Chương 15
Khuyết Danh
2025-03-26 15:34:42
Một lát nữa thôi, đến lượt ngươi cũng không thoát khỏi lưỡi gươm của ta.
Ánh mắt Thẩm Kinh Trạch vụt tắt lửa ấm áp, thay vào đó là một tầng băng giá bao phủ: "Chu Thụy An! Thì ra trong mắt nàng, ta là một người như vậy sao? Vậy thì giữa chúng ta chẳng còn gì để nói nữa."
Hắn ta mặt mày lạnh băng, ra lệnh cho cung nữ tiến vào: "Xuân Đào, Hạ Hà. Các ngươi mau lại đây, đem hết đồ đạc của ta chuyển đến phòng của Liễu di nương."
Ngoài cửa, hai gương mặt lạ hoắc của tiểu nha hoàn ló vào: "Bẩm Phò mã gia, tỷ Xuân Đào họ không có ở đây ạ."
Ta chợt nhớ ra, hai nha hoàn kia đã bị ta bỏ lại trong cung của hoàng hậu. Cũng may là họ không có mặt ở đây, nếu không thì những chuyện kinh hoàng sắp xảy ra sau đó, không chừng đã khiến hai "bánh bao chay" kia hồn bay phách lạc.
Nhưng ta lại bỏ họ trong cung hoàng hậu, mà tính cách người ấy vốn thận trọng quá mức, liệu có làm gì họ không?
Ta vội vàng quên luôn Thẩm Kinh Trạch, tức tốc trở về cung. Thật may mắn, hoàng hậu cũng chẳng để tâm đến hai nha đầu kia.
Bà ta đang bận rộn xử lý t.h.i t.h.ể của Thẩm mẫu và Liễu Yên, còn Xuân Đào thì co ro ở thiên điện, bụng đã no nước lạnh, chẳng ai buồn đoái hoài. Khi được hỏi về ta, họ đáp rằng ta đã rời cung từ lâu rồi.
Hai nha hoàn nghe vậy thì giật thót mình.
"Điện hạ đã hồi phủ rồi ư? Sao lại bỏ mặc chúng ta nơi này?"
Hai người vội vã rời đi, nhưng giữa đường lại bị Tôn quý phi chặn lại. Tôn quý phi trở về cung của mình, càng nghĩ càng thấy mọi chuyện không ổn, liền quay trở lại dò xét.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nàng ta tra hỏi Xuân Đào và Hạ Hà một hồi. Từ miệng hai nha hoàn , Tôn quý phi biết được chuyện về bà mẫu ta, những điều ta từng nói về việc bà ta gan lớn, tham lam đều khớp cả.
"Thật vô vị!"
Tôn quý phi hỏi han cả buổi chiều cũng không moi được gì thêm, chỉ cảm thấy ta là một kẻ vô dụng đến cùng cực.
"Chủ tử thì chẳng ra gì, đến hạ nhân cũng nhút nhát như chim cút, mỗi người cho một lượng bạc rồi đuổi đi cho xong."
Đến khi ta đón được hai nha hoàn trở về phủ Thẩm thì đã là nửa đêm. Thẩm Kinh Trạch thấy phụ mẫu mãi không về thì sốt ruột hỏi: "Chu Thụy An, mẫu thân ta và Liễu Yên cùng nàng vào cung, vậy họ đâu?"
Ta buồn ngủ rũ rượi: "Ta không biết. Ta và hoàng hậu nói chuyện xong thì tự mình rời cung, hình như lúc đó mẫu thân ngươi có nói muốn đi Ngự Hoa Viên dạo mát thì phải. Chắc là không cẩn thận trượt chân xuống hồ c.h.ế.t đuối rồi. Biểu muội của ngươi ấy mà, thân thể yếu nhược, rất hay bị ngã xuống hồ."
Thẩm Kinh Trạch tức giận đến cực điểm, hắn ta lao tới nắm lấy cổ tay ta: "Ăn nói hồ đồ! Sao ngươi có thể để mặc mẫu thân ta một mình đi lang thang trong cung, rốt cuộc ngươi có trách nhiệm hay không, ngươi--"
Ta bịt tai lại, lớn tiếng quát: "Người đâu!"
Hai thị vệ với trường đao lăm lăm trên tay, mặt mày đằng đằng sát khí, xông vào.
"Bẩm điện hạ, có gì sai khiến?"
"Trói tên phò mã kia lại cho ta."
Ánh mắt Thẩm Kinh Trạch vụt tắt lửa ấm áp, thay vào đó là một tầng băng giá bao phủ: "Chu Thụy An! Thì ra trong mắt nàng, ta là một người như vậy sao? Vậy thì giữa chúng ta chẳng còn gì để nói nữa."
Hắn ta mặt mày lạnh băng, ra lệnh cho cung nữ tiến vào: "Xuân Đào, Hạ Hà. Các ngươi mau lại đây, đem hết đồ đạc của ta chuyển đến phòng của Liễu di nương."
Ngoài cửa, hai gương mặt lạ hoắc của tiểu nha hoàn ló vào: "Bẩm Phò mã gia, tỷ Xuân Đào họ không có ở đây ạ."
Ta chợt nhớ ra, hai nha hoàn kia đã bị ta bỏ lại trong cung của hoàng hậu. Cũng may là họ không có mặt ở đây, nếu không thì những chuyện kinh hoàng sắp xảy ra sau đó, không chừng đã khiến hai "bánh bao chay" kia hồn bay phách lạc.
Nhưng ta lại bỏ họ trong cung hoàng hậu, mà tính cách người ấy vốn thận trọng quá mức, liệu có làm gì họ không?
Ta vội vàng quên luôn Thẩm Kinh Trạch, tức tốc trở về cung. Thật may mắn, hoàng hậu cũng chẳng để tâm đến hai nha đầu kia.
Bà ta đang bận rộn xử lý t.h.i t.h.ể của Thẩm mẫu và Liễu Yên, còn Xuân Đào thì co ro ở thiên điện, bụng đã no nước lạnh, chẳng ai buồn đoái hoài. Khi được hỏi về ta, họ đáp rằng ta đã rời cung từ lâu rồi.
Hai nha hoàn nghe vậy thì giật thót mình.
"Điện hạ đã hồi phủ rồi ư? Sao lại bỏ mặc chúng ta nơi này?"
Hai người vội vã rời đi, nhưng giữa đường lại bị Tôn quý phi chặn lại. Tôn quý phi trở về cung của mình, càng nghĩ càng thấy mọi chuyện không ổn, liền quay trở lại dò xét.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nàng ta tra hỏi Xuân Đào và Hạ Hà một hồi. Từ miệng hai nha hoàn , Tôn quý phi biết được chuyện về bà mẫu ta, những điều ta từng nói về việc bà ta gan lớn, tham lam đều khớp cả.
"Thật vô vị!"
Tôn quý phi hỏi han cả buổi chiều cũng không moi được gì thêm, chỉ cảm thấy ta là một kẻ vô dụng đến cùng cực.
"Chủ tử thì chẳng ra gì, đến hạ nhân cũng nhút nhát như chim cút, mỗi người cho một lượng bạc rồi đuổi đi cho xong."
Đến khi ta đón được hai nha hoàn trở về phủ Thẩm thì đã là nửa đêm. Thẩm Kinh Trạch thấy phụ mẫu mãi không về thì sốt ruột hỏi: "Chu Thụy An, mẫu thân ta và Liễu Yên cùng nàng vào cung, vậy họ đâu?"
Ta buồn ngủ rũ rượi: "Ta không biết. Ta và hoàng hậu nói chuyện xong thì tự mình rời cung, hình như lúc đó mẫu thân ngươi có nói muốn đi Ngự Hoa Viên dạo mát thì phải. Chắc là không cẩn thận trượt chân xuống hồ c.h.ế.t đuối rồi. Biểu muội của ngươi ấy mà, thân thể yếu nhược, rất hay bị ngã xuống hồ."
Thẩm Kinh Trạch tức giận đến cực điểm, hắn ta lao tới nắm lấy cổ tay ta: "Ăn nói hồ đồ! Sao ngươi có thể để mặc mẫu thân ta một mình đi lang thang trong cung, rốt cuộc ngươi có trách nhiệm hay không, ngươi--"
Ta bịt tai lại, lớn tiếng quát: "Người đâu!"
Hai thị vệ với trường đao lăm lăm trên tay, mặt mày đằng đằng sát khí, xông vào.
"Bẩm điện hạ, có gì sai khiến?"
"Trói tên phò mã kia lại cho ta."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro