Chương 9
Khuyết Danh
2025-03-26 15:34:42
Bình Dương hoảng loạn lắc đầu, xua tay phủ nhận: "Ta không có, không phải ta, ngươi nói bậy, là bà ta tự đ.â.m vào, ta không hề g.i.ế.c người."
Phụ hoàng là một bậc minh quân, đối với con cái trong nhà luôn răn dạy nghiêm khắc, Bình Dương tuy trước kia cũng từng ngang tàng, nhưng cũng chỉ gây ra những chuyện nhỏ nhặt, chứ chưa bao giờ dám làm đến mức c.h.ế.t người.
Huống chi, Thẩm mẫu lại chẳng phải là cung nữ tầm thường. Bà ta tuy không có phẩm hàm cáo mệnh, nhưng Thẩm Kinh Trạch là quan viên triều đình, Thẩm mẫu cũng coi như là một vị phu nhân quan gia chính thống, hơn nữa, còn là bà mẫu trên danh nghĩa của ta.
Lần này vào cung, lại để xảy ra án mạng dưới tay Bình Dương, đây quả là một chuyện chẳng hề nhỏ. Đúng vào lúc mấu chốt này, ngoài cửa bỗng có cung nữ vào báo: "Quý phi nương nương giá đáo."
Nghe vậy, mặt Hoàng hậu cũng tái mét. Tôn Quý phi vào cung chưa được bao lâu, nhưng đã trở thành cái gai trong mắt Hoàng hậu.
Hoàng hậu hạ sinh được một hoàng tử và một công chúa, còn Tôn Quý phi tuy vào cung muộn hơn, nhưng lại sinh liền hai hoàng tử.
Hiện tại ngôi vị thái tử còn bỏ trống, nếu chuyện này để Tôn Quý phi biết được, nàng ta chắc chắn sẽ vu oan cho Hoàng hậu quản giáo con cái không nghiêm, vậy thì Đại hoàng tử coi như hết hy vọng, còn Bình Dương cũng khó tránh khỏi một trận đòn roi tơi bời.
Bình Dương lo lắng đến mức nước mắt chực trào ra: "Mẫu hậu, giờ phải làm sao đây?"
Hoàng hậu gắng gượng giữ vẻ trấn tĩnh, nhưng bộ giáp hộ thân đã bị bà bẻ gãy từ lúc nào không hay.
"Đừng hoảng loạn, ta, ta—"
Bà ta lắp bắp mãi mà chẳng nói nên lời.
Không chần chừ, ta tiến đến chỗ Bình Dương, vung tay giáng cho nàng một cái tát trời giáng: "Tỉnh táo lại đi!"
Rồi ta quỳ phịch xuống, ôm lấy vạt áo hoàng hậu, cố gắng nặn vài giọt nước mắt: "Mẫu hậu, xin người hãy nghĩ đến thể diện của con."
"Trời ơi, chuyện gì đang xảy ra thế này!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ngoài cửa truyền đến một tiếng kinh hô. Tôn Quý phi xách váy bước vào cửa, nhìn thấy m.á.u me đầy đất, sợ hãi rụt chân về.
Ta quay đầu khóc lóc: "Quý phi nương nương, người đến thật đúng lúc, xảy ra chuyện thế này, con thật không biết phải làm sao!"
Tôn Quý phi lập tức ưỡn ngực, đôi mắt phượng sắc lẻm quét về phía hoàng hậu: "Con ngoan, đừng sợ, cứ từ từ nói, hôm nay có bổn cung ở đây, không ai dám để con phải chịu ấm ức!"
Bình Dương công chúa nghe vậy, sợ hãi lùi mấy bước, ngã phịch xuống ghế. Hoàng hậu cũng tái mét mặt mày, khó khăn mở lời: "Thụy An, chuyện này--"
"Con... con không còn mặt mũi nào nhìn ai nữa!"
Ta vội vàng cắt ngang lời hoàng hậu, vừa khóc vừa than. Ta kể với Tôn Quý phi, hôm qua Phò mã nạp thiếp, hôm nay ta đưa tiểu thiếp và bà mẫu vào cung thỉnh an Hoàng hậu.
Hoàng hậu nói có chuyện muốn nói riêng với ta, nên để bà mẫu và tiểu thiếp tự do đi dạo trong ngự viên. Không ngờ, lúc đó Hoàng hậu đang sắp xếp lại tư khố, bà mẫu ta thấy thế thì sinh lòng tham, thừa lúc cung nhân sơ ý đã lẻn vào xem xét.
Kho chứa đồ lại không có cửa sổ, ánh sáng rất tối tăm, cung nhân phát hiện liền hô hoán có trộm, thị vệ lập tức xông vào.
Bà mẫu ta hoảng hốt bỏ chạy, đúng lúc quanh co ở góc tường thì đ.â.m sầm vào đao của thị vệ.
Tôn Quý phi nghe xong thì không ngừng tặc lưỡi: "Sao lại có chuyện trùng hợp như vậy, ngươi không nói xạo chứ?"
Ta tỏ vẻ mặt ngơ ngác: "Ta có cần thiết phải nói dối sao?"
Tôn Quý phi nghe vậy thì ngớ người. Phải ha, chuyện ta từ nhỏ đã bị Bình Dương công chúa ức hiếp, trong cung ai mà không biết.
Nếu bà mẫu ta xảy ra chuyện, thật sự có liên quan đến mẫu tử họ, ta còn không thừa cơ hội này mà làm ầm ĩ lên sao?
Nghĩ đi nghĩ lại, ta cũng chẳng có lý do gì để bao che cho họ cả.
Phụ hoàng là một bậc minh quân, đối với con cái trong nhà luôn răn dạy nghiêm khắc, Bình Dương tuy trước kia cũng từng ngang tàng, nhưng cũng chỉ gây ra những chuyện nhỏ nhặt, chứ chưa bao giờ dám làm đến mức c.h.ế.t người.
Huống chi, Thẩm mẫu lại chẳng phải là cung nữ tầm thường. Bà ta tuy không có phẩm hàm cáo mệnh, nhưng Thẩm Kinh Trạch là quan viên triều đình, Thẩm mẫu cũng coi như là một vị phu nhân quan gia chính thống, hơn nữa, còn là bà mẫu trên danh nghĩa của ta.
Lần này vào cung, lại để xảy ra án mạng dưới tay Bình Dương, đây quả là một chuyện chẳng hề nhỏ. Đúng vào lúc mấu chốt này, ngoài cửa bỗng có cung nữ vào báo: "Quý phi nương nương giá đáo."
Nghe vậy, mặt Hoàng hậu cũng tái mét. Tôn Quý phi vào cung chưa được bao lâu, nhưng đã trở thành cái gai trong mắt Hoàng hậu.
Hoàng hậu hạ sinh được một hoàng tử và một công chúa, còn Tôn Quý phi tuy vào cung muộn hơn, nhưng lại sinh liền hai hoàng tử.
Hiện tại ngôi vị thái tử còn bỏ trống, nếu chuyện này để Tôn Quý phi biết được, nàng ta chắc chắn sẽ vu oan cho Hoàng hậu quản giáo con cái không nghiêm, vậy thì Đại hoàng tử coi như hết hy vọng, còn Bình Dương cũng khó tránh khỏi một trận đòn roi tơi bời.
Bình Dương lo lắng đến mức nước mắt chực trào ra: "Mẫu hậu, giờ phải làm sao đây?"
Hoàng hậu gắng gượng giữ vẻ trấn tĩnh, nhưng bộ giáp hộ thân đã bị bà bẻ gãy từ lúc nào không hay.
"Đừng hoảng loạn, ta, ta—"
Bà ta lắp bắp mãi mà chẳng nói nên lời.
Không chần chừ, ta tiến đến chỗ Bình Dương, vung tay giáng cho nàng một cái tát trời giáng: "Tỉnh táo lại đi!"
Rồi ta quỳ phịch xuống, ôm lấy vạt áo hoàng hậu, cố gắng nặn vài giọt nước mắt: "Mẫu hậu, xin người hãy nghĩ đến thể diện của con."
"Trời ơi, chuyện gì đang xảy ra thế này!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ngoài cửa truyền đến một tiếng kinh hô. Tôn Quý phi xách váy bước vào cửa, nhìn thấy m.á.u me đầy đất, sợ hãi rụt chân về.
Ta quay đầu khóc lóc: "Quý phi nương nương, người đến thật đúng lúc, xảy ra chuyện thế này, con thật không biết phải làm sao!"
Tôn Quý phi lập tức ưỡn ngực, đôi mắt phượng sắc lẻm quét về phía hoàng hậu: "Con ngoan, đừng sợ, cứ từ từ nói, hôm nay có bổn cung ở đây, không ai dám để con phải chịu ấm ức!"
Bình Dương công chúa nghe vậy, sợ hãi lùi mấy bước, ngã phịch xuống ghế. Hoàng hậu cũng tái mét mặt mày, khó khăn mở lời: "Thụy An, chuyện này--"
"Con... con không còn mặt mũi nào nhìn ai nữa!"
Ta vội vàng cắt ngang lời hoàng hậu, vừa khóc vừa than. Ta kể với Tôn Quý phi, hôm qua Phò mã nạp thiếp, hôm nay ta đưa tiểu thiếp và bà mẫu vào cung thỉnh an Hoàng hậu.
Hoàng hậu nói có chuyện muốn nói riêng với ta, nên để bà mẫu và tiểu thiếp tự do đi dạo trong ngự viên. Không ngờ, lúc đó Hoàng hậu đang sắp xếp lại tư khố, bà mẫu ta thấy thế thì sinh lòng tham, thừa lúc cung nhân sơ ý đã lẻn vào xem xét.
Kho chứa đồ lại không có cửa sổ, ánh sáng rất tối tăm, cung nhân phát hiện liền hô hoán có trộm, thị vệ lập tức xông vào.
Bà mẫu ta hoảng hốt bỏ chạy, đúng lúc quanh co ở góc tường thì đ.â.m sầm vào đao của thị vệ.
Tôn Quý phi nghe xong thì không ngừng tặc lưỡi: "Sao lại có chuyện trùng hợp như vậy, ngươi không nói xạo chứ?"
Ta tỏ vẻ mặt ngơ ngác: "Ta có cần thiết phải nói dối sao?"
Tôn Quý phi nghe vậy thì ngớ người. Phải ha, chuyện ta từ nhỏ đã bị Bình Dương công chúa ức hiếp, trong cung ai mà không biết.
Nếu bà mẫu ta xảy ra chuyện, thật sự có liên quan đến mẫu tử họ, ta còn không thừa cơ hội này mà làm ầm ĩ lên sao?
Nghĩ đi nghĩ lại, ta cũng chẳng có lý do gì để bao che cho họ cả.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro