Cục Cưng Ngốc Nữ Tiểu Kiều Thê

Chương 60

Tây Minh Thần Trùng

2025-03-31 09:00:20

Mọi người đều nhìn theo hướng Dư Ngũ Nha chỉ.

Dư Tam Bảo đứng ngoài cửa không hề né tránh hay trốn tránh. Khi Dư đại nương nhìn cô, cô mỉm cười đáp lại và khàn giọng nói: "Nương."

Dư đại nương vốn đang rất tức giận, giờ phút này lại hoàn toàn không nói nên lời. Nhìn cô gái đang mỉm cười bên ngoài căn nhà, bà cứng đờ tại chỗ, vẻ mặt không thể tin được, không dám tiến lên phía trước.

"Tam, Tam Bảo..." Dư đại nương không tin vào mắt mình, lắp bắp nói: "Là Tam Bảo sao? Ta xuất hiện ảo giác, nhưng Tam Bảo, vẫn còn sống sao? Ta..."

"Nương!" Dư Tam Bảo đứng ngoài cửa thấy Dư đại nương như vậy, mắt đỏ hoe bước vào nhà, đứng thẳng trước mặt Dư đại nương: "Con còn sống, là con đây ạ."

Dư Tam Bảo nắm lấy tay Dư đại nương đặt lên mặt mình, gò má ấm nóng nhắc nhở Dư đại nương, người đang đứng trước mặt mình là thật, thật sự là con gái bà, con gái bà còn sống!

Dư đại nương vừa khóc vừa cười ôm Dư Tam Bảo vào lòng: "Tam Bảo của ta còn sống, còn sống, đều là lỗi của ta."

Dư Tam Bảo vùi mình vào lòng mẹ, vừa khóc vừa lắc đầu, cô không cảm thấy tất cả đều là lỗi của Dư đại nương, nói đến thì Dư lão Hán vô tâm vô phế, chỉ biết lợi của mình mới là thủ phạm thật sự.

Hai mẹ con ôm nhau khóc, Tứ Bảo thì rúc bên cạnh Giang Thụ Hân nhìn muốn khóc không khóc , lúc đó cô gặp Dư Tam Bảo còn khóc thảm hơn nhiều. Giang Thụ Hân an ủi vỗ nhẹ sau gáy nàng.

Giang Thục Vân không tiện ở lâu nên dẫn hai đứa trẻ ra ngoài.

Dư Ngũ Nha bị dọa đến không nói nên lời lúc này cũng bình tĩnh lại, cô bé nhìn Dư Tam Bảo trong lòng Dư đại nương, vẻ mặt cũng có chút vui mừng. Khi Dư Tam Bảo gặp chuyện thì cô bé còn nhỏ, không hiểu chuyện lắm, chỉ biết rằng người chị gái tốt nhất trong gia đình đã bị người cha độc ác của cô bé bán cho người khác, nhưng chị gái không muốn, nên đã bỏ trốn, sau đó liền không gặp lại nữa. Nhưng theo tuổi tác càng lớn lên, cô bé cũng được người khác nói rằng chị cả cô bé đã ch*t.

Mới đầu cô bé cũng rất buồn, nhưng trong nhà bận rộn suốt ngày, không ai nhắc đến chị gái cô bé nữa. Lâu dần cô bé cũng dần quên chuyện này, vì vậy kji nhìn thấy Dư Tam Bảo, cô bé mới sợ hãi như vậy

Dư đại nương vui mừng khi thấy Dư Tam Bảo vẫn còn sống, cũng không quên hỏi cô ấy về những chuyện đã xảy ra trong mấy năm qua. Tuy nhiên, sau khi nghe từng câu chuyện của Dư Tam Bảo, bà lại thấy vô cùng áy náy và tự trách bản thân.

Bà vẫn luôn biết mình là một người vô dụng, bà đã quen với việc chịu đựng. Lần phản ứng hiếm hoi cũng là khi Dư lão hán muốn bán Tứ Bảo cho Trương què, nhưng trong lòng bà cũng rõ ràng, bà khi đó phản ứng toàn bộ đều vì Dư Tam Bảo. Năm đó, bà một câu cũng không có tiếng nói trong hôn sự của Dư Tam Bảo, điều này gần như đã gây ra cái chết của cô. Sau đó, bà vô cùng đau khổ và lên án sự hèn nhát và bất tài của chính mình, nên bà rất cứng rắn với vấn đề của Tứ Bảo.

Nhưng như vậy là hoàn toàn không đủ.Bà không thể tưởng tượng được Dư lão hán cùng con trai của hắn lại tàn nhẫn và độc ác đến thế. Bọn họ rất cố chấp, thậm chí còn nghĩ ra thủ đoạn nham hiểm như vậy để đối phó với Tứ Bảo và Giang Nhị.

"Đừng lo, bọn họ một người cũng không thể trốn thoát."

Như thể nhìn thấu được suy nghĩ của dì Dư, Giang Thụ Hân vẫn ngồi trên ghế không nói lời nào, đột nhiên nói ra một câu.

Dư đại nương không hiểu nhìn về phía Giang Thụ Hân, nhưng cô ấy lại không nói thêm lời nào nữa, Dư đại nương mặc dù không biết nhưng cũng không hỏi nhiều.

Thế là Dư đại nương và Dư Ngũ Nha tạm thời ở nhà Lý Sở.

Trong bữa sáng, Tư Bảo vẫn chăm chỉ chăm sóc Giang Thụ Hân, còn đích thân mang đồ ăn vào phòng phục vụ cô. Mặc dù Giang Thụ Hân nhấn mạnh không phải tay cô bị thương, nhưng Tứ Bảo vẫn nhất quyết muốn đút cho cô ăn, bộ dạng như thể nếu không được đút thì sẽ tức giận lắm. Giang Thụ Hân không còn cách nào khác, đành phải để nàng muốn làm gì thì làm.

Dư đại nương mặc dù quen biết Lý Sở, nhưng cũng coi như đã gặp mấy lần, chỉ có Trần Tiểu Lâm bà là lần đầu tiên thấy. Vẻ ngoài xinh đẹp, rạng rỡ và bộ quần áo đẹp đẽ cô mặc khiến Dư đại nương thầm kinh ngạc. Bà vẫn nghĩ rằng tất cả những người bạn mà Giang Nhị quen biết đều là người giàu có, nhưng khoảnh khắc tiếp theo, bà nhìn thấy cô gái ngồi ngay cạnh đứa con thứ ba của mình, trông rất quen thuộc.

"Tam Bảo, vị này là?"

Dư Tam Bảo liếc mắt nhìn Trần Tiểu Lâm, nghĩ nghĩ giới thiệu nói: "Vị này chính là ân nhân cứu mạng của con."

"Ân nhân cứu mạng?"

Dư đại nương nghe vậy có chút kinh ngạc, bà biết Dư Tam Bảo ban đầu đã bị một người tốt bụng cứu, nhưng lại không ngờ người tốt bụng này lại ở chỗ này, hơn nữa còn là bộ dáng kiêu sa như vậy, lúc này cũng có chút thất thần.

"Chào đại nương, con gọi là Trần Tiểu Lâm." Trần Tiểu Lâm cũng không ngờ nhanh như vậy đã gặp được nhạc mẫu tương lai, cũng có chút căng thẳng: "Là con cứu, à không phải..."

Một câu nói lắp bắp cũng không nói rõ ràng, Dư đại nương đột nhiên mỉm cười: " Tiểu Lâm đúng không, ta ở chỗ này thay Tam Bảo cảm tạ ân cứu mạng của cháu."

Vốn dư đại nương nghĩ Trần Tiểu Lâm còn tưởng là cô ấy là một người không được tốt lắm để nói chuyện, không ngờ là bà đã nghĩ nhiều rồi, cô gái này không chỉ lòng tốt mà còn là một người e thẹn.

"E thẹn" Trần Tiểu Lâm lúc này lòng bàn tay đổ mồ hôi, cô khẽ nhéo tay Dư Tam Bảo, nhẹ nhàng nắm ở trong lòng bàn tay. Dư Tam Bảo sửng sốt, ngược lại cũng không rút lại, đó là một sự nuông chiều hiếm hôi.

Hoàn toàn không biết gì Dư đại nương còn nói có cười khen ngợi cô ấy.

Dư Ngũ Nha bên cạnh cả người đều cứng đờ, nguyên nhân rất đơn giản, cô bé nhìn thấy Lý Niệm, đứa bé đã bị cô bé đẩy ngã và bị thương ở bãi biển cách đây rất lâu.

Lý Niệm tự nhiên cũng thấy cô bé, nhưng cũng không để ý nhiều cô bé. Mặc dù không biết mình đã làm sai điều gì mà lại bị đối xử như vậy, nhưng cô gần như đã quên mất chuyện đó cho đến khi gặp được Dư Ngũ Nha.

Dư Ngũ Nha trong lòng hoảng sợ. Trước đây, để được Dư đại nương chú ý đến mình hơn, cô bé luôn làm những việc rất xấu và làm tổn thương nhiều người. Nhưng nhờ sự dạy dỗ của Dư đại nương, có thể nói cô bé đã thay đổi hoàn toàn. Nhưng bà đã quên một điều: những gì cô bé đã làm trong quá khứ không có nghĩa là chúng không còn tồn tại nữa.

"Ngươi sao lại đi theo ta?"

Lý Niệm có chút không kiên nhẫn nhìn về phía Dư Ngũ Nha phía sau. Người này đã theo sau từ bữa sáng.

Dư Ngũ Nha bị cô bé hỏi đến làm cho bất ngờ, vội vàng nhỏ giọng mở miệng: "Ta không có ý gì khác, ta, ta chỉ là muốn cùng cậu nói một tiếng xin lỗi."

"Xin lỗi?" Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của Lý Niệm thoáng qua vẻ khó hiểu: "Tại sao bây giờ mới nói?"

 "Đã biết làm sai phải xin lỗi, tại sao lúc đó không nói?"

 Lý Niệm, cái miệng nhỏ nhắn của cô bé thốt ra hết câu này đến câu khác, hỏi khiến Dư Ngũ Nha có chút bối rối, cô bé vội vàng nhưng không biết phải trả lời thế nào, chỉ liên tục xin lỗi cô bé.

Lý Niệm tuy rằng có vẻ ngoài khả ái, nhưng không chịu được chị cô bé là Lý Sở, tính cách của cô bé thật ra không hề mềm yếu, hiện tại đã rất mất kiên nhẫn, trực tiếp nói với Dư Ngũ Nha: "Đừng đi theo tôi nữa, nếu không tôi sẽ bảo chị tôi đánh cho cháu một trận!" 

Nói xong liền nhanh chóng chạy về phòng, tìm Tiểu Giang Thượng đáng yêu của cô bé chơi.

Thất thần, Dư Ngũ Nha chỉ đành xấu hổ rời đi.

Buổi trưa, Tứ Bảo chìm vào giấc ngủ sâu dưới sự dỗ dành và lừa gạt của Giang Thụ Hân. Giang Thụ Hân nhanh tay lẹ chân nhảy xuống giường, dặn Giang Thục Vân giúp đỡ trông chừng một chút rồi cùng Lý Sở và Trần Tiểu Lâm ra khỏi nhà.

Mấy người đánh xe ngựa đi về phía thôn. Ngoài ra còn có thêm một người đàn ông áo đen, chính là vị nha dịch lần trước Giang Thụ Hân gọi đi bắt Trương què giam vào đại lao, chuyến đi này cũng là anh ta đến đánh xe.

Ngồi trong xe ngựa, Giang Thụ Hân có vẻ nhàn nhã, hoàn toàn không nhìn ra vẻ yếu ớt của đêm qua, Trần Tiểu Lâm ngồi một bên thầm lấy làm lạ, người này cơ thể còn khá tốt.

"Chân của cô khỏi rồi?"

"Chưa."

Chưa khỏi mà cô còn có bộ dạng ung dung tự tại như vậy? Lý Sở ngồi bên tay trái của cô, ánh mắt đảo qua cái đùi không nhìn ra dị trạng của Giang Thụ Hân.

"Cô không tin sao, muốn tôi vén lên cho cô xem?" Giang Thụ Hân chú ý đến ánh mắt của Lý Sở, vô cùng hào phóng chuẩn bị vén ống quần lên.

"Thôi thôi thôi."

Lý Sở thật sự bó tay với cô, vội vàng lên tiếng từ chối, ai muốn xem cái đùi đầy máu thịt đó chứ, thật sự là một chút cũng không biết xấu hổ.

"Nhưng mà vết thương của cô còn chưa khỏi, sao còn muốn đi theo làm gì?"

Đùi của Giang Thụ Hân quả thật chưa khỏi, nhưng vết thương cũng không sâu lắm, chỉ là nhìn hơi ghê người, không cần dùng sức quá mức thì cũng sẽ không có gì không thoải mái.

Về phần tại sao lại muốn đi theo, cái này thì khó nói rồi, dù sao cũng là chuyện của cô và Tứ Bảo, giao hết cho Lý Sở và Trần Tiểu Lâm cô cũng thấy áy náy, nằm trên giường chán rồi thì đến làm giám công, hơn nữa cô và vị nha dịch kia là bạn, dễ nói chuyện.

Một đoàn người đến trước cửa nhà họ Dư, xung quanh vẫn vắng vẻ như ngày hôm qua, cái khóa treo trên cửa lớn lung lay sắp rớt, Lý Sở và mấy người kia có chút căng thẳng, tối qua quên khóa cửa, sẽ không có người khác đi vào chứ?

Lý Sở mở cửa lớn rồi dẫn đầu đi vào, Trần Tiểu Lâm theo sát phía sau, Giang Thụ Hân chậm rãi đi ở phía cuối.

Cũng may cũng may, nhà họ Dư dường như không có quan hệ tốt với hàng xóm xung quanh, căn bản không có ai đi vào xem qua một cái.

Vị nha dịch kia nhíu hai hàng lông mày rậm đen lại, đi theo vào cửa. Hôm nay anh ta không hiểu Giang Thụ Hân gọi qua đây, nói là xảy ra đại sự, nhưng không nói cụ thể là chuyện gì.

Vào nhà rồi anh ta mới biết xảy ra chuyện gì, ngoài cửa vẫn là Dư lão hán lớn tuổi nhất nằm đó, lúc này mặt ông ta đầy vết máu, vốn đã không nhìn ra mặt mũi, trên mặt mơ hồ xanh tím. Bị lạnh buốt một đêm, không biết là chết hay sống.

Anh ta đối với Dư lão hán hiểu biết rõ, tuy rằng bản thân anh ta từ lâu đã không quen nhìn cái ông già vô liêm sỉ này, nhưng thấy ông lão bị người ta đánh thành ra như vậy, thật sự cảm thấy có chút thảm.

Giang Thụ Hân không biết cái mặt của Dư lão Hán kia là bị ai đánh thành ra như vậy, cô mặt không đỏ tim không đập chỉ vào ông ta nói: "Anh xem, bị đánh thành ra như vậy rồi."

Vị nha dịch kia nhíu mày càng sâu hơn: "Cái này còn sống không?"

"Lưu bộ đầu." Vẻ mặt Giang Thụ Hân không có gì thay đổi nhiều: "Tôi nên nhìn ra được sao? Hay là anh cảm thấy tôi nhìn giống đại phu?"

Lưu bộ đầu nghe vậy dừng lại một chút, anh ta quen biết Giang Thụ Hân nhiều năm, đáng lẽ nên biết cô ta nói chuyện chọc tức người ta.

Mấy người tiếp tục đi vào sân, Dư Nhị Bảo và Trương Văn Thành cũng không tốt đẹp gì hơn, bất quá sắc mặt tốt hơn Dư lão hán một chút. Có lẽ là vì bọn họ còn trẻ, cũng có khả năng vì trong cơ thể có loại lửa nóng của loại thuốc kia, tóm lại nhìn không giống chết, ngực đều vẫn còn có lên xuống.

Lưu bộ đầu lắc đầu, cẩn thận xem xét tình hình trong sân, lại liếc Dư Nhị Bảo và Trương Văn Thành trên người vài cái, nửa ngày quay đầu nhìn Giang Thụ Hân nói.

"Cô đến chính là như vậy sao?"

Giang Thụ Hân đáp: "Đúng vậy, đến chính là như vậy. Đã lâu không đến thăm ngươi, không ngờ lúc đến đây lại gặp phải cảnh tượng này."

Giọng điệu rất bất đắc dĩ. Lưu bộ đầu mặc dù biết là lời nói dối, nhưng vẫn gật đầu: "Cảnh tượng này quả thực có chút không ổn, đưa bọn họ về phủ đi."

Chờ chính là câu nói này, Lý Sở và Trần Tiểu Lâm vội vàng tiến lên giúp đỡ, nhưng còn chưa bắt đầu dừng lại, làm sao mang ba người trở về? Giang Thụ Hân đương nhiên không có khả năng để cho bọn họ làm bẩn xe ngựa của mình.

Cuối cùng, Tưởng Thục Hân vung tay, bỏ chút tiền ra mượn xe bò trong thôn, mấy người cùng nhau đưa cha con họ Dư và Trương Văn Thành lên xe bò.

Mấy người lại lên xe ngựa về trấn trên. Lần này, Trần Tiểu Lâm đánh xe ngựa, Lưu đội trưởng đánh xe bò, Lý Sở ngồi trên xe bò rách nát, quan sát ba người đàn ông, đề phòng họ ngã khỏi xe mà chết.

Người thoải mái nhất là Giang Thục Tân. Mặc dù người ta nói cô là một người giám sát, nhưng thực ra cô không chỉ đứng quan sát. Cô nói vài lời và thậm chí còn lấy một ít tiền từ túi mình ra.

Lưu bộ đầu dẫn ba người đàn ông trở lại nha môn và ném thẳng họ vào tù mà không cần xét xử. Dù sao đi nữa, không ai trong số họ tỉnh táo nên anh không thể moi được thông tin gì từ họ.

Trong lúc Tứ Bảo vẫn còn đang ngủ trưa, Giang Thụ Hân và bọn họ đã vội vã quay lại.

Kết quả là, vào buổi tối, mọi người nghe tin Dư lão hán đã bị đánh chết trong tù.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cục Cưng Ngốc Nữ Tiểu Kiều Thê

Số ký tự: 0