Chương 12
Đang cập nhật
2025-03-18 20:46:42
Bàn tay Lục Thần Phong nhẹ nhàng vuốt ve bức ảnh, trong đầu chậm rãi nhớ lại cảnh tượng hai người ở bên nhau.
Lúc đó hai người họ dù chẳng có bao nhiêu tiền nhưng vẫn rất vui vẻ.
Cả hai đều đang nỗ lực làm việc cho tương lai.
Phải đến khi Giang Hoài lâm bệnh thì cuộc sống yên bình của họ mới bị phá vỡ và đi đến hồi kết.
Nghĩ đến đây, Lục Thần Phong nhớ tới cuốn nhật ký mà trước đó anh vẫn chưa đọc xong.
Anh đặt bức ảnh xuống và lại cầm cuốn nhật ký trong thùng đồ lên.
"Ngày 8 tháng 6 năm 2024."
"Hôm nay anh trai đã đi rồi, anh bỏ tôi lại một mình để đi tìm ba mẹ.”
"Tôi không biết tại sao tôi lại không cảm thấy buồn khi nhìn thấy t.h.i t.h.ể của anh ấy."
"Chẳng rơi giọt nước mắt nào cho đến khi lễ hỏa táng anh trai kết thúc…"
"Nhưng khi tôi trở về đến nhà, nhìn vào căn nhà thuê nhỏ cùng bức thư tuyệt mệnh và bình đựng tro cốt của anh trai trên bàn, tôi không thể chịu đựng được nữa."
"Mấy năm nay tôi luôn phải dọn dẹp chiến trường của anh, mặc dù tôi có phàn nàn với anh, nhưng tôi không ghét anh, bởi vì nếu không có sự hi sinh của anh, có thể tôi đã c.h.ế.t từ lâu rồi."
"Cơ thể tôi đau nhức và ngứa ngáy, tình trạng bệnh của tôi ngày càng tệ hơn. Anh trai đi mất rồi, tôi thực sự không còn nhà nữa, tôi phải làm gì đây?"
……
"Ngày 11 tháng 6 năm 2024."
"Ngày mai Thần Phong sẽ kết hôn, cuối cùng anh ấy cũng tìm được người sẽ cùng anh ấy đi hết quãng đời còn lại."
"Tôi thực sự ghen tị với Phương Ngữ Tình. Tôi ghen tị vì cô ấy có thể kết hôn với người mà tôi vẫn luôn mong muốn."
"Tôi muốn chúc anh ấy hạnh phúc, nhưng thực sự không cách nào làm được. Tôi thừa nhận mình rất ích kỷ, khi nhìn thấy Thần Phong ở bên người khác, lòng tôi như vỡ vụn.”
"Mất việc, nhà cũng chẳng còn, sau khi tận mắt chứng kiến hạnh phúc của anh ấy vào ngày mai, tôi sẽ chẳng còn gì để bám víu vào thế giới này nữa..."
23.
Lục Thần Phong nhìn những dòng chữ trong nhật ký, trong lòng cảm thấy đau nhói.
Anh dần dần hiểu được Giang Hoài.
Người thân qua đời, công việc mất đi, người yêu luôn chôn sâu trong tim cô cũng kết hôn cùng người khác, bỏ lại mình cô đơn độc trên thế giới này.
Lục Thần Phong đặt nhật ký xuống, lại cầm hộp sắt lên.
Từng thứ một được lấy ra, những ký ức bị lãng quên từ lâu của Lục Thần Phong cũng dần được đánh thức.
Bức thư tình anh viết cho Giang Hoài.
Chiếc vòng tay anh tặng cho Giang Hoài vào những ngày đầu khi hai người mới ở bên nhau.
Ngoài ra còn có, khi hai người đi du lịch với nhau, anh đã mua một phụ kiện tóc thủ công từ một quầy hàng ven đường cho Giang Hoài…
Giang Hoài cất giữ mọi thứ thật tỉ mỉ, cẩn thận trong chiếc hộp này.
Chiếc hộp sắt chứa đựng quá khứ ngọt ngào của hai người họ.
Lục Thần Phong ngồi dưới đất, xem xét từng món đồ Giang Hoài để lại cho đến tận rạng sáng.
Chỉ đến khi tia nắng đầu tiên của buổi sáng chiếu vào khuôn mặt Lục Thần Phong, anh mới tỉnh táo lại đôi chút.
Anh vừa day day đôi lông mày mệt mỏi vừa đứng dậy chuẩn bị rửa mặt thì điện thoại vang lên tiếng chuông.
Lục Thần Phong cầm điện thoại lên, phát hiện là đội phó Thẩm Bạch gọi đến.
Ngay khi cuộc gọi được kết nối, Thẩm Bạch đã vội vàng nói.
"Anh Lục, chị Ngữ Tình có ở bên cạnh anh không? Gần đây có lời mời hợp tác, nhưng đối phương nói không liên lạc được với chị Ngữ Tình."
Lục Thần Phong nghĩ đến hình ảnh Phương Ngữ Tình ở bệnh viện, liền thay đổi lời muốn nói:
"Tìm một người quản lý tạm thời đi, gần đây em ấy không đến công ty đâu."
Thẩm Bạch vừa nghe liền biết chuyện gì xảy ra, bình thường trong đội, anh và Phương Ngữ Tình có quan hệ rất tốt, đương nhiên cũng biết chuyện của mẹ Phương.
Nghe Lục Thần Phong nói như vậy, anh đã đoán được bệnh tình của mẹ Phương nhất định đã chuyển biến xấu, nên anh khéo léo không hỏi thêm gì nữa, sau khi đồng ý, anh liền cúp máy.
Sau khi Lục Thần Phong kết thúc cuộc gọi, anh vào phòng vệ sinh rửa mặt rồi lái xe đến bệnh viện.
Vì sắp tới không có trận đấu nào diễn ra nên anh đã xin phép toàn đội nghỉ vài ngày để có thời gian giải quyết chuyện của Giang Hoài.
Lục Thần Phong trước tiên mua đồ ăn sáng cho mẹ con Phương Ngữ Tình rồi vội vã đến bệnh viện.
Khi anh đến nơi, mẹ Phương đã thức dậy, Phương Ngữ Tình đang lau mặt và mát-xa cho bà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Lục Thần Phong đặt bữa sáng xuống, thay Phương Ngữ Tình đi mát-xa cho mẹ Phương.
Làm xong mọi chuyện, mẹ Phương dựa vào đầu giường, nhìn hai người bọn họ với vẻ hài lòng.
"Thần Phong, thật sự làm phiền con rồi, chạy tới chạy lui nhiều lần như vậy."
Nghe vậy, Lục Thần Phong nở nụ cười an ủi.
"Không có gì to tát cả, đây là việc con nên làm, chúng ta ăn thôi, nếu không đồ ăn sẽ nguội mất."
Lục Thần Phong lấy từng món đồ ăn sáng ra và đặt lên bàn.
Khi Phương Ngữ Tình nhìn thấy hành động của Lục Thần Phong, một cảm giác ấm áp trào dâng trong lòng.
Bữa sáng Lục Thần Phong mua không chỉ chăm sóc mẹ cô mà còn mua rất nhiều món cô thích.
Mặc dù đã quen với những hành động bình thường như vậy nhưng cô vẫn không khỏi cảm động.
Phương Ngữ Tình nhìn Lục Thần Phong đang chăm sóc mẹ Phương chu đáo, trong mắt lộ vẻ cô đơn.
Sau khi ăn sáng và kiểm tra sức khỏe sơ bộ, mẹ Phương quay lại giường nghỉ ngơi.
24.
Sau khi mẹ Phương ngủ thiếp đi, hai người đi ra khỏi phòng bệnh và tạm thời để hộ lý chăm sóc mẹ Phương.
Hai người đi đến công viên phía trước bệnh viện, sau khi ngồi xuống băng ghế ở công viên, Lục Thần Phong lên tiếng trước.
"Tình trạng tối qua của dì như thế nào?"
Nghe vậy, Phương Ngữ Tình gật gật đầu rồi nói: "Không sao, tốt hơn trước nhiều rồi. Bác sĩ nói chỉ cần mẹ duy trì tình trạng hiện tại thì có lẽ vẫn còn hy vọng."
Khi nói những lời này, ánh mắt của Phương Ngữ Tình tràn đầy hy vọng.
"Vậy thì tốt, cần giúp gì thì em cứ gọi cho anh, đừng lo lắng về tiền bạc, có anh ở đây."
Nói xong, Lục Thần Phong im lặng một lúc rồi lại lên tiếng: "Anh đã nhờ thành viên đội tìm người quản lý tạm thời rồi, em cứ yên tâm ở lại bệnh viện chăm sóc cho dì đi, đừng lo lắng chuyện của đội nữa.”
Sự chu đáo của Lục Thần Phong đã giúp Phương Ngữ Tình bình tâm lại nỗi bất an trong lòng mấy ngày gần đây.
Sau khi Lục Thần Phong nói xong, Phương Ngữ Tình quay lại nhìn anh, chân thành cảm ơn.
"Anh Lục, cảm ơn anh."
"May mắn là có anh ở bên cạnh em, nếu không thì em thực sự không thể chịu đựng được."
Nói xong, Phương Ngữ Tình nghĩ đến những chuyện xảy ra mấy ngày gần đây, khóe mắt cô chầm chậm trào dâng nước mắt.
Cô luôn cố gắng giữ bình tĩnh trước mặt mẹ, không dám để lộ ra chút buồn bã hay khóc lóc.
Hôm nay thực sự không thể giả vờ trước mặt Lục Thần Phong được nữa.
Đặc biệt là sau khi nghe Lục Thần Phong nói như vậy, mọi cảm xúc của cô đều trào dâng.
Thấy Phương Ngữ Tình khóc, Lục Thần Phong vội vàng lấy một tờ giấy từ trong túi ra đưa cho Phương Ngữ Tình.
"Đây là điều anh nên làm, nếu năm xưa không có em thì sẽ không có anh của ngày hôm nay."
Phương Ngữ Tình chưa từng khóc như thế này trước mặt Lục Thần Phong, cho nên khi nhìn thấy nước mắt của Phương Ngữ Tình, anh không biết phải làm sao, chỉ có thể nói ra câu an ủi khô khốc này.
Tiếng khóc của Phương Ngữ Tình dần trở nên nhỏ hơn, cuối cùng chuyển thành tiếng nức nở khe khẽ.
Một lát sau, Phương Ngữ Tình quay đầu lại, đôi mắt đỏ hoe sưng húp hỏi Lục Thần Phong.
"Anh Lục, anh sẽ luôn ở bên em chứ?"
Lục Thần Phong sửng sốt một chút, sau đó gật đầu nói: "Đừng lo lắng, kiếp này anh sẽ luôn ở bên em, giống như quãng thời gian trước em ở bên anh vậy."
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định từ Lục Thần Phong, Phương Ngữ Tình cảm thấy nhẹ nhõm, cô biết Lục Thần Phong luôn giữ lời hứa, nếu anh đã nói là sẽ làm thì nhất định sẽ làm.
Đột nhiên, bóng dáng Giang Hoài không hiểu sao lại hiện lên trong tâm trí Phương Ngữ Tình.
Phương Ngữ Tình trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng lấy hết can đảm hỏi: "Anh Lục, anh đã từng thích em chưa?"
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Dứt câu, Lục Thần Phong im lặng hồi lâu, một lúc lâu sau mới chậm rãi mở miệng.
"Ngữ Tình, tám năm qua anh luôn cảm kích em đã ở bên cạnh anh, nếu không có em, có lẽ anh còn phải mất rất lâu mới có thể vượt qua chuyện đó."
"Đối với anh mà nói thì em sớm đã như thành viên trong gia đình rồi. Dù có chuyện gì xảy ra, anh sẽ luôn ghi nhớ lòng tốt của em và chăm sóc em suốt đời này."
Sau khi nghe Lục Thần Phong nói như vậy, Phương Ngữ Tình hoàn toàn buông bỏ rồi.
Cô có thể hiểu được ý nghĩ của Lục Thần Phong, anh chỉ coi cô là người nhà, không phải là người yêu.
Trên thực tế, nhiều năm qua, cô hoàn toàn có thể cảm nhận được thái độ của Lục Thần Phong đối với mình.
Cô có thể cảm nhận được cách hai người họ hòa hợp với nhau giống như một gia đình vậy.
Lúc đó hai người họ dù chẳng có bao nhiêu tiền nhưng vẫn rất vui vẻ.
Cả hai đều đang nỗ lực làm việc cho tương lai.
Phải đến khi Giang Hoài lâm bệnh thì cuộc sống yên bình của họ mới bị phá vỡ và đi đến hồi kết.
Nghĩ đến đây, Lục Thần Phong nhớ tới cuốn nhật ký mà trước đó anh vẫn chưa đọc xong.
Anh đặt bức ảnh xuống và lại cầm cuốn nhật ký trong thùng đồ lên.
"Ngày 8 tháng 6 năm 2024."
"Hôm nay anh trai đã đi rồi, anh bỏ tôi lại một mình để đi tìm ba mẹ.”
"Tôi không biết tại sao tôi lại không cảm thấy buồn khi nhìn thấy t.h.i t.h.ể của anh ấy."
"Chẳng rơi giọt nước mắt nào cho đến khi lễ hỏa táng anh trai kết thúc…"
"Nhưng khi tôi trở về đến nhà, nhìn vào căn nhà thuê nhỏ cùng bức thư tuyệt mệnh và bình đựng tro cốt của anh trai trên bàn, tôi không thể chịu đựng được nữa."
"Mấy năm nay tôi luôn phải dọn dẹp chiến trường của anh, mặc dù tôi có phàn nàn với anh, nhưng tôi không ghét anh, bởi vì nếu không có sự hi sinh của anh, có thể tôi đã c.h.ế.t từ lâu rồi."
"Cơ thể tôi đau nhức và ngứa ngáy, tình trạng bệnh của tôi ngày càng tệ hơn. Anh trai đi mất rồi, tôi thực sự không còn nhà nữa, tôi phải làm gì đây?"
……
"Ngày 11 tháng 6 năm 2024."
"Ngày mai Thần Phong sẽ kết hôn, cuối cùng anh ấy cũng tìm được người sẽ cùng anh ấy đi hết quãng đời còn lại."
"Tôi thực sự ghen tị với Phương Ngữ Tình. Tôi ghen tị vì cô ấy có thể kết hôn với người mà tôi vẫn luôn mong muốn."
"Tôi muốn chúc anh ấy hạnh phúc, nhưng thực sự không cách nào làm được. Tôi thừa nhận mình rất ích kỷ, khi nhìn thấy Thần Phong ở bên người khác, lòng tôi như vỡ vụn.”
"Mất việc, nhà cũng chẳng còn, sau khi tận mắt chứng kiến hạnh phúc của anh ấy vào ngày mai, tôi sẽ chẳng còn gì để bám víu vào thế giới này nữa..."
23.
Lục Thần Phong nhìn những dòng chữ trong nhật ký, trong lòng cảm thấy đau nhói.
Anh dần dần hiểu được Giang Hoài.
Người thân qua đời, công việc mất đi, người yêu luôn chôn sâu trong tim cô cũng kết hôn cùng người khác, bỏ lại mình cô đơn độc trên thế giới này.
Lục Thần Phong đặt nhật ký xuống, lại cầm hộp sắt lên.
Từng thứ một được lấy ra, những ký ức bị lãng quên từ lâu của Lục Thần Phong cũng dần được đánh thức.
Bức thư tình anh viết cho Giang Hoài.
Chiếc vòng tay anh tặng cho Giang Hoài vào những ngày đầu khi hai người mới ở bên nhau.
Ngoài ra còn có, khi hai người đi du lịch với nhau, anh đã mua một phụ kiện tóc thủ công từ một quầy hàng ven đường cho Giang Hoài…
Giang Hoài cất giữ mọi thứ thật tỉ mỉ, cẩn thận trong chiếc hộp này.
Chiếc hộp sắt chứa đựng quá khứ ngọt ngào của hai người họ.
Lục Thần Phong ngồi dưới đất, xem xét từng món đồ Giang Hoài để lại cho đến tận rạng sáng.
Chỉ đến khi tia nắng đầu tiên của buổi sáng chiếu vào khuôn mặt Lục Thần Phong, anh mới tỉnh táo lại đôi chút.
Anh vừa day day đôi lông mày mệt mỏi vừa đứng dậy chuẩn bị rửa mặt thì điện thoại vang lên tiếng chuông.
Lục Thần Phong cầm điện thoại lên, phát hiện là đội phó Thẩm Bạch gọi đến.
Ngay khi cuộc gọi được kết nối, Thẩm Bạch đã vội vàng nói.
"Anh Lục, chị Ngữ Tình có ở bên cạnh anh không? Gần đây có lời mời hợp tác, nhưng đối phương nói không liên lạc được với chị Ngữ Tình."
Lục Thần Phong nghĩ đến hình ảnh Phương Ngữ Tình ở bệnh viện, liền thay đổi lời muốn nói:
"Tìm một người quản lý tạm thời đi, gần đây em ấy không đến công ty đâu."
Thẩm Bạch vừa nghe liền biết chuyện gì xảy ra, bình thường trong đội, anh và Phương Ngữ Tình có quan hệ rất tốt, đương nhiên cũng biết chuyện của mẹ Phương.
Nghe Lục Thần Phong nói như vậy, anh đã đoán được bệnh tình của mẹ Phương nhất định đã chuyển biến xấu, nên anh khéo léo không hỏi thêm gì nữa, sau khi đồng ý, anh liền cúp máy.
Sau khi Lục Thần Phong kết thúc cuộc gọi, anh vào phòng vệ sinh rửa mặt rồi lái xe đến bệnh viện.
Vì sắp tới không có trận đấu nào diễn ra nên anh đã xin phép toàn đội nghỉ vài ngày để có thời gian giải quyết chuyện của Giang Hoài.
Lục Thần Phong trước tiên mua đồ ăn sáng cho mẹ con Phương Ngữ Tình rồi vội vã đến bệnh viện.
Khi anh đến nơi, mẹ Phương đã thức dậy, Phương Ngữ Tình đang lau mặt và mát-xa cho bà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Lục Thần Phong đặt bữa sáng xuống, thay Phương Ngữ Tình đi mát-xa cho mẹ Phương.
Làm xong mọi chuyện, mẹ Phương dựa vào đầu giường, nhìn hai người bọn họ với vẻ hài lòng.
"Thần Phong, thật sự làm phiền con rồi, chạy tới chạy lui nhiều lần như vậy."
Nghe vậy, Lục Thần Phong nở nụ cười an ủi.
"Không có gì to tát cả, đây là việc con nên làm, chúng ta ăn thôi, nếu không đồ ăn sẽ nguội mất."
Lục Thần Phong lấy từng món đồ ăn sáng ra và đặt lên bàn.
Khi Phương Ngữ Tình nhìn thấy hành động của Lục Thần Phong, một cảm giác ấm áp trào dâng trong lòng.
Bữa sáng Lục Thần Phong mua không chỉ chăm sóc mẹ cô mà còn mua rất nhiều món cô thích.
Mặc dù đã quen với những hành động bình thường như vậy nhưng cô vẫn không khỏi cảm động.
Phương Ngữ Tình nhìn Lục Thần Phong đang chăm sóc mẹ Phương chu đáo, trong mắt lộ vẻ cô đơn.
Sau khi ăn sáng và kiểm tra sức khỏe sơ bộ, mẹ Phương quay lại giường nghỉ ngơi.
24.
Sau khi mẹ Phương ngủ thiếp đi, hai người đi ra khỏi phòng bệnh và tạm thời để hộ lý chăm sóc mẹ Phương.
Hai người đi đến công viên phía trước bệnh viện, sau khi ngồi xuống băng ghế ở công viên, Lục Thần Phong lên tiếng trước.
"Tình trạng tối qua của dì như thế nào?"
Nghe vậy, Phương Ngữ Tình gật gật đầu rồi nói: "Không sao, tốt hơn trước nhiều rồi. Bác sĩ nói chỉ cần mẹ duy trì tình trạng hiện tại thì có lẽ vẫn còn hy vọng."
Khi nói những lời này, ánh mắt của Phương Ngữ Tình tràn đầy hy vọng.
"Vậy thì tốt, cần giúp gì thì em cứ gọi cho anh, đừng lo lắng về tiền bạc, có anh ở đây."
Nói xong, Lục Thần Phong im lặng một lúc rồi lại lên tiếng: "Anh đã nhờ thành viên đội tìm người quản lý tạm thời rồi, em cứ yên tâm ở lại bệnh viện chăm sóc cho dì đi, đừng lo lắng chuyện của đội nữa.”
Sự chu đáo của Lục Thần Phong đã giúp Phương Ngữ Tình bình tâm lại nỗi bất an trong lòng mấy ngày gần đây.
Sau khi Lục Thần Phong nói xong, Phương Ngữ Tình quay lại nhìn anh, chân thành cảm ơn.
"Anh Lục, cảm ơn anh."
"May mắn là có anh ở bên cạnh em, nếu không thì em thực sự không thể chịu đựng được."
Nói xong, Phương Ngữ Tình nghĩ đến những chuyện xảy ra mấy ngày gần đây, khóe mắt cô chầm chậm trào dâng nước mắt.
Cô luôn cố gắng giữ bình tĩnh trước mặt mẹ, không dám để lộ ra chút buồn bã hay khóc lóc.
Hôm nay thực sự không thể giả vờ trước mặt Lục Thần Phong được nữa.
Đặc biệt là sau khi nghe Lục Thần Phong nói như vậy, mọi cảm xúc của cô đều trào dâng.
Thấy Phương Ngữ Tình khóc, Lục Thần Phong vội vàng lấy một tờ giấy từ trong túi ra đưa cho Phương Ngữ Tình.
"Đây là điều anh nên làm, nếu năm xưa không có em thì sẽ không có anh của ngày hôm nay."
Phương Ngữ Tình chưa từng khóc như thế này trước mặt Lục Thần Phong, cho nên khi nhìn thấy nước mắt của Phương Ngữ Tình, anh không biết phải làm sao, chỉ có thể nói ra câu an ủi khô khốc này.
Tiếng khóc của Phương Ngữ Tình dần trở nên nhỏ hơn, cuối cùng chuyển thành tiếng nức nở khe khẽ.
Một lát sau, Phương Ngữ Tình quay đầu lại, đôi mắt đỏ hoe sưng húp hỏi Lục Thần Phong.
"Anh Lục, anh sẽ luôn ở bên em chứ?"
Lục Thần Phong sửng sốt một chút, sau đó gật đầu nói: "Đừng lo lắng, kiếp này anh sẽ luôn ở bên em, giống như quãng thời gian trước em ở bên anh vậy."
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định từ Lục Thần Phong, Phương Ngữ Tình cảm thấy nhẹ nhõm, cô biết Lục Thần Phong luôn giữ lời hứa, nếu anh đã nói là sẽ làm thì nhất định sẽ làm.
Đột nhiên, bóng dáng Giang Hoài không hiểu sao lại hiện lên trong tâm trí Phương Ngữ Tình.
Phương Ngữ Tình trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng lấy hết can đảm hỏi: "Anh Lục, anh đã từng thích em chưa?"
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Dứt câu, Lục Thần Phong im lặng hồi lâu, một lúc lâu sau mới chậm rãi mở miệng.
"Ngữ Tình, tám năm qua anh luôn cảm kích em đã ở bên cạnh anh, nếu không có em, có lẽ anh còn phải mất rất lâu mới có thể vượt qua chuyện đó."
"Đối với anh mà nói thì em sớm đã như thành viên trong gia đình rồi. Dù có chuyện gì xảy ra, anh sẽ luôn ghi nhớ lòng tốt của em và chăm sóc em suốt đời này."
Sau khi nghe Lục Thần Phong nói như vậy, Phương Ngữ Tình hoàn toàn buông bỏ rồi.
Cô có thể hiểu được ý nghĩ của Lục Thần Phong, anh chỉ coi cô là người nhà, không phải là người yêu.
Trên thực tế, nhiều năm qua, cô hoàn toàn có thể cảm nhận được thái độ của Lục Thần Phong đối với mình.
Cô có thể cảm nhận được cách hai người họ hòa hợp với nhau giống như một gia đình vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro