Cục Cưng Ngốc Nữ Tiểu Kiều Thê

Chương 62

Tây Minh Thần Trùng

2025-03-31 09:00:20

Trong mắt người ngoài, bọn họ đều cho rằng Dư lão hán và Dư Nhị Bảo chỉ là bị nha môn bắt vào tù, không ngờ chỉ chưa đầy một tháng, hai người này đã mất mạng.

Khi Dư đại nương nghe được tin này, bà không khỏi cảm thấy khó chịu. Suy cho cùng, đây chính là máu thịt của bà. Thật bi thảm khi anh ta chết một cách thảm thương trong tù vì những hành động xấu xa của mình.

Nhưng những cảm xúc không mấy buồn bã này chỉ có thể trôi qua chậm rãi theo thời gian. Nhà họ Dư vẫn còn Dư đại nương và những đứa con ngoan ngoãn, hiểu chuyện. Cuộc sống của họ tốt hơn nhiều so với trước đây, đó là điều tốt.

Ở phía bên kia, Trương què cũng bị chém đầu trong tù cùng ngày vì tội giết người; chỉ còn lại Trương Văn Thành, người thực sự bị mù. Tất cả bọn họ đều chết thảm hại, và không ai có kết cục tốt đẹp. Như câu nói, làm hại người khác cuối cùng sẽ làm hại chính mình.

Giang Thụ Hân nhìn Giang Thượng ngủ say trong lòng Giang Thục Vân, trong lòng tràn đầy cảm xúc. Cô sẽ làm gì nếu đứa trẻ này hỏi về cha mình khi lớn lên...

Giang Thục Vân đứng bên cạnh dường như nhìn ra được suy nghĩ của cô. Chị nhìn cô trong khi vẫn bế đứa trẻ trên tay và nói: "Em nghĩ là chị không thể tự mình nuôi con được hay sao?"

"Ồ, không." Giang Thụ Hân không nghĩ rằng chị gái mình lại không có khả năng nuôi con. Ngược lại, cô vẫn luôn tin rằng chỉ có Giang Thục Vân mới có thể làm tốt việc này.

" Em chỉ cảm thấy rằng, trong quá trình trưởng thành của con bé, việc thiếu một người với vai trò như vậy, liệu có ảnh hưởng đến nó không." 

Giang Thục Vân nghe vậy liền cười, "Nó có mẹ, có dì, còn có vợ của dì, nhiều người yêu thương nó như vậy, chẳng lẽ còn thiếu một người cha có cũng được mà không có cũng chẳng sao hay sao?"

Lời này thật không dễ phản bác, Giang Thụ Hân cũng không cảm thấy cần phải phản bác, thử hỏi nếu theo cái tính cách của Trương Văn Thành kia, có thể mang lại điều gì tốt đẹp cho Giang Thượng? Huống chi Giang Thượng không thiếu người yêu thương nó, vậy thì Trương Văn Thành có cũng được, không có cũng không sao.

Tháng Giêng qua đi, thời tiết bắt đầu ấm dần lên, những người ở nhà suốt cả mùa đông lạnh giá đều bắt đầu ra ngoài làm việc, Giang Thụ Hân cũng không ngoại lệ, tiếp tục cuộc sống ngư dân của mình, mỗi ngày khi trời còn chưa sáng đã ra khơi, Tứ Bảo vì chuyện này mà không vui mấy ngày liền.

Vì có Giang Thụ Hân ra khơi đánh bắt, quán ăn của Lý Sở không thiếu những loại hải sản tươi sống như cá, tôm, cái thiếu chính là rau xanh tươi. Thế là Giang Thụ Hân lại nhân lúc đầu xuân, đem một ao sen trong tay mình bán đi, đổi thành ruộng đồng có diện tích tương đương, đồng thời mặt dày mày dạn nhờ Giang Thục Vân trồng rau giúp mình, còn mình thì mua chút hạt giống rau rồi mặc kệ.

Giang Thục Vân tuy rằng còn phải quản mấy mẫu ao sen của mình, nhưng may mà năm ngoái trong ao không đào hết, cố ý để lại gốc, nên trước mùa hè cũng không cần quản nhiều, thế là đồng ý với yêu cầu của Giang Thụ Hân, giúp cô trồng rau.

