Chương 3
Đang cập nhật
2025-03-18 20:46:42
Với tư cách là người đứng đầu bộ phận nghiên cứu và phát triển của trò chơi, tôi đã ở bên cạnh theo dõi quá trình và ghi nhận lại vấn đề phát sinh.
Ánh mắt tôi vẫn luôn dừng trên người Lục Thần Phong, ngón tay trắng thon dài của anh linh hoạt gõ phím.
Cảnh tượng này làm tôi nhớ lại ba năm chúng tôi chung sống trong căn phòng thuê.
Lúc đó Lục Thần Phong chơi game, trông anh rất luộm thuộm, tự hỏi sao lúc đó tôi không nhận ra anh đẹp trai đến thế nhỉ?
Có lẽ là vì ánh mắt của tôi quá nồng nhiệt nên Phương Ngữ Tình bước tới bên cạnh tôi.
"Cô có biết, suốt chặng đường này anh Lục đã phải khó khăn, vất vả thế nào không?"
Nghe thấy giọng nói của cô ấy, tôi định thần lại và lắng nghe cô ấy tiếp tục.
"Khi chia tay với cô, do liên tục nhận chơi game giúp người khác nên sức khỏe không thể chịu đựng được nữa, phải nhập viện, ở bệnh viện điều trị suốt một năm."
"Sau đó, anh ấy bị trầm cảm nặng. Nếu không phải mẹ anh ấy và tôi kịp thời phát hiện và khuyên răn thì anh ấy đã c.h.ế.t từ lâu rồi!"
Lời nói của Phương Ngữ Tình như một nhát búa nặng nề đập vào tim tôi, đau đến mức tôi gần như không thể thở được.
Tôi im lặng lắng nghe, giả vờ như không quan tâm.
“Anh ấy đúng là không dễ dàng gì.”
Thấy tôi bình tĩnh như vậy, Phương Ngữ Tình cảm thấy bất bình thay cho Lục Thần Phong:
"Cho nên, Giang Hoài à, cô tuyệt đối, tuyệt đối không được tiếp cận anh ấy nữa, được không? Bởi vì đối với anh ấy mà nói, được cô yêu cũng là một gánh nặng."
Được yêu cũng là một gánh nặng.
Tôi sửng sốt, vì những lời của Phương Ngữ Tình mà tôi không nói được lời nào nữa.
Đúng vậy, tôi vẫn rất yêu, rất yêu Lục Thần Phong…
Phiên live thử nghiệm trò chơi đã kết thúc.
Hàng loạt bình luận tràn ngập màn hình.
"Anh Lục đẹp trai quá! Giỏi quá!"
Lục Thần Phong nhìn lướt qua những bình luận khen ngợi, sau đó quay sang nhìn Phương Ngữ Tình bằng ánh mắt dịu dàng.
"Mọi thứ tôi có được ở hiện tại đều là nhờ vợ sắp cưới của tôi, Ngữ Tình. Nếu không có cô ấy, tôi sẽ không thể ở vị trí như bây giờ."
Tôi im lặng lắng nghe, cảm thấy như trái tim mình bị chặn bởi một cục bông gòn, nhẹ hẫng nhưng lên không được, xuống cũng chẳng xong.
Trở lại bàn làm việc, tôi khắc phục sự cố xuất hiện trong trò chơi, cố gắng dùng công việc để quên đi mọi chuyện vừa rồi.
Một ngày cứ thế trôi qua trong chớp mắt.
Buổi tối, tôi như thường lệ đi về nhà.
Lúc này tôi mới nhận ra, ngoại trừ Lục Thần Phong xuất hiện trở lại thì cuộc sống dường như không có gì khác biệt.
Nhưng khi tôi quay lại căn phòng trọ thuê đó, tôi nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Lục Thần Phong đang đứng ở cửa.
Không đợi tôi kịp lên tiếng, Lục Thần Phong đã cất lời hỏi trước.
“Không phải cô bảo là mua nhà, mua xe rồi sao? Sao vẫn còn thuê trọ ở chỗ này vậy?”
5.
Xung quanh lập tức chìm vào sự im lặng c.h.ế.t chóc.
Tôi đứng đó trong sự xấu hổ và phải mất một lúc lâu sau mới lấy lại bình tĩnh.
"Nhà mới đang được tu sửa, không gian đầy formaldehyde, vậy nên tôi mới ở tạm chỗ này một quãng thời gian."
Khi Lục Thần Phong nghe thấy câu trả lời của tôi, anh không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi cảm thấy như thể bị anh nhìn thấu tất cả nên nhanh chóng khách sáo hỏi lại một câu.
“Anh vào ngồi chơi một lát không?”
Lục Thần Phong không từ chối mà đi theo tôi vào nhà.
Căn phòng không thay đổi nhiều so với tám năm trước, ngoại trừ cuốn sổ tay của tôi được đặt trên bàn máy tính của anh khi trước.
Dép cặp ở phòng khách nay chỉ còn một đôi của nữ.
Gối cặp trong phòng ngủ nay cũng chỉ còn lại đơn lẻ một cái.
Hai chiếc bàn chải sóng vai nhau cũng mất đi một chiếc.
Đã tám năm trôi qua, tôi không còn nhận ra những thay đổi này nữa, nhưng khi vào bếp rót nước cho Lục Thần Phong, tay tôi vẫn bất giác run rẩy vì hồi hộp.
So với sự hoảng loạn của tôi, Lục Thần Phong lại bình tĩnh đến lạ thường, anh nhìn quanh một lượt rồi hỏi tôi.
"Bạn trai của cô đâu?"
Cánh tay đưa ly nước của tôi khựng lại, rồi nhanh nhảu đáp:
"Ảnh đi công tác rồi."
Tôi ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Lục Thần Phong, lời nói dối cứ thế buột miệng mà ra.
Lục Thần Phong chắc hẳn cũng tin lời nói dối đó, tiếp lời: "Xem ra bạn trai cô cũng chẳng làm sao cả, dù có tạm bợ thì cũng không nên để cô ở đây chứ?"
Không biết vì sao, ngay giờ phút này tôi có chút muốn khịa lại anh.
“Năm đó sống cùng anh ba năm ở đây chẳng phải cũng sống được sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Lục Thần Phong im lặng.
Đôi mắt của anh giống tựa như một cái giếng cổ vậy, chẳng thể nào nhìn thấu được.
Một lát sau, anh lại hỏi tôi: "Sau khi chia tay tôi, cô vẫn luôn bên cạnh người đó sao?"
Đôi tay đặt trên đùi từ từ nắm chặt lại, móng tay bấm cả vào lòng bàn tay, nhưng trên mặt vẫn bày ra vẻ thản nhiên.
"Không, trước khi đến với anh ta thì tôi từng quen thêm một người nữa, năm ngoái chúng tôi mới ở bên nhau."
Khi nói ra những lời này, tôi không dám nhìn thẳng vào Lục Thần Phong.
Không khí xung quanh dường như đóng băng lại.
Một lúc lâu sau, ba chữ nhẹ nhàng bật ra từ miệng của Lục Thần Phong.
“Thật dơ bẩn.”
Ba từ này đã đ.â.m xuyên qua trái tim tôi.
Tôi chỉ mỉm cười, nhìn anh rồi nhẹ nhàng đáp lời: "Trong xã hội hiện đại này, nếu mãi cũng chỉ có một người đàn ông mới thật sự là ngu ngốc."
Sau đó, tôi hỏi ngược lại anh.
"Rời khỏi tôi tám năm rồi, bên cạnh anh cũng chỉ có mỗi Phương Ngữ Tình thôi sao? Thật đáng thương mà."
Lục Thần Phong không tiếp tục câu chuyện nữa, trước khi đứng dậy rời đi vẫn không quên nhắc tôi.
"Đừng quên trả lại tiền."
Sau khi anh rời đi, căn phòng trở nên yên tĩnh đến lạ thường.
Không biết qua bao lâu, điện thoại di động của tôi vang lên thông báo, là chị Lý, người mai mối trên trang web hẹn hò.
"Giang Hoài, đối tượng xem mắt lần trước tôi đề cập với cô đó, ngày mai người ta có thời gian rảnh, cô có muốn đi xem thử không?"
"Được."
Tôi đồng ý.
Chúng tôi đã hẹn gặp nhau sau giờ tan làm ngày mai.
Ngày hôm sau, công việc vẫn tiếp tục như thường lệ.
Thái độ của Lục Thần Phong đối với tôi rất lạnh nhạt, ngoại trừ trao đổi về các vấn đề liên quan đến công việc ra, chúng tôi không có bất kỳ sự giao lưu nào khác.
Anh và tôi giống như những người xa lạ quen thuộc nhất.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Cuối cùng, tôi cũng gắng gượng đến giờ tan làm, đến quán cà phê gần công ty theo như sắp xếp.
Người mà tôi sẽ hẹn hò lần này tên là Lâm Hiên, theo như lời chị Lý nói thì người này ngoại hình xuất sắc, lại mới du học về.
Khi đến nơi, tôi nhìn thấy một chàng trai trẻ đẹp trai mặc vest chỉnh tề, tôi không khỏi cảm thấy thắc mắc.
Tại sao một người đàn ông chất lượng cao như này lại phải tham gia xem mắt nhỉ?
Sau khi tôi ngồi xuống, còn chưa kịp giới thiệu bản thân thì tôi đã nghe Lâm Hiên lên tiếng.
"Cô Giang, thực ra thì tôi có vợ rồi."
Tôi sửng sốt, chưa định thần lại đã nghe thấy hắn ta nói tiếp.
"Lần này tôi chỉ muốn tìm chút hứng thú, nghe chị Lý nói thì cô đang rất túng thiếu nhỉ?"
"Không ấy như vậy đi, cô ở với tôi một đêm, tôi cho cô 1000 tệ, thế nào?"
Nghe Lâm Hiên nói như vậy, tôi không tin vào tai mình, phải mất một lúc lâu tôi mới hiểu được ý của hắn, tôi nhìn hắn hỏi ngược lại: “Anh nhìn tôi giống loại người đó sao?”
Nhưng Lâm Hiên không quan tâm, hắn chỉ cười.
"Phụ nữ trong xã hội này không phải đều như vậy sao? Cô kết hôn vì tiền đúng không? Tôi sẽ đưa tiền cho cô, hai chúng ta đều có được thứ mình cần, như vậy không tốt sao?"
Họng tôi nghẹn lại.
Ở công ty, sếp tôi bảo rằng phụ nữ có bạn trai, kết hôn và sinh con trước 30 tuổi là điều bình thường.
Đến khi đi xem mắt thì lại bị nói, phụ nữ kết hôn là vì tiền!
Tôi không hiểu tại sao phụ nữ lại phải bị định nghĩa như vậy chứ?
Một người phụ nữ, hoặc chỉ mình tôi, nên làm gì mới được xem là đúng đây?
Có lẽ do thấy tôi hồi lâu vẫn không lên tiếng nên Lâm Hiên tiếp tục câu chuyện.
"Cô thấy tiền không đủ sao? Vậy tôi thêm cho cô 500 nữa, được rồi chứ, bằng ấy tiền cũng đã có thể tìm con hàng nước ngoài rồi?"
Sau khi nghe vậy, tôi không thể kìm nén cơn giận trong lòng nữa.
Tôi cầm lấy tách cà phê trên bàn, hất thẳng lên mặt hắn ta, tức giận mắng.
“Tại sao anh lại nghĩ sau khi thêm 500 tôi sẽ chịu ngủ với anh?”
“Nếu muốn mua dâm thì cứ việc mua, đừng lấy lý do xem mắt để làm những việc buồn nôn như vậy!”
Giọng tôi lớn đến nỗi tất cả người có mặt trong quán cũng đều nhìn cả về phía này.
Khuôn mặt của Lâm Hiên lập tức đỏ bừng lên, hắn đứng dậy định đánh tôi.
Lúc này, giọng nói của Lục Thần Phong truyền đến từ cách đó không xa.
"Giang Hoài, đây là bạn trai của cô sao?”
Ánh mắt tôi vẫn luôn dừng trên người Lục Thần Phong, ngón tay trắng thon dài của anh linh hoạt gõ phím.
Cảnh tượng này làm tôi nhớ lại ba năm chúng tôi chung sống trong căn phòng thuê.
Lúc đó Lục Thần Phong chơi game, trông anh rất luộm thuộm, tự hỏi sao lúc đó tôi không nhận ra anh đẹp trai đến thế nhỉ?
Có lẽ là vì ánh mắt của tôi quá nồng nhiệt nên Phương Ngữ Tình bước tới bên cạnh tôi.
"Cô có biết, suốt chặng đường này anh Lục đã phải khó khăn, vất vả thế nào không?"
Nghe thấy giọng nói của cô ấy, tôi định thần lại và lắng nghe cô ấy tiếp tục.
"Khi chia tay với cô, do liên tục nhận chơi game giúp người khác nên sức khỏe không thể chịu đựng được nữa, phải nhập viện, ở bệnh viện điều trị suốt một năm."
"Sau đó, anh ấy bị trầm cảm nặng. Nếu không phải mẹ anh ấy và tôi kịp thời phát hiện và khuyên răn thì anh ấy đã c.h.ế.t từ lâu rồi!"
Lời nói của Phương Ngữ Tình như một nhát búa nặng nề đập vào tim tôi, đau đến mức tôi gần như không thể thở được.
Tôi im lặng lắng nghe, giả vờ như không quan tâm.
“Anh ấy đúng là không dễ dàng gì.”
Thấy tôi bình tĩnh như vậy, Phương Ngữ Tình cảm thấy bất bình thay cho Lục Thần Phong:
"Cho nên, Giang Hoài à, cô tuyệt đối, tuyệt đối không được tiếp cận anh ấy nữa, được không? Bởi vì đối với anh ấy mà nói, được cô yêu cũng là một gánh nặng."
Được yêu cũng là một gánh nặng.
Tôi sửng sốt, vì những lời của Phương Ngữ Tình mà tôi không nói được lời nào nữa.
Đúng vậy, tôi vẫn rất yêu, rất yêu Lục Thần Phong…
Phiên live thử nghiệm trò chơi đã kết thúc.
Hàng loạt bình luận tràn ngập màn hình.
"Anh Lục đẹp trai quá! Giỏi quá!"
Lục Thần Phong nhìn lướt qua những bình luận khen ngợi, sau đó quay sang nhìn Phương Ngữ Tình bằng ánh mắt dịu dàng.
"Mọi thứ tôi có được ở hiện tại đều là nhờ vợ sắp cưới của tôi, Ngữ Tình. Nếu không có cô ấy, tôi sẽ không thể ở vị trí như bây giờ."
Tôi im lặng lắng nghe, cảm thấy như trái tim mình bị chặn bởi một cục bông gòn, nhẹ hẫng nhưng lên không được, xuống cũng chẳng xong.
Trở lại bàn làm việc, tôi khắc phục sự cố xuất hiện trong trò chơi, cố gắng dùng công việc để quên đi mọi chuyện vừa rồi.
Một ngày cứ thế trôi qua trong chớp mắt.
Buổi tối, tôi như thường lệ đi về nhà.
Lúc này tôi mới nhận ra, ngoại trừ Lục Thần Phong xuất hiện trở lại thì cuộc sống dường như không có gì khác biệt.
Nhưng khi tôi quay lại căn phòng trọ thuê đó, tôi nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Lục Thần Phong đang đứng ở cửa.
Không đợi tôi kịp lên tiếng, Lục Thần Phong đã cất lời hỏi trước.
“Không phải cô bảo là mua nhà, mua xe rồi sao? Sao vẫn còn thuê trọ ở chỗ này vậy?”
5.
Xung quanh lập tức chìm vào sự im lặng c.h.ế.t chóc.
Tôi đứng đó trong sự xấu hổ và phải mất một lúc lâu sau mới lấy lại bình tĩnh.
"Nhà mới đang được tu sửa, không gian đầy formaldehyde, vậy nên tôi mới ở tạm chỗ này một quãng thời gian."
Khi Lục Thần Phong nghe thấy câu trả lời của tôi, anh không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi cảm thấy như thể bị anh nhìn thấu tất cả nên nhanh chóng khách sáo hỏi lại một câu.
“Anh vào ngồi chơi một lát không?”
Lục Thần Phong không từ chối mà đi theo tôi vào nhà.
Căn phòng không thay đổi nhiều so với tám năm trước, ngoại trừ cuốn sổ tay của tôi được đặt trên bàn máy tính của anh khi trước.
Dép cặp ở phòng khách nay chỉ còn một đôi của nữ.
Gối cặp trong phòng ngủ nay cũng chỉ còn lại đơn lẻ một cái.
Hai chiếc bàn chải sóng vai nhau cũng mất đi một chiếc.
Đã tám năm trôi qua, tôi không còn nhận ra những thay đổi này nữa, nhưng khi vào bếp rót nước cho Lục Thần Phong, tay tôi vẫn bất giác run rẩy vì hồi hộp.
So với sự hoảng loạn của tôi, Lục Thần Phong lại bình tĩnh đến lạ thường, anh nhìn quanh một lượt rồi hỏi tôi.
"Bạn trai của cô đâu?"
Cánh tay đưa ly nước của tôi khựng lại, rồi nhanh nhảu đáp:
"Ảnh đi công tác rồi."
Tôi ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Lục Thần Phong, lời nói dối cứ thế buột miệng mà ra.
Lục Thần Phong chắc hẳn cũng tin lời nói dối đó, tiếp lời: "Xem ra bạn trai cô cũng chẳng làm sao cả, dù có tạm bợ thì cũng không nên để cô ở đây chứ?"
Không biết vì sao, ngay giờ phút này tôi có chút muốn khịa lại anh.
“Năm đó sống cùng anh ba năm ở đây chẳng phải cũng sống được sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Lục Thần Phong im lặng.
Đôi mắt của anh giống tựa như một cái giếng cổ vậy, chẳng thể nào nhìn thấu được.
Một lát sau, anh lại hỏi tôi: "Sau khi chia tay tôi, cô vẫn luôn bên cạnh người đó sao?"
Đôi tay đặt trên đùi từ từ nắm chặt lại, móng tay bấm cả vào lòng bàn tay, nhưng trên mặt vẫn bày ra vẻ thản nhiên.
"Không, trước khi đến với anh ta thì tôi từng quen thêm một người nữa, năm ngoái chúng tôi mới ở bên nhau."
Khi nói ra những lời này, tôi không dám nhìn thẳng vào Lục Thần Phong.
Không khí xung quanh dường như đóng băng lại.
Một lúc lâu sau, ba chữ nhẹ nhàng bật ra từ miệng của Lục Thần Phong.
“Thật dơ bẩn.”
Ba từ này đã đ.â.m xuyên qua trái tim tôi.
Tôi chỉ mỉm cười, nhìn anh rồi nhẹ nhàng đáp lời: "Trong xã hội hiện đại này, nếu mãi cũng chỉ có một người đàn ông mới thật sự là ngu ngốc."
Sau đó, tôi hỏi ngược lại anh.
"Rời khỏi tôi tám năm rồi, bên cạnh anh cũng chỉ có mỗi Phương Ngữ Tình thôi sao? Thật đáng thương mà."
Lục Thần Phong không tiếp tục câu chuyện nữa, trước khi đứng dậy rời đi vẫn không quên nhắc tôi.
"Đừng quên trả lại tiền."
Sau khi anh rời đi, căn phòng trở nên yên tĩnh đến lạ thường.
Không biết qua bao lâu, điện thoại di động của tôi vang lên thông báo, là chị Lý, người mai mối trên trang web hẹn hò.
"Giang Hoài, đối tượng xem mắt lần trước tôi đề cập với cô đó, ngày mai người ta có thời gian rảnh, cô có muốn đi xem thử không?"
"Được."
Tôi đồng ý.
Chúng tôi đã hẹn gặp nhau sau giờ tan làm ngày mai.
Ngày hôm sau, công việc vẫn tiếp tục như thường lệ.
Thái độ của Lục Thần Phong đối với tôi rất lạnh nhạt, ngoại trừ trao đổi về các vấn đề liên quan đến công việc ra, chúng tôi không có bất kỳ sự giao lưu nào khác.
Anh và tôi giống như những người xa lạ quen thuộc nhất.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Cuối cùng, tôi cũng gắng gượng đến giờ tan làm, đến quán cà phê gần công ty theo như sắp xếp.
Người mà tôi sẽ hẹn hò lần này tên là Lâm Hiên, theo như lời chị Lý nói thì người này ngoại hình xuất sắc, lại mới du học về.
Khi đến nơi, tôi nhìn thấy một chàng trai trẻ đẹp trai mặc vest chỉnh tề, tôi không khỏi cảm thấy thắc mắc.
Tại sao một người đàn ông chất lượng cao như này lại phải tham gia xem mắt nhỉ?
Sau khi tôi ngồi xuống, còn chưa kịp giới thiệu bản thân thì tôi đã nghe Lâm Hiên lên tiếng.
"Cô Giang, thực ra thì tôi có vợ rồi."
Tôi sửng sốt, chưa định thần lại đã nghe thấy hắn ta nói tiếp.
"Lần này tôi chỉ muốn tìm chút hứng thú, nghe chị Lý nói thì cô đang rất túng thiếu nhỉ?"
"Không ấy như vậy đi, cô ở với tôi một đêm, tôi cho cô 1000 tệ, thế nào?"
Nghe Lâm Hiên nói như vậy, tôi không tin vào tai mình, phải mất một lúc lâu tôi mới hiểu được ý của hắn, tôi nhìn hắn hỏi ngược lại: “Anh nhìn tôi giống loại người đó sao?”
Nhưng Lâm Hiên không quan tâm, hắn chỉ cười.
"Phụ nữ trong xã hội này không phải đều như vậy sao? Cô kết hôn vì tiền đúng không? Tôi sẽ đưa tiền cho cô, hai chúng ta đều có được thứ mình cần, như vậy không tốt sao?"
Họng tôi nghẹn lại.
Ở công ty, sếp tôi bảo rằng phụ nữ có bạn trai, kết hôn và sinh con trước 30 tuổi là điều bình thường.
Đến khi đi xem mắt thì lại bị nói, phụ nữ kết hôn là vì tiền!
Tôi không hiểu tại sao phụ nữ lại phải bị định nghĩa như vậy chứ?
Một người phụ nữ, hoặc chỉ mình tôi, nên làm gì mới được xem là đúng đây?
Có lẽ do thấy tôi hồi lâu vẫn không lên tiếng nên Lâm Hiên tiếp tục câu chuyện.
"Cô thấy tiền không đủ sao? Vậy tôi thêm cho cô 500 nữa, được rồi chứ, bằng ấy tiền cũng đã có thể tìm con hàng nước ngoài rồi?"
Sau khi nghe vậy, tôi không thể kìm nén cơn giận trong lòng nữa.
Tôi cầm lấy tách cà phê trên bàn, hất thẳng lên mặt hắn ta, tức giận mắng.
“Tại sao anh lại nghĩ sau khi thêm 500 tôi sẽ chịu ngủ với anh?”
“Nếu muốn mua dâm thì cứ việc mua, đừng lấy lý do xem mắt để làm những việc buồn nôn như vậy!”
Giọng tôi lớn đến nỗi tất cả người có mặt trong quán cũng đều nhìn cả về phía này.
Khuôn mặt của Lâm Hiên lập tức đỏ bừng lên, hắn đứng dậy định đánh tôi.
Lúc này, giọng nói của Lục Thần Phong truyền đến từ cách đó không xa.
"Giang Hoài, đây là bạn trai của cô sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro