Công Chúa Trường Lạc

Chương 6

Hà Điền Điền

2025-02-28 10:17:19



Lúc này Mạnh Du Du hỏi: "Thi thể như mãi ngủ say để làm gì?"



"Để tưởng nhớ, tế bái, luôn luôn khấu đầu chứ sao."



"Mãi mãi không bị phân hủy, để lại cho con cháu đời sau sao?"



"Đương nhiên là để lại."



"Vậy nếu đời sau xuất hiện đứa con bất hiếu, gia đạo sa sút, vứt bỏ t.h.i t.h.ể bên đường, hoặc là bán cho người thích sưu tầm của lạ, vậy phải làm sao?"



Hồ Cảnh Diễm sốt ruột, nói Mạnh Du Du đây không phải là đang nguyền rủa công chúa sao. Ta ở bên cạnh bình tĩnh nói: "Không sao, gãi nhiều không ngứa, heo c.h.ế.t không sợ nước sôi."



Mạnh Du Du tiếp tục nói: "Người c.h.ế.t rồi thì nên tro về với tro, đất về với đất, cho dù xây dựng lăng mộ, mong muốn hậu nhân luôn luôn tế bái, nhưng trên thực tế có thể lưu lại trăm năm hay không ai mà biết được. Lăng mộ của hoàng tộc hiển quý xa hoa, nhưng chưa chắc đã lưu lại được cho hậu thế, cũng không thấy có ai tế bái, ngũ lăng hào kiệt cuối cùng cũng chỉ là một nắm cát bụi, lăng mộ của các vị đế vương tiền triều, bây giờ nhìn bộ dạng hoang vu lạnh lẽo kia, xem là biết rồi."



Hồ Cảnh Diễm câm nín, nhị ca ta ngược lại khen Mạnh Du Du hiểu biết rộng. Còn ta, chỉ cảm thấy phò mã cũng được, t.h.i t.h.ể như đang ngủ cũng được, đều là chuyện không quan trọng.



Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Nhưng bây giờ, nghe nói phụ hoàng muốn gả ta cho một vị thiếu niên tướng quân, ta vẫn không khỏi động lòng, không nhịn được cảm thán: "Tiểu tướng bạch bào chắc là mặt mày như ngọc chứ."



Mạnh Du Du nói: "Suốt ngày ở thao trường, sa trường, gió táp mưa sa, hẳn là da dẻ đen sạm."



Ta không để ý đến nàng ta, tiếp tục tự nói: "Đã thích mặc bạch bào, chắc chắn là ngoài anh tuấn tiêu sái ra, còn rất nho nhã chứ."



Mạnh Du Du tiếp tục nói: "Đại ca ta theo võ, ở dưới trướng lão Lỗ tướng quân, hành quân đánh trận thường xuyên phải nhanh như gió, cho nên người trong quân đội đa phần không câu nệ tiểu tiết, lúc cấp bách vừa ăn cơm vừa đi đại tiện loại chuyện này cũng có đấy."



Ta thật sự không chịu nổi tiểu tướng bạch bào của ta biến thành một người mặt mày đen sạm còn vừa ăn cơm vừa đi đại tiện, nhịn không được đưa tay xé miệng Mạnh Du Du, Nguyệt Lang thấy vậy muốn kéo chúng ta ra, haiz, hỗn loạn vô cùng.

 9. Thích, nhưng không liên quan đến chuyện yêu đương



Thực ra, trong lòng ta cũng cảm thấy, lời đồn tiểu Lỗ tướng quân làm phò mã của ta quá không đáng tin. Bản triều tuy sùng văn chương tao nhã, nhưng cũng không trọng văn khinh võ, lôi kéo võ tướng là điều cần thiết, nhưng vấn đề là ta không có tác dụng lôi kéo.



Nghĩ đến vị tiểu tướng bạch bào trong lòng các cô nương kinh thành, chắc chắn cũng không muốn lúc nào cũng làm quả phụ.



Thiếu niên tướng quân chỉ là một chút mơ mộng thiếu nữ mộng xuân của ta, chỉ vậy thôi. Chỉ là, không ngờ, ta thật sự gặp được vị tiểu tướng tuấn tú kia.



Mẫu hậu của ta, rất sáo rỗng mà chuẩn bị một buổi thưởng trà, mời các công tử trong kinh thành đến tham gia.



Không ít nhà, muốn phái mấy đứa con thứ ở xó xỉnh nào đó đến cho xong chuyện, nhưng phụ hoàng và mẫu hậu lại cố tình truyền tin rất long trọng, các nhà không thể không cắn răng, để cho mấy đứa con trai đích tử quý giá dẫn theo mấy đứa con thứ ở xó xỉnh nào đó đến, đến lúc đó sẽ tùy cơ ứng biến.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cong-chua-truong-lac/chuong-6.html.]

Ta hiểu, không có công chúa nào sống sót để gả chồng, là một cái gai trong lòng Đại Ngu, là một bóng ma đến từ tiền triều, cho dù các vị đế vương đời sau có văn trị võ công đến đâu, chỉ cần lời nguyền còn tồn tại, thì dường như luôn nhắc nhở mọi người, giang sơn của Đại Ngu là dựa vào một yêu nữ mà có được.



Thời Thái Tông, có một vị công chúa sống đến hai mươi lăm tuổi, nhưng năm tuổi nàng ấy đã bị đưa vào Thanh Lương am, ngày ngày sống với đèn dầu kinh Phật, quỳ lạy cầu nguyện, trải qua hai mươi năm sống trong cô tịch, nhưng vẫn c.h.ế.t yểu.



Nói riêng về bản thân, phụ hoàng và mẫu hậu cũng muốn nhìn ta lấy chồng, ta tin rằng họ yêu thương ta. Họ hy vọng con gái của mình có thể sống một cuộc sống bình thường và hạnh phúc, không nên bị bóng ma của cái c.h.ế.t bao phủ.



Ta hiểu tâm trạng của phụ hoàng mẫu hậu, cho nên hôm nay đặc biệt ăn mặc lộng lẫy, nhưng ta cũng biết nụ cười khách sáo của các vị công tử che giấu sự tránh né ta như tránh tà.



Trong một đống mặt nạ cười giả tạo, ta nhìn thấy một gương mặt vô cùng sáng sủa. Hắn đi tới, nói với ta: "Tại hạ Lỗ Cương Phong, gặp qua công chúa, công chúa hôm nay phong thái vô cùng, xinh đẹp động lòng người."



Sống đến từng này tuổi, ta đột nhiên phát hiện, chưa từng có ai đặc biệt nói đến dung mạo của ta đẹp hay xấu.



Trong cung luôn quan tâm ta ăn uống thế nào, ngủ nghỉ thế nào, thân thể có khó chịu không, có bị va đập, có gặp bất trắc gì không. Ta có thể tùy ý chạy nhảy trong Ngự Hoa Viên, nhưng cũng biết trên dưới có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào ta, nhìn chằm chằm vào sự an toàn của ta, không ai quan tâm váy áo của ta có đẹp hay không.



Không ngờ người đầu tiên thẳng thắn khen ta đẹp, lại là tiểu Lỗ tướng quân. Hắn không mặc bạch bào, mà mặc một bộ y phục màu xanh tre, càng làm nổi bật dáng người cao ráo. Nước da trên mặt hắn quả thực hơi đen, nhưng tuyệt đối không đen đến mức đáng sợ, chỉ càng làm nổi bật hàm răng trắng sáng. Lông mày rậm, mắt dài, đúng vậy, tuấn tú vô cùng.



Trong lòng ta thầm nghĩ, người như vậy, tuyệt đối sẽ không vừa ăn cơm vừa đi đại tiện.



Ta lắp bắp nói: "Tiểu, tiểu, tiểu Lỗ tướng quân quá khen, cái kia, quá khen rồi." Không biết vì sao còn cúi đầu xuống.



Người đối diện cúi người xuống dùng giọng nói rất nghiêm túc nói: "Vẻ đẹp của công chúa, rực rỡ như hoa."



Ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy một đôi mắt chân thành, trong đôi mắt này tràn đầy sự thưởng thức, không phải xu nịnh không phải tâng bốc, cũng không có nửa điểm khinh nhờn. Hắn thưởng thức ta, giống như thưởng thức một đóa hoa nở rộ vào mùa xuân.



Sau buổi thưởng trà, ta u sầu hai ngày, Hồ Cảnh Diễm hỏi ta, có phải là động lòng xuân rồi không. Ta trả lời hắn: "Đúng vậy, ta thích tiểu Lỗ tướng quân."



"Vậy thì bảo phụ hoàng mẫu hậu ban hôn đi!"



Ta lắc đầu nói: "Thích, nhưng không liên quan đến chuyện yêu đương. Ta chỉ là chưa từng gặp nam tử nào có tính cách cởi mở như vậy, ở bên cạnh hắn như mây nhẹ bay qua trăng sáng, tâm cảnh trong sáng yên bình, không gió mà tự ổn định. Thậm chí, không biết vì sao, ta còn có chút ghen tị với hắn, trên đời này vậy mà lại có người quang minh lỗi lạc như vậy."



Nói xong, nước mắt ta bắt đầu tuôn trào không ngừng.



Hồ Cảnh Diễm đột nhiên im bặt, hắn chỉ lẳng lặng nhìn ta, bắt đầu dùng tay áo lau nước mắt cho ta.



Mạnh Du Du đột nhiên nói: "Bốn bể bao la, không gì không có, thiên hạ rộng lớn, đâu cũng có anh hùng hào kiệt, nếu có cơ hội ra khỏi cung dạo chơi nhiều hơn thì tốt rồi, kiến thức của cậu hạn hẹp quá."



Ta cảm ơn cái miệng của nàng.



 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Công Chúa Trường Lạc

Số ký tự: 0