Đất Giang Thụ Hân mua không nhỏ, bên cạnh còn sát với ruộng đồng của nhà họ Dư. Nhân lúc trời nắng, cả nhà cùng nhau ra đồng gieo hạt, Dư đại nương liếc mắt liền thấy Giang Thục Vân, và Tứ Bảo đang ôm con ngồi dưới gốc cây che nắng. Không nghĩ ngợi gì liền bỏ mặc con trai con dâu mà đi qua đó.

Dư Đại Bảo thấy vậy cũng không lấy làm lạ, vợ là Lưu Tú Liên đi bên cạnh, ra hiệu cho anh cũng qua xem, thế là anh vác cuốc đi theo.

"Giang đại nương tử, hôm nay cũng ra đồng à?" Dư đại nương biết Giang Thụ Hân muốn trồng rau, nhưng không ngờ người đến lại là Giang Thục Vân.

"Nương!" Tứ Bảo thấy Dư đại nương thì rất vui, ngồi dưới gốc cây vẫy tay với bà. Dư đại nương cũng cười với cô.

Giang Thục Vân cũng không giấu giếm, nói chuyện với Dư đại nương một hồi rồi chuẩn bị tiếp tục làm việc, nhưng Dư đại nương nhìn mảnh ruộng lớn kia.

"Đất của cô rộng quá, một mình làm không xuể đâu, hay là để tôi giúp cô một tay." Vừa nói Dư đại nương vừa chuẩn bị xắn tay áo lên giúp, Giang Thục Vân còn chưa kịp từ chối, hạt giống rau trong tay đã bị bà lấy đi, thoăn thoắt bắt tay vào làm.

Dư Đại Bảo và Lưu Tú Liên đứng bên cạnh thấy vậy cũng không nói gì nhiều, cười cười rồi trở về ruộng nhà làm việc.

"Cái cô Giang kia sao lại một mình làm cả một mảnh đất lớn như vậy, đúng là vất vả." Về đến ruộng nhà, Lưu Tú Liên nhìn bóng dáng bận rộn của Giang Thục Vân, không khỏi cảm thán một câu.

Dư Đại Bảo vác cuốc cũng nhìn theo, có chút khó xử gãi đầu, nói với vợ mình: "Em đừng nghĩ nhiều, mẹ cũng là có lòng tốt thôi, dù sao thì cô Giang kia cũng coi như là người nhà của Tứ Bảo."

Lưu Tú Liên nghe vậy nhất thời có chút không hiểu, đợi đến khi phản ứng lại thì trừng mắt nhìn anh một cái: "Anh nói cái gì đấy, trong mắt anh tôi nhỏ mọn đến thế à? Uổng công mẹ anh hồi trước còn nói anh là người thật thà đấy, anh tự mà cuốc cỏ của anh đi."

Nói xong Lưu Tú Liên liền không thèm quay đầu lại mà bỏ đi, đến chỗ Giang Thục Vân giúp Dư đại nương và Giang Thục Vân cùng nhau làm việc, để lại Dư Đại Bảo một mình đứng ngây ra ở ruộng nhà.

"Sao con lại qua đây?" Dư đại nương thấy sắc mặt cô không tốt mà đi tới, ân cần hỏi han.

Lưu Tú Liên lúc này mới thu lại vẻ giận dỗi, cười với Dư đại nương: "Đại Bảo bảo anh ấy làm một mình xong được, con nghĩ là qua đây giúp một tay cho nhanh, làm xong sớm còn về nhà."

Dư đại nương liếc mắt nhìn Dư Đại Bảo ở đằng kia, cũng không nghi ngờ gì, cười đáp: "Vậy thì chúng ta làm xong sớm rồi về nhà ăn cơm."

Đến cuối cùng Giang Thục Vân, thân là chủ nhân ngược lại không tốn sức mấy, cả một mảnh đất cứ thế bị bà Dư và con dâu dọn dẹp xong xuôi.

Còn chưa đợi Giang Thục Vân nói gì nhiều, hai mẹ con nhà Dư đã chào hỏi rồi về. Bất đắc dĩ Giang Thục Vân chỉ đành dắt Tứ Bảo cùng nhau về nhà.

Buổi trưa Giang Thụ Hân từ trấn trên trở về, trong bữa cơm nghe Giang Thục Vân kể lại chuyện buổi sáng, nghĩ nghĩ rồi nói: "Vậy buổi tối mời cả nhà họ lên nhà ăn một bữa cơm đi."

Giang Thục Vân đương nhiên là không có ý kiến, cùng nhà họ Dư làm sui gia lâu như vậy, cũng chưa có dịp nào thực sự tiếp xúc thân thiết.

Buổi chiều Giang Thụ Hân liền dẫn Tứ Bảo đến nhà họ Dư.

Trên đường Tứ Bảo được Giang Thụ Hân dắt tay đi chậm rãi, ánh nắng đầu xuân không quá gắt, chiếu lên người ấm áp, Tứ Bảo không khỏi nheo mắt lại.

"Giang Nhị, thích quá đi."

Giang Thụ Hân nhìn  vẻ mặt nàng thỏa mãn đáng yêu, không nhịn được đưa tay lên véo má nàng: "Thích đến mức nào?"

"Vô cùng thích luôn ạ!"

Nếu không phải trên đường còn có người đi lại, Giang Thụ Hân thật muốn nhào tới hôn nàng, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể giơ tay lên khẽ vuốt sống mũi xinh xắn của nàng, "Đi nhanh thôi nào."

Đến nhà họ Dư, Giang Thụ Hân cũng không vòng vo, trực tiếp nói ra ý muốn mời cả nhà cùng ăn cơm, nói xong cũng không đợi người nhà họ Dư từ chối mà liền để Tứ Bảo ở lại nhà họ Dư.

"Nhớ dẫn Tứ Bảo đi cùng đấy nhé, tất cả cùng qua đây!"Trước khi đi, Giang Thụ Hân còn đứng ở cửa lớn tiếng gọi. 

Dư đại nương đây là lần đầu tiên gặp được một cô con rể thẳng thắn như vậy, nhìn Tứ Bảo bị bỏ lại với vẻ mặt ngơ ngác, mà cười đến lộ cả răng, trong lòng càng thêm vui vẻ, Giang Nhị đây là sợ mình không đi hay sao?

Tứ Bảo bị bỏ lại cũng không hề không vui, Giang Nhị đã nói tối nay sẽ bảo cô dẫn mẹ và anh chị em gái, tất cả về nhà ăn cơm. 

Về đến nhà, Giang Thụ Hân liền giúp Giang Thục Vân chuẩn bị bữa tối, Tiểu Giang Thượng còn đùa nghịch chạy nhảy vui vẻ theo sát hai người, lắc lư đầu.

Đến chiều tối, Tứ Bảo dẫn người nhà của mình tất cả qua. Trước khi vào cửa, Lưu Tú Liên kéo tay chồng mình, có chút rụt rè: "Đây vẫn là lần đầu tiên em đến nhà họ Giang đấy."

Gia đình Giang ở trong thôn, thực ra có chút không hòa hợp, không qua lại với những người khác trong thôn, hơn nữa lại vừa có tiền vừa không phô trương, trong mắt người khác, có một khoảng cách nhất định. 

"Sợ gì chứ, đều là người một nhà cả." Dư đại nương dắt cháu trai nhỏ của mình là Dư Tiểu Khánh, an ủi một câu. Lúc này Lưu Tú Liên mới dịu lại tâm trạng.

Giang Thục Vân bày biện đồ ăn ở trong sân, Giang Thụ Hân thì sớm đã ra tận cửa đón người. 

"Thời gian vừa đẹp, mau vào thôi." 

Sân nhà Giang lớn hơn sân nhà Dư rất nhiều, một bàn đầy ắp thức ăn bày ở chính giữa hoàn toàn không tỏ ra chật chội, Dư đại nương ôm cháu trai ngồi bên tay trái của Tứ Bảo. Dư Ngũ Nha vội vàng theo Dư đại nương ngồi xuống. 

Dư Tam Bảo liếc nhìn Giang Thụ Hân chen giữa Tứ Bảo và Giang Thục Vân, cười ngồi xuống bên cạnh Giang Thục Vân. 

Dư Đại Bảo và Lưu Tú Liên cũng rụt rè ngồi xuống chỗ trống.

"Đừng khách khí, đều là người một nhà, cùng nhau ăn cơm cũng là chuyện bình thường. Không cần có quá nhiều lo lắng."

Giang Thục Vân giọng điệu dịu dàng, trên mặt mang theo nụ cười thân thiện, trong lòng ôm Giang Thượng tò mò nhìn xung quanh. 

Mỗi lời nói, mỗi nụ cười đều khiến người ta cảm thấy thiện cảm, vô thức mà thả lỏng. 

"Còn phải cảm ơn đại nương và chị dâu đã giúp đỡ buổi sáng nữa." 

"Đâu có gì, cảm ơn gì chứ, chẳng phải đã nói là người một nhà rồi sao." Dư đại nương không đồng ý lắc đầu, trên mặt không giấu nổi nụ cười.

Dư đại nương đã nói như vậy rồi, Giang Thục Vân có nói thêm gì cũng vô nghĩa, dứt khoát bắt đầu vui vẻ ăn cơm.

Cuộc trò chuyện trên bàn ăn không nhiều, phần lớn đều là Giang Thục Vân và Dư đại nương và Dư Tam Bảo nói chuyện, Dư Đại Bảo và Lưu Tú Liên thì thật thà ngồi một bên ăn cơm, Dư Tiểu Khánh mặt mũi bầu bĩnh ngồi trong lòng bà nội, nhìn Tiểu Giang Thượng xinh xắn như tượng tạc bằng bột và ngọc đối diện, cười có chút ngây ngô, ngoan ngoãn ăn cơm bà nội đút.

Giang Thượng không chịu ngồi yên bò từ trong lòng Giang Thục Vân sang người Giang Thụ Hân, lại muốn dẫm lên đùi Giang Thụ Hân để bò sang chỗ Tứ Bảo, bị Giang Thục Vân mắt nhanh tay lẹ bế trở lại. "Ăn cơm không được chạy loạn; sao có thể dẫm lên đùi dì chứ?"

Từ sau lần Giang Thụ Hân bị thương ở đùi, Giang Thục Vân hay Tứ Bảo đều có chút căng thẳng quá mức, đến nỗi bây giờ Giang Thượng còn bé như vậy cũng sợ làm Giang Thụ Hân bị thương. 

"Đùi của Giang Nhị thế nào rồi?" Dư đại nương cũng nhớ tình hình Giang Thụ Hân bị thương lần trước, lập tức buông đũa hỏi han.

Giang Thụ Hân không để ý cười cười: " Đã khỏi hẳn rồi, nhờ có Tứ Bảo và chị gái chăm sóc tận tình, chân còn linh hoạt hơn trước kia đấy." 

Giọng điệu trêu đùa hiếm thấy, khiến mọi người có mặt không nhịn được cười ầm lên. Duy chỉ có Tứ Bảo là vẫn còn sợ hãi, đưa tay đặt lên đùi Giang Thụ Hân, nhẹ nhàng xoa bóp giúp Giang Thụ Hân.

Động tác giống như mèo con cào ngứa này khiến cơ thể Giang Thụ Hân cứng đờ, vô tình đưa tay xuống dưới gầm bàn, nắm lấy tay Tứ Bảo, ghé sát tai Tứ Bảo nhỏ giọng nói: "Ngoan nào, đừng sờ nữa nhé, nếu không sẽ hôn em trước mặt mọi người đấy, em thấy được không?"

 "!!?" Tứ Bảo nghe Giang Thụ Hân nói những lời  không biết xấu hổ như vậy, bản thân mình ngược lại xấu hổ trước, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, nhanh chóng rút tay mình ra, ghé sát tai Giang Thụ Hân, nghiến răng nghiến lợi nói: "Không được!"

Giang Thụ Hân cười gật đầu, tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng Tứ Bảo, tránh để nàng quá tức giận. 

Mọi người trên bàn ăn nhìn hai người tương tác, đều nở nụ cười vui mừng, Giang Thụ Hân khẽ ho một tiếng, "Hôm nay khó có dịp tụ họp, hay là uống chút rượu nhé?"

Dư đại nương nghe thấy đề nghị này liền gật đầu, ngày thường ở nhà trên bàn cơm đều là Dư lão hán quyết định, giờ ông ấy không có ở đây, đương nhiên phải tận hưởng một chút. 

Ngày thường Giang Thụ Hân có thể nói là một giọt rượu cũng không chạm, Giang Thục Vân cũng không thích uống, nhưng dạo gần đây trong nhà vừa hay có rượu, vẫn là Trần Tiêu Lâm để lại trước đó.

Giang Thục Vân từ trong nhà bưng ra một vò rượu, rót cho mọi người một ít. 

" Uống một chút rượu thì vui vẻ, chớ tham ly." Lời này là Giang Thục Vân nói với Giang Thụ Hân, chưa nói đến tửu lượng của Giang Thụ Hân không ra gì, lần trước ở nhà họ Dư bị Dư lão hán và Dư Nhị Bảo hại thành ra như vậy, cô coi như là triệt để không yên lòng về Giang Thụ Hân rồi.

Giang Thụ Hân đương nhiên gật đầu, trong lòng cô hiểu rõ, nói uống rượu cũng chỉ là để vui vẻ, nên chỉ bưng chén rượu lên nhấp một ngụm nhỏ rồi đặt xuống. 

Trước mặt Tứ Bảo cũng đặt một cái bát sứ, nhưng trong bát của cô đựng sữa dê hâm nóng, Giang Thượng và Dư Tiểu Khánh cũng mỗi người một bát. 

Điều này khiến Tứ Bảo trong lòng không vui, nhân lúc Giang Thụ Hân không chú ý, bưng chén rượu trước mặt cô uống vào miệng một ngụm nhỏ, trong khoảnh khắc liền bị sặc đến ho liên tục. 

" khụ khụ khụ)" 

Giang Thụ Hân liếc nhìn cô một cái, đưa tay vỗ vỗ lưng nàng, bưng bát sữa dê của Tứ Bảo đút đến bên miệng nàng: "Uống một ngụm sữa là hết cay ngay." 

Tứ Bảo ho đến mặt đỏ bừng, nước mắt cũng bị sặc ra, liền cầm lấy tay Giang Thụ Hân há miệng to uống. 

Dư đại nương thấy vậy cười nói: "Tứ Bảo giờ biết rượu có vị gì chưa?" 

Vừa dứt lời, những người khác cũng cười ầm lên, rồi lại mỗi người bưng chén rượu lên uống. 

Uống hết cả bát sữa, Tứ Bảo không vui tựa vào lòng Giang Thụ Hân, nhìn Dư đại nương dẫn đầu cười nhạo mình, bĩu môi, nghiêng đầu vùi vào giữa cổ Giang Thụ Hân.

"Hừ, cay quá."

Nghe thấy nàng lẩm bẩm bên cổ mình, Giang Thục Hân có chút thích thú vuốt tóc nàng hai cái để an ủi.

Bữa tối diễn ra trong tiếng cười và niềm vui. Sau khi đặt chén rượu xuống, Dư đại nương nhìn Tư Bảo trong lòng Giang Thục Hân, mắt đột nhiên đỏ lên.

"Tứ Bảo là một cô gái ngoan, Giang Nhị cũng là một cô gái ngoan, nhìn thấy hai cô gái ngoan ở bên nhau, ta cũng thấy nhẹ nhõm. Nhưng ta vẫn không nỡ buông tay, dù sao ta cũng đã nuôi dưỡng bọn họ nhiều năm như vậy."

Giang Thụ Hân chăm chú lắng nghe, trên mặt vẫn luôn mang theo nụ cười: "Chúng ta là một nhà, không cần nói chuyện khác nhau. Ta và Tư Bảo luôn ở đây, cửa nhà họ Giang luôn mở, nếu nhớ Tứ Bảo thì đến thăm chúng ta, hoặc chúng ta có thể đến thăm người."

Dư Đại Bảo nãy giờ không mở miệng cũng nói theo: "Đúng vậy, vừa hay hai nhà lại ở gần nhau, nhớ Tứ Bảo thì chẳng phải muốn gặp là gặp được sao." 

Lần này Dư đại nương cũng không có gì phải buồn nữa, bắt đầu ngại ngùng: "Ôi chao, uống rượu vào suy nghĩ đúng là có chút không kiểm soát được." 

Những người khác hiểu ý cười cười, cũng không nói thêm gì nữa.

Đợi đến khi trời bắt đầu tối, Dư đại nương liền đề nghị muốn về; Giang Thụ Hân dẫn Tứ Bảo đứng dậy tiễn họ cùng ra ngoài. Dư đại nương bảo Giang Thụ Hân tiễn đến cửa là không cho tiễn nữa, dắt Dư Ngũ Nha đang trở nên  rụt rè đi ở phía trước, Lưu Tú Liên ôm đứa bé đã ngủ say đi ở phía sau, Dư Đại Bảo và anh em Dư Tam Bảo đi ở cuối cùng, một đoàn người đội ánh hoàng hôn về nhà.

Đợi đến khi trời hoàn toàn tối sầm lại, Giang Thục Vân dọn dẹp xong dẫn Giang Thượng về phòng ngủ trước.

 Cách một gian phòng bên, Giang Thụ Hân khá là đau đầu nhìn Tứ Bảo càng dính người hơn mọi khi, nguyên nhân không gì khác, chỉ vì nửa ngụm rượu kia, Tứ Bảo đã tự làm mình mơ hồ.

Ở bên ngoài mệt cả ngày cần phải tắm rửa, nhưng Tứ Bảo dính dính nhão nhão ôm Giang Thụ Hân không chịu buông tay, Giang Thụ Hân không còn cách nào, chỉ đành dẫn người cùng ngồi vào trong bồn tắm. Nước nóng trong bồn tắm ngập qua vai hai người, Giang Thụ Hân thoải mái nheo mắt; Tứ Bảo thì khác, vui vẻ trong nước vỗ lung tung, bọt nước bắn tung tóe không rơi trên mặt đất thì cũng rơi trên khuôn mặt vô cảm của Giang Thụ Hân. 

Thế mà Tứ Bảo không hề nhận thấy, vẫn vui vẻ không thôi, hai tay vốc một vốc nước, hướng về phía mặt mình vẩy, làm cho mặt mình rối tinh rối mù còn chưa xong, lại vẩy sang mặt Giang Thụ Hân.

Giang Thụ Hân tựa vào thành bồn tắm ngồi vững chãi, mặc cho Tứ Bảo quậy phá, hai tay ở trong nước lại không ngoan ngoãn. "Tứ Bảo hôm nay rất vui đúng không?" Vừa nói, tay của Giang Thụ Hân đã rơi trên eo mềm mại của Tứ Bảo, ôm người vào lòng mình ép ép.

Được ôm, mặt Tứ Bảo nóng hổi, cô nhìn khuôn mặt của Giang Thụ Hân, ngoan ngoãn dán lại gần, rồi gật đầu: "Vui, hôm nay vui nha." 

"Vui?" Giang Thụ Hân ngón tay ở trên làn da trơn bóng kia vẽ vòng, "Vậy có muốn làm một vài chuyện vui hơn không?" 

"Chuyện vui hơn?" Tứ Bảo không hiểu, chỉ cảm thấy trên eo có chút ngứa, không nhịn được nhúc nhích.

Giang Thụ Hân gật đầu, không đợi Tứ Bảo phản ứng, thẳng đứng lên ra khỏi bồn tắm, nước trong bồn tắm bị cô mang ra rất nhiều; Tứ Bảo quỳ trong bồn tắm ngây ngô nhìn cô. 

Giây tiếp theo đã bị Giang Thụ Hân vớt lên từ trong nước, thời tiết vẫn còn hơi lạnh, Giang Thụ Hân tùy ý giật lấy chiếc khăn mềm dày treo trên bình phong bên cạnh bọc lấy người, ôm về trên giường.

Bị đặt lên trên giường, trong đầu Tứ Bảo bỗng vô cớ nhớ lại đêm Giang Thụ Hân bị thương, hai người ở trên giường làm những chuyện xấu hổ, đầu óc lập tức thanh minh hơn nhiều, màu đỏ tươi từ cổ một đường đỏ đến vành tai. 

Giang Thụ Hân bị phản ứng này của cô khơi gợi đến có chút khát, cúi người qua hỏi cô: "Tai đỏ rồi này, em còn muốn làm chuyện vui vẻ với chị không?"

Vốn đã xấu hổ, Tứ Bảo bị cô ấy hỏi vậy càng thêm rụt rè không thôi, trở mình liền chui vào trong chăn. Nhưng bị Giang Thụ Hân nắm lấy ngay lập tức, cũng không cho cô cơ hội trốn thoát, Giang Thụ Hân cười rồi hôn xuống.

"Ừm..." Tứ Bảo bị cô hôn đến có chút choáng, chân tay cũng mềm nhũn theo, trong mắt mang theo hơi nước mơ mơ màng màng, khiến Giang Thụ Hân không nhịn được đưa tay che mắt cô lại. Quá đơn thuần, Giang Thụ Hân cảm thấy những chuyện tiếp theo phải làm, không để Tứ Bảo tận mắt nhìn thấy mới là tốt nhất.

Đây đúng là vô lý đến cực điểm.

 Tứ Bảo bị che mắt, không nhìn thấy, nhưng có thể thực sự cảm nhận được.

Thịt mềm trên người bị Giang Thụ Hân từng cái một  chạm vào, những sợi lông tơ nhỏ bé không nhịn được đều sắp dựng đứng lên, thế mà Giang Thụ Hân vẫn còn tiếp tục; tay theo đường eo lướt qua bên cạnh hông, bên ngoài đùi,  đầu gối, và cả bắp chân đang có chút căng thẳng.

Giang Thụ Hân kiên nhẫn sẽ chân phải của Tứ Bảo cong lên, tay thuận thế đi lên, ép lên đầu gối của cô, nụ hôn cũng từ môi từng chút một rơi xuống; Tứ Bảo muốn khóc mà không ra nước mắt, cảm giác như ngày hôm đó từ trong cơ thể dần dần trào ra, cô vô thức nghiêng đầu, tay câu vào sau gáy Giang Thụ Hân, theo Giang Thụ Hân mà lên xuống.

Hết lần này đến lần khác nụ hôn khiến Tứ Bảo mơ hồ, Giang Thụ Hân ngẩng đầu nhìn cô một cái, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, tay không do dự nữa, dựa vào cảm giác chạm vào một nơi bắt đầu trở nên ẩm ướt.

Tứ Bảo cắn môi, không thể tiếp nhận cảm giác này, căng thẳng nâng lên chân phải đang cong, nhưng lại không có chỗ đặt chân, cuối cùng chỉ đành dẫm lên vai tuyết trắng gầy guộc của Giang Thụ Hân, còn khá là đắc ý nheo mắt. Giang Thụ Hân hơi cúi người, ngoan ngoãn để Tứ Bảo dẫm vững; ngón tay lại nhân lúc Tứ Bảo chú ý chuyển hướng mà tiến vào đúng hướng. Giây trước còn dương dương tự đắc, giây sau cô bé đã cứng đờ người đỏ mắt.

"Oa oa oa, Giang Thụ Hân!" 

Giang Thụ Hân cảm nhận được sự mềm mại không giống ai kia, vô thức móc móc ngón tay, lại không ngờ chọc cho nàng yếu ớt kia khóc càng dữ dội.

Đã làm thì làm cho trót, lập tức hôn lên môi Tứ Bảo, tay càng thêm càn rỡ.

Ngoài trời, ánh trăng treo cao, xuyên qua cánh cửa sổ hé mở, vô tình liếc thấy đầy phòng sự điên cuồng, cũng theo đó đỏ mặt.

Cuối cùng, trước khi Tứ Bảo hừ hừ muốn ngủ thiếp đi, Giang Thụ Hân khẽ nói bên tai cô: "Yêu em, cô ngốc của chị."

Lông mi của cô gái ngốc mệt mỏi run rẩy, nàng quay lại và ôm chầm lấy cô.

Cũng trả lời cô ấy.

Tác giả có điều muốn nói:

Đây là kết thúc. Tôi đã mất rất nhiều thời gian để viết.

Bài viết có nhiều chỗ mơ hồ và khó hiểu, nhưng cuối cùng cũng đi đến hồi kết.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cục Cưng Ngốc Nữ Tiểu Kiều Thê

Số ký tự: 0