Đế Hậu Trùng Sinh

Chương 13

Tuyệt Tình Khanh Chủ

2025-03-03 20:03:36

19



Mỹ nhân vốn ngạo mạn kiêu căng cuối cùng cũng học được cách làm nũng khom lưng, Tề Tấn vốn đã chờ đợi mỹ nhân cúi đầu, tự nhiên sẽ vui vẻ.



Chẳng phải sao, thánh sủng từng khiến lục cung ghen tị năm xưa lại quay trở về rồi.



Chỉ là không còn là độc sủng của riêng Mục Niệm Nhi nữa.



Những ngày tháng chịu khổ sở, ả cũng khôn ngoan hơn, biết rằng muốn được thiên tử độc sủng một người là chuyện không thể, thứ có thể giúp ả ngồi vững vị trí, từ trước đến nay chỉ có một thứ duy nhất——



Mẹ quý nhờ con.



Cho nên ả càng quấn lấy Tề Tấn, không bỏ lỡ một cơ hội nhỏ nhoi nào.



Lan Bội tức giận dậm chân:



"Cứ thế này mãi, nếu thật sự sinh hạ long tử, nương nương người tính sao đây?"



"Mấy ngày gần đây bệ hạ lại phái người ra biên cương, nói là thương xót Lạc tướng quân tuổi cao sức yếu, phái người đến giúp tướng quân chia sẻ gánh nặng, nhưng thiếu tướng quân vẫn còn ở đó mà!



"Vừa rồi có thư tín báo về, người mà bệ hạ phái đi đã đề bạt không ít người, trong đó có một người vô cùng nổi bật, lập được không ít chiến công, lại còn nghe lời, thăng quan tiến chức là chuyện chắc chắn như đinh đóng cột! Cái này đâu phải là giúp lão tướng quân chia sẻ gánh nặng, rõ ràng là muốn thâu tóm quyền lực của lão tướng quân!"



"Nếu thật sự là người có công, thăng quan tiến chức chẳng phải là lẽ đương nhiên sao?"



Ta thong thả đốt lá thư từ biên cương gửi về, chặn họng Lan Bội trước khi nàng kịp mở miệng nói tiếp.



"Còn Mục Niệm Nhi?"



Ta quả quyết nói.


Kiếm Lai
Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn
Tiên Nghịch
Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp
Vưu Vật - Nhi Hỉ
Ngôn Tình, Sủng

"Đời này ả ta đừng hòng mang thai long tử."



20



Mục Niệm Nhi muốn sinh, Tề Tấn cũng muốn ả sinh.



Tiếc rằng, cuối cùng người mang thai lại là Thượng Quan Nhu.



Đó đã là năm thứ hai Tề Tấn đăng cơ, hai năm này gần như là giai đoạn tranh đấu gay gắt cuối cùng giữa hắn và Thái hậu.



Cũng là lúc thân thể ta ngày càng suy nhược.



Đồ bổ Tề Tấn ban thưởng hết rương này đến rương khác đưa vào cung, cứ như thể hắn đã thật sự buông bỏ mọi thứ, hắn từng đến nói chuyện đàng hoàng với ta một lần:



"Trẫm dù ghét bỏ nàng, cũng không thật sự muốn nàng chết.



"Dù sao cũng là tình nghĩa phu thê, hai năm nay nàng cũng có công, nếu nàng thật sự có mệnh hệ gì, trẫm sẽ đối đãi tử tế với người nhà mẹ đẻ của nàng."



Ta như một người phụ nữ cuối cùng cũng cầu xin được chút thương xót của phu quân, đối diện với Tề Tấn rơi lệ, y như thuở thiếu thời ân ái mặn nồng, gọi hắn một tiếng:



"Tử Việt."



Đó là tên tự của hắn.



Khiến hắn vô cùng xúc động, từ sau khi trọng sinh đến giờ, đây là lần đầu tiên hắn ở lại tẩm cung của ta suốt một canh giờ mới rời đi, nhắc lại những chuyện tình nồng thắm thuở thiếu thời.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Biết tin Thượng Quan Nhu mang thai, hắn rất vui, Thái hậu cũng rất vui, người trước vui vì biết chuyện kiếp trước cho rằng cơ hội đã đến.



Người sau vui vì nếu Thượng Quan Nhu sinh hạ long tử, vậy thì bà ta cũng không cần Tề Tấn sống nữa.



Hoàng đế băng hà, con trai độc nhất còn nhỏ tuổi, bà ta, thân là Thái hoàng thái hậu đương nhiên sẽ buông rèm nhiếp chính, thay quân vương gánh vác việc nước, gia tộc mẹ đẻ của bà ta cũng sẽ khuynh đảo triều đình, còn gì tốt hơn thế nữa.



Người duy nhất không vui, e rằng chỉ có Mục Niệm Nhi mà thôi.



Bởi vì Thượng Quan Nhu phát hiện ra mình có hỉ mạch, người đầu tiên nàng ta tìm đến chính là ta.



Trong mắt nàng ta tràn ngập vẻ vui mừng, vừa nhìn thấy ta đã nói:



"Nương nương, chúng ta có con rồi."



21



Hôm đó tuyết rơi đầy trời, ta thể chất yếu đuối, sắc mặt càng thêm tái nhợt, vốn đang ngồi bên lò sưởi đọc sách, nghe vậy bàn tay đang định với lấy tách trà khựng lại, vẻ mặt lạnh nhạt thoáng hiện lên nụ cười hờ hững:



"Thuận phi nói vậy là sao? Đó là con của ngươi, liên quan gì đến ta?"



Nhưng Thượng Quan Nhu chỉ nghiêm trang quỳ xuống trước mặt ta, thành khẩn nói:



"Thần thiếp biết mình có được địa vị ngày hôm nay, hoàn toàn là nhờ nương nương giúp đỡ, dù nương nương luôn miệng nói làm vậy chỉ vì tư tâm, nhưng nếu không có nương nương, sẽ không có thần thiếp ngày hôm nay.



"Thần thiếp đương nhiên sẽ ghi nhớ ân đức của nương nương, ngày sau nếu cô mẫu có..." nàng ta ngập ngừng hai giây, bỏ qua sự thật Thái hậu muốn trừ khử Tề Tấn để lập cháu đích tôn lên ngôi, quả quyết nói.



"Bảo vệ ta vô ưu?"



Ta chế giễu sự ngây thơ của nàng ta.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Nam Chính Là Của Tôi
Xuyên Không, Đam Mỹ, Trọng Sinh, Đô Thị, Điền Văn
Cực Phẩm Song Tu
Hệ Thống
Trong Lúc Các Nàng Hoàn Toàn Tỉnh Ngộ, Ta Đã Là Tối Cường Phản Phái
Huyền Huyễn, Hệ Thống



"Ngươi cũng chỉ là một quân cờ của Thái hậu, nếu bà ta muốn ta chết, ngươi có thể làm gì?"



"Nhưng thần thiếp ít nhất đã sinh hạ hoàng tử, bên cạnh cô mẫu có một vị Miêu y rất giỏi về bệnh lý, ông ta đã bắt mạch, nói rằng nhất định là bé trai, đến lúc đó thần thiếp muốn ra sức bảo toàn, cô mẫu ít nhiều cũng sẽ nhượng bộ."



Hiếm thấy, ta lại nhìn thấy vài phần quật cường kiên quyết trên gương mặt vốn nhút nhát của người con gái này.



Nàng ta cũng nhận ra giọng mình hơi lớn tiếng, phản ứng lại xấu hổ đỏ mặt, lắp bắp nói:



"Nương nương thứ tội, dù sao thần thiếp tuyệt đối sẽ không quên ân đức của nương nương, Thượng Quan Nhu dù nhu nhược, nhưng nói được là làm được."



Ta không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn nàng ta hồi lâu, khó hiểu:



"Ngươi lại tin tưởng bản cung đến vậy sao?"



Người sau cười đáp:



"Dù sao nương nương tuyệt đối sẽ không hại thần thiếp."



Ta: "......"



"Nương nương?"



Thượng Quan Nhu thấy ta thất thần, khẽ gọi một tiếng.





 

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đế Hậu Trùng Sinh

Số ký tự: 0