có tiền… Cô bảo anh họ có chừng mực lại đi ạ.”
“…”
Hay lắm, anh thành vai ác rồi.
Cô Hai liếc cô một cái, mắng cô không được tích sự gì: “Tìm được người đàn ông giàu thế mà chẳng ích lợi gì, tiền cũng không đưa cho cháu dùng!”
Hai người thì thầm to nhỏ hồi lâu.
Vừa quay người lại, đã thấy Đoạn Tiêu đang đứng ngay cửa nghe lén.
Cô Hai chột dạ ho vài tiếng, còn Hạ Ngưỡng đang điên cuồng ra hiệu bằng mắt với anh.
“Chuyện anh họ khởi nghiệp bị lừa, tôi cũng nghe nói qua.”
Đoạn Tiêu tựa người vào khung cửa với dáng vẻ của một cậu ấm nhà giàu, tỏ ra rất kiêu căng, ngạo mạn.
“Nhưng cô đừng hòng lấy thêm đồng nào từ vợ tôi. Nhà chúng tôi, tiền đúng là do tôi quản. Ở nhà, tôi nói một thì Hạ Ngưỡng không dám nói hai.”
“…”
Hạ Ngưỡng cố nhịn cười đến nỗi mặt đỏ bừng, rồi liên tục gật đầu: “Vậy cô Hai, chúng cháu xin phép về trước.”
Đồ đạc đã dọn xong, ba thùng còn lại đều do Đoạn Tiêu khiêng ra.
Cô bước tới định giúp khiêng thùng trên cùng, nhưng anh lách người tránh đi, không để cô đụng vào: “Đi phía trước anh.”
Hai tay Hạ Ngưỡng trống trơn, cô cảm thấy hơi ngượng,
Cô “Ồ” khẽ rồi ngoan ngoãn đi xuống lầu trước anh.
Đống đồ mang từ nhà cô Hai đều là những thứ cũ kỹ không bán được, cũng chẳng cần mang về căn hộ ở trung tâm thành phố.
Họ quay lại căn nhà mới ở ngoại ô.
Từ hai năm trước, khu chung cư cũ ở ngoại ô bị phá dỡ, các hộ dân gần như đều được cấp một căn hộ tái định cư trong khu mới.
Dự án giải tỏa khu công nghiệp này từng tiêu tốn không ít tâm sức của Đoạn Tiêu. Đây cũng là lần đầu tiên anh đến thăm nhà mới của các cô.
Diện tích không thay đổi, nhưng môi trường tốt hơn khu chung cư cũ rất nhiều.
Những chiếc thùng được xếp chồng lên nhau trong phòng, hầu hết sách vở đã bị cô Hai bán đi từ lâu, chỉ còn lại một đống lộn xộn các đồ vật linh tinh.
Có cả thư tình, lưu bút, ảnh chụp và những món đồ trang sức hay quà tặng từ thời trung học của cô, cũng có vài tờ báo, đề thi cũ không bán được để ở dưới cùng.
Hạ Ngưỡng vừa dọn vài món đồ đã mốc vừa trò chuyện: “Em nhớ hồi mới lên lớp 7, có một bạn chấm bài kiểm tra nghịch ngợm giống anh… Lúc sửa lỗi bài của em toàn vẽ hình người que bên cạnh để chế giễu em.”
Nhưng Đoạn Tiêu thì khác, anh chỉ ngồi bên cạnh thay cô nói móc giáo viên ra đề.
Người bạn học cấp hai vô danh kia quả thật chỉ chuyên đi trêu chọc cô.
Đoạn Tiêu ngồi trên ghế bên bàn học nhìn cô, dường như nhớ ra điều gì đó, lười nhác hỏi: “Thật sao?”
Hạ Ngưỡng khom người, cắm cúi lục lọi trong thùng, lôi ra một bài kiểm tra vật lý đã ố vàng, như thể tìm được bằng chứng: “Anh nhìn này, tờ này chắc chắn có!”
Trải tờ bài thi ra, bên cạnh số điểm 17 quả nhiên có hình một cô bé người que nhỏ. Trong khung thoại bong bóng bên cạnh, còn có dòng chữ: IQ 20?
Chữ viết thực sự đã bị nhòe, chỉ có thể đại khái nhìn ra vài nét.
Dẫu sao cũng đã hơn 10 năm trôi qua.
Giấy thi ố vàng, còn lấm tấm vết bẩn vì từng bị thấm nước.
“Người này đang hỏi em có phải chỉ số IQ là 20 không?” Hạ Ngưỡng thật không nói nên lời, “Nếu gặp lại người này, nhất định em sẽ hỏi thử xem cậu ấy có phải thiên tài không, liệu cậu ấy có trở thành thủ khoa đại học không?”
Đoạn Tiêu ngửa cổ cười, thản nhiên nói: “Không phải thiên tài, cũng chẳng phải thủ khoa. Không thi đại học, được tuyển thẳng thôi à.”
Cô kinh ngạc: “… Cái gì?”
“Những năm không sống ở nhà họ Đoạn, anh đã lớn lên ở trấn Cô Bắc. Em đến đó thì anh rời đi.”
Hạ Ngưỡng trừng mắt nhìn anh chằm chằm, cố tìm ra dấu hiệu anh đang lừa mình: “Trùng hợp thế cơ à? Thật sự là anh vẽ cái này?”
Đoạn Tiêu nhướng mày: “Nếu không phải anh thì là ai?”
“Anh biết đây là bài thi của em không?” Cô ngồi xuống đối diện anh, tâm trí rối bời, “Vậy ra anh đã biết em từ lâu rồi sao?”
Anh nâng mặt cô, đặt lên đó một nụ hôn: “Chuyện này dài lắm, hôm nào rảnh anh kể cho. Hiện giờ anh có chuyện quan trọng hơn.”
Hạ Ngưỡng cảm thấy không có chuyện gì có thể khiến cô kinh ngạc hơn việc anh đã quen biết cô từ trước, cho đến khi anh lấy một cái hộp hình chữ nhật trong túi của cô.
Anh để vào khi nào vậy?
Cô mơ hồ nhận lấy, mở ra: Hoá ra là một hộp nhẫn.
Bên trong hộp có nhẫn lớn, nhẫn nhỏ, nhẫn vừa, nhẫn dây chuyền, nhẫn dây. Có nhẫn vàng, nhẫn bạc, thậm chí cả nhẫn ngọc.
Hạ Ngưỡng bỗng cảm thấy chiếc nhẫn cô xem ở tiệm trang sức vài ngày trước hoàn toàn không đáng đề cập đến. May mà cô chưa kịp mua.
Nhìn chằm chằm vào mười mấy chiếc nhẫn đắt đỏ ấy, cô ngồi ngay ngắn lại, nghiêm túc hỏi: “Anh đang cầu hôn em hả?”
Đoạn Tiêu gật đầu: “Coi vậy cũng được.”
Hạ Ngưỡng ngẩn ra: “Anh có biết nhẫn cưới chỉ cần mua một cái thôi không?”
“Ai quy định vậy?” Anh nghiêng đầu, “Nhỡ mất chiếc đó thì sao? Thế là không định kết hôn nữa à?”
Lý lẽ của anh khiến cô dở khóc dở cười, lẩm bẩm: “Thật quá kỳ lạ mà.”
“Có nhiều lựa chọn hơn không tốt sao?”
“Nhưng em đâu định kết hôn 10 mấy lần, mấy cái này trả lại được không?”
Hạ Ngưỡng cầm một chiếc lên, xem bên trong chiếc nhẫn. Đúng là nhẫn thiết kế riêng, bên trong khắc tên viết tắt của hai người họ.
Đoạn Tiêu nhìn cô, chậm rãi đề nghị: “Chọn một cái làm nhẫn cưới. Những cái khác, mỗi ngày đeo một cái.”
Cô lườm anh, đóng hộp lại: “Vậy cuộc hôn nhân của em là trò đùa à.”
Nhưng thật ra, trong suy nghĩ của Đoạn Tiêu, chuyện cưới hay không cưới lúc này chẳng có gì khác biệt. Anh ngày càng hiểu rõ, luật pháp không thể giúp anh giữ chân cô. Chỉ có anh mới làm được điều đó.
Dọn dẹp xong đống đồ linh tinh, Hạ Ngưỡng để trống được hai thùng để đựng rác.
“Anh sẽ mang đi vứt.”
Đoạn Tiêu khiêng thùng lên, bước ra ngoài.
Tòa nhà vẫn là dạng cầu thang bộ, nhưng khuôn viên được phủ xanh khá tốt. Dưới tầng, các ông bà lớn tuổi đang ngồi hóng mát, đánh cờ dưới tán cây, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng trẻ con nô đùa.
Bên ngoài là con phố cũ, vài học sinh trung học đang mặc đồng phục chạy ngang qua.
Đoạn Tiêu nhớ lại năm lớp 7, khi anh rời trấn nhỏ kia, thật ra anh từng nói lời tạm biệt với Hạ Ngưỡng.
Đó là một buổi trưa, xe chờ sẵn trước cổng trường.
Anh đi ngang qua lớp học của Hạ Ngưỡng, hầu như mọi người đều nằm gục trên bàn ngủ.
Cô cũng không ngoại lệ, cô mặc đồng phục, ngồi bàn cuối sát cửa sổ, mặt úp lên cánh tay ngủ trưa.
Trên bàn, một quyển tạp chí ngoại khoá bị gió lật mở, có một câu được cô gạch dưới bằng bút.
“Summer by your name, I only come for ya.” (Mùa hè này mang tên em, anh đến đây chỉ vì em)
Anh đứng trước cửa sổ lớp cô hồi lâu, giơ tay lên muốn chạm vào tay cô nhưng cuối cùng vẫn không chạm vào.
Chỉ khẽ thốt hai từ không thành tiếng: “Tạm biệt.”
…
Gió thổi tung lớp rèm mỏng, tiếng ve râm ran khắp cả mùa hè.
Vẫn là cái nóng ngột ngạt đầu tháng Chín, Hạ Ngưỡng gục trên bàn ngủ quên. Cô từ từ mở mắt ra, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của anh đang nhìn mình.
Đoạn Tiêu ngồi ngay bên cạnh, ánh nắng chiếu qua đường cong xuống cằm sắc sảo và phóng khoáng của anh. Cái nhìn chăm chú không chớp mắt này, ngỡ như đưa cô quay về năm 17 tuổi.
Ngày lần đầu họ gặp nhau trong lớp 12/1 của trường trung học trực thuộc Đại học Kinh Châu.
Anh chậm rãi xoay một chiếc bút trong tay, chống cằm hỏi cô: “Ngủ ngon không?”
Giấc mơ và hiện thực lúc này khiến cô hơi bối rối. Cô đưa tay chạm nhẹ vào mặt anh, thì thầm: “Em vừa nằm mơ, mơ thấy anh nói với em rằng…”
“Đã lâu không gặp.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro