Con Trai Của Tôi Và Phản Diện Là Thiên Tài!
Chương 12
Bạn tù Azkaban
2025-03-31 09:49:33
Tôi nghiến răng, nói:
"Mặc kệ tôi! Anh đi xem Dương Dương có ở đó không!"
Tả Vân Đình trầm ngâm giây lát, rồi nói:
"Khi nãy trời đánh sét, tín hiệu ở đài thiên văn bị gián đoạn. Vừa khôi phục thì có người gọi đến báo— Dương Dương không có ở đó."
Tim tôi chợt lạnh buốt.
Ánh mắt tôi kinh hoảng nhìn về phía một con dốc nhỏ gần đó.
Không ổn!
Có khi nào… thằng bé đã trượt xuống nửa sườn núi rồi không?!
Tả Vân Đình nghiêm mặt lại:
"Lên đây, tôi cõng cô qua đó."
Tôi không còn tâm trí để nghĩ nhiều, vội nằm lên lưng hắn, hơi thở gấp gáp.
Đến trước đoạn sườn núi bị sạt lở, Tả Vân Đình đặt tôi xuống.
"Cô ở đây, tôi xuống xem thử."
Tôi vội túm lấy cánh tay hắn:
"Nhưng… có thể rất nguy hiểm!"
Ánh mắt Tả Vân Đình sâu thẳm:
"Nếu Dương Dương ở dưới đó, tôi nhất định đưa thằng bé lên."
Ngón tay tôi khẽ buông lỏng.
Tả Vân Đình thân thủ nhanh nhẹn, bám theo dây leo bên vách núi leo xuống, biến mất trong đêm mưa đen kịt.
24
Mưa dần nhỏ lại.
Đội cứu hộ và tổ chương trình cũng đã đến.
Họ bật đèn pin, chuẩn bị buộc dây thừng xuống tìm kiếm.
Thời gian trôi qua dài như một thế kỷ.
Cuối cùng, Tả Vân Đình xuất hiện.
Áo sơ mi trắng của hắn dính đầy vết máu.
Trong lòng ôm lấy Dương Dương— trán cậu bé bị thương.
Tôi lập tức lao tới, ôm chặt con trai mình.
"Dương Dương! Con không sao chứ? Mẹ sợ c.h.ế.t mất!"
Dương Dương dùng bàn tay bẩn thỉu của mình, nhẹ nhàng chạm vào mặt tôi:
"Mẹ đừng khóc! Con đã nói rồi mà, con là Siêu nhân vũ trụ, chắc chắn sẽ bảo vệ tốt mẹ và bản thân!"
Tôi khẽ sững người.
Đây là nhân vật yêu thích nhất trong bộ truyện tranh vũ trụ mà Dương Dương tự vẽ.
Mỗi tối trước khi ngủ, con đều kể cho tôi nghe chuyện về Siêu nhân một lần.
25
Dương Dương mất m.á.u quá nhiều, rất nhanh ngất đi.
Tôi nước mắt giàn giụa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tả Vân Đình lập tức sắp xếp trực thăng, đưa chúng tôi đến bệnh viện tư nhân của hắn.
Phó viện trưởng trực tiếp kiểm tra.
Xác nhận rằng vết thương ngoài da của Dương Dương không nghiêm trọng, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là có thể hồi phục.
Nhưng—
Ông ta do dự như muốn nói gì đó.
Tôi liếc nhìn lịch trong phòng bệnh.
Tim chợt trĩu nặng.
Sinh nhật của Dương Dương sắp đến rồi.
Chuyện phải đến, cuối cùng vẫn đến.
"Cô Tô, tôi có một tin xấu. Chúng tôi đã phát hiện Dương Dương mắc một căn bệnh hiếm gặp, cần nhập viện điều trị ngay lập tức."
Trán tôi lập tức ướt đẫm mồ hôi lạnh.
"Làm theo lời ông nói. Tôi nhất định phối hợp hết sức!"
Thấy tôi bình tĩnh như vậy, Tả Vân Đình lộ ra vẻ kinh ngạc.
Sau khi bác sĩ rời đi, tôi gọi điện cho chị Lại:
"Dương Dương bệnh rồi, quảng cáo có lẽ không quay được nữa."
"Chị giúp em đòi tiền cát-xê từ chương trình đi. Dù có phải bán sạch gia sản, em cũng phải cứu con."
Chị Lại sốc đến mức hét lên như một con chuột chũi.
Tôi cúp máy.
Bắt đầu suy nghĩ bước tiếp theo, làm sao để tìm được vị chuyên gia xuất sắc từng xuất hiện trong nguyên tác.
Nhưng ngay lúc đó, trời đất quay cuồng—
Tả Vân Đình bất ngờ ép tôi vào tường, giọng hắn trầm thấp khàn khàn:
Anan
"Tô Tri Viện, em nói cho tôi biết, Dương Dương rốt cuộc là con ai?"
Cả người tôi run lên.
Tôi đẩy mạnh hắn ra, gào lên:
"Không liên quan đến anh! Nó chẳng dính dáng gì đến anh hết!"
Tả Vân Đình rút điện thoại ra, mở một tấm ảnh.
"Đây là ảnh tôi chụp lúc 5 tuổi. Giải thích đi, tại sao Dương Dương lại giống tôi y hệt?"
Giải thích cái quái gì?!
Theo nguyên tác, tên phản diện này còn chẳng thèm cứu con ruột của mình cơ mà!
Dù hắn đã tìm được Dương Dương, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn có tư cách làm cha thằng bé.
26
Không khí căng thẳng đến cực điểm, đúng lúc đó, Dương Dương mở mắt ra.
Tôi mỉm cười, nói với con không sao cả.
Hàng lông mi dài của thằng bé khẽ rung, giọng nói yếu ớt:
"Mẹ ơi, con mắc bệnh nặng lắm sao? Có phải rất khó chữa không?"
Hu hu hu!
Trẻ con sao có thể lén nghe bác sĩ nói chuyện với người lớn thế này chứ!
"Mặc kệ tôi! Anh đi xem Dương Dương có ở đó không!"
Tả Vân Đình trầm ngâm giây lát, rồi nói:
"Khi nãy trời đánh sét, tín hiệu ở đài thiên văn bị gián đoạn. Vừa khôi phục thì có người gọi đến báo— Dương Dương không có ở đó."
Tim tôi chợt lạnh buốt.
Ánh mắt tôi kinh hoảng nhìn về phía một con dốc nhỏ gần đó.
Không ổn!
Có khi nào… thằng bé đã trượt xuống nửa sườn núi rồi không?!
Tả Vân Đình nghiêm mặt lại:
"Lên đây, tôi cõng cô qua đó."
Tôi không còn tâm trí để nghĩ nhiều, vội nằm lên lưng hắn, hơi thở gấp gáp.
Đến trước đoạn sườn núi bị sạt lở, Tả Vân Đình đặt tôi xuống.
"Cô ở đây, tôi xuống xem thử."
Tôi vội túm lấy cánh tay hắn:
"Nhưng… có thể rất nguy hiểm!"
Ánh mắt Tả Vân Đình sâu thẳm:
"Nếu Dương Dương ở dưới đó, tôi nhất định đưa thằng bé lên."
Ngón tay tôi khẽ buông lỏng.
Tả Vân Đình thân thủ nhanh nhẹn, bám theo dây leo bên vách núi leo xuống, biến mất trong đêm mưa đen kịt.
24
Mưa dần nhỏ lại.
Đội cứu hộ và tổ chương trình cũng đã đến.
Họ bật đèn pin, chuẩn bị buộc dây thừng xuống tìm kiếm.
Thời gian trôi qua dài như một thế kỷ.
Cuối cùng, Tả Vân Đình xuất hiện.
Áo sơ mi trắng của hắn dính đầy vết máu.
Trong lòng ôm lấy Dương Dương— trán cậu bé bị thương.
Tôi lập tức lao tới, ôm chặt con trai mình.
"Dương Dương! Con không sao chứ? Mẹ sợ c.h.ế.t mất!"
Dương Dương dùng bàn tay bẩn thỉu của mình, nhẹ nhàng chạm vào mặt tôi:
"Mẹ đừng khóc! Con đã nói rồi mà, con là Siêu nhân vũ trụ, chắc chắn sẽ bảo vệ tốt mẹ và bản thân!"
Tôi khẽ sững người.
Đây là nhân vật yêu thích nhất trong bộ truyện tranh vũ trụ mà Dương Dương tự vẽ.
Mỗi tối trước khi ngủ, con đều kể cho tôi nghe chuyện về Siêu nhân một lần.
25
Dương Dương mất m.á.u quá nhiều, rất nhanh ngất đi.
Tôi nước mắt giàn giụa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tả Vân Đình lập tức sắp xếp trực thăng, đưa chúng tôi đến bệnh viện tư nhân của hắn.
Phó viện trưởng trực tiếp kiểm tra.
Xác nhận rằng vết thương ngoài da của Dương Dương không nghiêm trọng, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là có thể hồi phục.
Nhưng—
Ông ta do dự như muốn nói gì đó.
Tôi liếc nhìn lịch trong phòng bệnh.
Tim chợt trĩu nặng.
Sinh nhật của Dương Dương sắp đến rồi.
Chuyện phải đến, cuối cùng vẫn đến.
"Cô Tô, tôi có một tin xấu. Chúng tôi đã phát hiện Dương Dương mắc một căn bệnh hiếm gặp, cần nhập viện điều trị ngay lập tức."
Trán tôi lập tức ướt đẫm mồ hôi lạnh.
"Làm theo lời ông nói. Tôi nhất định phối hợp hết sức!"
Thấy tôi bình tĩnh như vậy, Tả Vân Đình lộ ra vẻ kinh ngạc.
Sau khi bác sĩ rời đi, tôi gọi điện cho chị Lại:
"Dương Dương bệnh rồi, quảng cáo có lẽ không quay được nữa."
"Chị giúp em đòi tiền cát-xê từ chương trình đi. Dù có phải bán sạch gia sản, em cũng phải cứu con."
Chị Lại sốc đến mức hét lên như một con chuột chũi.
Tôi cúp máy.
Bắt đầu suy nghĩ bước tiếp theo, làm sao để tìm được vị chuyên gia xuất sắc từng xuất hiện trong nguyên tác.
Nhưng ngay lúc đó, trời đất quay cuồng—
Tả Vân Đình bất ngờ ép tôi vào tường, giọng hắn trầm thấp khàn khàn:
Anan
"Tô Tri Viện, em nói cho tôi biết, Dương Dương rốt cuộc là con ai?"
Cả người tôi run lên.
Tôi đẩy mạnh hắn ra, gào lên:
"Không liên quan đến anh! Nó chẳng dính dáng gì đến anh hết!"
Tả Vân Đình rút điện thoại ra, mở một tấm ảnh.
"Đây là ảnh tôi chụp lúc 5 tuổi. Giải thích đi, tại sao Dương Dương lại giống tôi y hệt?"
Giải thích cái quái gì?!
Theo nguyên tác, tên phản diện này còn chẳng thèm cứu con ruột của mình cơ mà!
Dù hắn đã tìm được Dương Dương, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn có tư cách làm cha thằng bé.
26
Không khí căng thẳng đến cực điểm, đúng lúc đó, Dương Dương mở mắt ra.
Tôi mỉm cười, nói với con không sao cả.
Hàng lông mi dài của thằng bé khẽ rung, giọng nói yếu ớt:
"Mẹ ơi, con mắc bệnh nặng lắm sao? Có phải rất khó chữa không?"
Hu hu hu!
Trẻ con sao có thể lén nghe bác sĩ nói chuyện với người lớn thế này chứ!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro