Đế Hậu Trùng Sinh

Chương 5

Tuyệt Tình Khanh Chủ

2025-03-03 20:03:36

Thái hậu vừa cười vừa hỏi ngược lại.



Tề Tấn: "..."



Một bên là ta làm Hoàng hậu, một bên là người của Thái hậu làm Hoàng hậu, bên nào cũng là gai trong mắt.



So ra, cái gai là ta có vẻ còn dễ chịu hơn chút ít.



Huống chi ngôi vị Hoàng hậu kia, hắn một lòng muốn để dành cho Mục Niệm Nhi, người mà kiếp trước hắn đã bỏ lỡ.



Thế là, cuộc nói chuyện kết thúc trong không vui.



Tề Tấn đành phải nén cục tức, chấp nhận để ta lên ngôi Hoàng hậu.



Kiếp trước, hôn lễ tân hôn của hai ta, hắn chuẩn bị mọi thứ chu đáo, vô cùng để tâm.



Nhưng kiếp này, hắn lại dồn hết tâm trí vào việc tìm kiếm một nữ tử dân gian.



Nóng lòng muốn rước Mục Niệm Nhi vào cung.



Còn ta cũng chẳng hề nhàn rỗi.



Phụ thân nghe phong thanh chuyện Tề Tấn tìm Thái hậu, có chút giận dữ tìm đến ta:



"Thằng nhãi đó là ý gì?! Lúc trước nói sẽ một lòng một dạ tốt với con, chẳng lẽ đã đổi lòng rồi sao?! Nếu đã đổi lòng, khỏi cần hắn tìm Thái hậu làm gì, con gái Lạc gia chúng ta đâu nhất thiết phải gả cho hắn!"



Miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng phụ thân không tin, ít nhất là theo suy nghĩ của ông, Tề Tấn mới hôm trước còn cầu xin Tiên đế ban hôn cho chúng ta, sao có thể nhanh chóng đổi lòng như vậy được.



Chẳng qua là nghe phong thanh mấy lời đồn đại nên không vui thôi.

Kiếm Lai
Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn
Tiên Nghịch
Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp
Vưu Vật - Nhi Hỉ
Ngôn Tình, Sủng


Ta nghe xong chỉ cười nhạt:



"Phụ thân không cần lo lắng cho con, vào cung, là con tự nguyện."



Ngôi vị Hoàng hậu, nghe thì có vẻ vinh quang tột bậc, nhưng người làm quan ai chẳng biết, nếu con gái mình ngồi lên đó, bên trong không biết bao nhiêu là khổ sở.



Kiếp trước nếu không phải Tề Tấn đối xử với ta quá tốt, trước mặt ta hết lần này đến lần khác đảm bảo, cha ta tuyệt đối sẽ không để ta gả vào hoàng gia.



Nhưng người tính không bằng trời tính, ta và Tề Tấn cuối cùng lại thành đôi oan gia, phụ thân và huynh trưởng thân cư trọng chức trấn thủ biên cương, đến c.h.ế.t cũng không thể gặp mặt.



Cũng may Tề Tấn c.h.ế.t cùng ta, không thể làm gì họ.



Vậy nên bây giờ mọi chuyện làm lại từ đầu, ta vẫn ủng hộ phụ thân ngay sau đại điển phong hậu lập tức lên đường đến biên cương.



Thậm chí còn tìm được A Hành khi hắn chưa vào cung.



Hắn họ Tiết tên Hành, phụ thân mất sớm, mẫu thân bệnh nặng, không còn cách nào khác đành phải bán mình vào cung.



Nhưng vốn dĩ, hắn học được một thân võ nghệ, cũng biết chữ nghĩa, lẽ ra sẽ có thể bình an sống qua ngày.



Dù có vào cung, làm một tiểu thái giám trong lãnh cung thì dù sao cũng còn hơn là chết.



Là ta hại hắn.



Đưa hắn ra khỏi nơi đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Lý ra, bây giờ ta không nên liên lụy đến hắn nữa, nhưng Tề Tấn có ký ức của kiếp trước, đợi đến khi ta và hắn thực sự đối đầu, hắn chắc chắn sẽ không tha cho Tiết Hành.



Vậy nên ta dứt khoát làm tới cùng, khi Tiết Hành sắp bán mình vào cung thì ta đi trước một bước tìm đến hắn.



So với ký ức của ta, lần đầu gặp gỡ này hắn còn trẻ hơn nhiều, gầy gò ủ rũ, ít nói trầm lặng, đứng yên tại chỗ mặc lão thái giám kia chọn lựa soi mói.



Chỉ khẽ khàng nói một câu:



"Chỉ cần trả tiền, ta nguyện vào cung."



Lão thái giám khinh thường, chỉ nói thứ gì, giả thanh cao thôi, vào cung gặp qua sự đời rồi sẽ ngoan ngoãn ngay.



Ta nghĩ Tiết Hành kiếp trước vào cung cũng không vì "gặp qua sự đời" mà "ngoan ngoãn", tiền bạc có được đều đưa cho mẫu thân dưỡng bệnh, đương nhiên cũng chẳng có gì để biếu xén quản sự mà được phân công việc tốt.



Đến nỗi khi Ký Nhi ham chơi lạc vào lãnh cung, mới bị hắn đang làm tạp dịch đụng phải.



Người bên trên muốn tranh công, cấu kết lại đánh cho hắn một trận thừa sống thiếu c.h.ế.t rồi lôi đi phá nhà, nịnh nọt đưa Ký Nhi đến trước mặt ta.



Nhưng Ký Nhi chỉ là đứa trẻ con ham chơi, chứ không phải thật sự ngây ngô không biết gì, vừa mở miệng một câu không “phải bọn họ” liền dọa cho mấy người kia tay chân luống cuống.



Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Không còn cách nào khác mới phải thả người trong sài phòng ra.



Chắc cũng nhiều năm rồi nhỉ? Ta vào cung tám năm, hắn cũng vào cung tám năm rồi, thâm niên này mà vẫn chỉ là một tiểu thái giám, nếu không phải phạm lỗi lớn, thì cũng là bị chèn ép rồi.



Ta cúi đầu, thứ ta thấy chỉ là cái đầu hắn cúi gằm xuống đất, và vết m.á.u trên mu bàn tay, khẽ mở miệng hỏi:



"Ngươi tìm được Thái tử có công, muốn ban thưởng gì?"

Thần Nông Tiểu Y Tiên
Đô Thị
Đào Thoát - Dạ Sắc Vô Biên
Ngôn Tình, Hiện Đại
Cuộc Hôn Nhân Dài Lâu
Ngôn Tình, Ngược


Lời vừa dứt, ta cuối cùng cũng nhìn rõ mặt hắn.



Trên mặt còn dính vết m.á.u và bầm tím, đôi mắt đen láy lại cứ nhìn thẳng vào ta, kiên định mở miệng:



"Nương nương, nô tài muốn tiền."



To gan.



Thái giám bên cạnh giật mình, chủ tử nói muốn ban thưởng, hắn lại thật sự dám đòi hỏi.



Thật là không biết trời cao đất dày.



Chẳng thèm nhìn xem mình xứng đáng hay không.



Bàn tay hắn khẽ siết chặt, vẫn nghẹn cổ nói với ta:



"Nương nương, nô tài chỉ muốn tiền."



Dù có mạo hiểm, hắn cũng chỉ muốn cái này.



Bởi vì mẫu thân hắn sắp không chống đỡ được nữa rồi, tám năm qua, số bạc hắn có được đều đã gửi về hết, nhưng vẫn không đủ, nếu không kiếm đủ tiền thuốc thang, e rằng chẳng bao lâu nữa sẽ âm dương cách biệt.



Ta im lặng một hồi, ra hiệu cho cung nhân định tiến lên kéo hắn xuống lui ra, rồi mở miệng nói:



"Như ngươi mong muốn."



 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đế Hậu Trùng Sinh

Số ký tự: 0