Chương 131
Ninh Viễn
2025-03-21 20:35:51
Sức lực cuối cùng cũng cạn kiệt, Thẩm Nghịch không thể tìm thấy bất kỳ dấu vết nào chứng minh Biên Tẫn vẫn còn sống.
Quần áo nàng ướt sũng, nước mưa rét buốt thấm vào từng sớ vải.
Vết thương khiến thể lực nàng suy kiệt, mà những thao tác, thủ pháp tinh diệu kia quá mức chính xác, quá mức hoàn hảo, không thể không khiến người ta hoài nghi, liệu có phải tất cả đã được sắp đặt từ trước.
Nàng ngã xuống đống loạn thể, hơi thở dồn dập, làn khói trắng từ miệng tản ra trong không khí lạnh lẽo.
Những loạn thể lạnh cứng bên dưới khiến da nàng đau rát vì bị ép.
Nhưng khi tưởng tượng đến những loạn thể này có thể thuộc về sư tỷ, nàng lại không đành lòng trách cứ.
Ý thức dần chìm xuống, nàng bị thế giới trong mơ cuốn lấy.
Trong giấc mộng, những hình ảnh vụn vặt hiện lên, chắp vá như mảnh gương vỡ.
Thẩm Nghịch nhớ lại lời Biên Tẫn từng nói, từ khi còn rất nhỏ, nàng đã biết đi sớm hơn những đứa trẻ cùng tuổi hai, ba tháng, nhưng lại không thích đi, chỉ thích khóc. Không dễ dỗ dành, chỉ cần Biên Tẫn buông tay một chút, nàng liền lập tức khóc. Vì vậy, Biên Tẫn chẳng còn cách nào khác ngoài việc ôm nàng vào lòng, đi đâu cũng phải mang theo.
Khi đó, đôi tay nhỏ bé của Thẩm Nghịch hay nắm lấy một số đồ vật, những đồ vật dùng để ăn, mặc đều bị nàng nắm lấy.
Thích nhất vẫn là Biên Tẫn, nắm chặt tay Biên Tẫn cả đêm, chỉ cần cho nàng nắm là không khóc không nháo, biến thành em bé ngoan ngoãn.
Lúc đó, Biên Tẫn cũng chỉ là một đứa trẻ mới lớn, mỗi ngày đều bị bài vở của sư môn đè nặng. Nhưng dù bận rộn đến đâu, nàng vẫn luôn để lại một bàn tay, để Thẩm Nghịch có thể an tâm chìm vào giấc ngủ.
Lúc ấy, trưởng bối trong sư môn đều nói: "Đứa nhỏ này thích ngươi, hai ngươi có duyên."
Là cô nhi duy nhất của thế hệ này, dù có sư môn chăm sóc, nhưng đôi khi tỉnh giấc giữa đêm khuya, nàng vẫn không tránh khỏi cảm giác cô đơn như một cánh chim lạc bầy, không biết phải nương tựa vào đâu.
Vậy mà đứa bé không biết từ đâu xuất hiện này lại quấn quýt lấy nàng, ỷ lại nàng, yêu thích nàng, chưa từng muốn rời xa nàng.
Cứ thế, hai người gắn bó bên nhau, cuối cùng trở thành gia đình của nhau.
Mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ bên ngoài và quay về Song Cực Lâu, trước tiên Biên Tẫn luôn nói với Thẩm Nghịch một câu:
Ta về nhà rồi.
......
Trong bóng tối mơ hồ, nàng bước đi giữa cõi mộng vô định.
Thẩm Nghịch đảo mắt nhìn quanh, tìm kiếm nơi nàng và Biên Tẫn gọi là nhà.
Mưa phùn như những sợi chỉ mảnh mai, lặng lẽ rơi trên gương mặt nàng.
Trong đáy mắt nàng phản chiếu một vầng trăng sáng vằng vặc, rực rỡ như vàng ròng.
Đó là Tết Trung thu, là Tết Trung thu năm Thẩm Nghịch chín tuổi.
Ngày hội đoàn viên của mọi nhà, vậy mà lại có kẻ trộm tham vọng hư danh, muốn tranh vị trí đứng đầu thập đại môn phái, cố tình tìm đến sư môn gây chuyện.
Biên Tẫn đem những người đó lưu loát mà xử lý, để các sư muội sư đệ tiếp tục an tâm đón Tết Trung thu.
Thẩm Nghịch vân vê một chiếc bánh trung thu, là hương vị lòng đỏ trứng mà sư tỷ thích, trên mặt còn rắc chút hoa quế vụn.
Sư tỷ khẳng định sẽ thích.
Vui vẻ xoay hai vòng, nhưng không tìm thấy bóng dáng sư tỷ.
Thẩm Nghịch chạy loanh quanh trong đại viện, hỏi rất nhiều người, mọi người đều đang uống rượu ăn thịt, hoàn toàn không nhận ra sư tỷ đã biến mất.
Cuối cùng có người nói sư tỷ hình như đã về phòng.
Tiết trời còn sớm, sao lại có thể một mình ở trong phòng đợi?
Thẩm Nghịch tìm cái mâm, xếp ba cái bánh trung thu, nhảy chân sáo hướng sân của sư tỷ đi, muốn gõ cửa, vừa chạm vào cửa thì cửa đã mở.
Không khóa.
Cánh cửa từ từ mở ra, mùi máu tươi nồng đậm từ trong phòng lan ra ngoài.
Thẩm Nghịch tò mò nhìn vào khe cửa hẹp.
Biên Tẫn ngồi bên chiếc đèn đặt dưới đất, loay hoay xử lý vết thương ở bên hông.
Vết thương sâu đến mức lộ cả xương trắng, khiến nụ cười trên môi Thẩm Nghịch lập tức đông cứng.
Thẩm Nghịch lui về phía sau nửa bước, nhưng vẫn gắt gao cầm lấy mâm, không để nó rơi xuống.
Biên Tẫn phát hiện ra nàng, nhịn đau nhíu mắt lại, khi nhìn thấy Thẩm Nghịch thì thả lỏng, chậm rãi biến thành nụ cười ôn nhu.
"Làm ngươi sợ rồi."
Từng giọt mồ hôi trong suốt lăn dài từ thái dương của Biên Tẫn. Khi nàng mỉm cười, hàng mi khẽ rung động, dưới ánh đèn vàng nhạt, tựa như được điểm tô bởi vô số hạt bụi kim lấp lánh.
Thẩm Nghịch đúng là đã bị dọa, nhưng còn nhiều hơn cả sợ hãi, là một nỗi đau không biết phải làm sao để bày tỏ. Nàng lắc đầu, nhẹ nhàng đóng cửa lại, bước đến bên Biên Tẫn, đưa mâm bánh ra trước mặt nàng.
"Đây là ta để dành cho ngươi, ngươi thích ăn nhất nhân lòng đỏ trứng. Bọn họ ăn nhanh quá......"
Biên Tẫn buông vạt áo xuống, che đi vết thương, rửa tay rồi cầm lấy một miếng bánh trung thu.
"Sợ ta không ăn được sao?"
Thẩm Nghịch gật đầu, ánh mắt vẫn lặng lẽ hướng về phía vết thương bị che khuất.
"Sư tỷ, rất đau đúng không...... Sao ngươi lại trốn đi chữa thương?"
Biên Tẫn cắn một miếng bánh trung thu, "Ăn ngon."
"Là vì không muốn phá hỏng không khí ngày hội, không muốn mọi người lo lắng sao? Nhưng mà ngày hội năm nào cũng có mà......"
Biên Tẫn dùng ngón tay thon dài kẹp nhẹ lấy má nàng.
Thẩm Nghịch: "Đau chết mất!"
Biên Tẫn nói: "Nhỏ mà lanh thật."
Thẩm Nghịch che lại khuôn mặt bị véo hồng "Hừ" một tiếng, "Ta lo lắng cho ngươi đó, lòng tốt không được báo đáp."
Bầu trời đêm bỗng nhiên bừng sáng.
Vô số sắc màu rực rỡ bùng lên, phá tan màn đêm tĩnh lặng.
Các sư huynh sư tỷ đang đốt pháo hoa trong viện.
Từ cửa sổ này có thể nhìn thấy đại viện Song Cực Lâu, Biên Tẫn ngóng nhìn sự náo nhiệt trong viện, sau một lúc lâu, chậm rãi mở miệng:
"Cũng không phải năm nào cũng có."
Thẩm Nghịch đứng bên cạnh nàng, hai tay đặt trên bệ cửa, cánh tay đỡ lấy đầu nhỏ, nghiêng mặt nhìn về phía sư tỷ cao ngất ngưởng, vẫn là không hiểu lắm.
"Chẳng phải chỉ là một cái Tết Trung thu bình thường sao?"
Biên Tẫn cười, bàn tay thon dài vu.ốt ve phía sau lưng nàng, nhẹ nhàng xoa dịu.
"Nhưng ta lại tham luyến sự bình thường này."
Khi đó Thẩm Nghịch không hiểu được cảm xúc phức tạp của Biên Tẫn đối với thế gian, mười năm sau, trải qua ly biệt tịch mịch cùng nỗi đau mất mát, trải qua những đêm dài mất ngủ, đem tất cả những ký ức về Biên Tẫn trong trí nhớ tỉ mỉ xâu chuỗi lại, Thẩm Nghịch mới dần dần hiểu ra gặp gỡ không dễ dàng.
Những ngày tháng không sầu không đau, mới thực sự là thứ khó cầu trong nhân thế.
Chớp mắt, Song Cực Lâu mà Biên Tẫn từng nâng niu trong lòng bàn tay đã tàn lụi theo thời gian.
Trong buổi tụ hội kia, khi các nàng lại lần nữa trở lại Song Cực Lâu, không có tiếng cười vui, không có pháo hoa, chỉ có cảnh người mất.
"Tất cả của ngươi, đều sẽ trở về."
Đứng giữa núi cao vạn trượng, một câu an ủi của Thẩm Nghịch đã thúc giục giọt nước mắt duy nhất trong cuộc đời Biên Tẫn, khuấy động quãng đời còn lại của Thẩm Nghịch.
Nước mắt lạnh như băng, khắc cốt ghi tâm.
Tất cả về Biên Tẫn đều in sâu trong từng hơi thở của Thẩm Nghịch.
Trong cơn mơ màng, Thẩm Nghịch đau khổ nhận ra, vì sao nàng không mang mình đi cùng.
Không phải nàng nuốt lời, không phải nàng nhẫn tâm.
Bởi vì, con đường nàng đi chính là đường chết.
......
Lý Tư vất vả lắm mới tìm được Thẩm Nghịch, nhưng nàng đã một lần nữa rơi vào hôn mê, còn có chút triệu chứng hạ thân nhiệt, máu từ vết thương nhuộm đỏ quần áo.
Mưa lạnh càng lúc càng lớn, Lý Tư khi ra ngoài mặc không nhiều lắm, nhưng vẫn cởi áo khoác ngoài khoác lên cho tổ tông.
Lý Tư gọi nàng, lại lay lay người nàng, nhưng người vẫn không tỉnh lại, chỉ có thể ôm nàng lên, gian nan mà từ đống loạn thể đi xuống.
Khi mới phát hiện ra chỗ này, Lý Tư đã rất buồn bực, đám loạn thể giống như núi này là hình thành như thế nào? Giống như một bãi rác khổng lồ chứa đầy những cơ thể máy móc bị vứt bỏ.
Lý Tư ôm Thẩm Nghịch vào trong xe ngựa, lại đi xem xét chút tư liệu về đồi núi loạn thể, do dự nên hay không nhặt một mảnh loạn thể về nghiên cứu, cuối cùng vẫn là từ bỏ. Rốt cuộc nàng lo lắng đám loạn thể nhìn như không có dấu hiệu sự sống này sẽ sống lại. Thành Trường An hiện tại khó khăn lắm mới có được chút bình yên, nàng không muốn mang thêm mối họa ngầm về.
Hơn nữa, Thẩm Nghịch có thể tìm đến nơi này, tảng lớn loạn thể này hẳn là có chút quan hệ với Biên Tẫn, Thẩm Nghịch có lẽ trong lòng hiểu rõ.
Có liên quan đến Biên Tẫn......
Lý Tư không thể không suy đoán.
Chẳng lẽ những loạn thể này là do Biên Tẫn hấp thu Hắc khối Rubik của cả tòa thành trì rồi tạo ra sao?
...... Nhiều như vậy?
Da đầu Lý Tư có chút tê dại, không thể tưởng tượng được Biên Tẫn đã trải qua những gì.
Càng không thể tưởng tượng được tâm tình của Thẩm Nghịch giờ phút này.
Đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà tưởng tượng, Lý Tư cảm thấy chua xót trong lòng.
Người đã tìm được rồi, tính toán lập tức quay trở lại, nhưng chiếc tàu bay kia của Thẩm Nghịch thì sao bây giờ?
Dù có hạ thấp xe ngựa xuống, cánh tay máy móc của Lý Tư cũng không thể di chuyển được.
Thử nhấp vào bảng điều khiển trung tâm của tàu bay, may mắn thay, Thẩm Nghịch căn bản là không khóa xe, Lý Tư trực tiếp ấn nút quay trở lại, để tàu bay tự động quay về Hầu phủ.
Trở lại trong xe ngựa, Lý Tư một bên xoa xoa tay mở hệ thống sưởi, một bên muốn gửi tin nhắn báo bình an cho Đậu Toàn Cơ.
Kết quả, ngoài thành hoang dã căn bản không có tín hiệu.
Lý Tư "Chậc" một tiếng, điều khiển xe ngựa hướng thành Trường An trở về.
Quá hai canh giờ là nàng sẽ không vào được thành, phải nhanh lên, chỉ là vùng hoang dã này thật sự khó phân biệt phương hướng.
Kể từ khi Hắc khối Rubik tàn phá bừa bãi, dân cư càng đổ về các đại thành trì, thành trì càng phồn hoa càng có tinh binh canh gác, tuần tra, phương pháp tiêu diệt Hắc khối Rubik cũng càng nhiều, càng nhanh chóng, dân chúng càng có cơ hội sống sót lâu hơn.
Vùng đất hoang bên ngoài thành trì liền dần dần hoang vu, biến thành nơi săn bắn của dã thú và dị thú.
Mặc dù là cường giả có thiên phú cấp S, muốn sinh tồn ở vùng đất hoang hung hiểm cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Để thuận tiện giao thông, các đại thành trì xây dựng đường hầm thông nhau, cả chính thức lẫn không chính thức.
Đi theo quan đạo sẽ an toàn hơn, nhưng ngoài quan đạo lại là thế giới hoàn toàn khác, vẫn là câu nói kia, không có internet, không có bản đồ, hung thú lui tới, không có người cứu chữa, vô cùng hiểm ác.
Xe ngựa của Lý Tư không có hệ thống tuần tra, cũng không có chế độ lái tự động, nàng chỉ có thể dựa vào bản năng mà gian nan tìm đường.
Lý Tư tính toán thời gian, hẳn là có thể về đến nơi trong thời gian quy định, nhưng toàn bộ hành trình phải thật suôn sẻ, không thể lạc đường.
Điều này khiến nàng có chút khẩn trương.
Nếu thật sự không đúng hẹn trở về, đám người ở Viện Nghiên Cứu Phát Minh Tối Cao kia cũng sẽ không tốt bụng chờ nàng.
Vết bánh xe trên đường đất hoang vắng vẻ vẽ nên hai đường dài.
Xe ngựa của Lý Tư thật ra rất ổn, nhưng đường xá hoang vu thật sự rất khó đi, thân xe thường xuyên bị nghiêng, có chút xóc nảy.
Ngay lúc Lý Tư tập trung tinh thần điều khiển, nghe thấy phía sau truyền đến một câu khiến nàng sởn tóc gáy:
"Phía sau có gì đó đi theo."
Thẩm Nghịch không biết tỉnh lại từ lúc nào, sắc mặt tái nhợt ôm ngực.
Lý Tư nhìn kính chiếu hậu nửa ngày, "Không có gì cả, ngươi đừng làm ta sợ!"
Thẩm Nghịch giọng nói cực nhỏ, như thể bất cứ lúc nào cũng sẽ bị gió thổi bay đi.
"Không dọa ngươi, theo chúng ta một đường."
Thẩm Nghịch lau mặt, buồn bực hỏi: "Xe ngươi sao không có cái trần nhà?"
Lý Tư lười giải thích với nàng xe mui trần có bao nhiêu phong khoáng, "Sao có thể có người đi theo, ngươi biết bây giờ ra khỏi thành phải làm bao nhiêu thủ tục không?"
"Không biết."
Lý Tư:......
Thật sự hối hận, nói với nàng cái này làm gì, nàng ra khỏi thành chẳng phải dễ như ra khỏi nhà sao?
Thẩm Nghịch lại nói: "Vì sao lại nhất định là từ trong thành ra?"
Bị nhắc nhở như vậy, Lý Tư "A" một tiếng.
"Vậy chẳng phải càng đáng sợ sao? Ngoài thành có thể có gì, không phải dị thú thì là đạo tặc!"
"Lý Tư tướng quân nay đã thông minh hơn, còn biết tự hỏi tự đáp rồi."
Lý Tư: ?
Xú hồ ly nửa sống nửa chết có phải đã dồn hết tinh lực cho cái miệng thiếu đạo đức kia không?
Thẩm Nghịch nằm ở phía kia quan sát bên trong xe ngựa, chân đá sang bên trái một cái, quầy vũ khí mở ra.
Thẩm Nghịch lấy ra một khẩu súng.
Lý Tư: "...... Ngươi đá nhẹ chân một chút!"
"Xe ngựa mui trần sang trọng này của ngươi còn có thể để cho ta, người nửa sống nửa chết này đá tan thành từng mảnh sao?"
Lý Tư:......
Thẩm Nghịch ước lượng khẩu súng, gian nan mà ngồi dậy, nàng xoay người nhìn về phía sau xe ngựa, nơi mà bàn tay duỗi ra cũng không nhìn thấy năm ngón, một màu đen tối.
Vừa lúc tâm tình không tốt, xem ai tới đâm vào họng súng.
Quần áo nàng ướt sũng, nước mưa rét buốt thấm vào từng sớ vải.
Vết thương khiến thể lực nàng suy kiệt, mà những thao tác, thủ pháp tinh diệu kia quá mức chính xác, quá mức hoàn hảo, không thể không khiến người ta hoài nghi, liệu có phải tất cả đã được sắp đặt từ trước.
Nàng ngã xuống đống loạn thể, hơi thở dồn dập, làn khói trắng từ miệng tản ra trong không khí lạnh lẽo.
Những loạn thể lạnh cứng bên dưới khiến da nàng đau rát vì bị ép.
Nhưng khi tưởng tượng đến những loạn thể này có thể thuộc về sư tỷ, nàng lại không đành lòng trách cứ.
Ý thức dần chìm xuống, nàng bị thế giới trong mơ cuốn lấy.
Trong giấc mộng, những hình ảnh vụn vặt hiện lên, chắp vá như mảnh gương vỡ.
Thẩm Nghịch nhớ lại lời Biên Tẫn từng nói, từ khi còn rất nhỏ, nàng đã biết đi sớm hơn những đứa trẻ cùng tuổi hai, ba tháng, nhưng lại không thích đi, chỉ thích khóc. Không dễ dỗ dành, chỉ cần Biên Tẫn buông tay một chút, nàng liền lập tức khóc. Vì vậy, Biên Tẫn chẳng còn cách nào khác ngoài việc ôm nàng vào lòng, đi đâu cũng phải mang theo.
Khi đó, đôi tay nhỏ bé của Thẩm Nghịch hay nắm lấy một số đồ vật, những đồ vật dùng để ăn, mặc đều bị nàng nắm lấy.
Thích nhất vẫn là Biên Tẫn, nắm chặt tay Biên Tẫn cả đêm, chỉ cần cho nàng nắm là không khóc không nháo, biến thành em bé ngoan ngoãn.
Lúc đó, Biên Tẫn cũng chỉ là một đứa trẻ mới lớn, mỗi ngày đều bị bài vở của sư môn đè nặng. Nhưng dù bận rộn đến đâu, nàng vẫn luôn để lại một bàn tay, để Thẩm Nghịch có thể an tâm chìm vào giấc ngủ.
Lúc ấy, trưởng bối trong sư môn đều nói: "Đứa nhỏ này thích ngươi, hai ngươi có duyên."
Là cô nhi duy nhất của thế hệ này, dù có sư môn chăm sóc, nhưng đôi khi tỉnh giấc giữa đêm khuya, nàng vẫn không tránh khỏi cảm giác cô đơn như một cánh chim lạc bầy, không biết phải nương tựa vào đâu.
Vậy mà đứa bé không biết từ đâu xuất hiện này lại quấn quýt lấy nàng, ỷ lại nàng, yêu thích nàng, chưa từng muốn rời xa nàng.
Cứ thế, hai người gắn bó bên nhau, cuối cùng trở thành gia đình của nhau.
Mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ bên ngoài và quay về Song Cực Lâu, trước tiên Biên Tẫn luôn nói với Thẩm Nghịch một câu:
Ta về nhà rồi.
......
Trong bóng tối mơ hồ, nàng bước đi giữa cõi mộng vô định.
Thẩm Nghịch đảo mắt nhìn quanh, tìm kiếm nơi nàng và Biên Tẫn gọi là nhà.
Mưa phùn như những sợi chỉ mảnh mai, lặng lẽ rơi trên gương mặt nàng.
Trong đáy mắt nàng phản chiếu một vầng trăng sáng vằng vặc, rực rỡ như vàng ròng.
Đó là Tết Trung thu, là Tết Trung thu năm Thẩm Nghịch chín tuổi.
Ngày hội đoàn viên của mọi nhà, vậy mà lại có kẻ trộm tham vọng hư danh, muốn tranh vị trí đứng đầu thập đại môn phái, cố tình tìm đến sư môn gây chuyện.
Biên Tẫn đem những người đó lưu loát mà xử lý, để các sư muội sư đệ tiếp tục an tâm đón Tết Trung thu.
Thẩm Nghịch vân vê một chiếc bánh trung thu, là hương vị lòng đỏ trứng mà sư tỷ thích, trên mặt còn rắc chút hoa quế vụn.
Sư tỷ khẳng định sẽ thích.
Vui vẻ xoay hai vòng, nhưng không tìm thấy bóng dáng sư tỷ.
Thẩm Nghịch chạy loanh quanh trong đại viện, hỏi rất nhiều người, mọi người đều đang uống rượu ăn thịt, hoàn toàn không nhận ra sư tỷ đã biến mất.
Cuối cùng có người nói sư tỷ hình như đã về phòng.
Tiết trời còn sớm, sao lại có thể một mình ở trong phòng đợi?
Thẩm Nghịch tìm cái mâm, xếp ba cái bánh trung thu, nhảy chân sáo hướng sân của sư tỷ đi, muốn gõ cửa, vừa chạm vào cửa thì cửa đã mở.
Không khóa.
Cánh cửa từ từ mở ra, mùi máu tươi nồng đậm từ trong phòng lan ra ngoài.
Thẩm Nghịch tò mò nhìn vào khe cửa hẹp.
Biên Tẫn ngồi bên chiếc đèn đặt dưới đất, loay hoay xử lý vết thương ở bên hông.
Vết thương sâu đến mức lộ cả xương trắng, khiến nụ cười trên môi Thẩm Nghịch lập tức đông cứng.
Thẩm Nghịch lui về phía sau nửa bước, nhưng vẫn gắt gao cầm lấy mâm, không để nó rơi xuống.
Biên Tẫn phát hiện ra nàng, nhịn đau nhíu mắt lại, khi nhìn thấy Thẩm Nghịch thì thả lỏng, chậm rãi biến thành nụ cười ôn nhu.
"Làm ngươi sợ rồi."
Từng giọt mồ hôi trong suốt lăn dài từ thái dương của Biên Tẫn. Khi nàng mỉm cười, hàng mi khẽ rung động, dưới ánh đèn vàng nhạt, tựa như được điểm tô bởi vô số hạt bụi kim lấp lánh.
Thẩm Nghịch đúng là đã bị dọa, nhưng còn nhiều hơn cả sợ hãi, là một nỗi đau không biết phải làm sao để bày tỏ. Nàng lắc đầu, nhẹ nhàng đóng cửa lại, bước đến bên Biên Tẫn, đưa mâm bánh ra trước mặt nàng.
"Đây là ta để dành cho ngươi, ngươi thích ăn nhất nhân lòng đỏ trứng. Bọn họ ăn nhanh quá......"
Biên Tẫn buông vạt áo xuống, che đi vết thương, rửa tay rồi cầm lấy một miếng bánh trung thu.
"Sợ ta không ăn được sao?"
Thẩm Nghịch gật đầu, ánh mắt vẫn lặng lẽ hướng về phía vết thương bị che khuất.
"Sư tỷ, rất đau đúng không...... Sao ngươi lại trốn đi chữa thương?"
Biên Tẫn cắn một miếng bánh trung thu, "Ăn ngon."
"Là vì không muốn phá hỏng không khí ngày hội, không muốn mọi người lo lắng sao? Nhưng mà ngày hội năm nào cũng có mà......"
Biên Tẫn dùng ngón tay thon dài kẹp nhẹ lấy má nàng.
Thẩm Nghịch: "Đau chết mất!"
Biên Tẫn nói: "Nhỏ mà lanh thật."
Thẩm Nghịch che lại khuôn mặt bị véo hồng "Hừ" một tiếng, "Ta lo lắng cho ngươi đó, lòng tốt không được báo đáp."
Bầu trời đêm bỗng nhiên bừng sáng.
Vô số sắc màu rực rỡ bùng lên, phá tan màn đêm tĩnh lặng.
Các sư huynh sư tỷ đang đốt pháo hoa trong viện.
Từ cửa sổ này có thể nhìn thấy đại viện Song Cực Lâu, Biên Tẫn ngóng nhìn sự náo nhiệt trong viện, sau một lúc lâu, chậm rãi mở miệng:
"Cũng không phải năm nào cũng có."
Thẩm Nghịch đứng bên cạnh nàng, hai tay đặt trên bệ cửa, cánh tay đỡ lấy đầu nhỏ, nghiêng mặt nhìn về phía sư tỷ cao ngất ngưởng, vẫn là không hiểu lắm.
"Chẳng phải chỉ là một cái Tết Trung thu bình thường sao?"
Biên Tẫn cười, bàn tay thon dài vu.ốt ve phía sau lưng nàng, nhẹ nhàng xoa dịu.
"Nhưng ta lại tham luyến sự bình thường này."
Khi đó Thẩm Nghịch không hiểu được cảm xúc phức tạp của Biên Tẫn đối với thế gian, mười năm sau, trải qua ly biệt tịch mịch cùng nỗi đau mất mát, trải qua những đêm dài mất ngủ, đem tất cả những ký ức về Biên Tẫn trong trí nhớ tỉ mỉ xâu chuỗi lại, Thẩm Nghịch mới dần dần hiểu ra gặp gỡ không dễ dàng.
Những ngày tháng không sầu không đau, mới thực sự là thứ khó cầu trong nhân thế.
Chớp mắt, Song Cực Lâu mà Biên Tẫn từng nâng niu trong lòng bàn tay đã tàn lụi theo thời gian.
Trong buổi tụ hội kia, khi các nàng lại lần nữa trở lại Song Cực Lâu, không có tiếng cười vui, không có pháo hoa, chỉ có cảnh người mất.
"Tất cả của ngươi, đều sẽ trở về."
Đứng giữa núi cao vạn trượng, một câu an ủi của Thẩm Nghịch đã thúc giục giọt nước mắt duy nhất trong cuộc đời Biên Tẫn, khuấy động quãng đời còn lại của Thẩm Nghịch.
Nước mắt lạnh như băng, khắc cốt ghi tâm.
Tất cả về Biên Tẫn đều in sâu trong từng hơi thở của Thẩm Nghịch.
Trong cơn mơ màng, Thẩm Nghịch đau khổ nhận ra, vì sao nàng không mang mình đi cùng.
Không phải nàng nuốt lời, không phải nàng nhẫn tâm.
Bởi vì, con đường nàng đi chính là đường chết.
......
Lý Tư vất vả lắm mới tìm được Thẩm Nghịch, nhưng nàng đã một lần nữa rơi vào hôn mê, còn có chút triệu chứng hạ thân nhiệt, máu từ vết thương nhuộm đỏ quần áo.
Mưa lạnh càng lúc càng lớn, Lý Tư khi ra ngoài mặc không nhiều lắm, nhưng vẫn cởi áo khoác ngoài khoác lên cho tổ tông.
Lý Tư gọi nàng, lại lay lay người nàng, nhưng người vẫn không tỉnh lại, chỉ có thể ôm nàng lên, gian nan mà từ đống loạn thể đi xuống.
Khi mới phát hiện ra chỗ này, Lý Tư đã rất buồn bực, đám loạn thể giống như núi này là hình thành như thế nào? Giống như một bãi rác khổng lồ chứa đầy những cơ thể máy móc bị vứt bỏ.
Lý Tư ôm Thẩm Nghịch vào trong xe ngựa, lại đi xem xét chút tư liệu về đồi núi loạn thể, do dự nên hay không nhặt một mảnh loạn thể về nghiên cứu, cuối cùng vẫn là từ bỏ. Rốt cuộc nàng lo lắng đám loạn thể nhìn như không có dấu hiệu sự sống này sẽ sống lại. Thành Trường An hiện tại khó khăn lắm mới có được chút bình yên, nàng không muốn mang thêm mối họa ngầm về.
Hơn nữa, Thẩm Nghịch có thể tìm đến nơi này, tảng lớn loạn thể này hẳn là có chút quan hệ với Biên Tẫn, Thẩm Nghịch có lẽ trong lòng hiểu rõ.
Có liên quan đến Biên Tẫn......
Lý Tư không thể không suy đoán.
Chẳng lẽ những loạn thể này là do Biên Tẫn hấp thu Hắc khối Rubik của cả tòa thành trì rồi tạo ra sao?
...... Nhiều như vậy?
Da đầu Lý Tư có chút tê dại, không thể tưởng tượng được Biên Tẫn đã trải qua những gì.
Càng không thể tưởng tượng được tâm tình của Thẩm Nghịch giờ phút này.
Đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà tưởng tượng, Lý Tư cảm thấy chua xót trong lòng.
Người đã tìm được rồi, tính toán lập tức quay trở lại, nhưng chiếc tàu bay kia của Thẩm Nghịch thì sao bây giờ?
Dù có hạ thấp xe ngựa xuống, cánh tay máy móc của Lý Tư cũng không thể di chuyển được.
Thử nhấp vào bảng điều khiển trung tâm của tàu bay, may mắn thay, Thẩm Nghịch căn bản là không khóa xe, Lý Tư trực tiếp ấn nút quay trở lại, để tàu bay tự động quay về Hầu phủ.
Trở lại trong xe ngựa, Lý Tư một bên xoa xoa tay mở hệ thống sưởi, một bên muốn gửi tin nhắn báo bình an cho Đậu Toàn Cơ.
Kết quả, ngoài thành hoang dã căn bản không có tín hiệu.
Lý Tư "Chậc" một tiếng, điều khiển xe ngựa hướng thành Trường An trở về.
Quá hai canh giờ là nàng sẽ không vào được thành, phải nhanh lên, chỉ là vùng hoang dã này thật sự khó phân biệt phương hướng.
Kể từ khi Hắc khối Rubik tàn phá bừa bãi, dân cư càng đổ về các đại thành trì, thành trì càng phồn hoa càng có tinh binh canh gác, tuần tra, phương pháp tiêu diệt Hắc khối Rubik cũng càng nhiều, càng nhanh chóng, dân chúng càng có cơ hội sống sót lâu hơn.
Vùng đất hoang bên ngoài thành trì liền dần dần hoang vu, biến thành nơi săn bắn của dã thú và dị thú.
Mặc dù là cường giả có thiên phú cấp S, muốn sinh tồn ở vùng đất hoang hung hiểm cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Để thuận tiện giao thông, các đại thành trì xây dựng đường hầm thông nhau, cả chính thức lẫn không chính thức.
Đi theo quan đạo sẽ an toàn hơn, nhưng ngoài quan đạo lại là thế giới hoàn toàn khác, vẫn là câu nói kia, không có internet, không có bản đồ, hung thú lui tới, không có người cứu chữa, vô cùng hiểm ác.
Xe ngựa của Lý Tư không có hệ thống tuần tra, cũng không có chế độ lái tự động, nàng chỉ có thể dựa vào bản năng mà gian nan tìm đường.
Lý Tư tính toán thời gian, hẳn là có thể về đến nơi trong thời gian quy định, nhưng toàn bộ hành trình phải thật suôn sẻ, không thể lạc đường.
Điều này khiến nàng có chút khẩn trương.
Nếu thật sự không đúng hẹn trở về, đám người ở Viện Nghiên Cứu Phát Minh Tối Cao kia cũng sẽ không tốt bụng chờ nàng.
Vết bánh xe trên đường đất hoang vắng vẻ vẽ nên hai đường dài.
Xe ngựa của Lý Tư thật ra rất ổn, nhưng đường xá hoang vu thật sự rất khó đi, thân xe thường xuyên bị nghiêng, có chút xóc nảy.
Ngay lúc Lý Tư tập trung tinh thần điều khiển, nghe thấy phía sau truyền đến một câu khiến nàng sởn tóc gáy:
"Phía sau có gì đó đi theo."
Thẩm Nghịch không biết tỉnh lại từ lúc nào, sắc mặt tái nhợt ôm ngực.
Lý Tư nhìn kính chiếu hậu nửa ngày, "Không có gì cả, ngươi đừng làm ta sợ!"
Thẩm Nghịch giọng nói cực nhỏ, như thể bất cứ lúc nào cũng sẽ bị gió thổi bay đi.
"Không dọa ngươi, theo chúng ta một đường."
Thẩm Nghịch lau mặt, buồn bực hỏi: "Xe ngươi sao không có cái trần nhà?"
Lý Tư lười giải thích với nàng xe mui trần có bao nhiêu phong khoáng, "Sao có thể có người đi theo, ngươi biết bây giờ ra khỏi thành phải làm bao nhiêu thủ tục không?"
"Không biết."
Lý Tư:......
Thật sự hối hận, nói với nàng cái này làm gì, nàng ra khỏi thành chẳng phải dễ như ra khỏi nhà sao?
Thẩm Nghịch lại nói: "Vì sao lại nhất định là từ trong thành ra?"
Bị nhắc nhở như vậy, Lý Tư "A" một tiếng.
"Vậy chẳng phải càng đáng sợ sao? Ngoài thành có thể có gì, không phải dị thú thì là đạo tặc!"
"Lý Tư tướng quân nay đã thông minh hơn, còn biết tự hỏi tự đáp rồi."
Lý Tư: ?
Xú hồ ly nửa sống nửa chết có phải đã dồn hết tinh lực cho cái miệng thiếu đạo đức kia không?
Thẩm Nghịch nằm ở phía kia quan sát bên trong xe ngựa, chân đá sang bên trái một cái, quầy vũ khí mở ra.
Thẩm Nghịch lấy ra một khẩu súng.
Lý Tư: "...... Ngươi đá nhẹ chân một chút!"
"Xe ngựa mui trần sang trọng này của ngươi còn có thể để cho ta, người nửa sống nửa chết này đá tan thành từng mảnh sao?"
Lý Tư:......
Thẩm Nghịch ước lượng khẩu súng, gian nan mà ngồi dậy, nàng xoay người nhìn về phía sau xe ngựa, nơi mà bàn tay duỗi ra cũng không nhìn thấy năm ngón, một màu đen tối.
Vừa lúc tâm tình không tốt, xem ai tới đâm vào họng súng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro