Chương 6
Khuyết Danh
2025-03-26 15:34:42
Chưa đầy một tháng sau khi ta về nhà phu quân, Thẩm mẫu đã lấy cớ dọn dẹp kho để kiểm kê của hồi môn của ta. Những món đồ lớn như đồ trang trí, đồ nội thất đều bị bà ta lựa chọn rồi chuyển hết vào phòng riêng.
Còn những đồ nhỏ như vàng bạc châu báu, bà ta không tiện lấy hết trong một lần, bèn nghĩ ra đủ mọi lý do, hôm thì tổ chức tiệc hoa, mai thì đi thăm họ hàng, đều cần phải có chút đồ ngự ban của hoàng gia để đeo, để mà phô trương thanh thế.
Ta đã từng làm ầm lên vài lần. Nhưng thứ ta nhận lại, đều chỉ là sự lạnh nhạt và cãi vã từ Thẩm Kinh Trạch. Để lấy lòng hắn, ta chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, chủ động đem đồ đưa cho Thẩm mẫu.
Là công chúa, mỗi tháng ta đều phải hồi cung thỉnh an Hoàng hậu nương nương, cũng không thể ăn vận quá mức giản dị, nên đành phải cất giấu một ít trang sức, để đến ngày vào cung thì lấy ra dùng.
Thẩm mẫu tỏ vẻ rất bất mãn, mặt mày ủ rũ hẳn đi: "Xem ra là con không thật lòng muốn sống chung với con trai ta. Nếu đã như vậy, lát nữa ta sẽ bẩm báo với Hoàng hậu nương nương, để hai con hòa ly."
Đây chính là chiêu bài tẩy của Thẩm mẫu. Trước đây, mỗi lần bà ta thốt ra câu này, ta đều hoảng sợ tột độ, tay chân luống cuống, chỉ hận không thể quỳ xuống van xin bà ta.
"Mẫu thân à, xin đừng nói như vậy. Con không thể rời khỏi Thẩm lang được."
Thẩm mẫu vênh mặt lên, hừ lạnh một tiếng: "Miệng thì lúc nào cũng nói si tình với nó, chứ ta thấy đều là giả dối cả. Nếu không thì sao con lại chẳng "yêu ai yêu cả đường đi", kính trọng hai ông bà già này chứ?"
Ta vừa khóc vừa xin lỗi: "Đều là con sai, mẫu thân ơi, xin người tha thứ cho con."
Lần này, Thẩm mẫu cũng như mọi lần, ngẩng cao cằm đầy kiêu ngạo, chờ đợi lời xin lỗi từ ta.
Hệ thống thì nóng như lửa đốt:
[Lúc này vẫn chưa thể hòa ly được đâu, nam chính vẫn còn giận ngươi, độ yêu còn thấp lắm, như vậy giá trị hối hận sẽ rất thấp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
[Ký chủ, mau cúi đầu dỗ dành bà ta đi.]
‘Biết rồi!”
Ta nhấc rèm và nhìn thấy cổng cung điện xuất hiện trước mặt. Vì vậy, ta cuộn tay áo lên. Dùng hết sức bình sinh tát vào mặt thẩm mẫu: “Im lặng trước khi ta g.i.ế.c bà!”
Hai tay cùng ra sức, dùng sức đánh mấy bạt tai, mặt của Thẩm mẫu trong chốc lát liền sưng lên.
Thẩm mẫu tóc tai bù xù, vẻ mặt đầu tiên là ngơ ngác, kinh ngạc, không thể tin được, ngay sau đó, toàn thân bà ta run rẩy, giận dữ mắng: "Đồ nữ nhân đê tiện kia, dám đánh ta!"
Thẩm mẫu xông tới muốn đánh trả. Ta lập tức từ phía bên kia nhảy xuống xe ngựa, xách váy chạy trốn.
"Giết người rồi, có thích khách, mau đến hộ giá!"
Chúng ta làm ầm ĩ ở cổng cung, rất nhanh đã có thị vệ chạy tới đưa chúng ta đến cung của Hoàng hậu.
Nghĩ đến chuyện lát nữa phải làm, ta để ý dặn Xuân Đào và Hạ Hà đợi ở cửa, không cần theo ta vào trong.
Trong chính điện, Bình Dương công chúa đang cùng Hoàng hậu chơi cờ. Thẩm mẫu lúc này lại không dám kiêu căng, ngoan ngoãn kéo Liễu Yên quỳ trên mặt đất, khóc lóc: "Hoàng hậu nương nương..."
Bình Dương công chúa mặt mày lạnh lẽo, ném mạnh quân cờ bạch ngọc trong tay xuống.
“Đi c.h.ế.t đi! Từ đâu ra cái bà già ngu xuẩn, ồn ào khiến bổn công chúa đau đầu, người đâu, kéo xuống tát miệng hai mươi cái!"
Còn những đồ nhỏ như vàng bạc châu báu, bà ta không tiện lấy hết trong một lần, bèn nghĩ ra đủ mọi lý do, hôm thì tổ chức tiệc hoa, mai thì đi thăm họ hàng, đều cần phải có chút đồ ngự ban của hoàng gia để đeo, để mà phô trương thanh thế.
Ta đã từng làm ầm lên vài lần. Nhưng thứ ta nhận lại, đều chỉ là sự lạnh nhạt và cãi vã từ Thẩm Kinh Trạch. Để lấy lòng hắn, ta chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, chủ động đem đồ đưa cho Thẩm mẫu.
Là công chúa, mỗi tháng ta đều phải hồi cung thỉnh an Hoàng hậu nương nương, cũng không thể ăn vận quá mức giản dị, nên đành phải cất giấu một ít trang sức, để đến ngày vào cung thì lấy ra dùng.
Thẩm mẫu tỏ vẻ rất bất mãn, mặt mày ủ rũ hẳn đi: "Xem ra là con không thật lòng muốn sống chung với con trai ta. Nếu đã như vậy, lát nữa ta sẽ bẩm báo với Hoàng hậu nương nương, để hai con hòa ly."
Đây chính là chiêu bài tẩy của Thẩm mẫu. Trước đây, mỗi lần bà ta thốt ra câu này, ta đều hoảng sợ tột độ, tay chân luống cuống, chỉ hận không thể quỳ xuống van xin bà ta.
"Mẫu thân à, xin đừng nói như vậy. Con không thể rời khỏi Thẩm lang được."
Thẩm mẫu vênh mặt lên, hừ lạnh một tiếng: "Miệng thì lúc nào cũng nói si tình với nó, chứ ta thấy đều là giả dối cả. Nếu không thì sao con lại chẳng "yêu ai yêu cả đường đi", kính trọng hai ông bà già này chứ?"
Ta vừa khóc vừa xin lỗi: "Đều là con sai, mẫu thân ơi, xin người tha thứ cho con."
Lần này, Thẩm mẫu cũng như mọi lần, ngẩng cao cằm đầy kiêu ngạo, chờ đợi lời xin lỗi từ ta.
Hệ thống thì nóng như lửa đốt:
[Lúc này vẫn chưa thể hòa ly được đâu, nam chính vẫn còn giận ngươi, độ yêu còn thấp lắm, như vậy giá trị hối hận sẽ rất thấp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
[Ký chủ, mau cúi đầu dỗ dành bà ta đi.]
‘Biết rồi!”
Ta nhấc rèm và nhìn thấy cổng cung điện xuất hiện trước mặt. Vì vậy, ta cuộn tay áo lên. Dùng hết sức bình sinh tát vào mặt thẩm mẫu: “Im lặng trước khi ta g.i.ế.c bà!”
Hai tay cùng ra sức, dùng sức đánh mấy bạt tai, mặt của Thẩm mẫu trong chốc lát liền sưng lên.
Thẩm mẫu tóc tai bù xù, vẻ mặt đầu tiên là ngơ ngác, kinh ngạc, không thể tin được, ngay sau đó, toàn thân bà ta run rẩy, giận dữ mắng: "Đồ nữ nhân đê tiện kia, dám đánh ta!"
Thẩm mẫu xông tới muốn đánh trả. Ta lập tức từ phía bên kia nhảy xuống xe ngựa, xách váy chạy trốn.
"Giết người rồi, có thích khách, mau đến hộ giá!"
Chúng ta làm ầm ĩ ở cổng cung, rất nhanh đã có thị vệ chạy tới đưa chúng ta đến cung của Hoàng hậu.
Nghĩ đến chuyện lát nữa phải làm, ta để ý dặn Xuân Đào và Hạ Hà đợi ở cửa, không cần theo ta vào trong.
Trong chính điện, Bình Dương công chúa đang cùng Hoàng hậu chơi cờ. Thẩm mẫu lúc này lại không dám kiêu căng, ngoan ngoãn kéo Liễu Yên quỳ trên mặt đất, khóc lóc: "Hoàng hậu nương nương..."
Bình Dương công chúa mặt mày lạnh lẽo, ném mạnh quân cờ bạch ngọc trong tay xuống.
“Đi c.h.ế.t đi! Từ đâu ra cái bà già ngu xuẩn, ồn ào khiến bổn công chúa đau đầu, người đâu, kéo xuống tát miệng hai mươi cái!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro