30 vạn – Thậm c...
Tước Nhĩ
2025-03-15 14:49:56
Buổi sáng, tiếng nước chảy khe khẽ từ phòng tắm vọng ra rồi nhanh chóng ngừng lại. Tiếng chuông điện thoại trên đầu giường lại vang lên đánh thức Hạ Ngưỡng đang còn say giấc.
Cô sờ sang phần giường bên cạnh, trống không.
Không vương lại chút hơi ấm nào, có vẻ anh đã rời đi rất lâu.
Hạ Ngưỡng cầm ly nước ấm trên đầu giường uống một ngụm lớn, liếc nhìn tên người gọi đến trên màn hình, dứt khoát bật loa ngoài: “A lô?”
“Hạ Hạ, đang làm gì đó?” Giọng của Đàm Sơn Tử không hề trầm thấp như đa số con trai khác, mà lanh lảnh như chim sơn ca. Mới sáng ra đã ríu rít tưng bừng: “Lâu rồi không gặp em.”
Hạ Ngưỡng quen biết và kết bạn với anh ấy khi cô đi làm người mẫu parttime hồi nghỉ đông năm nhất đại học. Đàm Sơn Tử cũng học Nghệ Thuật, lớn hơn cô hai khóa, đang học năm tư tại Học viện Thời Trang Kinh Châu.
Về sau, Hạ Ngưỡng tìm được công việc ổn định ở trung tâm dạy múa nên không đi làm thêm ở tòa soạn tạp chí nữa.
Thật ra hai người không gặp nhau nhiều sau khi kết bạn, một năm rồi chưa liên lạc.
Nhưng cả hai vẫn có ấn tượng khá tốt về đối phương. Hạ Ngưỡng xoa xoa phần eo mỏi nhừ: “Em mới thức dậy, có chuyện gì không anh?”
“Có chuyện cần em giúp thật.” Đàm Sơn Tử thở dài: “Anh có một buổi trình diễn tốt nghiệp cuối kỳ mà thiếu người mẫu. Em cũng biết phong cách thiết kế của anh rồi đấy, nhất định phải tìm người gầy gò vai mỏng. Nhưng mấy người mẫu anh tìm gần đây đều ăn nhiều vào mùa đông, béo ú cả rồi, chẳng có đạo đức nghề nghiệp gì cả!”
Mỗi lần anh ấy mở miệng là người khác khó lòng xen lời vào được, cứ phàn nàn lải nhải không ngừng.
Cũng may Hạ Ngưỡng bật loa ngoài từ sớm, cô cúi đầu nhìn thử mình đang mặc gì, thế mà lại là chiếc sơ mi rộng thùng thình bằng lụa tơ tằm màu đen của Đoạn Tiêu.
Người này có đam mê độc lạ là mặc quần áo của anh lên người cô.
Cô cởi cúc áo định thay đồ thì nghe tiếng đẩy cửa kính mờ trong phòng tắm nên khựng lại.
Anh vẫn chưa đi?
Cửa kéo ra, làn hơi nước trắng xóa do chênh lệch nhiệt độ bốc lên từ bên trong, mang theo hơi lạnh. Hơi nước trong nhà tắm nhanh chóng tan đi. Tối qua mới có tuyết rơi, thế mà anh lại tắm nước lạnh vào sáng sớm sao?
Cô ngẩng đầu nhìn vóc người cao 1m89 của Đoạn Tiêu, anh vừa lau tóc vừa bước tới.
Chàng trai vai rộng eo thon, vuốt ngược tóc đen ẩm ướt ra sau, đường nét từ cằm tới cổ tạo thành độ cong mượt mà. Để trần thân trên, vòng eo săn chắc quấn chiếc khăn tắm màu xám hơi gồ lên.
“Cục cưng Hạ Hạ ơi, lần này em nhất định phải giúp anh!” Giọng năn nỉ ỉ ôi của Đàm Sơn Tử truyền tới từ đầu dây bên kia kéo sự chú ý của cô trở về.
Hạ Ngưỡng hoàn hồn khẽ “Dạ”, cô dời tầm mắt đi một cách mất tự nhiên, nhìn về màn hình di động đang sáng: “Khi nào ạ?”
Đàm Sơn Tử: “Quay VCR, hôm nay em có rảnh thì qua đây luôn nhé? Anh đang thuê trường quay. Em không tưởng tượng nổi tiền thuê trường quay theo ngày vào mỗi cuối kỳ đắt đỏ thế nào đâu, chỉ biết đàn áp đám sinh viên đỗ nghèo khỉ tụi mình thôi…”
Nói thì nói vậy nhưng thực ra Đàm Sơn Tử rất chịu chi cho chuyên ngành của mình, những tác phẩm dự thi của anh ấy có thể đặt lên bàn cân so sánh với những thành phẩm hoàn chỉnh của các nhà thiết kế thông thường.
Qua tiếng điện thoại rè rè, mấy lời phàn nàn vụn vặt khiến ánh mắt không tập trung của cô lại chuyển hướng lần nữa, nhìn sang chàng trai trước cửa phòng tắm.
Thân hình Đoạn Tiêu săn chắc hơn hầu hết mọi người.
Tỷ lệ mỡ trong cơ thể thấp, thậm chí anh đã có cơ bụng rắn rỏi từ hồi cấp 3.
Có lẽ vì mới tập thể dục buổi sáng xong nên gân xanh trên cánh tay anh nổi rõ, các khối cơ sau khi được bơm máu cũng gồ lên. Nhưng không phải đang quá cường điệu mà thực sự đây là loại cơ bắp bền chắc thấm đẫm hormone nam.
Cách xương quai xanh hai tấc về bên trái còn hằn vết đỏ ửng, từng giọt nước trượt theo đường cơ bụng săn chắc lăn xuống phía dưới.
Nếu một ngày nào đó Đoạn Tiêu phá sản, anh có thể dùng gương mặt này làm cần câu kiếm cơm trong showbiz, biết đâu có thể trở thành tầng lớp thượng lưu…
Nhưng với tính tình hung dữ cục cằn, cùng đủ trò như đánh lộn, hút thuốc, nhậu nhẹt thời cấp ba, có khi vừa debut buổi sáng thì buổi chiều đã bị cấm sóng.
Nơi giọt nước chưa lọt vào cứ như vùng cấm được phong tỏa chặt chẽ. Rồi đột nhiên, chiếc khăn tắm bị kéo phanh ra, người nào đó show hàng cho cô xem một cách hiên ngang hào phóng.
“…”
Vốn Hạ Ngưỡng còn đang lơ đãng uống nước, nhìn anh mà cõi lòng đã bay xa. Cô đang bận sắp xếp con đường kiếm cơm của anh sau này nếu lỡ như anh debut xong thì bị phá sản.
Giây tiếp theo, cô bị sặc nước dữ dội trước cú sốc thị giác này.
“Khụ khụ——” Hạ Ngưỡng ho khụ khụ, ngẩng đầu nhìn anh với vẻ sửng sốt không thôi, rồi bắt gặp đôi mắt đen láy hẹp dài đầy bỡn cợt của anh.
Đoạn Tiêu nhìn ánh mắt lấm lét của cô một lúc, mới cong môi xấu xa nhìn cô, dùng khẩu hình nói: Hài lòng không em?
“…”
Tên bi.ến th.ái này! Đồ thần kinh!!
Đàm Sơn Tử ở đầu dây bên kia không nghe cô đáp lại, mới gọi tên cô mấy lần: “Hạ? cục cưng Hạ Hạ cute, em bị cảm lạnh hả? Có đang nghe anh nói không?”
“Có… em không bị cảm, chỉ bị sặc nước thôi.”
Cô hắng giọng, thật sự không dám nhìn nữa, bước đến bên giường vớ lấy cái gối ném vào mặt tên đầu sỏ gây chuyện xấu hổ kia.
Đoạn Tiêu lười nhác chụp cái gối, khóe môi càng cong hơn, cười không ra tiếng. Trêu ghẹo làm người ta đỏ mặt thành công, anh mới thong thả bước tới tủ quần áo tìm đồ mặc.
Hạ Ngưỡng trừng mắt với góc nghiêng của anh một hồi mới tiếp tục trả lời cuộc gọi: “Đàn anh, anh gửi địa chỉ cho em nhé. Hôm nay thứ Bảy, vừa hay em không có tiết.”
Cô cúp điện thoại, Đoạn Tiêu mặc hoodie và quần dài thoải mái xong cầm cái gối đi tới bên giường, khom người đè cô xuống: “Điện thoại của người đàn anh nào đấy hả? Còn gọi em là ‘cục cưng’ nữa?”
“Anh không quen đâu. Gặp ai anh ấy cũng gọi ‘cục cưng’ hết, còn gọi bà cụ bán kẹo hồ lô dưới chân cầu là ‘cục cưng’ nữa cơ.”
Trong mắt cô, Đàm Sơn Tử là kiểu người phù hợp với hình tượng ‘Nghệ thuật gia phóng túng’.
Nhìn thì có vẻ không biết giới hạn, nhưng cũng chưa tới mức mạo phạm người khác. Một trong những ước mơ của Đàm Sơn Tử là được đứng khỏa thân trình diễn nghệ thuật ở đấu trường La Mã.
Hạ Ngưỡng không để tâm tới những lời Đoạn Tiêu cường điệu, cô đang nhìn địa chỉ tìm tuyến tàu điện ngầm, còn thuận miệng nói: “Tối nay em không về đây đâu, hơi xa.”
Đoạn Tiêu cúi đầu, lấy điện thoại của cô: “Anh đưa em đi.”
Hạ Ngưỡng bối rối: “Hôm nay anh không có việc gì khác à?”
Đâu phải cô không biết anh thường bận tối mặt mày kể cả trong kỳ nghỉ, chỉ rảnh buổi tối để ép buộc cô.
Anh liếc địa chỉ, nhẹ nhàng bâng quơ: “Tiện đường.”
“Được thôi.” Hạ Ngưỡng cởi cúc áo ngủ, nhưng lại ngừng tay, chỉ ra cửa bảo anh: “Vậy anh ra ngoài đi, em phải thay đồ.”
Anh nhìn cô bằng đôi mắt đen như mực, đưa tay kéo cô lại gần, thản nhiên nói: “Anh thay giúp em.”
“Em không thèm!”
Sao cô không nhìn ra mưu mô khó lường của anh cho được, cô vùng vẫy chui vào trong chăn.
Đoạn Tiêu nhất quyết lôi cô ra, anh ngang ngược ngậm lấy dái tai trắng nõn của cô, khàn giọng cười: “Anh thèm.”
…
Mất chút thời gian mới được ra khỏi nhà, khi cô đến địa điểm quay chụp Đàm Sơn Tử thuê thì anh ấy đang làm việc với một nhóm người mẫu nam khác.
Từ xa đã nghe được giọng điệu không hài lòng của anh ấy.
“Bạn học này, tôi biết sắp đến kỳ nghỉ đông, nhưng năng lực và biểu cảm của bạn cũng ngủ đông luôn rồi hả?”
“Cậu cứ như vậy thì tôi không trả tiền công đâu, sang đây mà xem hình ảnh của cậu trong ống kính này… Nói gì cơ? Nói nhảm! Quần áo tôi thiết kế mười điểm không có nhưng, còn cậu âm điểm!”
“Về cơ bản, cậu không thể hiện được sự ‘feel~’ mà bộ đồ này cần có. Còn không bằng tôi tự lên làm mẫu!”
Hạ Ngưỡng rảo bước về phía trước, liếc sang người bên cạnh với vẻ không được tự nhiên: “Anh nhất quyết muốn đi theo à? Anh đâu hiểu mấy thứ này.”
Trước giờ Đoạn Tiêu chưa từng quan tâm đến những công việc làm thêm có liên quan đến nghệ thuật của cô. Không biết hôm nay bị gì, chẳng những đưa cô đến mà còn muốn vào xem.
Nghĩ tới việc lát nữa phải chụp ảnh và catwalk trước mặt anh, Hạ Ngưỡng thấy kỳ kỳ.
Đoạn Tiêu đi bên cạnh cô, thái độ thờ ơ: “Không hiểu thì đã sao, anh chỉ muốn gặp người đàn anh kia của em thôi.”
“Hay ho gì mà gặp.” Hạ Ngưỡng lẩm bẩm: “Tính đàn anh Đàm hơi kỳ quặc, không thích giao tiếp với người lạ đâu.”
Máy tạo gió và đèn chiếu sáng ngừng hoạt động, đã chụp xong ảnh một nhóm bên kia.
Mặt Đàm Sơn Tử vẫn chẳng vui vẻ gì, khi thấy Hạ Ngưỡng mới dịu đi đôi chút. Anh ấy vẫy tay dậm chân: “Cục cưng ơi, rốt cuộc em cũng đến rồi.”
Hạ Ngưỡng lướt qua nhóm người mẫu vừa chụp xong, cười chạy đến: “Đàn anh, bây giờ chụp luôn ạ?”
“Chơi liền, em đi thay đồ đi, ố!” Tầm mắt anh ấy nhìn thẳng sang dáng người cao lớn đằng sau cô, đột nhiên thay đổi giọng điệu: “Vị này là?”
Đoạn Tiêu đứng cách đó không xa, bên ngoài áo len cổ lọ là chiếc áo măng tô dáng rộng, cổ áo hơi dựng lên, tôn lên bả vai thẳng tắp.
Chân dài, tỉ lệ cơ thể miễn chê, chưa cần nhìn mặt cũng đã biết đây là hàng cao cấp.
“Anh ấy, anh ấy là bạn học của em, chỉ tiện đường đưa em đến đây… Xin lỗi anh nhé, em biết anh không thích người lạ xem quần áo anh thiết kế. Nhưng anh yên tâm, anh ấy không phải người trong ngành, không thể nhớ được những thứ cốt lõi như ý tưởng thiết kế đâu.”
Hạ Ngưỡng vừa giải thích vừa ra hiệu với Đoạn Tiêu, ý bảo “anh mau đi đi”.
Đàm Sơn Tử nắm bàn tay đang đuổi người của cô, thái độ khác thường: “Ối xời, cưng ơi em bất lịch sự quá! Sao vội vã đuổi người ta? Anh đây không có ưu điểm gì, nhưng nhiệt tình hiếu khách lắm nha.”
Hạ Ngưỡng ngạc nhiên ồ lên, như thể nghe được điều gì khó tin lắm.
Đàm Sơn Tử hiếu khách lúc nào? Chẳng phải sau khi bị đạo nhái thiết kế trong cuộc thi lần trước, anh ấy đã đề phòng người lạ như phòng trộm hay sao?
Tầm mắt Đoạn Tiêu lướt qua bàn tay Đàm Sơn Tử đang nắm tay Hạ Ngưỡng. Mí mắt anh hơi cụp xuống trong vô thức, nhưng trên mặt chẳng để lộ điều gì, còn thân thiện chìa tay: “Chào đàn anh Đàm, tôi là Đoạn Tiêu.”
Nhỏ tuổi hơn anh ấy cơ á? Đàm Sơn Tử lập tức bước tới nắm tay anh, cười tươi như đóa hướng dương: “Xin chào xin chào, cho hỏi là chữ Tiêu nào vậy?”
Hạ Ngưỡng đứng cạnh góp lời: “Là chữ Tiêu trong “Thông tiêu đạt đán*.”
(*Thông tiêu đạt đán: thâu đêm suốt sáng)
“Tên hay, tên hay lắm.” Đàm Sơn Tử nắm tay anh chặt hơn, lại thân mật khoác vai anh, vỗ vỗ như đã quen thân: “Thế hai người đều là sinh viên Đại học Kinh Châu à? Quả nhiên, bạn bè của gái đẹp thì cũng là trai xinh, sao trước đây tôi chưa từng gặp cậu?”
Đoạn Tiêu bình thản đánh giá anh ấy.
Tóc Đàm Sơn Tử hơi dài, cắt kiểu wolfcut, lỗ tai bên trái đeo chiếc khuyên bạc. Anh ấy cao gần bằng anh, nhưng gu thời trang quả thật khác biệt, rất lòe loẹt hoa hè.
“Trước đây tôi không biết cô ấy còn làm người mẫu.” Đoạn Tiêu tươi cười ngoài mặt, lại dời bàn tay của anh ấy đang đặt trên vai mình xuống, ra hiệu với Hạ Ngưỡng: “Anh đi trước đây.”
Hạ Ngưỡng cầu còn không được, vẫy tay: “Đi đi, đi đi.”
Thấy bóng lưng anh khuất dần khỏi trường quay, Đàm Sơn Tử mới nhận ra vừa nãy Đoạn Tiêu còn không thèm chào tạm biệt: “Có phải anh đã lỡ lời khiến cậu ấy mất hứng không?”
Hạ Ngưỡng đang chọn quần áo ở ngay đó, thuận miệng nói: “Không đâu, anh ấy là người… khá tùy hứng.”
“Em có thân với cậu ấy không? Cho anh xin số.”
“Sao anh muốn có số của anh ấy vậy, Đoạn Tiêu sẽ không nhận lời đi catwalk cho show của anh đâu, anh ấy không thiếu tiền.”
Đàm Sơn Tử chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Thế em nghĩ anh sẽ bỏ qua một cực phẩm như cậu ấy, không theo đuổi mà chỉ để cậu ấy catwalk thôi à? Anh biết cậu ấy không thiếu tiền, chỉ chiếc áo măng tô trên người cậu ấy thôi đã đủ mua cả cái trường quay này rồi!”
Hạ Ngưỡng hơi mù mờ: “Theo đuổi? Theo đuổi gì?”
“Em nói xem, anh theo đuổi gì nào? Một chàng gay như anh thì theo đuổi gì, không lẽ đuổi theo đít xe cậu ta?”
“Anh thích đàn ông hả?”
“Mười nam sinh học Nghệ thuật thì có chín người là gay rồi, cả thế giới này chắc chỉ mỗi em không nhận ra anh là gay thôi!” Đàm Sơn Tử khinh bỉ cô một cách hùng hồn: “Bé yêu ơi, IQ của em đã được Nữ Oa nương nương nhét vào mặt em hết rồi. Gaydar* của em yếu thấy sợ luôn.”
(*Gaydar: có nghĩa là trực giác nhận biết người đồng tính.)
Hạ Ngưỡng khát khao tri thức, hỏi: “Radar thì em biết, vậy chứ gaydar là gì?”
“Là radar để nhận diện gay đó!”
“…”
Đề tài câu chuyện suýt đã bay xa ngàn dặm, Hạ Ngưỡng xoa gò má: “Anh đừng mơ hão nữa, anh ấy là trai thẳng.”
“Trai thẳng thì đã sao? Đâu phải mỹ nhân như chụy đây chưa từng bẻ thẳng thành cong! Kiểu người này lúc lên giường phải quằn quại lắm, dập người ta ná thở… Nhìn sơ cũng biết cậu ấy là kiểu người sẽ bóp cổ hôn môi, cố tình hôn ngấu nghiến làm đối phương không thở nổi!”
“…”
“Ban nãy lúc sờ vai cậu ấy, anh cảm nhận được cậu ấy có tập gym, ôi cơ ngực cơ lưng ấy! Khí chất ngút ngàn, thật sự đây là lần đầu tiên anh gặp kiểu người thế này.” Đàm Sơn Tử hăng say: “Đậu mé, càng nói càng mê!”
Hạ Ngưỡng xoa xoa đôi tai nóng bừng, muốn chạy trốn khỏi đây.
Lại nhớ đến bữa tiệc năm ngoái, có một ông già dê xồm hình như cũng thích kiểu này, còn sờ tay Đoạn Tiêu lúc rót rượu.
Khi đó cô còn chưa kịp nhận ra điều gì thì cả bàn ăn đã bị lật tung.
Kết cục của ông già đó… thê thảm vô cùng. Đoạn Tiêu tẩn người ta một trận, làm cả nhà vốn bảy đời độc đinh đến đời ông ta thì tuyệt hậu.
Hạ Ngưỡng xấu hổ nhắm mắt, thảo nào lúc nãy Đoạn Tiêu sầm mặt bỏ đi nhanh như vậy. Cô không rõ xu hướng tính dục của Đàm Sơn Tử, nhưng chắc anh đã nhìn ra.
“Anh chớ nói mấy lời thoáng đãng này trước mặt Đoạn Tiêu, anh ấy đánh chết anh đấy.” Cô nói nghiêm túc: “Lúc nãy không bị anh ấy đánh, là do anh gặp may.”
Đàm Sơn Tử đánh hơi được manh mối quan trọng: “Hai người không chỉ là bạn bè bình thường đúng không? Nói rõ xem nào, tuy anh đây không có đạo đức, nhưng sẽ không giật chồng của bạn.”
Hạ Ngưỡng ngừng lời, nét mặt trầm xuống: “Không phải, thậm chí sắp không còn là bạn bè nữa.”
Đàm Sơn Tử đã sáng suốt khi nhờ Hạ Ngưỡng làm mẫu ảnh.
Người mẫu parttime đều tích mỡ vào mùa đông, nhưng cô bất đắc dĩ phải giảm cân cho cuộc thi cuối tháng, nên gầy như giấy mỏng.
Chụp ảnh xong, xem trên máy tính gần như không có ảnh nào cần chỉnh sửa.
Kể đến mối quan hệ tốt đẹp giữa hai người, là do lúc đó Đàm Sơn Tử được xem như tiền bối trong đám người mẫu tự do, nhưng anh ấy lại đặc biệt ưu ái Hạ Ngưỡng, có công ăn việc làm gì cũng giới thiệu cho Hạ Ngưỡng trước tiên.
Hỏi anh ấy nguyên do, anh ấy chỉ nói hai chữ: Thuận mắt.
Anh ấy khen cô có khí chất, lúc làm việc cũng không giả tạo làm màu, có việc là nhận. Hơn nữa, ngày thường cô cũng biết cách ăn mặc, chưa kể đến nét quý phái tiềm tàng, đến cả gu thời trang cũng hơn người thường một bậc.
Nhưng điều Đàm Sơn Tử không biết chính là, Hạ Ngưỡng đã được Đoạn Tiêu chu cấp từ năm nhất đại học, quần áo, giày dép, và cả túi xách, đều do một tay anh mua.
Khi đó cô nghe theo sự sắp xếp của anh, vì cho rằng một là anh có thói quen chăm chút cho cách ăn mặc của người bên cạnh. Hai là, cô thường xuyên đi cùng anh đến một số sự kiện làm ăn, mặc đồ quê mùa sẽ làm anh mất mặt.
Nhưng thật ra Lục Gia Trạch đi theo anh, dù gia cảnh giàu có phi phàm nhưng lúc nào cũng mặc LV, mặc Balenciaga in logo to tổ bố như đám nhà giàu mới nổi, Đoạn Tiêu cũng mặc kệ đấy thôi.
Quần áo trên người Hạ Ngưỡng đắt tiền, nhưng không phải kiểu đắt đỏ tục tằn phô trương, mà đắt tiền ở chỗ được chế tác riêng, có một không hai.
Học đại học hai năm, lẽ nào không có ai muốn theo đuổi cô?
Đương nhiên là có.
Nhưng đám con trai bình thường không dám mơ tưởng, những chàng trai có điều kiện hơn một chút cũng phải cân nhắc, xem chút tiền ít ỏi của mình có đủ mời cô ăn bữa cơm hay không.
Lấy ví dụ là Lâm Vọng gần đây đang theo đuổi cô đi, cũng là cậu ấm có gia cảnh không tệ, nhưng cứ lần lữa không dám tỏ tình.
Đoạn Tiêu đưa cô đến các buổi gặp mặt làm ăn, ngoài lý do muốn giữ cô bên cạnh mọi lúc mọi nơi, anh cũng muốn để cô tiếp xúc với đủ loại người trong đủ mọi hoàn cảnh.
Cưỡi ngựa, đua xe, chơi poker, nhắm bắn, đánh bóng hay đi biển… Bị bắt nạt phải biết mượn oai hùm, bị người ta xúc phạm thì phải vạch rõ giới hạn bản thân.
Thật lòng Đoạn Tiêu biết rõ đêm đầu tiên hai người ngủ với nhau là do Hạ Ngưỡng uống say nên mới gây ra hậu quả.
Về sau anh lại tìm cơ hội chuốc say cô nữa, chỉ có hai người ngồi ở phòng khách, anh một ly, em một ly.
Chuốc cô say mèm không phải để mua vui hay trừng phạt.
Chỉ để thăm dò tửu lượng của cô, không được quá hai chai rưỡi.
Đoạn Tiêu trưởng thành sớm, ai cũng đùa rằng anh sinh ra ở vạch đích. Nhưng dù có đứng cùng vạch xuất phát với anh, thì anh cũng sải bước dài hơn bạn bè đồng trang lứa.
Anh nuôi Hạ Ngưỡng, nhưng không phải kiểu tục tằn như “bao nuôi”.
Anh không phải kiểu người sẽ nói thẳng với cô rằng anh đối tốt với em, nhưng anh xem Hạ Ngưỡng là người của mình nên không để ý đến số tiền và công sức bỏ ra.
Anh chỉ làm vậy với người anh dành hết tâm tư.
Miệng nói muốn làm nhân vật phản diện trong cuộc đời cô, nhưng hành động thực tế thì hoàn toàn ngược lại.
Nhưng vào lúc này, Hạ Ngưỡng hoàn toàn không ý thức được điều đó.
Hay nói cách khác, sự tốt đẹp của Đoạn Tiêu luôn khuất trong bóng tối.
Nhưng sự xấu tính, độc đoán và những thủ đoạn uy hiếp của anh lại phơi bày ngoài ánh sáng, ai cũng nhận ra từ cái nhìn đầu tiên.
Cũng là điều mà Hạ Ngưỡng cảm nhận sâu sắc ở thời điểm hiện tại.
Giải Hoa Sen đã được ấn định thời gian cụ thể vào lúc 3 giờ chiều ngày 3. Người đi cùng Hạ Ngưỡng tham gia cuộc thi là giáo viên dạy múa dân tộc của cô: Ngỗi Mẫn Vận.
Trước ngày đến Thân Thành, Hạ Ngưỡng đã tới khoa ngoại Gan của Bệnh viện nhân dân Kinh Châu một chuyến, tìm bác sĩ Diêm – người đã liên hệ với Đoạn Tiêu trước đó.
Cô lấy danh nghĩa của Đoạn Tiêu để kết nối với người hiến tặng.
Hạ Ngưỡng nợ Đoạn Tiêu 30 vạn.
Mẹ của Ôn Vân Miểu, tức là dì của cô, đã mượn 30 vạn này để trị bệnh, sau khi bà ấy được chẩn đoán mắc bệnh Wilson*.
(*bệnh Wilson: bệnh thoái hóa gan).
Lúc dì phát hiện bệnh này thì bệnh đã chuyển sang ung thư gan giai đoạn cuối, chỉ có thể dùng tiền để kéo dài sự sống thêm hai năm.
Đây là bệnh di truyền trong dòng họ, mẹ Hạ Ngưỡng thường bảo bà gặp may, cũng là con gái trong nhà nhưng không bị di truyền. Lúc mẹ còn sống, bà cũng thường giúp đỡ người chị này.
Vì thế, Hạ Ngưỡng mới thấy mình may mắn.
Bệnh di truyền của dì lại di truyền sang Ôn Vân Miểu.
Cũng may Ôn Vân Miểu còn nhỏ, phát hiện sớm, nên làm phẫu thuật ghép gan kịp thời. Họ đã đến bệnh viện khám chuyên khoa, trong trường hợp của cô ấy, chi phí phẫu thuật ghép gan phải tốn ít nhất 60 vạn.
Chưa kể, nếu cơ thể có phản ứng xấu sau khi ghép gan thì cần chuẩn bị ít nhất 50 đến 60 vạn để điều trị sau phẫu thuật.
Mùa hè sau khi tốt nghiệp cấp ba, Đoạn Tiêu đã trả giúp hai chị em khoản nợ 30 vạn, còn chuyển thêm 200 vạn vào thẻ của cô để làm chi phí dự phòng cho phẫu thuật.
Ngoài ra, anh còn sử dụng nhiều mối quan hệ để tìm được người hiến gan phù hợp trong thời gian ngắn nhất.
Có lẽ anh cũng bỏ không ít tiền vào việc này.
Nhưng Hạ Ngưỡng không muốn nghĩ thêm, cô sợ mình không trả nổi.
Từ đó đến nay cô vẫn chưa động vào 200 vạn trong thẻ. Thời gian phẫu thuật đã được ấn định vào tháng 6, cô cũng không cần số tiền này của anh nữa.
Đến giờ Hạ Ngưỡng vẫn chưa nói cho Đoạn Tiêu biết rằng lúc dì cô còn sống, bà ấy đã mua bảo hiểm y tế cho con gái mình, với mức bồi thường tối đa là 150 vạn.
Học phí và chi phí sinh hoạt của cô với Ôn Vân Miểu đều được trích ra từ tiền bố mẹ đã gửi ngân hàng cho cô trước lúc qua đời. Hai năm qua, tiền thưởng từ các cuộc thi và công việc parttime cũng giúp cô tích lũy được hơn 10 vạn.
Giải vàng của cuộc thi Hoa Sen được thưởng 10 vạn.
Chỉ cần lần này thi đấu suôn sẻ, cô sẽ có thể trả hết nợ cho Đoạn Tiêu.
Cô sờ sang phần giường bên cạnh, trống không.
Không vương lại chút hơi ấm nào, có vẻ anh đã rời đi rất lâu.
Hạ Ngưỡng cầm ly nước ấm trên đầu giường uống một ngụm lớn, liếc nhìn tên người gọi đến trên màn hình, dứt khoát bật loa ngoài: “A lô?”
“Hạ Hạ, đang làm gì đó?” Giọng của Đàm Sơn Tử không hề trầm thấp như đa số con trai khác, mà lanh lảnh như chim sơn ca. Mới sáng ra đã ríu rít tưng bừng: “Lâu rồi không gặp em.”
Hạ Ngưỡng quen biết và kết bạn với anh ấy khi cô đi làm người mẫu parttime hồi nghỉ đông năm nhất đại học. Đàm Sơn Tử cũng học Nghệ Thuật, lớn hơn cô hai khóa, đang học năm tư tại Học viện Thời Trang Kinh Châu.
Về sau, Hạ Ngưỡng tìm được công việc ổn định ở trung tâm dạy múa nên không đi làm thêm ở tòa soạn tạp chí nữa.
Thật ra hai người không gặp nhau nhiều sau khi kết bạn, một năm rồi chưa liên lạc.
Nhưng cả hai vẫn có ấn tượng khá tốt về đối phương. Hạ Ngưỡng xoa xoa phần eo mỏi nhừ: “Em mới thức dậy, có chuyện gì không anh?”
“Có chuyện cần em giúp thật.” Đàm Sơn Tử thở dài: “Anh có một buổi trình diễn tốt nghiệp cuối kỳ mà thiếu người mẫu. Em cũng biết phong cách thiết kế của anh rồi đấy, nhất định phải tìm người gầy gò vai mỏng. Nhưng mấy người mẫu anh tìm gần đây đều ăn nhiều vào mùa đông, béo ú cả rồi, chẳng có đạo đức nghề nghiệp gì cả!”
Mỗi lần anh ấy mở miệng là người khác khó lòng xen lời vào được, cứ phàn nàn lải nhải không ngừng.
Cũng may Hạ Ngưỡng bật loa ngoài từ sớm, cô cúi đầu nhìn thử mình đang mặc gì, thế mà lại là chiếc sơ mi rộng thùng thình bằng lụa tơ tằm màu đen của Đoạn Tiêu.
Người này có đam mê độc lạ là mặc quần áo của anh lên người cô.
Cô cởi cúc áo định thay đồ thì nghe tiếng đẩy cửa kính mờ trong phòng tắm nên khựng lại.
Anh vẫn chưa đi?
Cửa kéo ra, làn hơi nước trắng xóa do chênh lệch nhiệt độ bốc lên từ bên trong, mang theo hơi lạnh. Hơi nước trong nhà tắm nhanh chóng tan đi. Tối qua mới có tuyết rơi, thế mà anh lại tắm nước lạnh vào sáng sớm sao?
Cô ngẩng đầu nhìn vóc người cao 1m89 của Đoạn Tiêu, anh vừa lau tóc vừa bước tới.
Chàng trai vai rộng eo thon, vuốt ngược tóc đen ẩm ướt ra sau, đường nét từ cằm tới cổ tạo thành độ cong mượt mà. Để trần thân trên, vòng eo săn chắc quấn chiếc khăn tắm màu xám hơi gồ lên.
“Cục cưng Hạ Hạ ơi, lần này em nhất định phải giúp anh!” Giọng năn nỉ ỉ ôi của Đàm Sơn Tử truyền tới từ đầu dây bên kia kéo sự chú ý của cô trở về.
Hạ Ngưỡng hoàn hồn khẽ “Dạ”, cô dời tầm mắt đi một cách mất tự nhiên, nhìn về màn hình di động đang sáng: “Khi nào ạ?”
Đàm Sơn Tử: “Quay VCR, hôm nay em có rảnh thì qua đây luôn nhé? Anh đang thuê trường quay. Em không tưởng tượng nổi tiền thuê trường quay theo ngày vào mỗi cuối kỳ đắt đỏ thế nào đâu, chỉ biết đàn áp đám sinh viên đỗ nghèo khỉ tụi mình thôi…”
Nói thì nói vậy nhưng thực ra Đàm Sơn Tử rất chịu chi cho chuyên ngành của mình, những tác phẩm dự thi của anh ấy có thể đặt lên bàn cân so sánh với những thành phẩm hoàn chỉnh của các nhà thiết kế thông thường.
Qua tiếng điện thoại rè rè, mấy lời phàn nàn vụn vặt khiến ánh mắt không tập trung của cô lại chuyển hướng lần nữa, nhìn sang chàng trai trước cửa phòng tắm.
Thân hình Đoạn Tiêu săn chắc hơn hầu hết mọi người.
Tỷ lệ mỡ trong cơ thể thấp, thậm chí anh đã có cơ bụng rắn rỏi từ hồi cấp 3.
Có lẽ vì mới tập thể dục buổi sáng xong nên gân xanh trên cánh tay anh nổi rõ, các khối cơ sau khi được bơm máu cũng gồ lên. Nhưng không phải đang quá cường điệu mà thực sự đây là loại cơ bắp bền chắc thấm đẫm hormone nam.
Cách xương quai xanh hai tấc về bên trái còn hằn vết đỏ ửng, từng giọt nước trượt theo đường cơ bụng săn chắc lăn xuống phía dưới.
Nếu một ngày nào đó Đoạn Tiêu phá sản, anh có thể dùng gương mặt này làm cần câu kiếm cơm trong showbiz, biết đâu có thể trở thành tầng lớp thượng lưu…
Nhưng với tính tình hung dữ cục cằn, cùng đủ trò như đánh lộn, hút thuốc, nhậu nhẹt thời cấp ba, có khi vừa debut buổi sáng thì buổi chiều đã bị cấm sóng.
Nơi giọt nước chưa lọt vào cứ như vùng cấm được phong tỏa chặt chẽ. Rồi đột nhiên, chiếc khăn tắm bị kéo phanh ra, người nào đó show hàng cho cô xem một cách hiên ngang hào phóng.
“…”
Vốn Hạ Ngưỡng còn đang lơ đãng uống nước, nhìn anh mà cõi lòng đã bay xa. Cô đang bận sắp xếp con đường kiếm cơm của anh sau này nếu lỡ như anh debut xong thì bị phá sản.
Giây tiếp theo, cô bị sặc nước dữ dội trước cú sốc thị giác này.
“Khụ khụ——” Hạ Ngưỡng ho khụ khụ, ngẩng đầu nhìn anh với vẻ sửng sốt không thôi, rồi bắt gặp đôi mắt đen láy hẹp dài đầy bỡn cợt của anh.
Đoạn Tiêu nhìn ánh mắt lấm lét của cô một lúc, mới cong môi xấu xa nhìn cô, dùng khẩu hình nói: Hài lòng không em?
“…”
Tên bi.ến th.ái này! Đồ thần kinh!!
Đàm Sơn Tử ở đầu dây bên kia không nghe cô đáp lại, mới gọi tên cô mấy lần: “Hạ? cục cưng Hạ Hạ cute, em bị cảm lạnh hả? Có đang nghe anh nói không?”
“Có… em không bị cảm, chỉ bị sặc nước thôi.”
Cô hắng giọng, thật sự không dám nhìn nữa, bước đến bên giường vớ lấy cái gối ném vào mặt tên đầu sỏ gây chuyện xấu hổ kia.
Đoạn Tiêu lười nhác chụp cái gối, khóe môi càng cong hơn, cười không ra tiếng. Trêu ghẹo làm người ta đỏ mặt thành công, anh mới thong thả bước tới tủ quần áo tìm đồ mặc.
Hạ Ngưỡng trừng mắt với góc nghiêng của anh một hồi mới tiếp tục trả lời cuộc gọi: “Đàn anh, anh gửi địa chỉ cho em nhé. Hôm nay thứ Bảy, vừa hay em không có tiết.”
Cô cúp điện thoại, Đoạn Tiêu mặc hoodie và quần dài thoải mái xong cầm cái gối đi tới bên giường, khom người đè cô xuống: “Điện thoại của người đàn anh nào đấy hả? Còn gọi em là ‘cục cưng’ nữa?”
“Anh không quen đâu. Gặp ai anh ấy cũng gọi ‘cục cưng’ hết, còn gọi bà cụ bán kẹo hồ lô dưới chân cầu là ‘cục cưng’ nữa cơ.”
Trong mắt cô, Đàm Sơn Tử là kiểu người phù hợp với hình tượng ‘Nghệ thuật gia phóng túng’.
Nhìn thì có vẻ không biết giới hạn, nhưng cũng chưa tới mức mạo phạm người khác. Một trong những ước mơ của Đàm Sơn Tử là được đứng khỏa thân trình diễn nghệ thuật ở đấu trường La Mã.
Hạ Ngưỡng không để tâm tới những lời Đoạn Tiêu cường điệu, cô đang nhìn địa chỉ tìm tuyến tàu điện ngầm, còn thuận miệng nói: “Tối nay em không về đây đâu, hơi xa.”
Đoạn Tiêu cúi đầu, lấy điện thoại của cô: “Anh đưa em đi.”
Hạ Ngưỡng bối rối: “Hôm nay anh không có việc gì khác à?”
Đâu phải cô không biết anh thường bận tối mặt mày kể cả trong kỳ nghỉ, chỉ rảnh buổi tối để ép buộc cô.
Anh liếc địa chỉ, nhẹ nhàng bâng quơ: “Tiện đường.”
“Được thôi.” Hạ Ngưỡng cởi cúc áo ngủ, nhưng lại ngừng tay, chỉ ra cửa bảo anh: “Vậy anh ra ngoài đi, em phải thay đồ.”
Anh nhìn cô bằng đôi mắt đen như mực, đưa tay kéo cô lại gần, thản nhiên nói: “Anh thay giúp em.”
“Em không thèm!”
Sao cô không nhìn ra mưu mô khó lường của anh cho được, cô vùng vẫy chui vào trong chăn.
Đoạn Tiêu nhất quyết lôi cô ra, anh ngang ngược ngậm lấy dái tai trắng nõn của cô, khàn giọng cười: “Anh thèm.”
…
Mất chút thời gian mới được ra khỏi nhà, khi cô đến địa điểm quay chụp Đàm Sơn Tử thuê thì anh ấy đang làm việc với một nhóm người mẫu nam khác.
Từ xa đã nghe được giọng điệu không hài lòng của anh ấy.
“Bạn học này, tôi biết sắp đến kỳ nghỉ đông, nhưng năng lực và biểu cảm của bạn cũng ngủ đông luôn rồi hả?”
“Cậu cứ như vậy thì tôi không trả tiền công đâu, sang đây mà xem hình ảnh của cậu trong ống kính này… Nói gì cơ? Nói nhảm! Quần áo tôi thiết kế mười điểm không có nhưng, còn cậu âm điểm!”
“Về cơ bản, cậu không thể hiện được sự ‘feel~’ mà bộ đồ này cần có. Còn không bằng tôi tự lên làm mẫu!”
Hạ Ngưỡng rảo bước về phía trước, liếc sang người bên cạnh với vẻ không được tự nhiên: “Anh nhất quyết muốn đi theo à? Anh đâu hiểu mấy thứ này.”
Trước giờ Đoạn Tiêu chưa từng quan tâm đến những công việc làm thêm có liên quan đến nghệ thuật của cô. Không biết hôm nay bị gì, chẳng những đưa cô đến mà còn muốn vào xem.
Nghĩ tới việc lát nữa phải chụp ảnh và catwalk trước mặt anh, Hạ Ngưỡng thấy kỳ kỳ.
Đoạn Tiêu đi bên cạnh cô, thái độ thờ ơ: “Không hiểu thì đã sao, anh chỉ muốn gặp người đàn anh kia của em thôi.”
“Hay ho gì mà gặp.” Hạ Ngưỡng lẩm bẩm: “Tính đàn anh Đàm hơi kỳ quặc, không thích giao tiếp với người lạ đâu.”
Máy tạo gió và đèn chiếu sáng ngừng hoạt động, đã chụp xong ảnh một nhóm bên kia.
Mặt Đàm Sơn Tử vẫn chẳng vui vẻ gì, khi thấy Hạ Ngưỡng mới dịu đi đôi chút. Anh ấy vẫy tay dậm chân: “Cục cưng ơi, rốt cuộc em cũng đến rồi.”
Hạ Ngưỡng lướt qua nhóm người mẫu vừa chụp xong, cười chạy đến: “Đàn anh, bây giờ chụp luôn ạ?”
“Chơi liền, em đi thay đồ đi, ố!” Tầm mắt anh ấy nhìn thẳng sang dáng người cao lớn đằng sau cô, đột nhiên thay đổi giọng điệu: “Vị này là?”
Đoạn Tiêu đứng cách đó không xa, bên ngoài áo len cổ lọ là chiếc áo măng tô dáng rộng, cổ áo hơi dựng lên, tôn lên bả vai thẳng tắp.
Chân dài, tỉ lệ cơ thể miễn chê, chưa cần nhìn mặt cũng đã biết đây là hàng cao cấp.
“Anh ấy, anh ấy là bạn học của em, chỉ tiện đường đưa em đến đây… Xin lỗi anh nhé, em biết anh không thích người lạ xem quần áo anh thiết kế. Nhưng anh yên tâm, anh ấy không phải người trong ngành, không thể nhớ được những thứ cốt lõi như ý tưởng thiết kế đâu.”
Hạ Ngưỡng vừa giải thích vừa ra hiệu với Đoạn Tiêu, ý bảo “anh mau đi đi”.
Đàm Sơn Tử nắm bàn tay đang đuổi người của cô, thái độ khác thường: “Ối xời, cưng ơi em bất lịch sự quá! Sao vội vã đuổi người ta? Anh đây không có ưu điểm gì, nhưng nhiệt tình hiếu khách lắm nha.”
Hạ Ngưỡng ngạc nhiên ồ lên, như thể nghe được điều gì khó tin lắm.
Đàm Sơn Tử hiếu khách lúc nào? Chẳng phải sau khi bị đạo nhái thiết kế trong cuộc thi lần trước, anh ấy đã đề phòng người lạ như phòng trộm hay sao?
Tầm mắt Đoạn Tiêu lướt qua bàn tay Đàm Sơn Tử đang nắm tay Hạ Ngưỡng. Mí mắt anh hơi cụp xuống trong vô thức, nhưng trên mặt chẳng để lộ điều gì, còn thân thiện chìa tay: “Chào đàn anh Đàm, tôi là Đoạn Tiêu.”
Nhỏ tuổi hơn anh ấy cơ á? Đàm Sơn Tử lập tức bước tới nắm tay anh, cười tươi như đóa hướng dương: “Xin chào xin chào, cho hỏi là chữ Tiêu nào vậy?”
Hạ Ngưỡng đứng cạnh góp lời: “Là chữ Tiêu trong “Thông tiêu đạt đán*.”
(*Thông tiêu đạt đán: thâu đêm suốt sáng)
“Tên hay, tên hay lắm.” Đàm Sơn Tử nắm tay anh chặt hơn, lại thân mật khoác vai anh, vỗ vỗ như đã quen thân: “Thế hai người đều là sinh viên Đại học Kinh Châu à? Quả nhiên, bạn bè của gái đẹp thì cũng là trai xinh, sao trước đây tôi chưa từng gặp cậu?”
Đoạn Tiêu bình thản đánh giá anh ấy.
Tóc Đàm Sơn Tử hơi dài, cắt kiểu wolfcut, lỗ tai bên trái đeo chiếc khuyên bạc. Anh ấy cao gần bằng anh, nhưng gu thời trang quả thật khác biệt, rất lòe loẹt hoa hè.
“Trước đây tôi không biết cô ấy còn làm người mẫu.” Đoạn Tiêu tươi cười ngoài mặt, lại dời bàn tay của anh ấy đang đặt trên vai mình xuống, ra hiệu với Hạ Ngưỡng: “Anh đi trước đây.”
Hạ Ngưỡng cầu còn không được, vẫy tay: “Đi đi, đi đi.”
Thấy bóng lưng anh khuất dần khỏi trường quay, Đàm Sơn Tử mới nhận ra vừa nãy Đoạn Tiêu còn không thèm chào tạm biệt: “Có phải anh đã lỡ lời khiến cậu ấy mất hứng không?”
Hạ Ngưỡng đang chọn quần áo ở ngay đó, thuận miệng nói: “Không đâu, anh ấy là người… khá tùy hứng.”
“Em có thân với cậu ấy không? Cho anh xin số.”
“Sao anh muốn có số của anh ấy vậy, Đoạn Tiêu sẽ không nhận lời đi catwalk cho show của anh đâu, anh ấy không thiếu tiền.”
Đàm Sơn Tử chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Thế em nghĩ anh sẽ bỏ qua một cực phẩm như cậu ấy, không theo đuổi mà chỉ để cậu ấy catwalk thôi à? Anh biết cậu ấy không thiếu tiền, chỉ chiếc áo măng tô trên người cậu ấy thôi đã đủ mua cả cái trường quay này rồi!”
Hạ Ngưỡng hơi mù mờ: “Theo đuổi? Theo đuổi gì?”
“Em nói xem, anh theo đuổi gì nào? Một chàng gay như anh thì theo đuổi gì, không lẽ đuổi theo đít xe cậu ta?”
“Anh thích đàn ông hả?”
“Mười nam sinh học Nghệ thuật thì có chín người là gay rồi, cả thế giới này chắc chỉ mỗi em không nhận ra anh là gay thôi!” Đàm Sơn Tử khinh bỉ cô một cách hùng hồn: “Bé yêu ơi, IQ của em đã được Nữ Oa nương nương nhét vào mặt em hết rồi. Gaydar* của em yếu thấy sợ luôn.”
(*Gaydar: có nghĩa là trực giác nhận biết người đồng tính.)
Hạ Ngưỡng khát khao tri thức, hỏi: “Radar thì em biết, vậy chứ gaydar là gì?”
“Là radar để nhận diện gay đó!”
“…”
Đề tài câu chuyện suýt đã bay xa ngàn dặm, Hạ Ngưỡng xoa gò má: “Anh đừng mơ hão nữa, anh ấy là trai thẳng.”
“Trai thẳng thì đã sao? Đâu phải mỹ nhân như chụy đây chưa từng bẻ thẳng thành cong! Kiểu người này lúc lên giường phải quằn quại lắm, dập người ta ná thở… Nhìn sơ cũng biết cậu ấy là kiểu người sẽ bóp cổ hôn môi, cố tình hôn ngấu nghiến làm đối phương không thở nổi!”
“…”
“Ban nãy lúc sờ vai cậu ấy, anh cảm nhận được cậu ấy có tập gym, ôi cơ ngực cơ lưng ấy! Khí chất ngút ngàn, thật sự đây là lần đầu tiên anh gặp kiểu người thế này.” Đàm Sơn Tử hăng say: “Đậu mé, càng nói càng mê!”
Hạ Ngưỡng xoa xoa đôi tai nóng bừng, muốn chạy trốn khỏi đây.
Lại nhớ đến bữa tiệc năm ngoái, có một ông già dê xồm hình như cũng thích kiểu này, còn sờ tay Đoạn Tiêu lúc rót rượu.
Khi đó cô còn chưa kịp nhận ra điều gì thì cả bàn ăn đã bị lật tung.
Kết cục của ông già đó… thê thảm vô cùng. Đoạn Tiêu tẩn người ta một trận, làm cả nhà vốn bảy đời độc đinh đến đời ông ta thì tuyệt hậu.
Hạ Ngưỡng xấu hổ nhắm mắt, thảo nào lúc nãy Đoạn Tiêu sầm mặt bỏ đi nhanh như vậy. Cô không rõ xu hướng tính dục của Đàm Sơn Tử, nhưng chắc anh đã nhìn ra.
“Anh chớ nói mấy lời thoáng đãng này trước mặt Đoạn Tiêu, anh ấy đánh chết anh đấy.” Cô nói nghiêm túc: “Lúc nãy không bị anh ấy đánh, là do anh gặp may.”
Đàm Sơn Tử đánh hơi được manh mối quan trọng: “Hai người không chỉ là bạn bè bình thường đúng không? Nói rõ xem nào, tuy anh đây không có đạo đức, nhưng sẽ không giật chồng của bạn.”
Hạ Ngưỡng ngừng lời, nét mặt trầm xuống: “Không phải, thậm chí sắp không còn là bạn bè nữa.”
Đàm Sơn Tử đã sáng suốt khi nhờ Hạ Ngưỡng làm mẫu ảnh.
Người mẫu parttime đều tích mỡ vào mùa đông, nhưng cô bất đắc dĩ phải giảm cân cho cuộc thi cuối tháng, nên gầy như giấy mỏng.
Chụp ảnh xong, xem trên máy tính gần như không có ảnh nào cần chỉnh sửa.
Kể đến mối quan hệ tốt đẹp giữa hai người, là do lúc đó Đàm Sơn Tử được xem như tiền bối trong đám người mẫu tự do, nhưng anh ấy lại đặc biệt ưu ái Hạ Ngưỡng, có công ăn việc làm gì cũng giới thiệu cho Hạ Ngưỡng trước tiên.
Hỏi anh ấy nguyên do, anh ấy chỉ nói hai chữ: Thuận mắt.
Anh ấy khen cô có khí chất, lúc làm việc cũng không giả tạo làm màu, có việc là nhận. Hơn nữa, ngày thường cô cũng biết cách ăn mặc, chưa kể đến nét quý phái tiềm tàng, đến cả gu thời trang cũng hơn người thường một bậc.
Nhưng điều Đàm Sơn Tử không biết chính là, Hạ Ngưỡng đã được Đoạn Tiêu chu cấp từ năm nhất đại học, quần áo, giày dép, và cả túi xách, đều do một tay anh mua.
Khi đó cô nghe theo sự sắp xếp của anh, vì cho rằng một là anh có thói quen chăm chút cho cách ăn mặc của người bên cạnh. Hai là, cô thường xuyên đi cùng anh đến một số sự kiện làm ăn, mặc đồ quê mùa sẽ làm anh mất mặt.
Nhưng thật ra Lục Gia Trạch đi theo anh, dù gia cảnh giàu có phi phàm nhưng lúc nào cũng mặc LV, mặc Balenciaga in logo to tổ bố như đám nhà giàu mới nổi, Đoạn Tiêu cũng mặc kệ đấy thôi.
Quần áo trên người Hạ Ngưỡng đắt tiền, nhưng không phải kiểu đắt đỏ tục tằn phô trương, mà đắt tiền ở chỗ được chế tác riêng, có một không hai.
Học đại học hai năm, lẽ nào không có ai muốn theo đuổi cô?
Đương nhiên là có.
Nhưng đám con trai bình thường không dám mơ tưởng, những chàng trai có điều kiện hơn một chút cũng phải cân nhắc, xem chút tiền ít ỏi của mình có đủ mời cô ăn bữa cơm hay không.
Lấy ví dụ là Lâm Vọng gần đây đang theo đuổi cô đi, cũng là cậu ấm có gia cảnh không tệ, nhưng cứ lần lữa không dám tỏ tình.
Đoạn Tiêu đưa cô đến các buổi gặp mặt làm ăn, ngoài lý do muốn giữ cô bên cạnh mọi lúc mọi nơi, anh cũng muốn để cô tiếp xúc với đủ loại người trong đủ mọi hoàn cảnh.
Cưỡi ngựa, đua xe, chơi poker, nhắm bắn, đánh bóng hay đi biển… Bị bắt nạt phải biết mượn oai hùm, bị người ta xúc phạm thì phải vạch rõ giới hạn bản thân.
Thật lòng Đoạn Tiêu biết rõ đêm đầu tiên hai người ngủ với nhau là do Hạ Ngưỡng uống say nên mới gây ra hậu quả.
Về sau anh lại tìm cơ hội chuốc say cô nữa, chỉ có hai người ngồi ở phòng khách, anh một ly, em một ly.
Chuốc cô say mèm không phải để mua vui hay trừng phạt.
Chỉ để thăm dò tửu lượng của cô, không được quá hai chai rưỡi.
Đoạn Tiêu trưởng thành sớm, ai cũng đùa rằng anh sinh ra ở vạch đích. Nhưng dù có đứng cùng vạch xuất phát với anh, thì anh cũng sải bước dài hơn bạn bè đồng trang lứa.
Anh nuôi Hạ Ngưỡng, nhưng không phải kiểu tục tằn như “bao nuôi”.
Anh không phải kiểu người sẽ nói thẳng với cô rằng anh đối tốt với em, nhưng anh xem Hạ Ngưỡng là người của mình nên không để ý đến số tiền và công sức bỏ ra.
Anh chỉ làm vậy với người anh dành hết tâm tư.
Miệng nói muốn làm nhân vật phản diện trong cuộc đời cô, nhưng hành động thực tế thì hoàn toàn ngược lại.
Nhưng vào lúc này, Hạ Ngưỡng hoàn toàn không ý thức được điều đó.
Hay nói cách khác, sự tốt đẹp của Đoạn Tiêu luôn khuất trong bóng tối.
Nhưng sự xấu tính, độc đoán và những thủ đoạn uy hiếp của anh lại phơi bày ngoài ánh sáng, ai cũng nhận ra từ cái nhìn đầu tiên.
Cũng là điều mà Hạ Ngưỡng cảm nhận sâu sắc ở thời điểm hiện tại.
Giải Hoa Sen đã được ấn định thời gian cụ thể vào lúc 3 giờ chiều ngày 3. Người đi cùng Hạ Ngưỡng tham gia cuộc thi là giáo viên dạy múa dân tộc của cô: Ngỗi Mẫn Vận.
Trước ngày đến Thân Thành, Hạ Ngưỡng đã tới khoa ngoại Gan của Bệnh viện nhân dân Kinh Châu một chuyến, tìm bác sĩ Diêm – người đã liên hệ với Đoạn Tiêu trước đó.
Cô lấy danh nghĩa của Đoạn Tiêu để kết nối với người hiến tặng.
Hạ Ngưỡng nợ Đoạn Tiêu 30 vạn.
Mẹ của Ôn Vân Miểu, tức là dì của cô, đã mượn 30 vạn này để trị bệnh, sau khi bà ấy được chẩn đoán mắc bệnh Wilson*.
(*bệnh Wilson: bệnh thoái hóa gan).
Lúc dì phát hiện bệnh này thì bệnh đã chuyển sang ung thư gan giai đoạn cuối, chỉ có thể dùng tiền để kéo dài sự sống thêm hai năm.
Đây là bệnh di truyền trong dòng họ, mẹ Hạ Ngưỡng thường bảo bà gặp may, cũng là con gái trong nhà nhưng không bị di truyền. Lúc mẹ còn sống, bà cũng thường giúp đỡ người chị này.
Vì thế, Hạ Ngưỡng mới thấy mình may mắn.
Bệnh di truyền của dì lại di truyền sang Ôn Vân Miểu.
Cũng may Ôn Vân Miểu còn nhỏ, phát hiện sớm, nên làm phẫu thuật ghép gan kịp thời. Họ đã đến bệnh viện khám chuyên khoa, trong trường hợp của cô ấy, chi phí phẫu thuật ghép gan phải tốn ít nhất 60 vạn.
Chưa kể, nếu cơ thể có phản ứng xấu sau khi ghép gan thì cần chuẩn bị ít nhất 50 đến 60 vạn để điều trị sau phẫu thuật.
Mùa hè sau khi tốt nghiệp cấp ba, Đoạn Tiêu đã trả giúp hai chị em khoản nợ 30 vạn, còn chuyển thêm 200 vạn vào thẻ của cô để làm chi phí dự phòng cho phẫu thuật.
Ngoài ra, anh còn sử dụng nhiều mối quan hệ để tìm được người hiến gan phù hợp trong thời gian ngắn nhất.
Có lẽ anh cũng bỏ không ít tiền vào việc này.
Nhưng Hạ Ngưỡng không muốn nghĩ thêm, cô sợ mình không trả nổi.
Từ đó đến nay cô vẫn chưa động vào 200 vạn trong thẻ. Thời gian phẫu thuật đã được ấn định vào tháng 6, cô cũng không cần số tiền này của anh nữa.
Đến giờ Hạ Ngưỡng vẫn chưa nói cho Đoạn Tiêu biết rằng lúc dì cô còn sống, bà ấy đã mua bảo hiểm y tế cho con gái mình, với mức bồi thường tối đa là 150 vạn.
Học phí và chi phí sinh hoạt của cô với Ôn Vân Miểu đều được trích ra từ tiền bố mẹ đã gửi ngân hàng cho cô trước lúc qua đời. Hai năm qua, tiền thưởng từ các cuộc thi và công việc parttime cũng giúp cô tích lũy được hơn 10 vạn.
Giải vàng của cuộc thi Hoa Sen được thưởng 10 vạn.
Chỉ cần lần này thi đấu suôn sẻ, cô sẽ có thể trả hết nợ cho Đoạn Tiêu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro