Còn 45 Ngày Nữa Đến Khi Virus Tận Thế Bùng Phát
Chương 15
Đang cập nhật
2025-03-28 06:34:35
7,
Thu hồi máy bay không người lái về, tôi mang theo thông tin mới thu thập được trở lại tầng hai.
Khi tôi thả máy bay, bố mẹ tôi cũng đang tích cực xem video zombie từ khắp nơi.
Hiện tại trật tự xã hội vẫn chưa sụp đổ, mọi bảo đảm xã hội vẫn đang hoạt động bình thường.
Mặc dù trên mạng có nhiều video, nhưng những video quá bạo lực vẫn bị cấm.
“Bố, bên ngoài thế nào?”
“Không tốt lắm, vừa rồi bố phát hiện có người đăng video từ bệnh viện thành phố B, giờ đã bị gỡ xuống. Còn nhiều video khác cũng không tìm thấy, có lẽ nhà nước sợ gây hoảng loạn nên can thiệp.”
Bây giờ là 8 giờ sáng, dường như những người thức khuya vẫn chưa dậy, nên nhiều thông tin thực ra vẫn chưa được lan truyền. Nhà nước cũng phản ứng kịp thời, vì vậy sau khi trải qua cơn hoảng loạn ban đầu, nhiều người đã bắt đầu quan sát và chờ đợi cứu trợ.
Ở kiếp trước cũng vậy, tuy ban đầu có hoảng loạn nhưng cũng không quá lo lắng. Cho đến khi thời gian trôi qua từng ngày, thực phẩm càng ngày càng ít, rồi mất điện, mất nước. Lúc này mọi người mới nhận ra rằng tình hình lần này khác với dịch bệnh trước, đây là một tình huống khẩn cấp lớn hơn, một cuộc khủng hoảng liên quan đến sự sống và cái chết.
“Bố, con vừa dùng máy bay không người lái quay lại zombie ở dưới núi. Zombie đầu tiên là màu đỏ, sau đó bị nó cắn thì thành màu xám này.” Tôi vừa nói vừa mở ảnh vừa chụp.
“Đây không phải là Đường Lập Hải sao? Ông ta đã bị cắn rồi, còn vợ và con gái ông ta nữa, thật là tội nghiệp.”
Bố xem điều khiển của tôi, tay không kìm được mà run rẩy. Quả nhiên, thấy người lạ gặp nạn và thấy người quen gặp nạn là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau.
“Bố, đừng xem nữa, người c.h.ế.t không thể sống lại, gia đình chúng ta nhất định phải sống tốt.” Tôi không biết phải an ủi ông thế nào, vì mọi lời nói đều trở nên vô nghĩa.
“À đúng rồi bố mẹ, con vừa thấy zombie cắn gà, nhưng gà lại không biến đổi. Bố mẹ có nghĩ virus này chỉ lây cho người mà không lây cho gà không?”
Nếu không lây cho gà thì có phải có nghĩa là chúng tôi có thể nuôi gà, sau này có thể ăn trứng gà không? Nhưng lấy đâu ra gà, lúc xây dựng nhà an toàn tôi không nghĩ đến việc nuôi gà.
Mà gà ăn gì, thức ăn gia súc? Cũng không có thức ăn cho gà.
“Chưa chắc, cứ xem đã, nếu thật sự không lây cho động vật thì vẫn còn chút hy vọng, virus này sớm muộn gì cũng sẽ qua. Nếu động vật cũng bị lây thì lúc đó trên trái đất chỉ còn lại con người, ngay cả thịt cũng không có mà ăn. Sau này trẻ con sẽ không biết động vật là gì, thật tội nghiệp.” Không thể không nói, bố tôi nghĩ xa thật.
Sau một hồi nói chuyện lan man, chúng tôi dần thoát khỏi bầu không khí buồn bã. Mẹ tôi không chịu nổi đã xuống bếp nấu ăn, tôi và bố lại nghiên cứu một chút video trên mạng.
Chúng tôi phát hiện ra hiện tại zombie chia thành ba loại, zombie đỏ sưng đầu tiên nhìn thấy, zombie xám bị cắn, và một loại nữa là zombie đầu to mà bố tôi chụp từ mạng.
[Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥]
Tạm gọi là zombie đầu to, vì đầu của nó lớn gấp ba người bình thường, da cũng đỏ sưng, ngay cả tay chân cũng sưng lên, như thể là búp bê đầu to bị thổi phồng. Kinh tởm và kỳ quái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Bố, bức hình này từ đâu ra vậy, sao con không tìm thấy?”
“Chính là video từ bệnh viện đó, giờ không tìm thấy nữa, bố thấy kỳ lạ nên nhanh chóng chụp lại.”
Nhìn vào bức ảnh có con quái vật trên cáng, từ video có vẻ như là mới sáng. Chắc hẳn quái vật này khá giàu, tôi từng thấy chiếc đồng hồ mắc kẹt ở cổ tay nó trên tay giám đốc công ty chúng tôi, lúc đó đồng nghiệp nói giá hơn một triệu.
Nếu như virus này do sao băng mang đến, thì những zombie màu xám là do những quái vật này lây nhiễm. Vậy thì chắc chắn những quái vật này là những người đầu tiên bị nhiễm, ít nhiều cũng đã tiếp xúc với sao băng.
“Bố, bố có WeChat của chú Đường không?”
Nghĩ đến đây, tôi bất chợt nhớ đến những người bị nhiễm ở dưới núi sáng nay, không lẽ lại trùng hợp như vậy?
“Có chứ, đây, trước đây bố còn tìm chú ấy mua hạt óc chó và hạt dẻ nữa.” Nói xong, bố mở WeChat và tìm ra số WeChat của ông ta.
Tôi mở trang cá nhân của ông ta, dòng đầu tiên là về sao băng 【Đón Tết mà không yên ổn, hai đứa trẻ cứ đòi đi xem sao băng, ở nhà không thú vị sao】 kèm theo hình ảnh.
Bức ảnh sao băng này có tầm nhìn rất đẹp, có vẻ như được chụp từ mái nhà ở quê, chắc chắn là một đỉnh núi.
“Bố, quanh đây có chỗ nào chuyên ngắm sao không?”
“Có chứ, không phải đỉnh núi kia có trạm vẽ tranh sao? Ở đó có một chỗ ngắm cảnh, mấy năm nay rất nổi tiếng. Mọi người thường đến ngắm bình minh, là địa điểm check-in hot trên mạng đó.”
Không thể nào! Tim tôi đập thình thịch, theo WeChat của Đường Lập Hải, tôi tìm được WeChat của con gái ông ta.
Ủa? Tôi lại có WeChat của con gái ông ta ư.
【Mưa sao băng đẹp quá, kèm theo hình ảnh】
【Wow, sao băng gần quá, không biết có tìm được không】 Thời gian là 20:49
【Uầy uầy uầy, thật may mắn đã tìm thấy, sao băng đẹp quá, kèm theo hình ảnh】 Thời gian là rạng sáng 2:20.
【Không chịu nổi nữa, cô gái xinh đẹp này phải về nhà ngủ cho đẹp rồi】 Thời gian là rạng sáng 3:10.
Lướt tiếp là đủ loại ảnh selfie, cuối cùng sau khi lật qua mười mấy trang, tôi tìm thấy thông tin hữu ích.
【Nghe nói đêm giao thừa có mưa sao băng, quê mình đúng lúc có đài ngắm cảnh nổi tiếng, các chị em có đi không? Phía sau là đường link ưu đãi khách sạn ở trạm vẽ tranh】.
Thu hồi máy bay không người lái về, tôi mang theo thông tin mới thu thập được trở lại tầng hai.
Khi tôi thả máy bay, bố mẹ tôi cũng đang tích cực xem video zombie từ khắp nơi.
Hiện tại trật tự xã hội vẫn chưa sụp đổ, mọi bảo đảm xã hội vẫn đang hoạt động bình thường.
Mặc dù trên mạng có nhiều video, nhưng những video quá bạo lực vẫn bị cấm.
“Bố, bên ngoài thế nào?”
“Không tốt lắm, vừa rồi bố phát hiện có người đăng video từ bệnh viện thành phố B, giờ đã bị gỡ xuống. Còn nhiều video khác cũng không tìm thấy, có lẽ nhà nước sợ gây hoảng loạn nên can thiệp.”
Bây giờ là 8 giờ sáng, dường như những người thức khuya vẫn chưa dậy, nên nhiều thông tin thực ra vẫn chưa được lan truyền. Nhà nước cũng phản ứng kịp thời, vì vậy sau khi trải qua cơn hoảng loạn ban đầu, nhiều người đã bắt đầu quan sát và chờ đợi cứu trợ.
Ở kiếp trước cũng vậy, tuy ban đầu có hoảng loạn nhưng cũng không quá lo lắng. Cho đến khi thời gian trôi qua từng ngày, thực phẩm càng ngày càng ít, rồi mất điện, mất nước. Lúc này mọi người mới nhận ra rằng tình hình lần này khác với dịch bệnh trước, đây là một tình huống khẩn cấp lớn hơn, một cuộc khủng hoảng liên quan đến sự sống và cái chết.
“Bố, con vừa dùng máy bay không người lái quay lại zombie ở dưới núi. Zombie đầu tiên là màu đỏ, sau đó bị nó cắn thì thành màu xám này.” Tôi vừa nói vừa mở ảnh vừa chụp.
“Đây không phải là Đường Lập Hải sao? Ông ta đã bị cắn rồi, còn vợ và con gái ông ta nữa, thật là tội nghiệp.”
Bố xem điều khiển của tôi, tay không kìm được mà run rẩy. Quả nhiên, thấy người lạ gặp nạn và thấy người quen gặp nạn là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau.
“Bố, đừng xem nữa, người c.h.ế.t không thể sống lại, gia đình chúng ta nhất định phải sống tốt.” Tôi không biết phải an ủi ông thế nào, vì mọi lời nói đều trở nên vô nghĩa.
“À đúng rồi bố mẹ, con vừa thấy zombie cắn gà, nhưng gà lại không biến đổi. Bố mẹ có nghĩ virus này chỉ lây cho người mà không lây cho gà không?”
Nếu không lây cho gà thì có phải có nghĩa là chúng tôi có thể nuôi gà, sau này có thể ăn trứng gà không? Nhưng lấy đâu ra gà, lúc xây dựng nhà an toàn tôi không nghĩ đến việc nuôi gà.
Mà gà ăn gì, thức ăn gia súc? Cũng không có thức ăn cho gà.
“Chưa chắc, cứ xem đã, nếu thật sự không lây cho động vật thì vẫn còn chút hy vọng, virus này sớm muộn gì cũng sẽ qua. Nếu động vật cũng bị lây thì lúc đó trên trái đất chỉ còn lại con người, ngay cả thịt cũng không có mà ăn. Sau này trẻ con sẽ không biết động vật là gì, thật tội nghiệp.” Không thể không nói, bố tôi nghĩ xa thật.
Sau một hồi nói chuyện lan man, chúng tôi dần thoát khỏi bầu không khí buồn bã. Mẹ tôi không chịu nổi đã xuống bếp nấu ăn, tôi và bố lại nghiên cứu một chút video trên mạng.
Chúng tôi phát hiện ra hiện tại zombie chia thành ba loại, zombie đỏ sưng đầu tiên nhìn thấy, zombie xám bị cắn, và một loại nữa là zombie đầu to mà bố tôi chụp từ mạng.
[Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥]
Tạm gọi là zombie đầu to, vì đầu của nó lớn gấp ba người bình thường, da cũng đỏ sưng, ngay cả tay chân cũng sưng lên, như thể là búp bê đầu to bị thổi phồng. Kinh tởm và kỳ quái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Bố, bức hình này từ đâu ra vậy, sao con không tìm thấy?”
“Chính là video từ bệnh viện đó, giờ không tìm thấy nữa, bố thấy kỳ lạ nên nhanh chóng chụp lại.”
Nhìn vào bức ảnh có con quái vật trên cáng, từ video có vẻ như là mới sáng. Chắc hẳn quái vật này khá giàu, tôi từng thấy chiếc đồng hồ mắc kẹt ở cổ tay nó trên tay giám đốc công ty chúng tôi, lúc đó đồng nghiệp nói giá hơn một triệu.
Nếu như virus này do sao băng mang đến, thì những zombie màu xám là do những quái vật này lây nhiễm. Vậy thì chắc chắn những quái vật này là những người đầu tiên bị nhiễm, ít nhiều cũng đã tiếp xúc với sao băng.
“Bố, bố có WeChat của chú Đường không?”
Nghĩ đến đây, tôi bất chợt nhớ đến những người bị nhiễm ở dưới núi sáng nay, không lẽ lại trùng hợp như vậy?
“Có chứ, đây, trước đây bố còn tìm chú ấy mua hạt óc chó và hạt dẻ nữa.” Nói xong, bố mở WeChat và tìm ra số WeChat của ông ta.
Tôi mở trang cá nhân của ông ta, dòng đầu tiên là về sao băng 【Đón Tết mà không yên ổn, hai đứa trẻ cứ đòi đi xem sao băng, ở nhà không thú vị sao】 kèm theo hình ảnh.
Bức ảnh sao băng này có tầm nhìn rất đẹp, có vẻ như được chụp từ mái nhà ở quê, chắc chắn là một đỉnh núi.
“Bố, quanh đây có chỗ nào chuyên ngắm sao không?”
“Có chứ, không phải đỉnh núi kia có trạm vẽ tranh sao? Ở đó có một chỗ ngắm cảnh, mấy năm nay rất nổi tiếng. Mọi người thường đến ngắm bình minh, là địa điểm check-in hot trên mạng đó.”
Không thể nào! Tim tôi đập thình thịch, theo WeChat của Đường Lập Hải, tôi tìm được WeChat của con gái ông ta.
Ủa? Tôi lại có WeChat của con gái ông ta ư.
【Mưa sao băng đẹp quá, kèm theo hình ảnh】
【Wow, sao băng gần quá, không biết có tìm được không】 Thời gian là 20:49
【Uầy uầy uầy, thật may mắn đã tìm thấy, sao băng đẹp quá, kèm theo hình ảnh】 Thời gian là rạng sáng 2:20.
【Không chịu nổi nữa, cô gái xinh đẹp này phải về nhà ngủ cho đẹp rồi】 Thời gian là rạng sáng 3:10.
Lướt tiếp là đủ loại ảnh selfie, cuối cùng sau khi lật qua mười mấy trang, tôi tìm thấy thông tin hữu ích.
【Nghe nói đêm giao thừa có mưa sao băng, quê mình đúng lúc có đài ngắm cảnh nổi tiếng, các chị em có đi không? Phía sau là đường link ưu đãi khách sạn ở trạm vẽ tranh】.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro