Buông tay – Tìn...
Tước Nhĩ
2025-03-15 14:49:56
Quỷ mới thích chơi kiểu này chứ! !
Hạ Ngưỡng đã không còn thời gian để nghĩ xem người ở đầu dây bên kia sẽ nghĩ gì.
Cô tự lo cho bản thân, hít sâu vài hơi sau khi bình tĩnh lại, xấu hổ cắn mạnh vào mu bàn tay anh. Đoạn Tiêu làm mạnh bao nhiêu, cô lại cắn mạnh gấp mười lần, cắn đến khi có vị máu tanh mới chịu buông ra.
Trải nghiệm này không hề dễ chịu, cho dù họ có hợp nhau đến đâu, trong lúc cắn xé cũng sẽ có máu và mồ hôi hòa lẫn vào nhau.
Cuộc giằng co cuối cùng kết thúc như một trận chiến, vai và cổ của cả hai đều đầy dấu vết.
Đoạn Tiêu còn tệ hơn, trên cằm đầy những vết răng.
Nhưng sự chiếm hữu không bao giờ mệt mỏi vẫn luôn gây nghiện hơn sự đau đớn. Hương vị ngọt ngào pha lẫn mùi thuốc lá khiến cô gần như ngạt thở khi môi anh chạm vào.
Móng tay cô c.ắm vào vai anh, kèm theo tiếng rê.n r.ỉ mềm mại, cơ bắp ở đó lập tức căng cứng, lộ rõ sự kích động.
Sau những thăng trầm dài dằng dặc, niềm vui trở thành kết thúc dịu dàng, như một lời an ủi.
“Anh làm vậy là có ý gì?” Vừa bước ra khỏi phòng tắm, men rượu của Hạ Ngưỡng dần tan biến, cô tức giận cắn vào bàn tay đầy vết thương của anh. “Em là đồ anh bỏ tiền ra mua sao!”
Anh mân mê vành tai đỏ ửng của cô, cười khẽ: “Anh đã tiêu tiền vào em rồi mà? Em không phải nên trả lại cho anh sao?”
Cô vô cùng tủi thân, không suy nghĩ mà cãi lại: “Anh ngay cả tiền cũng không chịu bỏ ra! Anh chỉ biết tìm cách bắt nạt em!”
“Đừng giả vờ đáng thương nữa.” Đoạn Tiêu nghe thấy giọng điệu nũng nịu của cô, lại muốn làm gì đó. Tiếng thở dài trầm thấp vang bên tai cô. “Anh cũng rất đáng thương đấy, em có cảm nhận được không?”
“Anh không đáng thương chút nào, anh có tất cả mọi thứ, nếu không có được thì anh sẽ tìm mọi cách để có được… Anh nghe em nói đi, đừng làm vậy nữa!”
Hạ Ngưỡng vừa xấu hổ vừa tức giận, cô khóc nức nở đẩy anh ra: “Em đã nói là em không thích anh, em ghét anh, ngay từ đầu em cũng không muốn ở bên anh! Anh bị điên rồi thì đi khám bác sĩ đi, đừng hại em nữa…”
Những lời mắng chửi hỗn loạn của cô bị anh nuốt trọn, anh muốn ôm cô ngủ.
Cô vùng vẫy, nhưng khi nghe thấy lời đe dọa rằng anh sẽ làm lại một lần nữa, cô cứng đờ người ra, không dám động đậy.
“Tim em đập nhanh quá, lần nào cũng giống như vừa chạy xong một cuộc đua dài vậy.” Đoạn Tiêu đặt tay lên ngực cô, cười khàn.
Hạ Ngưỡng vẫn còn thở gấp, nghe thấy lời anh nói lại càng tức giận.
Anh chẳng lẽ không biết mỗi lần làm như vậy tốn sức lắm sao? Cô tập nhảy cả ngày ở phòng tập còn không mệt mỏi bằng!
Hơi thở nóng rực phả vào vai cô, mang theo chút ngập ngừng: “Thích anh không được sao?”
Cô vừa định nói gì đó thì đã bị anh bịt chặt miệng. Đúng là muốn bịt tai trộm chuông, không nghe thấy thì coi như không có chuyện gì xảy ra.
Bàn tay anh che miệng cô, Đoạn Tiêu cắn nhẹ vào má cô, hơi thở nóng bỏng phả vào cổ cô nhưng lời nói lại không hề dịu dàng: “Giọng em lúc rên là hay nhất, những lúc khác đừng nói gì cả.”
“…”
Câu nói này đổi lại một cú đá giận dữ của cô.
Khi tỉnh dậy vào sáng hôm sau, cô thấy một chiếc xe đẩy nhỏ bên cạnh giường với món mì Ý làm bữa sáng.
Đoạn Tiêu không còn ở đây.
Lúc này mới hơn 11 giờ, Hạ Ngưỡng dụi mắt, uống một ngụm nước, chán nản nhìn vết cắn trên đùi mình.
Cô không thể cứ chiều theo anh hết lần này đến lần khác như thế này được, ân tình giữa hai người không thể cứ trả bằng cách này.
Nói lý với anh cũng vô ích, vậy thì không cần nói nữa.
Khi lễ tân gọi điện đến, Hạ Ngưỡng đang lục tung vali của Đoạn Tiêu.
Ngoài quần áo và một số tập tài liệu không hiểu được, cô đã tìm kiếm mọi ngóc ngách nhưng vẫn không tìm thấy gì.
Cô bắt máy, chưa kịp nói gì đã nghe thấy giọng nói tiếng Trung từ đầu dây bên kia: “Hạ Ngưỡng?”
“Cậu là?”
“Em là Đoạn Ngật Nhiên.” Cậu ta đi thẳng vào vấn đề. “Hộ chiếu của chị đang ở chỗ của em, mười phút đủ không? Thu dọn đồ đạc rồi xuống dưới đi, em đợi chị ở sảnh.”
Đoạn Ngật Nhiên là do Đoạn Tự đưa đến.
Với lý do chính đáng là để cậu ta theo anh trai học hỏi kinh nghiệm của tầng lớp lãnh đạo.
Hè năm đó, cậu ta bị La Lương Sâm đưa đến Toronto và học thẳng chương trình dự bị. Vì tiếng Anh không tốt nên mất Hai năm mới tốt nghiệp, năm nay đã nhận được offer của trường Đại học Toronto, là tân sinh viên năm nhất.
Người ngoài không rõ mối quan hệ giữa cậu ta và Đoạn Tiêu, nên tưởng họ là anh em ruột thân thiết.
Vì vậy khi Laura đưa cậu ta xuống sân bay, cô ấy đã kể hết chuyện Đoạn Tiêu đưa Hạ Ngưỡng đến đây.
Cửa thang máy mở ra, đối diện chính là ghế sofa dành cho khách trong sảnh khách sạn.
Hạ Ngưỡng vừa nhìn lên đã bắt gặp ánh mắt của Đoạn Ngật Nhiên.
Cô vốn không mang nhiều đồ, chỉ đeo một chiếc ba lô nhỏ trên lưng. Gặp cậu ta, cô không biết nên nói gì cho phải. Dù sao việc cậu ta và La Lương Sâm bị Đoạn Tiêu gián tiếp đưa đến Canada, giống như bị lưu đày, cũng có phần “Góp sức” của cô.
La Lương Sâm thật đáng ghét, nhưng Đoạn Ngật Nhiên thì vô tội.
“Lâu rồi không gặp, Hạ Ngưỡng.”
Cậu ta không còn gọi cô là đàn chị như hồi cấp Ba nữa, giọng nói cũng trầm hơn nhiều so với lần đầu gặp mặt.
Hạ Ngưỡng miễn cưỡng nở nụ cười: “Lâu rồi không gặp, em cao lên nhiều rồi.”
“Cũng nên cao lên thôi, em đã 18 tuổi rồi mà.” Đoạn Ngật Nhiên đưa cho cô hộ chiếu và vé máy bay khứ hồi. “Đây là do em lấy từ văn phòng của anh trai em, chị chưa từng đến chi nhánh ở đây đúng không?”
Cô lắc đầu, nhận lấy: “Hóa ra anh ấy đang ở công ty.”
Đoạn Ngật Nhiên cụp mắt nhìn cô: “Sao chị không hỏi em những chuyện khác?”
“Hỏi em sao lại biết chị ở đây, hay hỏi em có biết chuyện bố em…” Hạ Ngưỡng không nói hết câu, cô quan sát biểu cảm trên mặt cậu ta.
“Chị không cần phải thăm dò em, em biết hết rồi.” Đoạn Ngật Nhiên dẫn cô đi về phía cửa. “Đến sân bay trước đi, anh trai em về là sẽ không đi được nữa đâu.”
Khi nói “Biết hết rồi”, cậu ta ám chỉ những chuyện Hạ Ngưỡng đã làm trước đây.
Vào cuối năm đầu tiên ở Toronto, khi say rượu La Lương Sâm đã kể hết mọi chuyện. Từ mối tình đầu của ông ta, cho đến chuyện bị Hạ Ngưỡng nắm thóp bằng những chuyện cũ.
Trong mắt người nhà họ Đoạn, ông ta luôn là một quý ông thanh lịch, phẩm hạnh cao quý, chính vì vậy mà ông cụ nhà họ Đoạn mới đồng ý cho ông ta vào cửa nhà họ Đoạn.
Đoạn Ngật Nhiên không ngờ rằng người bố mà cậu ta luôn kính trọng lại có một quá khứ tồi tệ như vậy. Việc cả hai cha con họ bị đẩy đến Canada cũng chỉ vì Đoạn Tự muốn mắt không thấy tai không nghe.
Đoạn Ngật Nhiên thẳng thắn nói: “Chị và dì Ôn Nga quá cố là họ hàng phải không? Em không trách chị, em cũng sẽ không nói với mẹ em.”
“Ôn Nga là dì ruột của chị, chị không ngờ mình lại liên lụy đến em.” Hạ Ngưỡng cúi đầu, lúng túng nắm chặt tay lại. “Chị cũng không biết anh trai em sẽ lợi dụng cơ hội này để đẩy em ra nước ngoài.”
“Thực ra đó không phải lỗi của anh trai em, là do bố em muốn kéo em đi cùng, nhưng cuối cùng cũng chẳng thay đổi được gì. Mẹ em đã quyết định ly hôn, sẽ không để cho bố em cứ níu kẽo mãi nữa.”
Thời gian Hai năm ly thân không phải để làm lành.
Mà là vì trước khi kết hôn họ không ký thỏa thuận kết hôn nên việc phân chia tài sản rất phức tạp, cần thời gian để họ lấy lại từng chút một. Hơn nữa tin đồn ly hôn khi lan truyền ra ngoài, sẽ ảnh hưởng đến hình tượng người phụ nữ mạnh mẽ trong gia đình của Đoạn Tự, đồng thời cũng gián tiếp ảnh hưởng đến thị trường chứng khoán.
Với cái đầu của La Lương Sâm, làm sao có thể đấu lại được người đứng đầu gia tộc họ Đoạn, người luôn đặt lợi ích lên hàng đầu.
Hạ Ngưỡng do dự hỏi: “La Lương Sâm… ừm, ý chị là bố em, bây giờ ông ta sao rồi?”
“Năm ngoái ông ta quen một nhóm người ở khu người Hoa, vốn định làm ăn nhưng lại nợ mấy chục triệu.” Đoạn Ngật Nhiên cười khẩy. “Ông ta còn học đánh bạc, nghiện c.ần s.a, mẹ em không cho phép em đến gần ông ta nữa.”
Mặc dù việc sử dụng một số loại m.a t.ú.y ở Canada là hợp pháp, nhưng Đoạn Tự sẽ không bao giờ cho phép con trai mình dính vào những thứ gây hại cho sức khỏe như vậy.
Hạ Ngưỡng nghe cậu ta kể lại.
Bỗng nhiên cô nhớ vào mùa hè năm lớp 12, Đoạn Tiêu đã nói với cô——
“Ông ta nghiện cờ bạc, tiếng xấu vang xa trong cộng đồng người Hoa, bị mọi người ghét bỏ, chạy đến nhà thờ mới có cái ăn. Em không hài lòng à?”
Thật không ngờ lại trùng hợp như vậy.
Không biết nên nói Đoạn Tiêu thật tinh tường, hay là anh đã lên kế hoạch từ trước.
Mặc dù cô không thương hại La Lương Sâm, nhưng lúc này cô vẫn cảm thấy rùng mình: “Tại sao em lại giúp chị? Em không nghĩ rằng bố mẹ em ly hôn có phần do chị sao? Chị và Đoạn Tiêu là một phe.”
“Quyết định ly hôn của bố mẹ em cuối cùng vẫn do mẹ em đưa ra, chị chỉ là ngọn lửa châm ngòi thôi.” Đoạn Ngật Nhiên cười khẩy, rồi lại phản bác cô. “Chị và anh trai em cũng không phải một phe đâu, tính cách chị hiền lành như vậy… chắc hẳn sẽ thấy anh trai em hơi đáng sợ đúng không? Giống như em cũng rất sợ anh ấy vậy.”
“Anh ấy không có tình cảm, thậm chí vô cảm với cả người nhà. Chị ở bên cạnh anh ấy, chỉ có thể là vì anh ấy ép buộc chị ở lại thôi.”
Câu nói khẳng định cuối cùng này được thốt ra, Hạ Ngưỡng vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh: “Em sợ anh ấy mà còn dám giúp chị sao?”
“Bởi vì em biết chị không muốn, anh trai em chỉ thích kiểu con gái như chị thôi. Tình đầu của anh ấy cũng giống như chị vậy, không biết chị đã từng gặp chưa?”
Đoạn Ngật Nhiên suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tên là Chu Tê Mạn, chị rất giống chị ấy trước đây.”
“…”
Đây là lần thứ hai cô nghe thấy câu nói này, trong lòng Hạ Ngưỡng có chút dao động. Nhưng chỉ một lát sau, cô lại phủ nhận: “Chị không tin.”
Đoạn Ngật Nhiên không hiểu: “Em không có lý do gì để lừa chị, bạn bè của anh trai em đều nói như vậy.”
“Chị biết, chỉ là chị cảm thấy mọi người hiểu nhầm thôi. Cho dù Chu Tê Mạn là tình đầu của anh ấy cũng không liên quan gì đến chị.” Giọng điệu của Hạ Ngưỡng dịu dàng nhưng kiên quyết. “Chị không phải là người thay thế cho bất kỳ ai.”
Cô thà tin rằng Đoạn Tiêu không yêu ai chứ không thể tin anh lại chung tình đến mức tìm một người bạn giường giống hệt người yêu cũ để ở bên suốt hai năm.
Hơn nữa, tối qua anh còn làm những chuyện quá đáng như vậy trước mặt Chu Tê Mạn.
Có ai luôn nhớ về Bạch Nguyệt Quang mà lại có thể làm ra những chuyện như vậy được.
Đoạn Ngật Nhiên nghẹn lời, lẩm bẩm: “Chị nghĩ anh trai em thật lòng thích chị à?”
Hạ Ngưỡng quay đầu lại, nghiêm túc nói: “Chính vì biết anh ấy có chút tình cảm với chị, nên chị mới dám đề nghị chia tay.”
“…”
Trong khoảng thời gian dài ban đầu của hợp đồng, Hạ Ngưỡng luôn nghĩ rằng Đoạn Tiêu chỉ vì tức giận khi cô chủ động chia tay nên mới cố giữ cô lại bên cạnh.
Dù sao không ai thích một người lại dùng cách nắm giữ nhược điểm của người ấy.
Vào mùa hè sau khi tốt nghiệp cấp ba, anh không đe dọa sẽ kiện để đưa cô vào tù thì lại dùng tiền để cô nợ anh, anh làm mọi cách để đạt được mục đích của mình.
Anh từng nói nếu không yêu anh, thì hãy hận anh.
Nhưng sau hai năm, con người không phải gỗ đá, không phải cô không cảm nhận được sự quan tâm của anh đối với mình, cô cũng phần nào hiểu rằng có lẽ anh thật lòng thích cô.
Nhưng loại ‘Thích’ này đi kèm với sự chiếm hữu thất thường, ép buộc và đe dọa khiến người ta không khỏi sợ hãi.
Cô đã quá chán ghét những hành vi kiểm soát thái quá của anh, ghét việc phải dè chừng xem anh có tức giận mỗi khi cô tiếp xúc với người khác giới hay không. Ghét việc luôn nhớ lại mưu kế thâm sâu khi anh một mũi tên trúng hai đích, lợi dụng cô để hại cha dượng và em trai cùng cha khác mẹ, cũng ghét việc anh không ngừng đòi hỏi trên giường.
Cô đã nhận ra từ lâu rằng họ là hai con người hoàn toàn khác nhau, từ cách xử lý mọi việc đến quan niệm sống…
Nếu lúc đó Đoạn Tiêu không ép buộc cô thì có lẽ họ đã chia tay ngay sau khi tốt nghiệp cấp ba theo ý muốn của cô.
Thậm chí nếu bỏ qua tất cả những điều đó, việc cô bày mưu tính kế La Lương Sâm sau đó can thiệp vào cuộc hôn nhân của mẹ anh cũng đủ để cô không thể hòa hợp với gia đình anh.
Chắc hẳn Đoạn Tiêu cũng hiểu điều này.
Đó là lý do tại sao anh có thể đưa cô đến nhà thờ ở đất nước xa lạ, nhưng lại không thể đưa cô về nhà, cũng không thể giới thiệu cô với mẹ anh.
Họ còn trẻ như vậy, chia tay sớm sẽ dễ dàng thích nghi hơn.
Anh sẽ không mất mát gì cả.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, cuối cùng chỉ có cô là người thua cuộc mà thôi.
Nếu Đoạn Tiêu thích cô thì những lời đe dọa lúc trước chỉ là nói suông. Hiểu rõ điều đó, cô còn gì phải lo lắng nữa?
Đoạn Ngật Nhiên không ngờ Hạ Ngưỡng lại đưa ra câu trả lời như vậy.
Cậu ta cảm thấy mình đã vượt ngàn dặm đến đây để gây chia rẽ, nhưng không những không thành mà lại còn rước thêm phiền phức vào người.
Đoạn Ngật Nhiên nhớ lại lần mình gặp họ ở sân bay vào kỳ nghỉ xuân năm ngoái.
Anh trai cậu ta không biết từ đâu về, nhưng đã dẫn theo Hạ Ngưỡng. Cô ngồi trên vali kéo chơi điện thoại, còn Đoạn Tiêu thì duỗi chân ra dùng mũi giày đẩy bánh xe của vali.
Một tay anh ôm eo cô, tay còn lại đang nghe điện thoại.
Khi họ hôn nhau, anh đưa ngón tay vào tóc cô, dù bị Hạ Ngưỡng lườm cũng vẫn mỉm cười, thậm chí còn cố ý làm rối tóc cô.
Đó là lần đầu tiên Đoạn Ngật Nhiên thấy anh trai mình như vậy.
Trước mặt Hạ Ngưỡng, anh trai của mình có những h.am mu.ốn bình thường của một người đàn ông, biết nịnh nọt, biết thể hiện sự trẻ con, hoàn toàn khác với khi ở nhà.
Có lẽ chính bản thân Đoạn Tiêu cũng không nhận ra trong mối quan hệ này, anh là người cần cô hơn.
Đoạn Ngật Nhiên bỗng nhiên cười lớn.
Đẩy người mình thích ra xa, đó là sở trường của Đoạn Tiêu.
Thì ra mâu thuẫn giữa họ đã đủ nhiều rồi, không cần cậu ta phải xen vào nữa.
Hạ Ngưỡng nhìn biểu cảm kỳ lạ trên gương mặt của chàng trai, nắm chặt tấm vé máy bay trên tay, khó hiểu hỏi: “Em cười cái gì vậy? Em sẽ không đổi ý chứ?”
“Không đâu.” Đoạn Ngật Nhiên nhìn ra phía sân bay trước mặt với ánh mắt xa xăm. “Em sẽ đưa chị đi, sau đó mọi chuyện tùy thuộc vào chị thì chị phải cố gắng mạnh mẽ lên. Anh trai em khi muốn có được thứ gì đó, sẽ không dễ dàng buông tay đâu.”
Xe dừng lại trước sân bay, Hạ Ngưỡng tạm biệt và cảm ơn cậu ta, rồi đi vào khu vực làm thủ tục.
Khi đang ngồi đợi ở phòng chờ, Đoạn Tiêu gọi điện đến. Anh không nhắc đến chuyện khác, chỉ hỏi một câu: “Tại sao em lại muốn đi?”
Hạ Ngưỡng đáp: “Em đã nói lý do rất nhiều lần rồi, chỉ là anh không bao giờ chịu nghe.”
Anh im lặng, đầu dây bên kia cô tiếp tục nói.
“Anh biết tính em mềm yếu, không muốn kết thù với ai, vậy mà anh luôn làm theo ý mình.” Hạ Ngưỡng đã quyết tâm, nói thẳng ra hết: “Cả đời em chưa từng hận ai… chỉ có năm lớp 12 là ghét La Lương Sâm, lần duy nhất em làm sai để trả thù ông ta, cũng đã bị anh trừng phạt rồi.”
Ôn Vân Miểu mắc bệnh nặng trong khi La Lương Sâm bỏ vợ bỏ con nhưng vẫn sống sung sướng. Năm lớp 12, cô chỉ muốn cân bằng lại mọi thứ một chút, muốn có chút công bằng.
Giờ xem ra mục đích đã đạt được, nhưng cô lại bị kẹt lại hai năm.
“Em đã chán ngán anh rồi, đừng gọi cho em nữa.” Cô suy nghĩ một lúc, rồi bổ sung thêm một câu. “Đừng làm khó người vô tội, đừng ép em càng ghét anh hơn.”
Sau khi cúp máy, Hạ Ngưỡng nhìn số điện thoại của anh nửa phút, cuối cùng xóa bỏ dấu sao ở mục liên hệ quan trọng.
Cả kỳ nghỉ Đông, Đoạn Tiêu không về nước.
Cuộc sống của Hạ Ngưỡng trở nên yên bình hơn rất nhiều.
Còn Ôn Vân Miểu sau khi nghỉ Tết cũng quay lại trường để tập trung ôn thi đại học, học kỳ hai năm lớp 12 trôi qua rất nhanh, từng giây từng phút đều quý giá.
Giờ nghỉ trưa.
Tổ trưởng gọi cô ấy ra ngoài, nói là có người nhà cô ấy tìm.
Ôn Vân Miểu vừa rời đi, một số bạn học tỉnh giấc bắt đầu bàn tán: “Ai vậy? Chẳng phải cô ấy là trẻ mồ côi sao?”
Cả lớp học chung nhiều năm, ai cũng biết điều này.
Tổ trưởng cười nói: “Anh rể của cô ấy, đẹp trai trẻ trung lắm, ở cổng trường có một chiếc xe thể thao đó!”
“Oa, Ôn Vân Miểu giấu kỹ quá…”
Mọi người đều ngạc nhiên thốt lên.
Ôn Vân Miểu không hỏi nhiều vì cảm thấy rất bối rối. Mấy năm nay, do gia đình nợ nần nên cô ấy đã cắt đứt quan hệ với họ hàng. Ngoài Hạ Ngưỡng ra cô ấy không còn người thân nào khác.
Hạ Ngưỡng sẽ không đến trường tìm cô ấy nếu không gọi điện hay nhắn tin trước.
Tòa nhà dạy học cấp ba nằm ở vị trí hẻo lánh nhất của trường, để đảm bảo yên tĩnh và không bị làm phiền. Ôn Vân Miểu xuống lầu, vừa nhìn thấy người đến tìm mình thì lập tức quay đầu định rời đi.
Đoạn Tiêu thong thả lên tiếng: “Nếu em dám đi thì anh sẽ tìm hiệu trưởng.”
“Dọa chị của em chưa đủ à?” Ôn Vân Miểu dừng bước, quay lại nhìn anh đầy giận dữ. “Còn muốn dọa em nữa?”
Anh nhún vai, tỏ ra không hề ngạc nhiên khi nghe cô ấy nói những lời này: “Anh đã dọa cả chị gái em rồi, còn sợ gì em nữa?”
“…”
Anh thật quá vô sỉ.
Ôn Vân Miểu bình tĩnh đi theo anh đến khu vực hành lang có hoa tử đằng. Anh tự nhiên chỉ vào băng ghế đá bên cạnh, ra hiệu bảo cô ấy ngồi xuống.
“Không cần.” Cô ấy nói ngắn gọn, vô cùng lạnh lùng, giọng nói cũng ít lắp bắp hơn trước nhiều, “Anh có gì muốn nói thì nói luôn đi.”
Đoạn Tiêu nhìn cô ấy, ánh mắt như nhìn một đứa trẻ đang nổi loạn, thở dài bất lực: “Tại sao lại nói với bác sĩ Diêm là không phẫu thuật?”
Việc hủy bỏ ca ghép tạng hoàn toàn không phải vì lý do khác mà là do chính Ôn Vân Miểu quyết định.
Bệnh viện đã gọi điện để yêu cầu bệnh nhân ký vào các giấy tờ khám sức khỏe, nhưng đúng hôm đó lại trùng hợp với ngày mà điện thoại của Hạ Ngưỡng bị Đoạn Tiêu làm hỏng, nên không ai nhận được cuộc gọi.
Trợ lý của bác sĩ Diêm đành phải gọi đến số điện thoại thứ hai mà cô đã cung cấp, tức là số của Ôn Vân Miểu.
Hôm đó cô ấy đã xin nghỉ nửa buổi sáng, đi xe buýt vào trung tâm thành phố. Chính từ miệng bác sĩ của cô ấy biết được rằng ca phẫu thuật gan của mình có liên quan đến sự ủy thác của Đoạn Tiêu.
Cô ấy nghĩ tới Hạ Ngưỡng …
Hạ Ngưỡng từng nói với cô ấy rằng khi cô ấy tốt nghiệp sẽ có một món quà bất ngờ, có lẽ ca phẫu thuật này chính là món quà đó.
Vì vậy cô ấy đã từ chối điều kiện này, nhờ bác sĩ đừng nói cho Hạ Ngưỡng biết.
Ôn Vân Miểu lạnh lùng nhìn anh: “Em sẽ không để chị em, nợ anh thêm gì nữa.”
“Chị em chưa nói cho em biết à? Mẹ em trước khi mất đã mua cho em một bảo hiểm y tế, tiền phẫu thuật của em không phải của anh.” Đoạn Tiêu từ tốn nói hết câu. “Còn lý do bác sĩ Diêm nhắc đến anh chỉ đơn giản là vì nhà tài trợ trang thiết bị cho bệnh viện đó là công ty của nhà anh.”
Những lời thừa thãi, như tìm kiếm nguồn hiến tạng thì anh không muốn nhắc đến nữa.
Ôn Vân Miểu nửa tin nửa ngờ: “Thật sự, không liên quan gì đến anh sao?”
“Cho dù có liên quan thì sao? Anh đang hẹn hò với chị gái em. Quan tâm đến chuyện của em, có gì lạ sao?”
“Chị em nói, hai người không yêu nhau.”
Đoạn Tiêu không chút suy nghĩ, trả lời: “Cô ấy thì biết cái quái gì.”
“…”
Hai người đang hẹn hò, vậy mà cô lại không biết gì sao?
Anh nghe xem có hợp lý không?
Ôn Vân Miểu cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa, cô ấy thất vọng ngồi sụp xuống: “Em, em không hiểu. Nhưng chị em nói, chị với anh, không phải là quan hệ yêu đương… Có phải anh, ép buộc chị ấy không?”
“Có, chính vì vậy nên cô ấy mới chia tay anh.” Đoạn Tiêu trả lời dứt khoát. “Giữa anh và chị em là chuyện tình cảm của bọn anh. Cặp đôi chia tay rồi quay lại là chuyện bình thường, sớm muộn gì bọn anh cũng sẽ quay lại với nhau. Nhưng nếu em không phẫu thuật, em sẽ phải chết đấy.”
“Em…”
“Anh sẽ sắp xếp với bác sĩ để em đi khám sức khỏe lại vào kỳ nghỉ, anh cũng sẽ không cho Hạ Ngưỡng biết chuyện em đã từ chối.” Anh đứng dậy, tay đút vào túi. “Còn gì muốn hỏi nữa không?”
Ôn Vân Miểu ngoan ngoãn lắc đầu.
“Được, gặp lại em sau khi thi đại học.”
Anh vừa nói vừa định bước đi, Ôn Vân Miểu lại đuổi theo, ngượng ngùng nói: “Chị em từ trước đến nay luôn quen nói là không thích, từ nhỏ đã vậy rồi, tính cách không tranh giành gì cả… Ngoài nhảy múa ra, chị ấy chẳng biết làm gì. Học hành cũng không tốt, bạn bè cũng rất ít.”
“Nhóc nói lắp, rốt cuộc em muốn nói gì?” Đoạn Tiêu cúi đầu, không vui liếc nhìn cô ấy, “Không phải anh đã dạy em phải suy nghĩ kỹ trước khi nói rồi sao?”
Ôn Vân Miểu có chút lúng túng, lắp bắp nói: “Chị ấy không giỏi, chuyện yêu đương. Xung quanh cũng không có, bạn trai khác, anh hãy nhường nhịn chị ấy một chút.”
Anh vẫy tay, lười biếng để lại cho cô ấy một cái bóng lưng: “Biết rồi.”
Hạ Ngưỡng đã không còn thời gian để nghĩ xem người ở đầu dây bên kia sẽ nghĩ gì.
Cô tự lo cho bản thân, hít sâu vài hơi sau khi bình tĩnh lại, xấu hổ cắn mạnh vào mu bàn tay anh. Đoạn Tiêu làm mạnh bao nhiêu, cô lại cắn mạnh gấp mười lần, cắn đến khi có vị máu tanh mới chịu buông ra.
Trải nghiệm này không hề dễ chịu, cho dù họ có hợp nhau đến đâu, trong lúc cắn xé cũng sẽ có máu và mồ hôi hòa lẫn vào nhau.
Cuộc giằng co cuối cùng kết thúc như một trận chiến, vai và cổ của cả hai đều đầy dấu vết.
Đoạn Tiêu còn tệ hơn, trên cằm đầy những vết răng.
Nhưng sự chiếm hữu không bao giờ mệt mỏi vẫn luôn gây nghiện hơn sự đau đớn. Hương vị ngọt ngào pha lẫn mùi thuốc lá khiến cô gần như ngạt thở khi môi anh chạm vào.
Móng tay cô c.ắm vào vai anh, kèm theo tiếng rê.n r.ỉ mềm mại, cơ bắp ở đó lập tức căng cứng, lộ rõ sự kích động.
Sau những thăng trầm dài dằng dặc, niềm vui trở thành kết thúc dịu dàng, như một lời an ủi.
“Anh làm vậy là có ý gì?” Vừa bước ra khỏi phòng tắm, men rượu của Hạ Ngưỡng dần tan biến, cô tức giận cắn vào bàn tay đầy vết thương của anh. “Em là đồ anh bỏ tiền ra mua sao!”
Anh mân mê vành tai đỏ ửng của cô, cười khẽ: “Anh đã tiêu tiền vào em rồi mà? Em không phải nên trả lại cho anh sao?”
Cô vô cùng tủi thân, không suy nghĩ mà cãi lại: “Anh ngay cả tiền cũng không chịu bỏ ra! Anh chỉ biết tìm cách bắt nạt em!”
“Đừng giả vờ đáng thương nữa.” Đoạn Tiêu nghe thấy giọng điệu nũng nịu của cô, lại muốn làm gì đó. Tiếng thở dài trầm thấp vang bên tai cô. “Anh cũng rất đáng thương đấy, em có cảm nhận được không?”
“Anh không đáng thương chút nào, anh có tất cả mọi thứ, nếu không có được thì anh sẽ tìm mọi cách để có được… Anh nghe em nói đi, đừng làm vậy nữa!”
Hạ Ngưỡng vừa xấu hổ vừa tức giận, cô khóc nức nở đẩy anh ra: “Em đã nói là em không thích anh, em ghét anh, ngay từ đầu em cũng không muốn ở bên anh! Anh bị điên rồi thì đi khám bác sĩ đi, đừng hại em nữa…”
Những lời mắng chửi hỗn loạn của cô bị anh nuốt trọn, anh muốn ôm cô ngủ.
Cô vùng vẫy, nhưng khi nghe thấy lời đe dọa rằng anh sẽ làm lại một lần nữa, cô cứng đờ người ra, không dám động đậy.
“Tim em đập nhanh quá, lần nào cũng giống như vừa chạy xong một cuộc đua dài vậy.” Đoạn Tiêu đặt tay lên ngực cô, cười khàn.
Hạ Ngưỡng vẫn còn thở gấp, nghe thấy lời anh nói lại càng tức giận.
Anh chẳng lẽ không biết mỗi lần làm như vậy tốn sức lắm sao? Cô tập nhảy cả ngày ở phòng tập còn không mệt mỏi bằng!
Hơi thở nóng rực phả vào vai cô, mang theo chút ngập ngừng: “Thích anh không được sao?”
Cô vừa định nói gì đó thì đã bị anh bịt chặt miệng. Đúng là muốn bịt tai trộm chuông, không nghe thấy thì coi như không có chuyện gì xảy ra.
Bàn tay anh che miệng cô, Đoạn Tiêu cắn nhẹ vào má cô, hơi thở nóng bỏng phả vào cổ cô nhưng lời nói lại không hề dịu dàng: “Giọng em lúc rên là hay nhất, những lúc khác đừng nói gì cả.”
“…”
Câu nói này đổi lại một cú đá giận dữ của cô.
Khi tỉnh dậy vào sáng hôm sau, cô thấy một chiếc xe đẩy nhỏ bên cạnh giường với món mì Ý làm bữa sáng.
Đoạn Tiêu không còn ở đây.
Lúc này mới hơn 11 giờ, Hạ Ngưỡng dụi mắt, uống một ngụm nước, chán nản nhìn vết cắn trên đùi mình.
Cô không thể cứ chiều theo anh hết lần này đến lần khác như thế này được, ân tình giữa hai người không thể cứ trả bằng cách này.
Nói lý với anh cũng vô ích, vậy thì không cần nói nữa.
Khi lễ tân gọi điện đến, Hạ Ngưỡng đang lục tung vali của Đoạn Tiêu.
Ngoài quần áo và một số tập tài liệu không hiểu được, cô đã tìm kiếm mọi ngóc ngách nhưng vẫn không tìm thấy gì.
Cô bắt máy, chưa kịp nói gì đã nghe thấy giọng nói tiếng Trung từ đầu dây bên kia: “Hạ Ngưỡng?”
“Cậu là?”
“Em là Đoạn Ngật Nhiên.” Cậu ta đi thẳng vào vấn đề. “Hộ chiếu của chị đang ở chỗ của em, mười phút đủ không? Thu dọn đồ đạc rồi xuống dưới đi, em đợi chị ở sảnh.”
Đoạn Ngật Nhiên là do Đoạn Tự đưa đến.
Với lý do chính đáng là để cậu ta theo anh trai học hỏi kinh nghiệm của tầng lớp lãnh đạo.
Hè năm đó, cậu ta bị La Lương Sâm đưa đến Toronto và học thẳng chương trình dự bị. Vì tiếng Anh không tốt nên mất Hai năm mới tốt nghiệp, năm nay đã nhận được offer của trường Đại học Toronto, là tân sinh viên năm nhất.
Người ngoài không rõ mối quan hệ giữa cậu ta và Đoạn Tiêu, nên tưởng họ là anh em ruột thân thiết.
Vì vậy khi Laura đưa cậu ta xuống sân bay, cô ấy đã kể hết chuyện Đoạn Tiêu đưa Hạ Ngưỡng đến đây.
Cửa thang máy mở ra, đối diện chính là ghế sofa dành cho khách trong sảnh khách sạn.
Hạ Ngưỡng vừa nhìn lên đã bắt gặp ánh mắt của Đoạn Ngật Nhiên.
Cô vốn không mang nhiều đồ, chỉ đeo một chiếc ba lô nhỏ trên lưng. Gặp cậu ta, cô không biết nên nói gì cho phải. Dù sao việc cậu ta và La Lương Sâm bị Đoạn Tiêu gián tiếp đưa đến Canada, giống như bị lưu đày, cũng có phần “Góp sức” của cô.
La Lương Sâm thật đáng ghét, nhưng Đoạn Ngật Nhiên thì vô tội.
“Lâu rồi không gặp, Hạ Ngưỡng.”
Cậu ta không còn gọi cô là đàn chị như hồi cấp Ba nữa, giọng nói cũng trầm hơn nhiều so với lần đầu gặp mặt.
Hạ Ngưỡng miễn cưỡng nở nụ cười: “Lâu rồi không gặp, em cao lên nhiều rồi.”
“Cũng nên cao lên thôi, em đã 18 tuổi rồi mà.” Đoạn Ngật Nhiên đưa cho cô hộ chiếu và vé máy bay khứ hồi. “Đây là do em lấy từ văn phòng của anh trai em, chị chưa từng đến chi nhánh ở đây đúng không?”
Cô lắc đầu, nhận lấy: “Hóa ra anh ấy đang ở công ty.”
Đoạn Ngật Nhiên cụp mắt nhìn cô: “Sao chị không hỏi em những chuyện khác?”
“Hỏi em sao lại biết chị ở đây, hay hỏi em có biết chuyện bố em…” Hạ Ngưỡng không nói hết câu, cô quan sát biểu cảm trên mặt cậu ta.
“Chị không cần phải thăm dò em, em biết hết rồi.” Đoạn Ngật Nhiên dẫn cô đi về phía cửa. “Đến sân bay trước đi, anh trai em về là sẽ không đi được nữa đâu.”
Khi nói “Biết hết rồi”, cậu ta ám chỉ những chuyện Hạ Ngưỡng đã làm trước đây.
Vào cuối năm đầu tiên ở Toronto, khi say rượu La Lương Sâm đã kể hết mọi chuyện. Từ mối tình đầu của ông ta, cho đến chuyện bị Hạ Ngưỡng nắm thóp bằng những chuyện cũ.
Trong mắt người nhà họ Đoạn, ông ta luôn là một quý ông thanh lịch, phẩm hạnh cao quý, chính vì vậy mà ông cụ nhà họ Đoạn mới đồng ý cho ông ta vào cửa nhà họ Đoạn.
Đoạn Ngật Nhiên không ngờ rằng người bố mà cậu ta luôn kính trọng lại có một quá khứ tồi tệ như vậy. Việc cả hai cha con họ bị đẩy đến Canada cũng chỉ vì Đoạn Tự muốn mắt không thấy tai không nghe.
Đoạn Ngật Nhiên thẳng thắn nói: “Chị và dì Ôn Nga quá cố là họ hàng phải không? Em không trách chị, em cũng sẽ không nói với mẹ em.”
“Ôn Nga là dì ruột của chị, chị không ngờ mình lại liên lụy đến em.” Hạ Ngưỡng cúi đầu, lúng túng nắm chặt tay lại. “Chị cũng không biết anh trai em sẽ lợi dụng cơ hội này để đẩy em ra nước ngoài.”
“Thực ra đó không phải lỗi của anh trai em, là do bố em muốn kéo em đi cùng, nhưng cuối cùng cũng chẳng thay đổi được gì. Mẹ em đã quyết định ly hôn, sẽ không để cho bố em cứ níu kẽo mãi nữa.”
Thời gian Hai năm ly thân không phải để làm lành.
Mà là vì trước khi kết hôn họ không ký thỏa thuận kết hôn nên việc phân chia tài sản rất phức tạp, cần thời gian để họ lấy lại từng chút một. Hơn nữa tin đồn ly hôn khi lan truyền ra ngoài, sẽ ảnh hưởng đến hình tượng người phụ nữ mạnh mẽ trong gia đình của Đoạn Tự, đồng thời cũng gián tiếp ảnh hưởng đến thị trường chứng khoán.
Với cái đầu của La Lương Sâm, làm sao có thể đấu lại được người đứng đầu gia tộc họ Đoạn, người luôn đặt lợi ích lên hàng đầu.
Hạ Ngưỡng do dự hỏi: “La Lương Sâm… ừm, ý chị là bố em, bây giờ ông ta sao rồi?”
“Năm ngoái ông ta quen một nhóm người ở khu người Hoa, vốn định làm ăn nhưng lại nợ mấy chục triệu.” Đoạn Ngật Nhiên cười khẩy. “Ông ta còn học đánh bạc, nghiện c.ần s.a, mẹ em không cho phép em đến gần ông ta nữa.”
Mặc dù việc sử dụng một số loại m.a t.ú.y ở Canada là hợp pháp, nhưng Đoạn Tự sẽ không bao giờ cho phép con trai mình dính vào những thứ gây hại cho sức khỏe như vậy.
Hạ Ngưỡng nghe cậu ta kể lại.
Bỗng nhiên cô nhớ vào mùa hè năm lớp 12, Đoạn Tiêu đã nói với cô——
“Ông ta nghiện cờ bạc, tiếng xấu vang xa trong cộng đồng người Hoa, bị mọi người ghét bỏ, chạy đến nhà thờ mới có cái ăn. Em không hài lòng à?”
Thật không ngờ lại trùng hợp như vậy.
Không biết nên nói Đoạn Tiêu thật tinh tường, hay là anh đã lên kế hoạch từ trước.
Mặc dù cô không thương hại La Lương Sâm, nhưng lúc này cô vẫn cảm thấy rùng mình: “Tại sao em lại giúp chị? Em không nghĩ rằng bố mẹ em ly hôn có phần do chị sao? Chị và Đoạn Tiêu là một phe.”
“Quyết định ly hôn của bố mẹ em cuối cùng vẫn do mẹ em đưa ra, chị chỉ là ngọn lửa châm ngòi thôi.” Đoạn Ngật Nhiên cười khẩy, rồi lại phản bác cô. “Chị và anh trai em cũng không phải một phe đâu, tính cách chị hiền lành như vậy… chắc hẳn sẽ thấy anh trai em hơi đáng sợ đúng không? Giống như em cũng rất sợ anh ấy vậy.”
“Anh ấy không có tình cảm, thậm chí vô cảm với cả người nhà. Chị ở bên cạnh anh ấy, chỉ có thể là vì anh ấy ép buộc chị ở lại thôi.”
Câu nói khẳng định cuối cùng này được thốt ra, Hạ Ngưỡng vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh: “Em sợ anh ấy mà còn dám giúp chị sao?”
“Bởi vì em biết chị không muốn, anh trai em chỉ thích kiểu con gái như chị thôi. Tình đầu của anh ấy cũng giống như chị vậy, không biết chị đã từng gặp chưa?”
Đoạn Ngật Nhiên suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tên là Chu Tê Mạn, chị rất giống chị ấy trước đây.”
“…”
Đây là lần thứ hai cô nghe thấy câu nói này, trong lòng Hạ Ngưỡng có chút dao động. Nhưng chỉ một lát sau, cô lại phủ nhận: “Chị không tin.”
Đoạn Ngật Nhiên không hiểu: “Em không có lý do gì để lừa chị, bạn bè của anh trai em đều nói như vậy.”
“Chị biết, chỉ là chị cảm thấy mọi người hiểu nhầm thôi. Cho dù Chu Tê Mạn là tình đầu của anh ấy cũng không liên quan gì đến chị.” Giọng điệu của Hạ Ngưỡng dịu dàng nhưng kiên quyết. “Chị không phải là người thay thế cho bất kỳ ai.”
Cô thà tin rằng Đoạn Tiêu không yêu ai chứ không thể tin anh lại chung tình đến mức tìm một người bạn giường giống hệt người yêu cũ để ở bên suốt hai năm.
Hơn nữa, tối qua anh còn làm những chuyện quá đáng như vậy trước mặt Chu Tê Mạn.
Có ai luôn nhớ về Bạch Nguyệt Quang mà lại có thể làm ra những chuyện như vậy được.
Đoạn Ngật Nhiên nghẹn lời, lẩm bẩm: “Chị nghĩ anh trai em thật lòng thích chị à?”
Hạ Ngưỡng quay đầu lại, nghiêm túc nói: “Chính vì biết anh ấy có chút tình cảm với chị, nên chị mới dám đề nghị chia tay.”
“…”
Trong khoảng thời gian dài ban đầu của hợp đồng, Hạ Ngưỡng luôn nghĩ rằng Đoạn Tiêu chỉ vì tức giận khi cô chủ động chia tay nên mới cố giữ cô lại bên cạnh.
Dù sao không ai thích một người lại dùng cách nắm giữ nhược điểm của người ấy.
Vào mùa hè sau khi tốt nghiệp cấp ba, anh không đe dọa sẽ kiện để đưa cô vào tù thì lại dùng tiền để cô nợ anh, anh làm mọi cách để đạt được mục đích của mình.
Anh từng nói nếu không yêu anh, thì hãy hận anh.
Nhưng sau hai năm, con người không phải gỗ đá, không phải cô không cảm nhận được sự quan tâm của anh đối với mình, cô cũng phần nào hiểu rằng có lẽ anh thật lòng thích cô.
Nhưng loại ‘Thích’ này đi kèm với sự chiếm hữu thất thường, ép buộc và đe dọa khiến người ta không khỏi sợ hãi.
Cô đã quá chán ghét những hành vi kiểm soát thái quá của anh, ghét việc phải dè chừng xem anh có tức giận mỗi khi cô tiếp xúc với người khác giới hay không. Ghét việc luôn nhớ lại mưu kế thâm sâu khi anh một mũi tên trúng hai đích, lợi dụng cô để hại cha dượng và em trai cùng cha khác mẹ, cũng ghét việc anh không ngừng đòi hỏi trên giường.
Cô đã nhận ra từ lâu rằng họ là hai con người hoàn toàn khác nhau, từ cách xử lý mọi việc đến quan niệm sống…
Nếu lúc đó Đoạn Tiêu không ép buộc cô thì có lẽ họ đã chia tay ngay sau khi tốt nghiệp cấp ba theo ý muốn của cô.
Thậm chí nếu bỏ qua tất cả những điều đó, việc cô bày mưu tính kế La Lương Sâm sau đó can thiệp vào cuộc hôn nhân của mẹ anh cũng đủ để cô không thể hòa hợp với gia đình anh.
Chắc hẳn Đoạn Tiêu cũng hiểu điều này.
Đó là lý do tại sao anh có thể đưa cô đến nhà thờ ở đất nước xa lạ, nhưng lại không thể đưa cô về nhà, cũng không thể giới thiệu cô với mẹ anh.
Họ còn trẻ như vậy, chia tay sớm sẽ dễ dàng thích nghi hơn.
Anh sẽ không mất mát gì cả.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, cuối cùng chỉ có cô là người thua cuộc mà thôi.
Nếu Đoạn Tiêu thích cô thì những lời đe dọa lúc trước chỉ là nói suông. Hiểu rõ điều đó, cô còn gì phải lo lắng nữa?
Đoạn Ngật Nhiên không ngờ Hạ Ngưỡng lại đưa ra câu trả lời như vậy.
Cậu ta cảm thấy mình đã vượt ngàn dặm đến đây để gây chia rẽ, nhưng không những không thành mà lại còn rước thêm phiền phức vào người.
Đoạn Ngật Nhiên nhớ lại lần mình gặp họ ở sân bay vào kỳ nghỉ xuân năm ngoái.
Anh trai cậu ta không biết từ đâu về, nhưng đã dẫn theo Hạ Ngưỡng. Cô ngồi trên vali kéo chơi điện thoại, còn Đoạn Tiêu thì duỗi chân ra dùng mũi giày đẩy bánh xe của vali.
Một tay anh ôm eo cô, tay còn lại đang nghe điện thoại.
Khi họ hôn nhau, anh đưa ngón tay vào tóc cô, dù bị Hạ Ngưỡng lườm cũng vẫn mỉm cười, thậm chí còn cố ý làm rối tóc cô.
Đó là lần đầu tiên Đoạn Ngật Nhiên thấy anh trai mình như vậy.
Trước mặt Hạ Ngưỡng, anh trai của mình có những h.am mu.ốn bình thường của một người đàn ông, biết nịnh nọt, biết thể hiện sự trẻ con, hoàn toàn khác với khi ở nhà.
Có lẽ chính bản thân Đoạn Tiêu cũng không nhận ra trong mối quan hệ này, anh là người cần cô hơn.
Đoạn Ngật Nhiên bỗng nhiên cười lớn.
Đẩy người mình thích ra xa, đó là sở trường của Đoạn Tiêu.
Thì ra mâu thuẫn giữa họ đã đủ nhiều rồi, không cần cậu ta phải xen vào nữa.
Hạ Ngưỡng nhìn biểu cảm kỳ lạ trên gương mặt của chàng trai, nắm chặt tấm vé máy bay trên tay, khó hiểu hỏi: “Em cười cái gì vậy? Em sẽ không đổi ý chứ?”
“Không đâu.” Đoạn Ngật Nhiên nhìn ra phía sân bay trước mặt với ánh mắt xa xăm. “Em sẽ đưa chị đi, sau đó mọi chuyện tùy thuộc vào chị thì chị phải cố gắng mạnh mẽ lên. Anh trai em khi muốn có được thứ gì đó, sẽ không dễ dàng buông tay đâu.”
Xe dừng lại trước sân bay, Hạ Ngưỡng tạm biệt và cảm ơn cậu ta, rồi đi vào khu vực làm thủ tục.
Khi đang ngồi đợi ở phòng chờ, Đoạn Tiêu gọi điện đến. Anh không nhắc đến chuyện khác, chỉ hỏi một câu: “Tại sao em lại muốn đi?”
Hạ Ngưỡng đáp: “Em đã nói lý do rất nhiều lần rồi, chỉ là anh không bao giờ chịu nghe.”
Anh im lặng, đầu dây bên kia cô tiếp tục nói.
“Anh biết tính em mềm yếu, không muốn kết thù với ai, vậy mà anh luôn làm theo ý mình.” Hạ Ngưỡng đã quyết tâm, nói thẳng ra hết: “Cả đời em chưa từng hận ai… chỉ có năm lớp 12 là ghét La Lương Sâm, lần duy nhất em làm sai để trả thù ông ta, cũng đã bị anh trừng phạt rồi.”
Ôn Vân Miểu mắc bệnh nặng trong khi La Lương Sâm bỏ vợ bỏ con nhưng vẫn sống sung sướng. Năm lớp 12, cô chỉ muốn cân bằng lại mọi thứ một chút, muốn có chút công bằng.
Giờ xem ra mục đích đã đạt được, nhưng cô lại bị kẹt lại hai năm.
“Em đã chán ngán anh rồi, đừng gọi cho em nữa.” Cô suy nghĩ một lúc, rồi bổ sung thêm một câu. “Đừng làm khó người vô tội, đừng ép em càng ghét anh hơn.”
Sau khi cúp máy, Hạ Ngưỡng nhìn số điện thoại của anh nửa phút, cuối cùng xóa bỏ dấu sao ở mục liên hệ quan trọng.
Cả kỳ nghỉ Đông, Đoạn Tiêu không về nước.
Cuộc sống của Hạ Ngưỡng trở nên yên bình hơn rất nhiều.
Còn Ôn Vân Miểu sau khi nghỉ Tết cũng quay lại trường để tập trung ôn thi đại học, học kỳ hai năm lớp 12 trôi qua rất nhanh, từng giây từng phút đều quý giá.
Giờ nghỉ trưa.
Tổ trưởng gọi cô ấy ra ngoài, nói là có người nhà cô ấy tìm.
Ôn Vân Miểu vừa rời đi, một số bạn học tỉnh giấc bắt đầu bàn tán: “Ai vậy? Chẳng phải cô ấy là trẻ mồ côi sao?”
Cả lớp học chung nhiều năm, ai cũng biết điều này.
Tổ trưởng cười nói: “Anh rể của cô ấy, đẹp trai trẻ trung lắm, ở cổng trường có một chiếc xe thể thao đó!”
“Oa, Ôn Vân Miểu giấu kỹ quá…”
Mọi người đều ngạc nhiên thốt lên.
Ôn Vân Miểu không hỏi nhiều vì cảm thấy rất bối rối. Mấy năm nay, do gia đình nợ nần nên cô ấy đã cắt đứt quan hệ với họ hàng. Ngoài Hạ Ngưỡng ra cô ấy không còn người thân nào khác.
Hạ Ngưỡng sẽ không đến trường tìm cô ấy nếu không gọi điện hay nhắn tin trước.
Tòa nhà dạy học cấp ba nằm ở vị trí hẻo lánh nhất của trường, để đảm bảo yên tĩnh và không bị làm phiền. Ôn Vân Miểu xuống lầu, vừa nhìn thấy người đến tìm mình thì lập tức quay đầu định rời đi.
Đoạn Tiêu thong thả lên tiếng: “Nếu em dám đi thì anh sẽ tìm hiệu trưởng.”
“Dọa chị của em chưa đủ à?” Ôn Vân Miểu dừng bước, quay lại nhìn anh đầy giận dữ. “Còn muốn dọa em nữa?”
Anh nhún vai, tỏ ra không hề ngạc nhiên khi nghe cô ấy nói những lời này: “Anh đã dọa cả chị gái em rồi, còn sợ gì em nữa?”
“…”
Anh thật quá vô sỉ.
Ôn Vân Miểu bình tĩnh đi theo anh đến khu vực hành lang có hoa tử đằng. Anh tự nhiên chỉ vào băng ghế đá bên cạnh, ra hiệu bảo cô ấy ngồi xuống.
“Không cần.” Cô ấy nói ngắn gọn, vô cùng lạnh lùng, giọng nói cũng ít lắp bắp hơn trước nhiều, “Anh có gì muốn nói thì nói luôn đi.”
Đoạn Tiêu nhìn cô ấy, ánh mắt như nhìn một đứa trẻ đang nổi loạn, thở dài bất lực: “Tại sao lại nói với bác sĩ Diêm là không phẫu thuật?”
Việc hủy bỏ ca ghép tạng hoàn toàn không phải vì lý do khác mà là do chính Ôn Vân Miểu quyết định.
Bệnh viện đã gọi điện để yêu cầu bệnh nhân ký vào các giấy tờ khám sức khỏe, nhưng đúng hôm đó lại trùng hợp với ngày mà điện thoại của Hạ Ngưỡng bị Đoạn Tiêu làm hỏng, nên không ai nhận được cuộc gọi.
Trợ lý của bác sĩ Diêm đành phải gọi đến số điện thoại thứ hai mà cô đã cung cấp, tức là số của Ôn Vân Miểu.
Hôm đó cô ấy đã xin nghỉ nửa buổi sáng, đi xe buýt vào trung tâm thành phố. Chính từ miệng bác sĩ của cô ấy biết được rằng ca phẫu thuật gan của mình có liên quan đến sự ủy thác của Đoạn Tiêu.
Cô ấy nghĩ tới Hạ Ngưỡng …
Hạ Ngưỡng từng nói với cô ấy rằng khi cô ấy tốt nghiệp sẽ có một món quà bất ngờ, có lẽ ca phẫu thuật này chính là món quà đó.
Vì vậy cô ấy đã từ chối điều kiện này, nhờ bác sĩ đừng nói cho Hạ Ngưỡng biết.
Ôn Vân Miểu lạnh lùng nhìn anh: “Em sẽ không để chị em, nợ anh thêm gì nữa.”
“Chị em chưa nói cho em biết à? Mẹ em trước khi mất đã mua cho em một bảo hiểm y tế, tiền phẫu thuật của em không phải của anh.” Đoạn Tiêu từ tốn nói hết câu. “Còn lý do bác sĩ Diêm nhắc đến anh chỉ đơn giản là vì nhà tài trợ trang thiết bị cho bệnh viện đó là công ty của nhà anh.”
Những lời thừa thãi, như tìm kiếm nguồn hiến tạng thì anh không muốn nhắc đến nữa.
Ôn Vân Miểu nửa tin nửa ngờ: “Thật sự, không liên quan gì đến anh sao?”
“Cho dù có liên quan thì sao? Anh đang hẹn hò với chị gái em. Quan tâm đến chuyện của em, có gì lạ sao?”
“Chị em nói, hai người không yêu nhau.”
Đoạn Tiêu không chút suy nghĩ, trả lời: “Cô ấy thì biết cái quái gì.”
“…”
Hai người đang hẹn hò, vậy mà cô lại không biết gì sao?
Anh nghe xem có hợp lý không?
Ôn Vân Miểu cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa, cô ấy thất vọng ngồi sụp xuống: “Em, em không hiểu. Nhưng chị em nói, chị với anh, không phải là quan hệ yêu đương… Có phải anh, ép buộc chị ấy không?”
“Có, chính vì vậy nên cô ấy mới chia tay anh.” Đoạn Tiêu trả lời dứt khoát. “Giữa anh và chị em là chuyện tình cảm của bọn anh. Cặp đôi chia tay rồi quay lại là chuyện bình thường, sớm muộn gì bọn anh cũng sẽ quay lại với nhau. Nhưng nếu em không phẫu thuật, em sẽ phải chết đấy.”
“Em…”
“Anh sẽ sắp xếp với bác sĩ để em đi khám sức khỏe lại vào kỳ nghỉ, anh cũng sẽ không cho Hạ Ngưỡng biết chuyện em đã từ chối.” Anh đứng dậy, tay đút vào túi. “Còn gì muốn hỏi nữa không?”
Ôn Vân Miểu ngoan ngoãn lắc đầu.
“Được, gặp lại em sau khi thi đại học.”
Anh vừa nói vừa định bước đi, Ôn Vân Miểu lại đuổi theo, ngượng ngùng nói: “Chị em từ trước đến nay luôn quen nói là không thích, từ nhỏ đã vậy rồi, tính cách không tranh giành gì cả… Ngoài nhảy múa ra, chị ấy chẳng biết làm gì. Học hành cũng không tốt, bạn bè cũng rất ít.”
“Nhóc nói lắp, rốt cuộc em muốn nói gì?” Đoạn Tiêu cúi đầu, không vui liếc nhìn cô ấy, “Không phải anh đã dạy em phải suy nghĩ kỹ trước khi nói rồi sao?”
Ôn Vân Miểu có chút lúng túng, lắp bắp nói: “Chị ấy không giỏi, chuyện yêu đương. Xung quanh cũng không có, bạn trai khác, anh hãy nhường nhịn chị ấy một chút.”
Anh vẫy tay, lười biếng để lại cho cô ấy một cái bóng lưng: “Biết rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro