Chương 20
Tuyệt Tình Khanh Chủ
2025-03-03 20:03:36
Tương Tư Cổ, chỉ có hai người thật lòng yêu nhau cùng ăn vào mới có hiệu quả, cổ trùng bén rễ trong cơ thể bọn họ, ngàn vạn khúc mắc, vô độc vô hại.
Nhưng nhiều năm sau, khi một người hấp hối, cổ trùng trong cơ thể người kia cũng sẽ c.h.ế.t theo, vốn dĩ đã sớm hòa làm một thể với vật chủ, làm sao có thể may mắn thoát khỏi chứ?
Nếu không thì, kiếp trước khi ta chết, Tề Tấn vì sao cũng c.h.ế.t theo?
"Lạc Thanh Vân! Lòng dạ ngươi thật độc ác!"
Mục Niệm Nhi còn gì không hiểu, giận dữ mắng nhiếc.
"Ngươi khiến ta và Tử Việt chán ghét nhau, khiến hắn phản bội ta, rồi lại khiến hắn g.i.ế.c ta, cũng g.i.ế.c c.h.ế.t chính hắn!"
Chẳng phải nên thế sao?
Tề Tấn bội ước, cùng Mục Niệm Nhi hãm hại Ký Nhi của ta.
Sống lại một đời, Ký Nhi của ta đã không thể trở về, vậy thì bọn chúng dựa vào cái gì mà sống yên ổn hả!?
Tề Tấn tự phụ đa tình, hắn có thể yêu Mục Niệm Nhi cũng có thể yêu Thượng Quan Nhu, đương nhiên, hắn cũng sẽ phải chịu báo ứng.
Mục Niệm Nhi kiêu căng ương ngạnh, nào biết thái hậu muốn Thượng Quan Nhu sinh hạ đích trưởng tử, ả lại còn khoe khoang sự sủng ái của mình, vậy thì thái hậu sao có thể để ả mang thai được chứ.
Vậy nên bao nhiêu năm nay, ả vẫn luôn vô sinh.
Ta cứ thế nhìn bọn chúng xây lầu cao, nhìn bọn chúng thiết yến tiệc tùng, rồi lại nhìn lầu các của bọn chúng sụp đổ tan tành!
Lời thề non hẹn biển năm xưa hóa thành bọt bóng, chán ghét nhau đến mức cuối cùng tàn sát lẫn nhau, rồi đến cả hai cùng chịu đựng bệnh tật mà chết.
Màn báo thù và tuồng hay như vậy, mới không uổng phí bao năm ta ngồi trên núi xem hổ đánh nhau chứ, phải không?
"Không... Ngươi tưởng ngươi thắng chắc rồi sao? Bệ hạ sớm đã hạ độc ngươi rồi, nếu không phải phụ huynh huynh trưởng của ngươi còn chút giá trị lợi dụng, sẽ không để ngươi sống đến bây giờ đâu, sao ngươi còn chưa chết? Sao ngươi còn chưa chết?"
Ả vốn dĩ còn chút khí thế, nhưng khi thấy ta chẳng những không giận mà còn bật cười, càng cười càng rạng rỡ, ả hoàn toàn hoảng loạn:
"Ta muốn gặp bệ hạ, ta muốn gặp bệ hạ!
"Mau đưa ta đi gặp bệ hạ!"
"Cả đời này ngươi cũng đừng hòng gặp lại hắn nữa.
"Kể từ hôm nay, liều lượng thuốc của ngươi sẽ ngày càng lớn hơn, suy cho cùng, ta cũng không mong Tề Tấn sống quá lâu, nếu không phải vì cần hắn ổn định thiên hạ, trừ khử thái hậu, thu dọn một đống tàn cục, ta sao có thể để hắn sống đến tận bây giờ chứ?"
Ta hận Tề Tấn, cũng muốn hắn và Mục Niệm Nhi chết, nhưng ta cũng không quên, ta vẫn là hoàng hậu.
Thiên hạ bá tánh chẳng nợ gì ta, ta hưởng lộc của thiên hạ, đương nhiên sẽ không vong ân bội nghĩa.
Vội vàng để Tề Tấn chết, triều đình vô chủ, chỉ khiến thiên hạ đại loạn, vậy nên ta đang chờ đợi.
Chờ Tề Miễn trưởng thành, chờ Tề Tấn khổ cực nhiều năm, cuối cùng quét sạch những phiền toái mà Tề Miễn có thể gặp phải.
Như vậy, hắn có thể nghênh đón con đường c.h.ế.t của mình rồi.
Ta xoay người rời đi, còn có lòng tốt an ủi ả một câu:
"Nhưng ít ra khi hắn chết, ngươi cũng có thể biết đó thôi, phải không?"
Tiếng mắng chửi sau lưng vẫn tiếp tục, ta đều vứt ra sau gáy.
28
Mục Niệm Nhi bị ép uống càng nhiều độc dược, bệnh tình của Tề Tấn càng thêm trầm trọng.
Bản thân hắn cũng biết mình chẳng sống được bao lâu nữa, hồi thiên vô thuật.
Sau một hồi làm ầm ĩ, cuối cùng hắn vẫn phải nghe theo lời khuyên can của đám đại thần mà lập thái tử.
Tề Miễn.
Hắn không còn lựa chọn nào khác.
Đây là hoàng trưởng tử của hắn, lớn tuổi nhất, hiểu chuyện nhất, cũng là hoàng tử có công khóa tốt nhất.
Trong thời gian này, hắn đã trải sẵn đường cho con, đích thân chọn ra mấy vị đại thần phụ chính.
Việc cuối cùng cần làm, chính là lấy mạng của ta.
Hắn vẫn chưa quên cái gai trong mắt này là ta, vốn dĩ ta đã sớm nên "băng hà" rồi, nào ngờ ta lại có thể gắng gượng sống đến tận bây giờ.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Vào lúc hơi tàn lực kiệt, hắn triệu Tề Miễn và ta đến, gạt bỏ thế lực của cha và huynh ta, triệu cả vị tướng quân do hắn đề bạt đến.
Đây là võ tướng hắn lưu lại cho thái tử.
Chỉ chờ mọi việc bàn giao xong xuôi, liền hạ lệnh ta cùng chôn theo, dứt khoát mang ta đi.
Nhưng nếu như, người hắn nhìn thấy vị tướng quân kia là khuôn mặt kiên nghị của Tiết Hành thì sao.
Hắn sẽ rất vui mừng đó.
Không, có lẽ nên gọi hắn là Mục Châu mới đúng.
Nhận lấy ngọc bội của ta, nghe theo lời ta, đổi tên, đi tìm anh trai ta, tạo dựng thân phận giả, rồi từ đó tòng quân với ten Mục Châu.
Trên danh nghĩa, hắn quả thật không có một chút quan hệ nào với Lạc gia ta.
Còn về phần bí mật phía sau, tên thái giám A Hành mà Tề Tấn trọng sinh trở về muốn trừ khử kia, cũng chỉ là hàng giả do tử tù đóng thế mà thôi.
"Ngươi—"
Tề Tấn đại triệt đại ngộ, trên giường bệnh trừng lớn hai mắt nhìn chằm chằm ta.
Ta vẫn khoác lên mình bộ phượng quan hà y khi đi gặp Mục Niệm Nhi.
Tựa như bất kỳ vị hoàng hậu hiền lương thục đức nào, ta đưa tay che mũi hắn, dịu giọng nói:
"Bệ hạ, người nên nghỉ ngơi rồi."
29
Từ đó về sau, Thái Lịch năm thứ ba mươi hai, thiên tử Đại Thịnh băng hà, thái tử Tề Miễn lên ngôi kế vị.
Tuy rằng mới chỉ tám tuổi, nhưng ít ra đã hiểu chuyện, lại có đại thần phụ chính giúp đỡ, thiên hạ thái bình, cũng không hề xảy ra bất kỳ biến loạn nào.
Trong đó, thái hậu Lạc thị buông rèm nhiếp chính mấy năm, mẹ cả của bà hiển hách, lại nắm binh quyền trong tay, vững vàng trấn áp những kẻ có lòng dạ muốn lung lay địa vị của ấu đế.
Cho đến khi ấu đế tròn mười sáu tuổi, Lạc thị vì lo lắng thành bệnh, đem quyền bính trong tay từng bước giao lại cho ấu đế rồi bệnh nặng mà qua đời.
Đế bi thương, thiên hạ để tang, tôn thụy hiệu là Thánh Đức, táng tại Mộc Lăng.
Ngày đó, cảnh tượng vô cùng hoành tráng, ta cưỡi bạch mã đội mũ sa ra khỏi thành, phía sau còn có Lan Bội và những người khác đi theo, quay đầu lại vẫn còn nghe thấy tiếng nhạc ai điếu.
"Chủ nhân, nên đi rồi."
Tiết Hành lên tiếng.
Ta trêu ghẹo hắn:
"Giờ ngươi đã là đại tướng quân rồi, còn gọi ta là chủ nhân? Hà tất phải vậy?"
Hắn không hề lay chuyển, kiên định nói:
"Chủ nhân đã mua thuộc hạ, thuộc hạ liền vĩnh viễn là nô tài của chủ nhân."
"Vậy sao? Vậy xin hỏi đại tướng quân, năm xưa đã bán mình được bao nhiêu bạc?"
Hắn: "Năm mươi lượng."
Ai có thể ngờ, vị tướng quân danh tiếng lẫy lừng hiện tại, thuở hàn vi chỉ cần năm mươi lượng bạc, đã bán mình triệt để.
Ta cười phá lên sảng khoái, vung roi ngựa mà đi.
Hướng đi thẳng về phía bắc, vùng biên thùy xa xôi.
Nơi đó có phụ thân huynh trưởng mà ta đã nhiều năm chưa gặp, cũng có khởi đầu mới của ta.
Đi thôi!!!!
- Hoàn -
}
Nhưng nhiều năm sau, khi một người hấp hối, cổ trùng trong cơ thể người kia cũng sẽ c.h.ế.t theo, vốn dĩ đã sớm hòa làm một thể với vật chủ, làm sao có thể may mắn thoát khỏi chứ?
Nếu không thì, kiếp trước khi ta chết, Tề Tấn vì sao cũng c.h.ế.t theo?
"Lạc Thanh Vân! Lòng dạ ngươi thật độc ác!"
Mục Niệm Nhi còn gì không hiểu, giận dữ mắng nhiếc.
"Ngươi khiến ta và Tử Việt chán ghét nhau, khiến hắn phản bội ta, rồi lại khiến hắn g.i.ế.c ta, cũng g.i.ế.c c.h.ế.t chính hắn!"
Chẳng phải nên thế sao?
Tề Tấn bội ước, cùng Mục Niệm Nhi hãm hại Ký Nhi của ta.
Sống lại một đời, Ký Nhi của ta đã không thể trở về, vậy thì bọn chúng dựa vào cái gì mà sống yên ổn hả!?
Tề Tấn tự phụ đa tình, hắn có thể yêu Mục Niệm Nhi cũng có thể yêu Thượng Quan Nhu, đương nhiên, hắn cũng sẽ phải chịu báo ứng.
Mục Niệm Nhi kiêu căng ương ngạnh, nào biết thái hậu muốn Thượng Quan Nhu sinh hạ đích trưởng tử, ả lại còn khoe khoang sự sủng ái của mình, vậy thì thái hậu sao có thể để ả mang thai được chứ.
Vậy nên bao nhiêu năm nay, ả vẫn luôn vô sinh.
Ta cứ thế nhìn bọn chúng xây lầu cao, nhìn bọn chúng thiết yến tiệc tùng, rồi lại nhìn lầu các của bọn chúng sụp đổ tan tành!
Lời thề non hẹn biển năm xưa hóa thành bọt bóng, chán ghét nhau đến mức cuối cùng tàn sát lẫn nhau, rồi đến cả hai cùng chịu đựng bệnh tật mà chết.
Màn báo thù và tuồng hay như vậy, mới không uổng phí bao năm ta ngồi trên núi xem hổ đánh nhau chứ, phải không?
"Không... Ngươi tưởng ngươi thắng chắc rồi sao? Bệ hạ sớm đã hạ độc ngươi rồi, nếu không phải phụ huynh huynh trưởng của ngươi còn chút giá trị lợi dụng, sẽ không để ngươi sống đến bây giờ đâu, sao ngươi còn chưa chết? Sao ngươi còn chưa chết?"
Ả vốn dĩ còn chút khí thế, nhưng khi thấy ta chẳng những không giận mà còn bật cười, càng cười càng rạng rỡ, ả hoàn toàn hoảng loạn:
"Ta muốn gặp bệ hạ, ta muốn gặp bệ hạ!
"Mau đưa ta đi gặp bệ hạ!"
"Cả đời này ngươi cũng đừng hòng gặp lại hắn nữa.
"Kể từ hôm nay, liều lượng thuốc của ngươi sẽ ngày càng lớn hơn, suy cho cùng, ta cũng không mong Tề Tấn sống quá lâu, nếu không phải vì cần hắn ổn định thiên hạ, trừ khử thái hậu, thu dọn một đống tàn cục, ta sao có thể để hắn sống đến tận bây giờ chứ?"
Ta hận Tề Tấn, cũng muốn hắn và Mục Niệm Nhi chết, nhưng ta cũng không quên, ta vẫn là hoàng hậu.
Thiên hạ bá tánh chẳng nợ gì ta, ta hưởng lộc của thiên hạ, đương nhiên sẽ không vong ân bội nghĩa.
Vội vàng để Tề Tấn chết, triều đình vô chủ, chỉ khiến thiên hạ đại loạn, vậy nên ta đang chờ đợi.
Chờ Tề Miễn trưởng thành, chờ Tề Tấn khổ cực nhiều năm, cuối cùng quét sạch những phiền toái mà Tề Miễn có thể gặp phải.
Như vậy, hắn có thể nghênh đón con đường c.h.ế.t của mình rồi.
Ta xoay người rời đi, còn có lòng tốt an ủi ả một câu:
"Nhưng ít ra khi hắn chết, ngươi cũng có thể biết đó thôi, phải không?"
Tiếng mắng chửi sau lưng vẫn tiếp tục, ta đều vứt ra sau gáy.
28
Mục Niệm Nhi bị ép uống càng nhiều độc dược, bệnh tình của Tề Tấn càng thêm trầm trọng.
Bản thân hắn cũng biết mình chẳng sống được bao lâu nữa, hồi thiên vô thuật.
Sau một hồi làm ầm ĩ, cuối cùng hắn vẫn phải nghe theo lời khuyên can của đám đại thần mà lập thái tử.
Tề Miễn.
Hắn không còn lựa chọn nào khác.
Đây là hoàng trưởng tử của hắn, lớn tuổi nhất, hiểu chuyện nhất, cũng là hoàng tử có công khóa tốt nhất.
Trong thời gian này, hắn đã trải sẵn đường cho con, đích thân chọn ra mấy vị đại thần phụ chính.
Việc cuối cùng cần làm, chính là lấy mạng của ta.
Hắn vẫn chưa quên cái gai trong mắt này là ta, vốn dĩ ta đã sớm nên "băng hà" rồi, nào ngờ ta lại có thể gắng gượng sống đến tận bây giờ.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Vào lúc hơi tàn lực kiệt, hắn triệu Tề Miễn và ta đến, gạt bỏ thế lực của cha và huynh ta, triệu cả vị tướng quân do hắn đề bạt đến.
Đây là võ tướng hắn lưu lại cho thái tử.
Chỉ chờ mọi việc bàn giao xong xuôi, liền hạ lệnh ta cùng chôn theo, dứt khoát mang ta đi.
Nhưng nếu như, người hắn nhìn thấy vị tướng quân kia là khuôn mặt kiên nghị của Tiết Hành thì sao.
Hắn sẽ rất vui mừng đó.
Không, có lẽ nên gọi hắn là Mục Châu mới đúng.
Nhận lấy ngọc bội của ta, nghe theo lời ta, đổi tên, đi tìm anh trai ta, tạo dựng thân phận giả, rồi từ đó tòng quân với ten Mục Châu.
Trên danh nghĩa, hắn quả thật không có một chút quan hệ nào với Lạc gia ta.
Còn về phần bí mật phía sau, tên thái giám A Hành mà Tề Tấn trọng sinh trở về muốn trừ khử kia, cũng chỉ là hàng giả do tử tù đóng thế mà thôi.
"Ngươi—"
Tề Tấn đại triệt đại ngộ, trên giường bệnh trừng lớn hai mắt nhìn chằm chằm ta.
Ta vẫn khoác lên mình bộ phượng quan hà y khi đi gặp Mục Niệm Nhi.
Tựa như bất kỳ vị hoàng hậu hiền lương thục đức nào, ta đưa tay che mũi hắn, dịu giọng nói:
"Bệ hạ, người nên nghỉ ngơi rồi."
29
Từ đó về sau, Thái Lịch năm thứ ba mươi hai, thiên tử Đại Thịnh băng hà, thái tử Tề Miễn lên ngôi kế vị.
Tuy rằng mới chỉ tám tuổi, nhưng ít ra đã hiểu chuyện, lại có đại thần phụ chính giúp đỡ, thiên hạ thái bình, cũng không hề xảy ra bất kỳ biến loạn nào.
Trong đó, thái hậu Lạc thị buông rèm nhiếp chính mấy năm, mẹ cả của bà hiển hách, lại nắm binh quyền trong tay, vững vàng trấn áp những kẻ có lòng dạ muốn lung lay địa vị của ấu đế.
Cho đến khi ấu đế tròn mười sáu tuổi, Lạc thị vì lo lắng thành bệnh, đem quyền bính trong tay từng bước giao lại cho ấu đế rồi bệnh nặng mà qua đời.
Đế bi thương, thiên hạ để tang, tôn thụy hiệu là Thánh Đức, táng tại Mộc Lăng.
Ngày đó, cảnh tượng vô cùng hoành tráng, ta cưỡi bạch mã đội mũ sa ra khỏi thành, phía sau còn có Lan Bội và những người khác đi theo, quay đầu lại vẫn còn nghe thấy tiếng nhạc ai điếu.
"Chủ nhân, nên đi rồi."
Tiết Hành lên tiếng.
Ta trêu ghẹo hắn:
"Giờ ngươi đã là đại tướng quân rồi, còn gọi ta là chủ nhân? Hà tất phải vậy?"
Hắn không hề lay chuyển, kiên định nói:
"Chủ nhân đã mua thuộc hạ, thuộc hạ liền vĩnh viễn là nô tài của chủ nhân."
"Vậy sao? Vậy xin hỏi đại tướng quân, năm xưa đã bán mình được bao nhiêu bạc?"
Hắn: "Năm mươi lượng."
Ai có thể ngờ, vị tướng quân danh tiếng lẫy lừng hiện tại, thuở hàn vi chỉ cần năm mươi lượng bạc, đã bán mình triệt để.
Ta cười phá lên sảng khoái, vung roi ngựa mà đi.
Hướng đi thẳng về phía bắc, vùng biên thùy xa xôi.
Nơi đó có phụ thân huynh trưởng mà ta đã nhiều năm chưa gặp, cũng có khởi đầu mới của ta.
Đi thôi!!!!
- Hoàn -
}
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro