Chương 16
Đang cập nhật
2025-03-18 20:46:42
Giảng viên nghe thấy vậy, rất tức giận.
Thầy bảo Lục Thần Phong buổi chiều hãy đưa Giang Hoài đến phòng làm việc của thầy, sau đó tức giận đi ra khỏi lớp học.
Sau khi tiết học đầu tiên kết thúc, Giang Hoài mới vào lớp.
Cô ngồi xuống bên cạnh Lục Thần Phong, nhỏ giọng hỏi.
"Ban nãy giảng viên có điểm danh không?”
Lục Thần Phong thấy vẻ mệt mỏi trên mặt Giang Hoài, cảm thấy thương xót không thôi.
Nhưng khi nghĩ đến việc Giang Hoài sau này có thể mắc bệnh lupus ban đỏ vì mệt mỏi kéo dài, anh đành gạt nỗi đau lòng sang một bên, nghiêm túc nhìn Giang Hoài.
"Anh đã nói thật với giảng viên rằng em vì đi làm thêm mà trốn tiết, buổi chiều anh sẽ đưa em đến văn phòng để xin lỗi thầy."
Nghe vậy, Giang Hoài nhìn Lục Thần Phong với vẻ không tin nổi.
"Anh không giúp em xin phép giảng viên nghỉ à? Tại sao chứ?"
Lục Thần Phong nghiêm túc nói: "Giang Hoài, anh đã nói với em rồi, bây giờ em chỉ cần học thật tốt, tiền bạc anh sẽ lo, việc học và việc đi làm thêm, bên nào quan trọng hơn em còn không rõ hay sao?"
Nói xong, Lục Thần Phong quay người đi, không nhìn Giang Hoài nữa.
Thực ra, anh cũng cảm thấy dằn vặt khi làm như vậy, nhưng anh buộc phải làm.
Anh không muốn Giang Hoài lặp lại bi kịch của kiếp trước nữa.
Giang Hoài biết Lục Thần Phong làm như vậy là vì muốn tốt cho cô, nhưng khi nghe Lục Thần Phong nói như vậy, cô vẫn không khỏi cảm thấy tức giận.
Cô cầm lấy quyển sách, ngồi vào ghế sau phía sau Lục Thần Phong, không còn để ý đến Lục Thần Phong nữa.
Buổi sáng trôi qua rất nhanh, sau khi tiếng chuông giải lao reo lên, Lục Thần Phong chặn Giang Hoài đang định rời đi.
"Cùng anh đi tìm thầy giáo.”
Nói xong, Lục Thần Phong không đợi Giang Hoài phản ứng mà trực tiếp kéo cô đi về phía phòng giảng viên.
Giang Hoài muốn dứt ra, nhưng sức lực của Lục Thần Phong quá lớn, dù thế nào cô cũng không thể thoát ra được.
Hai người rất nhanh đã đi đến cửa phòng.
Lục Thần Phong gõ cửa phòng làm việc, sau khi nhận được phản hồi, anh kéo Giang Hoài vào trong.
Tiết mà Giang Hoài trốn là tiết thuộc chuyên ngành của hai người, liên quan đến máy tính, giảng viên đứng lớp họ Hứa, nổi tiếng nghiêm khắc.
Cô đứng trước mặt giảng viên, không dám ngẩng đầu lên nhìn.
Lục Thần Phong lên tiếng trước: "Thưa thầy, con đã dẫn bạn tới rồi."
Nói xong, Lục Thần Phong kéo Giang Hoài đang trốn sau lưng mình đến trước mặt giảng viên.
Giang Hoài không còn cách nào trốn tránh nên đành cúi đầu, nhỏ giọng xin lỗi.
"Em xin lỗi, thầy Hứa. Em sẽ không bao giờ trốn học nữa, thầy có thể cho em thêm một cơ hội không?"
Thầy Hứa đẩy gọng kính lên, nhìn Giang Hoài, bày ra vẻ mặt thất vọng.
"Giang Hoài, lúc mới vào trường, em và Lục Thần Phong đều đứng đầu lớp, học kỳ trước thì vẫn ổn, nhưng học kỳ này thành tích của hai người rõ ràng là đã giảm sút."
"Thầy biết, em cũng không dễ dàng gì, em muốn làm một số công việc bán thời gian để kiếm thêm thu nhập cho gia đình, nhưng bây giờ không phải là thời điểm thích hợp. Nhiệm vụ hiện tại của em là học tập, khi em tốt nghiệp với vị trí thủ khoa ngành, thủ khoa trường với tấm bằng loại xuất sắc, thầy tin, lúc đó em sẽ không cần phải lo lắng về chuyện tiền bạc nữa."
"Nhìn xem, bây giờ em đầu đuôi lẫn lộn, lần trước, thấy thái độ em thành khẩn nên thầy cũng cho qua chuyện, chẳng bao lâu em lại tái phạm, nếu tôi lại bỏ qua cho em thì có phải em sẽ tái phạm thêm lần nữa phải không?"
Nghe vậy, Giang Hoài đột nhiên ngẩng đầu lên, vội vàng xua tay.
"Thầy Hứa, em đảm bảo chuyện này sẽ không xảy ra nữa. Em hứa sau này sẽ chăm chỉ học hành, không đi làm thêm nữa!"
Thầy Hứa nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Giang Hoài, cuối cùng cũng không đành lòng tiếp tục mắng cô nữa.
Ông biết hoàn cảnh gia đình Giang Hoài, biết cô không còn cách nào khác mới phải làm như vậy, ông cảm thấy vừa tức giận vừa đau lòng thay cho cô bé.
"Đây là lần cuối cùng, nếu em còn trốn tiết nữa, thầy sẽ mạnh tay đánh trượt em."
Nói xong, thầy Hứa quay lại nhìn Lục Thần Phong, dặn dò anh.
"Lục Thần Phong, thầy biết hai đứa là quan hệ bạn trai bạn gái, nhưng trốn học không phải chuyện nhỏ. Sau này hãy chú ý đến Giang Hoài nhiều hơn, nếu lần sau nó còn dám trốn học nữa, hãy nói thẳng với thầy, đừng che giấu thay nó, bây giờ em giúp nó thì chính là hại nó về sau.”
Lục Thần Phong gật đầu liên tục: "Thầy Hứa, thầy yên tâm, em nhất định sẽ không bao che cho bạn đâu."
“Vậy thầy tiếp tục làm việc, bọn em ra ngoài đây.”
Nói xong, anh dẫn Giang Hoài ra khỏi văn phòng.
Vừa ra ngoài, Giang Hoài đã hất tay Lục Thần Phong ra rồi một mình đi thẳng về phía trước.
Thấy vậy, Lục Thần Phong biết lần này Giang Hoài đã thật sự giận anh rồi.
Anh không muốn “vì đại nghĩa diệt thân", nhưng nghĩ đến kết cục của kiếp trước, anh buộc phải làm vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Giang Hoài bước đi càng lúc càng nhanh, Lục Thần Phong cũng phải tăng tốc mới theo kịp cô.
Khi anh gần theo kịp, muốn đưa tay kéo cô lại, nhưng cô lại tránh đi.
Anh tiến lên chặn Giang Hoài lại, nói: "Giang Hoài, chúng ta nói chuyện đi, được không? Đừng chiến tranh lạnh, như vậy rất ảnh hưởng đến tình cảm."
Nghe vậy, Giang Hoài dừng chân lại, đứng ở đó nhìn Lục Thần Phong.
Thật ra, cô cũng không thực sự tức giận với Lục Thần Phong, cô chỉ dỗi vì anh không lên tiếng bênh vực cô, cô cảm thấy có chút không thoải mái.
"Em không muốn nói chuyện này với anh ngay bây giờ, em muốn ở một mình."
Khi Lục Thần Phong nghe Giang Hoài nói như vậy, anh biết cô không còn tức giận nữa, nhưng trong lòng vẫn có chút dư vị của cảm xúc mà thôi.
Anh đưa tay nhận lấy túi đồ từ tay Giang Hoài, nói: "Được rồi, anh không làm phiền em nữa, đợi em bình tĩnh lại rồi nói chuyện sau."
Nói xong, anh nhường đường cho Giang Hoài.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Giang Hoài không nói thêm lời nào nữa, cứ thế đi về phía trước.
Lục Thần Phong theo sát cô nửa bước không rời.
30.
Vì buổi chiều không có tiết học nên hai người trở về chỗ thuê.
Sau khi về nhà, Giang Hoài đi thẳng vào phòng ngủ.
Lục Thần Phong kìm nén mong muốn an ủi cô, đặt túi xuống, đi vào bếp nấu ăn.
Nấu xong đồ ăn, Lục Thần Phong mở cửa phòng ngủ, rón rén đi về phía Giang Hoài.
Giang Hoài đang nằm trên giường, đắp chăn, vẻ mặt hờn dỗi.
Lục Thần Phong ngồi trên giường, nhẹ nhàng kéo chăn đắp trên đầu Giang Hoài ra, nhẹ giọng nói: "Tiểu Hoài, em dậy ăn vài miếng trước đi? Anh có làm món sườn chua ngọt mà em thích nhất đây."
Sáng sớm Giang Hoài chuẩn bị đồ ăn sáng cho Lục Thần Phong rồi ra ngoài, vì vội nên cô bỏ luôn bữa sáng.
Sau một buổi làm thêm vào buổi sáng và một tiết học dài, trên đường đi về chỗ trọ thì cô đã đói đến lả người.
Bây giờ lại ngửi thấy mùi thức ăn ngon tràn ngập khắp phòng, cảm giác thèm ăn lập tức tăng lên bội phần.
Lục Thần Phong phát hiện Giang Hoài đang lén nuốt nước bọt, cố nhịn cười, nhẹ giọng nói.
"Cho anh chút mặt mũi đi mà, vì làm mấy món này cho em mà anh bị dính phải dầu văng, bây giờ vẫn còn đau đây."
Anh lại dùng chiêu bán thảm, lần này Giang Hoài vẫn không thể phòng ngự trước chiêu trò này của anh.
Giang Hoài nhấc chăn lên, đứng dậy, sau khi xuống giường, điều đầu tiên làm là đi tìm thuốc mỡ bôi bỏng ném vào trong n.g.ự.c Lục Thần Phong, hung hăng nói.
“Anh tự bôi, em đi ăn cơm.”
Nói xong, anh bước ra khỏi phòng ngủ và đi đến phòng khách để ăn.
Lục Thần Phong nhìn lọ thuốc trong tay, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp.
Giang Hoài chính là như vậy, cho dù cô có tức giận với anh đến mức nào, chỉ cần nghe thấy anh bị thương, cô sẽ lập tức gạt bỏ mọi cảm xúc sang một bên, chạy đến bên cạnh và chăm sóc anh.
Anh bôi thuốc mỡ vào chỗ sưng đỏ, sau đó đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ.
Giang Hoài liên tục ăn mấy miếng sườn chua ngọt, cảm thấy vô cùng thỏa mãn, ngay cả cơn tức giận cũng đã gần như biến mất.
Thấy cô thích thú với bữa ăn, Lục Thần Phong cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.
Anh ngồi vào bàn và đưa cho Giang Hoài một chén canh nữa.
"Ăn chậm thôi, tất cả đều là của em."
Nói xong, Lục Thần Phong nhìn Giang Hoài bằng ánh mắt cưng chiều.
Giang Hoài cảm thấy có chút không thoải mái khi bị anh nhìn chằm chằm, gắp một miếng sườn chua ngọt bỏ vào chén, ngượng ngùng nói.
"Em ăn không được nhiều như thế.”
Thấy vậy, anh liền thu hồi ánh mắt, không trêu chọc cô nữa mà tập trung ăn.
Ăn xong, Lục Thần Phong lại rửa chén, còn Giang Hoài ngồi trên ghế sofa xem TV.
Mặc dù mắt cô vẫn dán chặt vào TV, nhưng tâm trí cô không hề để tâm đến nó, cô chỉ nghĩ đến những gì đã xảy ra vào buổi sáng.
Lục Thần Phong dọn dẹp xong phòng bếp, ngồi xuống bên cạnh Giang Hoài, thấy ánh mắt cô trống rỗng, anh biết cô đang nghĩ gì.
Vì thế anh tắt TV, ngồi đối diện với Giang Hoài và nhìn cô một cách nghiêm túc.
"Tiểu Hoài, chúng ta nói chuyện đi."
Giang Hoài thu hồi suy nghĩ, nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của Lục Thần Phong, gật đầu.
Thầy bảo Lục Thần Phong buổi chiều hãy đưa Giang Hoài đến phòng làm việc của thầy, sau đó tức giận đi ra khỏi lớp học.
Sau khi tiết học đầu tiên kết thúc, Giang Hoài mới vào lớp.
Cô ngồi xuống bên cạnh Lục Thần Phong, nhỏ giọng hỏi.
"Ban nãy giảng viên có điểm danh không?”
Lục Thần Phong thấy vẻ mệt mỏi trên mặt Giang Hoài, cảm thấy thương xót không thôi.
Nhưng khi nghĩ đến việc Giang Hoài sau này có thể mắc bệnh lupus ban đỏ vì mệt mỏi kéo dài, anh đành gạt nỗi đau lòng sang một bên, nghiêm túc nhìn Giang Hoài.
"Anh đã nói thật với giảng viên rằng em vì đi làm thêm mà trốn tiết, buổi chiều anh sẽ đưa em đến văn phòng để xin lỗi thầy."
Nghe vậy, Giang Hoài nhìn Lục Thần Phong với vẻ không tin nổi.
"Anh không giúp em xin phép giảng viên nghỉ à? Tại sao chứ?"
Lục Thần Phong nghiêm túc nói: "Giang Hoài, anh đã nói với em rồi, bây giờ em chỉ cần học thật tốt, tiền bạc anh sẽ lo, việc học và việc đi làm thêm, bên nào quan trọng hơn em còn không rõ hay sao?"
Nói xong, Lục Thần Phong quay người đi, không nhìn Giang Hoài nữa.
Thực ra, anh cũng cảm thấy dằn vặt khi làm như vậy, nhưng anh buộc phải làm.
Anh không muốn Giang Hoài lặp lại bi kịch của kiếp trước nữa.
Giang Hoài biết Lục Thần Phong làm như vậy là vì muốn tốt cho cô, nhưng khi nghe Lục Thần Phong nói như vậy, cô vẫn không khỏi cảm thấy tức giận.
Cô cầm lấy quyển sách, ngồi vào ghế sau phía sau Lục Thần Phong, không còn để ý đến Lục Thần Phong nữa.
Buổi sáng trôi qua rất nhanh, sau khi tiếng chuông giải lao reo lên, Lục Thần Phong chặn Giang Hoài đang định rời đi.
"Cùng anh đi tìm thầy giáo.”
Nói xong, Lục Thần Phong không đợi Giang Hoài phản ứng mà trực tiếp kéo cô đi về phía phòng giảng viên.
Giang Hoài muốn dứt ra, nhưng sức lực của Lục Thần Phong quá lớn, dù thế nào cô cũng không thể thoát ra được.
Hai người rất nhanh đã đi đến cửa phòng.
Lục Thần Phong gõ cửa phòng làm việc, sau khi nhận được phản hồi, anh kéo Giang Hoài vào trong.
Tiết mà Giang Hoài trốn là tiết thuộc chuyên ngành của hai người, liên quan đến máy tính, giảng viên đứng lớp họ Hứa, nổi tiếng nghiêm khắc.
Cô đứng trước mặt giảng viên, không dám ngẩng đầu lên nhìn.
Lục Thần Phong lên tiếng trước: "Thưa thầy, con đã dẫn bạn tới rồi."
Nói xong, Lục Thần Phong kéo Giang Hoài đang trốn sau lưng mình đến trước mặt giảng viên.
Giang Hoài không còn cách nào trốn tránh nên đành cúi đầu, nhỏ giọng xin lỗi.
"Em xin lỗi, thầy Hứa. Em sẽ không bao giờ trốn học nữa, thầy có thể cho em thêm một cơ hội không?"
Thầy Hứa đẩy gọng kính lên, nhìn Giang Hoài, bày ra vẻ mặt thất vọng.
"Giang Hoài, lúc mới vào trường, em và Lục Thần Phong đều đứng đầu lớp, học kỳ trước thì vẫn ổn, nhưng học kỳ này thành tích của hai người rõ ràng là đã giảm sút."
"Thầy biết, em cũng không dễ dàng gì, em muốn làm một số công việc bán thời gian để kiếm thêm thu nhập cho gia đình, nhưng bây giờ không phải là thời điểm thích hợp. Nhiệm vụ hiện tại của em là học tập, khi em tốt nghiệp với vị trí thủ khoa ngành, thủ khoa trường với tấm bằng loại xuất sắc, thầy tin, lúc đó em sẽ không cần phải lo lắng về chuyện tiền bạc nữa."
"Nhìn xem, bây giờ em đầu đuôi lẫn lộn, lần trước, thấy thái độ em thành khẩn nên thầy cũng cho qua chuyện, chẳng bao lâu em lại tái phạm, nếu tôi lại bỏ qua cho em thì có phải em sẽ tái phạm thêm lần nữa phải không?"
Nghe vậy, Giang Hoài đột nhiên ngẩng đầu lên, vội vàng xua tay.
"Thầy Hứa, em đảm bảo chuyện này sẽ không xảy ra nữa. Em hứa sau này sẽ chăm chỉ học hành, không đi làm thêm nữa!"
Thầy Hứa nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Giang Hoài, cuối cùng cũng không đành lòng tiếp tục mắng cô nữa.
Ông biết hoàn cảnh gia đình Giang Hoài, biết cô không còn cách nào khác mới phải làm như vậy, ông cảm thấy vừa tức giận vừa đau lòng thay cho cô bé.
"Đây là lần cuối cùng, nếu em còn trốn tiết nữa, thầy sẽ mạnh tay đánh trượt em."
Nói xong, thầy Hứa quay lại nhìn Lục Thần Phong, dặn dò anh.
"Lục Thần Phong, thầy biết hai đứa là quan hệ bạn trai bạn gái, nhưng trốn học không phải chuyện nhỏ. Sau này hãy chú ý đến Giang Hoài nhiều hơn, nếu lần sau nó còn dám trốn học nữa, hãy nói thẳng với thầy, đừng che giấu thay nó, bây giờ em giúp nó thì chính là hại nó về sau.”
Lục Thần Phong gật đầu liên tục: "Thầy Hứa, thầy yên tâm, em nhất định sẽ không bao che cho bạn đâu."
“Vậy thầy tiếp tục làm việc, bọn em ra ngoài đây.”
Nói xong, anh dẫn Giang Hoài ra khỏi văn phòng.
Vừa ra ngoài, Giang Hoài đã hất tay Lục Thần Phong ra rồi một mình đi thẳng về phía trước.
Thấy vậy, Lục Thần Phong biết lần này Giang Hoài đã thật sự giận anh rồi.
Anh không muốn “vì đại nghĩa diệt thân", nhưng nghĩ đến kết cục của kiếp trước, anh buộc phải làm vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Giang Hoài bước đi càng lúc càng nhanh, Lục Thần Phong cũng phải tăng tốc mới theo kịp cô.
Khi anh gần theo kịp, muốn đưa tay kéo cô lại, nhưng cô lại tránh đi.
Anh tiến lên chặn Giang Hoài lại, nói: "Giang Hoài, chúng ta nói chuyện đi, được không? Đừng chiến tranh lạnh, như vậy rất ảnh hưởng đến tình cảm."
Nghe vậy, Giang Hoài dừng chân lại, đứng ở đó nhìn Lục Thần Phong.
Thật ra, cô cũng không thực sự tức giận với Lục Thần Phong, cô chỉ dỗi vì anh không lên tiếng bênh vực cô, cô cảm thấy có chút không thoải mái.
"Em không muốn nói chuyện này với anh ngay bây giờ, em muốn ở một mình."
Khi Lục Thần Phong nghe Giang Hoài nói như vậy, anh biết cô không còn tức giận nữa, nhưng trong lòng vẫn có chút dư vị của cảm xúc mà thôi.
Anh đưa tay nhận lấy túi đồ từ tay Giang Hoài, nói: "Được rồi, anh không làm phiền em nữa, đợi em bình tĩnh lại rồi nói chuyện sau."
Nói xong, anh nhường đường cho Giang Hoài.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Giang Hoài không nói thêm lời nào nữa, cứ thế đi về phía trước.
Lục Thần Phong theo sát cô nửa bước không rời.
30.
Vì buổi chiều không có tiết học nên hai người trở về chỗ thuê.
Sau khi về nhà, Giang Hoài đi thẳng vào phòng ngủ.
Lục Thần Phong kìm nén mong muốn an ủi cô, đặt túi xuống, đi vào bếp nấu ăn.
Nấu xong đồ ăn, Lục Thần Phong mở cửa phòng ngủ, rón rén đi về phía Giang Hoài.
Giang Hoài đang nằm trên giường, đắp chăn, vẻ mặt hờn dỗi.
Lục Thần Phong ngồi trên giường, nhẹ nhàng kéo chăn đắp trên đầu Giang Hoài ra, nhẹ giọng nói: "Tiểu Hoài, em dậy ăn vài miếng trước đi? Anh có làm món sườn chua ngọt mà em thích nhất đây."
Sáng sớm Giang Hoài chuẩn bị đồ ăn sáng cho Lục Thần Phong rồi ra ngoài, vì vội nên cô bỏ luôn bữa sáng.
Sau một buổi làm thêm vào buổi sáng và một tiết học dài, trên đường đi về chỗ trọ thì cô đã đói đến lả người.
Bây giờ lại ngửi thấy mùi thức ăn ngon tràn ngập khắp phòng, cảm giác thèm ăn lập tức tăng lên bội phần.
Lục Thần Phong phát hiện Giang Hoài đang lén nuốt nước bọt, cố nhịn cười, nhẹ giọng nói.
"Cho anh chút mặt mũi đi mà, vì làm mấy món này cho em mà anh bị dính phải dầu văng, bây giờ vẫn còn đau đây."
Anh lại dùng chiêu bán thảm, lần này Giang Hoài vẫn không thể phòng ngự trước chiêu trò này của anh.
Giang Hoài nhấc chăn lên, đứng dậy, sau khi xuống giường, điều đầu tiên làm là đi tìm thuốc mỡ bôi bỏng ném vào trong n.g.ự.c Lục Thần Phong, hung hăng nói.
“Anh tự bôi, em đi ăn cơm.”
Nói xong, anh bước ra khỏi phòng ngủ và đi đến phòng khách để ăn.
Lục Thần Phong nhìn lọ thuốc trong tay, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp.
Giang Hoài chính là như vậy, cho dù cô có tức giận với anh đến mức nào, chỉ cần nghe thấy anh bị thương, cô sẽ lập tức gạt bỏ mọi cảm xúc sang một bên, chạy đến bên cạnh và chăm sóc anh.
Anh bôi thuốc mỡ vào chỗ sưng đỏ, sau đó đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ.
Giang Hoài liên tục ăn mấy miếng sườn chua ngọt, cảm thấy vô cùng thỏa mãn, ngay cả cơn tức giận cũng đã gần như biến mất.
Thấy cô thích thú với bữa ăn, Lục Thần Phong cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.
Anh ngồi vào bàn và đưa cho Giang Hoài một chén canh nữa.
"Ăn chậm thôi, tất cả đều là của em."
Nói xong, Lục Thần Phong nhìn Giang Hoài bằng ánh mắt cưng chiều.
Giang Hoài cảm thấy có chút không thoải mái khi bị anh nhìn chằm chằm, gắp một miếng sườn chua ngọt bỏ vào chén, ngượng ngùng nói.
"Em ăn không được nhiều như thế.”
Thấy vậy, anh liền thu hồi ánh mắt, không trêu chọc cô nữa mà tập trung ăn.
Ăn xong, Lục Thần Phong lại rửa chén, còn Giang Hoài ngồi trên ghế sofa xem TV.
Mặc dù mắt cô vẫn dán chặt vào TV, nhưng tâm trí cô không hề để tâm đến nó, cô chỉ nghĩ đến những gì đã xảy ra vào buổi sáng.
Lục Thần Phong dọn dẹp xong phòng bếp, ngồi xuống bên cạnh Giang Hoài, thấy ánh mắt cô trống rỗng, anh biết cô đang nghĩ gì.
Vì thế anh tắt TV, ngồi đối diện với Giang Hoài và nhìn cô một cách nghiêm túc.
"Tiểu Hoài, chúng ta nói chuyện đi."
Giang Hoài thu hồi suy nghĩ, nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của Lục Thần Phong, gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro