Chương 378
Khuyết Danh
2025-03-20 15:36:43
Thẩm Âm ăn ngay nói thật: “Hơi hơi, có điều hôm nay em mua được rất nhiều đồ, đi dạo cũng vui.”
Thẩm Minh Yến: “Tôi biết.”
Anh nói xong, hai người im lặng trở lại.
Bỗng nhiên, Thẩm Âm dõi mắt nhìn video quảng cáo đang phát trên màn hình gắn trên tòa nhà cao tầng ở đằng xa.
Nhìn một lát, cô nhớ ra chuyện Minh Nhiễm từng kể: “Thẩm Minh Yến.”
Giọng Thẩm Minh Yến được gió đưa vào tai cô: “Gì vậy?”
Thẩm Âm liếc nhìn sang bên cạnh: “Dì Nhiễm kể ngày trước, hai người từng nhìn thấy quảng cáo của em trên quảng trường ở nước ngoài, anh có còn nhớ không?”
Thẩm Minh Yến hơi giật mình, nhớ lại chuyện đã khá xa xôi này.
Anh nhìn vào đôi mắt sáng lấp lánh của Thẩm Âm, không thể nói nổi lời dối lòng: “Vẫn còn nhớ.”
Thẩm Âm kinh ngạc: “Thật à?”
Thẩm Minh Yến gật đầu: “Dì Nhiễm kể gì vậy?”
“Bà ấy kể lúc đó anh chẳng hứng thú gì cả, cũng không có vẻ gì là nhận ra em.” Thẩm Âm nói cho anh biết.
Thẩm Minh Yến mỉm cười, thành thật nói: “Đúng là trước đó tôi không biết gì về em.”
Thẩm Âm chớp chớp mắt.
Thẩm Minh Yến đưa tay vén những lọn tóc của cô bị gió biển thổi rối ra sau mang tai, ngón tay ấm áp để lại cảm giác đụng chạm ở vành tai của cô: “Từ sau lần đó, tôi mới nhớ kỹ về em.”
Thẩm Minh Yến vẫn luôn kiên định cho rằng, mình không phải người nông cạn, anh cũng đã gặp rất nhiều người đẹp hơn Thẩm Âm.
Thế nhưng, lần đó, khi nhìn thấy quảng cáo của cô ở quảng trường, không hiểu sao anh lại nán lại nhìn khuôn mặt cô một lúc lâu.
Tới khi về nước, gặp lại cô trong buổi đấu giá, Thẩm Minh Yến lập tức nhận ra cô.
Thẩm Âm bất giác l.i.ế.m môi, cô cảm thấy mặt mình hơi nóng lên: “Ý anh là anh đã có ấn tượng sâu đậm về em từ lúc đó phải không?”
“Có thể nói như vậy.” Thẩm Minh Yến cúi đầu: “Em còn muốn hỏi gì nữa không?”
Thẩm Âm im lặng một thoáng: “Vậy sao trước đây thái độ của anh với em lại hờ hững như vậy?”
Thẩm Minh Yến cười một tiếng: “Em cưa đổ được rồi nên đang lôi nợ cũ ra tính sổ đấy à?”
Thẩm Âm: “... Chúng ta đã thành đôi đâu, sao có thể nói là cưa đổ rồi nên lôi nợ cũ ra tính sổ được.”
Nghe vậy, Thẩm Minh Yến cong môi cười: “Để cô Thẩm phải theo đuổi lâu như vậy là lỗi của tôi.”
“Ý anh là sao?” Thẩm Âm ngẩn người: “Anh định phát thẻ qua cửa cho em à?”
Thẩm Minh Yến bất đắc dĩ liếc nhìn cô một cái: “Chẳng lẽ không phải anh mới là người phải hỏi câu này hay sao?”
Thẩm Âm không hiểu: “Tại sao lại là anh hỏi em?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Không phải người theo đuổi đối phương là cô sao?
Thẩm Minh Yến nhìn cô, không nói gì.
Thẩm Âm muộn màng hồi tưởng lại quá trình qua lại của hai người trong suốt khoảng thời gian qua. Mặc dù cô mang tiếng là người theo đuổi anh nhưng thực ra luôn là Thẩm Minh Yến chủ động hẹn cô, thậm chí anh còn tới nơi chó ăn đá gà ăn sỏi để thăm cô khi cô đang đi quay.
...
Sau một hồi im lặng, Thẩm Âm ngẩng mặt lên nhìn về phía anh: “Thôi, ai hỏi cũng không quan trọng.”
Cô mím môi, chốt lại một câu: “Sang năm mới, Thi Hảo và Lương Tây Kinh đã đi làm giấy đăng ký kết hôn rồi.”
Thẩm Minh Yến bất giác định trả lời cô nhưng Thẩm Âm lại rầu rĩ nói thêm: “Vậy mà em vẫn chưa có bạn trai.”
Cô nhìn Thẩm Minh Yến và hỏi: “Anh có thể giúp em thực hiện một nguyện vọng trong năm mới không?”
Thẩm Minh Yến: “Em nói đi.”
Thẩm Âm: “Em muốn có bạn trai.”
Thẩm Minh Yến cúi xuống, bình tĩnh nhìn cô chăm chú: “Thẩm Âm, em chắc đây không phải là đang giúp tôi thực hiện nguyện vọng trong năm mới chứ?”
Thẩm Âm im lặng: “Vậy thì chúng ta có thể cùng nhau thực hiện.”
Nghe cô trả lời như vậy, Thẩm Minh Yến không khỏi bật cười.
“Anh cười gì?” Thẩm Âm bỗng thấy hơi thẹn thùng một chút.
Thẩm Minh Yến cúi đầu xuống, nương theo ánh sáng hắt từ những tòa nhà cao tầng hai bên, dịu dàng nhìn cô: “Thẩm Âm.”
“Gì vậy?”
Không biết một nhân viên phục vụ bỗng từ nơi nào tới, cầm một bó hoa trên tay, đưa nó cho Thẩm Minh Yến, sau đấy lập tức rời đi ngay.
Thẩm Minh Yến nhận lấy bó hoa, đưa nó tới trước mặt Thẩm Âm: “Năm mới, tôi cũng muốn có một người bạn gái, em có muốn giúp tôi thực hiện nguyện vọng này không?”
Thẩm Âm nhìn bó hoa tươi thơm ngào ngạt trước mặt, hiểu ra anh đã có chuẩn bị từ trước: “Anh chỉ muốn có một người bạn gái thôi à?”
“Muốn Thẩm Âm là bạn gái của tôi.” Đôi khi, đầu óc Thẩm Minh Yến nhảy số rất nhanh.
Anh hỏi: “Em có thể cân nhắc giúp tôi không?”
Thẩm Minh Yến nói xong, anh cứ tưởng là mình phải chờ đợi một lát, không ngờ giọng nói trong trẻo của Thẩm Âm lập tức vang lên: “Đồng ý, em đồng ý!”
Cô ngẩng mặt lên, đôi mắt lóe sáng lấp lánh nhìn Thẩm Minh Yến: “Em muốn hẹn hò với anh.”
Thẩm Minh Yến không nhịn được cười khẽ một tiếng: “Sao em lại như thế…”
“Sao cơ?” Thẩm Âm nhìn anh.
“Đáng yêu.” Thẩm Minh Yến nhét hoa vào tay cô.
Thẩm Âm ôm bó hoa, mặt ửng đỏ: “Anh phải nói là em xinh đẹp chứ.”
Thẩm Minh Yến nghe lời: “Sao bạn gái của anh lại xinh đẹp như vậy nhỉ.”
Thẩm Minh Yến: “Tôi biết.”
Anh nói xong, hai người im lặng trở lại.
Bỗng nhiên, Thẩm Âm dõi mắt nhìn video quảng cáo đang phát trên màn hình gắn trên tòa nhà cao tầng ở đằng xa.
Nhìn một lát, cô nhớ ra chuyện Minh Nhiễm từng kể: “Thẩm Minh Yến.”
Giọng Thẩm Minh Yến được gió đưa vào tai cô: “Gì vậy?”
Thẩm Âm liếc nhìn sang bên cạnh: “Dì Nhiễm kể ngày trước, hai người từng nhìn thấy quảng cáo của em trên quảng trường ở nước ngoài, anh có còn nhớ không?”
Thẩm Minh Yến hơi giật mình, nhớ lại chuyện đã khá xa xôi này.
Anh nhìn vào đôi mắt sáng lấp lánh của Thẩm Âm, không thể nói nổi lời dối lòng: “Vẫn còn nhớ.”
Thẩm Âm kinh ngạc: “Thật à?”
Thẩm Minh Yến gật đầu: “Dì Nhiễm kể gì vậy?”
“Bà ấy kể lúc đó anh chẳng hứng thú gì cả, cũng không có vẻ gì là nhận ra em.” Thẩm Âm nói cho anh biết.
Thẩm Minh Yến mỉm cười, thành thật nói: “Đúng là trước đó tôi không biết gì về em.”
Thẩm Âm chớp chớp mắt.
Thẩm Minh Yến đưa tay vén những lọn tóc của cô bị gió biển thổi rối ra sau mang tai, ngón tay ấm áp để lại cảm giác đụng chạm ở vành tai của cô: “Từ sau lần đó, tôi mới nhớ kỹ về em.”
Thẩm Minh Yến vẫn luôn kiên định cho rằng, mình không phải người nông cạn, anh cũng đã gặp rất nhiều người đẹp hơn Thẩm Âm.
Thế nhưng, lần đó, khi nhìn thấy quảng cáo của cô ở quảng trường, không hiểu sao anh lại nán lại nhìn khuôn mặt cô một lúc lâu.
Tới khi về nước, gặp lại cô trong buổi đấu giá, Thẩm Minh Yến lập tức nhận ra cô.
Thẩm Âm bất giác l.i.ế.m môi, cô cảm thấy mặt mình hơi nóng lên: “Ý anh là anh đã có ấn tượng sâu đậm về em từ lúc đó phải không?”
“Có thể nói như vậy.” Thẩm Minh Yến cúi đầu: “Em còn muốn hỏi gì nữa không?”
Thẩm Âm im lặng một thoáng: “Vậy sao trước đây thái độ của anh với em lại hờ hững như vậy?”
Thẩm Minh Yến cười một tiếng: “Em cưa đổ được rồi nên đang lôi nợ cũ ra tính sổ đấy à?”
Thẩm Âm: “... Chúng ta đã thành đôi đâu, sao có thể nói là cưa đổ rồi nên lôi nợ cũ ra tính sổ được.”
Nghe vậy, Thẩm Minh Yến cong môi cười: “Để cô Thẩm phải theo đuổi lâu như vậy là lỗi của tôi.”
“Ý anh là sao?” Thẩm Âm ngẩn người: “Anh định phát thẻ qua cửa cho em à?”
Thẩm Minh Yến bất đắc dĩ liếc nhìn cô một cái: “Chẳng lẽ không phải anh mới là người phải hỏi câu này hay sao?”
Thẩm Âm không hiểu: “Tại sao lại là anh hỏi em?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Không phải người theo đuổi đối phương là cô sao?
Thẩm Minh Yến nhìn cô, không nói gì.
Thẩm Âm muộn màng hồi tưởng lại quá trình qua lại của hai người trong suốt khoảng thời gian qua. Mặc dù cô mang tiếng là người theo đuổi anh nhưng thực ra luôn là Thẩm Minh Yến chủ động hẹn cô, thậm chí anh còn tới nơi chó ăn đá gà ăn sỏi để thăm cô khi cô đang đi quay.
...
Sau một hồi im lặng, Thẩm Âm ngẩng mặt lên nhìn về phía anh: “Thôi, ai hỏi cũng không quan trọng.”
Cô mím môi, chốt lại một câu: “Sang năm mới, Thi Hảo và Lương Tây Kinh đã đi làm giấy đăng ký kết hôn rồi.”
Thẩm Minh Yến bất giác định trả lời cô nhưng Thẩm Âm lại rầu rĩ nói thêm: “Vậy mà em vẫn chưa có bạn trai.”
Cô nhìn Thẩm Minh Yến và hỏi: “Anh có thể giúp em thực hiện một nguyện vọng trong năm mới không?”
Thẩm Minh Yến: “Em nói đi.”
Thẩm Âm: “Em muốn có bạn trai.”
Thẩm Minh Yến cúi xuống, bình tĩnh nhìn cô chăm chú: “Thẩm Âm, em chắc đây không phải là đang giúp tôi thực hiện nguyện vọng trong năm mới chứ?”
Thẩm Âm im lặng: “Vậy thì chúng ta có thể cùng nhau thực hiện.”
Nghe cô trả lời như vậy, Thẩm Minh Yến không khỏi bật cười.
“Anh cười gì?” Thẩm Âm bỗng thấy hơi thẹn thùng một chút.
Thẩm Minh Yến cúi đầu xuống, nương theo ánh sáng hắt từ những tòa nhà cao tầng hai bên, dịu dàng nhìn cô: “Thẩm Âm.”
“Gì vậy?”
Không biết một nhân viên phục vụ bỗng từ nơi nào tới, cầm một bó hoa trên tay, đưa nó cho Thẩm Minh Yến, sau đấy lập tức rời đi ngay.
Thẩm Minh Yến nhận lấy bó hoa, đưa nó tới trước mặt Thẩm Âm: “Năm mới, tôi cũng muốn có một người bạn gái, em có muốn giúp tôi thực hiện nguyện vọng này không?”
Thẩm Âm nhìn bó hoa tươi thơm ngào ngạt trước mặt, hiểu ra anh đã có chuẩn bị từ trước: “Anh chỉ muốn có một người bạn gái thôi à?”
“Muốn Thẩm Âm là bạn gái của tôi.” Đôi khi, đầu óc Thẩm Minh Yến nhảy số rất nhanh.
Anh hỏi: “Em có thể cân nhắc giúp tôi không?”
Thẩm Minh Yến nói xong, anh cứ tưởng là mình phải chờ đợi một lát, không ngờ giọng nói trong trẻo của Thẩm Âm lập tức vang lên: “Đồng ý, em đồng ý!”
Cô ngẩng mặt lên, đôi mắt lóe sáng lấp lánh nhìn Thẩm Minh Yến: “Em muốn hẹn hò với anh.”
Thẩm Minh Yến không nhịn được cười khẽ một tiếng: “Sao em lại như thế…”
“Sao cơ?” Thẩm Âm nhìn anh.
“Đáng yêu.” Thẩm Minh Yến nhét hoa vào tay cô.
Thẩm Âm ôm bó hoa, mặt ửng đỏ: “Anh phải nói là em xinh đẹp chứ.”
Thẩm Minh Yến nghe lời: “Sao bạn gái của anh lại xinh đẹp như vậy nhỉ.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro